If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lan Khai
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Sakitabi
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1131 / 13
Cập nhật: 2016-06-17 07:56:35 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
họ vội vàng làm theo lời cầu khẩn của Liếp Ly. Thọ cam đoan sẽ tìm thấy bạn.
Nhưng, vừa ra khỏi nhà thiếu nữ, Thọ bỗng chưng hửng: công việc tìm kiếm nào phải dễ dàng!
Trâm đi con đường nào? Tìm đâu cho ra tin tức của chàng? Sự phân vân làm Thọ mất nửa tiếng đồng hồ. Chàng nghĩ mãi mới kết luận, mà ai chẳng kết luận như thế, rằng Trâm hẳn ra nhà trọ. Thọ chạy hớt hải lại tìm.
Nhưng công toi mà chẳng được việc gì. Có ai thấy bóng vía Trâm đâu.
Thế thì Trâm mất tích vào xó nào?
Hay Trâm đã ra xe?
Thọ đâm bổ ra bến ô tô. Chiếc xe hàng chưa chạy mà cũng chẳng có Trâm. Thất vọng, Thọ quay về nhà định cắt việc cho bọn phu đi làm xong thì chàng lại bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Bác cai lục lộ vừa thấy Thọ đã khúm núm đưa cho chàng tấm danh thiếp mà Trâm bỏ lại:
- Bẩm quan, ông Trâm vừa lại đây và tỏ ý bực dọc khi thấy quan không có nhà. Ông có đưa con tấm thiếp bảo để trình quan.
- Ông Trâm lại đây lúc nào?
- Mới cách độ nửa giờ.
Thọ đọc nhanh mấy dòng chữ. Mắt chàng ướt đầm.
- Cái anh chàng!... Ta mà vớ được bây giờ thì chớ chết!... Hắn thừa biết ta ở đâu vì chính bởi thế nên hắn mới ra đi.
Dù sao, Thọ cũng được yên dạ. Trâm đã bảo sẽ rời khỏi xứ Ai lao. Thế thì chỉ có một đường ô tô ra Hà Tĩnh là ngắn nhất. Chàng cứ việc rình ở bến xe tất nhiên sẽ vớ được Trâm.
Muốn khỏi mất thời giờ. Thọ nhảy lên ngựa phóng lộn lại bến xe. Chàng quyết định nếu thấy Trâm thì tức khắc chàng tóm cổ quật lên yên đoạn phóng như bay về giao cho thiếu nữ. Cặp mắt xinh đẹp đương ướt nhèm ngấn lệ kia lúc ấy hẳn phải tươi cười.
Thọ chờ mãi ở bến. Hành khách đã lên chật ních và sau mấy tiếng còi nhức óc, chiếc cam nhông đã bắt đầu chạy, cuốn bụi mịt mù.
- Quái! Chẳng lẽ Trâm quảy hành lý lên vai rồi cuốc bộ?
Vụt cái, một mối ngờ hiện ra trong trí Thọ: chàng nghĩ thầm hay là bạn chàng vì quá thất vọng đã liều mình.
Thọ cố rũ bỏ mối ngờ ghê ghớm:
- Ồ! Không có lý!... Một người như Trâm!... Bạn ta có thể điên được nhưng chàng khi nào lại điên đến thế!...
Dù sao, mối ngờ vẫn rất mạnh. Nó cắm chặt vào tưởng tượng chàng như một chiếc đanh thuyền. Hoảng kinh, Thọ quất ngựa phóng như bay ra phía bờ sông:
- Ta phải tìm cho thấy Trâm mới được. Chết hay sống ta phải tìm cho được Trâm mới nghe.
Gặp ai chàng cũng hỏi. Đường ngay lối tắt nào chàng cũng vào... Vẫn không!
Chàng theo dọc bờ sông, chạy một quãng khá dài. Gặp mấy người lái đò, chàng đều hỏi cặn vặn nhưng không ai biết gì hết.
Cùng kế, Thọ phải quay về. Cúi rạp trên lưng ngựa, chàng sụt sùi khóc như mưa. Chàng lẩm bẩm:
- Giá ta đừng lăn mình vào chuyện ấy như một thằng xuẩn có phải ta hãy còn bạn không! Trâm việc gì phải thất vọng và lúc này có phải Trâm vẫn sống, vui vẻ biết chừng nào!
Nhưng hối hận mấy cũng là vô ích. Sự đau đớn trong lòng chẳng nguôi được phần nào.
Qua cổng nhà thiếu nữ, Thọ gò cương, xuống ngựa. Chàng bước vào với bộ mặt thê thảm.
Người thứ nhất mà Thọ gặp là phụ thân Liếp Ly.
Ông cụ tỏ ý vui vẻ, săn sóc:
- Cái gì thế, quan tham?
- Ồ! Bẩm cụ lớn, tôi lo lắm!
- Nhưng, cái gì mới được chứ?
- Những sự tai hại phi thường.
- Hà! Hà! Quan tham có lẽ sợ nhầm đấy... Tôi mà có thể giúp quan tham thì tôi sẽ...
- Không kịp nữa! Tôi chắc rằng anh ấy đã tự tử!...
- Đã tự tử!...
- Bẩm vâng! Anh chàng lì lì thế mà lãng mạn đáo để. Tôi chắc anh đã nhảy xuống sông Cửu Long mà lần này chẳng phải là để khoe cái tài bơi lội đâu!
Ông cụ càng bỡ ngỡ:
- Ồ!... nhưng mà ai kia?
- Bẩm anh ấy mà! Anh ấy chứ lại còn ai nữa!... Tôi không biết rồi tiểu thư sẽ bảo tôi ra sao?...
Ông cụ tưởng Thọ phát điên. Khẽ nắm cánh tay Thọ, ông già nghiêm trang hỏi:
- Từ nãy đến giờ, chúng ta nói vơ nói vẩn mãi mà thực tình tôi chưa hiểu gì cả. Ông nói tự tử, nhưng ai tự tử mới được chứ? Và vị tiểu thư nào sẽ trách ông?
Đến lượt Thọ giương to hai mắt nhìn ông già một cách sửng sốt.
- Bẩm cụ lớn, còn ai nữa! Anh chàng tự tự ấy chính là bạn tôi, Trâm; còn vị tiểu thư kia thì tức là lệnh ái vậy.
- Liếp Ly và ông Trâm?...
Cụ già ôm bụng cười hềnh hệch khiến Thọ đã toan phát cáu.
- Ông tìm làm gì cho uổng công! Họ ở cả dưới nhà, đương nói chuyện vui như tết ấy. Nhân tiện, tôi xin cảm phục quan tham là một người rất có độ lượng và mặc dầu con cháu cấm tôi nói, tôi cũng cứ xin báo tin mừng để quan tham biết rằng...
Thọ không nghe nữa. Chàng nhảy như con nai sổng cũi vào vườn hoa...
Liếp Ly Liếp Ly - Lan Khai Liếp Ly