Tài giỏi không có nghĩa là không bao giờ phạm phải sai lầm, mà ở chỗ nhanh chóng chuyển bại thành thắng.

Bertolt Brecht

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16 - Qua Hầm Mỏ
ọn trẻ không nói thêm lời nào trong suốt chuyến đi vào Rừng Chú Lùn. Chúng không thể. Có quá nhiều thứ để nói mà chẳng lời nào đủ để diễn tả cảm giác của chúng. Người đánh xe thả chúng xuống ở cách khu mỏ độ một dặm đường, và bọn trẻ im lặng đi suốt quãng đường còn lại.
Chúng thậm chí không cảm thấy bị đe dọa hay sợ hãi bởi khu rừng xung quanh nữa. Những ý nghĩ đầy ắp trong đầu chúng, chẳng còn chỗ nào để mà lo âu hay sợ sệt trước rừng cây đan dày, toát lên vẻ đe dọa bao quanh chúng. “Khu mỏ ở ngay bên kia cái đồi này thôi,” Alex cất tiếng nói, nhìn vào bản đồ. Ít ra giờ bọn trẻ cũng có mở miệng, chỉ là không đề cập đến chủ đề mà chúng cần để tâm đến mà thôi.
Bọn trẻ lên đến đỉnh đồi, và ở phía bên kia, dưới chân đồi là nhiều đường hầm dẫn vào sườn núi. Chúng rất khác các đường hầm mà bọn trẻ đã thấy trong Lãnh địa Quỷ và Yêu Tinh; đường hầm ở đây có vách khoét thành vòng tròn hoàn hảo và rất vững chãi. Hàng tá chú lùn đang làm việc trong đó, đẩy những chiếc xe goòng chở đá quý và đá sỏi từ đường hầm này sang đường hầm khác.
Tiếng chuông vang lên lanh lảnh từ chỗ nào đó bên trong hầm mỏ, và thêm một tá các chú lùn xuất hiện, mang theo những chiếc đèn lồng và cuốc. Ngày đã sắp tàn, và tất cả họ đều tiến về nhà theo một hàng duy nhất đến những khu vực khác nhau trong rừng.
Bọn trẻ chờ trên đồi một lúc trước khi đi vào hầm mỏ, đảm bảo rằng không có ai theo đuôi chúng. Chúng đi vào cái lớn nhất trong các đường hầm và tìm thấy một dãy đèn lồng treo thật thấp trên bức tường đất bên trong. Mỗi đứa trẻ cầm lấy một cái đèn và đi sâu hơn vào sườn núi.
Hầm mỏ rộng lớn vô cùng. Xẻng được xếp dọc bên tường và trên sàn đầy những đường ray chuyên dùng cho xe mỏ của các chú lùn, đường hầm trải dài hàng dặm vào sườn núi. Bọn trẻ cứ đi, đi mãi với chiếc đèn lồng giơ cao bên trên, chăm chú quan sát hòng phát hiện cái gì đó trông giống như một cỗ quan tài thủy tinh.
“Chúng ta sẽ bàn về chuyện này chứ?” Alex hỏi cậu em trong khi tìm kiếm.
“Bàn về hầm mỏ á?” cậu bé hỏi lại.
“Không. Em biết chị muốn nói gì mà,” Alex đáp.
“Em không muốn nói về cái gì khác ngoài chuyện tìm cỗ quan tài,” Conner cương quyết.
“Conner, lờ đi tình huống này chẳng ích gì đâu,” Alex nói.
“Lờ đi tình huống gì chứ?” cậu bé vặn lại, không nhìn vào mắt chị. “Chúng ta đã thấy Cái Cây Cong. Đó chỉ là một câu chuyện cha nghe được và kể cho chúng ta khi mình còn nhỏ. Đừng làm to chuyện hơn nó vốn thế.”
“Chuyện đó không đơn giản là vậy, và em biết thế mà!” Alex nói, lớn tiếng hơn.
“Alex, thôi đi,” Conner khăng khăng.
“Đừng phủ nhận nó nữa!” Alex bảo.
“Alex, đừng!” cậu bé vẫn kiên quyết.
“Em thừa biết thế kể từ phút đầu tiên chúng ta tới đây! Em cũng cảm thấy thế thôi!” Alex kêu lên. “Chị biết em mà! Em có thể lừa dối chính mình, nhưng không thể gạt chị được đâu!”
“Em không có nói dối! Chị đang bịa ra đủ thứ chuyện trong đầu mình, những chuyện mà chị muốn chúng là sự thật!” Conner cãi lại, cố gắng giấu đi những giọt nước mắt ứa ra trong mắt.
“Cả đời này chị luôn cảm thấy thiếu vắng một cái gì đó! Như thể ở nơi nào đó trên thế giới này có chuyện gì đó đang diễn ra mà chị đáng lẽ phải là một phần của nó! Và giờ chúng ta đã tìm thấy nó rồi; đó là nơi đây! Một phần của chúng ta thuộc về nơi này!” cô bé nói mà lệ chảy dài trên gương mặt.
“CHỊ KHÔNG THỂ CHỨNG MINH ĐƯỢC ĐIỀU ĐÓ!” Conner lớn tiếng.
“CONNER, CHẤP NHẬN NÓ ĐI!” Alex hét lên. “CHA ĐẾN TỪ ĐÂY! CHA ĐẾN TỪ MIỀN CỔ TÍCH!”
“VẬY THÌ SAO CHA KHÔNG NÓI CHO MÌNH BIẾT?” Conner gào lên, giọng nó vang vọng khắp hầm mỏ. “SAO CHA LẠI GIẤU CHÚNG TA?” Cậu bé ngồi phịch xuống đất, lấy tay che mặt và khẽ thổn thức.
Alex ngồi xuống mặt đất bên cạnh em trai và cùng khóc với cậu. Chuyện đó thật khó chấp nhận, quá lớn để mà tin được.
“Có lẽ cha cảm thấy mình không thể làm thế,” Alex lên tiếng. “Cha luôn nói rằng sẽ đưa chúng ta đến nơi cha đã lớn lên khi ta đã lớn. Chúng ta vẫn còn khá nhỏ. Có lẽ cha nghĩ rằng sẽ cho chúng ta biết khi chúng ta đã đủ lớn để hiểu cho cha.”
“Em nghĩ rằng ‘Xin chào, các con, ta có bao giờ nói cho các con biết ta đến từ một chiều không gian khác chưa?’ thì bao giờ cũng gây sửng sốt dù cho chị ở tuổi nào đi nữa,” Conner nói.
“Đó là một chuyện quá trọng đại để mà thú thật,” Alex tiếp. “Cha hẳn đang chờ đến thời điểm phù hợp. Đáng tiếc là thời điểm phù hợp đã không đến cho tới khi quá muộn.”
“Vậy có nghĩa là bà cũng đến từ đây sao?” Conner hỏi.
“Chị đoán vậy,” Alex đáp.
“Vậy họ đến với thế giới của chúng ta bằng cách nào? Phải có nhiều hơn một cách ngoài Bùa Ước chứ,” Conner nói.
“Chắc là có,” Alex tiếp. “Nhưng cho tới bây giờ thì Bùa Ước là tất cả những gì chúng ta có, vì vậy mình phải tiếp tục tìm cỗ quan tài thủy tinh nếu muốn được gặp lại mẹ lần nữa.”
Bọn trẻ lau nước mắt và tiếp tục cuộc tìm kiếm trong hầm mỏ.
“Chị không nghĩ là mẹ cũng đến từ đây sao?” Conner hỏi.
“Chị không nghĩ thế,” Alex đáp. “Mẹ có an-bum ảnh về tuổi thơ của mẹ. Cha chỉ có những truyện kể thôi.”
“Chị nghĩ mẹ có biết không?” Conner hỏi tiếp.
“Chắc mẹ biết,” Alex trả lời. “Làm sao mẹ có thể không biết chứ? Họ đã lấy nhau hơn một thập kỷ rồi.”
“Vậy thì có lẽ mẹ biết chúng ta đang ở đâu,” Conner gợi ý. “Có lẽ mẹ không đến nỗi lo lắng như mình nghĩ.”
Bọn trẻ dành thêm một giờ đi trong hầm mỏ nữa. Conner đã thấy quá nhiều đường hầm đến nỗi cảm thấy như bộ óc bắt đầu đánh lừa cậu. Cậu bé có thể thề rằng cậu cứ liên tục thấy thứ gì đó chạy qua trong bóng tối.
“Chị có thấy cái đó không?” cậu bé hoảng loạn hỏi.
“Em chỉ đang thấy mấy cái bóng thôi mà,” Alex đáp.
“Ồ,” Conner tiếp. “Em có thể thề đó là… Thôi bỏ đi.”
Bọn trẻ trông thấy một chiếc bàn dài thu nhỏ với một tá những chiếc ghế nhỏ xinh xinh xung quanh. Nó trông như chỗ để các chú lùn nghỉ ngơi khi làm việc vậy. Một bức chân dung Bạch Tuyết treo trên bức tường đất đằng sau nó, và một cỗ quan tài thủy tinh có đính hồng ngọc và kim cương đặt tựa vào tường bên dưới bức tranh.
“Thấy rồi nhé,” Conner kêu lên. Cậu bé dùng một cái cuốc bị bỏ lại trên bàn để cạy vài viên đá quý ra khỏi cỗ quan tài và cho chúng vào cặp của Alex. Cậu bé có thể thấy vài chỗ có đá quý đã bị lấy đi bởi ai đó trước chúng.
“Việc này dễ thật,” Conner nói.
Ngay khi cậu bé quay lại nhìn chị, cậu đã ước mình không nói thế.
“Conner?” Alex cất giọng hỏi khi nhìn em, cậu bé đang kinh hoàng tột độ.
Dưới ánh lửa chập chờn của hai chiếc đèn lồng, bọn trẻ nhìn thấy một tá những con sói đen khổng lồ vờn quanh chúng. Chúng đã bị Bầy Sói To Hung Tợn bao vây. Lũ sói gầm gừ với bọn trẻ và nghiến răng ken két.
“Lùi ra!” Conner quát lên, và huơ cây cuốc vào chúng.
Động tác này chẳng ăn nhằm gì với lũ sói cả. Vài con còn cười khẩy.
“Phải chúng không?” một con sói hỏi.
“Phải,” con khác đáp. “Chúng ta đã lần theo mùi của bọn chúng mấy ngày rồi!”
“Xin chào, mấy nhóc,” Malumclaw lên tiếng, trườn về phía chúng. “Lý ra ta phải nói, ‘Rất vui được gặp các ngươi,’ nhưng ta đã nhận ra từ mùi của các ngươi rằng chúng ta đã gặp gỡ rồi.”
“Làm ơn đừng hại chúng tôi!” Alex kêu lên. Cô bé run rẩy vì sợ hãi và níu chặt lấy Conner.
“Ít ra chúng ta có thể xơi tay chân chúng chứ?” một con sói khác lên tiếng. “Mụ ta không cần đến tay chân chúng? Phải không?”
“Mụ ta?” Alex hỏi. “Mụ ta là ai?”
“Chúng ta đã thỏa thuận sẽ đưa bọn trẻ lành lặn đến cho mụ,” Malumclaw tiếc nuối nói, nhìn về phía bọn trẻ. “Các ngươi sẽ phải đi theo bọn ta!”
“Conner,” Alex thì thầm với em trai. “Chúng ta làm gì bây giờ?”
“Em có ý này,” Conner đáp. Cậu bé đặt cái đèn xuống đất và tiến một bước lại gần Malumclaw. “Chó hư! Chó hư quá! Ngồi xuống!”
Lũ sói và Alex đều có biểu cảm y hệt trên gương mặt. Cậu bé đang làm gì thế?
“Ta bảo ngồi xuống! Thật là một chú chó hư hỏng! Đi về ổ của mày đi!” Conner tiếp tục, lúc lắc ngón tay trỏ với Malumclaw. Dù cho cậu bé tưởng mình đang làm cái gì thì nó cũng đã thất bại thảm hại, và chỉ khiến cho lũ sói cảm thấy bị sỉ nhục.
“Ta đổi ý rồi,” Malumclaw nói với bầy của nó. “Bọn bây có thể xơi tay chân chúng.”
“Ừm, em hết ý tưởng rồi,” Conner nói, quay lại nhìn chị.
“Chị thì không!” Alex kêu lên.
Bằng một động tác nhanh nhẹn, Alex đá cái đèn Conner đã đặt xuống đất, và nó bay vọt lên qua đường hầm rồi rơi trúng một con sói, làm một phần thân mình nó bốc cháy. Lũ sói nhào tới giúp bạn chúng dập lửa. Alex chụp lấy tay Conner, và bọn trẻ chạy xa hơn vào đường hầm, tiến sâu hơn nữa vào hầm mỏ.
“Đuổi theo chúng!” Malumclaw ra lệnh, và lũ sói còn lại đuổi theo bọn trẻ.
Bọn trẻ chạy nhanh hết sức có thể. Chúng chỉ còn mỗi một cái đèn nên gần như đang chạy trong bóng tối. Chúng có thể nghe tiếng lũ sói đuổi theo sau. Tiếng hú của sói to đến buốt óc khi chúng dội vang trong đường hầm. Con đường bắt đầu dốc xuống, làm cho bọn trẻ gần như không thể chạy nổi nữa.
“Nhảy vào đây!” Conner kêu, chỉ vào một chiếc xe mỏ đang để trên đường ray.
“Không đời nào!” Alex bảo, nhưng Conner nhấc bổng cô bé lên và thả chị vào trong. Cậu bé cũng tự mình nhảy vào đó và kéo cần thắng tay, và chiếc xe bắt đầu chạy dọc đường hầm với tốc độ cực nhanh.
Vài con sói giơ móng vuốt chồm tới vồ bọn trẻ. Bọn trẻ thụp xuống sát sàn xe hết mức có thể, nhưng không kịp vì một bộ móng đã cào trúng Conner và để lại một vết xước rớm máu trên cánh tay cậu. Alex đá thẳng vào mõm một con khác, và nó rên rỉ bỏ chạy. Một con sói vồ hụt bọn trẻ nhưng móng vuốt của nó đã đánh văng cái thắng tay ra khỏi chiếc xe.
Chiếc xe tăng tốc, và chẳng mấy chốc bọn trẻ đã chạy xa lũ sói.
“Chúng ta làm được rồi! Chúng ta sắp thoát!” Conner kêu lên, một tay siết chặt bên chỗ vết thương.
“Chị không vội ăn mừng đâu nếu chị là em!” Alex nói.
Cô bé chỉ vào một tấm biển phía trước có đề:
NGUY HIỂM:
DÙNG THẮNG TAY TRONG KHI ĐI XUỐNG ĐƯỜNG HẦM
“Không hay rồi!” Conner hét lên, ước sao cái thắng bằng cách nào đó mọc lại trên xe chúng.
Chiếc xe bắt đầu lao xuống đường hầm nhanh hơn khi nó dốc xuống một góc hẹp hơn. Bọn trẻ đang lao đi rất nhanh – quá nhanh! Chúng hầu như không mở nổi mắt dưới những luồng không khí thốc vào mặt. Đường ray chuyển hướng và chúi xuống sâu hơn vào ngọn núi. Bọn trẻ sợ rằng chúng sẽ văng ra khỏi chiếc xe nếu xe không văng khỏi đường ray trước đó. Đó là chuyến tàu lượn siêu tốc kinh hoàng nhất chúng từng đi.
“Chuyến đi này sẽ tuyệt vời lắm nếu mình không phải sợ chết!” Conner hét lên. Cậu bé thậm chí còn định giơ hai tay lên, nhưng cậu biết đó không phải lúc.
Chiếc xe lao vút qua hầm mỏ, không có dấu hiệu giảm tốc độ. Trong vòng vài giây thôi, nỗi sợ lớn nhất của bọn trẻ đã chuyển từ sợ bị sói xơi tái sang sợ đâm xe trong hầm mỏ chú lùn. Đường ray dẫn chúng qua một hang động khổng lồ với lớp lớp thạch nhũ hướng về các măng đá và một hồ nước lớn ở ngay dưới đáy.
Trước nỗi kinh hoàng của bọn trẻ, chúng chạy qua một tấm biển nữa, nó đề:
ĐƯỜNG CÙNG
Có vẻ như một trận lở đá làm đá đổ xuống đường ray nhiều năm trước, và giờ đây bọn trẻ đang lao vun vút tới bức tường đá kiên cố đã hình thành ở đó. Bọn trẻ thụp xuống sát hết sức có thể trong chiếc xe mỏ, chuẩn bị tinh thần cho chấn thương nghiêm trọng mà chúng sắp phải nhận lấy.
Chiếc xe tông vào đống đá. Nó rung lên ầm ĩ khi đâm xuyên qua bức tường. Một vài hòn đá rơi vào trong xe trúng bọn trẻ. Alex thét lên, và Conner lấy tay che chắn trên đầu hết mức có thể. Ngay khi chúng tưởng mình sắp chết đến nơi, chiếc xe từ từ chậm dần rồi dừng lại.
Bọn trẻ hé mắt nhìn ra ngoài xe. Chúng đã ra ngoài, đâu đó trong Rừng Chú Lùn, ở phía bên kia ngọn núi. “Em không thể tin nổi mình vẫn còn sống sót,” Conner thốt lên. Chúng bị xây xát khá nhiều, nhưng ra khỏi chiếc xe mà chẳng bị thương nghiêm trọng gì mấy.
Bọn trẻ không lãng phí một phút nào để bày tỏ sự ngạc nhiên trước vận hên của chúng. Chúng lập tức rời xe vào rừng cây.
“Chúng ta phải ra khỏi chỗ này,” Alex nói. “Chẳng mấy chốc bọn sói sẽ tìm thấy mình ngay thôi!”
“Bọn chúng đã nói về ai nhỉ? Chúng sẽ đưa mình đến cho ai chứ?” Conner hỏi.
“Chỉ nói tới thôi chị cũng không dám… Aaaaaaaaa!” Alex thét lên.
Bọn trẻ chưa vào khu rừng được bao lâu thì đã bị nhận một cú đánh thật mạnh phía sau đầu. Chúng ngã xuống đất, lịm đi dần.
Trước khi bất tỉnh hoàn toàn, bọn trẻ nhìn thấy bộ mặt của quỷ lùn Bobblewart và gã yêu tinh Egghorn đang cúi nhìn chúng, mỗi tên cầm một cái dùi cui trên tay.
Bọn trẻ tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ. Chúng bị trói vào nhau bằng dây thừng ở phía sau một chiếc xe rất quen thuộc.
“Này, Egghorn, xem ai đang dậy kìa,” Bobblewart gọi.
“Bọn trộm bé con đã tỉnh rồi,” Egghorn nói.
Tên quỷ lùn và yêu tinh vẫn đang điều khiển đúng chiếc xe đó, nhưng nó được kéo bởi một con lừa khác; con trước chắc đã làm quần quật đến chết. Hai tên để cái cặp của Alex chính giữa chúng khi chạy dọc con đường. Alex và Conner giãy giụa trong vòng dây, nhưng chúng bị trói ba vòng quanh cánh tay và cẳng chân.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” Conner hỏi.
Alex phải căng cổ để nhìn ra ngoài chiếc xe nhưng cô bé cũng xoay xở nhận ra được vài cái cây quen thuộc.
“Tụi mình đã trở lại chỗ mà chúng bắt mình lần đầu rồi!” Alex nói. “Mình hẳn đã mê man bất tỉnh cả ngày trời!”
“Ngươi có muốn biến nó thành hai ngày không?” Egghorn hỏi, giơ dùi cui lên.
“Chuyện này không thể xảy ra nữa chứ,” Conner kêu lên. “Các ngươi không thể bắt chúng ta làm nô lệ nữa! Chúng ta đã báo cho các vị tiên nghe về các ngươi rồi!”
“Ồ, phải, bọn ta biết chứ,” Bobblewart đáp.
“Bọn chúng đã tới và cho bọn ta một bài thuyết giáo dài lê thê,” Egghorn kể.
“Và bọn chúng đã đóng hết mấy đường hầm của bọn ta, nhờ các ngươi đấy!” Bobblewart giận dữ nói. “Giờ thì bọn ta phải đi đường dài về lại lãnh địa của mình!”
“Vậy hãy thả chúng ta đi!” Conner bảo.
“Không phải lần này,” Egghorn trả lời. “Các ngươi đã chôm vương miện đức vua trong khi ở trong vương quốc của bọn ta. Theo luật của Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi, bọn ta có quyền đưa các ngươi trở lại vương quốc bọn ta và định tội.”
“Đó sẽ là một phiên tòa ra trò đấy!” Bobblewart nói. “Tất cả quỷ lùn và yêu tinh sẽ có mặt!”
“Và chúng ta đã sắp xếp để dần các ngươi một trận sau khi phiên tòa kết thúc! Mọi người trong lãnh địa ai cũng sẽ có lượt của mình!” Egghorn nói, rồi hắn và con quỷ lùn rú lên cười.
Conner vẫn điềm tĩnh trước sự cố đó. Cậu bé giơ đôi tay bị trói qua thành xe. Vết xước trên tay cậu vẫn chưa lành hẳn, và cậu bé vươn tay ra để vài giọt máu của mình rơi từ vết thương xuống mặt đất trong khi bọn họ di chuyển.
“Em đang làm gì thế?” Alex hỏi cậu.
“Em đang để lại dấu vết,” Conner đáp.
Cô bé không biết phải nghĩ về việc này như thế nào, nhưng cô tin tưởng em trai. Dù đang làm gì thì cậu cũng đã có kế hoạch.
Vài giờ sau, bọn trẻ xoay xở chuyển mình sang tư thế ngồi. Quỷ lùn và yêu tinh tiếp tục mua vui cho nhau bằng việc dự đoán những chuyện khủng khiếp bọn trẻ phải trải qua khi đến Lãnh địa Quỷ lùn và Yêu Tinh.
Conner bắt đầu thấy những bóng đen len giữa rừng cây ở phía xa như cậu đã từng thấy ở trong động.
“Chuẩn bị đi,” Conner bảo. “Chúng tới rồi.”
Alex chuẩn bị tinh thần cho mình sẵn sàng trước mọi chuyện sắp xảy ra, dù đó là chuyện gì đi nữa. “Nhanh hơn chị tưởng đấy,” cô bé nói.
Một tiếng tru nhỏ vang lên từ giữa rừng cây. Egghorn và Bubblewart kéo cương con lừa và lệnh cho nó dừng bước. Chiếc xe khựng lại.
“Mày có nghe thấy không?” Egghorn hỏi.
“Có, tao nghe rồi,” Bobblewart đáp.
Cả hai lấy dùi cui và nhảy xuống xe, đi quanh nó một lúc. “Ở kia!” Bobblewart kêu lên. “Tao thấy cái gì đó!” Con quỷ lùn và yêu tinh chạy vào rừng cây.
“Giúp chị lấy cái cặp đi!” Alex nói với em trai. Chúng bắt đầu nhích người lên phía trước xe. Alex dùng răng cắp được cái cặp và kéo lê nó vào sau xe với chúng. Nó đáp xuống ngay bên đôi tay bị trói của cô bé, và em xoay xở mở được nó rồi lấy ra chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem, suýt làm trẹo tay trong khi cố gắng.
“Chị đang làm gì thế?” Conner hỏi chị.
“Một việc sẽ làm tâm hồn chị đau đớn và khiến chị căm ghét bản thân suốt phần đời còn lại,” Alex trả lời. Cô bé quật mạnh chiếc giày thủy tinh xuống sàn xe và làm nó vỡ ra thành ba mảnh. Em dùng một mảnh thủy tinh để cắt dây trói cho mình và cậu em.
“Chao ơi,” Conner kêu lên. “Cả ngàn năm em cũng không ngờ chị lại làm thế! Thật là ngầu.”
“Chúng ta có thể dán nó lại mà, phải không?” Alex nói, điên cuồng cố gắng lắp chiếc giày thủy tinh nguyên vẹn như chơi xếp hình.
“Nó vẫn dùng được cho Bùa Ước, phải không nhỉ?” Conner hỏi.
“Bùa chú không hề nói nó phải liền một mảnh,” Alex đáp.
Chúng cho những mảnh vỡ của chiếc giày vào trong cặp của Alex rồi nhảy phốc khỏi xe. Chúng chạy vào khu rừng theo hướng ngược lại lối mà quỷ lùn và yêu tinh đã đi. Một lúc sau, chúng nghe thấy tiếng gào thét làm ớn lạnh xương sống và tiếng sói tru khi quỷ lùn và yêu tinh bị tấn công bởi Bầy Sói To Hung Tợn.
Những âm thanh rùng rợn đó khiến bọn trẻ guồng chân nhanh hơn. Chúng biết chỉ là vấn đề thời gian trước khi bầy sói đánh hơi được chúng và đuổi sát chúng. Bọn trẻ thậm chí chẳng biết mình đang đi đâu nữa; chúng chỉ biết mình phải đến được chỗ an toàn càng nhanh càng tốt.
Alex dõi mắt nhìn vào khu rừng xung quanh chúng. Có một tiếng gầm trầm hùng vọng tới gần đâu đây. Có lẽ chúng đang ở gần biển chăng?
“Chúng ta đang ở xa về phía nam hơn chị tưởng!” Alex kêu lên. “Chị nghĩ có lẽ chúng ta trở lại Vương quốc Tiên rồi!”
“Vậy thì hãy tìm một vị tiên có thể biến lũ sói đó thành mấy con Chihuahua đi!” Conner gợi ý. Cậu bé quay lại, và ở xa xa đằng sau, cậu có thể thấy vài con sói đang lao hết tốc lực về phía mình. Một thoáng sau, bọn trẻ trông thấy lũ sói chạy vượt qua chúng một đoạn ở cả bên trái và bên phải, dẫn trước và chuẩn bị tấn công.
Bọn trẻ vượt qua một khoảng rừng cây dày đặc và rồi khựng lại đột ngột. Chúng đang đứng trên bờ vực một vách núi cao vòi vọi trông ra biển.
“Sao chúng ta lại tới biển nhanh vậy chứ?” Conner hét lên.
“Trông kìa,” Alex nói. “Đó là Vịnh Tiên Cá! Chúng ta đang ở đâu đó giữa Vương quốc Tiên và Vương quốc Say Ngủ.”
Conner nhìn về phía sau chúng. Lũ sói chỉ còn cách vài bước trước khi vồ lấy chúng thôi.
“Không, có vẻ chúng ta đang ở đâu đó giữa cái chết và cơn hấp hối!” Conner nói. “Alex, em rất xin lỗi vì việc này!”
“Xin lỗi vì cái… aaaaaaa!” Alex thét lên.
Conner đã đẩy chị và chính mình khỏi vách núi vài giây trước khi bị lũ sói vồ lấy. Chúng rơi xuống nhanh đến không thể thở hay nghe tiếng gào thét của nhau. Tất cả những gì chúng nghe thấy là tiếng không khí thốc qua vùn vụt.
Bọn trẻ rơi thẳng xuống biển. Lũ sói dừng lại trên vách núi một lúc, chờ cho bọn trẻ nổi lên trên mặt nước, nhưng chúng không thấy gì cả. Bọn trẻ đã biến mất.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước