Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hành Trần
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1447 / 15
Cập nhật: 2017-05-20 09:07:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11 - Chủ Nhật Thứ Hai
hấm thoắt, Lẩu đã đến ở với chị Cún, bố Thợ Điện và mẹ May Vá được một tuần. Lẩu biết thế bởi hôm nay chị Cún lại ở nhà. Chị Cún bảo, cứ một tuần chị lại được nghỉ Chủ nhật. Như vậy hôm nay là Chủ nhật.
Lẩu quen dần với cái giường làm từ hộp các - tông, nó cũng không còn giật mình ban đêm vì những tiếng động lạ. Hai cái bát mẻ đựng cơm và nước uống trở thành hai người bạn thân thiết. Lúc được cho ra ngoài hiên, nó luôn phóng mắt ra vườn và ao ước. Non trưa, chị Cún lại đem Lẩu ra ngoài sân, chị gãi gãi cổ nó và nhẹ nhàng tháo sợi dây buộc ra, thay vào đó một chiếc vòng tết từ những sợi dây xanh đỏ rất đẹp. Chị nhẹ nhàng bảo: “Giờ mày quen nhà rồi thì đi đâu cũng phải biết đường về, dưới kia nhiều chuột lắm, nhớ phải chăm chỉ đấy”.
Khỏi phải nói Lẩu phấn khởi thế nào, nó từ từ mon men khắp các góc nhà, cái cảm giác được tự do thật là thích, nó lên nhà trên nhìn ngó, nhà lát gạch hoa sạch sẽ mát mẻ. Bên trong chái là phòng của chị Cún, nó nhìn lên cái giá sách đầy ắp sách vở và có một con búp bê tóc vàng to tướng. Hình như có lần chị Cún kể là đấy là quà của dì chị bên nước ngoài gửi về.
Bếp thì ngày nào Lẩu cũng ngủ dưới đấy, nhưng do bị buộc nên hôm nay nó mới có cơ hội đi dò xét hết các góc. Đi loanh quanh, Lẩu lại phóng mắt ra vườn. Nó muốn ra đó, muốn lại gần bọn gà. Lẩu hơi sợ, cứ đắn đo mãi. Đến nửa chiều, nó lấy hết can đảm bước rón rén lại gần hàng rào, đang nhìn ngó xung quanh, nó chợt giật thót mình lùi lại, cái đuôi xù ra, chân sau chùn lại, tiếng ò ó o to như súng nổ kề bên tai. Gà Trống hỏi, giọng uy nghiêm:
- “Ê, nhãi, thập thò gì ở đây?”
Dù gì Lẩu vẫn mới chỉ là một con mèo con. Gà Trống nhìn gần thì oai vệ và to quá, cái mỏ nhọn, đôi cựa sắc và bộ lông bóng nhoáng. Lẩu lấy hết can đảm lắp bắp:
- “Cháu… cháu chỉ đang xem…”
Gà Trống hất hàm ra phía cống nước: “Chỗ của chú mày ở kia kìa, nhãi. Nhiều chuột lắm, mà nói trước, con nào con nấy phải to ngang chú mày đấy. Cẩn thận không nó cắn cho nghoéo cổ”.
Lẩu nhớ lại những buổi mèo mẹ lông dài hay kể chuyện về lũ chuột, rồi nó hay vờn đuôi mèo mẹ giả vờ tập bắt chuột. Mẹ lông dài nói: “Mèo không sợ chuột, chỉ có chuột sợ mèo”.
Lẩu hơi tự ái, nó đáp giọng chắc nịch: “Cháu không sợ, mèo không sợ chuột…”
Gà Trống cười vang, đúng lúc đó đám gà con từ đâu đến, chúng trông thấy Lẩu, tranh nhau chỉ trỏ rồi cười nói chiêm chiếp. Lẩu ngượng quá, vội lặng lẽ chuồn về chái bếp.
Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại - Hành Trần Lẩu Chú Mèo Ở Nông Trại