Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - Vương Quốc Say Ngủ
rix nằng nặc nài Alex và Conner ngủ lại với nàng một đêm sau phiên tòa đó. Tất nhiên, điều đó có nghĩa là bọn trẻ phải ngủ trên mặt đất, bên dưới ngôi nhà cỡ cái lồng chim treo trên cành cây của nàng, nhưng dù gì đi nữa, đó cũng là một nghĩa cử tốt bụng.
Alex và Conner không thể ngủ được sau khi tận mắt thấy Chú Cá Biết Đi. Bọn trẻ nằm dưới những vì sao của Vương quốc Tiên – thực tế là phần lớn các vị tiên thiếp ngủ giữa không trung – và để những ý nghĩ của mình vẩn vơ tản mát.
“Chị luôn nghĩ Chú Cá Biết Đi chỉ là một trong những truyện kể của cha, một truyện mà cha tự nghĩ ra,” Alex nói. “Chị thắc mắc làm sao cha lại nghe được nó.”
“Chắc là cũng cùng cái cách mà ông đã nghe được tất cả các câu chuyện đến từ vùng đất này,” Conner đáp.
“Nhưng vậy thì sao nó lại không phổ biến như truyện của Lọ Lem hay Bạch Tuyết? Vì sao nó không được viết trong cuốn Miền Cổ Tích chứ?” Alex phản bác, và cô bé buột miệng nói ra câu hỏi đã quấy nhiễu tâm trí mình bấy lâu nay: “Em có nghĩ cha và bà đã từng đến đây không? Em có nghĩ họ đã đi vào Miền Cổ Tích nhưng lại không cho mình biết?”
Conner phải suy nghĩ về điều này một lát. Ý nghĩ này đã từng xuất hiện trong tâm trí cậu bé một hai lần trước đây, vì Miền Cổ Tích vốn thuộc sở hữu của bà và cha trước khi bà chuyển nó cho bọn trẻ. Có lẽ họ đã từng bị đưa đến thế giới này một cách dễ dàng như Alex và Conner vậy? Và nếu đúng như thế, làm sao cha và bà của bọn trẻ xoay xở tìm được lối về nhà?
“Em không nghĩ thế,” sau cùng Conner quả quyết. “Họ yêu truyện cổ tích biết bao. Nếu họ đã từng đến đây và thấy những gì chúng ta đã thấy, em không nghĩ là họ lại rời bỏ nơi này.”
Buổi sáng hôm sau, Trix nồng nhiệt cảm ơn bọn trẻ hết lần này đến lần khác, và sau khi nói lời chia tay, bọn trẻ bắt đầu hành trình đến với vương quốc tiếp theo.
“Vương quốc Say Ngủ, chúng tôi đến đây!” Alex kêu lên. “Sao tự dưng em lại có cảm giác cây kim của chiếc xa quay sẽ là vật khó lấy nhất vậy nhỉ?” Conner nói.
Alex giở quyển nhật ký ra để xem liệu dự đoán của em trai có đúng không.
Cây kim đã đâm vào ngón tay Người Đẹp Ngủ Trong Rừng là vật tôi dễ dàng lấy được nhất. Tôi không có kế hoạch gì trước đó hòng lấy nó, chỉ đơn giản là nêu hoàn cảnh của mình ra để cầu xin nữ hoàng, và nàng rất thông cảm cho tôi.
Nàng cho phép tôi lấy cây kim đi với điều kiện là tôi sẽ trả lại nó khi xong việc. Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng rất sáng suốt, đặc biệt với một người đã chìm trong giấc ngủ suốt cả thế kỷ, và tôi tin rằng nàng biết rõ tôi đang theo đuổi cái gì hơn những gì nàng để lộ ra.
“May thật!” Conner thốt lên. “Em tò mò không biết say ngủ suốt một trăm năm có hại gì đến con người ta hay không. Mỗi sáng, khi thức dậy đi học, sau lần thứ tư hay thứ năm bấm nút đồng hồ báo lại, lúc nào em cũng nghĩ mình có thể ngủ suốt một trăm năm. Em tự hỏi liệu người ta có thức dậy và tỉnh táo gấp bội không, hay vẫn mơ màng sau đó.”
“Ý nghĩ thú vị đấy,” Alex nói. “Chị không biết liệu nàng ấy có mơ thấy gì không. Chị đoán đó phải là một giấc mơ rất dài.”
Bọn trẻ không còn tiền nhưng, bằng cách khẳng định rằng mình bị lạc mất bố mẹ, chúng đã thuyết phục được hai người đánh xe chở dê cho chúng đi nhờ đến Vương quốc Say Ngủ. Bọn trẻ không thấy phiền lòng khi phải ngồi phía sau xe với lũ dê, nhưng lũ dê không mấy hứng thú với việc phải chia sẻ chỗ ở với bọn trẻ.
“Tụi bây nhìn gì đấy?” Conner nói với một con dê sau khi nó đã chằm chằm nhìn cậu bé suốt nửa giờ liền.
Con đường chạy dọc theo đại dương mênh mông lấp loáng với làn nước thẳm xanh như da trời. Nó cũng giống như đại dương trong thế giới của bọn trẻ vậy, nhưng ngời sáng hơn gấp ngàn lần.
“Nhìn xem biển nơi đây đẹp biết nhường nào!” Alex kêu lên. “Nhìn kìa, đó là Vịnh Tiên Cá!”
Cô bé đang nói đến một vịnh biển bao la đã uốn cong đường bờ biển trước mặt.
“Thật tuyệt khi biết rằng, lúc này đây, khi chúng ta đang ngồi trên chiếc xe này, có những nàng tiên cá thực thụ đang bơi lội dưới kia,” Alex nói.
“Ừ,” Conner đồng ý. “Tiếc là chúng ta không mang theo đồ lặn.”
Alex đang lướt qua những trang nhật ký, lập ra một danh sách trong đầu mình.
“Chúng ta đã lấy được năm món rồi,” cô bé nói. “Tất cả những gì chúng ta cần là cây kim, đá quý trên cỗ quan tài của Bạch Tuyết, và ‘thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất.’”
“Dù cho nó là cái gì đi nữa,” Conner tiếp lời chị.
Alex khao khát nhìn ra vùng nước biển. ‘Thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất’ có thể là gì chứ? Với tất cả vốn hiểu biết về cổ tích của mình, em vẫn không thể đoán ra, và nó bắt đầu làm em bứt rứt không yên. Cô bé ước gì vật đó bỗng dưng hiện ra ngay giữa đại dương.
“Rồi chúng ta sẽ đoán được thôi,” Conner trấn an chị. “Hay em nên nói là, chị sẽ đoán ra thôi, còn em sẽ giả vờ như mình có góp công vào đó.”
Sau khi một lúc đi đường, bọn trẻ không thể ngăn mình dỏng tai nghe cuộc trò chuyện giữa hai người đánh xe.
“Anh có nghe tin tức từ Vương quốc Charming chưa?” một người hỏi.
“Chưa,” người kia đáp.
“Cả hai chiếc giày thủy tinh của Hoàng hậu Lọ Lem đều đã bị mất trộm!” người đánh xe đầu tiên thông báo.
“Mất trộm? Ai trộm chứ?”
“Tôi không biết, nhưng tôi đoán rằng họ có thưởng cho những ai có được tin tức gì,” anh ta tiếp.
Bọn trẻ không biết phải phản ứng thế nào trước tin tức này. Nếu vương quốc công bố đôi giày đã bị mất trộm, lẽ nào không phải Lọ Lem hoặc Ngài Lampton đã cho chiếc giày vào trong cặp chúng? Người ta có lệnh truy bắt chúng không? Và rồi, câu hỏi đáng ngại nhất là: Nếu chúng đang giữ một chiếc giày thủy tinh, thì ai đang giữ chiếc còn lại?
“Cả hai đều bị mất trộm?” Alex thì thầm với cậu em. “Chắc là cô gái mà chúng ta đã thấy trong lâu đài của Quàng Khăn Đỏ đấy,” Conner nói. “Cô ta chắc cũng đang truy tìm những vật làm Bùa Ước! Em đã biết thế mà!”
“Hãy cứ hy vọng là chúng ta đến chỗ cây kim trước cô ta,” Alex đáp lại.
Con đường chuyển hướng rời xa bờ biển, và chiếc xe theo hướng bắc tiến về Vương quốc Say Ngủ.
Đó là một nơi đầy những dãy đồi trập trùng, bao quanh là những rặng núi cao chót vót. Nơi này hóa ra lại khá buồn, mặc dù bọn trẻ cũng không chắc chúng đã trông đợi gì ở nó. Tất cả các cánh đồng đều khô cạn, cây cối trơ trụi. Mọi thứ có vẻ như không còn sự sống từ rất lâu rồi.
“Vì sao mọi thứ lại chết hết thế này?” Conner hỏi.
“Chị không nghĩ là chúng đã chết,” Alex đáp. “Chị nghĩ chúng đang ngủ đấy.”
Lâu đài của Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng tọa lạc ở trung tâm một ngôi làng mang tên Thung Lũng Thiu Thiu, và khi bọn trẻ đã đến nơi rồi nhảy xuống xe, chúng hiểu ngay làm sao nó lại có cái tên đó. Cả ngôi làng bao quanh lâu đài trông thật quạnh hiu.
Bọn trẻ trông thấy một người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa sổ mở của một hiệu bánh ngọt. Ông ta đang tựa đầu lên cánh tay và khuỷu tay ông gác trên bậu cửa. Ông ta đang ngủ đứng.
“Xin lỗi?” Alex kêu lên, không muốn thô lỗ đánh thức ông ta dậy.
“Sao?” ông ta hỏi mà mắt vẫn nhắm nghiền.
“Mọi người đâu hết rồi ạ?” Alex hỏi.
“Đang nghỉ ngơi cả,” ông ta vừa nói vừa ngáp dài, rồi bắt đầu ngáy.
Mọi chuyện đã quá rõ, trong khi đi qua ngôi làng, bọn trẻ có thể thấy nhiều chủ hiệu và người giúp việc uể oải lê bước trong các cửa hiệu, chậm chạp làm việc. Họ đều trông như thể sắp thiếp đi bất cứ lúc nào.
“Em tưởng lời nguyền yểm lên vương quốc đã được hóa giải rồi chứ,” Conner nói.
“Họ không có vẻ đang ngủ vì họ phải thế, trông như họ đang ngủ vì họ muốn thế hơn,” Alex đáp.
Alex và Conner băng qua thị trấn lơ đãng đó và tìm thấy lâu đài của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Lâu đài hết sức ngoạn mục. Đó là công trình kiến trúc cao nhất mà bọn trẻ từng trông thấy. Nó được làm từ đá tảng màu quả đào, những tòa tháp cao ngất chọc lên bầu trời và tòa cao nhất nằm ngay chính giữa. Khi bọn trẻ nhìn kỹ hơn, chúng trông thấy tàn tích còn sót lại của loài dây leo từng một thời mọc tràn lên những bức tường thành.
Có nhiều khu vườn rộng thênh thang bao quanh lâu đài, hay đúng ra là như thế nếu có thứ gì còn sống. Những người làm vườn thiếp đi trong vườn, vẫn còn nắm chặt công cụ của họ. Cứ chốc chốc họ lại trở dậy và tiếp tục làm việc, nhưng họ sẽ ngủ lại hầu như ngay lập tức.
Có lính canh ở khắp nơi, nhưng bọn trẻ dễ dàng vượt qua họ. Thỉnh thoảng cũng có một người lính hé mở một mắt ra và định nói gì đó với bọn trẻ, nhưng rồi họ lại quyết định ngủ tiếp.
Bọn trẻ tìm thấy cổng chính lâu đài và tiến vào đó. Chúng đi dọc theo một hành lang dài thênh thang với trần nhà cao vút dẫn đến gian phòng có ngai vàng. Nó có những chiếc cột trắng muốt và nền nhà kẻ ô vuông. Trần nhà được phủ lên màu sơn của bụi, với những mảng hồng và cam rực rỡ. Lính canh đứng dọc suốt gian phòng, và tất thảy họ đều mê man bất tỉnh.
Ngồi trên chiếc ngai phía trước bọn trẻ là một phụ nữ đẹp tuyệt trần. Nàng đang trò chuyện với hai người đàn ông; một người cao lớn và đẹp mã, người kia thấp, đã già, và có một chòm râu bạc trắng.
Cô gái đội một chiếc vương miện làm từ những đóa hoa bạc, nàng có mái tóc xõa dài, vàng óng. Nàng mặc một bộ váy dài mỏng ánh lên sắc hồng nhạt phai với đôi găng tay cũng hợp màu. Bọn trẻ biết ngay không nghi ngờ gì cả, đó là Người Đẹp Ngủ Trong Rừng.
Nàng đang trò chuyện với một cố vấn hoàng gia và phu quân của nàng, Đức Vua Chase. Nàng có vẻ phiền muộn và đang chìm sâu trong tư lự. Nàng tỏ ra mỏi mệt, hệt như mẹ của bọn trẻ những khi có nhiều chuyện đè nặng tâm tư bà.
“Có lẽ chúng ta nên áp dụng luật: Không được phép ngủ vào ban ngày,” viên cố vấn nêu ý kiến.
“Không thể được,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói. “Ta sẽ không áp đặt một điều luật chuyên chế đến thế lên người dân của ta. Chúng ta không được quên rằng đây đâu phải lỗi của họ.”
“Lời nguyền đã được hóa giải rồi, thưa Nữ hoàng,” viên cố vấn tiếp. “Đã đến lúc vương quốc này phải trở dậy và trông thấy điều đó.”
“Theo ý ta, lời nguyền vẫn còn đè nặng lên chúng ta cho đến ngày vương quốc này phục hồi nguyên trạng như trước khi lời nguyền giáng lên nó,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng tiếp. “Có thể ta thì tỉnh táo, nhưng ngủ mê man suốt một trăm năm đã làm người dân mụ mẫm. Họ không nên bị trách phạt hay chịu trách nhiệm cho tất cả những chuyện này.”
“Em yêu, có lẽ em không còn lựa chọn nào khác,” Đức vua Chase góp ý, nắm tay nàng. “Vương quốc này đang suy sụp. Chẳng có vụ mùa nào được gieo trồng hay công việc nào được hoàn thành nữa.”
“Hãy để em suy nghĩ về chuyện này,” nàng nói, rồi buông ra một tiếng thở dài.
“Tôi có thể nêu ra một đề nghị được không?” Conner lên tiếng, đi đến chỗ ba người đang đứng. Cậu bé đã làm họ giật mình; họ không biết có người khác trong phòng còn tỉnh. Alex có chút lo sợ. Cô bé không biết cậu em sắp nói gì. Cô bé hy vọng bài phát biểu trong Vương quốc Tiên không làm cho cậu trở nên kiêu ngạo.
“Ngươi là ai?” viên cố vấn hỏi.
“Tôi là Conner, và đây là chị tôi, Alex,” cậu bé đáp.
Alex lúng túng vẫy tay chào từ phía sau cậu bé. “Các vị có một tòa lâu đài rất đáng yêu!” cô bé mở lời.
“Làm sao các ngươi vào đây được?” Đức vua Chase gặng hỏi.
“Ngài hỏi thật đấy à?” Conner hỏi lại, chỉ vào những người lính canh đang say ngủ đằng sau. “Đây đâu phải là kho vàng Fort Knox.”
“Họ không biết đó là gì đâu, Conner,” Alex thì thầm.
“Chàng trai trẻ,” viên cố vấn nói. “Với tất cả sự tôn trọng, chúng ta đang bàn bạc một vấn đề rất hệ trọng, và…”
“Và chúng ta đã cố gắng tìm ra một giải pháp nào đó suốt mấy năm nay mà vẫn chưa nghĩ ra cách gì không tước đi những quyền con người cơ bản,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng cắt ngang. “Vì thế, nếu chàng trai trẻ này nghĩ rằng cậu ta có câu trả lời, ta cho rằng chúng ta hãy để cậu ấy nói.”
Những người đàn ông không cãi lại nàng. Conner cứ việc nói.
“Có ai trong các vị đã từng nghe nói đến cà phê chưa?” Conner hỏi.
Bọn họ ngây ra nhìn cậu.
“Đừng quan tâm. Dù sao thì người ta cũng từng bảo tôi rằng nó sẽ làm bạn chậm phát triển,” cậu bé nói. “Tôi ngủ gật ở trường rất nhiều. Đó không phải lỗi của tôi; bộ não của tôi đơn giản là tắt đi khi nó phát chán. Một mẹo nhỏ tôi đã khám phá ra, những khi tôi nhớ mà dùng nó, là đeo một sợi dây thun quanh cổ tay và bắn nó mỗi khi thấy mình sắp trôi dạt vào giấc ngủ đến nơi. Cái buốt nhói do dây thun bắn vào đảm bảo giữ cho tôi tỉnh táo suốt năm phút.”
Bọn họ đều bối rối trước gợi ý của cậu bé.
“Xem này, đó chẳng phải là một giải pháp khoa học đột phá gì, nhưng nó có tác dụng đấy,” Conner nói tiếp. Và thần dân của các vị có thể tự làm thế với họ, nên các vị chẳng bắt buộc họ làm gì cả. Và có lẽ nếu họ làm thế đủ rồi, rốt cuộc họ sẽ không cần đến nó nữa.”
Bọn họ vẫn còn cần được thuyết phục thêm. Conner quay sang Alex nhờ hỗ trợ.
“Alex, chị có mang theo sợi thun nào không?” Conner hỏi.
“Có lẽ chị có vài sợi dây buộc tóc trong cặp,” Alex đáp. Cô bé đặt cặp xuống đất và lục tìm trong đó, vô tình đụng vào chiếc giày thủy tinh làm nó rơi xuống sàn. Tiếng lanh canh vang vọng khắp phòng ngai vàng.
Bọn trẻ phát hoảng. Cứ như thể thời gian đã đông cứng lại. Người Đẹp Ngủ Trong Rừng, phu quân của nàng, và viên cố vấn trở nên căng thẳng.
“Làm sao các ngươi có được nó?” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng hỏi.
“Đó là chiếc giày thủy tinh của Hoàng hậu Lọ Lem!” viên cố vấn kêu lên.
“Không đâu, không như các vị nghĩ đâu!” Alex phân trần, vội vã cất nó vào cặp.
“Chúng tôi không đánh cắp nó!” Conner nói.
“Lính đâu!” Đức vua Chase quát lên.
“Lại nữa rồi!” Conner than khi lính canh đổ dồn về phía chúng. Cậu nắm lấy cổ tay của Alex và kéo cô bé định chạy đi.
“Nữ hoàng!” Alex van xin Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. “Chúng thần đến để hỏi mượn cây kim xa quay của người! Chúng thần đang tìm những vật dụng để hoàn thành Bùa Ước!”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng đứng dậy, sắp nói gì đó, nhưng bọn trẻ không thể đứng đó chờ nghe nàng nói được. Chúng đang chạy vòng vòng khắp gian phòng ngai vàng, chỉ vừa vặn tránh được cánh tay dang ra của toán lính canh đang cố gắng túm lấy chúng.
Alex và Conner chạy qua một loạt những cánh cửa mở toang dẫn ra khỏi phòng ngai vàng. Chúng không biết mình đang đi đâu, nhưng biết mình phải chạy thôi. Chúng đã trải qua quá nhiều chuyện để mà lọt vào tay bọn lính gác lúc này.
“Em phát chán bị đuổi bắt rồi!” Conner kêu lên.
Bọn trẻ chạy dọc hết hành lang này đến hành lang khác, rẽ gấp mỗi khi có thể để toán lính canh không theo kịp. Bọn trẻ chạy nhanh đến nỗi kiến trúc và những tác phẩm nghệ thuật đẹp đẽ trong lâu đài chỉ còn là một dấu mờ.
Bất thình lình, hành lang bọn trẻ đang theo dẫn vào ngõ cụt.
“Chúng mình phải làm sao đây?” Alex cuống quýt.
“Nhanh lên! Vào đây!” Conner nói, và kéo cô bé qua khung cửa mở gần đó nhất. Bọn trẻ thấy một cầu thang đá ở phía bên kia và chạy lên đó. Nó xoắn ốc dẫn lên cao và cao mãi, và bọn trẻ tự hỏi có bao giờ nó ngừng lại không. Chúng đang trèo lên một độ cao không thể tưởng; hẳn là chúng đã chạy đến tòa tháp cao nhất trong lâu đài.
Bọn trẻ đến cuối cầu thang và thấy một cánh cửa lớn, màu đen. Chúng vội chạy vào đó và lập tức khóa nó lại từ bên trong.
“Giờ thì mình đang ở đâu đây?” Conner hỏi, và nhìn quanh.
Bọn trẻ đang đứng trong một gian phòng rộng lớn, hình tròn có những khung cửa sổ cao. Màn cửa ở đó màu tím và thảm trải sàn có màu hoa oải hương. Một ban công bao lấy toàn bộ mép ngoài gian phòng. Chỉ có hai món đồ nội thất trong này: một cái giường khổng lồ và một cái xa quay làm từ gỗ sậm màu.
“Conner,” Alex nói nhỏ. “Chị nghĩ chúng ta đang ở trong phòng của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Căn phòng mà nàng đã ngủ ở đó suốt một trăm năm.”
Conner đi đến chỗ giường nằm. Có một dòng chữ chạm rất đẹp trên đầu giường:
SUỐT MỘT TRĂM NĂM, NÀNG SAY NGỦ, TRÁI TIM CỦA THẦN DÂN, NÀNG CHIẾM TRỌN RỒI, VÌ VẬY HỌ KIÊN NHẪN ĐỢI CHỜ CHO NIỀM VUI CỦA TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC VÀ NỤ HÔN CỦA NÓ.
Alex đến chỗ chiếc xa quay, nhưng cây kim không còn ở đó nữa.
“Cây kim không có ở đây!” Alex nói. “Chị không hiểu. Người đàn ông viết nhật ký đã hứa với Người Đẹp Ngủ Trong Rừng rằng sẽ trả lại sau khi ông ấy dùng xong!”
“Nó không có ở đây, hay ông ấy không trả nó lại vì bùa chú không hiệu nghiệm?” Conner đặt câu hỏi.
Ổ khóa trên cánh cửa đen bắt đầu lịch kịch kêu khi có ai đó phía bên kia mở nó.
“Trốn đi!” Alex thì thầm. Cô bé và cậu em nấp xuống dưới cái giường.
Cánh cửa đen mở toang ra. Bọn trẻ trông đợi thấy những đôi bốt thô của lính canh, nhưng thay vào đó, chúng thấy một đôi giày cao gót hồng.
“Đó có phải…?” Alex thầm thì.
“Có phải là cái gì – ui da!” Conner đụng đầu thật mạnh vào gầm giường.
“Các em có thể ra khỏi đó rồi,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói.
Bọn trẻ không biết đó có phải là một cái bẫy hay không.
“Ta đã bảo quân lính ngừng lại rồi,” Người Đẹp Ngủ
Trong Rừng nói thêm. “Không ai làm hại các em đâu.” Bọn trẻ từ từ bò ra từ dưới giường.
“Chúng em không trộm lấy chiếc giày thủy tinh,” Alex nói. “Thật khó để giải thích, nhưng em thề là chúng em không phải kẻ trộm.”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng gật đầu. “Ta tin các em.”
“Thật sao?” Conner hỏi lại. Cậu bé kinh ngạc lắm. “Bởi vì nếu em là chị, em sẽ hoàn toàn tin chắc hai đứa là kẻ trộm.”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng mỉm cười với bọn trẻ và ngồi lên giường. “Vậy, hai em đang theo đuổi Bùa Ước đó sao?”
Bọn trẻ bồn chồn gật đầu.
“Đó là một câu chuyện rất dài,” Conner nói.
“Ta chắc thế,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng khích lệ. “Và các em tìm đến để hỏi xin ta cho mượn cây kim trong cái xa quay của ta, phải không?”
Bọn trẻ áy náy gật đầu lần nữa. Người Đẹp Ngủ Trong Rừng mỉm cười.
“Các em biết không, không lâu trước đây, một người đàn ông tìm tới lâu đài và hỏi xin ta cho mượn nó,” nàng kể. “Ban đầu ta hoàn toàn không đồng ý, nhưng ông ấy đã thuyết phục ta.”
“Làm sao ông ấy làm thế được?” Alex thắc mắc.
“Ông ấy đã kể ta nghe mọi thứ về Bùa Ước, cách ông ta đi vào một thế giới khác, yêu rồi thiết tha mong muốn trở lại đó. Và vì chính ta cũng là một người khá lãng mạn, ta để ông mua vui cho ta với câu chuyện đó,” nàng nói, rồi nụ cười của nàng mờ đi biến thành vẻ tư lự mà bọn trẻ đã trông thấy ban đầu. “Và rồi ông bắt đầu miêu tả thế giới ấy cho ta: một nơi có các loại máy móc và công nghệ, một nơi với những công trình kỳ vĩ với đất đai và con người không giống như bất kỳ điều gì ta đã thấy trước đây… và ta tin ông.”
“Vì sao vậy?” Alex hỏi.
“Bởi vì ta đã mơ về nơi đó,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói. “Nó phức tạp lắm và chính ta cũng không hiểu rõ, nhưng trong khi mắc phải lời nguyền kinh khủng đó, ta đã mơ về nơi mà ông ta miêu tả. Ta đã mơ về rất nhiều thứ, ta cứ tưởng nó đến từ trí tưởng tượng của ta. Ta chưa bao giờ nói về nó cho bất kỳ ai, vì thế ta biết ông ấy đang nói thật.”
“Ông ấy có trả lại nó không?” Alex hỏi, tuyệt vọng muốn biết câu trả lời. “Bùa chú có hiệu nghiệm với ông ấy không?”
Người Đẹp Ngủ Trong Rừng quan sát vẻ mặt bọn trẻ.
“Các em đến từ đó, phải không?” Nàng hỏi. “Và các em đang cố gắng tìm đường về nhà.”
Alex và Conner không cần phải trả lời; nàng ấy đã biết đúng là như thế. Nàng với tay xuống một chiếc gối trên giường và lấy ra một cây kim bằng kim loại.
Bọn trẻ cảm thấy tâm hồn thơ thới. Nó kia rồi! Người đàn ông đó đã trả nó lại – bùa chú hẳn đã hiệu nghiệm với ông!
“Tất cả những gì ta yêu cầu là các em cũng phải trả nó lại khi xong việc,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói, đưa nó cho Alex. “Ta chắc các em có thể mường tượng được, nó có giá trị tình cảm rất lớn với ta.”
Bọn trẻ rạng rỡ hẳn lên. Giờ đây chúng đã biết về nhà là một điều khả thi, và chúng sẽ không kẹt lại trong Miền Cổ Tích vĩnh viễn.
“Tụi em chỉ là hai kẻ lạ mặt,” Alex lên tiếng. “Vì sao chị lại tốt bụng với tụi em đến thế?”
“Có rất nhiều thứ vượt ngoài tầm kiểm soát của ta,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói, và nụ cười của nàng lại mờ đi. “Vì thế, ta muốn giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể, mỗi khi ta có thể.”
Nàng đứng lên bước ra ban công. Bọn trẻ đi theo nàng.
Mặc dù vương quốc không còn ở trong điều kiện tốt nhất, cảnh vật thật ngoạn mục; Alex và Conner có thể thấy cả vương quốc và vài nơi của các vương quốc khác. Đại dương lấp lánh xa xa, và họ có thể thấy được một thác nước lộng lẫy trên ngọn núi gần đó. Nó đẹp xiết bao và bọn trẻ quên mất chúng đang ở trên cao đến mức nào.
“Đây từng là nơi đẹp đẽ nhất trong tất cả các vương quốc,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói. “Những ngọn đồi xanh trập trùng, các loài hoa dại, dòng sông từng chảy qua… tất cả chỉ còn là ký ức. Ngay cả vẻ đẹp tự nhiên của vùng đất này cũng say ngủ dưới lời nguyền tàn nhẫn kia.” “Mọi thứ rồi có tốt đẹp lên không?” Alex hỏi.
“Ta hy vọng thế,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói. “Ta có thể nói cho các em nghe một bí mật không?” nàng hỏi bọn trẻ, và nhận lại những cái gật đầu hăng hái. “Ta chưa hề thiếp ngủ kể từ khi Chase đánh thức ta với nụ hôn của chàng.”
Bọn trẻ sửng sốt.
“Ôi chao!” Conner kêu lên. “Chị hẳn phải kiệt sức rồi.”
“Sau khi ngủ suốt một thế kỷ, ta đã nghỉ ngơi đủ cho một quãng thời gian rồi,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng nói tiếp. “Ta hứa với chính mình và với vương quốc này rằng ta sẽ không nghỉ ngơi trước khi nó được khôi phục lại nguyên trạng. Nếu như cha mẹ cứ để ta chết đi, như ý định ban đầu của lời nguyền, những chuyện này sẽ không xảy ra. Vì vậy, ta sẵn sàng dành cả phần đời còn lại của mình, cuộc đời mà họ đã gìn giữ, để làm cho mọi thứ tốt lên trở lại.”
Alex và Conner thấy cảm thương vị nữ hoàng trẻ tuổi. Bọn chúng luôn bị cuốn hút theo ý nghĩ về một vương quốc bị nguyền rủa, chìm vào giấc ngủ mà chưa từng nghĩ đến trách nhiệm của người trị vì phải đối mặt để vực dậy tất cả.
“Ta đoán đó là lý do Bùa Ước luôn làm ta hứng thú,” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng giãi bày. “Đó là minh chứng rằng nếu ai đó tha thiết muốn một điều gì đó, và họ sẵn lòng nỗ lực vì nó, thì họ có thể đạt được những điều kỳ diệu. Ta đã giữ cây kim như lời nhắc nhở rằng ngay cả lời nguyền kinh khủng nhất được ban ra bởi bà tiên ác quyền lực nhất rốt cuộc cũng có thể bị phá vỡ.”
“Vương quốc này thật may mắn khi có một nữ hoàng như chị,” Alex cất lời. “Một người yếu đuối hơn chắc đã đầu hàng số phận rồi.”
“Hãy thử mẹo dây thun đó,” Conner bảo nàng. “Em cam đoan chị sẽ không phải hối tiếc đâu.”
“Ta sẽ làm thế.” Người Đẹp Ngủ Trong Rừng mỉm cười. “Đã đến lúc các em phải đi rồi. Ta có thể tin các em, nhưng thuyết phục phu quân ta và viên cố vấn hoàng gia rằng các em vô tội sẽ không dễ dàng. Đi theo ta; ta biết một lối đi bí mật ra khỏi lâu đài.”
Bọn trẻ rời khỏi lâu đài với cảm giác được Người Đẹp Ngủ Trong Rừng khích lệ tinh thần. Truyện cổ tích luôn lãng mạn hóa sự dũng cảm của chàng hoàng tử trẻ tuổi và nỗi kinh hoàng của lời nguyền giáng lên vùng đất này, nhưng nó đã quên kể rằng công chúa ngủ trong rừng thật sự là một người con gái mạnh mẽ và dũng cảm xiết bao.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước