The walls of books around him, dense with the past, formed a kind of insulation against the present world and its disasters.

Ross MacDonald

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Hố Gai
ác nàng tiên cá hộ tống bọn trẻ băng qua đại dương và ngược một dòng sông đi về phía bắc
Vương quốc Say Ngủ. Alex và Conner chỉ còn cách Hố Gai vài dặm nữa và bọn trẻ bắt đầu đi bộ đến nơi mà chúng sẽ tìm được vật dụng cuối cùng trong danh sách Bùa Ước.
“Làm sao chúng ta khởi động được Bùa Ước khi đã tìm được con dao chứ?” Conner hỏi.
“Chị nghĩ chúng ta chỉ cần đặt tất cả những món đồ đó lại với nhau và để chúng lo phần còn lại,” Alex đáp. “Em cũng đoán vậy,” Conner nói.
Vùng đất xung quanh bọn trẻ khô cằn và chết chóc. Con đường gập ghềnh và trải đầy sỏi đá. Tới giờ thì nó là vùng đất kém hấp dẫn nhất mà bọn trẻ đã đi qua trong cả Miền Cổ Tích.
“Em không biết chị thì thế nào, nhưng em rất nóng lòng được ra khỏi nơi này,” Conner lên tiếng.
“Chị hiểu ý em,” Alex lạnh nhạt nói. “Chị nhớ mẹ nhiều lắm.”
“Em không thể chờ được đến lúc về lại với máy lạnh và ti vi,” Conner liến thoắng. “Ôi, em nhớ chúng biết mấy. Và đồ ăn nữa chứ – đừng để em bắt đầu nói về đồ ăn đấy!”
“Chị cá là chúng ta cũng có rất nhiều bài tập phải làm để theo kịp chương trình,” Alex vui vẻ nói.
Conner làu bàu. “Em vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó.” Cậu bé cũng tự hỏi liệu cậu có phải chịu tất cả những buổi cấm túc đó khi về nhà không. Việc bị mắc kẹt trong thế giới cổ tích trong một hai tuần có gỡ được cho cậu thoát khỏi vụ đó không?
Alex hoàn toàn thông cảm với cậu em. Cô bé đã quá phấn khích khi khám phá ra Miền Cổ Tích, nhưng bọn trẻ cũng đã có quá nhiều trải nghiệm cận kề cái chết đến nỗi chính cô bé cũng nóng lòng được về nhà. Nhưng giờ đây, khi nhìn quanh mảnh đất này, dù khu vực này của vương quốc xấu xí biết mấy, Alex vẫn không thể ngăn mình nghĩ rằng em sẽ nhớ nó biết dường nào.
“Chúng ta đã thấy nhiều điều kỳ diệu,” Alex nói.
“Đúng lắm,” Conner hưởng ứng.
“Và chúng ta đã được gặp nhiều con người phi thường,” cô bé tiếp.
“Không thể phủ nhận chuyện đó,” Conner nói, lúc lắc đầu.
“Thật đáng tiếc là chúng ta không thể đến và đi khỏi nơi này tùy theo ý muốn,” Alex giãi bày. “Em không nghĩ mình sẽ nhớ nó dù chỉ chút ít sao?”
Conner ngay lập tức lắc đầu, và miệng cậu bé há ra chuẩn bị nói, “Không,” nhưng khi nghĩ kỹ hơn, cậu bé ngập ngừng. “Chúng ta đã có những thời khắc đẹp đẽ,” Conner nói. “Chắc chắn là chúng ta sẽ rời khỏi nơi này với nhiều kỷ niệm mà không ai khác có được. Hãy nghĩ về những câu chuyện mà ngày nào đó chúng ta có thể kể cho các con mình xem.”
“Đúng thế,” Alex đồng tình, nhưng lời này chỉ khiến cô bé nhớ tới cha.
Bọn trẻ không nhận ra, nhưng việc đến với Miền Cổ Tích đã lấp đầy nỗi trống rỗng mà bọn trẻ cảm thấy sau cái chết của cha. Phát hiện ra cha đến từ thế giới cổ tích là phần có ý nghĩa nhất trong cả chuyến phiêu lưu này.
“Mẹ và bà sẽ phải giải thích nhiều lắm đây,” Conner nói.
“Chắc chắn rồi,” Alex đồng ý. “Chị thắc mắc là cha sống ở đâu nhỉ.”
“Rồi mình sẽ biết thôi,” Conner mỉm cười nói. “Em tự hỏi liệu cha có biết những người mà chúng ta đã gặp gỡ và trông thấy hay không? Em nghĩ có khi chúng mình có họ hàng ở đây đấy!”
Alex ngừng bước. Mắt cô bé gần như mở to bằng với cái miệng há hốc của em.
“Nếu như chúng ta có họ hàng với nhà Charming hay Vương triều Trắng thì sao?” Alex phấn khích.
“Hoặc có lẽ chúng ta là yêu tinh đời thứ một trăm sáu mươi, là yêu tiên, hay cái gì đó thật ngầu đấy!” Conner gợi ý.
Ý tưởng này đã truyền cho bọn trẻ một nguồn động lực mới mẻ trên bước đường của chúng.
Cuối cùng, bọn trẻ cũng đến Hố Gai và đứng chết sững trên đường – thật là một cảnh tượng khủng khiếp. Nơi này cực kỳ rộng, vô cùng sâu và phủ đầy dây leo, cái còn sống, cái thì đã chết. Dây leo và các bụi gai ngọ nguậy như hàng ngàn con rắn; cái hố đang sống và đói ngấu. Tàn tích đổ nát của một lâu đài cũ ở bên rìa cái hố, không còn gì trừ vài bức tường và một cầu thang đá chẳng dẫn tới đâu cả.
“Chúng ta thực sự sẽ đi vào đó sao?” Conner hỏi.
“Hãy đeo sợi dây chuyền của mình vào nào,” Alex đáp.
Mỗi đứa tự đeo sợi dây chuyền vỏ sò quanh cổ và chậm rãi đi đến bên rìa cái hố. Đám dây leo và bụi gai đâm thẳng về phía chúng như một cái lưỡi ếch tung mình đến một con ruồi, nhưng chúng dội lại ngay, bị đẩy bật ra bởi những chiếc vỏ sò phép thuật.
“Có vẻ chúng có tác dụng đấy,” Conner nói.
Bọn trẻ bắt đầu trèo xuống cái hố. Chúng dùng những bụi gai chết tựa vào vách hố như những bậc thang, cứ vài bước lại khiến mình trầy xước và chảy máu hết chỗ này đến chỗ nọ trên người. Đám bụi gai và dây leo còn sống thì rụt lại khi bọn trẻ đi qua. Chúng dõi theo bọn trẻ như những con rắn đói, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.
Alex và Conner trèo xuống sâu hết mức có thể. Đáy hố phủ đầy rác rưởi, như một bãi phế liệu khổng lồ. Cái mùi thật không chịu nổi, và bọn trẻ phải bịt mũi trong khi tìm kiếm.
“Chao ôi,” Conner kêu lên. “Chỗ này giống như một cái thùng rác khổng lồ vậy. Chị có tưởng tượng nổi tất cả các bí mật chúng ta có thể khám phá chỉ bằng cách xem hết chỗ này không?”
“Hãy nhớ vì sao chúng ta lại tới đây,” Alex nhắc, và đột nhiên hét tướng lên.
“Cái gì vậy?” Conner hỏi.
Cô bé suýt chút nữa đã giẫm lên bàn tay của một bộ xương.
“Ai thế nhỉ?” Conner thắc mắc. “Hay em nên nói là cái đó từng là ai thế?”
“Chị không muốn biết,” Alex đáp, bàng hoàng với khám phá đó. “Chị chưa từng thấy một bộ xương nào trước đây.”
Đó chỉ là cái đầu tiên trong hàng tá cái như vậy. Có những bộ xương và những mẩu xương ở khắp nơi. Mỗi cái sau lại càng đáng sợ hơn cái trước; có những bộ xương đã ở đây lâu hơn các bộ khác. Alex phải hít vài hơi thật sâu để ngăn mình không phát bệnh.
Bọn trẻ tìm thấy vô số dao, đoản kiếm, và gươm rải rác khắp trong hố.
“Phải cái này không?” Conner hỏi, giơ lên một cái cho chị cậu xem.
“Không, cái đó bằng gỗ mà,” Alex đáp.
“Cái này thì sao?” cậu bé hỏi tiếp, cầm lên một cái khác.
“Không, cái đó làm bằng sắt,” Alex nhắc nhở. “Hãy nhớ, nó được làm dưới đại dương.”
“Ồ,” Conner reo lên. “Như cái này chứ gì!”
Cậu bé đang giơ lên một con dao khớp với mô tả của chị hoàn toàn. Cán của nó uốn cong, được làm từ san hô và dăm ba cái vỏ sò, và một cái lưỡi dài làm từ thủy tinh biển sáng óng ánh.
“Đúng đó rồi!” Alex sung sướng reo lên. “Conner, chúng ta làm được rồi! Chúng ta đã tìm được món cuối cùng để làm Bùa Ước!”
Cô bé cho cậu em một cái ôm siết nhiệt thành và hôn lên má cậu. Bọn trẻ vô cùng hạnh phúc, lệ ngân ngấn trong mắt chúng. Chúng sắp được về nhà!
“Hãy ra khỏi cái hố này càng nhanh càng tốt,” Conner giục. “Nó làm em ớn lạnh.”
Bọn trẻ trở lại chỗ mấy bụi gai chết và bắt đầu trèo lên vách hố.
Khi chúng đã leo được hai phần ba quãng đường, một nhánh cây vướng vào sợi dây chuyền của Conner và giật nó ra khỏi cổ cậu bé. Như trong phim quay chậm, Conner thấy cái vỏ sò bắt đầu rời xa cậu rơi xuống đáy hố. Cậu bé với tay chụp nó, nhưng đã quá muộn. Nó đã mất rồi. Cái vỏ sò va vào đáy hố và vỡ thành từng mảnh.
Alex và Conner nhìn xuống cái vỏ sò vỡ rồi nhìn nhau với cùng một vẻ thảng thốt trên mặt.
“Toi rồi,” Conner thì thầm.
Đám dây leo và bụi gai sống rung lên vì phấn khích. Hai cái vỏ sò giờ đã thành vô dụng. Đám dây leo bắt đầu đâm tới tấp về phía bọn trẻ.
“Chúng ta phải đi khỏi đây!” Alex hét lên, và bọn trẻ vội vàng trèo lên vách hố nhanh hơn bất cứ chuyến leo trèo nào trước đó.
Ngón tay của chúng sắp chạm tới miệng hố thì một mớ dây leo quấn quanh chân Alex và Conner rồi kéo chúng xuống. Conner ghim con dao xuống đất bên miệng hố, rồi cậu và chị mình bám chặt lấy nó trong khi bị giằng giật, chúng quyết không để mình có kết cục như những nạn nhân khác của đám dây leo.
Thêm nhiều dây leo khác quấn quanh bọn trẻ, kéo chúng mạnh hơn. Alex và Conner gần như bị quấn trọn trong mớ cây lá. Alex tuột tay khỏi con dao và bắt đầu rơi xuống hố trở lại, nhưng Conner chụp lấy chị vừa kịp lúc. Cậu bé không thể giữ được cả hai lâu hơn nữa. Các ngón tay cậu từng cái một bắt đầu tuột ra khỏi cán dao.
Conner tuột tay khỏi con dao, cả cậu bé và chị đều bị lôi đi. Nhưng ngay khi cậu bé vuột tay, cậu cảm thấy một bàn tay lạnh, ươn ướt chụp lấy tay mình và cố gắng kéo cậu cùng chị cậu ra khỏi cái hố. Quả là một cuộc giằng co quyết liệt; lũ cây cối không chịu từ bỏ. Alex và Conner có cảm giác như chúng là sợi thừng trong trò kéo co vậy.
“Trời đánh thánh vật các ngươi đi, lũ cây cối thảm hại!” một giọng nói vô cùng đứng đắn vang lên và bọn trẻ nhận ra nó ngay. “Thả bọn trẻ ra, lũ bụi cây phát triển quá mức!”
Với một cái giật cuối cùng, mớ dây leo hầu hết đều bị đứt, Alex và Conner đã được cứu. Đà lao tới khiến chúng ngã chồng lên người vừa cứu chúng.
“Froggy!” Alex reo lên, cuống quýt ôm lấy người bạn cũ của chúng.
“Là anh!” Conner cũng kêu lên. Mặc dù cậu bé đã ngần ngại khi bắt tay Froggy vào lần đầu gặp mặt, nhưng giờ đây Conner ôm lấy anh ta như một người thân bị lạc mất đã lâu.
“Xin chào, Conner, Alex,” Froggy nói. Anh ta suýt bị ngạt thở dưới tấm tình nồng hậu của bọn trẻ.
“Anh đã cứu mạng chúng em!” Alex kêu lên.
“Làm sao anh biết bọn em ở đây?” Conner hỏi.
Froggy đứng dậy, kéo thẳng cái cà vạt trên bộ lễ phục của mình, và đỡ bọn trẻ đứng lên.
“Anh đã tìm các em nhiều ngày rồi!” Froggy nói. “Các em đã đi qua nhiều nơi biết bao! Ơn trời anh vô tình gặp được các nàng tiên cá đó, nếu không đã chẳng bao giờ tìm được các em rồi!”
“Em tự hào về anh lắm lắm,” Alex nói. “Anh đã ra khỏi nhà rồi! Anh đã ra đây đối diện với thế giới!”
“Điều gì làm anh ra khỏi cái lỗ dưới đất của mình vậy?” Conner thắc mắc.
“Bà Tiên Đỡ Đầu đang tìm hai em đấy,” Froggy thông báo. Bọn trẻ rất ngạc nhiên và bối rối khi nghe tin này.
“Cái gì?” Conner nói. “Bà ấy muốn gì ở bọn em chứ?”
“Ôi không,” Alex kêu lên. “Chiếc giày thủy tinh! Bà ấy hẳn đã biết em đập vỡ nó và đang nổi giận!”
“Chiếc giày thủy tinh?” Froggy nói với một bên mày nhướng lên.
Alex lúng túng nhìn quanh. “Ừm, đúng thế đấy,” cô bé giải thích. “Chúng em đã rất bận bịu với việc gom góp những thứ này.” Cô bé mở cặp ra và để Froggy nhìn vào trong đó.
“Các em đã lấy được tất cả các món đồ làm Bùa Ước ư? Lấy được hết rồi sao?” Froggy hỏi. Anh ta không biết nên tự hào hay kinh ngạc nữa.
“Phải,” Conner đáp, rút con dao ra khỏi mặt đất. “Và tin em đi, chuyện đó không dễ chút nào.”
“Chúng em lấy được món cuối cùng rồi!” Alex sung sướng nói. “Chúng em có thể về nhà!”
Froggy không biết nói gì hơn. Hai đứa trẻ này đã làm được một việc anh chỉ dám mơ tới trong từng ấy năm qua.
“Thật phi thường, các em ạ,” Froggy lên tiếng, nhưng vẻ mặt vui tươi của anh ta xịu đi thành vẻ âu lo. “Nhưng các em vẫn chưa thể về nhà được.”
“Sao lại chưa được?” Alex hỏi.
“Đúng đấy,” Conner hùa theo. “Sao lại chưa cơ chứ?”
Froggy là người đã cho bọn trẻ biết về Bùa Ước trước nhất. Vì sao bây giờ anh ấy lại nói chúng không thể dùng nó được?
“Anh đã hứa với Bà Tiên Đỡ Đầu sẽ đưa các em về với bà,” Froggy nói. “Và đổi lại, bà nói rằng bà sẽ biến anh lại thành người. Làm ơn, hãy để anh đưa các em đến chỗ bà ấy nhé.”
Bọn trẻ có thể thấy anh ấy không muốn buộc chúng phải làm thế, mà là mong mỏi một cách tuyệt vọng rằng chúng sẽ đồng ý.
“Froggy, anh không biết chúng em đã phải trải qua những gì để lấy được tất cả những món đồ này đâu,” Alex nói.
“Chúng em muốn về nhà,” Conner thêm vào. “Ngay bây giờ.”
“Chúng em muốn giúp đỡ anh lắm,” Alex nói tiếp. “Nhưng lỡ như Bà Tiên Đỡ Đầu lấy đi vài món mà chúng em – em phải nói thế nào đây nhỉ? – đã mượn bằng vũ lực thì sao?”
“Rồi chúng em lại bị kẹt ở đây bao lâu nữa ai mà biết,” Conner kết luận.
Froggy trông có vẻ hổ thẹn với chính mình. “Anh hiểu rồi, các em à. Tha thứ cho anh; anh không nghĩ các em lại lấy được tất cả những món đồ làm Bùa Ước nhanh đến thế.” Anh cố gắng che giấu sự thất vọng với một cái cười gượng. “Vậy thì anh có thể giúp các em triệu hồi Bùa Ước không?”
Alex và Conner nhìn nhau, cảm thấy vô cùng áy náy. Chúng muốn về nhà hơn bất cứ điều gì, nhưng làm sao chúng có thể từ chối anh ấy được? Anh đã giúp chúng quá nhiều.
“Em cho rằng ở lại một ngày nữa cũng không hại gì,” Conner lên tiếng, biết rằng chị mình cũng đang nghĩ thế.
“Thật là tiếc nếu phải kết thúc hành trình của chúng em ở đây,” Alex nói thêm.
“Các em à, các em không thể ở lại vì anh được,” Froggy nói. “Các em đã có tất cả các thứ mà các em cần. Đừng để anh cản bước các em!”
“Chúng em sẽ còn lạc lung tung trong Rừng Chú Lùn nếu không có anh, Froggy,” Alex trấn an anh.
“Và nếu Bà Tiên Đỡ Đầu định lấy đồ của bọn em, bọn em sẽ chạy như điên khỏi bà ấy,” Conner tiếp. “Bọn em đã thành thạo chuyện đó lắm! Anh phải thấy bọn em hành động kìa!”
Đôi mắt to tròn của Froggy lóng lánh nước hơn thường lệ. “Các em là những tâm hồn thánh thiện nhất mà anh may mắn được gặp.”
Bọn trẻ mỉm cười với anh. Làm điều này vì anh khiến chúng cảm thấy vui hơn tất cả những gì đã qua trong Miền Cổ Tích.
“Chúng ta phải đi đến đâu ạ?” Alex hỏi anh.
Đột nhiên, một tiếng thét chói tai vang dội khắp nơi.
Tất cả đều giật mình ngoảnh đầu về phía đó.
“Thả ta ra!” một cô gái gào lên.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Alex hỏi.
Chẳng mấy chốc, họ nghe tiếng ngựa phi nước đại đến gần và cảm nhận được tiếng lộp cộp vó ngựa nện xuống trên mặt đất. Đang lao tới chúng với tốc độ cao nhất từ phía xa xa là một cô ngựa màu kem quen thuộc.
“Đó là Porridge!” Conner kêu lên. “Và Goldilocks!” Goldilocks và Porridge đang phóng nhanh tới Hố Gai – và họ đang lôi Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ theo sau!
Bọn trẻ và Froggy đều đứng bất động trước cảnh tượng này. Họ tưởng mắt mình đang đánh lừa trí óc.
“Chị cũng thấy chuyện này chứ? Hay là em tưởng tượng ra thôi?” Conner hỏi.
“Ta lệnh cho ngươi thả ta ra ngay!” Quàng Khăn Đỏ kêu lên. Bộ váy của cô thùng thình và nhiều lớp đến nỗi cô nàng không bị thương dù bị kéo lê, nhưng cô nàng đang cáu giận tột độ. “Ngươi có biết quân lính của ta sẽ làm gì ngươi khi họ tóm được ngươi không?”
“Ồ, im đi, con quỷ cái quàng khăn đỏ!” Goldilocks nói.
Cô và Porridge ngừng lại cách bọn trẻ và Froggy một quãng ngắn. Goldilocks nhảy xuống ngựa rồi kéo Quàng Khăn Đỏ qua khỏi chỗ bọn họ đến Hố Gai. Cô lờ mờ nhận ra bọn trẻ.
“Ta vẫn nhớ các em,” Goldilocks mở lời.
“Xin chào,” Alex đáp.
“Chị có cần giúp một tay không?” Conner hỏi.
“Không,” Goldilocks đáp. “Chị chỉ đang vất rác đi thôi.”
“Ba người các ngươi sao lại đứng trơ ra đó vậy?” Khăn Đỏ gào lên. “Giúp ta với!”
“Ta bảo im lặng, đồ lẳng lơ cầm giỏ!” Goldilocks quát, và lôi cô ta đến gần cái hố hơn.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Alex thắc mắc. Cô bé, Conner và Froggy đi theo họ, chẳng biết phải giúp ai và giúp thế nào.
“Con điên này phá toang một cái cổng trong vương quốc của ta và cưỡi ngựa xông thẳng vào phòng ngai vàng, quăng dây thòng lọng tóm lấy ta, và kéo lê ta từ đó tới đây!” Khăn Đỏ kể. “Và giờ thì ả sẽ giết ta!” “Phải, ta sẽ làm thế!” Goldilocks nói.
“Chờ đã, vì sao cô lại muốn giết Nữ hoàng Quàng Khăn Đỏ?” Froggy hỏi.
“Bởi vì cô ả điên rồi!” Khăn Đỏ đáp.
“Cô ta thừa biết tại sao!” Goldilocks nói.
Bọn họ đã đến bên rìa cái hố, và bọn trẻ rất hốt hoảng khi sắp chứng kiến một vụ giết người.
“Người ta sẽ treo cổ ngươi vì việc này!” Khăn Đỏ thét lên
“Họ sẽ chẳng thể chứng minh cái gì cả,” Goldilocks nói. “Họ sẽ không bao giờ tìm thấy thi thể ngươi!” Goldilocks dựng Khăn Đỏ đứng dậy trên hai chân cô ta. Cô ta vẫn còn bị trói, và Goldilocks bắt đầu đẩy Khăn Đỏ về phía miệng vực.
“Làm ơn đừng làm thế!” Khăn Đỏ van xin. “Đã lâu lắm rồi! Khi đó chúng ta chỉ là trẻ con.”
“Mấy năm nay chúng ta đâu còn là trẻ con nữa,” Goldilocks nói. “Ngươi có rất nhiều cơ hội để chuộc tội mà.”
“Ta cũng yêu anh ấy! Ta chỉ làm những gì ta nghĩ mình phải làm thôi!” Khăn Đỏ kêu lên.
“Ngươi đơn giản là không thể chấp nhận rằng ta có thứ ngươi không có được!” Goldilocks hét lên.
Goldilocks chuẩn bị đẩy lần cuối, nhưng Khăn Đỏ tránh được và Goldilocks suýt nữa đã rơi xuống hố. Khăn Đỏ chạy ra xa nhanh hết mức có thể, men theo rìa hố. Lũ cây cối bên dưới ngọ nguậy phấn khích; chúng biết một trong hai sẽ ngã xuống.
“Lại đây!” Goldilocks quát lên.
“Tránh xa khỏi ta, con tội phạm khốn kiếp!” Khăn Đỏ quát lại.
Họ chạy hết một vòng quanh miệng hố, và Khăn Đỏ chạy vào trong cái lâu đài đổ nát. Goldilocks rút kiếm ra và bắt đầu vung kiếm chém Khăn Đỏ, chỉ vài phân nữa là trúng được cô ta.
“Thật kinh khủng quá!” Alex kêu lên, đặt hai tay lên hai bên má.
“Thật hết xảy!” Conner reo. “Cá năm đồng rằng Goldilocks sẽ thắng!”
Bọn trẻ muốn tới giúp đỡ, nhưng chúng không thể làm gì mà không hại đến chính mình.
“Chúng ta từng là bạn tốt mà!” Khăn Đỏ nói, liên tục tránh thanh kiếm của Goldilocks.
“Ngươi không biết một người bạn là thế nào đâu!” Goldilocks đáp lại, mỗi nhát chém sau lại gần hơn nhát trước. “Ngươi đã có thể trả lại sự trong sạch cho ta vào cái ngày ngươi lên làm nữ hoàng của cái vương quốc thảm hại đó!”
“Ta cũng chưa bao giờ muốn làm nữ hoàng gì cả! Ta chỉ muốn gây ấn tượng với chàng thôi!” Khăn Đỏ thú nhận. “Để mặc ngươi là kẻ ngoài vòng pháp luật sẽ khiến ngươi không thể lại gần chàng! Đó chẳng phải là thù hằn cá nhân gì đâu!”
“Cá nhân?” Goldilocks nói, vô cùng tức giận. “Buộc ta phải sống cả đời trốn chạy và phạm tội để sống còn chỉ vì ngươi muốn cướp bạn trai ta không phải là thù hằn cá nhân sao?” Nàng vung kiếm chém mạnh hơn vào Khăn Đỏ và làm sạt một mảng tường đá lớn.
Khăn Đỏ chạy lên những bậc thang đã rệu rã; đó là chỗ duy nhất còn có thể chạy được. Goldilocks chạy theo cô ta, và Khăn Đỏ bị dồn vào đường cùng. Lối thoát duy nhất là nhảy xuống hố.
“Nếu ngươi thả ta đi, ta sẽ trả lại sự trong sạch cho ngươi!” Khăn Đỏ van xin.
“Nói dối!” Goldilocks quát.
“Ta sẽ cho ngươi lâu đài của ta! Phân nửa vẫn còn đang xây dựng lại sau vụ cháy! Trông nó rất tráng lệ!” Khăn Đỏ ngã giá.
“Ta không muốn có lâu đài của ngươi! Ta muốn trả thù!” Goldilocks nói, và đẩy Khăn Đỏ ngã khỏi cầu thang.
Khăn Đỏ thét lên và rơi xuống cái hố. Đám dây leo vươn tới chỗ cô ta, sung sướng vì cuối cùng cũng có mồi ngon. Đột nhiên, một sợi thừng không biết từ đâu vung tới quấn lấy ngang hông Khăn Đỏ trong khi cô ta đang rơi xuống hố và sắp bị nuốt chửng bởi đám dây leo và bụi gai.
“Cái gì…?” Goldilocks ngỡ ngàng.
Bọn trẻ và Froggy quay lại thì thấy một cô gái cưỡi một chú ngựa đen ở phía bên kia cái hố, cô ta đang giữ lấy đầu dây còn lại.
“Đó là con gái của Người Thợ Săn!” Conner kêu lên và chỉ vào cô gái.
Khăn Đỏ gào thét trong lúc đám dây leo kéo cô ta xuống đáy. Con gái Người Thợ Săn cột sợi thừng quanh con ngựa của cô ta và chạy đi. Khăn Đỏ được lôi ra khỏi cái hố và kéo lê theo sau cô gái.
“Không phải nữa chứ!” Khăn Đỏ hét lên. Cô ta bị lôi đi về phía chân trời, giờ là tù nhân của Nữ Thợ Săn.
“Khốn kiếp!” Goldilocks nói, nhìn kẻ lạ mặt cưỡi ngựa chạy đi cùng với cơ hội trả thù của mình. Cô nhảy xuống khỏi cái cầu thang, và Porridge đến nhập bọn cùng chủ nhân bên đống đổ nát.
“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?” Conner hỏi, tất cả những chuyện này thật quá sức cậu bé.
“Chị không biết,” Alex đáp. “Nhưng sau khi trông thấy con gái Người Thợ Săn, chị có linh cảm xấu lắm.” “Cô ả đó là ai vậy?” Goldilocks hỏi.
“Con gái Người Thợ Săn,” Conner đáp. “Cô ta là tay sai của Hoàng hậu Độc Ác.”
“Hoàng hậu Độc Ác?” Goldilocks kêu lên, càng thêm tức giận.
“Chúng ta phải rời khỏi đây càng xa càng tốt,” Alex bảo.
“Ôi không,” Froggy nói nhỏ. Anh trông có vẻ hoảng sợ hơn bao giờ hết.
Từ phía xa, Bầy Sói To Hung Tợn đang lần bước về phía họ. Lũ sói thảy đều đang gầm gừ, tức tối và hung tợn. Mũi chúng gần như bốc khói. Chúng vây lấy bọn trẻ, Froggy, Goldilocks và Porridge.
Goldilocks đứng chắn trước mặt bọn trẻ. Cả cô cũng thấy sợ. Thông thường cô sẽ không coi lũ sói là những kẻ thù mà cô không thể đối phó nổi, nhưng từ cái cách mà chúng dán mắt vào cả bọn, đói ngấu và hung hãn, cô biết chuyện này sẽ không dừng lại ở một cuộc chạm trán nho nhỏ trong rừng thôi.
“Sau tất cả những gì các ngươi bắt bọn ta phải trải qua, bọn ta sẽ móc tim các ngươi ra!” Malumclaw gầm lên với bọn trẻ qua hàm răng nghiến chặt. “Và xem ai đã quyết định nhập bọn cũng lũ trẻ kìa! Ta đoán là tối nay chúng ta sẽ được chén cả Quàng Khăn Đỏ và Goldilocks!” Lũ sói còn lại tru lên phấn khích.
“Nói cho ngươi biết, ngươi vừa để hụt Quàng Khăn Đỏ rồi,” Conner lên tiếng.
“Có cố gắng đấy,” Malumclaw đáp lại.
“Các ngươi muốn gì ở mấy đứa trẻ con và một con ếch quá cỡ chứ?” Goldilocks hỏi.
“Chúng ta sẽ đưa bọn trẻ tới chỗ Hoàng hậu Độc Ác,” Malumclaw nói. “Chúng ta không có hứng thú với ếch… Chén đi, các chàng trai!”
Mặt của Froggy biến thành màu xanh tái. Lũ sói tiến tới chỗ anh, những cái mõm khổng lồ ngoác ra. Froggy quay sang bọn trẻ.
“Ta sẽ đi tìm người hỗ trợ, các em à,” Froggy thì thầm với bọn trẻ đang hoảng sợ cực điểm. Một con sói chồm tới chộp anh, nhưng Froggy nhảy vọt lên cao hơn nó gấp đôi, và con sói đớp hụt. Froggy đáp xuống ở phía bên kia vòng vây lũ sói và chạy đi ngay. Vài con sói đuổi theo trong khi anh khuất dần về phía chân trời.
“Froggy!” Alex gọi với theo anh. Tất cả những gì họ có thể làm là cầu cho anh được an toàn.
“Porridge,” Goldilocks nói, “Ta muốn em ra khỏi đây ngay, em có hiểu không? Trận chiến này chúng ta không thể thắng được rồi.”
Thoạt tiên, cô ngựa ngập ngừng không muốn rời bỏ chủ nhân, rồi cô cũng gật đầu. Cô ngựa chạy theo hướng mà Froggy đã nhảy về phía đó. Một con sói cố táp theo, nhưng Porridge đã tung cú đá hậu và con sói rơi vào Hố Gai. Nó không ngừng rên ư ử trong khi đám dây leo quấn quanh kéo nó xuống đáy hố vĩnh viễn.
Lũ sói còn lại không cho phép kẻ nào chạy thoát nữa.
“Chúng ta sẽ đến gặp mụ hoàng hậu,” Malumclaw gầm gừ. “Và nếu kẻ nào khác cố bỏ chạy, đó sẽ là điều cuối cùng kẻ đó làm đấy.”
Bọn trẻ run lên. Goldilocks đặt tay lên vai bọn trẻ, cúi xuống gần chúng và thì thầm vào tai. “Dũng cảm lên nào, các em,” Goldilocks nói. “Lòng dũng cảm là thứ mà không kẻ nào có thể tước khỏi các em được.”
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước