A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Cao Hành Kiện
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Trần Đĩnh
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 82
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 7882 / 156
Cập nhật: 2015-08-05 20:17:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
àng nói nàng thật lòng muống quay về tuổi thơ, cái thời nàng chẳng biết đến khổ não lẫn dằn vặt. Để đi học hằng ngày, bà ngoại nàng tết tóc cho nàng. Hai cái bím dài, sáng ánh, không quá chặt cũng chẳng quá lỏng. Ai cũng nói hai cái bím rất đẹp. Bà chết, nàng liền không tết bím nữa, cắt tóc đi, cố ý cắt rất ngắn, đến hai cái mẩu bàn chải be bé theo mốt. Hồng vệ binh nàng cũng không thể làm được là cốt để phản kháng. Lúc đó, bố nàng, đối tượng của một cuộc thẩm tra, đã bị đưa đi khỏi gia đình và bị giam trong tòa nhà lớn nơi ông công tác, không được về nhà, mẹ phải nửa tháng một lần mang quần áo thay đến cho bố nhưng không bao giờ mẹ muốn nàng đi. Sau đó, mẹ và nàng đều bị đuổi về nông thôn. Nàng chẳng có được cả tư cách làm Hồng vệ binh. Nàng nói thời kỳ sung sướng nhất của đời nàng là thời nàng mang hai bím tóc dài. Bà nàng giống như một con mèo già, luôn ngủ bên cạnh nàng, nàng cảm thẩy đặc biệt yên tâm. Nàng nói bây giờ, nàng đã già. tim cũng già, nàng chẳng còn cảm thấy dẽ bị các cái nho nhỏ làm cho khuấy động nữa. Ngày xưa nàng có thể khóc vô duyên, vô cớ. Nước mắt nàng nhiều giàn giụa, chúng chảy ra thẳng từ tim nàng chẳng cần phải cố sức gì, như thế đặc biệt dễ chịu.
Nàng nói nàng có một bạn gái tên là Linh Linh. Hai đứa là bạn thân từ bé tí. Nó rất đáng yêu, nó chỉ cần nhìn anh, nhìn anh, nhìn anh là hiện ra hai lõm đồng tiền trên má. Bây giờ Linh Linh đã là mẹ rồi, nói chuyện toàn một điệu kéo dài cái âm cuối cùng cho thật dài ra, cứ như là chưa tỉnh ngủ vậy. Khi còn nhỏ, tiếng Linh Linh chi chi cha cha không lúc nào ngừng nghe như một con sẻ. Liếng thoắng suốt ngày, không ngừng lúc nào, nói đi ra ngoài chơi, hễ cứ trời mưa là buồn, không hiểu tại sao, muốn bóp cổ và đúng thế bóp thật lực làm cho người ta phát ho.
Một tối hè, hai đứa ngồi ở bở hồ ngắm nhìn đêm. Nàng nói muốn nằm lên trên ngực Linh Linh, Linh Linh nói nàng muốn làm mẹ đấy thế rốt hai người bật phì cười, đẩy huých nhau, rồi trước khi trăng mọc, Linh Linh đã hỏi em liệu có hiểu không, đêm màu xám xanh và trăng lên, ôi, cái ánh sáng trong vắt chảy đến từ mặt trăng, nó hỏi em đã nhìn thấy cái phong cảnh như thế này bao giờ chưa, cái ánh sáng đang cuồn cuộn chảy và loang trên mặt đất, như một màn sương cuồn cuộn đến. Nàng nói hai người còn nghe thấy cả ánh trăng lao xao, cành cây như cỏ nước lượn lờ trong nước vậy, hai đứa thế là khóc. Nước mắt chảy ra như suối, như ánh trăng. Hai đứa cảm thấy hạnh phúc quá, tóc Linh Linh quệt vào mặt nàng, bây giờ nàng còn cảm thấy tóc ấy, mặt hai đứa áp vào nhau, mặt Linh Linh nóng ran. Có một loài sen nở ban đêm, không phải hoa súng cũng không phải hoa sen nó bé hơn hoa sen mà to hơn hoa súng. Nhụy của nó màu vàng rực tỏa sáng trong tối, cánh của nó bóng như bằng sắp, như đôi tai hồng hồng của Linh Linh khi còn bé nhưng mà ít lông tơ hơn, sáng bóng như móng ngón tay út Linh Linh, ôi! Thời ấy nàng nuôi móng ngón tay út nom như một con ốc, nhưng mà không phải, những cánh hoa mầu hồng kia không sáng bóng tí nào cả, chúng cũng dầy như một cái tai và run rẩy hé mở ra từ từ.
Mi nói mi cũng đã nhìn thấy như thế, mi đã nhìn thấy những cánh hoa ấy mở ra run rẩy và ở chính giữa một cái nhụy có lông vàng rực rờn rợn rung. Đúng đấy, nàng nói. Mi cầm tay nàng. Ô, đừng, nàng nói, nàng muốn mi tiếp tục nghe nàng nói. Nàng nói nàng đang nghiêm túc đấy, anh không thấy như thế sao? Có phải là anh không muốn thấy như thế phải không? Không muốn hiểu nàng phải không? Nàng nói cái sự nghiêm trang này nó giống nhạc thánh ca. Nàng đặc biệt yêu Đức Mẹ đồng trinh, hình ảnh Đức Mẹ với hài đồng, mi mắt hạ xuống, hai bàn tay mềm dịu với những ngón rất chi là tinh tế. Nàng nói nàng hy vọng làm một người mẹ, bế trong tay cục bảo bối nho nhỏ của nàng, cái sinh mạng ấm nóng, thuần khiết đang mút rít sữa từ vú của nàng kia. Đó là một tình cảm sáng trong, thuần khiết, anh có hiểu không? Mi nói mi tin là mi hiểu. Này, nếu anh không hiểu cái gì đó thì anh còn bất mịnh, thì anh thật sự là ngu ngốc đấy! Nàng nói.
Nàng nói về các bức rèm dày rủ xuống. Khi người ta đi vào giữa chúng, người ta có cảm giác trượt trôi. Vén nhè nhẹ các bức rèm nhung màu xanh lá cây thẫm ra, len lõi vào giữ chúng, người ta chẳng còn phải thấy một ai, chẳng một tiếng động, nhung hấp thụ hết mọi âm thanh, chỉ có một sợi âm nhạc, hoàn toàn thuần khiết, không tạp chất, nhờ các bức rèm đã hấp thụ, đã lọc đi, một sợi âm nhạc luôn chảy ra dìu dịu, đến từ một ngọn nguồn trong veo đầy trìu mến trong đêm tối, ở chỗ nó đi qua, một luồng ánh sáng yếu ớt hiện ra.
Nàng nói nàng có một bà cô rất đẹp thường đi lại trước mặt nàng ở trong nhà, mặc có độc một chiếc nịt vú tí xíu và cái quần bé tẻo teo. Nàng luôn thèm sờ vào những cái đùi trần sáng bóng của cô nhưng không bao giờ dám. Nàng nói thời ấy nàng còn là một đứa bé gái còm nhom. Nàng nghĩ nàng sẽ chẳng bao giờ trở nên đẹp được như bà cô là người có lắm bạn và thường nhận nhiều bức thư tình cùng một lúc. Bà cô là diễn viên, rất nhiều đàn ông theo đuổi cô. Cô luôn nói họ quấy cô dữ nhưng thật ra cô thích chuyện đó. Sau này, cô lấy một sĩ quan, ông này giám sát cô chặt chẽ. Cô về hơi muộn, ông lại tra hỏi và đôi khi đánh cô. Nàng nói thời đó nàng không hiểu tại sao bà cô không bỏ người chồng kia, lại cứ chịu đựng sự ức hiếp này.
Nàng còn nói nàng đã yêu một giáo sư, giáo sư toán của nàng, ồ, chỉ là tình cảm của một đứa con gái bé bỏng thôi. Nàng yêu tiếng nói của thầy ở trong lớp, toán là một môn học làm người ta ngán, khô khốc, vô vị nhưng nàng lại yêu tiếng thầy nói và nàng làm bài đặc biệt kỹ. Một hôm, nàng chỉ được tám mươi chín trên một trăm điểm trong một kỳ thi, nàng đã khóc mất bao nhiêu nước mắt. Đang giờ học, lúc trả bài thi, nhìn thấy bài của mình, nàng bật lên nức nở. Giáo sư lấy lại bài thi nói thầy sẽ xem lại, rồi thầy cho thêm vài điểm. Nàng nói nàng không muốn thế, không mà, nàng không muốn thế, rồi nàng vứt bài thi xuống đất. Trước tất cả các bạn trong lớp, nàng không sao ngăn được mình khóc. Nàng dĩ nhiên đã rất xấu hổ về cái chuyện này, nàng không để ý tới thầy giáo nữa, cũng không gọi thầy là giáo sư. Sau nghỉ hè, thầy thôi dạy ở lớp, nàng vẫn nhớ tới thầy, nàng yêu tiếng nói của thầy, cái tiếng nói đặc biệt hồn hậu, trầm trầm từ cổ họng kia.
Linh Sơn Linh Sơn - Cao Hành Kiện Linh Sơn