Medicine for the soul.

Inscription over the door of the Library at Thebes

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8 - Lâu Đài Bí Mật
iểm cực bắc của Vương quốc Say Ngủ là một vùng trống trải và xấu xí. Người ta biết đến nó với những thân cây trơ trụi, những nẻo đường gập ghềnh, và vách đá cheo leo hiểm trở. Sỏi đá trải khắp mặt đường, hầu như không thể di chuyển bằng xe ngựa được. Dù mưa rất thường xuyên, cây cỏ vẫn chẳng chịu mọc lên, động vật cũng không thể sinh sống nơi đây.
Giữa vùng đất khô cằn và hoang vắng này có một lâu đài nhỏ bao quanh là hào sâu khô cạn. Nó đã có từ lâu đời, được xây dựng từ gạch tối màu, những cánh cửa gỗ, và nhiều năm qua nằm đó phơi sương gió. Không biết ai đã xây nên lâu đài hay vì sao nó được dựng nên, nhưng, nói đi cũng phải nói lại, chẳng mấy người biết đến sự tồn tại của nó.
Bên trong lâu đài bị phủ một lớp bụi dày. Mạng nhện cũng xưa cũ như chính tòa lâu đài giăng mắc trên mọi khung cửa sổ, dù chẳng thấy con nhện nào ở đó. Tất cả các gian phòng và hành lang đều trống rỗng, chỉ thi thoảng mới thấy một chiếc ghế chiếc bàn tàn tạ nằm trong góc.
Một sảnh đường vĩ đại chiếm trọn cánh phía đông của lâu đài. Những khung cửa sổ cao đụng sàn viền dọc sảnh đường, để ánh sáng chan hòa tràn ngập, nhưng chúng đã cũ đến nỗi lớp thủy tinh biến thế giới bên ngoài thành ra méo mó.
Lâu đài là một chỗ ở không thể nào tệ hơn. Nhưng, với một người phụ nữ, nó là nơi hoàn hảo để ẩn thân.
Bằng cách nào đó, Hoàng hậu Độc Ác đã trốn thoát khỏi hầm ngục nơi cung điện của Bạch Tuyết. Bà ta xoay xở lấy được chiếc Gương Thần của mình rồi đi đến một nơi bà ta biết mình sẽ không đời nào bị phát hiện. Lâu đài là một chốn ẩn náu hoàn hảo, nơi Hoàng hậu Độc Ác có thể hoàn tất công việc bà đã bắt đầu từ lâu lắm.
Hoàng hậu Độc Ác không xa lạ gì với nơi này. Trong khoảng thế kỷ qua, rất nhiều người đã đến lâu đài, nhưng chỉ có bà và một số ít người khác là may mắn rời khỏi được nơi đây, trong đó có một người mà cựu hoàng hậu đã lâu không gặp.
Bà ta gần đây có chuyển lời đến người bạn cũ này, đề nghị ông đến giúp bà. Và rồi bà chỉ có việc chờ đợi, biết rằng ông sẽ đến nay mai thôi, vì ông ta nợ bà mạng sống của chính mình.
Hoàng hậu Độc Ác đứng đối diện tấm Gương Thần với lòng bàn tay mở ra và đôi mắt nhắm nghiền. Trông bà vẫn điềm nhiên dù là người phụ nữ bị truy nã ráo riết nhất còn sống. Bên phải bà ta, nằm trên một chiếc ghế đẩu thấp, là quả tim đá mà bà vẫn luôn giữ bên mình.
Mặc dù đó là một trong những món đồ nổi tiếng nhất trên tất cả các vương quốc, rất ít người từng được trông thấy tấm Gương Thần của Hoàng hậu Độc Ác. Nhiều người tin rằng nó được tạo nên từ các loại vật liệu mê hồn nhất, như vàng với kim cương và thủy tinh, trong suốt đến độ có người thề rằng họ có thể đi xuyên qua nó.
Thực sự thì, tấm gương cao và rộng có khung màu đen nhọn trên đỉnh. Dây leo bằng gang vấn vít nhau đan kết quanh khung. Hình ảnh phản chiếu trong gương mờ ảo, như thể nó là ô cửa thủy tinh dẫn vào một nơi lạnh lẽo sương giăng. Mặc dù độ ẩm trong không khí rất thấp, những giọt nước vẫn tiết ra và nhỏ giọt trên mặt kính.
Hoàng hậu Độc Ác mở mắt và nhìn sâu vào tấm gương.
“Gương kia ngự ở trên tường, Thợ Săn mấy thuở mới đáp lời vời của ta?” bà hỏi nó.
Hình bóng hư ảo của một người đàn ông hiện lên trong hình phản chiếu. Nó cất lời nói thật khẽ và chậm rãi bằng một giọng trầm khô khốc.
“Trong khi hoàng hậu của tôi chờ đợi người bạn cũ, một thuở dấu yêu, Người Thợ Săn đang đến rất gần.”
Người đàn ông trong tấm gương dần tan biến. Chỉ trong giây lát, ba tiếng gõ thật to vọng đến từ phía bên kia cánh cửa hành lang.
“Ngươi có thể vào,” Hoàng hậu Độc Ác bảo.
Cánh cửa mở ra, rền rĩ kêu ken két, và một người đàn ông bước vào hành lang. Ông ta cao lớn, đậm người, và đang ở ngưỡng tuổi già. Ông mặc trang phục may bằng nhiều loại da thú và chân phải hơi khập khiễng. Bộ râu của ông nâu nhạt và đang ngả xám. Bộ cung tên gắn sau lưng ông, và một con dao đi săn đeo ở thắt lưng.
“Tay Thợ Săn của ta đã trở lại,” Hoàng hậu Độc Ác nói.
Người Thợ Săn băng qua hành lang đến chỗ Hoàng hậu Độc Ác đang đứng.
“Một khoảng thời gian dài đã trôi qua kể từ khi ta thấy ngươi lần cuối,” bà ta mở lời, “vậy mà ta vẫn thấy khó mà chịu nổi bản mặt ngươi.”
Thợ Săn quỳ xuống và phủ phục dưới chân bà ta.
“Chúa tể của thần,” Thợ Săn kêu lên. “Xin người tha thứ cho thần, thần chưa bao giờ tha thứ cho bản thân sau khi đã phụ lòng người!”
Hoàng hậu Độc Ác lạnh lùng nhìn xuống ông. Bà ta không còn chút cảm thông nào dành cho ai khác nữa. “Sau tất cả những gì người đã làm cho thần và niềm độ lượng bao la người đã ban cho, vậy mà thần đã không giết được công chúa trong khu rừng ấy,” người Thợ Săn giãi bày. “Và hãy xem việc đó đã làm cho người xiết bao đau đớn. Nếu như thần đã tuân theo lời người, người hẳn vẫn còn là hoàng hậu.”
Hoàng hậu Độc Ác để mặc ông ta tiếp tục thổn thức thảm thương thêm một lúc. Bà ta không tỏ ra chút khoan dung nào. Ông ta đáng phải bị như vậy.
Bà ta bước xa khỏi Thợ Săn và đưa mắt nhìn qua cửa sổ vào miền đất chết bao quanh họ.
“Ngươi và ta đều từng là tù nhân ở lâu đài này,” Hoàng hậu Độc Ác nói. “Ta chưa từng nghĩ rằng có một ngày nó sẽ là nơi ẩn náu duy nhất của ta.”
“Người đã cứu thần,” Thợ Săn tiếp tục. “Thần chắc chắn đã chết ở đây rồi, nếu không nhờ người giúp đỡ. Đó là lý do khi đó thần đã thề với người rằng thần sẽ làm tất cả mọi thứ để trợ giúp người thực hiện ý nguyện của người. Nhưng thần đã phụ lòng người…”
“Và sau tất cả mọi chuyện, ta vẫn giữ nguyên ý nguyện như ngày trước. Vì vậy, đừng khóc, người bạn cũ. Ta đã vời ngươi đến đây cho cơ hội chuộc lại lỗi lầm.”
Bà trở lại chỗ người đàn ông và nhẹ nhàng chạm một tay lên má ông ta. Thợ Săn ngừng khóc và ngẩng lên nhìn hoàng hậu với ánh mắt mở to, buồn bã.
“Chuộc lỗi sao?” Thợ Săn hỏi. “Ý người là, hoàng hậu ơi, người vẫn cho thần cơ hội để phục vụ người sau những gì thần đã làm sao?” Nước mắt của người Thợ Săn dâng đầy thêm, và ông lại thổn thức. “Thần nguyền rủa thế giới này vì đã gieo tiếng xấu cho người trong khi người là một vị thánh! Thần sẽ giết tất cả những kẻ dám tổn hại đến danh dự của người nếu thần có thể!”
“Việc đó không cần thiết đâu,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. “Ta có nhiệm vụ khác giao cho ngươi đây. Nó đòi hỏi phải đi đây đi đó rất nhiều, và vì là kẻ trốn chạy bị truy nã ráo riết nhất còn sống, ta không thể đích thân làm được nên đã vời ngươi tới đây.”
Thợ Săn im lặng và cúi đầu hổ thẹn.
“Hoàng hậu tôn quý,” ông nói. “Thần đã quá già để mà đi đây đi đó. Thần thậm chí hầu như không thể đi lại nổi.” Hoàng hậu Độc Ác nhìn xuống ông và cau mày giận dữ.
“Đồ ngốc nhà ngươi,” bà ta quát lên. “Ngươi muốn nói với ta rằng ngươi đã đi đến tận đây để nói với ta ngươi không giúp được hả?”
Thợ Săn đứng dậy một cách khó nhọc.
“Không phải thế, Hoàng hậu của thần. Xin người để thần giải thích. Thần đã quá già để phục vụ người, nhưng con gái của thần có thể và nó sẵn lòng giúp người hoàn tất những việc mà thần đã không thể.”
“Con gái?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi lại.
Cánh cửa cuối hành lang lại mở ra. Lần này, một cô gái bước vào kéo theo sau một chiếc xe đẩy. Cô gái cao và thanh mảnh với mái tóc màu đỏ thẫm, thẫm đến nỗi nó như ánh lên sắc tím. Đôi mắt cô có màu xanh lục sáng và quần áo của cô toàn bộ đều làm từ cây lá xanh ngời.
Chiếc xe đẩy cô kéo theo có chứa một vật to lớn hình vuông. Nó khá to, dẹt và được phủ một tấm vải lụa để giữ an toàn.
Nhìn cô gái, Hoàng hậu Độc Ác chợt nhớ về nhiều năm trước, lúc bà biết đến con gái của Thợ Săn. Đứa trẻ bao giờ cũng là một cô bé nhỏ nhắn nhút nhát, sống với cha trong cung điện khi Hoàng hậu Độc Ác đang tại vị.
“Ngươi đã lớn rồi,” Hoàng hậu Độc Ác mở lời.
Con gái người Thợ Săn gật đầu với bà.
“Ngươi phải lên tiếng khi ta cho hỏi tới ngươi!” Hoàng hậu Độc Ác ra lệnh.
“Con gái thần bị câm, thưa Hoàng hậu,” người Thợ Săn nói. “Con bé chưa bao giờ nói được tiếng nào trong đời. Nhưng dù có lặng tiếng đến đâu, con bé cũng không thiếu khả năng làm theo những gì người căn dặn. Con bé có mang đến cho người một món quà để chứng tỏ bản thân nó.”
Con gái người Thợ Săn cẩn thận nhấc món đồ kia ra khỏi xe đẩy và nhẹ nhàng đặt nó xuống bên cạnh tấm Gương Thần của hoàng hậu. Khi nó đã được đặt vào đúng chỗ, cô gái vén tấm vải lụa lên. Đó là một tấm gương, nhỏ hơn Gương Thần; nó hình tròn, có những đóa hoa chạm khắc lên khung gương vàng vuông vức.
Hoàng hậu Độc Ác biết chính xác nó là gì ngay từ phút giây đầu tiên nó hiện ra.
“Tấm Gương Sự Thật,” bà nói. Vị cựu hoàng hậu này đã lấy được nó trong khi còn trị vì. Đó là một tấm gương thần cho thấy con người thật của người soi vào nó.
“Làm cách nào ngươi có được nó?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
“Con bé đột nhập vào cung điện để đoạt lại nó cho người,” Thợ Săn đáp.
Hoàng hậu Độc Ác chạm tay lên khung tấm Gương Sự Thật; bà đã quên mất nét tinh xảo của những đường chạm khắc. Rồi bà quay lại và đối mặt với con gái người Thợ Săn.
“Ngươi sẽ là Nữ Thợ Săn của ta,” Hoàng hậu Độc Ác tuyên bố.
Nữ Thợ Săn cúi mình và hôn lên tay hoàng hậu.
“Nhiệm vụ trước mắt là gì, thưa Hoàng hậu?” người Thợ Săn hỏi.
“Hai ngươi có ai từng nghe nói về Bùa Ước chưa?” Hoàng hậu Độc Ác hỏi.
Thợ Săn và Nữ Thợ Săn thắc mắc nhìn nhau.
“Chưa, thưa Hoàng hậu,” người Thợ Săn đáp. “Trừ phi người đang nói đến cái truyện ngụ ngôn xa xưa, ngớ ngẩn đó?”
“Chính nó,” bà đáp. “Ta chưa bao giờ tin vào nó cho đến gần đây khi ta nghe thấy một tù nhân trong hầm ngục lầm nhẩm về nó trước lúc bị tử hình. Theo cái ‘truyện ngụ ngôn ngớ ngẩn’ đó thì sau khi một nhóm các vật dụng đặc biệt được tập hợp và đặt gần nhau, người đã góp nhặt chúng sẽ có một điều ước thành hiện thực. Bất kể điều ước đó lớn lao hay nhỏ bé, nó chắc chắn sẽ trở thành hiện thực. Và, như ngươi đã biết, ta có một điều ước muốn được toại nguyện.”
“Vậy người muốn con gái thần đi góp nhặt những vật đó cho người chăng” Thợ Săn hỏi.
“Đúng thế,” Hoàng hậu Độc Ác đáp. “Từ những gì ta biết được, nhiệm vụ này rất nguy hiểm và có thể mất nhiều thời gian, nhưng nếu con bé làm được, ta sẽ coi như ngươi không còn nợ ta gì nữa.”
Người Thợ Săn nhìn sang con gái ông ta, và Nữ Thợ Săn gật đầu.
“Tốt lắm,” ông nói. “Con bé sẽ làm việc đó. Những vật mà người muốn tìm là gì, thưa Hoàng hậu?”
Hoàng hậu Độc Ác bước đến trước Gương Thần, chìa ra lòng bàn tay mở rộng, và nhìn sâu vào tấm gương.
“Gương kia ngự ở trên tường, tìm gì Bùa Ước mới thành thực đây?” bà hỏi.
Hình bóng hư ảo đó lại hiện lên.
“Thủy tinh ẩn chứa một tâm hồn cô độc đến tiếng chuông cuối cùng lúc nửa đêm.
Thanh kiếm từ đáy biển sâu thẳm nhất, để cho vị phò mã thành bất tử.
Vỏ một cái giỏ được cầm trong cơn sợ hãi khi chạy trốn tiếng sủa với cú táp.
Chiếc vương miện bằng đá làm ra để chia sẻ, được tìm thấy sâu trong hang ổ thâm u.
Cây kim đã đâm xuyên làn da nõn nà của nàng công chúa với vẻ đẹp thẳm sâu.
Một lọn dây thừng óng vàng gợn sóng từng là hy vọng tự do duy nhất.
Những viên đá quý lấp lánh tăng giá trị sau khi bảo quản người chết giả.
Nước mắt của một nàng tiên không có cả phép màu lẫn niềm vui.”
“Ngươi đã biết rồi đấy,” Hoàng hậu Độc Ác bảo Thợ Săn và Nữ Thợ Săn. Nhưng Gương Thần vẫn chưa dứt lời.
“Nhưng hãy nghe đây, hoàng hậu xinh đẹp của ta, ta phải cho người một lời cảnh báo.
Người sẵn lòng trả bất cứ giá nào vì một điều ước, không biết rằng Bùa Ước chỉ có thể linh nghiệm hai lần,
Bùa phép đó chỉ có thể hiển hiện một lần nữa, vì trước đây nó đã được sử dụng một lần.
Ở lâu đài này, trong khi ta đứng đây, một đôi người đang đi khắp miền đất này.
Cậu em trai và người chị trẻ tuổi đang góp nhặt rất nhanh, và có thể đánh bại hoàng hậu trong cuộc đua giành Bùa Ước.”
Người đàn ông trong gương biến đi, để lại cho hoàng hậu tin xấu nhất. Có người khác theo đuổi những vật hoàng hậu cần tìm đã đành, mà nếu chúng được sử dụng trước khi bà ta lấy được những vật đó, bùa chú sẽ không linh nghiệm nữa.
Hoàng hậu nhắm mắt và suy nghĩ về việc cần làm kế tiếp; bà không thể có nhiều trở ngại chống lại bà hơn nữa. Sau cả đời cố gắng, bà sẽ không để hai đứa nhóc ngáng đường mình.
“Ta muốn ngươi bắt đầu góp nhặt các vật đó ngay,” Hoàng hậu Độc Ác bảo Nữ Thợ Săn. “Ta sẽ giải quyết hai chị em đó. Giờ thì đi đi.”
Người Thợ Săn và Nữ Thợ Săn cúi chào rồi để lại hoàng hậu một mình trong sảnh đường vĩ đại.
Hoàng hậu Độc Ác đứng trước tấm Gương Sự Thật. Nhiều năm bị cầm tù đã làm tan phai nhan sắc của bà. Thật đau đớn khi phải thấy người phụ nữ già nua mà hình ảnh phản chiếu của bà đã thể hiện.
Bà cầm lên quả tim đá và dò xét nó thật kỹ, khẽ vuốt ve hai mặt của nó. Hoàng hậu Độc Ác trở lại nhìn vào Tấm Gương Sự Thật. Lần này không còn hình ảnh phản chiếu người phụ nữ tàn tạ nữa; mà là một gương mặt trẻ trung.
Gương mặt đó thuộc về một thiếu nữ trẻ tươi đẹp với làn da trắng muốt và mái tóc dài sẫm màu. Cô ta vận một chiếc đầm dài, trắng, hợp màu với một dải ruy-băng thắt quanh eo và trên tay cô cũng đang cầm quả tim đá.
Cô gái mỉm cười, nhưng Hoàng hậu Độc Ác không cười đáp lại. Bà biết cô gái trong gương rất rõ, và đó không phải là Bạch Tuyết…
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước