Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4 - Miền Cổ Tích
lex đã hành xử lạ lùng suốt cả tuần lễ. Conner nhận thấy ngay, bởi vì chị cậu không liến thoắng và vui vẻ như thường lệ. Thay vào đó, cô bé rất im lặng và trông như đang chìm trong hoang mang tột độ.
Khi ăn sáng, Alex hầu như không nhận thấy em trai mở lời “Chào buổi sáng”. Ở trường, em không còn giơ tay phát biểu nhiều như trước nữa. Tan học, em hầu như không nói với Conner lời nào trên đường về nhà. Và ngay khi về đến nhà, Alex sẽ chạy vội lên lầu và nhốt mình trong phòng ngủ cho đến hết ngày.
“Chị có ổn không?” Sau cùng, Conner cũng hỏi chị gái. “Chị có vẻ lạ lắm.”
“Ừ, chị chỉ mệt thôi,” Alex đáp.
Conner biết chị cậu hẳn phải mệt, bởi vì có vẻ như Alex chẳng hề ngủ nghê gì cả. Suốt cả tuần, mỗi lần cậu thức dậy vào lúc nửa đêm để đi lấy một ly nước hay vào nhà vệ sinh là lại thấy ánh đèn trong phòng ngủ của chị vẫn còn sáng, và cậu có thể nghe thấy cô chị lục đục bên trong, đang làm gì đó.
Conner không cần phải là thần đồng mới biết được chị cậu đang gặp vấn đề gì đó nghiêm trọng hơn là chỉ mất ngủ. Cậu đã xem nhiều băng hình về sức khỏe ở trường, đủ để biết rằng con gái vào tuổi chị cậu sẽ bắt đầu trải qua các kiểu sớm nắng chiều mưa và thay đổi, nhưng Alex đã trở thành một con người khác hoàn toàn. Việc gì đó rất nghiêm trọng đang làm phiền lòng Alex, mà chị cậu lại giữ nó trong lòng.
“Chị có thể mượn vài cây bút chì của em không?” Alex hỏi cậu em vào một đêm khuya khoắt, mắt tỉnh rao ráo.
Việc đó cũng như một con công lại đi hỏi mượn vài cái lông vậy. Cậu bé không chắc phải đáp lại lời hỏi mượn này thế nào. Chị cậu hẳn không phải đang làm bài vào cái giờ này chứ?
“Không phải là chị có tới hàng trăm cây sao?” Conner hỏi chị.
“Ừ… nhưng chị làm mất cả rồi,” Alex đáp.
Cậu bé chia sẻ số bút chì ít ỏi cậu có với chị. Alex cầm lấy và nhanh chóng biến mất vào phòng mình trở lại; cô bé thậm chí không bận tâm với việc chúng bị gặm nham nhở hay đã mất phần gôm.
Đêm hôm sau, Conner cứ giật mình tỉnh giấc vì một âm thanh ngân vang đến từ phòng Alex. Nó rất khẽ nhưng lại có độ rung mạnh mà cậu có thể cảm thấy và nghe một cách rõ ràng.
“Alex?” Conner lên tiếng, gõ cửa phòng chị. “Tiếng gì vậy? Em đang cố gắng chợp mắt và nó làm em muốn điên đầu lên!”
“Chỉ là một con ong thôi. Chị đuổi nó ra ngoài cửa sổ rồi!” Alex trả lời với giọng hoảng hốt từ bên kia cánh cửa.
“Một con ong sao?” Conner lúng túng hỏi.
“Ừ, một con ong rất to. Giờ đang là mùa giao phối, em biết đấy, nên thời điểm này trong năm chúng hoạt động rất mạnh,” Alex nói vọng ra.
“Ơ… được rồi…” Conner nói và trở lại giường.
Tuy nhiên, mấy chuyện đó chẳng là gì so với những biến cố ở trường hôm sau.
“Ai có thể cho cô biết tên các con sông chảy qua vùng Lưỡng Hà cổ nào?” cô Peters hỏi cả lớp trong tiết sử. Như thường lệ, chẳng có ai xung phong cả.
“Có em nào biết không?” cô Peters hỏi. Mọi người đều nhìn vào Alex và trông đợi cánh tay của cô bé giơ lên, nhưng Alex chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn. Em không hề chú ý.
“Sông Tigris và Euphrates nhé,” cô Peters giảng cho cả lớp. “Có em nào cho cô biết rằng người ta tin là khu vực giữa hai con sông đó là gì không?” Cô giáo hướng về phía Alex đặt câu hỏi, nhưng chẳng có tác dụng gì: Alex đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình.
“Em Bailey, có lẽ em biết câu trả lời?” cô Peters gợi ý. “Cho cái gì ạ?” Alex hỏi, bừng tỉnh khỏi giấc mơ màng.
“Cho câu hỏi,” cô Peters đáp.
“Ồ…” Alex ngập ngừng. “Không, em không biết ạ.” Cô bé tựa đầu vào tay và tiếp tục nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô Peters và cả lớp chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Alex lúc nào cũng biết câu trả lời. Làm sao mà lớp học tiếp tục hoạt động được mà không có Alex chứ?
“Cái nôi của nền văn minh…” cô Peters giảng cho cả lớp, trả lời câu hỏi. “Nhiều người tin rằng nhân loại đã bắt đầu từ đó – em Bailey!”
Alex ngồi bật dậy trên ghế. Cái việc khó tin nhất từng có trong lớp đã xảy ra: Alex Bailey ngủ gật trong giờ học!
“Em… em… em vô cùng xin lỗi, cô Peters!” Alex thiết tha. “Em không hiểu chuyện gì xảy ra với mình nữa! Gần đây em không ngủ được mấy!”
Cô Peters nhìn chằm chằm vào cô bé như thể vừa chứng kiến cảnh một con thú độc ác hoang dã sinh con vậy. “Không… không sao cả,” cô giáo nói. “Em có cần lên phòng y tế không?”
“Không, em ổn ạ. Em chỉ hơi buồn ngủ thôi,” Alex đáp. “Em hứa chuyện đó sẽ không bao giờ tái diễn ạ!” Conner đã theo dõi mọi chuyện như xem một tai nạn tàu lửa vậy. Tất cả những gì cậu bé có thể làm là lắc lắc đầu. Chuyện gì đã xảy ra với Alex vậy? Người chị đích thực của cậu đâu rồi? Chị đang biến thành chính cậu!
Âm thanh vang vọng mà Conner đã nghe thấy đêm qua đột ngột tràn đầy lớp học. Alex ngồi thẳng đơ trong ghế, vẻ lo lắng; mắt cô bé mở to hơn bao giờ hết. Vài học sinh khác nhìn quanh, cố tìm hiểu xem âm thanh đó phát ra từ đâu.
“Em nào có thể cho cô biết người dân Lưỡng Hà đã mang đến cho Thời kỳ đồ đồng công nghệ gì?” cô Peters hỏi, hoàn toàn không biết đến âm thanh lạ. “Có em nào không?” cô hỏi lại.
Cánh tay của Alex vọt lên không trung.
“Mời em Bailey?” cô Peters vui sướng gọi.
“Em có thể đến nhà vệ sinh không ạ?” Alex vừa nói vừa hé mắt nhìn trộm cô giáo.
Cô Peters thở dài thất vọng. “Ừ, em đi đi,” cô đáp.
Trước khi cô Peters dứt lời, Alex đã bật khỏi ghế, chụp lấy cặp của mình và chạy ra cửa.
Conner nhìn theo trong khi chị cậu rời đi. Mắt cậu mở to đầy ngờ vực. Vì sao chị cậu phải mang theo cặp đến nhà vệ sinh chứ?
Cậu bé phải biết được chuyện gì đang diễn ra. Cậu sẽ hỏi chị ngay bây giờ, ở trường, khi mà chị không có chỗ nào để trốn tránh và không có phòng ngủ nào để nhốt mình vào đó.
“Thưa cô Peters?” Conner cất tiếng gọi.
“Sao, em Bailey?” cô Peters hỏi.
“Em có thể đến phòng y tế không ạ?” cậu hỏi.
“Để làm gì cơ?” cô hỏi lại.
Cậu bé chưa kịp nghĩ xa đến thế. “Ừm… cùi chỏ của em bị đau ạ,” Conner đáp.
Cô Peters lạnh lùng nhìn cậu bé. Có lẽ cô còn tin hơn nếu cậu bảo mình là một con khủng long. “Cùi chỏ của em đau á?” cô hỏi.
“Vâng, đau lắm ạ. Em đã va nó vào bàn, và giờ thì nó đang làm em đau muốn chết được,” Conner nói, siết chặt cái cùi chỏ hoàn toàn lành lặn của mình.
Cô Peters nhíu mày và đảo mắt, hai dấu hiệu đặc trưng thể hiện sự khó chịu trên cùng một vẻ mặt. “Được thôi,” cô giáo nói. “Nhưng cô phải viết cho em một tờ xin…” Conner đã đi khỏi cửa trước khi cô dứt lời.
Trong khi đó, Alex đã ào vào phòng vệ sinh nữ. Cô bé nhanh chóng nhìn xuống mọi khe cửa để chắc chắn mình chỉ có một mình. Alex kéo mở khóa cặp, lấy ra cuốn Miền Cổ Tích và đặt nó lên trên bồn rửa mặt; nó đang tỏa sáng và ngân vang hơn bao giờ hết.
“Làm ơn tắt đi! Làm ơn tắt đi!” Cô bé nói với quyển sách. “Tớ đang ở trường! Tớ không thể bị bắt gặp với cậu ở đây được!”
Âm thanh và ánh sáng dần dần dịu lại, và Miền Cổ Tích trở lại thành một cuốn sách bình thường. Alex vừa thở phào nhẹ nhõm thì hốt hoảng nhận ra có người đột nhiên xông vào nhà vệ sinh. Đó là em trai của cô.
“Ong chẳng có mùa sinh sản nào cả, Alex,” Conner nói với một cái nhíu mày và tay chống nạnh. “Em đã tra cứu đấy. Chúng sống trong cộng đồng lớn như kiến vậy, ngay cả những con lớn cũng thế. Chúng chẳng có thời gian biểu đâu.”
“Conner, em làm gì ở đây vậy? Em không thể vào nhà vệ sinh nữ được!” Alex la lên.
“Em sẽ không đi đâu cả cho đến khi chị nói cho em biết chuyện gì đang xảy ra!” Conner gặng hỏi. “Chị đã nói dối với em suốt tuần nay. Em biết đang có chuyện gì đó; em có “trực giác song sinh” đấy.”
“Trực giác song sinh?” Alex hỏi với vẻ chế nhạo.
“Em bịa ra đấy,” Conner đáp. “Điều đó có nghĩa là em biết được mỗi khi có chuyện gì đó làm chị phiền lòng, ngay cả khi chị nói là không có gì cả. Ban đầu em còn tưởng chị gặp mấy rắc rối của con gái…”
“Ôi, Conner, thôi nào!” Alex cắt ngang.
“Nhưng rồi, sau khi nghe cái tiếng o e lạ lùng đêm khuya, em đoán mẹ hẳn là đã mua cho chị một cái điện thoại di động mà không muốn em biết. Nhưng rồi em nhớ ra chị chẳng có ai là bạn cả, vậy thì ai lại gọi điện và nhắn tin cho chị chứ?”
Alex gầm gừ. Giờ thì cậu đang buộc tội và tỏ ra thô lỗ với cô chị.
“Nhưng em hiểu chị đủ để biết rằng phải có chuyện gì tệ hơn mới khiến chị phải hành động như vầy,” Conner nói. “Chị im lặng, chị không trả lời được mấy câu hỏi của cô Peters, và chị ngủ gật trong giờ học! Chị đang cư xử như em vậy! Vậy nên chị nói đi, chị đang gặp chuyện gì?”
Alex không nói gì cả; cô bé chỉ cúi nhìn xuống chân. Alex rất xấu hổ vì cách hành xử của mình bấy nay, nhưng em biết sẽ chẳng có ai tin vào lý do của mình, có lẽ chỉ trừ cậu em trai.
Conner nhìn quanh nhà vệ sinh nữ. “Trời ơi, trong đây sạch sẽ quá cơ. Nhà vệ sinh nam trông cứ như là đáy của một cái thùng rác kinh khủng vậy… Chờ đã, sao chị lại mang theo cuốn sách của bà?”
“Chị không biết chuyện gì đang xảy ra hết!” Alex bật khóc thành tiếng và thổn thức như mọi người vẫn khóc khi kiệt sức và căng thẳng quá mức.
Conner lùi lại một bước để tự vệ. Cậu bé chưa từng thấy chị mình kích động như vậy.
“Ban đầu chị còn tưởng mình hoang tưởng đấy thôi!” Alex nói. “Chị cứ tưởng mình bị dị ứng với món gì đó mà bà đã nấu trong bữa tối. Đó là đêm đầu tiên nó xảy ra! Nhưng rồi nó cứ xảy ra hoài, nên chị biết đó chẳng phải là phản ứng dị ứng gì cả!”
“Alex, chị đang nói về cái gì thế?” Conner hỏi.
“Cuốn Miền Cổ Tích!” Alex hét lên. “Nó phát sáng! Nó ngân vang! Mỗi ngày nó lại to tiếng hơn và sáng chói hơn! Chị mất ngủ vì cố gắng tìm hiểu vì sao nó lại thế! Nó phá vỡ mọi nguyên tắc khoa học!”
“À…” Conner nhướng mày. “Alex, em nghĩ chúng ta nên đến phòng y tế…”
“Hẳn em cho rằng chị điên rồi!” Alex bảo cậu em. “Ai cũng sẽ đi đến kết luận đó trừ phi họ chính mắt chứng kiến. Nhưng chị thề là chị đang nói sự thật!”
“Em không nghĩ là chị điên đâu,” Conner nói dối, bắt đầu nghĩ rằng chị cậu chắc chắn phát điên rồi.
“Nó xảy ra một hoặc hai lần mỗi ngày,” Alex kể. “Chị sợ mẹ sẽ phát giác ra, nên chị mang nó đến trường; mẹ chẳng cần phải thêm một mối lo về một cuốn sách bị ma ám nằm trong nhà nữa.”
Conner chẳng biết phải nói gì. Cậu bé thoáng tưởng tượng ra những chuyến thăm của cậu và mẹ đến bệnh viện tâm thần địa phương và những lời châm chọc mà cậu sẽ nói về chiếc áo khoác trắng mà Alex phải mặc.
Rõ ràng là chị cậu đã mất trí rồi, nhưng sau tất cả những chuyện mà chúng đã trải qua, cậu không thể đổ tội cho chị được. Cậu miên man suy nghĩ cha sẽ xử lý tình huống này ra sao. Ông sẽ dùng đến câu chuyện nào để an ủi Alex?
“Alex,” Conner cất lời với ánh mắt thấu hiểu. “Chúng ta đã trải qua nhiều chuyện trong năm qua. Cũng hoàn toàn bình thường thôi nếu ta cảm thấy quá tải và…”
Tiếng ngân nga lại bắt đầu. Hai đứa ngó cuốn Miền Cổ Tích trên bồn rửa; trước sự nhẹ nhõm của Alex và sự kinh hoảng của Conner, nó đang tỏa sáng.
Conner nhảy ngược ra bức tường phía sau như thể đang đối diện với một trái bom vậy.
“Cuốn Miền Cổ Tích!” Conner la hoảng. “Nó tỏa sáng! Nó ngân nga!”
“Chị đã bảo em mà!” Alex nói.
Conner há hốc miệng tưởng như cằm chạm đến ngực cậu được. “Nó bị nhiễm chất phóng xạ ư?” cậu hỏi.
“Chị không nghĩ thế,” Alex đáp. Cô bé vươn tay cầm cuốn sách.
“Đừng đụng vào nó, Alex!” Conner kêu lên.
“Bình tĩnh nào, Conner,” Alex trấn an cậu. “Chị đã giữ nó cả tuần rồi.”
Chỉ dùng một ngón tay, Alex gạt cho cuốn sách mở ra và cả nhà vệ sinh lập tức được chiếu sáng. Tất cả hình minh họa và chữ viết đã biến mất, và các trang sách có vẻ như được làm toàn bằng ánh sáng. Alex cúi xuống gần cuốn sách hơn.
“Nghe này. Em có nghe thấy không?” cô bé hỏi. “Chị có thể nghe thấy tiếng chim và tiếng lá. Chị chưa từng nghe các tiếng động này phát ra từ quyển sách trước đó!”
Conner nhích dần khỏi bức tường rồi cúi xuống cùng chị. Tiếng chim ríu rít và tiếng cây lá xào xạc trong gió dội vào nền gạch và sứ trong nhà vệ sinh.
“Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?” Conner hỏi. “Chị có chắc là nó không có pin hay cái gì đó đại loại không đấy?”
“Kết luận đã cân nhắc kỹ nhất của chị, tính đến mọi kiến thức khoa học và kỹ thuật mà chị biết, thì đó là phép màu,” Alex nói. “Chẳng còn cách giải thích nào khả thi nữa!”
“Chị có nghĩ bà biết chuyện này không?” Conner hỏi. “Bà đã giữ quyển sách nhiều năm trước khi trao cho tụi mình. Chị có nghĩ chuyện này từng xảy ra rồi không?”
“Chị không nghĩ bà lại đưa nó cho chúng ta nếu bà biết nó có thể làm được những gì,” Alex trả lời.
“Chị nói phải,” Conner nói. “Bà vẫn còn cắt nhỏ phần thịt của em khi đến nhà mình ăn tối, vì bà không tin em khéo dùng dao.”
“Còn nữa,” Alex tiếp. Cô bé luồn tay vào cặp và lấy ra một cây bút chì. Thật cẩn thận, cô bé đặt cây bút chì lên cuốn sách đang mở. Nó nhanh chóng chìm vào trang sách đang phát sáng và biến mất.
“N-n-nó đi đâu rồi?” Conner lắp bắp trong sự kinh ngạc tột độ.
“Chị không biết!” Alex đáp. “Chị đã bỏ đủ thứ đồ vật vào đó cả tuần nay! Bút chì, sách, tất bẩn và tất cả những thứ chị tìm được mà chị biết là mình sẽ không tiếc chúng. Chị nghĩ nó có thể là một dạng cửa gì đó.”
“Cửa đến đâu chứ?” Conner hỏi tiếp.
Alex không có câu trả lời. Tất nhiên, có một nơi mà cô bé mong là cuốn sách sẽ đưa đến.
Cặp song sinh cúi xuống cuốn sách sát hơn, mũi của chúng gần như chạm vào nó. Bọn trẻ phải nheo mắt lại vì nó quá chói.
Đột nhiên, một chú chim đỏ rực bay ra từ quyển sách.
Bọn trẻ hét lên và chạy khắp phòng trong cơn hoảng loạn. Chúng va vào nhau, va phải bức tường và đụng vào bồn rửa trong lúc chú chim hạ xuống phía trên chúng; chú ta cũng hoảng sợ như bọn trẻ vậy. Cuối cùng, Conner mở cửa nhà vệ sinh và chú chim bay ra khỏi đó, đến với thế giới rộng lớn.
“Chị không hề nói là có thứ đi ra từ nó!” Conner lớn tiếng trách.
“Chị không hề biết! Đó là lần đầu tiên chuyện đó xảy ra!” Alex to tiếng đáp trả.
Cuốn sách từ từ tắt dần ánh sáng và trở lại bình thường. Đầu óc của Conner đang xoay như chong chóng. Cậu bé không thể tin nổi những gì chính cậu vừa chứng kiến. Hèn gì mà Alex lại có một tuần tệ hại thế. Giờ thì cậu bé thấy sự tỉnh táo của mình cũng đang mất dần.
“Chúng ta phải bỏ cuốn sách này đi thôi!” Conner kêu lên. “Tan trường rồi, chúng ta nên đạp xe đến chỗ con sông và vứt nó xuống để không ai có thể tìm thấy nó.”
“Chúng ta không thể bỏ nó đi được!” Alex nói. “Đó là cuốn sách của bà! Nó đã có trong gia đình mình từ bao lâu nay rồi!”
“Mấy con chim đang bay ra từ đó đấy, Alex! Em chắc rằng bà sẽ thông cảm thôi!” cậu bé cả quyết. “Nếu như tiếp theo là một con sư tử hay cá mập thì sao? Em biết chị muốn phát điên lên khi không biết được chuyện gì đó, nhưng đây là một chuyện mà chị phải bỏ qua. Nó có thể nguy hiểm hơn là chúng ta tưởng đấy! Ai biết được chuyện gì có thể xảy ra chứ?”
Cô bé biết em mình nói đúng, nhưng có cái gì đó về toàn bộ chuyện này kích thích trí tò mò của em bất chấp mọi lý lẽ.
“Chị nghĩ em đang phản ứng thái quá thôi,” Alex nói. “Chị không muốn vứt bỏ nó cho đến khi chị biết thêm về nó đã.” Cô bé đóng cuốn sách lại, cho vào cặp rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh.
“Alex! Đừng bỏ đi chứ! Alex!” Conner gọi với theo chị.
Bọn trẻ trở lại lớp học. Tất cả học sinh đang đọc thầm sách lịch sử.
“Alex, chúng ta phải nói chuyện!” Conner thì thầm.
“Hai trò Bailey, làm ơn vào chỗ ngồi và đọc chương nói về Lưỡng Hà,” cô Peters ngồi ở bàn giáo viên ra lệnh.
“Vâng, cô Peters,” Alex đáp rồi quay lại chỗ cậu em, thì thào, “Chúng ta sẽ nói về nó sau, Conner!”
Conner buông ra một tiếng động như thể tiếng của một con gấu.
“Cậu Bailey, chuyến đi đến phòng y tế thế nào rồi?” cô Peters hỏi.
“Không cần nữa ạ; cùi chỏ của em bắt đầu đỡ hơn trước khi em đến đó,” Conner đáp lời, giữ trong tay cái cùi chỏ khác với cái mà ban nãy cậu khẳng định là bị đau.
Cô Peters nhướng cao một bên chân mày, nó dường như muốn cao hơn cả cô ấy.
Bọn trẻ ngồi vào chỗ và mở sách lịch sử ra, nhưng chẳng đứa nào có thể tập trung đọc cả. Ý nghĩ trong chúng ầm ĩ đến độ chẳng thể tập trung vào cái gì được.
Conner liên tục ngước nhìn lên chỗ chị, thầm mong chị quay lại để cậu có thể làm một cử chỉ nào đó cho chị biết mức độ nghiêm trọng của sự việc. Alex có thể cảm nhận được ánh mắt cậu em dán vào sau lưng mình, vì vậy, cô bé giữ mình nhìn thẳng tới trước, quyết tâm phớt lờ em.
Và rồi, điều tệ hại nhất có thể xảy ra đã xảy ra. Miền Cổ Tích bắt đầu ngân nga trong phòng học yên ắng từ bên trong cặp của Alex.
Cô bé quay lại phía em trai, rốt cuộc cũng chịu nhìn vào mắt em. Chúng phải làm gì bây giờ? Cô Peters quá chăm chú vào bài giảng nên không nghe thấy nó trước đây. Cô có thể không nhận ra nó lần nữa không?
“Tiếng ồn gì đấy?” cô Peters dõng dạc.
Tất cả học sinh đều nhìn quanh lớp học, cũng tự hỏi câu y hệt. Alex và Conner sợ cứng người; chúng cảm thấy như gan ruột đã rớt ra ngoài cơ thể rồi.
“Nếu có ai biết tiếng đó là gì, các em tốt nhất là nói cô biết trước khi cô phát hiện nó,” cô giáo cảnh báo.
Alex có thể cảm thấy nhịp tim mình đập dồn trong cổ họng. Chẳng thể biết được chuyện gì sẽ xảy ra nếu cô giáo tìm thấy cuốn sách. Alex chỉ có thể tưởng tượng trường học sẽ làm nhặng xị lên như thế nào với phát hiện đó… Có lẽ họ sẽ gọi cho đài tin tức địa phương… Có lẽ các chuyên viên của chính quyền sẽ tịch thu cuốn sách để tiến hành nghiên cứu… Có lẽ gia đình của Alex sẽ bị đưa đi vì họ đã tiếp xúc gần với cuốn sách…
Cô Peters đã bước đến chỗ ngồi của Alex.
“Trò Bailey, có cái gì trong cặp của trò à?” cô giáo hỏi.
Mọi sắc màu trên gương mặt Alex đều biến mất. Cô bé cần một phép màu!
Đột nhiên, một quyển sách sử dày cộm bay vút ra từ cuối phòng học và đập vào đầu cô Peters, để lại một vệt lõm trên mái tóc dày của cô. Cả lớp quay về hướng cuối lớp và trông thấy cánh tay vươn ra của Conner. Cậu ta vừa ném một quyển sách vào cô giáo!
Gương mặt của cô Peters ửng đỏ. Một con bò đực đang xông tới cũng có vẻ vô hại so với cái nhìn của cô lúc này.
“Trò Bailey! Trò bị cái gì thế hả?” cô quát lên. Cả trường học hẳn phải nghe được tiếng cô.
Trong một thoáng ngắn ngủi, Conner thấy cả cuộc đời cậu trôi qua trước mắt. Cậu thật lòng nghĩ rằng mình sắp chết. Gương mặt cậu trắng nhợt, gần như trong suốt.
“Em xin lỗi, cô Peters!” Conner lí nhí. “Có một con ong! Em không có ý ném vào cô!” cậu nói dối.
Tai và mũi của cô giáo gần như bốc hơi vì tức giận.
“Cấm túc, trò Bailey à! Cho đến hết tuần này, tuần tới và tuần tới nữa!” cô Peters quát. Cô trở lại bàn mình và ngay lập tức bắt đầu điền vào mọi tờ giấy phạt mà cô có được trong tay.
May thay, lớp học trở nên căng thẳng đến độ mọi người đã quên mất tiếng ngân nga lạ đó và, còn may hơn thế, họ chẳng hề nhận ra nó tắt dần đi. Nhiệm vụ của Conner đã hoàn thành. Conner biết cậu đã làm điều đúng đắn – không phải như một học sinh, mà với tư cách một đứa em.
Ngay sau đó, chuông reo lên và tất cả học sinh rời khỏi chỗ ngồi, lũ lượt đi ra khỏi phòng học – trừ Conner, người vẫn ngồi nguyên một chỗ. Alex đi đến chỗ em.
“Cảm ơn em vì việc đó,” cô bé lên tiếng.
“Chị nợ em một lần nhé,” Conner đáp lại.
Alex gật đầu và ra khỏi lớp học để đi về nhà một mình. Conner vẫn ngồi tại chỗ cho đến khi cô Peters điền xong các tờ phạt.
“Đến đây, trò Bailey,” cô bảo.
Conner đến bên bàn cô giáo như thể nó đang bốc cháy vậy.
“Hành động ném đồ trong lớp học của tôi sẽ không bao giờ được tha thứ đâu; trò có hiểu tôi không, trò Bailey?” cô nói, nhấn mạnh từng âm tiết của từng từ. “Còn xảy ra một lần nữa là tôi cho trò bị đuổi học đấy!”
Cậu bé nuốt nước bọt và gật đầu. Cô đưa cho cậu một chồng lớn các tờ phạt.
“Mẹ trò cần phải ký tên vào cả mớ giấy phạt này,” cô Peters bảo cậu.
Cậu bé lại gật đầu. “Em thật sự xin lỗi ạ,” Conner nói. “Em hy vọng em không làm cô bị đau.” Cậu bé thành thật đến độ cả cô Peters cũng cảm thấy được sự ân hận của cậu. Cô biết, tự bên trong, Conner luôn là một đứa trẻ ngoan – một học sinh dở, nhưng vẫn là một đứa trẻ ngoan.
“Được rồi, trò Bailey,” cô nói. “Tôi tin là tôi đã đánh giá thấp tác động của hoàn cảnh gia đình lên trò và chị trò. Tôi sẽ liên hệ với mẹ trò và cho bà một danh sách những chương trình sau giờ học mà tôi nghĩ trò và chị trò nên tham gia, cũng như một danh sách những cuốn sách hướng dẫn tự khắc phục mà có lẽ hữu ích đấy.” Conner gật đầu đồng ý.
“Tôi nghĩ nếu trò có một nơi nào đó để thỉnh thoảng lánh đi, nó sẽ giúp trò giải quyết được những việc trò đang trải qua,” cô nói.
Conner tiếp tục gật gù. Nếu có lúc nào trong đời mà cậu cần một nơi để trốn chạy khỏi thực tế thì đó là bây giờ, và cậu bé tin chắc chị cậu sẽ đồng ý với cậu.
Và rồi, như một tia chớp, một ý nghĩa nảy ra trong cậu.
Ôi trời ơi, Alex! Conner nghĩ. Chị ấy sẽ tự mình đi vào cuốn sách! Đó là lý do chị vẫn còn giữ nó! Đó là lý do chị khước từ việc vứt bỏ nó!
Conner thả rơi tất cả giấy phạt và chạy vọt ra cửa.
“Em xin lỗi, cô Peters, em không thể bị phạt cấm túc hôm nay được! Có chuyện vừa xảy ra rồi!”
“Trò Bailey! Trở lại đây ngay lập tức!” cô Peters quát với theo cậu, nhưng đã quá muộn. Cậu bé đã đi mất rồi. Conner chạy nhanh hết sức có thể trên đường. Alex đã đi trước cậu một lúc lâu, cậu có đến kịp để ngăn chị lại không? Nếu như khi cậu đến mà chị đã đi rồi thì sao? Nếu như cậu không bao giờ được gặp chị nữa? Đôi chân cậu bắt đầu đau nhức, một cơn đau dữ dội lớn lên bên sườn cậu và trái tim cậu bé đập như thể muốn rớt khỏi lồng ngực, nhưng cậu vẫn tiếp tục chạy. Cậu chỉ cầu mong mình không quá trễ…
Alex về nhà chưa được hơn năm phút thì Miền Cổ Tích lại bắt đầu trở chứng. Cô bé chạy vội lên cầu thang về phòng và lập tức đóng cửa lại sau lưng.
Alex lấy Miền Cổ Tích ra khỏi cặp và đặt nó lên sàn phòng ngủ. Em mở trang bìa ra và cả phòng bừng sáng dưới ánh vàng óng ánh. Alex mỉm cười với chính mình. Em luôn mong có điều gì đó nhiệm màu sẽ xảy ra với mình, và rốt cuộc giờ cũng có chuyện như thế.
Cô bé rút ra một cây bút chì từ trong cặp, đặt nó lên trên cuốn sách và quan sát nó biến mất. Alex nhìn quanh phòng để tìm những thứ có thể vứt đi khác mà cô có thể cho vào cuốn sách. Hết bút chì rồi, và sách còn lại trên kệ là những quyển mà Alex muốn giữ lại. Alex nhìn xuống cái cặp; đúng là cô có khá nhiều cặp thật.
Cô bé đặt cả cái cặp lên trên cuốn sách và quan sát trong khi nó, cũng như các thứ khác, từ từ chìm vào trong cuốn truyện. Những thứ này đi đâu chứ? Nó được mang tới những nơi khác trên thế giới chăng? Liệu cô bé có tìm thấy mớ đồ dùng học tập của mình ở Ấn Độ hay Trung Quốc?
Hay cuốn sách đã mang những vật dụng đó đến một nơi hoàn toàn khác? Có khả năng là chúng đã tới một thế giới khác không? Đó có phải là thế giới mà Alex âm thầm mong mỏi không?
Chỉ có một cách duy nhất để biết được.
Đó là ý tưởng mà cô bé đã cố gắng kìm nén suốt cả tuần. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu em đi vào trong cuốn sách? Không, Alex không thể làm chuyện ngu ngốc thế được. Nếu như em không bao giờ ra được thì sao?
Nhưng cho tay vào trong quyển sách thì sao nhỉ? Chuyện gì sẽ xảy ra? Liệu có đau không? Liệu cả cánh tay của cô bé có biến mất không? Sự tò mò của Alex lấn át sự cẩn trọng. Cô bé quì trên đầu gối và cúi xuống quyển sách một cách cẩn thận.
Alex bắt đầu với chỉ đầu ngón tay. Đến đó thì vẫn ổn. Không có gì đau cả; cô bé thấy một cảm giác ấm áp, nhồn nhột. Alex cho tay vào sâu hơn nữa. Cổ tay đã lút vào rồi, mà vẫn chưa có gì xảy ra khiến cô bé lo lắng. Em dấn xa hơn; cuốn sách đã đến khuỷu tay. Nếu không có cuốn sách ở đó, cánh tay em chắc hẳn đang chìa xuống nóc phòng tầng dưới.
Alex cúi xuống sâu hơn nữa, hầu như đã lút vai trong cuốn sách. Em đưa tay quờ quạng xung quanh, lần tìm xem có thứ gì để nắm lấy trong đó không.
Bất ngờ, cánh cửa phòng bật tung và Conner chạy vào, đẫm mồ hôi và thở hổn hển. “Alex! Đừng làm thế!”
Giật bắn lên khi nghe tiếng em trai, Alex mất thăng bằng và ngã chúi đầu vào cuốn sách!
“AAALLLEEEXXX!” Conner thét lớn. Cậu bé nhảy tới, cố gắng chụp lấy chân trước khi chị cậu hoàn toàn biến mất, nhưng đã quá muộn. Alex đã rơi vào Miền Cổ Tích rồi.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước