Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 15 - Vương Quốc Bắc Phương
lex và Conner đi thuyền, lần đầu tiên, vào Vương quốc Bắc Phương. Bọn trẻ gặp một người đánh cá đang chuẩn bị men theo dòng sông vào vương quốc và đã thuyết phục ông cho lên thuyền. Alex kể rằng chúng bị lạc và giả vờ khóc. Cô bé diễn khá thuyết phục. Conner, mặt khác, lại không như thế. Cậu bé cố phụ họa theo và mọi thứ trở nên kỳ cục. May thay, bất kể chuyện đó, người đánh cá vẫn cho phép chúng đi cùng ông.
Chiếc thuyền nhỏ, đáy bằng và chỉ vừa vặn đủ chỗ cho ba người bọn họ. Thuyền êm ả trôi theo dòng nước, thậm chí không cần dùng đến mái chèo. Bọn trẻ rất thích thú với việc ngồi trên thuyền, ngắm cảnh vật xung quanh, chỉ trỏ tất cả những ngôi làng ven sông mà chúng thấy. Thật dễ chịu khi du hành mà không phải lo sợ một con sói hay quỷ ăn thịt người lẻn đến từ phía sau chúng.
Vương quốc Bắc Phương lắm sương giăng và dịu mát; bọn trẻ nhận thấy nơi này sẽ trở nên lạnh cóng vào mùa đông. Vương quốc đầy những đồng cỏ và nhiều vùng bị ngập nước. Một rặng núi dốc đứng phủ băng giá đứng chắn sừng sững nơi biên giới phía bắc.
Chiếc thuyền trôi theo dòng sông và đổ vào Hồ Thiên Nga, như tên gọi, nó là nơi cư trú của rất nhiều thiên nga và các loài chim khác. Cung điện của Bạch Tuyết nằm ngay trên bờ Hồ Thiên Nga. Nó không cao nhưng rộng rãi với những bức tường bằng đá hoa nâu nhạt, những mái vòm xanh lục sẫm, và nhiều ô cửa sổ lắp kính màu, trong đó có một ô đặc biệt lớn có hình dạng một trái táo đỏ tươi.
“Sao toàn là những dấu hiệu gợi nhớ đến táo thế này?” Conner hỏi. “Không phải quả táo suýt chút nữa đã giết chết Bạch Tuyết sao? Vì sao cô ấy lại trưng nó ra bất cứ khi nào có cơ hội vậy?”
“Chị đoán đó là một biểu tượng của vương quốc, giống như thập giá trong nhà thờ vậy,” Alex nói, nêu ra suy luận tốt nhất của mình.
Không có thị trấn hay ngôi làng nào gần cung điện. Nó được xây dựng cách xa mọi thứ và là một thế giới biệt lập hoàn toàn. Trông cung điện có vẻ rất cô đơn.
Alex đã dí mũi vào quyển nhật ký một lúc lâu, đọc lại tất cả mọi thứ có thể để tránh bỏ lỡ điều gì. Rồi cô bé cất nó đi và bắt đầu tìm kiếm ven bờ hồ cho đến khi rốt cuộc cũng phát hiện ra.
“Xin lỗi, thưa ông,” Alex nói với người đánh cá. “Ông có thể thả chúng cháu xuống chỗ bờ sông kia không ạ?”
Người đánh cá lái chiếc thuyền về phía đó, rồi bọn trẻ xuống thuyền và tạm biệt ông.
“Sao chúng ta lại xuống ở đây?” Conner hỏi. “Cung điện ở kia cơ mà.”
“Conner, chị phát mệt vì phải giải thích đủ thứ cho em rồi. Đây,” cô bé đáp, và đưa cậu quyển nhật ký. Cậu bé đọc những trang mà chị đã nghiên cứu kỹ lưỡng trong suốt hành trình của chúng trên thuyền.
Cung điện của Bạch Tuyết nhìn ra Hồ Thiên Nga, và một phần của cái hồ chảy vào con hào bao quanh cung điện, một điều rất có lợi cho những ai đang cố đột nhập vào cung điện mà không bị phát hiện.
Con hào chảy qua một cánh cổng bị che khuất ở phía cuối cung điện. Nó ở ngay cạnh hầm ngục và được dùng để chuyển tù nhân ra vào cung điện bằng thuyền. Rất dễ để mà bơi qua dưới cổng rồi trèo lên bến bên trong.
Cỗ quan tài thủy tinh ở trong một nhà kho rộng lớn từng là phòng riêng của Hoàng hậu Độc Ác ở tầng ba. Trên tầng hai, vừa qua khỏi cầu thang lớn từ phía cổng chính, các bạn sẽ thấy một bức chân dung khổ lớn của chính Hoàng hậu Độc Ác. Bức chân dung thật ra là một cánh cửa bí mật dẫn lên gian phòng.
Hãy đi vào ban đêm để người khác khó phát hiện các bạn trong hào nước. Nhưng hãy lưu ý rằng nước Hồ Thiên Nga rất sâu và có thể chảy xiết sau khi mặt trời lặn. Hãy dùng một cái gì đó làm dụng cụ để nổi, một khúc gỗ hay một tấm ván chẳng hạn.
Alex đang đứng cạnh một khúc gỗ dạt vào trên bờ sông, và cô bé chỉ vào nó.
“Hiểu chưa?” Alex hỏi.
“Rồi,” Conner đáp.
Bọn trẻ chờ đến khi trời sụp tối để vượt sông đến cung điện. Chúng cẩn thận thả khúc gỗ xuống sông rồi lội xuống nước. Nước lạnh thấu xương. Conner buột ra tiếng hớp hơi thật gắt ngay khi nước lên đến ngang hông cậu.
“Uuuu! Nước lạnh quá, em nghĩ giờ có lẽ chúng ta thành chị em gái song sinh rồi,” cậu bé nói giữa tiếng hàm răng đánh vào nhau lập cập. “Em không nghĩ em từng bị lạnh đến thế này trong đời bao giờ!”
“Hãy cứ nghĩ rằng chúng ta chỉ còn hai món nữa phải lấy thôi rồi chúng ta sẽ về nhà!” Alex nói, chính cô bé cũng đang run rẩy.
“Đá quý từ cỗ quan tài của Bạch Tuyết và ‘thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất’… Không được rồi, em vẫn thấy lạnh!”
Bọn trẻ bám chặt khúc gỗ và trôi theo dòng nước vào cung điện. Dùng khúc gỗ quả là một quyết định sáng suốt, vì nước động dữ dội, và chỉ việc bám vào khúc gỗ thôi cũng làm bọn trẻ đuối sức. Chúng hẳn đã chết đuối nếu không có nó.
Càng đến gần lâu đài, bọn trẻ càng thấy nhiều lính lác diễu binh quanh khu vực.
“Có nhiều quân lính quá,” Conner nói giữa tiếng răng đánh vào nhau.
“Vì Hoàng hậu Độc Ác đấy,” Alex đáp. “Chị không nghĩ canh phòng lại gắt gao như thế này khi người đàn ông trong nhật ký tới đây đâu.”
Bọn trẻ lặn hết xuống nước mỗi khi chúng nghĩ một người lính có thể thấy mình. Chúng lái khúc gỗ đi vào con hào quanh lâu đài, chú ý không gây ra tiếng đập nước hay khuấy động nước quá nhiều. Bọn trẻ phải trôi quanh lâu đài hai vòng, nhưng rốt cuộc chúng cũng tìm thấy cánh cổng bí mật.
Bọn trẻ buông tay khỏi khúc gỗ và bơi qua dưới cổng. Chúng cần phải lặn sâu hơn đã nghĩ. Conner trồi lên khỏi mặt nước phía bên kia cổng rồi há mồm hớp hơi. Cậu bé đứng nước một lúc, chờ cho chị nổi lên, nhưng cô bé không xuất hiện.
“Alex?” Conner hỏi, dõi tìm chị trong vùng nước xung quanh. “Alex!”
Conner lại lặn xuống nước. Cậu bé thấy Alex đang vùng vẫy dưới cánh cổng; một bên quai cặp của cô bé đã mắc vào cổng khi em bơi qua dưới đó. Cô bé bị mắc kẹt, và em rất cần không khí để thở. Conner bơi xuống chỗ chị và giật chiếc cặp mạnh hết sức có thể để gỡ cho chị, nhưng nó không suy suyển. Cậu bé kéo mạnh tay hơn, và sau cùng chiếc quai đứt ra.
Cậu bé dìu Alex nổi lên mặt nước. Cô bé thở mạnh hơn bất cứ lần nào cậu từng nghe trước đó. Chỉ vài giây nữa là chị cậu đã chết đuối rồi.
Conner đỡ chị lại bến, và cả hai trèo lên trên đó. Bọn trẻ đều hoảng sợ đến mức quên mất mình lạnh thế nào.
“Cảm ơn…” Alex lên tiếng khi đã lấy lại sức. “Em thật can đảm.”
“Em không có lựa chọn mà,” Conner đáp. “Chị giữ tất cả những vật dụng Bùa Ước trong cặp rồi.”
Alex tinh nghịch đánh yêu cậu em, và cả hai cười thầm.
Chúng ướt đẫm, và hàm răng của chúng đánh vào nhau mạnh đến nỗi tiếng lập cập vang lên.
Cách duy nhất ra khỏi đó là qua một ô cửa đá. Bọn trẻ hé mắt nhìn vào đó và thấy một hành lang dài tít tắp. Một đầu hành lang là một cầu thang xoắn ốc dẫn xuống (hầm ngục, bọn trẻ đoán thế) và đầu kia là một cầu thang xoắn ốc dẫn lên. Bọn trẻ chọn cầu thang dẫn lên.
Nó dẫn thẳng tới một hành lang khác mà không khí thoảng mùi hơi nước. Khu này trong lâu đài rất ẩm ướt, chẳng mấy chốc, khi đi ngang qua một cánh cửa mở, bọn trẻ hiểu ngay tại sao.
“Nhìn kìa, đó là phòng giặt!” Alex kêu lên.
Gian phòng đầy ắp những chậu nước lớn, bốc hơi nghi ngút, quần áo và khăn trải được treo lên quanh phòng để phơi khô. Đã quá giờ làm việc nên không có ai trong phòng.
“Chị có một ý,” Alex nói, và chạy vào phòng.
“Chị đang làm gì thế?” Conner hỏi chị. Cô bé bắt đầu lục soạn một đống mà Conner hy vọng là quần áo và vải vóc sạch.
“Nếu khu vực bên ngoài có nói lên điều gì đó, thì chị cá là các hành lang trong lâu đài đang đầy nhóc quân lính,” cô bé nói.
“Rồi sao?” Conner thắc mắc.
“Chúng ta trông sẽ rất đáng ngờ nếu quanh quẩn ở đây mà ướt như chuột lột trong bộ áo thun và quần jean này,” cô bé giải thích. Em lôi ra hai bộ đầm và hai chiếc mũ có quai từ trong giỏ.
“Không đời nào,” Conner nói khi nhận ra cô bé đang định làm gì với chúng. “Tuyệt đối không.”
“Conner, dẹp tính kiêu hãnh của em qua một bên và mặc đồ vào đi! Chúng ta đã đi rất xa rồi, không thể để bị tóm ở đây được!” cô bé nói, tròng một chiếc đầm vào người. “Mấy đứa ở trường không bao giờ được biết chuyện này,” Conner nói với vẻ mặt rất nghiêm trọng.
“Nếu bạn bè của em biết được em đã đi vào thế giới cổ tích, chị không nghĩ đây sẽ là chuyện mà họ thích nghe nhất đâu,” Alex nói.
Bọn trẻ thay đồ, trong cùng bộ y phục, chúng gần như trông giống hệt nhau. Chúng lấy khăn bọc lấy bộ đồ ướt và cặp của chúng rồi ôm khư khư cái khăn để trông có vẻ bận rộn.
Bọn trẻ lên tầng cao hơn trong cung điện, ngụy trang hoàn hảo trong hình dáng hai cô hầu làm ca đêm. Tường trong và sàn cung điện đều lát đá hoa đẹp tuyệt. Những ô kính màu trông càng lộng lẫy hơn khi ánh trăng rọi chiếu qua chúng.
Alex nói đúng: Tất cả đường ngang ngõ tắt trong lâu đài đều được lính canh giám sát thường xuyên. Conner quá xấu hổ không dám nhìn vào mắt bất cứ ai. Tuy nhiên, khi tìm thấy vài đồng tiền vàng trong túi bộ đồng phục hầu gái của mình, cậu cũng thấy vui lên.
Alex và Conner trông thấy cầu thang chính ở giữa cung điện. Chúng theo cầu thang lên tầng hai và bắt đầu lướt dọc hành lang tìm bức chân dung Hoàng hậu Độc Ác. Cũng như cung điện của Lọ Lem, nơi đây có treo những bức chân dung đóng khung của các bậc vua chúa đời trước trên tường, lại có tượng bảy chú lùn đã từng giúp đỡ Bạch Tuyết nữa.
“Làm sao chúng ta biết bà Hoàng hậu Độc Ác trông thế nào?” Conner hỏi. “Chúng ta chưa bao giờ thấy bà ta trước đây.”
“Chúng ta chỉ phải đoán thôi,” Alex đáp. Bọn trẻ đi qua chân dung một người phụ nữ đang ngồi trong một khu vườn. Hoa lá xung quanh bà thảy đều rạng rỡ, nhưng bà ta lại vận một bộ váy dài, đen thẫm. Người phụ nữ đó rất đẹp, nhưng vẻ mặt bà ta lạnh lẽo, vô hồn.
“Bà ta đó,” Alex nói.
Có điều gì đó trong mắt người phụ nữ trong tranh khiến cho Alex tin chắc đó là bà. Chúng thật đẹp, nhưng lại có vẻ trống rỗng, như thể mọi niềm vui đều bị rút cạn khỏi tâm hồn bà.
Alex đợi cho hai người lính đi khỏi hành làng rồi thử xê dịch bức chân dung. Nó bị kẹt rồi. Cô bé kéo mạnh hơn nhưng nó vẫn không lay chuyển.
“Chị có chắc đúng là nó không?” Conner hỏi.
“Một trăm phần trăm,” Alex đáp. Cô bé giật mạnh lần nữa, và bức chân dung dịch khỏi bức tường như một cánh cửa mở. Đằng sau chân dung là một cái thang gỗ dẫn lên tầng ba.
“Hay lắm!” Conner nói, đập tay ăn mừng cùng chị. Bọn trẻ leo lên thang và trông thấy mặt sau của một cánh cửa bí mật khác.
Bọn trẻ vào nhà kho từ sau lưng bản sao y hệt bức chân dung chúng đã đi qua ở tầng hai. Cả gian phòng chứa đầy những món đồ nội thất cũ phủ vải trắng, rương và tủ cũ. Bức chân dung bọn trẻ vừa chui qua là bức tranh duy nhất treo trên tường; những bức còn lại được chất thành chồng tựa vào vách quanh phòng.
Gian phòng dài, một đầu có một bộ cửa đôi nặng nề và đầu kia là một cái bục cao hẳn lên có màn che quanh đó. Bọn trẻ biết chắc đây là nơi Hoàng hậu Độc Ác đã giữ những chiếc gương thần của bà ta.
Có một cái quầy lớn bày những chiếc ống nghiệm, chai lọ, và bình chứa thủy tinh. Chúng đều trống rỗng, nhưng bọn trẻ biết đó hẳn là chỗ Hoàng hậu Độc Ác để những món thuốc độc của bà ta.
“Cái phòng này làm em ớn lạnh,” Conner nói. “Trông như thể đã hàng năm rồi không có người vào đây.”
“Chị không thấy cỗ quan tài thủy tinh đâu cả,” Alex kêu lên. Cô bé bắt đầu giở hết những tấm phủ đồ đạc lên để tìm nó, nhưng nó không có trong phòng.
“Cỗ quan tài không có ở đây,” cô bé thất vọng, cảm thấy nỗi lo sợ dâng lên trong mình. “Hãy cứ tìm quanh xem.” “Tìm cái gì mới được chứ?” Conner hỏi.
“Tìm bất cứ thứ gì!” Alex hét lên, thất vọng và buồn bực. “Hãy cố gắng tìm bất cứ thứ gì cho chúng ta biết cỗ quan tài có thể đã bị đưa tới đâu.”
Bọn trẻ lùng sục từ trên xuống dưới căn phòng. Chúng lục tìm trong tất cả rương hòm nhưng không thấy cái gì chỉ ra được cỗ quan tài đã đi đâu cả. Có quá nhiều kỷ vật chất chứa trong phòng, không thể biết được cái gì thuộc về Hoàng hậu Độc Ác hay Bạch Tuyết hay những bậc vua chúa trước đó.
Alex đang xem qua một xấp giấy da. Trong số đó, cô bé tìm thấy những lá thư tay rất thú vị mà cô bé không thể ngăn mình đọc nó.
Lá thư đầu tiên mang nét chữ đầy nam tính, nó viết rằng:
Evly thân yêu,
Anh yêu em hơn cả loài chim yêu ánh thái dương. Mỗi giây phải xa em là một khoảnh khắc phí hoài. Anh là của em mãi mãi.
Mira
Lá thư tiếp theo được viết bởi bàn tay phụ nữ và nó nói:
Mira thân yêu nhất,
Anh là điều cuối cùng em nghĩ tới trước khi chìm vào giấc ngủ, là điều đầu tiên em nghĩ tới sau khi bừng tỉnh giấc, và khoảng thời gian giữa hai giấc ngủ, trong em đong đầy khao khát được ở trong vòng tay của anh.
Trái tim em là của anh và chỉ anh mà thôi.
Evly
Những lá thư của hai người yêu nhau cứ tiếp tục; nét chữ trên lá thư sau có vẻ vội vàng.
Evly,
Hình phạt tàn ác nhất là bắt anh phải xa em. Không được chạm vào làn da em hay hôn lên môi em làm hồn anh đau đớn. Anh chỉ là cái vỏ rỗng khi không có em. Anh sẽ cứu em khỏi sự độc ác này, anh thề đấy.
Mira
Alex có thể thấy những vòng tròn nho nhỏ trên tờ giấy: những giọt nước mắt, cô bé đoán thế. Lá thư đã nhăn nhúm lại vì bị siết chặt trong tay.
Mira,
Ý nghĩ lại được ở bên anh chính là cái giữ cho trái tim em vẫn đập. Mỗi ngày là một ngày em dành ra để tìm cách được ở bên anh. Em sống là vì anh. Em yêu anh với từng hơi thở của mình.
Evly
Những lá thư ngắn nhưng da diết. Alex cảm thấy tim mình đập nhanh hơn sau khi đọc chúng. Cô bé tìm thêm nữa, nhưng không thấy.
“Alex,” Conner gọi. “Tới đây xem cái này này!” Cậu bé đang xem qua những bức tranh chồng tựa vách tường và tìm thấy một bức làm tim cậu chùng xuống. Conner lôi ra một bức chân dung khổ lớn từ trong chồng tranh. Nó vẽ một người đàn ông cao lớn, tóc điểm bạc, có một bộ râu rậm màu nâu. Ông ta mặc một chiếc áo khoác rộng và cầm trên tay một bộ cung tên.
“Đó hẳn là Người Thợ Săn của Hoàng hậu Độc Ác,” Alex nói.
“Em chắc thế,” Conner đáp. “Nhưng nhìn kỹ hơn đi.”
Alex xem lại lần nữa và trông thấy một cô bé có phần bị khuất sau Người Thợ Săn trong bức tranh. Cô bé có đôi mắt xanh lục sáng và mái tóc đỏ thẫm đến nỗi dường như nó ngả sang màu tím.
“Không thể nào,” Alex kêu lên.
Bọn trẻ cảm thấy bồn chồn trong dạ. Đó là cô gái chúng đã gặp trong lâu đài của Quàng Khăn Đỏ; những đặc điểm nhận dạng và màu tóc của cô gái quá đặc biệt, không thể nhầm lẫn được.
“Vậy ra… cô ta là con gái Người Thợ Săn sao?” Conner hỏi.
“Chắc vậy,” Alex đáp.
“Em còn không biết ông ta có con gái nữa,” Conner nói. “Cô ta muốn làm gì với Bùa Ước chứ?”
Alex suy nghĩ về chuyện đó. Cô bé biết rất ít về Người Thợ Săn và chẳng biết gì về con gái ông ta. Trong khi cô bé cật lực suy nghĩ, đưa ra những giả thiết khác nhau thì một ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu em.
“Lỡ như cô ta không lấy những vật đó cho bản thân thì sao? Lỡ như cô ta đang lấy chúng cho Hoàng hậu Độc Ác?” Alex nói.
Gương mặt của Conner trở nên trắng bệch, và cậu lắc đầu.
“Không!” cậu bé kêu lên. “Bà ta muốn gì với Bùa Ước chứ?”
“Như thế rất hợp lý,” Alex nói. Cô bé không thể chối bỏ sự thật. “Bà ta đã trốn khỏi hầm ngục vì lý do gì đó. Bà ta có một việc chưa hoàn thành, có lẽ là trả thù hay thứ gì đó lớn lao hơn. Việc gì đó bà ta không thể tự mình hoàn thành được.”
“Lỡ như bà ta cần nó cũng vì lý do của chúng ta thì sao?” Conner hỏi. “Lỡ như bà ta đang cố đi vào thế giới của mình?”
Alex chưa hề tính đến ý này. Cô bé quay lại nhìn bức chân dung Hoàng hậu Độc Ác trên tường. Em chăm chú nhìn vào gương mặt vẽ trong tranh và cố gắng tìm ra câu trả lời trong đôi mắt vô hồn của bà. Bà ta có thể trù tính chuyện gì cơ chứ?
Bọn trẻ nghe tiếng chân vang lên bên ngoài gian phòng. Cánh cửa được mở khóa từ bên ngoài, và một ai đó bắt đầu mở nó ra.
“Nhanh nào! Trốn đi!” Conner nói. Cậu và Alex nhảy vào một trong những cái rương thuộc loại lớn và đóng nắp lại, chỉ chừa một kẽ hở bé tí để chúng vẫn thấy được căn phòng.
“Nữ hoàng,” giọng trầm trầm của một người đàn ông vang lên từ phía cuối hành lang, và người đang mở cửa ngừng tay lại.
“Ta đây, có chuyện gì thế?” giọng một người phụ nữ ngay đằng sau cánh cửa đáp lại.
“Người của thần và thần đã trở lại,” ông ta tiếp. “Chúng thần đã tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy dấu hiệu nào của mẹ kế người.”
Bọn trẻ nhận ra giọng nói của người này. Đó là Ngài Grant, viên cận vệ đã đưa ra thông báo về Hoàng hậu Độc Ác ở Vương quốc Charming trong vũ hội.
“Ồ?” người phụ nữ thốt lên.
“Nữ hoàng Tôn quý, thứ lỗi cho thần vì hỏi lại, nhưng người là người cuối cùng gặp mặt bà ta trong cung điện trước khi bà ta trốn thoát. Người có chắc rằng người không có gì để nói với chúng thần về ngày hôm đó? Bất cứ chi tiết, manh mối, hay bất cứ điều gì bà ta nói có thể giúp chúng ta hình dung được bà ta định đi đâu?” Ngài Grant hỏi.
“Ta đã nói với ngươi vô số lần rồi, ta không nhớ ra bất cứ thứ gì đại loại thế cả,” người phụ nữ trả lời. “Ta tới chỉ để nói ra những điều đã đeo đẳng tâm trí ta, và khi xong việc, ta đã rời khỏi đó.”
“Nữ hoàng Tôn quý, nguy cơ bà ta tấn công, đầu độc một dòng sông, tàn sát phân nửa vương quốc hay làm điều gì tồi tệ hơn thế chỉ còn là vấn đề thời gian,” Grant nói. “Người biết bà ta rõ hơn ai hết. Vì sự an toàn của chính người, làm ơn cho chúng thần biết ngay lập tức nếu người nhớ được chuyện gì khác.”
“Ngươi sẽ là người đầu tiên ta cho biết chuyện nếu ta nhớ được điều gì,” người phụ nữ đáp. “Giờ thì, thứ lỗi cho ta, ta muốn được ở một mình.”
Ngài Grant quay ngược lại hành lang. Người phụ nữ chậm rãi quay nắm đấm cửa gian phòng và mở nó ra. Nàng là một thiếu phụ đẹp tuyệt trần với mái tóc đen thẫm nhất và làn da trắng nhất mà bọn trẻ từng được thấy.
“Là Bạch Tuyết!” Alex thì thầm với Conner, và siết chặt lấy tay cậu.
Nàng vận một bộ đầm ngủ trắng tinh và áo khoác ngoài hợp màu. Nàng đứng ở ngưỡng cửa một lát, chỉ quan sát gian phòng trước khi đi vào đó. Thật vất vả cho nàng khi phải ở trong gian phòng mà tại đó, người ta đã trù tính bao nhiêu kế hoạch nhằm cướp đi mạng sống của nàng. Cách nàng chăm chú nhìn mọi thứ xung quanh làm cho bọn trẻ đoán rằng nàng đã không vào phòng này từ lâu lắm.
Bạch Tuyết vào phòng và khóa cửa lại sau lưng. Nàng đi vòng quanh phòng và xem xét mọi thứ kỹ càng, hệt như bọn trẻ đã làm trước đó.
Nàng đến chỗ một chồng sách. Nàng xem qua vài trang của một quyển có màu đen và có hình một cái đầu to tướng trên trang bìa. Bạch Tuyết lật những trang giấy cho đến khi nàng thốt lên một tiếng kêu khe khẽ và đánh rơi quyển sách. Bọn trẻ có thể thấy từ quyển sách mở toang nằm dưới sàn là nàng đã phát hiện trang sách có công thức làm ra trái táo độc.
Nàng ngồi xuống cái bệ đằng sau và nấc lên, vùi mặt vào tay. Tình cảnh này có vẻ đã làm vị nữ hoàng trẻ tuổi suy sụp.
“Chúng ta nên hỏi cô ấy cỗ quan tài ở đâu,” Alex thì thầm với Conner.
“Chị có chắc không? Cô ấy có vẻ đang cần chút thời gian đấy,” Conner nói.
“Chẳng may là chúng ta không còn thời gian để thong thả nữa,” Alex quyết. Cô bé từ từ đứng dậy trong cái rương và đẩy cái nắp mở ra. “Nữ hoàng?” cô bé khe khẽ gọi.
Bạch Tuyết hít một hơi thật mạnh. Nàng giật mình và bối rối khi thấy có người.
“Ngươi là ai?” nàng hỏi. “Làm sao ngươi vào đây được?”
“Ôi trời, nếu chúng ta được một xu mỗi lần có người hỏi ta câu đó, chúng ta có thể sắm được một cái cung điện của riêng mình để mà lẻn vào đấy,” Conner lên tiếng, đứng dậy bên cạnh chị.
“Tụi em không có ý xấu, thưa Nữ hoàng, tụi em chỉ cần hỏi người một câu, rồi sẽ đi ngay,” Alex phân trần.
“Trước hết, hãy nói ta biết các ngươi vào đây bằng cách nào,” Bạch Tuyết bảo.
“Bức chân dung,” Conner đáp. “Ở đó có một cái thang bí mật dẫn xuống tầng hai.”
“Conner, đừng tiết lộ tất cả bí mật của chúng ta chứ,” Alex trách.
“Ta biết,” Bạch Tuyết nói. “Ta vẫn dùng nó mỗi khi lẻn vào căn phòng này khi còn là một cô bé. Làm sao các ngươi biết về nó?”
“Tụi em đọc được ở đâu đó,” Conner trả lời, khua khoắng tay như thể việc đó chẳng lấy gì làm quan trọng. “Các em có vẻ là những cô cậu bé ngoan, nhưng các em không nên lẻn vào những nơi không phải chỗ của mình,” Bạch Tuyết nói. “Chúng ta đang sống trong một thời đại đầy nguy hiểm.”
“Còn phải nói sao,” Conner khịt mũi.
“Tụi em hoàn toàn đồng ý và hứa sẽ không bao giờ làm thế nữa,” Alex đáp. “Tụi em chỉ băn khoăn không biết cỗ quan tài thủy tinh của người giờ đang ở đâu ạ?”
Bạch Tuyết nhìn bọn trẻ với vẻ lo âu; đó là một câu hỏi kỳ lạ. “Nó được chuyển đi rồi,” nàng đáp.
“Đến đâu?” Conner hỏi.
“Ta đã trao nó lại cho những chú lùn,” Bạch Tuyết đáp. “Nó thật đẹp, nhưng hẳn các em có thể tưởng tượng được, giữ một cỗ quan tài trong cung điện thì thật lạ lùng. Các chú lùn đã để nó đâu đó trong hầm mỏ của họ.”
Bọn trẻ thở dài khi nghe tin này. Con đường phía trước chúng vừa trở nên dài hơn rất nhiều.
“Hai em muốn làm gì với cỗ quan tài của ta chứ?” Bạch Tuyết thắc mắc.
Bọn trẻ nhìn nhau, không biết nên nói với nàng những gì và cái gì không nên nói.
“Chúng em đang thực hiện một cuộc truy tìm kho báu,” Alex bịa. “Và lúc này chúng em đang ở vào thời điểm tối quan trọng, người thấy đấy, vì mẹ kế của người có lẽ cũng đang theo đuổi cùng những món đồ tụi em đang tìm.”
Bạch Tuyết nhìn bọn trẻ với vẻ hết sức nghiêm trọng. “Các em, mẹ kế của ta là một người phụ nữ cực kỳ nguy hiểm. Nếu bà ấy đang theo đuổi thứ gì mà các em lại cản trở bà, bà sẽ không ngần ngại khi phải giết các em đâu. Bà ấy không có trái tim. Nếu có bất cứ khả năng nào khiến các em chạm trán bà ấy, các em phải chấm dứt việc mình đang làm ngay lập tức.”
Có tiếng đập mạnh vang lên từ cánh cửa.
“Nữ hoàng, người có ở đây không?” một người lính nói. “Đức vua không thấy người và ngài đang rất lo lắng.”
“Ta đây, chỉ một lúc nữa thôi, cảm ơn,” Bạch Tuyết đáp lại, và quay sang bọn trẻ. “Hai em nên đi đi.”
Bọn trẻ gật đầu và trèo qua bức chân dung.
“Hứa với ta các em sẽ suy nghĩ về những gì ta vừa nói nhé,” Bạch Tuyết nói với chúng, ngay trước khi chúng khép cánh cửa chân dung lại.
“Dĩ nhiên rồi ạ,” Alex nói dối.
Bạch Tuyết mỉm cười nhẹ nhõm và rời khỏi gian phòng.
Bọn trẻ quyết định ra khỏi cung điện bằng lối cửa chính vì chúng vẫn còn trong lốt những người hầu.
“Mỏ của các chú lùn ở trong Rừng Chú Lùn, mà từ đây tới đó không xa mấy,” Alex nói, nhìn vào tấm bản đồ. “Hãy nhớ, Bạch Tuyết đã chạy bộ đến đó sau khi Người Thợ Săn không giết được nàng.”
“Chúng ta trở lại Rừng Chú Lùn sao?” Conner kêu lên. “Chúng ta muốn chết à?”
“Chúng ta không có lựa chọn nào cả,” Alex đáp.
Bọn trẻ cắm trại ở một khoảng rừng khá an toàn gần cung điện của Bạch Tuyết và ngủ đến hết những giờ phút ngắn ngủi còn lại của đêm. Hai chị em treo quần áo ướt lên một cành cây để đến sáng chúng sẽ khô ráo trở lại.
Chúng bắt đầu chuyến hành trình trở lại Rừng Chú Lùn. Cặp của Alex giờ chỉ còn một quai, nhưng nó vẫn còn dùng được. Bọn trẻ đi bộ một lúc lâu trước khi gặp một người đánh xe vui lòng cho chúng đi nhờ.
“Các cháu có chắc là muốn vào đó không? Đó là một nơi rất nguy hiểm,” người đánh xe khuyên can.
“Ông tin chúng cháu đi, chúng cháu biết mà,” Conner đáp lại. Cậu biếu người đánh xe những đồng tiền cậu tìm thấy trong bộ váy hầu gái đêm trước để tăng thêm sức thuyết phục.
Chiếc xe đi dọc con đường, ngang qua Hồ Vịt Con Xấu Xí (mà Alex cảm thấy cái tên hết sức buồn cười), rồi vào một khoảng rừng đã bị đốn hạ. Hàng dặm quanh đó chẳng có gì khác ngoài những gốc cây. Bọn trẻ không buồn khi thấy những gốc cây trơ trụi; gần đây chúng đã thấy quá đủ cây cối xanh tươi để bù vào khoảng hụt này.
“Em rất mong mình không đụng phải mụ Hoàng hậu Độc Ác,” Conner nói trong khi đi. “Thế thì sẽ tệ hại lắm.”
“Chị chỉ mong bà ta chưa lấy được ‘thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất,’” Alex cũng nói. “Bằng không thì có lẽ chúng ta phải chạm trán với bà ta thật.”
“Em tự hỏi liệu bà ta có biết tới tụi mình không,” Conner tiếp. “Nếu bà ta phái con gái của Người Thợ Săn đi tìm cây kim trong xa quay của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng và vương miện của Vua Quỷ và Yêu Tinh, mà cả hai đều đã biến mất, sớm muộn gì bà ta cũng nhận ra có người khác đang thu gom những đồ vật làm bùa chú.”
“Chị mong là bà ta không biết,” Alex nói, và buông ra một tiếng thở dài. “Có vẻ như chúng mình càng ở đây lâu, mọi chuyện lại càng tồi tệ hơn cho mình. Lúc nào cũng có chuyện gì đó xảy ra khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn…”
Khuôn mặt của Alex tái đi, và miệng cô bé há hốc ra. Cô bé trông như vừa gặp ma vậy.
“Chuyện gì vậy?” Conner hỏi. “Chị trông như thể vừa bị điểm B trong bài kiểm tra trắc nghiệm đột xuất ấy.”
Cậu bé quay sang và trông theo hướng nhìn của chị. Ở phía xa, đứng giữa khoảng rừng toàn những gốc cây, là một cái cây mà thay vì từ dưới đất mọc thẳng lên, nó lại uốn cong và lượn vòng như một cái dây leo to tướng. Không thể nhầm lẫn được, nó là Cái Cây Cong, cái cây mà cha bọn trẻ đã kể cho chúng nghe rằng ông đã thấy khi còn là một đứa trẻ.
“Chị nói đúng, Alex,” Conner thốt lên. “Lúc nào mọi chuyện cũng tìm được cách để trở nên rắc rối hơn.”
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước