My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 - Quả Tim Đá
ũ sói dẫn bọn trẻ và Goldilocks băng qua miền đất hoang vu và chết chóc. Họ đi mãi đi mãi, qua hàng dặm đất đai sỏi đá, không ngừng lại vì bất cứ cái gì. Lũ sói canh chừng tù nhân của chúng rất gắt gao; chỉ cần một hơi thở quá sâu là bọn trẻ phải nhận một cái gầm gừ đe dọa.
Lũ sói đã tịch thu thanh kiếm của Goldilocks và cặp của Alex, để bọn họ không thể đụng tới những món đồ làm Bùa Ước. Alex dõi mắt nhìn theo chiếc cặp khi nó bị một con sói dùng mõm tha đi; tất cả những gì cô bé và em trai cần đều nằm trong đó. Cơ hội về nhà chỉ cách chúng vài bước nhưng lại chẳng thể nào với tới.
Bọn trẻ không biết chúng giận dữ hơn hay sợ hãi hơn. Vài phút trước đây chúng còn tin chắc mình sắp được về nhà, và giờ thì chúng thậm chí còn không biết mình đang ở đâu, đang đi tới đâu, liệu chúng có sống sót qua khỏi kiếp nạn sắp tới không. Bọn trẻ sợ đến nỗi chúng cảm thấy dũng cảm lạ thường. Chúng đã bị bắt làm tù nhân của một trong những kẻ độc ác nhất mọi thời đại; chúng thấy sự việc không thể tồi tệ hơn được nữa.
Khu vực họ đang đi qua có vẻ xa lạ với chính Goldilocks, người mà bọn trẻ tin là đã từng thấy qua mọi ngõ ngách của mọi vương quốc. Cô đưa mắt nhìn khắp xung quanh với vẻ hiếu kỳ hệt như bọn trẻ. Vùng này trông thật khác với phần còn lại của Vương quốc Say Ngủ. Đất đai dường như chẳng phải đang chìm trong giấc ngủ, mà đã bị giết chết.
Cuối cùng, một lâu đài đổ nát hiện ra ở phía xa. Nó được làm từ đá nhưng trông có vẻ yếu ớt đến nỗi một luồng gió mạnh cũng có thể lay đổ nó. Alex và Conner không cần ai bảo cũng biết đó là nơi lũ sói đang đưa chúng đến, và đâu đó bên trong, Hoàng hậu Độc Ác đang chờ đợi.
Bọn họ đến trước cửa lâu đài, và Malumclaw tru lên. Một chiếc cầu treo ọp ẹp được hạ xuống từ từ, và một người đàn ông cao lớn có bộ râu bạc mặc nhiều lớp da thú chào đón lũ sói.
“Bà ấy đang chờ chúng,” Người Thợ Săn nói.
Lũ sói dẫn bọn trẻ và Goldilocks đi qua cầu treo. Vừa vào trong lâu đài, bọn trẻ đã muốn rời khỏi đó ngay. Đám bụi bặm và mạng nhện trông chẳng thân thiện tí nào.
Người Thợ Săn đẩy bọn trẻ đi xuống một hành lang bằng đá, qua một khung cửa lớn kẽo kẹt thậm tệ, và đi vào một sảnh đường lớn dài tít tắp. Sảnh đường lớn này trống rỗng, chỉ có vài cái ghế và một cái bàn nhỏ.
Quàng Khăn Đỏ bị trói vào một chiếc ghế, miệng bị buộc một chiếc khăn quàng trắng. Mắt cô ta đẫm lệ và sưng phù. Thoạt đầu cô ta có vẻ vui lên khi trông thấy bọn trẻ, vui vì không phải là tù nhân duy nhất, nhưng rồi cô ta bắt đầu hoảng hốt khi thấy Goldilocks và lũ sói đằng sau họ.
Nữ Thợ Săn đứng cạnh Khăn Đỏ, canh chừng vị nữ hoàng táy máy tay chân này một cách gắt gao.
Chính giữa gian phòng, đối diện với hai tấm gương, một vàng và một đen, là một người phụ nữ trùm kín trong bộ áo choàng. Bà ta đứng yên và im lặng tuyệt đối.
“Cho chúng ngồi,” bà ta nói, vẫn quay lưng về phía họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, bọn trẻ biết bà ta là Hoàng hậu Độc Ác; chúng cảm nhận được điều đó. Bọn trẻ chưa bao giờ căng thẳng đến thế trong cả đời mình.
Người Thợ Săn và Nữ Thợ Săn buộc Alex, Conner, và Goldilocks ngồi xuống ghế và trói họ bằng dây thừng.
“Nhẹ tay thôi!” Goldilocks bảo, liếc nhìn Nữ Thợ Săn trừng trừng, cô ta liền siết chặt vòng dây gấp bội. “Chưa ai từng bảo với ngươi rằng bắt cóc con tin của người khác thật chẳng hay chút nào à?”
Khăn Đỏ buột ra một tiếng gào chói lói và lẩm nhẩm cái gì đó đại loại như “Thật bất công.” Bọn trẻ giờ mới hiểu vì sao cô ta lại bị bịt miệng bằng một cái khăn.
“Chúng tôi mang đến cho người hai đứa sinh đôi, và một món hời nữa, thưa Hoàng hậu.” Malumclaw cúi đầu xuống, cái cúi chào của nó đầy vẻ khinh miệt và chế nhạo.
Giữa nó và hoàng hậu dâng lên một sự căng thẳng nặng nề.
“Có kẻ nào trốn thoát không?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
“Chỉ có một con ếch quá cỡ và một con ngựa,” Malumclaw gầm gừ.
“Vậy thì chúng ta không có nhiều thời gian,” bà ta nói. “Đặt những món đồ đó lên bàn đi.”
Người Thợ Săn giật lấy cái cặp của Alex từ mõm con sói đang tha nó và đặt nó lên bàn bên cạnh bọn trẻ. Ở đây, Hoàng hậu Độc Ác cũng trưng ra một bộ sưu tập những món đồ làm Bùa Ước của chính bà: một lọn tóc vàng, một mẩu giỏ của Quàng Khăn Đỏ, và chiếc giày thủy tinh còn lại.
“Thỏa thuận là thỏa thuận!” Malumclaw lên tiếng. “Bọn ta đã đưa hai đứa song sinh tới cho ngươi. Giờ thì hãy giao Quàng Khăn Đỏ cho bọn ta!”
Quàng Khăn Đỏ rên rỉ và nói cái gì đó đại để như “Sao chuyện này lại xảy đến với mình chứ?” qua cái khăn bịt miệng.
“Ngươi sẽ có con bé khi ta xong chuyện với bọn trẻ,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Giờ thì ra ngoài chờ đi.”
“Phần đó không có trong giao kèo của chúng ta!” Malumclaw rống lên, và bầy của nó gầm gừ phía sau.
“Ta bảo ra ngoài chờ!” Hoàng hậu Độc Ác ra lệnh. Giọng nói của bà quyền uy đến độ mới nghe thấy thế thôi là bọn trẻ đã cảm thấy nước mắt chực tràn ra rồi. “Các ngươi có thể có Quàng Khăn Đỏ, Goldilocks, và bọn trẻ khi ta đã được toại nguyện.”
Bầy sói tức điên lên, nhưng chúng cũng ra khỏi sảnh và chờ ở bên ngoài lâu đài.
“Lấy hết đồ trong cái giỏ ra,” Hoàng hậu Độc Ác ra lệnh.
Người Thợ Săn làm theo lời bà. Ông lôi ra tất cả những vật bọn trẻ đã gom góp được, từng cái một, và đặt chúng lên mặt bàn: lọn tóc, chiếc giày thủy tinh, mẩu giỏ, cái vương miện đá, cái lọ chứa giọt nước mắt của nàng tiên, cây kim, mấy viên đá quý, và con dao.
“Chúng tôi cần chúng!” Conner kêu lên, vùng vẫy trong vòng dây trói. “Bà cần đến Bùa Ước làm cái gì chứ? Bà có quyền phép mà?”
“Quyền phép duy nhất mà ta có là khả năng đe dọa,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. Bà ta quay lưng lại tấm gương và nhìn vào bọn trẻ.
Đó không phải là con quái vật hung tợn mà chúng hằng tưởng tượng. Bà ta không mấy thay đổi, vẫn là người phụ nữ trong bức chân dung ở cung điện của Bạch Tuyết, nhưng vẻ đẹp của bà đã bị thời gian và sự vất vả làm phai nhạt. Gương mặt của bà không đẹp, nhưng rõ ràng nó sẽ rất lộng lẫy nếu thời gian và hoàn cảnh cho phép. Đôi mắt bà tối mịt và vô hồn; bà ta có vẻ trống rỗng và lạnh lùng thấu suốt tận tâm can.
Hoàng hậu Độc Ác bước đến chỗ cái bàn và quan sát những món đồ làm Bùa Ước. Bà ta cầm lên cái lọ có chứa giọt nước mắt tiên và chăm chú nhìn nó.
“Ngay khi giọt nước mắt này nhỏ xuống bàn, Bùa Ước sẽ là của ta,” bà ta nói.
Trông thấy Hoàng hậu Độc Ác đến gần những vật mà chúng đã vất vả biết mấy mới có được khiến Conner nổi cơn thịnh nộ. Cậu bé muốn về nhà và cậu sẽ không để bà ta cản đường chúng. Nếu chúng không được dùng đến Bùa Ước thì bà ta cũng đừng hòng.
Conner ráng hết sức vùng vẫy trong vòng dây trói. Thật đau, nhưng rồi cậu bé cũng xoay xở rút được một chân ra. Cậu bé đá mạnh và cao hết mức có thể và đánh bật chiếc lọ ra khỏi tay Hoàng hậu Độc Ác.
Chiếc lọ bay qua gian phòng. Ánh mắt Hoàng hậu Độc Ác dõi theo nó trong khi nó tuột khỏi tay bà.
“Bắt lấy nó!” bà ta ra lệnh.
Người Thợ Săn chạy nhanh hết mức có thể, ông ta ném mình xuống đất và vươn tay ra để chụp lấy, nhưng chiếc lọ đã rơi xuống nền đá phủ bụi, chỉ cách ngón tay ông vài phân, và vỡ thành từng mảnh. Giọt nước mắt thấm vào đá và biến mất.
Hoàng hậu Độc Ác trừng mắt nhìn Conner. Nét mặt bà ta không thay đổi hay biểu lộ gì, nhưng chỉ cần một cử động nhỏ nhất của bà ta là Conner biết rõ bà đang căm giận cực độ.
“Thằng bé ngu ngốc,” Hoàng hậu Độc Ác nói. Bà ta tát vào mặt Conner thật mạnh bằng lưng bàn tay. Cả người Conner chênh đi dưới cái tát.
“Conner!” Alex kêu lên.
“Em không sao,” Conner đáp, chậm rãi ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào Hoàng hậu Độc Ác. Một bên má cậu bắt đầu sưng vù lên.
“Mất bao lâu mới lấy được nước mắt tiên?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
“Nhiều ngày, thưa Hoàng hậu,” Người Thợ Săn đáp trong khi đứng dậy. “Nàng tiên mà chúng thần bắt được chỉ kêu thét lên khi chúng thần cố gắng lấy nước mắt từ cô ta; cô ta không rơi một giọt lệ nào. Nếu con gái thần đi ngay bây giờ, con bé có thể trở lại trước bình minh hai ngày nữa.”
“Chúng ta không có nhiều thời gian như vậy,” Hoàng hậu Độc Ác lẩm nhẩm một mình. Bà ta lập tức quay lại đối diện với tấm gương. “Gương kia ngự ở trên tường, còn bao lâu nữa kẻ thù tới đây?” bà ta hỏi.
Hình ảnh phản chiếu trên tấm gương đen nhòa đi và những giọt nước ngưng tụ bắt đầu chảy dài trên mặt kính.
“Conner, trông kìa. Đó là Tấm Gương Thần!” Alex kêu lên.
Bóng đen mang dáng hình một người đàn ông hiện lên trong tấm gương. Một giọng nói trầm trầm, khô khốc vang vọng khắp sảnh lớn.
“Lâu đài này đã cho hoàng hậu nơi ẩn náu nhiều tuần,
Nhưng giờ đây một đội quân đang đến, dẫn đầu là một con ếch biết nói.
Chúng đang nhanh chóng tới đây, sẵn sàng tấn công,
Và chúng đã hợp lực cùng một con ngựa màu kem và một chàng trai tên Jack.”
“Jack?” Goldilocks thốt lên.
“Jack!” Khăn Đỏ cố gắng nói.
“Quân lính đang tới!” Alex thì thầm với em. “Froggy còn sống! Anh ấy đã tìm được cứu viện!”
“Bọn họ chắc hẳn là lính của ta,” Khăn Đỏ lẩm bẩm. “Họ tới cứu ta và giết tất cả các ngươi – đặc biệt là ngươi,” cô ta nói và ném cho Goldilocks cái nhìn căm ghét.
Ánh mắt của Hoàng hậu Độc Ác chuyển từ Tấm Gương Thần sang Tấm Gương Sự Thật và bà ngắm nhìn Alex qua hình ảnh phản chiếu trong đó. Bà ta chăm chú nhìn cô bé qua tấm gương, hoàn toàn mê mẩn; từ khi bọn trẻ tới đây, đó là vẻ mặt biểu cảm nhất của bà.
“Chúng ta nên làm gì bây giờ, thưa Hoàng hậu?” Người Thợ Săn hỏi. Hoàng hậu Độc Ác phớt lờ ông ta; sự chú ý của bà đã dành trọn cho Alex.
“Sao bà ta lại nhìn chị như thế?” Conner hỏi.
“Chị không biết,” Alex nói mà hàm răng run lập cập. Mọi người đều biết Hoàng hậu Độc Ác chẳng bao giờ thích thú các bé gái, và Alex sợ rằng cô bé sẽ là nạn nhân tiếp theo bị bà ta tặng một quả táo độc.
“Hoàng hậu Tôn kính, mệnh lệnh của người là gì ạ?” Người Thợ Săn khẩn nài. “Nếu quân binh đang tới, chúng ta phải đi khỏi đây thôi!”
“Không,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. “Ta sẽ xong chuyện trước khi chúng tới. Giờ thì ta muốn được ở riêng với bọn trẻ. Đưa lũ còn lại xuống hầm ngục đi.”
Người Thợ Săn do dự, nhưng ông ta và Nữ Thợ Săn cũng cởi bớt dây trói cho Khăn Đỏ và Goldilocks rồi đẩy họ đi ra cửa.
“Cẩn thận đấy, lão già,” Goldilocks nạt.
“Chúng ta có buồng giam riêng không?” Khăn Đỏ lẩm bẩm. “Các ngươi không thể nhốt ta chung với cô ta! Thà các ngươi ném ta cho lũ sói còn hơn!”
Cánh cửa đóng sập lại phía sau họ. Bọn trẻ bị bỏ lại một mình trong sảnh lớn cùng với Hoàng hậu Độc Ác.
“Alex,” Conner thì thầm với chị, “Em không muốn tỏ vẻ sến súa, nhưng dù cho chuyện gì có xảy ra đi nữa, em chỉ muốn nói rằng em yêu chị. Chị là người chị tốt nhất em được có, và những ngày vừa qua là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cả đời em.”
“Đừng làm thế chứ, Conner,” Alex nói, cố hết sức nén nước mắt. “Em đang nói lời tạm biệt đấy! Đừng nói thế! Chúng ta sẽ ổn thôi… Quân binh đang đến. Họ sẽ cứu chúng ta…” Cô bé không biết mình đang thuyết phục ai nữa. “Họ sẽ cứu chúng ta.”
“Không may là, bây giờ chẳng ai có thể cứu các ngươi đâu,” Hoàng hậu Độc Ác cất tiếng nói.
“Vậy bà sẽ giết chúng tôi sao?” Alex hỏi.
Hoàng hậu Độc Ác im lặng. Bà ta đứng im không nhúc nhích.
“Vì sao bà đối xử với chúng tôi thế này?” Conner hỏi. “Vì sao bà lại độc ác như vậy?”
“A,” Hoàng hậu Độc Ác lên tiếng. “Câu hỏi xưa như trái đất: Cái gì làm nên một con người? Để ta hỏi các ngươi một câu: Cái gì làm cho các ngươi không độc ác?”
Bọn trẻ không hiểu câu hỏi đó. Chúng tin chắc bà ta đang chơi đòn tâm lý với chúng, nhưng chúng đã trả lời với niềm kiêu hãnh và lòng trung thực.
“Chúng tôi đã được nuôi dạy theo lẽ phải,” Alex đáp. “Chúng tôi có cha mẹ là những người hết sức tuyệt vời, họ đã dạy chúng tôi làm sao để sống tốt, và chúng tôi tin rằng những điều tốt đẹp sẽ đến với những ai có trái tim lương thiện.”
“Vậy là tác động từ môi trường xung quanh đã biến các ngươi thành người tốt à? Quý báu lắm nhỉ,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Các ngươi nói các ngươi có cha có mẹ? Chuyện gì xảy ra với họ rồi?”
Bọn trẻ muốn phát bệnh khi nghe bà ta gặng hỏi về những con người xiết bao thân thiết với chúng.
“Cha của chúng tôi mất rồi,” Conner đáp. “Chuyện đó chẳng can hệ gì đến bà cả!”
“Ông ta có phải là người tốt không? Ông ta có trái tim lương thiện chứ?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
“Ông ấy là người tốt nhất,” Conner trả lời.
“Ta hiểu rồi,” bà ta nói tiếp. “Vậy thì ông ta đã sai, phải không nào? Chắc chắn là một người tốt không thể nào gặp chuyện bất hạnh như vậy được? Ông ta đã dạy cho các ngươi một điều dối trá.”
“Bà kia, bà muốn nói gì?” Conner khó chịu.
“Ta cũng từng có cha mẹ. Họ đã dạy ta điều dối trá tương tự,” bà ta nói.
Bọn trẻ liếc mắt nhìn nhau sau khi nghe vậy, và hoàng hậu thấy vẻ ngạc nhiên trong ánh mắt chúng.
“Thật đáng kinh ngạc, phải không? Khi biết rằng một người như ta cũng từng có cha có mẹ, có một cuộc đời, và đã một lần yêu…” Hoàng hậu Độc Ác kể, chìm đắm trong những ý nghĩ miên man.
“Vậy nếu bà có những người cha người mẹ tốt, ai đã hủy hoại bà vậy?” Conner hỏi. “Hay bà sinh ra vốn đã bất hạnh rồi?”
Hoàng hậu Độc Ác nhìn xuống đất. “Cũng như hai ngươi, ta đã bị tác động của môi trường biến thành người như hôm nay.”
Bà ta quay lưng lại bọn trẻ và lại đối diện với hai tấm gương.
“Ta sẽ kể cho các ngươi nghe một câu chuyện, một câu chuyện hiếm khi được kể ra,” Hoàng hậu Độc Ác nói.
“Tôi không nghĩ có câu chuyện nào chúng tôi không biết đâu,” Alex đáp.
“Ngươi không biết câu chuyện này đâu,” bà ta nói. “Nó là chuyện về ta.”
Alex và Conner nhìn nhau lo lắng. Chúng có muốn nghe câu chuyện đó không?
“Ngày xửa ngày xưa, có một bà tiên,” Hoàng hậu Độc Ác bắt đầu kể. “Bà ta không giống bất cứ nàng tiên hay phù thủy nào trước đó; bà ta sống không biết đến hậu quả, sống bằng khao khát và chỉ khao khát mà thôi. Bà ta làm những gì mình muốn, không hề quan tâm rằng với những việc làm đó, bà ta sẽ làm ai tổn thương và tổn thương đến thế nào.”
“Nhiều năm trước khi ta được sinh ra, Phù thủy Hắc ám quyết định rằng bà ta muốn cả thế giới, và bà ta thực hiện mưu đồ của mình bằng cách nhắm vào từng vương quốc một. Lúc đó không có nhiều vương quốc để mà chinh phục, đặc biệt là sau khi bà ta đã nguyền cho vương quốc của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng chìm vào giấc ngủ say.”
“Một khuya mùa đông nọ, trong một làng kia, có hai người nghe tiếng đập cửa nhà mình và tìm thấy một cô gái trẻ run rẩy trên ngưỡng cửa nhà họ. Cô gái đang có con và kiệt sức vì phải chạy nhiều; cô gái vừa trốn thoát khỏi ai đó hay cái gì đó, nhưng những người dân làng này không kịp hỏi han gì, vì ngay lúc đó và chính tại đó, cô gái bắt đầu sinh con. Cô gái đã chết sau khi sinh đứa trẻ đó ra trong đêm. Mặc kệ bí ẩn vây quanh cô gái này, hai người dân làng đó đã nhận nuôi đứa bé. Đó là một bé gái, họ đặt tên cô bé là Evly.”
“Evly?” Alex thốt lên, và mắt cô bé mở to. Hoàng hậu Độc Ác không để ý tới cô bé và tiếp tục câu chuyện.
“Evly lớn lên trở thành một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp. Nàng là một cô gái tốt bụng với tâm tính thiện lương, và ai ai trong làng cũng đều yêu mến nàng, đặc biệt là một chàng trai trẻ tầm tuổi cô gái, chàng trai tên là Mira.”
“Chàng trai là một nhà thơ, chàng vẫn thường ngâm thơ cho cô gái nghe suốt ngày, bên bờ hồ cách một quãng khá xa ngôi làng của họ. Evly cố gắng gây ấn tượng với chàng trai bằng những bài thơ của chính nàng, nhưng chúng không hay lắm. Mỗi ngày nàng đều nói với chàng trai, ‘Mira, Mira, ở bên hồ này, trái tim em riêng chàng chiếm hữu.’ Ngày ngày, họ đều nói cười bên nhau và ở trong vòng tay ôm ấp của nhau cho đến khi trời sụp tối. Cả hai đem lòng yêu nhau say đắm và họ đã đính hôn.”
“Tuy nhiên, vào buổi tối trước ngày cưới của Evly, Phù thủy Hắc ám tìm đến nàng, khăng khăng rằng nàng và mẹ ruột của nàng thuộc về bà ta.”
“Phù thủy Hắc ám giết chết cha mẹ nuôi của Evly và đưa cô gái đi thật xa về hướng đông bắc, đến chính lâu đài này đây. Evly trở thành một trong rất nhiều nô lệ phục dịch Phù thủy Hắc ám. Bà ta có một kế hoạch rất lớn để mở rộng quyền lực: Evly được bà ta chuẩn bị cho kết hôn với Hoàng tử Charming, đức vua tương lai của Vương quốc Bắc Phương, và Phù thủy Hắc ám sẽ thông qua nàng để khống chế toàn vương quốc. Nhưng Evly chống lại chuyện đó, dĩ nhiên thôi; trái tim nàng đã thuộc về một người đàn ông khác.”
“Mira dành nhiều năm trời tìm kiếm Evly và cuối cùng cũng tìm được nàng. Họ viết thư cho nhau và trao đổi thư từ qua chấn song nhà ngục giam giữ Evly. Phù thủy Hắc ám rồi cũng phát hiện ra những lá thư đó. Nhưng Phù thủy Hắc ám rất quỷ quyệt; bà ta biết nếu giết Mira, Evly sẽ không thể nguôi ngoai và không còn giá trị lợi dụng với bà ta nữa. Thay vào đó, bà ta giam Mira vào trong một tấm gương thần vĩnh viễn. Trái tim Evly tan nát,” Hoàng hậu Độc Ác nói.
“Bà là Evly!” Alex kêu lên.
“Người đàn ông trong Tấm Gương Thần, ông ta là hôn phu của bà sao?” Conner hỏi.
“Phải,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. “Ta trở thành Evly, Hoàng hậu Độc Ác của Vương quốc Bắc Phương. Nghe cũng hay hay, phải không? Người ta thường rất sáng tạo khi lên án người khác.”
“Thì ra bà đã trở thành hoàng hậu như thế,” Alex nói.
“Cũng không hẳn,” Hoàng hậu Độc Ác nói, trừng mắt nhìn cô bé. “Từ giây phút Mira bị nhốt vào trong tấm gương, ta cự tuyệt không làm theo kế hoạch của Phù thủy Hắc ám nữa. Ta vẫn giả vờ hùa theo, để lấy lòng tin và trở thành một kiểu con bảo hộ của bà ta. Bà ta có một phòng đầy độc dược trong lâu đài này. Hằng ngày ta đều dành ra nhiều giờ ở trong căn phòng đó, mải mê với các thứ hóa chất, tìm hiểu mọi thứ về chúng.”
“Ta pha chế được một loại độc dược mạnh và chết chóc đến nỗi tất cả cây cối và hoa lá trong khoảng hàng dặm xung quanh đều chết hết sau khi nhểu ba giọt xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ nhà giam của ta. Ta tin chắc nó sẽ kết liễu Phù thủy Hắc ám, và đúng như vậy. Độc dược đã làm Phù thủy Hắc ám suy yếu, biến thành một mụ đàn bà ốm yếu. Bà ta trốn chạy khỏi lâu đài và chết gục đâu đó trong khu rừng cạnh bên, không thể tự lo cho bản thân khi không còn phép thuật.”
“Ta giải phóng tất cả nô lệ khỏi lâu đài của bà ta, trong đó có người đàn ông mà sau này đã trở thành Thợ Săn của ta. Tuy nhiên, người duy nhất ta không thể cứu thoát, lại là Mira. Ông ấy đã bị nhốt trong tấm gương, và không có cách nào cứu ông ấy ra được.”
“Ta đi khắp nơi, đến tất cả các vương quốc trong nhiều năm, nhờ tất cả phù thủy và thần tiên giúp đỡ, nhưng không ai biết cách giải thoát cho người đàn ông từ tấm gương cả; lời nguyền quá mạnh. Nhìn thấy người đàn ông ta yêu mỗi ngày qua lớp kính, không thể chạm vào ông, hôn ông, hay ôm lấy ông thật quá sức chịu đựng của ta. Ta tan nát cả cõi lòng. Nỗi đau quá sâu đến nỗi ta gần như không thở được. Ta chắc rằng trái tim ta sẽ ngừng đập nếu ta không làm gì với nó.”
“Ta tìm thấy một mụ phù thủy tên là Hagatha ở sâu trong Rừng Chú Lùn và van xin bà ta hãy giúp ta. Bà ta, cũng như những người khác trước bà, không thể làm gì với cái gương được, nhưng bà ta đã chữa cho trái tim tan nát của ta. Bà ta lấy trái tim ta ra khỏi lồng ngực và biến nó thành đá,” Hoàng hậu Độc Ác kể.
“Eo ôi, ghê quá,” Conner lẩm bẩm.
Hoàng hậu Độc Ác bước đến bên một cái ghế cao đặt cạnh gương. Trên đó là một khối đá có hình dạng giống như trái tim người. Alex hít một hơi thật mạnh khi cô bé nhận ra vật đó là gì.
“Chỉ khi chạm vào khối đá, ta mới cảm nhận được nhịp đập trái tim mình, nỗi đau, hay cảm xúc và đại loại thế,” Hoàng hậu Độc Ác nói.
Bà ta cầm khối đá lên và siết chặt nó trong tay. Hình ảnh phản chiếu của Hoàng hậu Độc Ác trong Tấm Gương Sự Thật thay đổi khi bà cầm khối đá; thay vào đó, bọn trẻ trông thấy hình bóng Evly, cô gái trẻ trung và xinh đẹp mà Hoàng hậu Độc Ác từng là.
Hoàng hậu Độc Ác đặt khối đá xuống ghế và hình ảnh phản chiếu của bà ta trở lại là người đàn bà lạnh lùng, trùm kín mặt chính là bà ta bây giờ.
“Thì ra bà đúng là không có trái tim,” Alex lên tiếng.
“Vậy thì vì sao bà lại trở thành hoàng hậu?” Conner hỏi.
“Ta cho rằng trở thành hoàng hậu và nắm trong tay vương quyền sẽ cho ta quyền uy ta cần có để tìm cách giải thoát cho Mira,” Hoàng hậu Độc Ác kể tiếp. “Hoàng tử Charming lên làm vua và chỉ vừa kết hôn. Chẳng mấy chốc, người ta thông báo rằng vợ của ông ta đang sắp hạ sinh đứa con đầu lòng. Ta quyết định hành động trước khi người kế vị được sinh ra.”
“Ta cho đức vua uống tình dược, và ông ta liền yêu ta say đắm. Chuyện đó thật dễ dàng, nhưng loại bỏ người vợ đang mang thai của ông ta lại là chuyện khó. Ta cho độc dược lên cây kim thêu của bà ta và chờ đến khi bà ta tự đâm vào tay mình. Một đêm lạnh giá, trong khi đan tấm chăn cho đứa con tương lai, bà ta vỡ ối và đâm một cây kim vào tay mình trong khi chấn động. Bà ta chết đi, nhưng người hầu của bà ta vẫn kịp cứu đứa trẻ, và Bạch Tuyết chào đời.”
“Vài tháng sau, ta kết hôn với đức vua, và ông ta qua đời vài tháng sau đó. Ta có thể tiếp tục tìm cách giải thoát Mira. Đáng tiếc thay, bị giam giữ trong gương quá lâu bắt đầu làm Mira suy nhược. Tâm trí ông, ký ức ông, và hình hài ông dần tan biến. Ông bắt đầu nói bằng thơ, như những vần thơ khi ông còn trẻ. Ông có thể thấy mọi chuyện xảy ra trong thế giới này dù nó cách xa hàng dặm, nhưng không thể nhớ nổi tên mình. Ông không còn là một con người nữa; chỉ là một hình ảnh phản chiếu. Nếu tim ta chưa bị biến thành đá, việc phải trông thấy người đàn ông ta yêu bằng cả trái tim dần dần quên mất ta là ai chắc hẳn đã giết chết ta.”
“Ta già đi, và Mira hầu như không còn nhận ra ta nữa. Ta cho vời tất cả thợ chăm sóc sắc đẹp trong vương quốc đến cung điện và áp dụng mọi chế độ làm đẹp có thể từ năm này qua năm khác nhằm níu kéo chút tuổi trẻ còn lại. Tin tức về hành động của ta lan ra, và vương quốc này chỉ trích ta, cho rằng ta thật phù phiếm và bị ám ảnh bởi nhan sắc của chính mình.”
“Ta già đi, Bạch Tuyết thì ngày càng lớn. Con bé trở nên xinh đẹp hơn từng ngày. Con bé khao khát có được sự bầu bạn trong tình mẫu tử, nhưng ta không có gì trao cho nó cả. Con bé từng lẻn vào phòng ta và xem ta trải qua các liệu pháp làm đẹp hàng giờ.”
“Một ngày kia, Bạch Tuyết lẻn vào phòng ta trong khi ta không có ở đó và phát hiện Mira trong tấm gương. Con bé trông rất giống ta khi ta ở vào tuổi nó, và Mira tin rằng đó là ta. Hàng tháng trời ròng rã, Bạch Tuyết là tất cả những gì ông ấy nói tới. ‘Xưa kia bà đẹp nhất trần, ngày nay Bạch Tuyết muôn phần đẹp hơn,ʼ ông ấy nói thế. Tình yêu xưa dành cho ta, ông đã trao cho gương mặt và cái tên mới đó.”
“Ta muốn con bé phải chết. Ta ra lệnh cho Thợ Săn đưa con bé vào rừng và giết nó đi. Con bé trốn thoát, nhưng ta cố hết lần này đến lần khác đích thân giết nó. Ta tin rằng Mira sẽ trở lại với ta khi nó đã chết, nhưng quá muộn rồi; Mira đã biến mất. Ông ấy đã biến thành cái như ngày hôm nay.”
“Cả đời ta, ta đã cố gắng lấy lại thứ mà người ta tước khỏi tay ta nhiều năm trước. Vậy mà người ta sẽ không bao giờ coi ta là một kẻ tử vì đạo. Ta sẽ mãi mãi được biết đến là vị hoàng hậu phù phiếm, người đã cố giết Công chúa Bạch Tuyết tội nghiệp, vô tội, đáng thương, và chẳng còn gì hơn thế nữa,” Hoàng hậu Độc Ác tiếp. “Nhưng ai lại không đi đến tận cùng trái đất để được đoàn tụ với người họ yêu hơn cả mạng sống của chính mình? Ai lại không xé trái tim ra khỏi lồng ngực để chấm dứt nỗi đau kinh khủng đó?”
Alex không thể ngăn những dòng nước mắt ràn rụa trên gương mặt. Có nhiều khi, sau cái chết của cha, cô bé đã ước cho tất cả nỗi đau biến mất; cô bé có lẽ đã biến tim mình thành đá nếu được quyền lựa chọn. Cô bé không thể nào không thấy chính mình trong bà Hoàng hậu Độc Ác, và cảm giác đó thật không dễ chịu chút nào.
“Ta đã làm nhiều chuyện tồi tệ vào thời của ta, nhưng người ta cũng đã gây cho ta không ít chuyện tồi tệ,” Hoàng hậu Độc Ác nói tiếp. “Theo ta thấy thì thế gian này với ta đã hòa nhau rồi.”
“Nhưng đó không phải là bà!” Alex kêu lên. “Bà không suy nghĩ được thấu đáo! Nếu bà có trái tim, bà đã không làm những chuyện tồi tệ đó với mọi người. Bà vẫn còn là Evly mà!”
“Hãy nghĩ xem người ta sẽ nhìn bà bằng ánh mắt khác biết bao nếu họ biết chuyện này!” Conner nói.
“Thế gian này luôn chọn điều dễ dàng thay vì sự thật,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Căm ghét, chỉ trích, và sợ hãi thì dễ hơn là thấu hiểu. Không ai muốn biết sự thật cả; họ chỉ muốn được giải trí thôi.”
Hoàng hậu Độc Ác quay lại nhìn bọn trẻ và thấy dòng nước mắt lăn trên má Alex. Bà ta bước đến chỗ Alex và để một giọt nước mắt lăn vào ngón tay bà. Hoàng Hậu Độc Ác nhìn vào giọt lệ, cũng cùng cách bà đã nhìn chiếc lọ nước mắt tiên.
“Một câu chuyện cảm động luôn khiến những đứa con gái như ngươi phản ứng tương tự,” Hoàng hậu Độc Ác nói.
Bà ta búng cho giọt nước mắt của Alex rơi lên cái bàn đặt những món đồ làm Bùa Ước. Đột nhiên, tất cả những vật đó sáng lên, và một luồng ánh sáng vàng óng bắt đầu cuộn xoáy bên trên chúng. Hoàng hậu Độc Ác đã khởi động được Bùa Ước.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước