Books are the quietest and most constant of friends; they are the most accessible and wisest of counselors, and the most patient of teachers.

Charles W. Eliot

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Rừng Chú Lùn
nh đã gói cho các em ít thức ăn, hai cái chăn và vài đồng tiền vàng mà anh dành dụm được,” Froggy nói và đưa cho Conner một chiếc túi da cừu.
“Cảm ơn anh nhiều lắm,” Alex nói. “Anh thật tử tế quá!”
“Hượm đã, lúc nói thức ăn, chính xác thì anh đang nhắc tới cái gì?” Conner hỏi, giữ cái túi ở một khoảng cách an toàn.
“Vài ổ bánh và mấy trái táo,” Froggy đáp.
“Ồ, tốt rồi,” Conner an tâm nói.
Froggy đưa cho Alex tấm bản đồ và quyển nhật ký mà họ đã xem vào đêm hôm trước.
“Các em có chắc là mình đã sẵn sàng cho chuyện này không đấy?” Froggy hỏi chúng. “Các em đều còn quá nhỏ để mà dấn thân vào cuộc tìm kiếm thế này.”
Alex và Conner nhìn nhau, cả hai đều có cùng một ý nghĩ. Ở tuổi chúng, đi đây đi đó trong chính thế giới của chúng đã khó; chúng có thể du hành trong một thế giới khác mà không có sự giúp đỡ của người lớn không? Thế nhưng, bọn trẻ đã tìm thấy sự động viên trong ánh mắt của nhau; chúng biết rằng, bất kể chuyện gì xảy ra, ít nhất là chúng cũng có nhau.
“Chúng em thật sự không có lựa chọn nào khác,” Alex đáp. “Cảm ơn rất nhiều vì sự giúp đỡ của anh, Froggy. Chúng em hẳn là vẫn còn lạc lối trong rừng nếu không có anh.”
Froggy nở nụ cười thật rộng và gật đầu.
“Không có gì đâu,” anh nói. “Chính anh mới là người phải cảm ơn các em. Anh ít khi có cơ hội được cảm thấy mình có ích thế này.”
“Anh có chắc là không muốn đi cùng chúng em không?” Alex hỏi. “Một tấm bản đồ thì tốt thật đấy, nhưng một người dẫn đường sẽ tốt hơn.”
Thoạt đầu, nụ cười của Froggy nở rộng với niềm hưng phấn khi anh ta bị ý tưởng đó lôi cuốn. Ý nghĩ được dấn bước ra thế giới bên ngoài và bỏ lại cái ngôi nhà hốc đất thật quá hấp dẫn, rõ là anh có thể cảm thấy sức cám dỗ của nó trên khắp cơ thể. Tuy nhiên, nỗi sợ hãi và bất an về cách thế giới bên ngoài nhìn nhận mình và cái thứ mà anh đã trở thành đã xóa bỏ cơ hội đó khỏi tâm trí người ếch.
“Anh không thể, các em à,” Froggy nói với trái tim trĩu nặng. “Nhưng anh chúc các em mọi điều tốt lành nhất.”
Bọn trẻ thất vọng, nhưng chúng hiểu. Với chúng, việc đến trường với một vết bẩn trên mặt đã khó; chúng không thể mường tượng nổi áp lực khi phải đối diện với thế giới trong hình dáng một con vật lưỡng cư khổng lồ.
“Điều quan trọng là các em phải ra khỏi Rừng Chú Lùn trước khi mặt trời lặn,” Froggy chỉ dẫn. “Hãy đi vào đường mòn rồi theo hướng nam đến Vương quốc Góc Khuất. Mất vài giờ đi bộ, nhưng ở đó các em sẽ được an toàn hơn. Đi nhanh và khẽ khàng hết sức có thể. Hứa với anh thế nhé.”
Bọn trẻ hứa sẽ làm theo. Alex trao cho Froggy một cái ôm thật chặt và hôn lên má anh. Conner bắt tay anh rồi chùi tay cậu vào quần.
“Em mong rằng chúng ta sẽ gặp lại nhau,” Alex nói.
“Như thế thì thật tuyệt, nhưng vì lợi ích của các em, anh mong là chúng ta không gặp thì hơn,” Froggy nháy mắt.
Conner vỗ tay. “Được rồi, những vật tạo thành Bùa Ước sẽ không tự đến với chúng ta đâu,” cậu lên tiếng.
“Đi thôi.”
Bọn trẻ đẩy cửa ra và trèo khỏi ngôi nhà dưới lòng đất. Trong lúc bọn trẻ tiến vào rừng, Froggy vẫy chào tạm biệt cho đến khi anh khuất khỏi tầm mắt chúng. Bọn trẻ nhanh chóng gặp lại con đường đất mà chúng đã đáp xuống hôm qua, rồi hướng về phía nam như lời chỉ dẫn.
Ở trên con đường này mà không có ai khác bên cạnh thật là đáng sợ, nhất là khi giờ đây chúng đã hiểu mối nguy hiểm của khu rừng. Chúng hối hận đã không cố gắng hơn để thuyết phục Froggy đi cùng. Cặp song sinh giật bắn mình với từng tiếng động nhỏ mà cây cối tạo ra.
Alex và Conner giữ im lặng trong khoảng một giờ đi bộ đầu tiên, sợ rằng giọng nói của chúng sẽ thu hút sự chú ý không mong muốn từ những sinh vật mà Froggy đã cảnh báo.
“Chúng ta rất can đảm,” Alex rốt cuộc cũng mở lời với cậu em, phá vỡ sự im lặng.
“Hoặc là rất ngu ngốc,” Conner đáp lại.
Con đường uốn cong xuyên qua khu rừng, mỗi đoạn lại hé lộ những hàng cây và bụi rậm mới. Sau một lúc, bọn trẻ cảm thấy bớt căng thẳng và bình tâm trở lại. Nhịp bước của chúng càng lúc càng chậm hơn, khi chúng dần quen với việc ở trong rừng.
Conner buông ra một tiếng thở dài.
“Sao vậy?” Alex hỏi cậu bé.
“Em chỉ đang suy nghĩ thôi,” Conner đáp. “Alice đến với Xứ sở thần tiên sau khi cô bé ngã vào một cái hang thỏ. Ngôi nhà của Dorothy bị lốc xoáy nhấc bổng lên và thả xuống xứ Oz. Bọn trẻ Narnia đi xuyên qua cái tủ quần áo cũ… còn chúng ta đến với thế giới cổ tích bằng cách rơi xuyên qua một cuốn sách.”
“Ý em là gì vậy, Conner?” Alex thắc mắc.
“Chỉ là, thế thì có hơi xoàng so với người ta thôi,” Conner lại thở dài. “Em muốn biết liệu có tổ chức cứu trợ nào cho những người như chúng ta không? Chị biết đấy, những người tình cờ đi vào một chiều không gian khác hay đại loại thế.”
Alex ngỡ ngàng.
“Em không hiểu chúng ta may mắn thế nào sao?” Cô bé thốt lên. “Cứ nghĩ về tất cả những thứ mà chúng ta sẽ được thấy mà xem! Nghĩ về tất cả những người mà chúng ta sẽ gặp! Chúng ta sẽ được trải nghiệm những điều không ai khác trong thế giới chúng ta từng trải qua!”
Conner đảo tròn mắt. “Em sẽ cảm thấy may mắn ngay khi mình về được đến nhà.”
Alex cho tay vào cặp của mình và lấy ra tấm bản đồ. Mắt dán vào đó, thỉnh thoảng Alex mới nhìn lên để đảm bảo là mình không đâm sầm vào một cái cây. Cứ giây lát là em lại khúc khích hay mỉm cười khi khám phá ra điều gì mới mẻ. Alex trông như một vị khách du lịch vậy.
“Không phải là chúng ta nên đọc quyển nhật ký sao?” Conner hỏi. “Mình cần phải lập danh sách các vật dụng để tạo thành Bùa Ước và tìm hiểu xem có thể tìm chúng ở đâu.”
“Rồi mình sẽ làm,” Alex dửng dưng nói. “Sẽ có nhiều thời gian dành cho việc đó.”
Conner bắt đầu bực mình với chị. Alex bộ không nhận ra tình huống nghiêm trọng đến mức nào sao?
“Chúng ta cần phải về nhà,” Conner cất lời. “Mình còn chờ cái gì nữa chứ?”
“Có vài thứ chị muốn được thấy trước khi chúng ta về nhà,” Alex bày tỏ.
“Chị đang nói cái gì vậy?” Conner nói, âm lượng giọng nói và cơn giận của cậu dâng lên.
“Chúng ta đang ở trong thế giới cổ tích đấy Conner. Mình phải tận hưởng tất cả mọi điều có thể trong khi còn ở đây chứ!” Alex chỉ ra. “Người khác đâu có cơ hội được đích thân nhìn thấy lâu đài của Lọ Lem hay dây đậu thần của Jack hay tòa tháp của Rapunzel.”
Conner há hốc mồm và tròn mắt. Cậu bé không thể tin nổi những lời chị cậu đang nói.
“Chúng ta đang mắc kẹt trong một thế giới khác mà chị còn muốn đi ngắm cảnh cơ à?” cậu bé thốt lên. “Chị có nghe chính mình lúc này không đấy? Chị có biết nghe điên đến mức nào không?”
Alex dừng bước và quay lại đối mặt với em trai. Trong mắt cô bé ánh lên sự nghiêm túc và tha thiết.
“Conner, năm vừa qua của đời mình thật tồi tệ. Chúng ta đã mất hết tất cả, chỉ còn mẹ và có nhau thôi,” Alex giãi bày. “Đêm nào cũng vậy, chị ước một bà tiên đỡ đầu hiện ra như có phép màu và làm cho mọi thứ tốt đẹp hơn, và giờ thì chúng ta đang ở một nơi mà chuyện đó là điều khả thi! Chị không có bạn bè để mà về nhà với bạn như em. Những người bạn duy nhất mà chị từng biết sống ở nơi này, và chị sẽ không về nhà cho đến khi chị gặp được họ!”
Alex tiếp tục đi dọc con đường. Conner vô cùng sửng sốt.
“Vì sao em lại là người biết lý lẽ ở đây chứ?” Conner hỏi. “Chị lúc nào cũng nghĩ quá mọi chuyện! Làm sao mà chị lại không lo lắng phát điên lên chứ?”
“Có gì phải lo lắng nào?” Alex hỏi với một tiếng cười.
“Đầu tiên, Mẹ sẽ làm gì khi phát hiện chúng ta biến mất chứ?” Conner chỉ ra. “Mẹ sẽ nghĩ mình bị bắt cóc! Mà mẹ đã có đủ thứ chuyện phải lo rồi đấy!”
Alex biết em mình nói đúng, nhưng khao khát được nhìn thấy thế giới cổ tích mãnh liệt đến độ cô bé có thể phớt lờ cậu.
“Tất cả những gì chị cần là một hay hai ngày thôi,” Alex nói. “Vậy là chúng ta có nhiều thời gian rồi.”
“Làm sao chị biết chắc được là các thế giới khác nhau có cùng một biểu thời gian chứ?” Conner hốt hoảng. “Nghĩ mà xem, truyện Cô bé Lọ Lem và Quàng Khăn Đỏ tồn tại trong thế giới của mình hàng trăm năm rồi, nhưng có vẻ từ đó đến giờ chỉ một thế kỷ hay ít hơn trôi qua ở đây thôi! Mất vài ngày ở đây và rồi Mẹ có thể thành bà lão tám mươi khi mình về tới nhà ấy!”
Conner gãi đầu; nghĩ nhiều thật đau đầu quá. Alex lắng nghe cậu chăm chú hơn dự tính. Cậu chính là đang lặp lại từng lời từng chữ một những gì giọng nói lý trí trong đầu cô bé đang nói.
“Lỡ như có chuyện gì xảy ra khi chúng ta đi thì sao?” Conner vặn hỏi. “Lỡ như mình trở về mà khỉ đột hay người ngoài hành tinh đã xâm chiếm trái đất rồi sao? Nếu em để lỡ chuyện đó, em sẽ không bao giờ tha thứ cho chị!”
Alex ngừng bước và nhìn lên khỏi tấm bản đồ. Một vẻ lạ lùng hiện lên trên mặt em.
“Không nghĩ ra chuyện đó, phải không?” Conner hỏi chị, nhưng Alex không còn nghe cậu nữa. Một chuyện khác hoàn toàn đã thu hút sự chú ý của Alex.
“Em có ngửi thấy không?” Alex hỏi.
“Thấy gì?” Conner đáp lại. “Tất cả những gì em ngửi thấy là mùi cây cối và đất.”
Alex tiến thêm vài bước nữa. “Không, nó là một thứ khác. Ngòn ngọt, như bánh nướng ấy.”
Conner hít hít. Đúng là có một mùi hương ngon lành lan tỏa trong không khí.
“Hình như là mùi… bánh gừng!” Alex kêu lên. Cô nhìn em với cặp mắt mở to, hào hứng.
“Ôi không,” Conner thốt lên.
Trước khi cậu bé có thể ngăn chị lại, Alex đã chạy vào rừng cây, rời khỏi lối mòn, theo hướng mà mùi hương bay đến.
“Alex, chờ đã!” Conner khẩn khoản. “Trở lại đi! Chị không biết mình đang đi đâu mà!”
Alex vụt chạy giữa rừng cây, nhảy qua những tảng đá và bụi rậm trên đường. Hương thơm mỗi lúc một nồng đậm hơn khi cô bé càng lúc càng chạy xa khỏi lối mòn. Conner theo sát chị, thúc giục Alex quay lại. Cuối cùng, Alex cũng dừng lại, và Conner đâm sầm vào chị. Cô bé đã tìm thấy đúng cái mà mình trông đợi.
Một ngôi nhà bánh gừng nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai thân cây to lớn. Kem trắng phủ trên mái nhà nhọn, những viên kẹo trái cây quây kết lại như những bụi cây, và kẹo que cắm dọc theo lối đi dẫn đến cửa trước nhà tựa như hàng rào vậy.
“Trông kìa, Conner!” Alex kêu lên, ngừng lại để lấy hơi. “Đó là một ngôi nhà bánh gừng, một ngôi nhà bánh gừng thực thụ! Trông nó đáng yêu biết chừng nào!”
“Oa,” Conner đáp. “Em cảm thấy mình có thể mắc bệnh tiểu đường vì nhìn vào nó đấy.”
“Vào trong đi!” Alex nói, và cất bước về phía ngôi nhà.
Conner nắm tay chị lại. “Chị mất trí rồi sao? Chị quên vụ Hansel và Gretel bị ăn thịt rồi à?”
“Chị chỉ muốn ghé nhìn vào một giây thôi mà, chỉ một giây…”
Cánh cửa ngôi nhà bánh gừng từ từ mở ra. Alex và Conner như chết sững. Một thân hình cao lớn, phủ kín trong áo choàng lách mình qua cánh cửa rồi ngẩng đầu lên nhìn bọn trẻ chằm chằm.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là một mụ phù thủy, mặc dù bọn trẻ chưa bao giờ gặp một mụ phù thủy thực thụ để so sánh nhưng mụ này còn đáng sợ hơn chúng tưởng tượng nữa. Làn da mụ nhăn nheo, nhợt nhạt và vàng võ. Đôi mắt mụ ngầu đỏ và lồi ra. Lưng mụ bị còng và có một cái bướu to tướng ở trên.
“Xin chào, các cháu,” mụ phù thủy lên tiếng. Giọng mụ the thé. “Các cháu có muốn cùng ta dùng bữa không?”
Bọn trẻ không thể nào che giấu được nỗi sợ hãi; chúng đứng sững và nhìn chằm chằm như thể mụ là một con Khủng long bạo chúa sắp chồm tới vồ chúng vậy.
“Không, cảm ơn,” Alex đáp. “Chúng cháu chỉ tình cờ qua đây. Bà có ngôi nhà đáng yêu thật.”
Chúng chầm chậm lùi lại từng bước một.
“Các cháu không muốn vào trong xem thử sao?” mụ phù thủy hỏi.
“Vào bên trong ai chứ?” Conner đáp trả, và Alex thúc cùi chỏ vào cậu.
“Đừng ngớ ngẩn thế, các cháu à, vào trong đi,” mụ phù thủy nói với vẻ mất kiên nhẫn. Mụ ta chìa cho chúng một cánh tay run rẩy, mời gọi. Chúng nhận thấy cánh tay phủ đầy những vết cháy xạm, có lẽ là dấu vết từ lần có khách trước của mụ.
“Chị tưởng là mụ phù thủy đã chết ở kết thúc truyện ‘Hansel và Gretel’ rồi,” Alex thì thầm với Conner.
“Có lẽ bà ta đã với được một cái bình chữa cháy sau khi bọn trẻ đi khỏi,” Conner thầm thì đáp lại.
Chúng tiếp tục lùi xa bà ta dần dần.
“Cảm ơn bà rất nhiều vì lời mời đó, nhưng chúng cháu thật sự phải đi thôi,” Alex nói.
“Chúng cháu thật sự rất bận,” Conner thêm vào. “Chúng cháu có hẹn uống cà phê với mấy chú lùn trong nửa giờ nữa, vì thế tốt hơn là chúng cháu đi thôi!”
Bọn trẻ nhanh chóng rời đi theo hướng mà chúng đã tới, nhưng phải dừng lại đột ngột khi bụp một cái, mụ phù thủy bất ngờ xuất hiện trước mặt! Chúng liền quay lại chạy theo hướng khác, nhưng tách một cái, mụ phù thủy lại hiện ra đằng trước! Bọn trẻ không còn đường chạy nữa.
“Các ngươi không được đi đâu cả,” mụ phù thủy nói. Mụ ta có vẻ cao lên, và mắt lồi thêm vì mất kiên nhẫn. “Giờ thì hãy ngoan ngoãn mà theo ta vào trong đi, lũ nhãi con.”
“Alex, chuyện này giống như một tình huống trong mấy phim cảnh cáo về người lạ từ hồi lớp một vậy,” Conner thì thầm với chị. “Chị vẫn còn giữ cái còi báo động bắt cóc chứ?”
“Bà không muốn ăn chúng tôi đâu!” Alex bảo mụ phù thủy. “Chúng tôi vừa đi bộ một lúc lâu nên rất thiếu nước! Chúng tôi gần như là chỉ có da bọc xương thôi.”
Mụ phù thủy rõ ràng đang cao lớn thêm. Cái bướu của mụ co lại trong khi thân hình vươn cao dần.
“Bạn của ngươi có vẻ khá mập mạp đấy,” mụ phù thủy nói, quan sát Conner như một con bọ ngựa sắp sửa tấn công. “Thằng nhóc thừa sức dùng rồi!” Mụ ta gần như đang nhỏ dãi thèm thuồng.
“Bà nói gì chứ?” Conner cảm thấy bị xúc phạm đến độ quên mất mụ ta đáng sợ thế nào. “Tôi nói cho bà biết, tôi sắp sửa lớn bổng lên nữa, và trước đó thì bao giờ tôi cũng tròn ra một chút!”
“Conner, làm ơn đừng…” Alex cố gắng can thiệp nhưng đã quá muộn.
“Vì sao bà lại muốn nạn nhân của bà phải mập mạp, hả? Không phải sẽ bổ dưỡng hơn sao nếu họ rắn chắc và cân đối?” Conner nói.
Mụ phù thủy liếc ngang và nhướng mày. Mụ ta chưa bao giờ nghĩ đến điều đó. Chắc hẳn việc mải mê suy nghĩ khiến mụ ta xao lãng khỏi tấn công bọn trẻ, vì mụ ta bắt đầu thu nhỏ trở lại hình dạng cũ với cái lưng còng.
“Theo ý tôi,” Conner tiếp tục, “bà nên biến ngôi nhà bánh gừng thành phòng tập thể thao và câu lạc bộ sức khỏe bánh gừng!”
Alex vẫn thường không thể tin nổi những chuyện điên rồ mà cậu em nói, nhưng chuyện này lại còn quá đáng hơn.
“Quả là một ý tưởng ngon lành,” mụ phù thủy khục khặc cười. “Ta sẽ xây lại nó khi ta xong chuyện với ngươi.”
Mụ phù thủy bắt đầu cao lớn trở lại. Lần này, miệng mụ há rộng ra và mấy chiếc răng sắc nhọn mọc lên. Mụ ta sắp xông tới tấn công rồi.
Alex hét lên, “Chờ đã!” Lấy tay che mặt, Alex nói, “Bà nợ cậu ấy!”
Mụ phù thủy thu lại thành hình dạng nhỏ hơn của mụ. “Ta nợ cái gì?” mụ hỏi.
“Phải! Chẳng phải nguyên tắc là thế sao?” Alex đáp. “Cậu ấy cho bà một ý tưởng, và giờ thì bà nợ cậu ấy một điều ước!”
“Một điều ước?” mụ phù thủy thắc mắc.
“Một điều ước?” Conner ngạc nhiên.
Alex gật đầu đầy vẻ thuyết phục. Mụ phù thủy làu bàu.
“Thật đấy, Liên minh Hạnh phúc Mãi mãi vừa ban bố một luật định mới,” Alex nói, suy nghĩ trong chớp nhoáng. “Bất cứ phù thủy nào được người ta cho một ý tưởng hay phải trả ơn bằng cách cho họ một điều ước.
“Ừm… đúng đấy,” Conner nói, hùa theo. “Đừng buộc Mẹ Ngỗng phải bay tới đây. Bà ấy sẽ thả ngỗng tấn công mụ đấy, rồi có con sẽ đẻ ra những quả trứng vàng, mà thế thì chẳng dễ chịu chút nào. Ai biết chúng sẽ hung dữ đến mức nào?”
“Được rồi,” mụ phù thủy lên tiếng. “Ta sẽ ban cho ngươi một điều ước. Nhưng chỉ vì ta không muốn phải đối phó với lũ quái bay lượn đó… một lần nữa.”
Conner nghiêng người lại gần chị. “Em nên ước điều gì đây? Em có nên ước được về nhà không?” cậu thì thầm.
“Không, mụ ta sẽ cố lừa chúng ta với bất cứ điều gì mình ước! Điều ước đó phải thật cụ thể mới được!” Alex trả lời.
“Nhanh lên, nhóc! Ta đói rồi!” mụ phù thủy giục. “Được rồi…” Conner nói, suy nghĩ nhanh hết sức có thể. Điều ước phải thật hay; nó phải giúp chúng thoát khỏi tình cảnh này. “Tôi ước bà trở thành một người ăn chay!” cậu bảo mụ phù thủy.
Alex quay ngoắt đầu lại phía cậu em. “Đó là cái em chọn sao?”
“Tốt lắm,” mụ phù thủy rít lên. Bọn trẻ không chắc mụ ta có biết ăn chay là gì không. Mụ phù thủy giơ tay lên trời và vỗ, tạo ra một tiếng động to như sấm.
Bọn trẻ nhảy tránh, nhưng điều ước dường như đã có hiệu lực. Cái bướu của mụ biến đi, vẻ vàng vọt trên da mất dần và đôi mắt ngầu đỏ dịu lại.
“Ta hết muốn ăn rồi,” mụ phù thủy nói. Mụ nhún vai, quay lưng lại Alex và Conner, rồi đi vào ngôi nhà bánh gừng, đóng sập cửa lại phía sau.
Alex và Conner hít một hơi thật sâu. Cả người chúng chưa bao giờ lại căng thẳng đến vậy.
“Suýt chết!” Alex thốt lên.
“Chị không cần phải cảm ơn đâu!” Conner nói.
“Làm sao em lại nghĩ ra ý ước cho bà ta trở thành người ăn chay chứ?” Alex hỏi.
Conner gãi đầu. “Đó là cách duy nhất em biết để đảm bảo bà ta không ăn thịt chúng ta.”
Alex mỉm cười với cậu. Cô bé chẳng có mấy dịp để mà tự hào về em trai, nên khi cơ hội đến, em tận dụng nó đến mức tối đa.
“Làm tốt lắm, nhưng hãy đi khỏi đây phòng trường hợp điều ước của em mất hiệu lực.”
Bọn trẻ băng vội qua khu rừng đến khi trở lại được lối mòn. Chúng tiếp tục tiến về phía nam, lần này thì giữ nhịp bước nhanh hơn. Chúng vừa có cuộc gặp gỡ nguy hiểm đầu tiên ở thế giới cổ tích và chẳng mong ngóng gì cuộc gặp tiếp theo.
Alex và Conner đã bước vội theo lối mòn được một lúc rồi Conner lên tiếng, “Alex, em phải ngồi nghỉ thôi! Em thấy như chân mình sắp rụng ra vậy!”
“Conner, chúng ta phải tiếp tục đi! Đã chiều rồi, mà Froggy nói mình cần phải đến Vương quốc Góc khuất trước khi trời sụp tối!” Alex cảnh báo.
“Anh ta nói thì dễ rồi – anh ta có chân ếch mà!” Conner vừa trả lời vừa thở nặng nhọc. “Chỉ vài phút thôi, rồi mình sẽ đi tiếp, em hứa đấy!”
“Được rồi, nhưng hãy tìm chỗ nào an toàn đã,” Alex đáp.
Chúng tiếp tục đi xa hơn chút nữa và tìm thấy một chỗ thoáng đãng dễ chịu giữa một cụm cây. Conner tìm được một thân cây đổ để ngồi lên và lấy lại sức.
Alex nhìn quanh xem xét cây cối trong rừng, nhận thấy chúng đều có hình dáng, kích thước và sắc xanh đậm nhạt khác nhau. Cô bé vẫn còn bàng hoàng vì những chuyện đã xảy ra.
“Thật tuyệt vời, phải không?” Alex cất lời. “Tất cả những chuyện này ở ngay trên đầu ngón tay chúng ta bấy lâu nay, mà chúng ta không hề biết.”
Cô ngồi xuống cạnh em, nở nụ cười rộng tới tận mang tai.
“Em nghĩ cha và bà nội sẽ nghĩ gì về tất cả chuyện này?” Alex hỏi em. “Em nghĩ họ sẽ nói gì nếu họ biết tất cả chuyện này là có thật?”
“Từ cái cách họ nói về truyện cổ tích, em nghĩ là họ đã biết thế rồi,” Conner nói và không thể ngăn mình mỉm cười với ý nghĩ đó.
“Chị có cả ngàn lý do để ước rằng cha vẫn còn sống,” Alex thốt lên. “Nhưng giờ chị còn mong ước thế hơn bao giờ hết, để đưa cha trở về rồi cho cha và bà trông thấy tất cả những thứ này.”
“Chúng ta phải về nhà trước đã,” Conner nhắc chị. “Và nhân tiện, em nghĩ chúng ta nên xem qua quyển nhật ký. Chúng ta càng đọc nó sớm bao nhiêu thì càng chóng về nhà được bấy nhiêu.”
“Chị biết,” cô bé đáp. “Nhưng chúng ta ít nhất cũng phải thấy một lâu đài hay cung điện trước đã! Cha và bà sẽ muốn chúng ta làm thế!”
Conner càu nhàu. “Alex, chúng ta chỉ vừa thoát khỏi trở thành bữa trưa cho một mụ phù thủy. Mình không thể để mất thêm thời gian…”
Tiếng động từ một vài cành cây gãy chợt vang đến khoảng rừng trống khi một cái gì đó đến gần. Alex và Conner nấp xuống sau thân cây đổ, tránh bị phát hiện.
Một con ngựa màu kem từ từ tiến lại khoảng rừng trống. Nó nhấc chân với một phong thái đặc biệt, như thể đã được huấn luyện đi nhón chân. Một người phụ nữ đang cưỡi ngựa, cô thận trọng nhìn quanh khi tiến vào.
Cô gái trẻ trung và xinh đẹp. Đôi mắt to có màu xanh lục, tóc búi lưng chừng và rũ xuống thành từng lọn dài, vàng óng. Cô vận một tấm áo choàng đan sợi dài, màu hạt dẻ với quần ôm màu đen và mang một đôi bốt rất cao.
Người phụ nữ và con ngựa di chuyển thật khẽ vào giữa vùng rừng trống.
“Yên nào, Porridge,” người phụ nữ nói, vuốt ve con ngựa. “Thế mới là cô bé ngoan chứ, khoan thai và chậm rãi.” Cô nhảy xuống ngựa và đi đến một cái cây. Alex có thể thấy cái gì đại loại như một tờ giấy ghim trên thân cây và, sau khi nhìn kỹ, nhận ra đó là thông báo Truy nã Goldilocks mà cô bé đã thấy hôm trước.
Người phụ nữ lắc đầu sau khi đọc nó. Cô xé tờ giấy khỏi thân cây và vò lại.
“Ai đấy? Cô ấy đang làm gì vậy?” Conner thì thầm với chị.
“Em thấy chị giống nhà ngoại cảm lắm sao?” Alex thì thầm đáp trả.
Bỗng nhiên, người phụ nữ quay ngoắt đầu về phía bọn trẻ. Dù cô ta là ai thì cũng là người vô cùng thính tai. Người phụ nữ rút ra một thanh trường kiếm từ bên trong tấm áo choàng và giơ cao nó trong không khí.
Ánh nhìn của cô ta nghiêm nghị và quả quyết; cô ta hiển nhiên là một nhân vật đáng gờm. Người phụ nữ bước đến gần hơn nơi ẩn nấp của Alex và Conner.
Tiếng sói tru lanh lảnh bỗng dội vang khắp khu rừng. Tiếng tru lớn đến độ Alex và Conner phải bịt tai lại. Người phụ nữ quay ngoắt lại và chĩa mũi kiếm về hướng ngược lại với bọn trẻ.
“Porridge, sẵn sàng đi! Chúng ta sắp có bạn đồng hành,” cô ta nói.
“Ai vậy?” Alex và Conner thì thầm với nhau.
Luồn lách qua rừng cây tiến đến chỗ bọn trẻ là nửa tá chó sói. Tuy nhiên, những con sói này không giống bất cứ con sói nào mà bọn trẻ từng thấy trước đây. Chúng to gấp bốn lần kích thước loài sói bình thường trong thế giới bọn trẻ. Lông của chúng đen tuyền và rối bù, mắt đỏ ngầu, và mõm thì rộng hoác. Lũ chó sói này sẵn sàng cắn giết bất cứ lúc nào. Không nghi ngờ gì nữa, bọn trẻ đã được diện kiến Bầy Sói To Hung Tợn.
Alex và Conner níu lấy nhau, run rẩy vì sợ hãi. Người phụ nữ vận áo choàng hạt dẻ không hề tỏ ra chút dấu hiệu nào của sự lo sợ; cô ta chĩa mũi kiếm vào con sói lớn nhất, đứng giữa bầy. Bầy sói gầm gừ và nghiến răng với người này.
“Xin chào, Malumclaw,” người phụ nữ cất lời.
“Chào, Goldilocks,” Malumclaw gầm gừ đáp trả.
Bọn trẻ cùng lặng người chấn động.
“Goldilocks! Đó là Goldilocks!” Alex máy môi với Conner.
“Bọn sói biết nói! Chúng nói!” cậu bé máy môi lại với chị.
“Ta ngạc nhiên là ngươi chưa bị xích lại trong một cái xà lim nào ở nhà ngục Vương quốc Quàng Khăn Đỏ đấy,” Malunclaw nói với Goldilocks.
“Ta lại ngạc nhiên là ngươi chưa bị biến thành một tấm thảm cho nhà trẻ đấy,” Goldilocks đáp trả. “Cái gì đưa ngươi đến chỗ này trong rừng? Ở đây trong hàng dặm chẳng có một ngôi làng vô tội nào cho bầy của ngươi giày xéo đâu.”
Goldilocks không lúc nào hạ thấp thanh kiếm. Những con sói khác trong bầy của Malunclaw từ từ bao vây cô ta và Porridge.
“Bầy của ta đang đói. Chúng ta dừng lại đây để lót dạ bữa trưa,” con sói nói.
“Người muốn ăn thịt ta à?” Goldilocks hỏi. “Ta nghĩ giờ ngươi phải nhận được bài học rồi chứ. Ta sẽ đớp trả đấy.” Cô ta siết thanh kiếm chặt hơn nữa.
Malumclaw phá ra cười.
“Con sói biết cười! Nó biết cười!” Conner lại máy môi với Alex.
“Ngươi quá nhỏ chẳng đáng một phần ăn,” Malumclaw đáp lời với vẻ nhăn nhở độc ác của sói. “Ngựa của ngươi, trái lại, có đủ thịt để chia cho cả bầy đấy!”
Alex và Conner chưa bao giờ thấy một con ngựa trông hoảng sợ như Porridge. Nếu con ngựa này không có màu lông sáng thế, chúng chắc đã thề là con ngựa đã tái nhợt đi.
“Nếu ngươi dám làm nó bị dù chỉ một vết xước, ta sẽ lấy ngươi làm áo khoác, hiểu chứ?” Goldilocks cảnh cáo con sói.
“Tất cả những gì con người làm trong thế giới này là ăn thịt người khác!” Conner thì thầm với Alex và, vừa dứt lời, cậu đã biết không nên làm thế.
Một con sói quay sang hướng bọn trẻ. “Malumclaw, tôi nghĩ mình vừa nghe được cái gì đó,” nó gầm gừ.
Alex bịt miệng lại ngăn mình không thét lên.
Con sói bắt đầu hít ngửi thật mạnh bầu không khí. “Ta đánh hơi được hai đứa trẻ! Một thằng nhóc và một con nhóc.”
Goldilocks có vẻ cũng ngạc nhiên như những con sói còn lại khi biết được chuyện này. Vậy đó là người mà trước đó cô ta đã nghe thấy đằng sau.
Bọn trẻ có thể nghe được tiếng tim đập của chính mình. Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo đây? Goldilocks có bỏ rơi chúng để cứu lấy con ngựa của mình không? Bọn trẻ vừa thoát khỏi bị ngấu nghiến bởi một mụ phù thủy trong đường tơ kẽ tóc chỉ để bị ăn sống nuốt tươi bởi một bầy sói lớn quá cỡ ư?
“Ta e là ngươi vừa bỏ lỡ bọn trẻ rồi!” Goldilocks nói. “Ta đã dọa cho chúng sợ bỏ đi như ta đã dọa ngươi lần hội ngộ trước.”
“Vậy thì con ngựa phải nộp mạng!” Malumclaw tuyên bố.
Lũ sói cùng nhau tru lên những tràng điếc tai. Chúng bắt đầu vờn quanh Goldilocks và Porridge, càng lúc càng gần hơn. Chúng nhe những hàm răng khổng lồ ra đớp, và Goldilocks vung gươm chém xuống.
Một con sói định vồ Porridge, nhưng con ngựa đã đá nó văng đi với cú đá hậu. Một con sói khác nhào lên Goldilocks, nhưng cô ta đã chém một nhát gươm, làm nó tuôn máu, và rên rỉ chuồn đi.
Goldilocks là nữ kiếm sĩ giỏi nhất mà bọn trẻ từng thấy. Mỗi lần một con sói đưa móng vuốt đến gần cô ta hay con ngựa, Goldilocks đều nhanh chóng che chắn được. Porridge cũng không tệ; cô ngựa chẳng e dè gì mà không đá văng bất kỳ con sói nào tiến đến quá gần gây nguy hiểm.
Một con sói đã nhảy vọt lên và cắm phập móng vuốt vào lưng Porridge. Con ngựa nhảy dựng lên thoát ra. Bằng một nhát kiếm nhanh, Goldilocks chém đứt lìa một chân sói. Con vật khập khiễng chạy vào rừng, tru lên đau đớn.
Hai con sói hợp sức tấn công Goldilocks. Một con lao về phía cô, con kia thì chặn đường. Thanh kiếm bay vào không trung và rơi xuống gần nơi bọn trẻ ẩn nấp. Goldilocks ngã xuống đất, không còn vũ khí.
Bọn sói siết chặt vòng vây quanh cô ta và con ngựa, chuẩn bị kết liễu họ.
“Bắt lấy!” Conner kêu lên, rồi ném thanh kiếm thẳng tới chỗ người phụ nữ. Goldilocks vung gươm thật mạnh đánh vào lũ sói đang siết chặt vòng vây xung quanh, để lại những vết cắt dài và sâu trên mõm chúng.
“Rút lui!” Mulumclaw ra lệnh cho bầy sói. “Không bữa ăn nào đáng để vướng vào mớ rắc rối này cả!”
Lũ sói chạy tán loạn vào rừng, gầm gừ và tru lên trong căm giận, để cả phần còn lại của khu rừng biết chúng đang trên đường đến.
“Hẹn lần sau gặp lại, Goldilocks!” Malumclaw gọi với lại khi biến mất vào trong khu rừng cùng với bầy sói.
Goldilocks đứng dậy và tra kiếm vào vỏ. Cô bị hụt hơi và, giờ đây khi kẻ thù đã bỏ đi, có vẻ yếu đuối hơn mức đã để lộ ra trong lúc chiến đấu. Cô vỗ về mũi Porridge và chấm nhẹ lên vết thương của con ngựa bằng tấm áo choàng.
“Cô bé ngoan, Porridge,” Goldilocks nói.
Cô quay lại và hướng về phía thân cây đổ mà Alex và Conner đang nấp phía sau.
“Giờ các em có thể ra rồi,” Goldilocks gọi
Thoạt đầu, bọn trẻ do dự. Nhưng rồi Conner hiện ra và thốt lên, “Thật đỉnh quá!”
“Conner!” Alex nhắc, xuất hiện bên cạnh cậu bé.
“Thật là một cuộc chiến phi thường!” Conner tiếp tục. “Chị biết không, ban đầu thực ra em tưởng chúng thắng được chị rồi! Em chưa bao giờ nghĩ rằng một cô gái và con ngựa của cô ấy có thể đấu lại sáu con sói đói, nhưng chị làm em ấn tượng thật đấy! Chị học cách chiến đấu như thế ở đâu vậy?”
Goldilocks không hề thích thú với sự hào hứng đó của cậu bé. “Khi cậu phải trốn chạy một thời gian dài như tôi, cậu sẽ học được vài mánh ở đây đó thôi.” Cô quay lưng lại và lên ngựa với một cú nhảy.
“Vậy, đúng là chị sao?” Alex hỏi. “Chị có thật là Goldilocks? Người phụ nữ bị truy nã dù còn sống hay đã chết vì mọi tội lỗi của cô ấy?”
“Đừng tin vào tất cả những gì các người đọc được,” cô lạnh lùng nói, rồi kéo cương Porridge và phóng đi.
Nhưng cô chỉ đi một quãng ngắn đã quay lại.
“Cảm ơn vì sự hỗ trợ của các em,” Goldilocks nói.
Conner gật đầu.
“Đây, cầm lấy cái này. Phòng khi các em cần đến nó.” Goldilocks cho tay vào trong giày bốt và lấy ra một thanh đoản kiếm bạc. Cô vất nó xuống đất.
“Giờ thì hãy đi khỏi nơi đây càng xa càng tốt; bọn sói sẽ trở lại sớm hơn các em nghĩ đấy.” Dứt lời, Goldilocks và Porridge phóng nhanh vào khu rừng.
Alex và Conner đứng im nhìn người phụ nữ cưỡi ngựa đi khuất.
“Thật tuyệt vời!” Conner lên tiếng. Cậu bé nhặt thanh đoản kiếm lên và để vào trong túi. “Mặc dù đáng sợ thật, nhưng cũng hay khi được gặp một người khác cho có thay đổi.”
“Tốt hơn chúng ta nên đi khỏi đây thôi,” Alex nói. “Và lần này chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi biết được mình đã ra khỏi Rừng Chú Lùn!”
Conner hoàn toàn nhất trí. Bọn trẻ tiếp tục lần theo con đường đất, lần này thì chạy.
Ngày hôm nay, cặp song sinh đã gặp phải nhiều hiểm nguy hơn những gì chúng đã kinh qua suốt cả đời. Thật không may cho bọn trẻ, đó không phải là lần cuối chúng chạm trán Goldilocks, Bầy Sói To Hung Tợn, hay Rừng Chú Lùn…
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước