Books are immortal sons deifying their sires.

Plato

 
 
 
 
 
Tác giả: Hành Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1447 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26 - Mụ Rắn Lục
ễ có mật là có ruồi”, Bát Men bực tức gắt lên.
Lẩu đi đi lại lại, rồi nó dừng lại, đưa chân vuốt vuốt bộ râu dài óng mượt.
- “Đằng ấy tính thế nào” Lẩu hỏi.
- “Còn thế nào nữa, cho nó một trận”.
Nhưng nào có dễ thế. Mụ rắn lục là một đứa xảo quyệt. Mụ rắn lục không phải là thành viên thường trực của vườn nhà chị Cún. Hay nói trắng ra, mụ là dân mới nhập cư bất hợp pháp. Theo lời của Gà Trống thì mụ là dân du mục, nghĩa là mụ lang thang từ khu vườn này đến khu vườn khác, lưu lại mỗi nơi một thời gian, cho đến lúc ăn hết các món mồi béo bở hay bị người ta đuổi đi.
Lẩu không biết bằng cách nào mụ lại biết vườn nhà chị Cún có vợ chồng chim sâu mới đến, và biết cả việc chim mẹ đang ấp ba quả trứng.
Mụ rắn lục có thân hình gầy còm và dài ngoẵng, mắt mụ lúc nào cũng lóe lên tia nhìn soi mói và độc ác, trên mình mụ chằng chịt những vết sẹo lớn bé, dấu tích của những lần đánh nhau tranh giành thức ăn hay cũng có thể là do bị người ta đánh đuổi.
Cái lưỡi dài của mụ thì lúc nào cũng lấp ló, phát ra những tiếng xì xì nghe như tiếng rít qua kẽ răng vô cùng rùng rợn.
Lần đầu đến khu vườn, mụ đã tỏ thái độ hống hách, mụ đu mình từ bờ rào leo lên cành khế. Gà Trống đứng trên đụn rơm trông thấy mụ trước tiên. Gà Trống cất tiếng hỏi: “Mụ rắn, mụ đến đây có việc gì?”
Bị phát hiện trong lúc tiến về phía tổ chim, mụ rắn bực mình lắm, mụ trả lời, tiếng rít qua kẽ lưỡi xì xì: - “Rõ chẳng việc gì đến nhà mày”, mụ thô lỗ đáp.
- “Đây không phải vườn nhà mụ, mụ đừng có làm gì xằng bậy”, Gà Trống không chịu thôi.
- “Này, con Gà Trống béo kia, đừng có xen vào chuyện của người khác, không thì lũ gà con của mày cũng liệu hồn. Tao sẽ xơi tái cả”.
Nhắc đến lũ gà con, Gà Trống hơi khựng lại, Gà Mái Mơ vừa ấp nở đàn chín con được dăm hôm, lũ gà con bé xíu như những cục bông vàng cũng cần phải được bảo vệ.
Trong lúc mụ rắn và Gà Trống tranh cãi, vợ chồng chim sâu đã nghe được, chim mẹ ủ kĩ ba quả trứng dưới bụng, chim bố đứng cạnh, sẵn sàng nghênh chiến. Biết chưa ăn được ngay, mụ rắn hậm hực bò đi.
Non trưa hôm ấy, Gà Trống kể lại chuyện cho Bát Men khi con chó chạy ra chơi cùng chị Khế. Ngay lập tức Bát Men tìm Lẩu bàn bạc. Chúng đồng ý rằng nếu mụ rắn còn xuất hiện và định làm hại bất cứ ai trong khu vườn, chúng sẽ dạy cho mụ một bài học.
Nhưng bẵng đi phải bốn, năm hôm, không thấy mụ rắn đâu. Đúng lúc mọi người tưởng mụ đã bỏ đi nơi khác thì buổi trưa thứ Sáu, bóng mụ lại vắt vẻo trên bờ rào. Lần này Bát Men trông thấy trước tiên, nó chạy tới, nhe hàm răng nhọn ra, sủa lên một tràng đanh thép. Mụ rắn tái mặt. Tuy nhiên mụ đang ở trên hàng rào cao, mà Bát Men thì không biết leo trèo. Tạm thời mụ ta vẫn an toàn. Mụ cười giả lả:
- “Này anh bạn chó, làm gì mà nóng tính thế, tôi chỉ ghé xin mấy quả khế ăn lót lòng thôi mà”.
- “Đừng có lẻo mẻp, từ thuở bé, ta chưa nghe chuyện rắn ăn khế bao giờ. Ngươi định nhòm ngó tổ chim sâu chứ gì. Ta nói cho mà biết, nhà ngươi mà xớ rớ, ta sẽ cắn gẫy cổ nhà ngươi ra”.
- “Ái chà chà, chú em nóng tính quá, tôi thật chỉ muốn xin vài quả khế. Thôi không cho thì tôi lại đi”. Nói đoạn, mụ lẩn vào đám cây bụi đi mất.
Nhưng nào có phải như thế, mụ rắn xảo quyệt quyết tâm phải ăn bằng được chỗ trứng chim. Mấy hôm liền mụ đều núp ở cạnh vườn để nghe ngóng động tĩnh, càng đến gần ngày trứng nở, chim bố càng phải bay đi xa tìm thêm nhiều thức ăn dự trữ. Sáng sớm hôm ấy, mụ rắn nghe chim bố dặn chim mẹ trông chừng mấy quả trứng cẩn thận, vì chim bố sẽ phải bay đi xa kiếm thức ăn, đến tối hôm sau mới về.
- “Không đâu bỗng có cơ hội ngàn năm như thế này mà tự dưng lại nảy nòi ra một con chó”, mụ rắn nghĩ thầm. “Nếu để vuột dịp chim bố đi vắng này thì hỏng cả. Chim mẹ ấp con ngày đêm ắt chẳng còn mấy sức lực. Ta cứ liều lao tới, thế nào cũng được một món. Dù sao, con chó cũng chẳng biết trèo cây”, mụ rắn lại tự nhủ.
Chiều muộn ngày hôm ấy, mụ rắn trở lại. Lần này mụ không đi đằng bờ rào nữa mà len lén bò từ một góc khuất, nơi có bụi cây hoa vòi voi rồi bám vào cành khế thấp và leo lên. Đi đằng này xa hơn, nhưng ít bị để ý, dù sao màu xanh của mụ cũng lẫn vào tán lá.
Kể ra thì mụ cũng gần trót lọt, nếu không phải cả chiều hôm ấy Bát Men cứ thấy bất an, nó liên tục nhìn về phía tổ chim. Và rồi con chó cũng thấy cái dáng dài ngoằng ngoẵng của mụ rắn tiến dần về phía cành đông. Nó sủa lên một tràng. Mụ rắn không đáp, mụ mải miết bò, mụ định bụng tiến đến thật nhanh, dùng sức hẩy chim mẹ và nuốt chửng ba quả trứng rồi lủi mất.
- “Không thể mất công tranh cãi với cái con chó đen thùi lùi này”, mụ tự nhủ. Dù sao nó cũng không biết leo cây.
Kế hoạch tưởng như hoàn hảo của mụ đổ bể vào phút cuối, khi mụ chỉ còn cách tổ chim một đoạn ngắn thì một cái bóng vàng nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt. Dưới ánh hoàng hôn, bộ lông của Lẩu ánh lên một màu cam rực rỡ.
Lẩu giơ cái vuốt sắc, chĩa về phía mụ rắn, đanh thép:
- “Cút ngay mụ rắn độc ác kia, không thì đừng có trách ta”.
Mụ rắn bị bất ngờ, hơi lùi lại, mụ đưa mắt nhìn cái vật thể vàng ươm và rắn chắc đang chắn trước mình.
“Chết tiệt!”, mụ rít lên, chỉ còn một chút xíu nữa là những quả trứng ngon lành kia đã trong bụng mụ.
Chim mẹ lúc này vô cùng hoảng hốt, nó xù bộ lông lên cố che cho lũ trứng được an toàn.
Không chịu bỏ cuộc, mụ rắn nghĩ “không được ba quả cũng phải được một quả”, mụ quăng người bám sang một cành khế nhỏ hơn, từ đây mụ định sẽ quăng người sang tổ chim, chộp lấy một quả trứng rồi chuồn đi.
Cành khế mụ vừa bám rất nhỏ, Lẩu không thể bám vào đó, nhưng không còn thời gian chần chừ, vì chỉ một cú quăng người nữa, mụ rắn sẽ đến được tổ chim. Lẩu quả quyết nhảy theo mụ, cái bóng vàng vừa đáp xuống thì cành khế con gãy lìa, cả hai con vật đều rơi xuống đất đánh “bộp”.
Dưới đất, Bát Men nhanh chóng ứng cứu, nó dùng chân chặn mụ rắn, mụ nghiêng người định bỏ trốn thì Gà Trống nhảy tới, dùng chiếc mỏ rắn chắc bồi cho mụ một cú choáng váng.
Bát Men quát: “Mụ rắn độc ác kia, hôm nay mụ đừng hòng rời khỏi đây”.
Lúc này Lẩu đã đứng dậy, Gà Trống, Lẩu và Bát Men đứng quây quanh mụ rắn, mụ thì hãy còn đang choáng váng vì đau. Mụ rắn khóc lóc xin tha nhưng Bát Men kiên quyết không đồng ý, nó bảo mụ xảo quyệt như vậy đi đến đâu cũng chỉ gây hại cho người khác mà thôi.
Nghe đến đây mụ rắn khóc ngất, hàng đống giọt nước mắt tuôn ra từ đôi mắt lạnh lùng của mụ. Mủi lòng, Lẩu bắt mụ phải hứa từ nay phải ăn ở tử tế, đoạn nó bày cho mụ ra ngoài đồng, ở đó nhiều chuột, mụ không lo bị đói. Mụ rắn cảm ơn rồi bò đi mất, từ đó không thấy mụ quay trở lại khu vườn.
Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại - Hành Trần Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại