We have more possibilities available in each moment than we realize.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chris Colfer
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 24
Cập nhật: 2021-05-22 19:07:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2 - Đường Về Thật Xa
hị thích bài học lần này quá,” Alex nói với Conner khi cùng đi bộ về nhà. Conner đã quá quen với những lời khẳng định tương tự từ chị, cậu lấy đó làm dấu hiệu để ngừng lắng nghe.
“Em biết đó, cô Peters đã đưa ra một luận điểm rất hay,” Alex hào hứng tiếp tục, cô bé cứ thế mà thao thao bất tuyệt. “Nghĩ mà xem, trẻ em thiếu thốn biết bao nhiêu nếu không được nuôi dưỡng bằng truyện cổ tích! Ôi, họ đáng thương biết mấy! Em không thấy tội nghiệp cho họ sao? Conner, em có đang nghe chị không đấy?”
“Có chứ,” Conner nói dối. Sự chú ý của cậu đang dành cả cho chiếc vỏ sò rỗng mà cậu đang đá lăn dọc đường.
“Em có tưởng tượng nổi một tuổi thơ mà không biết đến các nhân vật và xứ sở đó không?” Alex tiếp tục. “Mình thật may mắn khi cha và bà nội không quên đọc truyện cho nghe lúc mình còn nhỏ.”
“May mắn lắm…” Conner gật gù, dù cậu chẳng rõ cậu đang đồng tình với cái gì.
Mỗi ngày tan trường, chị em song sinh nhà Bailey lại cùng đi bộ về nhà. Cả hai sống trong một khu phố đáng yêu, quanh đó là những khu phố đáng yêu khác và một loạt các khu phố dễ mến lại bao quanh đó nữa. Đó là một vùng ngoại ô rộng lớn, mỗi ngôi nhà trông tựa như nhà bên cạnh, nhưng cũng lại thật khác biệt.
Để giết thời gian, trong khi đi, Alex luôn kể cho cậu em nghe mọi điều nảy ra trong óc mình: mọi suy nghĩ và mối bận tâm lúc đó, tóm tắt tất tần tật những bài học trong ngày và những gì định làm khi về đến nhà. Việc này lặp đi lặp lại hằng ngày làm Conner chán chết đi được, nhưng cậu biết mình là người duy nhất trên thế giới mà Alex có để chuyện trò, vì vậy cậu đã cố hết sức lắng nghe. Nhưng lắng nghe chưa bao giờ là điểm mạnh của Conner cả.
“Chị biết chọn truyện nào để làm văn đây? Thật quá khó để chọn mà!” Alex vừa nói vừa vỗ tay hào hứng. “Em sẽ viết bài về truyện nào thế?”
“Ừm…” Conner ấp úng, ngẩng đầu lên, dứt mắt khỏi mặt đất. Cậu phải tua lại cuộc trò chuyện trong đầu để nhớ được câu hỏi là gì.
“Chú bé chăn cừu và con sói,” cậu đáp, chọn lấy truyện cổ tích đầu tiên hiện ra trong trí.
“Em đừng chọn truyện đó,” Alex lắc đầu nói. “Truyện đó là rõ nhất còn gì! Em phải chọn truyện nào khó khó để làm cô Peters ấn tượng chứ. Em nên chọn cái nào có thông điệp ẩn giấu sâu hơn ấy, truyện nào không nói rõ mồn một như vậy.”
Conner thở dài. Lúc nào thì xuôi theo lời Alex cũng dễ hơn là tranh cãi, nhưng đôi khi không thể tránh khỏi chuyện đó.
“Được rồi, em sẽ chọn “Người Đẹp Ngủ Trong Rừng,” cậu quyết định.
“Lựa chọn thú vị đấy,” Alex nói, thích thú với ý tưởng đó. “Em nghĩ bài học đạo đức của truyện đó là gì?”
“Đừng chọc giận hàng xóm của bạn, em đoán vậy,” Conner đáp.
Alex làu bàu tỏ ý không tán thành.
“Nghiêm túc nào, Conner! Đấy đâu phải bài học đạo đức của “Người Đẹp Ngủ Trong Rừng,” cô bé quở trách em.
“Phải chứ,” Conner giải thích. “Nếu nhà vua và nữ hoàng đã mời bà tiên dữ dằn đó đến dự tiệc mừng con gái ngay từ đầu thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.”
“Họ không thể ngăn chuyện đó xảy ra được,” Alex đáp lại. “Bà tiên đó rất độc ác và thế nào rồi cũng nguyền rủa công chúa nhỏ thôi. “Người Đẹp Ngủ Trong Rừng” chính là bàn về việc cố gắng tránh cái không thể tránh khỏi. Cha mẹ công chúa cố gắng bảo vệ nàng và đã ra lệnh phá hủy tất cả xa quay sợi trong vương quốc. Nàng được bảo bọc quá đáng, thậm chí chẳng biết đến mối nguy hiểm, để rồi vẫn bị cái kim đầu tiên nàng thấy đâm vào tay.”
Conner suy nghĩ về giả thiết này và lắc đầu. Cậu thích ý tưởng của mình hơn.
“Em không đồng ý,” Conner bảo chị. “Em đã thấy chị giận đến thế nào khi người ta không mời chị đi đâu đó, thường thì trông như chị cũng sắp nguyền rủa một đứa bé đến nơi.”
Alex ném cho Conner ánh mắt coi thường sẽ làm cho cô Peters tự hào lắm.
“Mặc dù không cách diễn giải nào là sai cả, nhưng chị phải nói là em hiểu sai bét,” Alex nói.
“Em chỉ nói là phải cẩn thận với những người mà mình phớt lờ thôi mà,” Connor giải thích. “Lúc nào em cũng cho là cha mẹ của Người Đẹp Ngủ Trong Rừng bị thế là đáng đời.”
“Vậy sao?” Alex hỏi vặn lại. “Vậy chị đoán là em cũng thấy đáng đời Hansel và Gretel, đúng không?”
“Đúng vậy,” Conner nói, cảm thấy mình thật thông minh. “Và bà phù thủy cũng vậy!” “Vì sao vậy?” Alex hỏi.
“Bởi vì,” Conner giải thích với nụ cười tủm tỉm, “nếu ở trong một ngôi nhà làm bằng kẹo thì đừng có ở kế bên một đám trẻ con béo phì. Nhiều nhân vật trong cổ tích chả hiểu lẽ thường gì cả.”
Alex lại thốt ra tiếng làu bàu bất đồng. Conner tin là thế nào chị cậu cũng còn nói liên tu bất tận đến khi về nhà.
“Mụ phù thủy có sống bên cạnh đâu! Bà ta sống trong rừng sâu kia! Bọn trẻ phải rắc vụn bánh mì dọc đường để tìm được đường về, nhớ chứ. Mục đích của căn nhà là để dụ bọn trẻ tới cơ mà. Bọn trẻ đang đói khát quá!” Alex nhắc cậu em. “Ít nhất là phải nhớ đúng truyện đã rồi hẵng chỉ trích chứ.”
“Nếu chúng đói thì làm gì lại phung phí bánh mì thế?” Conner hỏi. “Theo em thấy thì bọn trẻ đúng là quậy phá mà.”
Alex lại làu bàu bất mãn.
“Vậy thì trong cái đầu dở hơi của em, em nghĩ bài học của truyện “Goldilocks và ba chú gấu” là gì?” Alex thử cậu em.
“Dễ thôi,” Conner đáp. “Hãy khóa cửa lại! Có đủ kiểu, đủ loại kẻ trộm. Ngay cả những bé gái tóc xoăn cũng không thể tin được.”
Alex lại làu bàu và khoanh tay lại. Cô bé gắng hết sức để không phì cười; em chẳng muốn công nhận ý kiến của em trai.
“Goldilocks bàn về hậu quả! Chính cô Peters đã nói thế,” Alex nói. Mặc dù Alex không đời nào thừa nhận, nhưng tranh cãi với cậu em đôi khi cũng thú vị. “Em nghĩ truyện “Jack và cây đậu thần” nói về cái gì?” cô bé lại hỏi.
Conner nghĩ ngợi chốc lát và nhoẻn cười tinh nghịch. “Đậu xấu có thể gây ra nhiều rắc rối hơn là chứng khó tiêu,” cậu đáp rồi tự mình phá lên cười như điên.
Alex bĩu môi để giấu một nụ cười.
“Em nghĩ bài học của “Cô Bé Quàng Khăn Đỏ” là gì?” cô hỏi. “Em cho rằng cô nàng nên gửi giỏ quà cho bà qua đường bưu điện chăng?”
“Nãy giờ chị mới có một ý nghe được đó!” cậu nói. “Mặc dù em luôn thấy tội nghiệp cho Cô Bé Quàng Khăn Đỏ. Rõ là cha mẹ cô bé không thích cô lắm.”
“Sao em nói vậy?” Alex hỏi, chẳng biết cậu em có thể nghĩ ra cái gì từ câu chuyện.
“Ai lại sai con mình đi vào một khu rừng tối tăm đầy sói, mang theo một cái giỏ đầy thức ăn mới ra lò và mặc một cái áo choàng chói lọi thế chứ?” Conner hỏi. “Họ gần như đang mời con sói tới xơi cô bé còn gì! Cô bé chắc là quấy họ lắm!”
Alex ráng nín cười nhưng với sự khoái trá của Conner, cô chị buột ra tiếng khúc khích nhỏ.
“Em biết trong tâm chị cũng đồng ý với em mà,” Conner nói, thúc vai chị.
“Conner, chính những người như em đã phá hỏng cổ tích trong tâm trí những người còn lại,” Alex nói, xóa nụ cười khỏi gương mặt. “Người ta đùa cợt về chúng, và thế là các thông điệp bị… bị… mất cả…”
Alex đột ngột đứng lại. Mọi sắc màu trên gương mặt em biến mất. Cái gì đó bên kia đường đã thu hút ánh mắt em, một chuyện rất đáng thất vọng.
“Chuyện gì thế?” Conner hỏi, quay lại phía chị.
Alex đang nhìn chằm chằm vào một ngôi nhà lớn. Đó là một ngôi nhà dễ mến, sơn xanh với đường viền trắng và dăm ba cái cửa sổ. Sân trước được phối cảnh hoàn hảo; có vừa đủ cỏ, vài khóm hoa sặc sỡ và một cây sồi lý tưởng để leo trèo.
Nếu một ngôi nhà có thể cười, ngôi nhà này sẽ cười toe toét đến tận mang tai.
“Nhìn kìa,” Alex nói và chỉ vào tấm biển Bán Nhà cạnh bên cây sồi. Một dòng màu đỏ chói mang chữ Đã Bán vừa được thêm vào đó.
“Nó bị bán rồi,” Alex chầm chậm lắc đầu vẻ không tin được. “Nó bị bán rồi,” cô bé lặp lại, không muốn đó là sự thật.
Chút màu sắc trên khuôn mặt tròn trịa của Conner cũng đã biến mất. Cặp song sinh nhìn chằm chằm vào ngôi nhà một lúc trong im lặng, không biết nên nói gì.
“Chúng ta biết rốt cuộc nó sẽ xảy ra thôi,” Conner lên tiếng.
“Vậy mà sao chị lại ngạc nhiên thế này?” Alex thì thào hỏi. “Chị cho là nó đã được để bán cũng lâu rồi, chị chỉ nghĩ là nó… em biết đấy… đang đợi chúng ta.”
Conner nhìn thấy nước mắt bắt đầu ứa ra trong mắt
Alex, qua màn nước mắt của chính cậu.
“Thôi mà, Alex,” Conner cất lời và tiếp tục bước đi,
“Về nhà thôi.”
Alex nhìn ngôi nhà một lúc nữa rồi theo em. Ngôi nhà này chỉ là một thứ mà gia đình Bailey vừa đánh mất…
Một năm trước, chỉ vài ngày trước sinh nhật thứ mười một của chúng, cha của Alex và Conner mất trong một tai nạn xe trên đường đi làm về. Ông Bailey sở hữu một hiệu sách cách nhà vài con phố, tên là Hiệu sách của Bailey, nhưng chỉ vài con phố nhỏ là đủ để tai nạn khủng khiếp đó xảy ra.
Bọn trẻ và người mẹ đang nóng ruột chờ ông tại bàn ăn khi họ nhận được điện thoại báo rằng cha của bọn trẻ sẽ không thể về với họ tối đó, hay bất cứ tối nào sau đó. Ông chưa từng về quá giờ ăn tối trước đây, vì vậy, ngay khi điện thoại reo, họ đều biết đã có chuyện gì không ổn.
Alex và Conner không bao giờ có thể quên được vẻ mặt của mẹ chúng khi bà trả lời điện thoại – vẻ mặt báo cho chúng biết, không cần nói lời nào, cuộc đời chúng sẽ không còn như trước nữa. Bọn trẻ chưa bao giờ thấy mẹ khóc như đêm đó.
Mọi thứ sau đó xảy ra rất nhanh. Bọn trẻ khó mà nhớ được chuyện xảy ra trước sau thế nào.
Chúng nhớ mẹ đã thực hiện vô số cuộc điện thoại và phải giải quyết nhiều thủ tục giấy tờ. Chúng nhớ bà nội đã đến để chăm sóc chúng trong khi mẹ chuẩn bị cho tang lễ.
Chúng nhớ đã nắm tay mẹ khi họ bước dọc thánh đường nhà thờ ngày tang lễ. Chúng ghi nhớ hàng tá hoa và nến trắng, và gương mặt buồn bã của tất cả mọi người khi họ đi qua. Chúng nhớ tất cả các món ăn mà mọi người gửi đến. Chúng nhớ mọi người đã nói với chúng rằng họ tiếc nuối thế nào.
Chúng không nhớ tới ngày sinh nhật thứ mười một, bởi vì chẳng ai nhớ cả.
Bọn trẻ vẫn nhớ trong những tháng tiếp theo bà nội và mẹ đã cứng cỏi chịu đựng vì chúng ra sao. Chúng nhớ mẹ đã giải thích với chúng vì sao họ phải bán đi hiệu sách. Chúng nhớ rằng, cuối cùng, mẹ không thể giữ ngôi nhà xanh biển đẹp đẽ của họ lâu hơn được nữa, rồi cả nhà phải chuyển vào một nhà trọ dưới phố gần đó.
Chúng vẫn nhớ bà phải từ biệt chúng khi họ đã ổn định trong ngôi nhà mới, nhỏ hơn. Chúng nhớ đã trở lại trường học và mọi thứ có vẻ bình thường giả tạo làm sao. Nhưng hơn hết, cặp song sinh nhớ rằng chúng không hiểu vì sao tất cả những chuyện này lại xảy ra.
Tròn một năm qua, mà bọn trẻ vẫn không hiểu. Mọi người bảo chúng rằng từ từ rồi sẽ dễ dàng hơn, nhưng ý họ là bao lâu chứ? Thiếu vắng cha, nỗi mất mát ngày một lớn dần thêm. Chúng nhớ cha nhiều đến nỗi đôi khi, chúng muốn nỗi buồn cứ thế căng tràn, trào ra ngoài cơ thể chúng.
Chúng nhớ nụ cười của cha, chúng nhớ tiếng cười của ông và cả những câu chuyện của ông nữa…
Mỗi khi Alex có một ngày đặc biệt tệ hại ở trường, việc đầu tiên cô bé sẽ làm khi về nhà là tót lên xe đạp và đạp đến hiệu sách của cha. Cô bé sẽ chạy qua cánh cửa trước, tìm cha và nói: “Cha ơi, con cần được chuyện trò với cha.”
Dù có đang giúp một khách hàng hay đang xếp sách mới lên kệ, ông Bailey vẫn sẽ gác việc đang làm lại, đưa con gái đến kho trữ sách phía sau và nghe xem chuyện gì đã xảy ra.
“Có chuyện gì thế, con yêu?” ông sẽ hỏi với ánh mắt mở to đầy âu lo.
“Hôm nay con đã có một ngày tồi tệ, cha ơi,” một lần Alex nói.
“Những đứa trẻ khác vẫn trêu chọc con à?” ông hỏi. “Cha có thể gọi đến trường và nhờ cô con nói chuyện với chúng.”
“Việc đó không giải quyết được gì đâu,” Alex vừa nói vừa thút thít. “Bằng việc công khai ngược đãi con, chúng đang lấp đầy lỗ hổng bất an bên trong do sự thờ ơ xã hội và gia đình gây ra.”
Ông Bailey gãi đầu. “Vậy, ý con là sao, con yêu, rằng chúng chỉ đang ghen tức?” ông hỏi con.
“Chính thế,” Alex đáp. “Vào giờ ăn hôm nay, con đọc được một quyển sách tâm lý trong thư viện giải thích việc đó.”
Ông Bailey cất tiếng cười hãnh diện. Sự thông minh của cô con gái luôn làm ông ngạc nhiên. “Cha nghĩ con chỉ là một cô bé quá thông minh thôi, Alex à,” ông nói.
“Nhiều khi con ước con cũng như mọi người khác,” Alex thú nhận. “Con mệt mỏi vì cô đơn rồi, cha ơi. Nếu thông minh và là học trò ngoan có nghĩa là con không bao giờ có bạn, thì con ước con giống Conner thì hơn.”
“Alex, có ai kể con nghe truyện về cái Cây Cong chưa?” ông Bailey hỏi.
“Chưa ạ,” Alex trả lời.
Mắt ông Bailey sáng lên. Đôi mắt luôn như thế lúc ông sắp kể một câu chuyện.
“Ừ,” ông bắt đầu, “một ngày lúc cha còn rất trẻ, cha đang đi dạo trong rừng và thấy một thứ rất đặc biệt. Nó là một cây thường xanh nhưng khác hẳn với những cây thường xanh khác cha từng thấy. Thay vì vươn thẳng từ mặt đất, thân của nó cong và uốn nhiều vòng như một cây dây leo lớn vậy.”
“Sao thế ạ?” Alex hỏi, hoàn toàn bị lôi cuốn. “Điều đó là không thể. Cây thường xanh không mọc như thế.”
“Có lẽ ai đó đã quên bảo cái cây như vậy,” ông Bailey đáp. “Dù sao đi nữa, một ngày kia, những người tiều phu đến và đốn hết cây trong khu vực đó, trừ cái Cây Cong.”
“Vì sao vậy?” Alex hỏi.
“Bởi vì họ cho rằng nó không dùng được,” ông Bailey trả lời. “Con không thể làm một cái bàn, cái ghế hay cái tủ với cái cây như vậy được. Con thấy đấy, Cây Cong có vẻ khác hẳn các cây khác, nhưng sự độc đáo đó đã cứu sống nó.”
“Chuyện gì đã xảy ra với Cây Cong rồi ạ” Alex hỏi.
“Nó vẫn còn đó đến giờ,” ông Bailey mỉm cười. “Nó đang cao, cao lên và cong, cong hơn từng ngày.”
Một nụ cười chúm chím nở trên gương mặt Alex. “Con nghĩ con đã hiểu cha muốn nói với con điều gì, cha ạ,” cô bé nói.
“Cha vui lắm,” ông Bailey tiếp. “Giờ thì tất cả những gì con phải làm là chờ cho các tiều phu đến và đốn hết các bạn con đi.”
Alex phá lên cười, lần đầu tiên trong ngày. Ông Bailey luôn biết cách làm cô bé vui lên.
Cặp song sinh phải đi lâu gấp đôi để về nhà từ khi chuyển vào nhà trọ. Đó là một ngôi nhà chán ngắt với tường nâu xỉn và mái bằng. Có ít cửa sổ và sân trước chỉ độc một thảm cỏ buồn tẻ sắp chết rụi đến nơi vì vòi phun nước không hoạt động.
Nhà của gia đình Bailey ấm áp nhưng chật chội. Họ không có đủ chỗ cho đồ đạc và không cái nào trong đó hợp với căn nhà, bởi vì mục đích của chúng chưa bao giờ là vậy. Dù họ đã sống trong đó hơn nửa năm, những chiếc thùng chưa được dỡ ra vẫn còn xếp dọc tường.
Không ai muốn dỡ chúng ra cả; không ai muốn chấp nhận rằng họ sẽ ở đó lâu như họ thực sự đã ở.
Cặp song sinh lập tức lên lầu và vào phòng ngủ riêng của từng đứa. Alex ngồi vào bàn và bắt đầu làm bài tập. Conner nằm lên giường và thiếp ngủ.
Phòng ngủ của Alex có thể bị nhận lầm thành thư viện nếu không có cái giường vàng tươi ở trong góc. Kệ sách đủ cỡ được xếp dọc trong phòng, chứa đủ thứ, từ truyện đọc đến các bộ bách khoa toàn thư.
Phòng ngủ của Conner thì giống một cái hang động hơn, trong đó, cậu bé ngủ đông bất cứ khi nào có thể. Nó tối tăm và bừa bộn; những mẩu thảm lẩn trong các đống đồ bẩn. Một cái xăng-uých phô mai nướng ăn dở đã nằm trên sàn quá lâu, khiến ai cũng phải gai người.
Khoảng một tiếng sau, cặp song sinh nghe tiếng động báo hiệu mẹ đang ghé về nhà từ chỗ làm, chúng xuống lầu để gặp mẹ trong bếp. Bà đang ngồi tại bàn nghe điện thoại, xem qua chồng phong bì vừa lấy ra từ hộp thư.
Charlotte Bailey là một người phụ nữ rất đẹp với mái tóc đỏ và làn da điểm tàn nhang mà bọn trẻ chắc chắn đã thừa hưởng từ bà. Bà có một tấm lòng rộng mở, trìu mến và yêu thương con hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Đáng buồn là bọn trẻ rất hiếm khi được gặp bà.
Là y tá tại một bệnh viện nhi địa phương, mẹ cặp sinh đôi buộc phải thường xuyên tăng ca gấp đôi để nuôi sống gia đình kể từ ngày chồng bà qua đời. Mỗi sáng, trước khi bọn trẻ thức dậy thì bà đã đi rồi và bà chỉ về nhà sau khi chúng đã ngủ. Thời gian duy nhất bà được ở bên cặp song sinh là vào giờ ăn trưa và ăn tối ngắn ngủi được về nhà.
Bà Bailey yêu công việc của bà, yêu việc chăm sóc trẻ em tại bệnh viện, nhưng bà ghét việc nó chiếm mất thời gian riêng tư của bà. Theo cách nào đó, cặp song sinh cảm thấy chúng đã mất luôn cả mẹ sau cái chết của cha.
“Chào các con,” bà Bailey nói với cặp song sinh, lấy tay che ống nói điện thoại. “Hôm nay ở trường vui chứ?”
Alex gật đầu quả quyết. Conner giơ ngón tay cái lên một cách nhiệt tính thái quá.
“Vâng, tôi có thể tăng ca thứ hai này,” bà nói vào điện thoại với ai đó từ bệnh viện. “Không có vấn đề gì đâu,” bà nói dối.
Hầu hết những bao thư bà vừa xem qua có nhãn dán cảnh cáo đỏ chói, đề là Giấy báo hạn chót đóng tiền. Dù đã làm việc quần quật, đôi khi, bà Bailey phải bày ra đủ kế để đối phó với vấn đề tiền bạc. Bà đặt các bao thư úp xuống bàn, giấu chúng khỏi bọn trẻ.
“Cảm ơn,” bà Bailey nói vào điện thoại rồi nhấn nút ngắt. Bà quay qua các con. “Các con sao rồi?”
“Ổn ạ,” bọn trẻ đều ỉu xìu đáp.
Bản năng người mẹ của bà Bailey lên tiếng. Bà biết rằng có gì đó làm bọn trẻ phiền muộn.
“Có chuyện gì thế?” bà hỏi, quan sát vẻ mặt chúng. “Các con có vẻ xuống tinh thần.”
Alex và Conner đưa mắt nhìn nhau, không chắc nên nói gì. Mẹ có biết về nhà cũ của họ chưa? Chúng có nên nói với bà không?
“Thôi nào,” mẹ chúng nói. “Chuyện gì thế? Các con có thể nói với mẹ mọi chuyện.”
“Tụi con không có buồn,” Conner đáp. “Tụi con biết rốt cuộc rồi chuyện đó sẽ xảy ra.” “Chuyện gì?” bà Bailey hỏi.
“Ngôi nhà bị bán rồi,” Alex đáp. “Tụi con thấy nó hôm nay, trên đường đi học về.”
Một khoảng lặng trước khi có người lên tiếng. Với bà Bailey, chuyện này không phải là mới, nhưng cặp song sinh nhận ra rằng mẹ cũng hụt hẫng như chúng và mong rằng chúng không nhận thấy.
“Ồ, chuyện đó à,” bà Bailey cất lời, gạt chuyện đó đi. “Ừ, mẹ biết. Dù sao các con cũng không nên vì thế mà buồn. Chúng ta sẽ tìm được một ngôi nhà lớn hơn, đẹp hơn ngay khi mọi chuyện đã ổn.”
Chỉ vậy thôi. Bà Bailey không phải là một người giỏi nói dối, bọn trẻ cũng vậy. Dù có thế, Alex và Conner luôn mỉm cười và gật đầu đồng tình với bà.
“Các con đã học được gì ở trường hôm nay?” mẹ chúng hỏi.
“Nhiều lắm ạ,” Alex tuyên bố với một nụ cười toe toét.
“Không nhiều lắm,” Conner lầm bầm với một cái nhíu mày.
“Đó là bởi vì em lại ngủ gật trong lớp nữa!” Alex méc mẹ.
Conner ném cho Alex cái nhìn khó chịu.
“Ôi, Conner, không phải vậy nữa chứ,” bà Bailey lắc đầu. “Chúng ta biết làm gì với con đây?”
“Đâu phải lỗi của con!” Conner phân trần. “Bài giảng của cô Peters làm con ngủ. Tự nhiên vậy à! Cứ như là não con tự tắt đi vậy. Đôi khi ngay cả trò dây thun cũ của con cũng không làm gì được.”
“Trò dây thun?” bà Bailey thắc mắc.
“Con đeo một cọng dây thun vào cổ tay và bật tách nó mỗi khi thấy buồn ngủ,” Conner giải thích. “Vả lại con chắc là nó không có hại gì!”
Bà Bailey lắc đầu, cảm thấy buồn cười hơn hết.
“Ừ, đừng quên rằng các con may mắn lắm mới được ngồi trong phòng học đó,” bà Bailey dặn với “cái nhìn người mẹ” khiến cậu lập tức thấy tội lỗi. “Bọn trẻ ở bệnh viện không thích gì hơn là được đổi chỗ với các con và đến trường mỗi ngày.”
“Họ sẽ đổi ý nếu gặp cô Peters thôi,” Conner thì thầm. Điện thoại reo ngay khi bà Bailey định tiếp tục mắng cậu con trai.
“A lô?” bà Bailey trả lời điện thoại. Những nếp nhăn âu lo trên trán bà trở nên rõ hơn. “Ngày mai ư? Không, chắc là có lầm lẫn gì rồi. Tôi đã bảo họ tôi không thể làm việc ngày mai được; mai là ngày sinh nhật thứ mười hai của bọn trẻ và tôi định dành buổi tối bên chúng.”
Alex và Conner nhìn nhau với vẻ ngạc nhiên y hệt. Chúng đã suýt quên rằng ngày mai là chúng lên mười hai tuổi. Hầu như là…
“Bà có chắc không ai có thể lo việc đó không?” Bà Bailey hỏi, giọng nói trở nên khẩn thiết hơn bà muốn. “Không, tôi hiểu mà… Vâng, dĩ nhiên rồi… Tôi biết rõ việc cắt giảm nhân sự mà… Hẹn gặp bà ngày mai.”
Bà Bailey cúp máy, nhắm mắt lại và buông tiếng thở dài thật sâu và thất vọng.
“Mẹ có tin xấu đây, các con,” bà bảo chúng. “Có vẻ như ngày mai mẹ phải làm việc tối rồi, vậy nên mẹ không thể ở đây dự sinh nhật các con được. Nhưng mẹ sẽ bù đắp cho các con! Ta sẽ ăn mừng khi mẹ về nhà tối sau, được chứ?”
“Được mà, mẹ,” Alex nói vui vẻ, cố gắng làm mẹ vui lên. “Chúng con hiểu.”
“Không sao đâu,” Conner thêm vào. “Tụi con cũng không mong đợi cái gì đặc biệt cả.”
Tình cảnh này làm cho bà Bailey thấy mình là người mẹ tồi tệ nhất thế giới và sự thấu hiểu của các con làm bà càng cảm thấy áy náy hơn. Bà thà thấy chúng giận dỗi, tức tối hay biểu lộ cảm xúc nào đó phù hợp lứa tuổi của chúng. Chúng còn quá nhỏ để mà làm quen với nỗi thất vọng.
“Ôi…” bà Bailey nói, chống lại nỗi xót xa trong lòng. “Tốt rồi. Vậy ta ăn tối thôi… kiếm một cái bánh kem… và có một buổi tối thật tuyệt nhé… Giờ thì mẹ lên lầu chút thôi rồi trở lại làm việc.”
Bà ra khỏi bếp và vội vã lên lầu, vào phòng ngủ.
Cặp song sinh chờ một chốc trước khi lên lầu để xem mẹ ra sao.
Chúng thập thò nhìn vào phòng mẹ. Bà đang ngồi khóc trên giường, những nắm khăn giấy vo tròn trong tay, trò chuyện với khung hình người chồng quá cố.
“Ôi, John,” bà Bailey nói. “Em đã gắng mạnh mẽ để vực dậy gia đình mình, nhưng thật khó khăn khi không có anh. Các con thật ngoan. Chúng không đáng phải chịu cảnh này.”
Bà nhanh chóng lau nước mắt khi nhận thấy bọn trẻ đang nhìn mình. Alex và Conner chầm chậm bước vào phòng và ngồi xuống bên cạnh mẹ.
“Mẹ rất xin lỗi hai con, vì mọi thứ,” bà Bailey nói với con. “Thật không công bằng khi các con phải chịu đựng tất cả những điều này khi còn quá nhỏ.”
“Sẽ ổn thôi, mẹ,” Alex cất lời. “Tụi con không cần làm gì đặc biệt vào ngày sinh nhật đâu.”
“Dù sao thì người ta cũng coi trọng quá mức cái ngày sinh nhật,” Conner thêm vào. “Chúng con biết nhà mình đang khó khăn lắm.”
Bà Bailey choàng tay qua người hai con. “Từ khi nào mà hai con trưởng thành đến thế?” bà hỏi chúng với đôi mắt ướt. “Mẹ là người mẹ may mắn nhất trên thế giới!” Mọi ánh mắt đều hướng về bức ảnh ông Bailey.
“Các con biết cha con sẽ nói gì nếu ông ấy đang ở đây không?” bà Bailey hỏi bọn trẻ. “Cha sẽ nói, “Lúc này, chúng ta đang sống trong một chương khó khăn của cuộc đời, nhưng truyện nào rồi cũng tốt đẹp hơn!”
Bọn trẻ mỉm cười với mẹ, hy vọng đó là sự thật.
Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước - Chris Colfer Lạc Vào Miền Cổ Tích 1 - Bùa Ước