A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9 - Vương Quốc Charming
lex và Conner thức dậy trên sàn tòa tháp của Rapunzel ngay khi mặt trời vừa ló rạng. Bọn trẻ đã rúc vào tấm chăn mà Froggy cho chúng và dùng túi xách làm gối.
“Em ngủ ngon không?” Alex hỏi em trai.
“Ngon như ngủ trên sàn một tòa tháp ấy,” Conner nói, tự nhủ mình sẽ không bao giờ coi thường chiếc giường ngủ ở nhà nữa. Cậu bé vươn vai, và các khớp xương trong cậu kêu lắc cắc như pháo nổ.
Bọn trẻ xếp chăn lại và quyết định khởi hành sớm. Alex nhất quyết phải dọn dẹp tòa tháp, để lại nó trong tình trạng tốt hơn khi bọn trẻ tìm thấy nó.
“Chị ghét phải để cho người ta nghĩ rằng chúng ta đã làm ra đống lộn xộn này,” Alex nói. Conner đảo tròn mắt và cố ý để chị thấy.
“Trạm dừng chân tiếp theo của chúng ta là gì nhỉ?” Conner hỏi Alex. Cô bé đưa mắt hết nhìn vào tấm bản đồ bên tay này lại sang quyển nhật ký trong tay kia.
“Ừ thì, Vương quốc Charming ở phía đông ngay đây thôi,” Alex đáp. “Chị nghĩ rằng hay nhất là đi đến đó và xem thử chúng ta có lấy được giày thủy tinh của Lọ Lem không.”
“Và chính xác thì chúng ta sẽ làm điều đó bằng cách nào chứ?” Conner hỏi.
Alex tư lự một chốc. “Chúng ta sẽ thử hỏi xem mình có thể mượn nó không,” cô bé quyết định.
“Chắc được,” Conner nói mát mẻ. “Cũng như tản bộ vào Nhà Trắng và hỏi xin bản Tuyên ngôn Độc lập ấy mà.”
Mặc dù Conner nói sai nơi cất giữ bản Tuyên ngôn Độc lập, Alex biết cậu bé đã đúng khi lo lắng. Làm sao bọn trẻ có thể đụng tới một chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem cơ chứ? Chắc chắn đôi giày ấy phải là bảo vật quý giá nhất của vương quốc.
“Chúng ta phải cố gắng hết sức thôi,” Alex quả quyết. “Mình có còn lựa chọn nào khác đâu cơ chứ?”
Bọn trẻ đi xuống chiếc cầu thang xoắn ốc ở giữa tòa tháp của Rapunzel và trở lại chỗ con đường. Chúng đi theo đường đó đến một ngã ba, nơi một lối đi khác tách ra và chạy về hướng đông. Tấm biển phía trên ngã ba đề chữ VƯƠNG QUỐC CHARMING và chỉ vào hướng mà con đường mới dẫn về.
“Conner, nhìn tấm biển mà xem!” Alex kêu lên, áp hai tay lên má. “Lúc này chị thật sự mong ước mình có một cái máy ảnh!”
Chúng đi theo con đường mới một lúc lâu mà không khám phá ra điều gì mới lạ, chỉ có đường đất và những cây thường xanh y hệt thứ mà chúng đã ngắm chán mắt suốt hai ngày qua. Càng đi xa hơn, Conner càng thêm lo lắng, cứ độ mỗi phút lại buông một tiếng thở dài.
“Chị có chắc là mình không đi lạc không đấy? Em thề là em đã thấy tảng đá và cái cây đó đến khoảng hai chục lần rồi,” cậu bé nói, chỉ vào những vật đó.
“Chị tin chắc là mình đang đi đúng hướng. Chị đã xem bản đồ suốt từ khi chúng ta bắt đầu đi mà,” Alex đáp. “Mình sắp đến một dòng suối rồi, băng qua đó là chúng ta sẽ tới Vương quốc Charming!”
Conner lại thở dài. Trong một lúc lâu cậu sẽ không thở dài thêm nữa, nên lần này cậu cố ý kéo cho tiếng thở thật dài ra.
Vài giờ sau, vẫn không có dòng suối nào hiện ra trong tầm mắt. Conner bắt đầu mất niềm tin ở khả năng định hướng của chị.
“Nơi này chắc là rộng lớn hơn mình tưởng,” Alex nói. “Hoặc là tấm bản đồ này trật tỉ lệ mất rồi.”
Rốt cuộc, bọn trẻ cũng gặp được dòng suối Alex đã thấy trên bản đồ. Con đường chạy qua một cây cầu nhỏ làm từ đá trắng và tiếp tục ở bờ bên kia.
“Thấy chưa, chị đã bảo chị biết mình đang làm gì mà,” Alex vừa nói vừa ngẩng cao đầu.
“Rồi, rồi, rồi,” Conner đáp.
“Thật lòng mà nói thì, Conner, chị hơi thất vọng vì sự thiếu tin tưởng của em đấy,” Alex hả dạ nói tiếp. “Nếu có một nơi mà chị rành rẽ đường đi lối lại thì đó phải là nơi…”
“Grrrrrrrrrrr!”
Conner nghe thấy tiếng thét chói lói của chị trước khi hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Một con quỷ lùn to kềnh đã nhảy vọt lên cầu trước mặt bọn trẻ. Nó thấp bè bè và có một cái đầu to tướng. Người nó phủ đầy lông rối nùi với một cặp mắt to hau háu và một cái mõm. Tay chân nó nhỏ xíu, nhưng móng và răng lại rất sắc và dài.
“Các ngươi đang ở trên cây cầu của ta!” Con quỷ gầm lên. “Sao các ngươi dám!”
“Chúng tôi rất xin lỗi!” Alex đáp, níu chặt lấy cậu em như một chú khỉ bám chắc lấy thân cây. “Chúng tôi không biết cây cầu này thuộc về ai cả!”
“Có lẽ ông nên treo một tấm biển hay gì đó,” Conner gợi ý, và hối hận ngay khi câu nói đó làm con quỷ tức tối thêm.
“Các ngươi đang làm gì ở trên cầu của ta?” quỷ lùn gặng hỏi.
“Đi đến Vương quốc Charming,” Alex đáp. “Chúng tôi không hề có ý mạo phạm!”
“Không ai được băng qua cầu của ta nếu không giải được một câu đố!” quỷ lùn tuyên bố.
“Một câu đố?” Alex ngạc nhiên, buông Conner ra. “Ồ! Thì ra ông là quỷ lùn giữ cầu!”
“Quỷ lùn giữ cầu?” Conner thắc mắc.
“Phải, như trong truyện ‘Ba chú dê Gruff ’ ấy!” Alex vui vẻ đáp. Cô bé vô cùng sung sướng khi được chứng kiến một sự việc cổ tích nữa nên mọi nỗi sợ đều tan biến.
“Nếu các ngươi muốn băng qua cây cầu của ta, ngươi phải giải đáp chính xác câu đố của ta!” quỷ lùn giữ cầu nói. “Trả lời sai là ta sẽ nhai đầu các ngươi!”
“Xin lỗi? Nhai đầu chúng tôi sao?” Conner lên tiếng. Cậu bé tức muốn bốc khói. “Có chuyện gì với mọi người ở xứ sở này vậy? Tất cả những người mà chúng tôi gặp đều muốn ăn thịt chúng tôi là sao? Có ai làm ơn giải thích giùm tôi vì sao chuyện này cứ xảy ra hoài không?”
“Conner, bình tĩnh nào!” Alex khuyên em. “Hãy cứ giải đáp câu đố, rồi mình lại đi tiếp!”
“Lỡ như chúng ta trả lời sai thì sao?” Conner kêu lên. “Hắn sẽ giết chúng ta! Hãy đi tìm đường khác để vượt suối thôi…”
“Conner, đừng ngớ ngẩn thế! Nếu một chú dê bình thường có thể trả lời được câu đố, chị tin là chúng ta cũng có thể,” Alex trấn an em. “Hơn nữa, chẳng có cây cầu nào khác trong hàng dặm quanh đây.” Conner làu bàu và khoanh tay lại.
“Làm sao mình biết được đây đúng là cầu của hắn?” Conner nói. “Em muốn xem chứng nhận chủ quyền trước khi chúng ta tiếp tục.” Alex phớt lờ cậu.
“Câu đố của ông là gì, thưa ngài Quỷ lùn giữ cầu?” cô bé hỏi. “Tôi có thể gọi ông là ngài Quỷ lùn giữ cầu được không?”
Tên Quỷ lùn giữ cầu xem xét bọn trẻ và vừa thích chí lắc lư qua lại vừa bắt đầu đố.
“Cái gì có thể nhỏ như hạt đậu và rộng lớn như bầu trời mà không thuộc về người đã mua nó?” tên khổng lồ hỏi.
Đầu óc của Alex bắt đầu hoạt động ngay lập tức. Cô bé rất thích giải đố.
“Câu đố hóc hiểm thật!” Alex nhận xét, và đặt ngón tay trỏ lên môi trong khi ngẫm nghĩ. “Em có đoán ra được gì không, Conner?”
“Không, chị phải tự mình làm thôi,” Conner đáp.
“Các ngươi chỉ được đoán một lần trước khi ta nhai đầu các ngươi, nên hãy đoán cho đúng đấy!” Quỷ lùn giữ cầu nói, thực hiện một điệu nhảy nho nhỏ và vỗ tay.
“Đủ rồi. Em đi khỏi đây thôi!” Conner tuyên bố. Cậu bé rời cây cầu và chậm rãi lần bước xuống suối.
“Conner, em đang làm gì thế?” Alex gọi với theo.
“Em đang băng qua suối!” Conner hét lớn đáp lại. “Chẳng có cây cầu nào đáng để dây vào cả đống rắc rối như vậy vì nó!”
Cậu bé chầm chậm bước xuống suối và bắt đầu đi qua nó. Dòng nước rét cóng, nhưng cơn giận giữ cho cậu bé đủ ấm để phớt lờ cái lạnh. Mực nước dâng lên từ từ lên khi cậu bé càng lúc càng đi xa hơn qua dòng suối.
“Nó chẳng sâu mấy đâu, Alex!” Conner nói. “Dòng nước cũng chẳng mạnh lắm!”
Cậu bé đã đến giữa suối, và ở chỗ sâu nhất thì dòng suối chỉ cao hơn hông cậu một chút.
“Em đang gian lận đấy!” Alex kêu lên, rồi cô bé hỏi quỷ lùn, “Việc đó được phép chứ? Em nó có thể làm vậy không?”
“Thằng nhóc đó không phải là người đòi được thách đố. Là ngươi!” quỷ lùn giữ cầu đáp.
Lúc này Conner đã qua được dòng suối và ướt chèm nhẹp. Alex tiếp tục suy nghĩ về câu đố.
“Nó có thể nhỏ như hạt đậu và rộng lớn như bầu trời, vậy nói một cách đơn giản thì ý ông là nó có thể to nhỏ sao cũng được. Và người mua nó không sở hữu nó, tức là người khác sở hữu nó,” cô bé nói thành tiếng suy nghĩ của mình.
“Nhanh lên nào, Alex!” Conner hét vọng lên.
“Ôi, im đi!” Alex đáp. “Tôi đang định nói vật đó chắc là… một món quà! Một món quà thì có thể to nhỏ đủ kiểu và người nhận là người sở hữu nó, không phải người đã mua nó!”
Tên quỷ lùn giữ cầu ngừng lắc lư qua lại và sụp xuống.
“Đó là đáp án đúng,” hắn thất vọng nói. “Ngươi có thể đi qua.”
Alex vỗ tay vào nhau và khẽ nhảy cẫng lên. Cô bé chìa tay ra để bắt tay với quỷ lùn, nhưng hắn phớt lờ nghĩa cử này. Thay vào đó, hắn ta trườn trở lại bên dưới chỗ mà từ đó hắn đã nhảy ra.
“Thấy chưa!” Alex lên tiếng khi gặp lại cậu em ở bên kia cây cầu. “Chị biết chị sẽ trả lời đúng mà!”
Conner lúc lắc đầu. “Và em chắc rằng em phải nghe đi nghe lại chuyện đó đến hết đời,” cậu bé đáp. “Nhưng hãy cố gắng đến được cung điện của Lọ Lem trước khi mặt trời lặn, nhé?”
Bọn trẻ tiếp tục hành trình đến Vương quốc Charming. Chúng hào hứng lên khi được thấy cảnh vật mới lạ trên đường đi. Những cây thường xanh mà chúng đã quen mắt thưa dần rồi từ từ nhường chỗ cho những cây sồi to lớn. Bọn trẻ nhìn đâu cũng thấy những cánh đồng bát ngát cỏ và hoa dại vươn cao.
“Nơi đây đẹp quá!” Alex nói.
Bọn trẻ đã đi bộ suốt hàng giờ mà vẫn chưa thấy dấu hiệu của bất cứ thứ gì cả. Conner sắp khát khô cả cổ rồi.
“Mọi thứ đâu hết rồi?” Conner hỏi.
“Vương quốc Charming là một vùng đất cực kỳ rộng lớn,” Alex đáp. “Cần phải mất một lúc lâu mới đến được cung điện.”
Trời bắt đầu sụp tối, và bọn trẻ trở nên lo lắng hết sức; chẳng có chỗ ẩn náu nào trong tầm mắt cả. Chẳng mấy chốc, vầng trăng là nguồn ánh sáng duy nhất cho bọn trẻ.
Bọn trẻ tách khỏi con đường một quãng ngắn và tìm thấy một vùng cỏ rậm giữa vài thân cây mà bọn chúng cho là (và hy vọng là) an toàn, rồi quyết định nghỉ đêm ở đó. Conner thử đốt lửa bằng cách chà xát hai thanh củi với nhau nhưng không thành công.
“Giờ thì em thật lòng ước mình đã đăng ký tham gia Hướng đạo sinh nam,” cậu bé nói.
Đó là đêm đầu tiên bọn trẻ ngủ ngoài trời. Cả hai cứ cứ chốc chốc lại bật dậy để biết chắc là vẫn an toàn, bởi mỗi tiếng động nhỏ đều làm chúng chết khiếp.
“Cái gì thế?” Alex hổn hển kêu lên lúc nửa đêm.
“Một con cú,” Conner đáp. “Hoặc là một con bồ câu rất lắm chuyện, nhưng dù là con nào thì em nghĩ mình vẫn an toàn.”
Sáng hôm sau, vầng mặt trời mới mọc đánh thức chúng. Bọn trẻ bồn chồn đứng dậy và trở lại con đường.
“Chúng ta sắp hết thức ăn rồi,” Alex lên tiếng sau khi ăn một trong những quả táo cuối cùng của chúng. “Chúng ta phải tích trữ thêm ngay khi tìm thấy một cái chợ hay cái gì đó tương tự.”
“Em chán bánh mì với táo lắm rồi. Em bắt đầu nghĩ rằng lẽ ra mình phải xin Froggy gói cho mình vài con ruồi,” Conner nói. “Trời ơi, em sẽ làm bất cứ thứ gì để có một cái hamburger phô mai! Có lẽ đó là lý do mà ở đây người ta ăn thịt nhau; họ chưa làm được thức ăn nhanh.”
Bọn trẻ tìm thấy một cái hồ nhỏ ở phía bên kia con đường và quấy quá rửa mặt cho xong.
“Trông chúng ta mệt mỏi quá,” Alex nói khi trông thấy bóng phản chiếu của chúng trong nước.
Bọn trẻ nghe tiếng vó ngựa phi vọng tới từ sau lưng. Chúng quay lại, trông thấy một chiếc xe chở củi do một con ngựa xám kéo. Nó được điều khiển bởi người đàn ông đội một chiếc mũ xanh lá cây lớn, nhàu nhĩ.
“Hãy hỏi ông ấy xem còn bao xa nữa thì tới cung điện!” Alex đề nghị, rồi chạy đến chỗ cái xe. “Xin lỗi, thưa ông?”
“Oa,” người đàn ông kêu lên, ghìm ngựa đứng lại. “Ta có thể giúp gì cho các cháu?”
“Còn bao xa nữa chúng cháu mới tới được cung điện của Lọ Lem ạ?” Alex hỏi.
“Các cháu đi bộ à?” người đàn ông hỏi lại.
“Không may là vậy ạ,” Conner đáp.
“Vậy thì mất nhiều ngày mới tới đó được,” ông ta đáp.
Alex và Conner nhìn nhau, cực kỳ tuyệt vọng.
“Ta đang chở củi đến gần cung điện trong tối nay,” người đàn ông nói. “Ta có thể cho các cháu đi nhờ nếu các cháu thích.”
Trước khi ông ta dứt lời, Conner đã trèo tót lên xe.
“Cảm ơn ông nhiều lắm!” Alex nói. “Ông thật tốt bụng quá!”
Bọn trẻ đi cùng với ông ta cả ngày. Conner thoải mái ngồi lên trên đống củi và đánh một giấc gần trọn chuyến đi, thỉnh thoảng thức dậy khi họ vấp phải một chỗ xóc nảy trên đường. Alex, trái lại, tận dụng tối đa cơ hội được trò chuyện với một con người thực thụ ở thế giới cổ tích.
“Tên ông là gì ạ?” Alex hỏi ông ta.
“Smithers,” người đàn ông đáp.
“Ông đến từ đâu vậy?” cô bé hỏi tiếp.
“Ta lớn lên trong một ngôi làng nhỏ ở vùng đông bắc Vương quốc Charming,” ông Smithers đáp.
“Ở đây mọi thứ ra sao ạ?” Alex mơ màng nói. “Em cháu và cháu… ừm… đến vương quốc này chưa được bao lâu.”
“Vương quốc Charming là một nơi yên tĩnh,” ông Smithers kể. “Có nhiều ngôi làng nhỏ ở ngoại ô vương quốc và nhiều điền trang giàu có ở trung tâm, gần cung điện.”
“Ông đã bao giờ đến cung điện trước đây chưa?” Alex lại hỏi.
“Ồ, có chứ, năm nay ta đã chở đồ đến đó nhiều lần,” ông ta nói. “Thực ra, đêm nay đức vua và hoàng hậu có mở một vũ hội linh đình.”
“Vậy sao?” Mắt Alex mở to gấp đôi. Cô bé lay Conner dậy. “Conner, em có nghe không? Lọ Lem sẽ mở một vũ hội vào tối nay đấy! Vậy chẳng tuyệt lắm sao? Có mấy dịp được thế chứ?”
“Cái gì cơ? Ồ… ờ… tuyệt thật,” Conner đáp, rồi ngay lập tức thiếp ngủ lại.
“Vì sao họ lại mở vũ hội vậy ạ?” Alex hỏi.
“Họ tổ chức đều đặn hàng tháng kể từ lễ cưới,” Smithers bảo. “Đó là kỷ niệm ngày cưới của họ.”
“Hoàng hậu Lọ Lem ra sao ạ?” cô bé tiếp tục.
“Vô cùng xinh đẹp, và là vị hoàng hậu tuyệt vời nhất vương quốc chúng tôi từng có,” Smithers nói với một nụ cười rạng rỡ. “Tuy vậy, không có nhiều người rộng lòng chấp nhận nàng khi nàng vừa chuyển tới ở trong cung điện. Nhiều gia đình quý tộc tức giận vì Hoàng tử Charming không chọn một trong các cô con gái của họ làm vợ. Nhưng từ đó đến nay Lọ Lem đã vượt qua tất cả chuyện đó.”
Alex có thể thấy xe đã đến gần cung điện hơn. Họ đã đi qua nhiều ngôi làng nhỏ, càng đi thì những ngôi làng này càng rộng lớn và đông dân hơn. Cô bé rất nóng lòng được gần gũi những con người, những người thực thụ, đã sống cả đời họ trong thế giới cổ tích. Cô bé mong ước bằng cả trái tim rằng mình đã lớn lên trong Vương quốc Charming.
“Có bao giờ ông cảm thấy quá sức không?” Alex hỏi Smithers. “Có bao giờ ông cảm thấy đáng sợ khi sống ở đây và biết rằng bất cứ lúc nào một nàng tiên cũng có thể bay qua và ban cho ông một điều ước, hoặc một con quỷ ăn thịt có thể chạy đến và ăn thịt ông?”
Ông Smithers tò mò nhìn cô bé. “Có tồn tại một nơi mà con người không bất ngờ được giúp đỡ hoặc làm hại à?”
Alex không thể nghĩ ra nơi nào như vậy cả. Có lẽ thế giới này và thế giới của cô bé cũng không mấy khác biệt.
Chiếc xe bắt đầu đi ngang những điền trang rộng lớn. Nhìn đến đâu họ cũng thấy những ngôi nhà khang trang, tao nhã. Tất cả đều tươi sáng và rực rỡ, có mái nhọn uốn cong hai bên. Nhà thì làm từ gỗ, nhà khác làm bằng gạch, và có nhà thì bị dây thường xuân phủ kín.
Nơi này hệt như bước ra từ truyện tranh vậy, và Alex cứ phải tự nhắc mình nhớ rằng cô bé đang ở trong một cuốn truyện tranh mà.
“Chúng ta sắp đến cung điện rồi,” ông Smithers nói.
Chiếc xe bắt đầu rung lắc khi con đường đất bên dưới chuyển thành đường lát đá. Các cửa hàng và khu chợ bắt đầu xuất hiện đây đó hai bên đường khi họ dần tiến vào thành phố. Họ chia sẻ con đường với những chiếc xe chở đồ và xe ngựa khác. Người nông thôn và thị trấn đi cạnh họ và bận bịu với những công việc thường ngày như mua sắm và trao đổi hàng hóa.
“Chúng ta tới chưa?” Conner cất tiếng hỏi, cựa quậy tỉnh dậy.
Chiếc xe vòng qua một góc phố đi vào một con đường rộng dài tít tắp. Ở cuối đường là một tòa lâu đài tráng lệ. “Em sẽ coi đó là câu trả có,” Conner nói.
Cung điện làm Alex nghẹn thở. Nó đối xứng một cách hoàn hảo và trơn láng, như thể được làm bằng sứ xanh da trời pha xám vậy. Ba ngọn tháp nổi bật lên giữa cung điện có chung một chân bệ với một chiếc đồng hồ khổng lồ đủ to cho cả vương quốc đều thấy được. Cung điện gần như không có thực, nó quá nguy nga, và uy nghi hơn bọn trẻ từng tưởng tượng rất nhiều.
“Tới đây thì ta cho các cháu xuống thôi,” Smithers nói, tấp xe và ngựa vào bên đường. “Chúc các cháu may mắn. Khám phá thị trấn vui nhé!”
“Cảm ơn ông rất nhiều!” bọn trẻ đồng thanh nói.
Chúng xin biếu ông vài đồng vàng thay lời cảm ơn, nhưng Smithers khăng khăng bảo chúng cất đi, rồi đi tiếp con đường của ông.
Bọn trẻ tản bộ vòng quanh thị trấn một lúc lâu. Người người đều có vẻ nao nức trông đợi vũ hội sắp tới vào tối đó.
Bọn trẻ tìm thấy một khu chợ nhỏ và mua được rau quả, bánh mì tươi. Alex gặp ai cũng cố gắng bắt chuyện, nhưng đa số thị dân đều phớt lờ cô.
Conner cứ trợn mắt với chị; bất cứ cái gì trông thấy cũng làm cô phấn khích.
“Em không biết làm sao sống sót được khi dạo chơi với chị nếu chị cứ giữ trạng thái phấn khích thường xuyên này,” Conner nói. “Việc đó thật mệt mỏi, và nó làm em khó chịu lắm.”
“Chị xin lỗi,” Alex nói. “Chúng ta đã ở cùng với quá nhiều cây cối trong mấy ngày qua. Chị chỉ quá phấn khích khi được thấy mọi người và… ôi! Nhìn cái nắm đấm cửa trên tòa nhà đó mà xem! Nó có hình chiếc giày kìa! Thế có đáng yêu không chứ?”
Sau một buổi chiều bận rộn tham quan đây đó, bọn trẻ tìm được một ngọn đồi yên tĩnh trông ra thị trấn, và chúng ngồi dưới bóng một cái cây to. Mặt trời đang bắt đầu lặn xuống, và bọn trẻ trở nên lo lắng với ý nghĩ một ngày nữa đã kết thúc.
“Kế hoạch của chúng ta thế nào?” Conner hỏi.
“Hãy xem quyển nhật ký khuyên mình làm gì,” Alex đáp, và lấy nó ra từ trong cặp. Cô bé lướt qua các trang giấy đến khi bắt gặp phần nói về giày thủy tinh.
Giày thủy tinh của Lọ Lem là một vật rất khó lấy được. Giày thủy tinh của nàng, không còn nghi ngờ gì nữa, là vật sở hữu quý giá nhất của vương quốc.
Trước hết, bạn phải tìm đường vào được lâu đài. Việc này khá khó khăn, vì chỉ có một lối vào duy nhất. Một trong những động thái đầu tiên của Lọ Lem trong tư cách hoàng hậu là bỏ đi tất cả lối ra vào cho người hầu, để khi mọi người đến cung điện, họ đều vào trong một cách bình đẳng.
Khi vào được rồi, hãy tìm đường vào phòng trưng bày hoàng gia của Lọ Lem. Việc này cũng sẽ khó khăn, vì không ai được phép vào phòng của hoàng hậu mà không có lời mời của nàng. Đôi giày thủy tinh được trưng bày trong một chiếc lồng thủy tinh đặt bên trên một cột trụ ở giữa phòng.
Không khó để lấy đôi giày thủy tinh ra khỏi chiếc lồng thủy tinh, nhưng căn phòng được canh phòng chặt chẽ bởi hai viên cận vệ trực ở lối vào. Hãy tìm cách ở một mình trong phòng trưng bày hoàng gia và lấy chiếc giày thủy tinh thật khẽ khàng và nhanh gọn.
Rời khỏi đó nhanh nhất có thể, bởi vì ngay khi họ nhận thấy có gì bị mất, cận vệ sẽ đóng cổng cung điện lại, bạn sẽ không thể thoát ra và bị đưa vào hầm ngục để bị treo ngược lên bằng móng chân. Chúc bạn may mắn!
“Làm sao chúng ta vào được cung điện?” Conner hỏi.
Alex bắt đầu suy nghĩ kế hoạch, nhưng cô bé bị phân tâm bởi một hàng dài những chiếc xe ngựa chạy dọc con phố chính của thị trấn đến cung điện. Chúng sang trọng và đủ màu sắc, mỗi chiếc lại theo kiểu thiết kế riêng. Mỗi chiếc xe ngựa có ít nhất hai chú ngựa kéo, một người đánh xe, một người hầu cưỡi phía sau, và vài hành khách bên trong.
“Vũ hội,” Alex thốt lên. “Chúng ta sẽ lẻn vào dự vũ hội!”
“Ừ hử,” Conner đáp lại, suy nghĩ về ý này. “Và chúng ta sẽ mặc gì chứ? Nhìn chúng ta mà xem! Mình không ăn vận đủ trang trọng! Và em cá là chúng ta có mùi hương rất thơm tho sau khi đi bộ suốt ba ngày không tắm!”
“Chị có một ý,” Alex nói.
Cô bé mở giỏ của chúng và lấy ra những tấm chăn. Cô bé giữ chặt lấy Conner và bắt đầu quấn chăn quanh người cậu, tính toán gấp chăn ở những chỗ nhất định để nó không tuột xuống. Alex quấn chính mình trong một tấm chăn khác.
“Xong rồi,” Alex reo lên. “Giờ thì chúng ta trông như đang mặc những bộ áo choàng đúng mực ấy!”
“Chúng ta trông thật ngớ ngẩn,” Conner phàn nàn.
“Em có ý tưởng nào khác à?” Alex hỏi cậu.
“Chị nghĩ có đường dây nóng tổng đài bà tiên đỡ đầu mà mình có thể gọi tới không?” Conner thắc mắc.
Bọn trẻ đi bộ xuống con phố chính. Chúng theo dòng xe ngựa hướng đến cung điện. Càng đến gần, cung điện càng to lớn và trở nên thật hơn.
Nhiều người đánh xe ném cho bọn trẻ cái nhìn chằm chằm đầy phê phán và thắc mắc. Vài hành khách nghiêng người qua cửa sổ xe ngựa để xem bọn trẻ làm gì.
“Hãy chụp hình ấy – giữ được lâu hơn!” Conner hét vào bọn họ.
“Conner! Họ không biết thế nghĩa là gì đâu!” Alex nhắc em.
Bọn trẻ đến cung điện ngay khi mặt trời vừa lặn. Khi mỗi cỗ xe ngựa đến gần bậc cửa trước cổng vào cung điện, người hầu của nó sẽ chạy vòng qua xe ngựa và cẩn thận giúp các vị khách bước ra.
Alex và Conner chưa bao giờ thấy quần áo lượt là đẹp đến vậy. Tất cả phụ nữ đều mặc những chiếc đầm vũ hội dài với màu sắc, chất liệu, và kiểu dáng khác nhau. Họ đeo găng tay và trang sức kim cương; có người cài nơ và lông vũ lên tóc. Đàn ông cũng phục sức rất lộng lẫy, vài người trong bộ giáp trang trọng, vài người khác thì mặc lễ phục có vai áo rộng, đính tua và cổ tay xếp vuông vắn.
Tất cả mọi nỗ lực và khiếu thẩm mỹ mà các vị khách đã đổ vào tút tát vẻ bề ngoài của họ khiến bọn trẻ cảm thấy rất bất an với bộ áo choàng đối phó của mình. Chúng chẳng giống ai đến chướng mắt. Bọn trẻ là những người nhỏ tuổi nhất có mặt ở đó, chúng là những kẻ duy nhất không diện đăng-ten hay xa-tanh, và chúng là những người duy nhất mang theo túi đựng. Chúng trông đúng kiểu hai đứa con nít lẻn vào vũ hội.
Một dãy dài những bậc thềm dẫn lên cổng cung điện. Alex và Conner bắt đầu bước lên đó cùng với những vị khách dự hội khác. Đó quả là một cuộc leo dài, bọn trẻ tự hỏi liệu có bao giờ chúng lên đến đỉnh không.
“Thế giới này có yêu tinh và thần tiên, nhưng thang máy ở đâu khi ta cần nó chứ?” Conner kêu than.
“Conner!” Alex há hốc. “Nhìn mà xem!”
Cô bé chỉ vào một ngôi sao bạc đặt trên bậc thang dưới chân bọn trẻ. Nó ghi:
NGÔI SAO NÀY ĐÁNH DẤU ĐÚNG CHỖ MÀ LỌ LEM ĐÃ ĐÁNH RƠI CHIẾC GIÀY THỦY TINH CỦA NÀNG VÀO ĐÊM NÀNG GẶP HOÀNG TỬ CHARMING
“Em có tin nổi đó chính là chỗ Lọ Lem đã đánh rơi chiếc giày thủy tinh không?” Alex kêu lên với hai tay áp chặt lên tim.
“Tin chứ,” Conner đáp. “Em cũng sẽ không leo ngược lại mấy bậc thềm này nếu có đánh rơi giày của mình.”
Bọn trẻ đã gây náo động trước cổng vào. Mọi người vô cùng kinh hãi với kiểu trang phục của chúng. Alex có thể cảm thấy mình đang thẹn đỏ mặt từ cái cách mọi người nhìn cô bé chằm chằm; cô bé thấy như mình đã trở lại trường học vậy.
Một viên cận vệ gác cổng cung điện đặc biệt không thể rời mắt khỏi bọn trẻ - đó không phải cái nhìn phê phán, mà như thể ông đã thấy chúng ở đâu rồi nhưng không thể nhớ ra là ở đâu. Ông đứng thụt vào bên trong cổng cung điện một bước, và ông chào đón tất cả khách khứa khi họ đi qua. Ông ta mang nhiều huy hiệu trên bộ đồng phục hơn bất cứ người lính cận vệ nào khác, và ông có một bộ râu rất thưa, sậm màu.
Một viên cận vệ khác đang thu nhận giấy mời tại cổng vào. Bọn trẻ bắt đầu phát hoảng.
“Chúng ta làm gì bây giờ?” Alex thì thầm với cậu em.
“Để em giải quyết vụ này,” Conner đáp. “Em đã thấy tình huống này trong phim một lần rồi. Cứ tự nhiên đi.”
“Làm ơn đưa giấy mời,” viên cận vệ yêu cầu.
“Cha mẹ giữ giấy mời của chúng cháu, nhưng họ đã vào trong rồi,” Conner đáp.
“Và cha mẹ các cháu là ai?” viên cận vệ khinh khỉnh hỏi.
“Ai là cha mẹ chúng tôi ư?” Conner kêu lên, gây náo động hơn nữa. “Ý ông là, ông không biết cha mẹ chúng tôi là ai sao?”
Tất cả cận vệ và khách mời đều đưa mắt nhìn nhau.
“Conner, bình tĩnh nào!” Alex bảo. Thằng bé đang nghĩ gì thế này?
“Người đàn ông này không biết cha mẹ chúng ta là ai kìa, Alex!” Conner tiếp tục. “Tôi nói cho ông biết cha mẹ chúng tôi đã phát minh ra giếng ước đấy! Làm sao ông dám tỏ ra thiếu tôn trọng với chúng tôi như vậy?”
Alex muốn tát cho cậu em một cái. Cô bé gửi cái nhìn áy náy đến những người xung quanh. Họ đều cau mày nhìn về phía bọn trẻ, ngoại trừ người cận vệ có bộ râu thưa. Ông thậm chí còn mỉm cười nhìn chúng với vẻ hiền từ ánh lên trong mắt.
“Ta e rằng các cháu phải đi khỏi đây thôi,” người cận vệ nhận giấy mời nói.
“Đi? Ông đang đuổi người thừa kế gia tài là giếng ước đi à?” Conner kêu lên thất thanh đủ cho tất cả mọi người cùng nghe thấy.
“Conner. Hãy. Im. Đi,” Alex nói nhỏ vào tai cậu bé.
“Có vấn đề gì sao?” viên cận vệ râu thưa hỏi khi ông đến gần bọn trẻ.
“Không có gì cả!” Alex đáp, và bắt đầu lùi ra, buộc Conner phải đi theo cô bé.
“Bọn trẻ không có giấy mời,” người cận vệ kia trả lời.
“Chúng cháu đang đi đây!” Alex nói. “Xin lỗi vì đã gây lộn xộn.”
“Vớ vẩn,” viên cận vệ râu thưa nói. “Ta mới thấy cha mẹ các cháu trong cung điện mà. Sao ta không đưa các cháu đến chỗ họ nhỉ?”
Alex và Conner cứng người lại.
“Ông đã thấy họ sao?” Conner băn khoăn, rồi nhanh chóng nhớ ra cậu bé phải tiếp tục hùa theo lời nói dối của chính mình. “Ý cháu là, dĩ nhiên ông đã thấy họ rồi!” Cậu bé ném cái nhìn khinh khỉnh về phía viên cận vệ kia.
“Đi theo ta, rồi ta sẽ đưa các cháu thẳng đến chỗ cha mẹ,” viên cận vệ râu thưa nói.
Trước khi chúng kịp biết rõ đầu đuôi, Alex và Conner đã được hộ tống vào cung điện. Bọn trẻ hoàn toàn ngơ ngác. Người cận vệ này biết chúng đang nói dối, và giờ đang hộ tống chúng thẳng xuống hầm ngục chăng? Hay chăng lời nói dối của Conner thật hơn chúng tưởng, và giờ chúng sắp gặp một cặp vợ chồng chắc chắn không phải cha mẹ chúng.
“Cho phép ta tự giới thiệu,” viên cận vệ lên tiếng. “Ta là Ngài Lampton, chỉ huy Đội Cận vệ Hoàng gia của hoàng hậu. Chào mừng đến cung điện!”
“Cảm ơn ông,” Conner đáp lễ. “Cháu là Conner Wishington, và đây là chị cháu, Alex.”
“Các cháu từ đâu đến, Cô và Cậu Wishington?” Lampton hỏi.
“Vùng nông thôn Vương quốc Bắc Phương,” Conner đáp. Ngay cả cậu bé cũng có vẻ ngạc nhiên với những lời phát ra từ chính miệng mình. “Nhưng cha mẹ chúng cháu có một nhà nghỉ mùa hè ở phía nam Vương quốc Say Ngủ và một tòa nhà ở Vương quốc Tiên.”
Mắt Alex mở to đến độ cô bé phải tự nhắc mình chớp mắt.
“À… ta hiểu rồi,” Lampton nói với vẻ tò mò. “Các cháu có muốn ta giữ giỏ giúp không?”
“Không, được rồi ạ,” Alex đáp. “Chúng cháu xoay xở được.”
Lampton dẫn bọn trẻ đi dọc một tiền sảnh dài theo sau các vị khách khác. Có nhiều bức họa chân dung những vị vua chúa quá cố ở trên tường, và một tấm thảm đỏ trải dưới chân bọn trẻ. Alex và Conner tròn mắt ngắm nhìn; chúng chưa bao giờ vào một cung điện hoàng gia trước đây. Có quá nhiều thứ lấp lánh sáng choang để ngắm nhìn.
Lampton có vẻ thích thú với sự kích động của bọn trẻ. Ông nghiêng người vào giữa bọn trẻ và ôn tồn nói, “Các cháu đang lẻn vào cung điện, đúng không?”
Alex tuyệt vọng nhìn Conner, nhưng cậu bé đã hết sạch lời nói dối dùng cho tối nay rồi.
“Làm ơn đừng ném chúng cháu vào hầm ngục!” Alex van nài. “Chúng cháu không có ý xấu.”
Conner nhìn chị và nhướng mày. Ý chị là không có ý xấu ngoài đột nhập cung điện và trộm một vật quý giá sao?
Lampton cất tiếng cười khe khẽ. “Ta đã thấy rất nhiều đứa trẻ to gan thử lẻn vào vũ hội hoàng gia trước đây, nhưng chưa bao giờ ta lại thích thú với nỗ lực đó thế này,” ông nói.
“Vậy, ông sẽ không ném chúng cháu vào một phòng giam rồi treo ngược chúng cháu bằng móng chân chứ ạ?” Conner hỏi.
“Chúng ta đã chấm dứt việc đó từ lâu rồi,” Lampton đáp. “Trái lại, ta sẽ rất vinh hạnh được đưa các cháu tham quan một vòng.”
“Thật sao?” Conner thốt lên.
“Như thế thì tuyệt quá!” Alex nói, hai tay bất giác siết chặt nhau. “Cảm ơn ông!”
Cuối tiền sảnh, Lampton dẫn bọn trẻ qua đôi cánh cửa vàng vào trong phòng khiêu vũ.
Thoạt đầu, khung cảnh thật là choáng ngợp. Có quá nhiều thứ để ngắm nhìn, không thể tập trung vào thứ gì đủ lâu để hiểu nó là gì. Có quá nhiều chuyển động và màu sắc.
Chùm đèn lớn nhất mà bọn trẻ từng thấy, với hàng ngàn ngọn nến, được treo dưới trần nhà rọi xuống một sàn nhảy mênh mông. Hàng trăm những người đàn ông và phụ nữ ăn vận thanh lịch đầy ắp gian phòng. Vài người đang chuyện trò với nhau bên cánh phòng trong khi những người khác nhảy theo giai điệu được chơi bởi một dàn nhạc nhỏ trong góc.
Tất cả mọi thứ từ mái vòm cho đến hoa văn trên tường đều bằng vàng. Cầu thang lớn uy nghi vươn lên từ cuối gian phòng ngay đằng sau hai chiếc ngai bỏ trống.
Conner biết chỉ vài giây nữa là Alex bật khóc.
“Đẹp đẽ làm sao!” Alex thốt lên, mắt ngân ngấn nước. “Đây là nơi họ tổ chức vũ hội khi Lọ Lem và hoàng tử gặp nhau phải không ạ?”
“Đúng đấy,” Lampton đáp. “Ta sẽ không bao giờ quên được ngày đó. Khi ấy ta chỉ là một cận vệ bình thường. Hoàng tử gặp mặt mọi thiếu nữ trong vương quốc với hy vọng tìm được cô dâu. Lọ Lem là người đến sau cùng tối đó. Nàng bước vào phòng, cũng như chúng ta bây giờ vậy, và mọi người đều ngừng lại để chiêm ngưỡng nàng.”
“Cô ấy trông ra sao ạ?” Alex hỏi.
“Tuyệt vời,” Lampton nói với một nụ cười, đắm chìm vào hồi ức của chính mình. “Nàng mặc một bộ váy dài, màu tím ánh lên lấp loáng mỗi khi nàng cất bước. Ta vẫn nhớ mình đã nghe tiếng gõ nhẹ của đôi giày thủy tinh khi nàng lướt qua. Ngay khi hoàng tử nhìn thấy nàng, chàng đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên; cả cung điện có thể cảm nhận được nó.”
Đột nhiên, người đàn ông đứng ở chân cầu thang lớn thổi một hồi kèn trumpet.
“Thưa các quý bà và quý ông,” người đàn ông thổi kèn thông báo. “Thật vinh hạnh khi tôi được đón tiếp các vị đến với vũ hội hoàng gia đêm nay. Bây giờ, hãy nhiệt liệt chào đón Đức vua Charming và Hoàng hậu Lọ Lem!” Khách khứa reo hò và tiếng nổ tay bùng lên. Đôi vợ chồng hoàng gia bước vào phòng khiêu vũ, từ tốn đi xuống cầu thang lớn. Alex nắm lấy cánh tay Conner.
“Conner,” Alex thở hổn hển. “Lọ Lem kìa! Lọ Lem kìa!”
Mặc dù bọn trẻ chỉ được xem ảnh minh họa nàng trước đó, Lọ Lem xinh đẹp hơn chúng nghĩ rất nhiều. Tóc của nàng màu nâu vàng và được búi lên trang nhã đằng sau vương miện pha lê. Nàng mang một đôi găng trắng và mặc bộ váy dài màu ngọc lam bồng bềnh, làm nổi rõ vùng bụng đang hoài thai. Bất chấp mọi đồ dùng bằng vàng ròng và chùm đèn treo chói lọi, đôi mắt và nụ cười của nàng mới là những vật ngời sáng nhất trong phòng.
Đức Vua Charming là định nghĩa của từ tuấn mỹ. Ngài anh tuấn đúng như các miêu tả đã viết về ngài. Ngài có một nụ cười mê hoặc và mái tóc dày, gợn sóng bên dưới vương miện lớn, bằng vàng. Ngài có thể dễ dàng trở thành ngôi sao điện ảnh trong thế giới của bọn trẻ.
Đức vua và hoàng hậu ngồi vào chỗ của họ trên ngai vàng, và viên cận vệ cầm kèn trumpet lại thổi lên những nốt nhạc đầu tiên báo hiệu một thông báo nữa.
“Hãy bắt đầu vũ hội nào!” viên cận vệ cầm kèn tuyên bố, và được đáp lại bởi một tràng vỗ tay nồng nhiệt.
Phần đông khách khứa vội vã bước ra sàn nhảy. Dàn nhạc bắt đầu chơi một bản giao hưởng nhịp nhanh. Các vị khách tất thảy đều kết thành đôi và bắt đầu lả lướt theo điệu valtz quanh gian phòng, ai ai cũng âu yếm nhìn vào bạn nhảy không rời mắt.
Đức vua và hoàng hậu vẫn ngồi nguyên vị. Có thể thấy Lọ Lem rất muốn dự vào điệu vũ, nhưng việc mang thai đã ngăn nàng làm thế. Đức Vua Charming chỉ để mắt đến duy người vợ của ngài; ngài say mê ngắm nàng dõi theo điệu nhảy còn hơn là chính điệu nhảy nữa.
Đến một lúc, mỗi người đàn ông đang khiêu vũ cầm lấy một chiếc giày của bạn nhảy và diễu vòng quanh người nữ với chiếc giày trong tay rồi đi giày lại cho nàng – không nghi ngờ gì nữa, đó là một phong tục để kỷ niệm câu chuyện của Lọ Lem.
Thời gian trôi qua thật nhanh trong khi bọn trẻ dõi theo vũ hội.
Đứa trẻ Lọ Lem đang mang trong bụng chắc đang đạp mẹ vì quá phấn khích. Lọ Lem có vẻ hơi khó chịu, nàng đã xoa bụng và đổi tư thế ngồi được một lúc lâu. Cuối cùng, nàng thì thầm điều gì đó vào tai Đức Vua Charming. Đức Vua Charming liền cầm lấy tay phu nhân và cẩn thận dìu nàng đi lên cầu thang lớn.
Viên cận vệ lại thổi chiếc kèn trumpet. “Hoàng hậu đã mệt và muốn nghỉ ngơi, nhưng người và đức vua hoan nghênh các vị tiếp tục vũ hội mà không có họ.”
Đám đông vui vẻ làm theo và tiếp tục cuộc vui của họ.
“Các cháu có muốn tham quan một vòng cung điện không?” Lampton hỏi bọn trẻ.
“Hơn bất cứ điều gì ạ!” Alex reo lên.
Lampton hộ tống bọn trẻ rời khỏi phòng khiêu vũ và đi dọc một hành lang tương tự như tiền sảnh mà lúc đầu họ đã qua đó vào cung điện. Hành lang này cũng có nhiều tranh chân dung những vị vua chúa trong quá khứ và một tấm thảm đỏ, dài.
“Cung điện này được xây dựng từ hơn năm trăm năm trước,” trên đường đi, Lampton kể cho bọn trẻ. “Từ đó, nó đã là nhà của Vương triều Charming. Đây là chân dung đức vua Charming Chester, nhạc phụ quá cố của Lọ Lem.”
Ông đang nói về tranh vẽ một người đàn ông lớn tuổi, rậm râu đội vương miện. Ngài trông hệt như con trai của mình, nhưng già hơn nhiều.
“Đã từng có bao nhiêu Đức Vua Charming rồi ạ?” Conner hỏi.
“Chúng tôi đã quên mất,” Lampton đáp. “Hiện tại thì có ba người. Vua Chester có bốn người con trai: Charming Chance, Charming Chase, Charming Chandler, và Charming Charlie.”
Tất cả các anh em nhà Charming đều có tranh treo trên tường.
“Đức Vua Charming Chance là anh cả và kết hôn với Hoàng hậu Lọ Lem,” Lampton kể tiếp, chỉ vào bức tranh người đàn ông họ vừa trông thấy trong phòng khiêu vũ.
“Đức Vua Charming Chase là người anh thứ, kết hôn với Nữ hoàng Ngủ Trong Rừng,” Lampton tiếp.
Chase trông hệt như anh trai, chỉ khác là chàng cao hơi đôi chút và có một chòm râu dê.
“Đức Vua Charming Chandler là người con thứ ba, kết hôn với Nữ hoàng Bạch Tuyết,” Lampton giảng giải.
Chandler trông giống hai anh, nhưng chàng có mái tóc dài hơn cả.
Bức chân dung cuối cùng trong hành lang thu hút ánh nhìn của bọn trẻ hơn hết. Nó được treo hơi tách ra khỏi những bức còn lại và khắc họa người em út trong bốn anh em nhà Charming. Chàng trai trẻ trung và có một nụ cười rộng mở. Một ngọn nến được thắp lên bên cạnh bức chân dung; dường như là một cách tưởng niệm thì phải.
“Ai đấy?” Conner hỏi Lampton.
Vẻ hạnh phúc trên gương mặt Lampton biến mất. “Đó là Hoàng tử Charlie, con trai thứ tư của Vua Chester. Ngài là vị hoàng tử Charming đã mất tích từ lâu,” Lampton giải thích. “Một đêm của nhiều năm trước, ngài biến mất, và từ đó không ai thấy ngài nữa.”
“Thật kinh khủng,” Alex thốt lên.
“Các anh của ngài đã dẫn những đoàn quân hùng hậu truy tìm ngài khắp các vương quốc, nhưng họ chẳng bao giờ tìm thấy dấu vết nào của ngài,” Lampton buồn bã nói. “May thay, có vài chuyện tốt đã xảy ra trong cuộc tìm kiếm. Trên đường đi, Hoàng tử Chandler đã tình cờ gặp được Bạch Tuyết khi nàng nằm trong cỗ quan tài thủy tinh, còn Hoàng tử Chase đã bắt gặp Công chúa Ngủ Trong Rừng đang mê man trong lâu đài của nàng, và họ đã phá vỡ lời nguyền ếm lên hai vị công chúa rồi kết hôn với các nàng.”
“Thật kỳ diệu!” Alex kêu lên. “Vậy thì nếu Hoàng tử Charlie không mất tích, Công chúa Ngủ Trong Rừng và Bạch Tuyết sẽ vẫn còn mê man bất tỉnh!”
“Có lẽ thế,” Lampton đáp. “Và vì các em đã giành lấy hết các nàng công chúa môn đăng hộ đối, Hoàng tử Chance phải tổ chức vũ hội mà tại đó ngài đã gặp được nàng Lọ Lem. Chuyện gì xảy ra cũng có lý do của nó, ta đoán thế.”
Alex và Conner không thể rời mắt khỏi bức chân dung Hoàng tử Charlie. Không khí buồn bã tràn ngập khúc hành lang này, và bọn trẻ đặc biệt nhạy cảm với nó. Chàng hoàng tử mất tích không lớn hơn bọn trẻ là mấy khi chàng đi mất.
Lampton rõ là rất cảm kích trước sự quan tâm chăm chú của bọn trẻ. “Giờ hãy đi theo ta, ta có một thứ rất đặc biệt muốn cho các cháu xem,” Lampton bảo.
Lampton đưa bọn trẻ đi dọc một hành lang khác tiến sâu hơn vào trong cung điện. Khu vực này trong cung điện hoàn toàn vắng lặng, và nó làm cho bọn trẻ càng đi lại càng lo lắng hơn. Chúng không biết Lampton đang đưa chúng đến đâu, và chúng lại quá rụt rè không dám hỏi.
Họ đi vòng quanh một góc tường, và ở cuối một hành lang dài tăm tắp khác là hai cánh cửa đen bóng. Có hai cận vệ đứng hai bên cửa và mái vòm to bằng đá bên trên có treo một tấm biển đề PHÒNG TRƯNG BÀY HOÀNG GIA CỦA HOÀNG HẬU LỌ LEM.
Alex và Conner gửi cho nhau ánh mắt sáng ngời. Chúng đã đến được đây rồi!
“Xin chào, Ngài Lampton,” một cận vệ lên tiếng.
“Chào buổi tối,” Lampton đáp lại. Ông đẩy cửa mở ra, và bọn trẻ theo ông vào trong. Chúng đặt túi xách và cặp xuống rồi nhìn quanh phòng.
Phòng trưng bày là một gian phòng rộng rãi với cột trụ trắng và sàn lát gạch xanh da trời. Trần phòng hình vòm và điểm xuyết đầy những ngôi sao lấp lánh ánh vàng. Gian phòng được soi sáng bởi ánh trăng rọi qua khung cửa sổ lớn cuối phòng, ánh sáng ấy được phản chiếu với một loạt các tấm gương treo tường.
Nhiều vật thể đặc biệt được trưng bày trên những bệ đỡ thấp và đặt trong những chiếc lồng thủy tinh dày. Chổi, xô nước, và những bộ váy cũ tả tơi cũng được trưng ra. Một gia đình chuột sống trong một chiếc lồng thủy tinh mà trong đó là mô hình cung điện thu nhỏ.
Ngay chính giữa phòng là đôi giày thủy tinh của Lọ Lem. Chúng thật nhỏ nhắn và xinh xắn, làm từ thủy tinh trong suốt và đính những hạt kim cương.
Bọn trẻ cảm thấy trái tim chùng xuống ngay khi mắt chạm phải đôi giày. Chúng đã đến được gần lắm rồi!
“Chúng đẹp quá,” Alex thốt lên. Đôi giày thủy tinh đã làm cô bé mê mẩn.
“Chính ta cũng rất thích chúng,” một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, nó không thuộc về Alex, Conner, hay Lampton.
Ngồi trên bậu cửa sổ cuối phòng chính là Lọ Lem. Bọn trẻ đã quá ngỡ ngàng với phòng trưng bày đến nỗi không nhận thấy nàng ngồi đó.
“Hoàng hậu,” Lampton kêu lên. “Xin hãy tha lỗi cho thần; thần không thấy người ở đó. Thần chỉ đang đưa vài vị khách tham quan cung điện thôi.”
“Được rồi, Ngài Lampton,” Lọ Lem đáp, rồi băng qua gian phòng đến chào họ. “Đôi khi, sau một ngày dài, ta thích vào đây để đầu óc thư thái. Hai vị khách này là ai?”
Alex và Conner không thể thốt nên lời. Bọn trẻ hoàn toàn mê mẩn.
“Đây là Alex và Conner,” Lampton giới thiệu với hoàng hậu.
“Rất hân hạnh được gặp các em,” Lọ Lem nói, và chìa tay ra.
“Chúng em hâm mộ chị lắm!” Conner reo lên, và lắc tay nàng hơi quá mạnh.
Alex trơ ra không nhúc nhích. “Chị… giống như là, người hùng của em vậy,” Alex nói với nàng, và đó là tất cả những gì cô bé thốt được nên lời.
“Cảm ơn các em yêu quý,” Lọ Lem đáp. “Hoan nghênh các em đến với căn phòng kỷ niệm nho nhỏ của chị.” “Nó thật… phi thường!” Alex reo lên.
“Các em có thích chị dẫn các em tham quan một vòng không?” Lọ Lem ngỏ ý.
Alex vẫn chưa cử động được chân tay nhưng có thể gật đầu.
Lọ Lem bắt đầu một chuyến tham quan nho nhỏ và đưa bọn trẻ đi quanh phòng xem từng vật dụng được trưng bày.
“Đây là những cây chổi và xô nước chị đã dùng để quét dọn nhà mẹ kế hằng ngày,” Lọ Lem giới thiệu. “Chúng là những người bạn nhảy đầu tiên của chị. Chị vẫn nhớ, mỗi lần ở nhà một mình, chị lại nhảy múa với chúng khắp nhà và giả vờ như mình đang dự một vũ hội hoàng gia quan trọng. Tuy nhiên, chị phải nói là chúng không phải là những người bạn tốt để tâm tình.”
Lọ Lem và Lampton phá lên cười. Alex và Conner vẫn chưa hết ngỡ ngàng trước sự hiện diện của nàng. Chúng đang đứng cạnh Lọ Lem! Và nàng có khiếu hài hước!
“Phía này là những bộ quần áo cũ tả tơi của chị mà bà Tiên Đỡ Đầu đã biến thành bộ váy vũ hội đẹp lộng lẫy,” Lọ Lem tiếp tục. “Giờ chúng không có gì đáng xem, nhưng mỗi khi mẹ Tiên Đỡ Đầu đến thăm, chúng sẽ biến trở lại thành bộ váy vũ hội lộng lẫy mẹ đã tạo ra cho chị.”
“Tuyệt cú mèo,” Conner nhận xét.
“Đây là những chú chuột của chị,” Lọ Lem nói, và chỉ cho bọn trẻ thấy cung điện thu nhỏ đầy nhóc chuột. Nàng mở một cái chốt và đỡ một chú chuột ra khỏi lồng. Nàng nhẹ nhàng vỗ về chú ta, và chú bình thản nép vào tay nàng.
“Chúng có phải là những chú chuột đã được biến thành ngựa và người đánh xe ngựa của chị không?” Alex hỏi, rốt cuộc cũng nói được nên lời.
“Những chú chuột khi ấy đã mất rồi, nhưng đây là con cái và cháu chắt chúng,” Lọ Lem đáp. “Chị chăm sóc chúng để bày tỏ lòng biết ơn. Tuy mang tiếng xấu nhưng chuột thực ra là những sinh vật rất hiền lành. Em chỉ phải cho chúng cơ hội để thể hiện thôi.”
Lọ Lem đặt chú chuột trở vào hộp với bầy của chú và tiến vào giữa phòng.
“Và đây, chị tin là không cần giải thích các em cũng biết,” nàng nói, và dẫn bọn trẻ đến chỗ đôi giày thủy tinh. Nàng nhấc hẳn chiếc lồng thủy tinh ra rồi đặt lên tay một chiếc giày.
“Mang đôi giày này chắc không dễ chịu,” Conner nói.
“Đáng ngạc nhiên là mang chúng di chuyển lại rất dễ dàng,” Lọ Lem đáp.
“Chân chị có bao giờ đổ mồ hôi không?” Conner tiếp tục. “Như thế chắc trông rất – uii!” Alex thúc khuỷu tay vào bên sườn cậu bé.
Lọ Lem khúc khích cười.
“Các em có thích cầm một chiếc không?” Lọ Lem hỏi bọn trẻ.
Alex gật đầu hăng hái hơn bao giờ hết. Lọ Lem nhẹ nhàng nhấc một chiếc lên từ bệ đỡ và đưa nó cho cô bé. Một cảm giác kỳ diệu lan tỏa trong Alex. Cô bé đang cầm một mảnh lịch sử cổ tích. Đồ vật tưởng tượng có lẽ là nổi tiếng nhất mọi thời đại đang nằm trên tay cô bé. Alex không ngăn nổi cảm xúc dâng trào.
Conner, trái lại, cứ mãi nghĩ cách chôm được chiếc giày. Alex nhìn em và biết ngay cậu đang nghĩ gì từ cái nhìn dữ dội trong mắt cậu bé. Trong một thoáng, cả hai cùng có chung ý nghĩ. Có thể đi khỏi và mang theo chiếc giày được không? Conner thậm chí còn tính xem liệu chúng có thể chạy nhanh hơn Lampton và hai cận vệ ngoài cửa nữa.
“Cảm giác của chị ra sao?” Alex liến thoắng hỏi Lọ Lem. “Cảm giác từ một người hầu trở thành hoàng hậu như thế nào ạ? Được cứu thoát khỏi một tình cảnh ngặt nghèo thì ra sao? Cuộc đời chị đúng thật là… ừm… một câu chuyện Lọ Lem.”
Vẻ buồn bã hiện lên trên gương mặt Lọ Lem.
“Chị chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình sẽ thay đổi nhiều đến thế, vì vậy, chị luôn cố gắng làm tất cả từ những gì mình có,” Lọ Lem nói. “Chị luôn thấy cụm từ câu chuyện Lọ Lem rất buồn cười, bởi vì, cá nhân chị nghĩ rằng, em đang sống cuộc đời nào không quan trọng, chẳng có giải pháp nào ra khỏi cuộc đời của em cả. Dù cho cuộc đấu tranh vừa qua của em có gian khổ thế nào, một cuộc đấu tranh mới sẽ sớm thế vào chỗ đó.”
“Mọi người quên rằng chị không được người dân Vương quốc Charming yêu chuộng mấy khi chị vừa chuyển tới sống trong cung điện,” Lọ Lem tiếp. “Không nhiều người thích thú với ý tưởng một hầu gái trở thành hoàng hậu của họ. Nhiều người còn gọi chị là Công chúa Bí ngô hay Hoàng hậu Chuột khi họ vừa khám phá ra chi tiết cái đêm chị đến dự vũ hội đó. Chị phải cố gắng giành lấy sự kính trọng của thần dân vương quốc, và việc đó chẳng hề dễ dàng.’
“Dù sao thì làm hoàng hậu cũng có cái lợi của nó, phải không ạ?” Conner hỏi. “Không còn phải cọ sàn nhà hay nhảy múa với mấy thứ vô tri vô giác hay tâm sự với chuột nữa.”
“Gặp được người đàn ông trong mơ của chị và lập gia đình là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với chị,” Lọ Lem nói với một nụ cười, và xoa lên bụng mình. “Và chính việc đó đã khiến chị trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất và may mắn nhất trên thế giới. Tuy nhiên, sống cuộc đời của công chúng là một việc khó khăn, thậm chí bây giờ chị vẫn còn cảm thấy hơi quá sức. Dù em có làm gì đi nữa, em cũng không thể làm hài lòng tất cả mọi người. Và đó là bài học khó nhất cần phải học. Thực ra, chị vẫn đang còn đang học đây.”
Đây là một phát hiện rất bất ngờ với Alex. Bỗng nhiên, thế giới cổ tích trở nên thực hơn trước đó nhiều. Cô bé chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể kính phục Lọ Lem hơn nữa, nhưng cô bé cũng chưa bao giờ xem xét câu chuyện theo quan điểm của nàng.
Alex đặt chiếc giày thủy tinh trở lại bên cạnh chiếc còn lại. Thoạt tiên, Conner ném cho cô bé ánh mắt: Chị đang làm cái gì vậy? Chúng ta phải chôm lấy nó! Nhưng cả hai đều biết rằng chúng không thể lấy nó đi được; ít nhất không phải tối nay, không phải sau tất cả những ân cần mà người ta dành cho chúng.
“Sau tất cả những phép màu đã xảy ra trong cuộc đời chị, đây là bảo vật quý giá nhất của chị,” Lọ Lem nói, tay vẫn đặt trên bụng. “Và con bé sẽ sớm chào đời thôi.”
“Làm sao chị biết đó là con gái?” Alex hỏi.
“Linh cảm của người mẹ,” Lọ Lem đáp. “Con bé không bao giờ chịu ngồi yên khi nghe nhạc. Vì thế, con bé hẳn phải có sở thích của chị và năng lượng của cha nó.”
Một cận vệ đột ngột từ ngoài hành lang xông vào phòng trưng bày.
“Hoàng hậu, Ngài Lampton, hai vị được yêu cầu đến góp mặt tại phòng khiêu vũ,” người lính nghiêm nghị thông báo. Có chuyện gì đó không ổn.
“Chuyện gì vậy?” Ngài Lampton hỏi.
“Quân đội từ Vương quốc Bắc Phương. Họ đến đây với một thông điệp cho đức vua và hoàng hậu,” anh ta trả lời.
Lampton đưa bọn trẻ cặp xách của chúng, và trước khi bọn trẻ kịp nhận ra thì chúng đã đi theo ông, Lọ Lem, và người lính nọ ra khỏi phòng trưng bày và đi dọc hành lang đến phòng khiêu vũ.
“Giờ thì làm sao chúng ta đụng được tới một chiếc giày thủy tinh đây?” Conner thì thầm với Alex.
“Chúng ta sẽ phải góp nhặt tất cả các vật khác trước rồi trở lại tìm chiếc giày,” Alex đáp. “Sẽ dễ giải thích vì sao mình cần nó hơn nếu mình có được các vật khác. Chúng ta đã tạo dựng được mối quan hệ tin tưởng với họ rồi.”
“Em biết lẽ ra em phải chộp lấy một chiếc khi có cơ hội,” Conner lẩm bẩm.
Bọn trẻ lại vào phòng khiêu vũ. Tất cả khách khứa đều đứng im và dàn nhạc chết lặng. Lọ Lem trở lại bên phu quân tại ngai vàng. Hàng tá lính mặc áo giáp màu xám mà Alex và Conner đã trông thấy vào ngày đầu tiên ở Miền Cổ Tích đang bố trí rải ra khắp phòng khiêu vũ.
“Thứ lỗi cho chúng tôi vì đã mạo phạm, thưa Đức vua. Tên tôi là Grant. Tôi là chỉ huy Cận vệ Hoàng gia của Nữ hoàng Bạch Tuyết. Chúng tôi có tin tức liên quan đến Hoàng hậu Độc Ác,” chỉ huy đội quân nói.
“Tin gì vậy?” Đức Vua Charming hỏi.
Mọi người trong phòng đều có thể thấy đó không phải là tin tốt căn cứ vào giọng nói của ông ta. Sự căng thẳng và lo âu trong không khí căng đến nỗi có thể lấy dao mà cắt qua được.
“Đêm qua, một tấm gương thần từng thuộc về Hoàng hậu Độc Ác đã bị trộm từ phòng ngủ cũ của bà ta,” Ngài Grant nói. “Hoàng hậu Độc Ác vẫn còn tự do, và sự việc bà ta có lại được những tấm gương như trước đã biến bà ta thành mối đe dọa lớn hơn rất nhiều đối với tất cả chúng ta. Chúng tôi xin hỏi – khẩn nài – rằng nếu có ai ở Vương quốc Charming biết được chút manh mối nào về nơi ẩn thân của bà ta hiện tại, làm ơn cho chúng tôi biết ngay lập tức.”
Quân lính của Bạch Tuyết tuần tự theo hàng ngũ rời khỏi phòng khiêu vũ. Đức Vua Charming và Lọ Lem ôm nhau, lo lắng cho chính họ và lo ngại về tác động của tin tức này đến vận mệnh vương quốc.
“Thật vui khi được gặp các cháu, nhưng ta phải đi rồi,” Lampton nói với bọn trẻ. Ông vỗ vai chúng và theo sau quân lính rời khỏi đó.
Nhiều vị khách cũng bắt đầu rời đi. Alex và Conner theo họ ra ngoài, bước xuống những bậc thang ở lối vào, và xa khỏi cung điện.
“Toàn bộ vụ Hoàng hậu Độc Ác này bắt đầu làm chị lo sợ,” Alex cất lời.
“Em biết, nhưng đó không hẳn là vấn đề của chúng ta,” Conner lý luận. “Chúng ta đã đi xa trước khi có chuyện gì khác xảy ra rồi.”
“Chị cho là thế,” Alex miễn cưỡng đồng ý.
“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Conner hỏi.
“Vương quốc Quàng Khăn Đỏ ở phía bắc nơi này,” Alex đáp. “Chị nghĩ đó là hướng đi thuận tiện nhất. Chị mong chúng ta may mắn hơn để lấy được chiếc giỏ của Cô bé Quàng Khăn Đỏ.”
“Tốt hơn là lần này chúng ta không yếu bóng vía mà rút lui,” Conner nói. “Trời ơi, chúng ta đã gần lắm rồi!” Cậu bé siết chặt nắm tay.
“Chúng ta không thể lấy nó đi được, không thể khi chưa được cho phép,” Alex đáp. “Như thể không đúng đâu.” “Em chán làm người tốt lắm rồi,” Conner kêu lên.
Mặc dù không lấy được chiếc giày thủy tinh và buổi tối kết thúc một cách đột ngột, nhưng bọn trẻ đã có một đêm khá ấn tượng. Không phải ngày nào bọn trẻ cũng được trò chuyện thân mật với một trong những người phụ nữ nổi tiếng nhất trong lịch sử.
May cho bọn trẻ, chúng tìm thấy một người đánh xe đêm đang chở một xe đầy lê đến ngôi làng ở phía bắc Vương quốc Charming. Bọn trẻ thuyết phục ông cho chúng đi nhờ phía sau xe, đổi lại chúng gửi ông vài đồng vàng. Từ đó chỉ cần đi bộ vài dặm là đến Vương quốc Quàng Khăn Đỏ.
Conner thiếp ngủ ngay khi bọn trẻ trèo lên xe. Alex không ngủ được, vì thế cô bé quyết định đọc qua quyển nhật ký lần nữa. Cô bé cho tay vào cặp và kinh ngạc cực độ khi phát hiện cái nằm trong đó.
“Conner!” Alex hổn hển.
Conner giật bắn mình tỉnh dậy. “Gì vậy?” cậu bé hỏi.
Cậu nhìn sang và thấy trong tay chị là vật gì đó lấp lánh sáng. Mắt cậu vẫn còn hơi nhòe nhoẹt do mơ ngủ, và cậu phải để chúng điều chỉnh giây lát mới nhận ra đó là gì.
“Một chiếc giày thủy tinh!” Conner kêu lên, và Alex ra hiệu cho cậu giữ im lặng để người đánh xe không nghe được. “Làm thế nào mà chúng ta lấy được một chiếc vậy? Chị chôm nó à?”
“Chị tưởng là em làm chứ!” Alex há hốc miệng, lớn đến nỗi có thể tọng vào đó cả tá quả lê.
“Không, không phải em, em thề đấy! Chị có nghĩ là Lọ Lem hay Lampton bỏ nó vào cặp chị không?” Conner hỏi. “Chị có nghĩ một trong hai người đó biết mình cần nó không?”
“Chị không biết,” Alex đáp. Cô bé không thể tin nổi mình đang cầm trên tay một chiếc giày thủy tinh của Lọ Lem. Cả hai đều vô cùng sửng sốt.
“Có vẻ là chuyến đi đến Vương quốc Charming của chúng ta sau cùng cũng không đến nỗi vô ích,” Conner kết luận.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước