Giá trị thật của một người không phải ở chỗ cách anh ta xử sự lúc đang thoải mái và hưởng thụ, mà là ở chỗ lúc anh ta đối mặt với những khó khăn và thử thách.

Martin Luther King Jr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Taira Takahisa
Thể loại: Trinh Thám
Nguyên tác: Aoyama Gosho
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 5
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1372 / 38
Cập nhật: 2016-05-06 23:10:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương Thứ Hai: Cuộc Chiến Giành Giật Khán Giả
ùa thu đã bắt đầu về trên con phố Omotesando ở Aoyama, thủ đô Tokyo. Thu về mang theo những đám mây trắng bồng bềnh trên bầu trời, nhuộm những hàng cây ven đường trong màu áo mới. Tại văn phòng một khu chung cư được xây dựng theo thiết kế riêng, giám đốc công ty giải trí Harada Takayuki đang bắt đầu buổi họp với cấp dưới.
Sau khi rời bỏ công ty giải trí quản lý mình, Harada tập hợp bạn bè lập nên công ty riêng. Nhờ tiếng tăm vốn có của Harada và khả năng tổ chức của ông bạn Ogasawada Kouichi, công ty đã đạt được vị trí đáng nể trong ngành. Hiện có rất nhiều người nổi tiếng thuộc công ty. Công ty Harada không chỉ quản lý các tài năng của giới giải trí, mà còn tham gia sản xuất chương trình truyền hình, trong đó nổi tiếng nhất có lẽ phải kể đến “Đấu trường thế kỷ” được phát sóng vào lúc mười giờ các tối thứ sáu.
- Vâng, chúng tôi thành thật xin lỗi... Vấn đề này đề nghị ông bàn bạc với luật sư. Vâng, đúng thế. Chúng tôi xin lỗi... - Người phụ nữ tên Hayashi Seiko trong bộ vét công sở vừa cúi đầu lia lịa vừa nói chuyện điện thoại. Cô là quản lý của Harada.
- Lại có kiện cáo linh tinh về mấy chương trình đã kết thúc từ đời nào rồi chứ gì? - Harada Takayuki hỏi, gác chân lên bàn vẻ khinh khỉnh.
Gã đã ngoài bốn mươi, người rám nắng, chiếc áo sơ mi không cài hết cúc, để hở một mảng ngực lớn.
- Vâng, hồi trước ta có giới thiệu sản phẩm chống ung thư trong chương trình “Biết nhiều sống lâu” ấy. Có người nói sản phẩm đó không những không có tác dụng mà còn gây bệnh.
- Hừ, chẳng hiểu mấy người rỗi hơi đó định kêu gào đến bao giờ nữa. Chúng ta còn trăm công nghìn việc chứ có rảnh rang đâu!
- Nhưng hình như có khá nhiều người dùng sản phẩm đó rồi bị ung thư phải vào viện thật... - Hayashi tối sầm mặt.
- Tôi không cần biết. Đó không phải là lỗi của chương trình do tôi sản xuất. Bây giờ thiếu gì thứ
có thể gây ung thư chứ. Cô là quản lý của tôi cơ mà, lo bàn bạc thế nào với luật sư cho xong vụ này đi. - Vâng... - Hayashi cúi đầu.
Cánh cửa văn phòng bật mở. Trợ lý trẻ Oota Ryouichi chạy vào, tay cầm lon cà phê, trán toát mồ hôi:
- Tôi mua cà phê về rồi đây ạ!
- Ta chỉ uống cà phê không đường thôi hiểu chưa! Đúng là cái đồ dốt nát! - Harada ném thẳng lon cà phê vào mặt Oota.
- Ối! - Oota vội ôm lấy đầu. Trên trán anh xuất hiện một cục u, thậm chí còn hơi rỉ máu. Nakamura nhặt lon cà phê vừa bị ném. Anh cũng là trợ lý của Harada, nhưng vào làm trước Oota.
- Nakamura, cậu dạy dỗ đàn em thế à! Phạt cậu uống hết lon cà phê này! - Harada mở lon nước, tìm cách cậy miệng Nakamura.
- Khụ! Tôi mà uống cà phê thì đau dạ dày mất...
Nakamura nhăn nhó nhưng Harada mặc kệ, cứ đổ cà phê vào miệng anh.
Ogasawara trong chiếc áo polo cao cấp bảnh chọe nhìn cảnh đó, can:
- Hara, đừng bắt nạt cậu ấy nữa, tiếp tục công việc đi.
- Ta định mời Washimi trong chương trình tới phải không? - Harada thả Nakamura ra. Cô MC trẻ Mizutani Asako đang gắn lại chùm mi giả, nghe thấy thế bèn dừng tay:
- Washimi Jirou ấy à?
- Ờ. Lão dùng ý chí bẻ được thìa, nên được đám người mê muội, tin vào những trò huyền bí tôn làm Phật tổ kia đấy.
- Thế cơ à? - Mizutani tò mò, có lẽ vì cô làm MC thứ hai của chương trình. Nhưng quản lý Hayashi lại cười khẩy:
- Không ngờ Asako lại biết những người như thế. Hay em cũng là một trong những tín đồ của ông
ta?
- Đâu, em họ em mới là người thích mấy trò đó. Con bé suốt ngày đọc tạp chí kể chuyện huyền bí, rồi cứ nhắc đến tên ông ta suốt, đến mức em cũng nhớ luôn. Nghe nói càng ngày càng nhiều người tin vào sức mạnh của ông ta.
- Thế hả?
Đợi Hayashi nghe xong, Ogasawara nói tiếp:
- Washimi đã nổi tiếng từ khi biểu diễn trò uốn thìa trên ti vi hồi nhỏ rồi, nhưng hình như lớn lên lão mất dần sức mạnh. Với lại, lão chịu nhiều áp lực quá nên sinh bệnh tiểu đường, đang phải điều trị.
- Đến mức đấy à... - Mọi người có vẻ thương cảm.
- Mày định gọi cả ông ta lẫn cậu học sinh Kudo Shinichi đến để đấu trí như thế nào? - Hayashi nhìn bức ảnh Shinichi trên tay.
- Liêu Washimi Jirou một thời nổi tiếng với sức mạnh tâm linh có thể cho chúng ta thấy khả năng đặc biệt của mình không? Hay Kudo Shinichi sẽ vạch trần sự thật về siêu năng lực?
- Thằng nhóc Kudo Shinichi này đẹp trai gớm... Nó là người mẫu mới nổi hay sao? - Harada giật tấm ảnh từ tay Hayashi.
- Ủa, sếp không biết Kudo Shinichi à? - Nakamura và Oota tròn mắt.
- Này, bọn mày có vẻ “hiểu biết” quá nhỉ!
Hai người kia cãi lại:
- Kudo Shinichi nổi tiếng thật mà!
- Đúng đấy.
- Nó nổi tiếng lắm hả? - Harada quay sang bên cạnh hỏi Mizutani Asako.
- Vâng, cậu ta là thám tử học trò lừng danh đã giúp cảnh sát bắt được rất nhiều tội phạm. Báo chí đăng tin về cậu ta nhiều lắm. Tôi cũng hâm mộ câu ấy mất rồi.
- Hừm. Mày định dựng chương trình với thằng thám tử này thế nào? - Harada hỏi Ogasawara.
- Kudo Shinichi nổi tiếng là có tài quan sát và suy luận. Ta sẽ thử xem cậu ta có khả năng vạch trần bí mật đằng sau siêu năng lực của Phật tổ Washimi không.
- Chà, siêu năng lực đối đầu với suy luận của thám tử học trò à... - Harada có vẻ thích thú.
- Theo nguồn tin đáng tin cậy thì giờ Washimi đang bị lẫn lộn giữa thật và ảo, đến mức tin rằng thần thánh đã ban cho mình nguồn năng lượng đặc biệt.
- Em họ tôi cũng kể thế. - Mizutani chau mày.
- Một lão vừa béo vừa có ánh mắt gườm gườm thế này mà được thánh thần ban sức mạnh à? - Harada vừa nhìn ảnh Washimi vừa chê bai.
- Nhưng số tín đồ của ông ta vẫn đang tăng mà? - Hayashi lật lại vấn đề.
- Hay lão thực sự có sức hút?
- Làm gì có chuyện đó. Lão chỉ giỏi đánh vào điểm yếu của người khác thôi. Từ xưa đến giờ vẫn thế, muốn có tín đồ thì phải chú ý vào ba điểm: tiền, bệnh và chiến.
- Nghĩa là sao?
- Người nghèo thì cần tiền, người bệnh thì cần sức khỏe, gia đình hay cãi cọ thì muốn hòa thuận. Lão ta bảo rằng chỉ cần nghe lời lão ta là ai cũng có thể giàu có, khỏe mạnh và gia đình êm ấm. Bởi vậy người ta theo lão cũng là điều đương nhiên thôi.
- Mấy thứ đó đều là kết quả của cả cuộc sống lâu dài, làm sao mà giải quyết dễ dàng trong chốc lát như vậy được! - Harada tỏ vẻ ngán ngẩm, nhưng lại đổi ngay sang điệu cười nham hiểm. - Nhưng cũng phải công nhận, công thức đó phù hợp với chương trình của công ty ta lắm.
- Chương trình của anh cũng đánh vào nỗi lo tiền, bệnh, chiến của người ta để câu khán giả chứ
gì? - Hayashi nói ngay.
- Cô là quản lý của tôi mà nói năng thế à? - Harada lườm. Nhưng Hayashi vẫn tiếp tục:
- Chứ còn gì nữa? Những bệnh không thể chữa được như ung thư chẳng hạn, thì có ăn những thứ bổ đến mấy, kết quả cũng không khả quan hơn bao nhiêu. Nhưng chỉ cần quảng cáo là thuốc chữa được bệnh nan y, thì y như rằng có bao nhiêu người đón xem chương trình. Ta thường xuyên chiếu những buổi trò chuyện với người giàu, vì đó là chủ đề được yêu thích. Bi kịch gia đình cũng hút khách không kém, tới mức anh bịa ra cả những chuyện thương tâm để phát sóng...
- Hà hà, cô nói vậy cũng đúng. Cái nghề này phải đánh đúng vào chỗ yếu của khán giả thì mới phất lên được. Những người xem truyền hình hầu hết đều thiếu ý chí, nên mới tin vào thuốc thần. Kẻ thiếu quyết tâm khi nghe kể chuyện gây dựng cơ nghiệp của tỉ phú thì chỉ hay để ý vào thành công mà quên đi những khó khăn họ gặp phải. Những kẻ ngu muội đó cứ xem chương trình của chúng ta là mơ tưởng đến cuộc sống giàu sang hạnh phúc! - Harada lườm hai cậu trợ lý. - Hai cậu có nghe kỹ không đấy hả!
- Dạ! - Nakamura và Oota giật mình.
- Người xem ti vi chỉ cần hạnh phúc trong lúc xem là đủ rồi. Ví dụ khi ta chiếu cảnh các gia đình khó khăn, người ta sẽ nhìn vào đó mà nghĩ gia đình mình vẫn còn tốt chán. Chúng ta chỉ giả vờ thương cảm chứ không thể quên mất mục đích chính là kiếm được lượng khán giả càng nhiều càng tốt. Hiểu chưa?
- Vâng... - Nakamura kính cẩn. Oota cũng vội vàng gật đầu theo.
Harada thắc mắc với Ogasawara:
- Washimi trông thế này, làm sao người khác tin là hắn cứu được người chứ?
- Thế nên hắn mới nghĩ ra trò “siêu năng lực”. Hắn có khả năng bẻ thìa hoặc in ảnh bằng ý chí. Những khả năng này được hắn phóng đại thành sức mạnh thần thánh ban cho để cứu người.
- Thế mà bao nhiêu người tin đấy. - Hayashi ngán ngẩm.
- Đời thiếu gì kẻ ngu dốt! Washimi có bẻ được một trăm cái thìa, chụp được hình bao nhiêu con ma thì cũng liên quan gì đến hạnh phúc riêng của mỗi người đâu!
- Ha ha, đúng thế! - Ogasawara bật cười hưởng ứng.
Hai trợ lý Nakamura và Oota phản đối:
- Cuộc sống thiếu gì điều bất ngờ. Thiên tai thì lúc nào cũng có thể xảy ra. Đã thế ta cũng chẳng trông mong gì được nhiều ở các chính trị gia... Dân tình cảm thấy bất an và muốn được cứu vớt cũng là điều dễ hiểu.
- Đúng đấy...
- Này, đừng nói là trong phòng này cũng có tín đồ của lão ta nhé... - Harada đứng dậy, lườm hai cậu trợ lý.
- Chúng tôi có phải tín đồ gì đâu!
- Sếp hiểu lầm rồi!
- Không không cái gì. Ta vẫn còn nhớ cả hai cậu muốn làm việc ở đây vì công việc nghiên cứu ở trường đại học mãi không cho ra kết quả đúng không?
- Vâng.... - Hai trợ lý cúi đầu.
- Chắc chúng mày chỉ biết thí nghiệm bằng cách tiêm thuốc vào chuột bạch, khi không thấy chuột có phản ứng thì nản chứ gì? Loại đầu to não bé các ngươi thì chỉ giỏi ăn sẵn thôi, chứ hiểu gì về sự đời mà dám nói hả! - Harada cốc đầu hai người.
- Mày thôi đi. - Ogasawara can.
- Người đâu mà chẳng có tí óc nào vậy! - Harada vẫn tức giận.
- Hả? - Hai trợ lý kia ngờ vực nhìn Ogasawara.
- Sức mạnh của ông ta là giả ư? - Oota hỏi lại cho chắc.
- Chứ còn gì nữa. Lão là loại dối trá hạng nhất. - Ogasawara chán ngán.
- Tao biết ngay mà. - Harada nhếch mép cười.
- Người thân cận với Washimi tên là Daidou, gã này lại quen tớ. Gã trước đây làm trong bộ phận tạo hiệu ứng phim ảnh, giờ chuyển sang giúp Washimi dựng cảnh biểu diễn siêu năng lực.
- Hóa ra là thế à? - Hai trợ lý kia có vẻ thất vọng.
- Chẳng ra làm sao... - Hayashi và Mizutani nhăn mặt.
- Chuyện đó chưa là gì đâu. Gã Daidou đòi vào trường quay trước buổi đấu trí với Kudo Shinichi
đấy.
- Hắn định dàn dựng gì à?
- Ờ, gã còn đút lót tiền kia. - Ogasawara gật đầu. Gã lấy từ chiếc cặp dưới chân bàn ra một phong bì dày cộp, ném phịch lên bàn.
- Chỗ này chắc tầm một triệu? - Harada huýt sáo. Gã chỉ cần nhìn qua đã đoán trúng phóc số tiền.
- Nếu thắng thám tử học trò nổi tiếng Kudo Shinichi, chắc chắn tiếng tăm của Washimi sẽ lan xa. Số lượng tín đồ của lão sẽ tăng đáng kể, số tiền này quá rẻ mạt so với tiền cống nạp nhận được khi đó. Ông đạo diễn của chúng ta định tổ chức chương trình nào đây? - Ogasawara nhìn Harada lôi cuộn tiền trong phong bì ra đếm với vẻ mặt bất mãn.
- Mày nói đúng, số tiền này quá ít ỏi so với những gì lão có cơ hội nhận được. Tao không định làm chương trình thiên vị lão đâu.
- Thế thì ta cho thằng nhóc thám tử kia biết trước trò bịp cùa Washimi để lão được phen mất mặt
vậy?
- Mày vẫn còn thương người lắm. - Ogasawara cười nhạo.
- Ý mày là sao?
- Mày sẽ là người vạch mặt lão. - Ogasawara nhếch mép cười.
- T... tao ấy à? - Harada ngạc nhiên.
- Chứ sao. Tao sẽ để Daidou vào trường quay để dàn dựng giúp lão Washimi, nhưng sẽ hỏi xem gã định làm gì rồi cho mày biết hết.
- Rồi thế nào nữa? - Harada chồm lên trước.
- Daidou có tài trong việc tạo hiệu ứng lắm, thằng nhóc thám tử kia không thể biết hết được đâu. Mày sẽ thay Kudo Shinichi vạch trần trò bịp bợm để mọi người thấy rõ bản chất của Washimi.
- Chà chà, hay đấy! - Harada phấn khích đấm bàn đánh “uỳnh” một tiếng.
- Thế thì MC Harada tha hồ được tung hô! - Mizutani mỉm cười.
- Đó mới là điểm mấu chốt. Mày vừa phá được bí ẩn mà thám tử học trò lừng danh phải bó tay, vừa cho người ta thấy lão già kia chỉ giỏi lừa người. Tao cá mày sẽ thành anh hùng chỉ sau một đêm. - Ogasawara cười nham hiểm.
- Công ty đối thủ cũng đang bắt đầu sản xuất chương trình đấu trí giống ta để giành khán giả, giờ đã đến lúc chúng ta tìm cách lật ngược tình thế!
- Kế hoạch này cũng ổn đấy! - Hayashi kêu lên. Những người khác có mặt ở cuộc họp cũng gật đầu đồng tình.
- Chúng ta đã liên lạc được với Washimi rồi, nhưng còn Kudo Shinichi thì sao?
- Việc đó không cần lo. - Ogasawara đứng dậy mở cửa căn phòng bên cạnh. - Ông Mori, xin mời ông vào đây!
- Tôi được giải thích về chương trình lần này rồi. - Ông Kogoro bước vào, “e hèm” một tiếng rồi vừa sửa áo vừa nói.
- Đây là ông Mori Kogoro. Ông nói mình là thầy dạy Kudo Shinichi.
- Ông là thầy cậu ta hả? - Harada tò mò.
- E hèm! Vâng, đại loại vậy. - Ông Kogoro lấp liếm.
- Chúng tôi muốn ông giúp đưa cậu Kudo Shinichi tới chương trình lần này. - Harada cúi đầu.
- Thằng nhóc là đệ tử của tôi, nên chắc chắn phải nghe lời tôi rồi... - Ông Kogoro khoanh tay nghiêm nghị.
Ogasawara lập tức chìa phong bì tiền dày cộp ra:
- Dĩ nhiên chúng tôi không thể cứ thế mà nhờ rồi.
Ông Kogoro mở phong bì. Ông liếc qua số tiền bên trong, bất giác nuốt nước miếng.
- Ờ... Đương nhiên... Theo như câu chuyện của các ông thì ông Washimi gì đó dùng trò bịp bợm lừa dân lành. Tôi không thể để loại người như vậy hoành hành, làm ảnh hưởng đến xã hội văn minh được. - Ông Kogoro bỗng đổi mặt nghiêm túc, nói vẻ bực tức.
- Chúng tôi cũng nghĩ vậy. Hi vọng ông hợp tác bảo vệ người dân lành! - Ogasawara cúi đầu lần
nữa.
- Tôi hiểu rồi. Các ông cứ để tôi.
- Cảm ơn ông.
- Có điều... - Ông Kogoro ngập ngừng.
- Có điều sao? - Ogasawara hỏi ngay.
- Kudo Shinichi khá thông minh, có thể sẽ phát hiện ngay sự dàn dựng trên trường quay.
- Hả? - Ogasawara ngạc nhiên.
- À không, chắc tôi đánh giá nó hơi quá. Shinichi làm sao thông minh đến mức đó được. Phải tay tôi thì tôi biết ngay, há há há! Thằng nhóc đó chưa đủ trình độ đâu. - Ông Kogoro gật đầu đắc ý.
- Vâng vâng... Mọi việc nhờ ông cả đấy.
- Ogasawara thở phào.
- Các ông cứ coi như việ đã xong rồi đi.
Ông Kogoro nhanh nhẹn cất phong bì tiền vào túi áo ở ngực rồi đứng dậy ra khỏi phòng. Ra đến hành lang, ông kiểm tra lại số tiền vừa nhận và nhếch mép cười.
- Shinichi dạo này phá được nhiều vụ án nên có vẻ vênh váo, nhân cơ hội này phải giúp nó khiêm tốn hơn một chút... - Ông tự thuyết phục bản thân vậy rồi bước vào thang máy.
- Liệu có ổn không? - Harada vừa nhìn theo thám tử Kogoro vừa hỏi Ogasawara.
- Lão mà là thầy của Kudo Shinichi, thì thằng nhóc đó chẳng được như người ta đồn đâu.
- Ha ha ha, mày nói đúng! - Harada cười lớn.
- Ta ra Roppongi liên hoan chứ?
- Thật à? - Hai trợ lý hớn hở.
- Hai thằng ở lại dọn sạch phòng đã rồi hẵng đi. - Harada kéo đạo diễn Ogasawara, quản lý Hayashi và MC phụ Mizutani đi ra.
- Nào, dọn cho nhanh đi. A, em thấy một cái bút mới này! - Oota sung sướng giơ cây bút được trang trí bảy sắc cầu vồng lên.
- Người đâu mà thích bút thế không biết. Cậu có tổng cộng bao nhiêu cái rồi? - Nakamura vừa dọn đống tài liệu vừa nhìn cả bó bút cắm ở túi đeo bên hông Oota.
- Em cũng chẳng biết nữa. Các đạo diễn, nhà sản xuất đến làm chương trình suốt ngày hỏi mượn bút nên em đâm ra mê bút từ bao giờ không hay. Mỗi lần cho mượn một cái bút trông lạ lạ, hoặc có tính năng mới, là người ta nhớ em ghê lắm. Hôm trước cô nàng Aoi dễ thương sướng mê khi được em cho mượn bút nhũ... - Oota gãi đầu, gãi tai vẻ xấu hổ.
- Thì ra cái bút còn có công dụng đó... - nak ngạc nhiên trước suy nghĩ của đàn em.
- Sao cô Asako lại vào công ty này nhỉ? Người xinh như thế chỉ cần vào công ty Oote Production cũng tha hồ nổi tiếng rồi. - Oota bỗng nhớ ra cô MC phụ.
- À, cô ấy được cô Hayashi phát hiện ra mà.
- Cô Hayashi ấy à?
- Ừ. Bố cô Asako bị tiểu đường, phải nhập viện suốt. Cô Hayashi là y tá chăm sóc ông ấy.
- Ủa, cô Hayashi trước kia là y tá sao? Em nghe nói cô ấy là MC phụ trước khi chuyển qua làm
quản lý mà?
- Cô ấy trước làm y tá ở bệnh viện Đế Đô đấy. Cô ấy còn lợi dụng hình ảnh đó để làm MC phụ cho sếp Harada cơ.
- Bệnh viện Đế Đô chỉ toàn y tá giỏi thôi phải không?
- Ừ. Sếp Harada kể có một thời cô ấy còn mặc bộ quần áo trắng, đeo ống nghe của bác sĩ mà hát cơ, nhưng mãi không nổi tiếng được nên phải chuyển sang làm quản lý.
- Thế à?
- Cô Hayashi nhìn ra tố chất ngôi sao ở cô Asako từ nhỏ, khi cô ấy tới bệnh viện thăm bố, nên giới thiệu cho sếp Harada. Cô Asako liền được nhận vào công ty. Cô ấy được ra mắt giới giải trí với tư cách là MC phụ của chương trình khi vừa tốt nghiệp phổ thông.
- Chà...
- Cô Asako bây giờ càng ngày càng được hâm mộ, chứng tỏ quản lý Hayashi có con mắt tinh tường.
- Công nhận!
- Này, cậu định đeo huy hiệu đó đến cả buổi quay chính thức của ông Washimi à? - Nakamura bỗng chỉ chiếc huy hiệu hình tròn màu vàng trên ngực Oota.
- Vâng. Anh cũng định đeo chứ ạ?
Trên ngực Nakamura cũng có chiếc huy hiệu y hệt.
- Trước nay tôi vẫn tin vào siêu năng lực của ông Washimi, nhưng sau khi nghe sếp Ogasawara kể đó chỉ là trò bịp bợp thì...
- Em không tin lời hai sếp Ogasawara và Harada đâu. - Oota tức tối.
- Thế hả? Nhưng chuyện gã Daidou điều khiển ông Washimi ở sau cánh gà được giới tín đồ truyền tai nhau cũng khá lâu rồi còn gì?
- Đó chỉ là tin đồn nhảm thôi!
Thấy Oota bắt đầu thay đổi thái độ, Nakamura chùn bước.
- Ờ thì cũng không phải không có khả năng đó. Thôi, kệ cậu vậy. Tôi biết cậu thuộc loại sùng tín nhất trong đám tín đồ mà...
- Anh cứ kệ em là tốt nhất. Chắc chắn mọi người sẽ thấy sức mạnh của ông Washimi là thật. - Oota nói vẻ cương quyết.
Một tuần sau, Shinichi đứng xị mặt trước phòng nghỉ dành cho người làm chương trình tại đài truyền hình ở quận Kouji. Trên cửa có tờ giấy ghi tến “Harada Takayuki”. Khi ông Kogoro bảo cậu tham dự chương trình này, Shinichi đã định từ chối. Nhưng vì ông bảo “Thám tử cần vạch trần sự thật để bảo vệ xã hội công bằng văn minh” nên cậu đã gật đầu. Trước đó cậu cũng đã nghe thanh tra Megure kể nhiều tin đồn không hay về ông Washimi và siêu năng lực của ông ta rồi. Vả lại khi Ran nói mình rất hâm một ông Harada dẫn chương trình và muốn nhờ cậu xin chữ ký của ông, thì Shinichi hoàn toàn bị thuyết phục.
Sau một hồi lưỡng lự, Shinichi quyết định gõ cửa.
- Mời vào. - Có tiếng người đáp lạnh nhạt.
Shinichi mở cửa bước vào. Thấy cậu, Harada bỗng đổi giọng thân thiện:
- Ồ, chẳng phải cậu thám tử học trò đây sao?
- Vâng, cháu tên là Shinichi. - Shinichi cúi đầu chào.
Harada cười tươi. Cô quản lý Hayashi ngồi cạnh đang bắt mạch ở tay trái Harada, thấy Shinichi cũng mỉm cười chào.
- Chú bị sao ạ?
- À không, dạo này ta bận quá nên mắc chứng loạn nhịp tim, phải nhờ cô ấy kiểm tra. Trước kia cô ấy là y tá mà.
- Thế ạ.
- Mạch vẫn bình thường. - Cô Hayashi cười trấn an.
- May quá! Mà cậu khéo còn bận rộn hơn ta ấy chứ, cậu là thám tử học trò nổi tiếng kia mà!
- Cháu đâu nổi tiếng đến mức đó.
- Cậu không cần khiêm tốn đâu. Cố gắng lên hình thật tốt nhé.
- Vâng... - Shinichi cúi đầu.
Thấy cậu vẫn chưa ra khỏi phòng, Harada hỏi tiếp:
- Có chuyện gì nữa à?
- À... Bạn cháu hâm mộ chú... - Shinichi đưa tờ giấy màu giấu sau lưng nãy giờ ra.
- Chà chà, cậu làm ta cảm động quá. Bạn cậu tên là gì?
- Mori Ran ạ.
- Ran hả? Ủa, bút đâu nhỉ... - Harada sờ khắp các túi, nhưng không thấy bút đâu. Gã lườm cô Hayashi. - Này, cậu Kudo nổi tiếng đang muốn chữ ký của ta, sao cô còn không lấy bút đi?
- Vâng, tôi đi lấy ngay đây... - Cô Hayashi vội vàng ra ngoài.
- A... - Shinichi định ngăm cô lại, nhưng có vẻ cô Hayashi không nghe thấy cậu.
- Không sao đâu, cô ta là quản lý của tôi mà.
- Ơ... Vâng...
Một lúc sau, cậu quay về phòng nghỉ của mình, trên tay là tờ bìa có chữ ký của Harada.
- Này. - Shinichi đưa nó cho Ran. Cô nhảy cẫng lên vui sướng.
- Kudo, sắp đến giờ rồi, mời cậu vào trường quay. - Trợ lý Nakamura gõ cửa phòng nghỉ, gọi lớn.
- Vâng, em ra ngay đây ạ. - Shinichi đáp.
Ran sửa cổ áo khoác cho cậu:
- Shinichi cố lên nhé! Nhất định cậu phải vạch trần bộ mặt của tên Phật tổ giả!
- Cậu yên tâm! Nhớ ra trường quay xem đấy nhé. - Shinichi nhắc.
Trường quay sáng hơn Shinichi tưởng tượng nhiều. Trên tường treo một tấm bảng điện tử ghi chữ “Nhà siêu năng lực đối đầu thám tử học trò” sáng rực rỡ, làm cậu bất giác nheo mắt.
Trong buổi tổng duyệt, người dẫn chương trình chính Harada và đạo diễn Ogasawara đứng nói chuyện riêng với nhau ở góc phòng. Shinichi được trợ lý Nakamura và Oota kiểm tra lại kịch bản và vị trí đi đứng trên trường quay.
- Cô Hayashi... - Oota lên tiếng gọi khi cô quản lý Hayashi đi ngang. Nhưng cô đi sượt qua họ ra ngoài và bắt đầu nói chuyện điện thoại.
- Cậu có chuyện gì cần hỏi cô ấy à? - Nakamura thắc mắc.
- Em thấy trên túi áo cô ấy cài chiếc bút xinh quá nên định hỏi xem cô ấy mua nó ở đâu.
- Trời ạ, chuyện đó để quay xong hẵng tính! - Nakamura cuộn tròn quyển kịch bản, gõ đầu Oota. Bộ phận xử lý hình ảnh giờ đang bàn bạc cùng đạo diễn Ogasawara và Daidou - trợ lý của ông
Washimi.
- Daidou, ai sẽ ra hiệu khởi động đồ nghề cậu cài vào trường quay hôm qua?
- Không cần đâu. Washimi tin lão thực sự có siêu năng lực. Tao sẽ quan sát lão, thấy lão đang nhắm “sức mạnh” vào đâu thì sẽ tạo hiệu ứng ở đó.
- Mày định hành động theo lão à? Thảo nào khắp trường quay đâu đâu cũng được cài đặt... Nhưng nhỡ lão nhằm “sức mạnh” vào chỗ nào mày bỏ sót thì sao?
- Ha ha, trước nay chuyện đó chưa từng xảy ra. Lão luôn có dấu hiệu mỗi lần định áp dụng “sức mạnh” nên chỉ cần nhìn là đoán được ngay. - Daidou cười tự mãn.
- Ra thế. Tao quên mất mày từng làm chuyên gia hiệu ứng hình ảnh cho mấy chục đạo diễn rồi, một mình lão Washimi có là gì đâu.
- Ờ, lão đơn giản lắm.
- Mà kể ra Washimi cũng tội... Lão đâu có biết “siêu năng lực” của mình đều do mày tạo ra?
- Thì đúng là lão nuôi ong tay áo mà. Chính vì tao lừa nên lão mới tin mình được ban sức mạnh thật mà quyết chí tu hành. Tín đồ của lão khi nhìn thấy “quyền năng” hơn người thì cũng tin sái cổ mà cống nạp đủ thứ!
- Lão đúng là món đầu tư có lời!
- Ha ha, chứ còn gì nữa! - Daidou nhếch mép cười.
Ông Kogoro đứng gần đó nghe cuộc đối thoại, tay ông nắm chặt, run bần bật. Nhưng rồi ông nghĩ những kẻ tham tiền, chuyên đi lợi dụng nguời khác sẽ sớm bị vạch trần trước công chúng, nên dần bình tĩnh lại.
Buổi tổng duyệt vừa xong thì đài truyền hình cho quay chính thức ngay. Trợ lý đạo diễn gọi trợ lý của Harada. Người này ra hiệu Harada đã sẵn sàng. Harada mang trên mặt nụ cười tự tin gã vẫn dùng mỗi khi lên hình, và bắt đầu nói:
- Chắc hẳn quý vị và các bạn đang nóng lòng chờ đợi cuộc đấu trí tiếp theo này? Chương trình hôm nay của chúng ta là Nhà siêu năng lực đối đầu thám tử học trò. Ông Washimi Jirou với sức mạnh do thần thánh ban tặng sẽ mang đến khán giả Nhật Bản một màn trình diễn vô cùng huyền bí để chứng minh sự tồn tại của siêu năng lực. Liệu cậu thám tử học trò với tài suy luận hơn người Kudo Shinichi có giải thích được những bí mật nằm sau siêu năng lực không? Dẫn chương trình hôm nay vẫn là tôi, Harada Takayuki, cùng với cô gái xinh đẹp...
- Mizutani Asako xin chào quý vị và các bạn! - Asako nhoẻn miệng cười thật tươi. Cô khẽ cúi đầu chào khán giả.
- Chúng ta sẽ đến với cuộc đấu trí ngay bây giờ. Đầu tiên xin mời ông Washimi!
Harada vừa dứt lời thì một màn khói trắng bao trùm sân khấu. Khi khói dần tan, khán giả nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, người hơi đậm, ánh mắt sắc lẹm. Ông ta mặc bộ quần áo màu vàng giống những nhà tu hành Ấn Độ, vừa đi vừa nhìn vào một số điểm vô hình trên không trung, trông thật kỳ lạ.
- Siêu năng lực của tôi là thật, không thể giải thích được đâu. - Washimi nói vẻ bất mãn. - Ta là người được thánh thần lựa chọn. Ta sẽ dùng sức mạnh này để cứu rỗi những người đang phải chịu đựng đau thương, xóa đi mọi tai họa trên đời.
Washimi vừa dang tay ra thì những người ngồi ở hàng ghế khán giả đồng loạt đứng dậy vỗ tay. Thấy vậy, Washimi cười vẻ hài lòng.
- Ông được nhiều người yêu quý quá! - Đến Harada cũng hơi ngạc nhiên trước phản ứng mạnh mẽ
đó.
Từ tai nghe của trợ lý Oota phát ra tiếng đạo diễn Ogasawara:
- Này, sao phản ứng của khán giả khác hẳn lúc tổng duyệt thế?
- Dĩ nhiên rồi, trong buổi tổng duyệt em đóng giả vai ông Washimi, nên làm sao gây ấn tượng với mọi người được. Ông Washimi có khả năng làm người khác choáng ngợp mà. - Oota trả lời với vẻ mặt thản nhiên.
- Thế hả? - Ogasawara không hỏi thêm, nhưng vẫn có vẻ nghi hoặc. Ngược lại, Nakamura đang đứng xem ơ góc trường quay thì nghiến răng nhìn Oota. Trên ngực cả hai người lấp lánh ánh vàng của huy hiệu. Trong trường quay cũng có nhiều người thuộc nhóm tín đồ của Washimi. Nakamura thầm hối hận:
- Lẽ ra mình không nên để một mình cậu ta phụ trách việc mời khán giả...
Nhưng mọi chuyện đã lỡ rồi. Trên sân khấu, Harada vẫn tiếp tục chương trình:
- Thực ra tôi vẫn chưa thực sự tin vào siêu năng lực đâu. Asako thì sao? Cô có tin không?
- Có chứ. Tôi nghĩ trên đời còn nhiều điều khoa học không thể giải thích được. - Mizutani trả lời vậy vì nhận thấy ngay trong trường quay có nhiều khán giả ủng hộ Washimi. Đúng như cô đoán, từ hàng ghế khán giải nổi lên một tràng pháo tay vang dội.
- Thế à? Cậu Kudo đây thì sao nhỉ? - Harada quay sang Shinichi cũng đứng trên sân khấu.
- Nếu bắt buộc phải trả lời thì em phải nói là mình không tin... - Shinichi vùa gãi đầu vừa trả lời. Đám đông ồ lên phản đối.
Shinichi ngập ngừng trước phản ứng dữ dội, thậm chí là hung hăng của khán giả. Cậu nghĩ thầm:
“Trong buổi họp chuẩn bị chương trình, người của đài hứa sẽ mời khán giả có ý kiến trung lập cơ mà? Sao lại thành ra thế này nhỉ?...”
Washimi khẽ mỉm cười như một người lớn cười với đứa trẻ con còn non dại. Ông ta mở lời:
- Cậu tên là Kudo phải không? Ta sẽ làm cậu thay đổi suy nghĩ đó ngay bây giờ. Chắc chắn trong buổi hôm nay cậu sẽ phải thừa nhận mình đã sai.
- Chà chà, hấp dẫn quá! Ông Washimi vừa đưa ra lời thách thức với cậu thám tử học trò nổi tiếng Kudo Shinichi! - Harada nói vẻ thích thú.
Không khí trong trường quay cũng phấn khích hẳn lên.
- Anh MC, tôi chỉ cần bẻ mấy chiếc thìa này thôi hả? - Washimi nhìn một nắm thìa bạc khoảng muời chiếc đặt trên bàn trước mặt.
- Vâng. Đây là loại thìa bình thường vẫn được dùng hằng ngày do chúng tôi chuẩn bị.
Washimi gật đầu. Ông ta ung dung bước tới gần bàn, cầm một chiếc thìa lên, đặt xa những chiếc khác một chút. Washimi nhìn nó chăm chú, dùng tay phải truyền sức mạnh lên đó. Chiếc thìa bị bẻ cong tức thì.
- Ồ! - Đám đông đồng thanh.
- Ôi, giỏi quá! - Ngay cả Mizutani cũng không giấu nổi sự ngạc nhiên.
- Hà hà, sức mạnh của ta thuộc loại nhất thế giới mà. - Washimi mỉm cười đắc thắng.
- Kudo, cậu thấy sao? - Harada hỏi ngay.
- Trò bẻ cong thìa đó đến trẻ con cũng làm được.
- Cậu đã tận mắn chứng kiến sức mạnh của thần thánh mà vẫn không tin sao... Cậu thật có mắt mà không thấy núi Thái Sơn... - Washimi thương hại. - Không sao, ta sẽ giúp cậu sáng mắt ra ngay.
Washimi tiến tới gần bàn, cầm một chiếc thìa khác lên đưa cho Harada.
- Ông có thể thử bẻ chiếc thìa này được không?
- Hả? Vâng... - Harada ngập ngừng cầm lấy. Gã dồn lực vào hai tay, dùng hết sức uốn cong thìa.
- Cảm ơn. Giờ thì nhìn đây.
Nói rồi Washimi đặt chiếc thìa cong lên bàn, đưa tay phải làm phép. Chiếc thìa bỗng thẳng lại như
cũ.
- Ồ, hay quá! - Harada tròn xoe mắt.
- Ha ha ha, giờ thì sao? Cậu đã sáng mắt ra chưa? - Washimi tự mãn đưa chiếc thìa cho Shinichi.
- Tôi vẫn thấy chưa thuyết phục. - Shinichi nghiêm nghị.
- Hừm, cậu cứng đầu quá đấy. Được thôi, thế này thì sao? - Washimi dùng cả hai tay truyền sức mạnh vào đám thìa còn lại trên bàn, làm chúng cùng cong lại. Đám khán giả đứng hẳn lên vỗ tay hưởng ứng.
- Ôi, tôi có nhìn nhầm không đây? - Mizutani kêu lên the thé.
- Sao? - Washimi nhìn Shinichi.
Shinichi từ tốn lại gần bàn, dùng tay sờ thử tấm vải đỏ phủ trên bàn. Cậu nhếch mép cười: - Thì ra là thế.
Washimi xanh mặt. Harada vội nói:
- Kudo, cậu phát hiện ra gì rồi à?
- Vâng. Màn trình diễn vừa rồi chỉ là sự lợi dụng hợp kim nhớ hình mà thôi.
- Sao ngươi dám...! Sức mạnh của ta là có thật, là do thần linh ban tặng! - Washimi cao giọng. Đèn trong trường quay bỗng thi nhau nổ liên tục.
- Ối! - Có tiếng phụ nữ thét lên.
- Ngươi không nên làm ta tức giận... - Washimi lườm Shinichi, trán ông nổi đầy gân.
Nhưng Shinichi vẫn không phản ứng, chỉ nhặt lấy mảnh thủy tinh bắn ra từ đèn, chăm chú xem xét.
- Ha ha, trò này cũng cũ rồi... - Cậu vừa ngửi mảnh kính vỡ vừa cười.
- Cái gì!? - Washimi trợn mắt, nhướn mày.
Shinichi chẳng tỏ vẻ gì sợ hãi. Cậu bình thản giải thích:
- Hợp kim nhớ hình khi bị tác động ở một nhiệt độ nhất định sẽ quay trở lại hình dạng ban đầu. Ông Washimi đã lợi dụng tính chất này để bẻ cong hoặc làm thẳng thìa.
Shinichi chỉnh lại vị trí chiếc thìa Washimi vừa làm cong. Sau đó cậu chỉ dùng ngón trỏ chạm vào thìa, thì lập tức chiếc thìa thẳng lại như cũ.
- Ôi, cậu tài quá! - Mizutani thán phục.
Khán giả cũng kêu lên kinh ngạc.
- Chiếc thìa này được chế tạo để khi gặp nhiệt sẽ thẳng lại như cũ. Ngược lại, nếu thìa không thẳng từ đầu, thì khi gặp nhiệt độ nó sẽ trở lại hình cong. Chất liệu này được dùng để làm gọng kính, gọng áo ngực của phụ nữ, hay dùng để chế tạo dụng cụ dùng trong y học. Dù có bị biến dạng, khi bị tác động bởi thân nhiệt, hợp kim này vẫn có thể quay lại hình dáng cũ.
- Hừm, cậu quên là ta không hề động vào thìa trên bàn hay sao?
- Đúng thế. - Harada gật đầu.
- Mẹo nằm ở chiếc khăn trải bàn đỏ này. - Shinichi giở chiếc khăn ra trước mặt khán giả. - Chiếc khăn này được đan dày đặc bởi nichrome. Ông Washimi đưa tay vào vị trí nào thì một người sau cánh gà sẽ tăng nhiệt độ ở chỗ đó.
Đúng như Shinichi nói, trên tấm khăn trải bàn bị phơi ra trước ánh sáng chằng chịt những sợi nichrome.
- Hả? - Mizutani bịt miệng bàng hoàng.
- Vụ nổ đèn vừa rồi là do trong đèn có thuốc nổ từ đầu. Tôi đã thấy mảnh kính vỡ có mùi đặc trưng của loại thuốc nổ vẫn dùng trên phim trường. Có lẽ sau cánh gà có một chuyên gia hiệu ứng điện ảnh. - Shinichi liếc về phía phòng điều khiển.
Daidou trong phòng điều khiển giật mình. Đạo diễn Ogasawara đứng cạnh cũng tròn mắt ngạc nhiên.
- Thằng nhóc thám tử Kudo đó không phải loại vừa đâu!
- Ờ... Nhưng không sao, Washimi có khả năng in ảnh bằng siêu năng lực. Trò đó thì thằng nhóc không giải thích nổi đâu. - Daidou nhìn lên sân khấu.
Ở đó, Washimi đang nhếch mép cười tự mãn:
- Có vẻ cậu vẫn chưa tin vào khả năng của ta. Đến nước này thì ta đành phải cho cậu xem siêu năng lực in ảnh rồi.
- In ảnh cơ à?
- Đúng thế. Cậu hãy hình dung khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong đời mình đi.
- Hả? - Shinichi ngơ ngác.
- Cứ nghe theo ta, hình dung cảnh đó trong đầu, chỉ một giây cũng được.
- Ông định làm thật đấy à? - Shinichi ngán ngẩm.
- Dĩ nhiên là thật. Chỉ một giây thôi. Nào! - Washimi dùng hai tay truyền lực vào Shinichi. Shinichi nhìn đôi mắt như bị thôi miên của Washimi, im lặng không biết nói gì trong một giây.
Washimi bỗng dưng bừng tỉnh: - Ta thấy rồi!
Vừa dứt lời, ông ta tiến lại chiếc máy in để ở góc bàn, bắt đầu đưa hai tay tác động lên nó. Máy in tự động bật lên và bắt đầu in hình lên tập giấy gài sẵn trên máy.
- Giờ thì cậu sẽ tin siêu năng lực của ta. - Washimi tự tin lại gần máy in.
- Nếu suy nghĩ của người khác dễ đọc đến vậy, thì trên đời này còn có thám tử làm gì? Chỉ cần
dùng siêu năng lực in hình hung thủ ra là xong. - Shinichi cáu kỉnh.
- Hừm, cậu cứ nhìn hình đi rồi muốn nói gì thì nói. - Ông ta đưa tờ giấy đã được in cho Shinichi. Gương mặt Shinichi đông cứng lại.
- Có chuyện gì à? - Harada lại gần cậu, nhìn vào tờ giấy.
Trên đó có hình Ran và Shinichi hồi nhỏ đang cùng chạy trên bãi biển. Trong ảnh còn có ông Kudo Yuusaku và bà Yukiko bố mẹ Shinichi, và ông Kogoro, bà Eri mẹ Ran, đang đưa mắt dõi theo hai đứa trẻ. Giờ bố mẹ Shinichi đang đi khắp các nước trên thế giới nên không ở Nhật, còn bố mẹ Ran đã chia tay, nên thỉnh thoảng cậu vẫn tiếc nuối khoảng thời gian còn bé.
- Tại sao ông lại... - Shinichi hơi sốc.
- Hà hà, cậu có vẻ lung lay rồi đấy. Mọi người đã thấy sức mạnh của ta chưa? - Washimi quay về phía khán giả, dang tay chờ sự ủng hộ. Đám người đứng hết lên, vừa vỗ tay vừa reo hò.
- Có vẻ thám tử học trò lừng danh đang bị yếu thế trong cuộc đối đầu ngày hôm nay. - Harada mỉm cười lại gần Washimi.
- Đương nhiên rồi, vì siêu năng lực của ta là thật mà.
- Thật không nhỉ? - Harada bỗng hỏi lại.
- Ý anh là sao? - Washimi đanh mặt.
Nhưng Harada vẫn tiếp tục.
- Hồi nhỏ chắc ông cũng được cha mẹ và thầy cô dạy là không được nói dối. Tôi cũng luôn nghĩ làm người không thể tha thứ được chuyện lừa lọc. Ông nên tự biết xấu hổ thì hơn!
- Ngươi dám coi thường ta sao?! - Mặt Washimi đỏ lên vì giận dữ.
- Những trò dối trá đó bị coi thường cũng đúng thôi! - Harada cố tình gây hấn.
- Ngươi đã nhìn thấy tận mắt sức mạnh của ta mà còn dám nói năng hồ đồ vậy sao?
- Cậu Kudo đây dù được coi là thám tử học trò nổi tiếng, thì vẫn chỉ là một học sinh. Còn tôi thì khác...
- Khác gì chứ?
- Tôi sẽ thay cậu Kudo Shinichi vạch trần mưu mẹo của ông. - Harada thách thức.
- Chà chà, thật không ngờ...! Chúng ta vừa nghe thấy một lời thách đấu! - Mizutani giả vờ kinh ngạc nói to.
- Đúng là không ngờ thật, người dẫn chương trình hôm nay lại muốn đối đầu với ta sao... - Washimi làm mặt chán ngán, quay xuống nhìn khán giả.
Từ đám đông rộ lên tiếng chửi bới, la hét:
- MC gì mà chơi bẩn thế?
- MC thì phải trung lập chứ!
- Hả...? - Harada bỗng sợ sệt trước phản ứng dữ dội của khán giả. Anh ta quen được khán giả ủng hộ như mọi ngày, nên cứ nghĩ hôm nay cũng vậy.
Những người đứng trong phòng điều khiển cũng nhận ra sự hoảng hốt của Harada. Đạo diễn Ogasawara quát Nakamura và Oota qua bộ đàm:
- Hai đứa bây còn chờ gì mà không ổn định trật tự đi?!
- Chúng tôi vẫn cố gắng nãy giờ mà! - Oota cãi.
- Cố gắng gì mà cả phòng vẫn ầm ầm lên thế hả?! - Ogasawara quát.
- Họ phấn khích quá rồi, không làm được gì nữa đâu... - Oota bắt chéo hai tay ra hiệu vô ích.
- Đúng đấy, đến mức này rồi thì... - Nakamura cũng nhăn nhó bỏ cuộc.
- Này, đây là chương trình của tôi cơ mà... - Harada mặt trắng bệch, miệng há hốc.
Washimi thấy vậy bèn nhướn mày nghiêm nghị:
- Những lời ngươi nói ban nãy hơi quá đáng rồi đấy nhé. - Nói rồi ông ta bỗng đưa hai tay ra trước mặt Harada.
Daidou ở trong phòng điều khiển thấy vậy liền nhếch mép cười:
- Washimi đang định trừng phạt kẻ ăn nói lếu láo đấy. Hy vọng anh ta diễn đúng như những gì chúng ta đã bàn.
- Đừng lo. Nakamura, ra hiệu cho Harada đi. - Đạo diễn Ogasawara ngồi ngay đó ra lệnh qua bộ
đàm.
Trợ lý Nakamura lập tức giơ ngón tay trỏ về phía Harada. Harada bỗng tỏ vẻ đau đớn, dùng cả hai tay ôm lấy cổ. Cùng lúc đó, chiếc khăn quàng quanh cổ gã thít chặt lại như bị ai đó kéo hai đầu.
- Ối...! - Harada nghẹt thở.
- Anh làm sao thế? - Mizutani vội vàng chạy lại.
- Harada, giờ thì ngươi còn nói mình không tin vào sức mạnh của ta không? - Washimi cười gian
xảo.
- Tôi không... tin... hự... - Harada giãy giụa nhưng vẫn ngoan cố.
- Ngươi đang cảm nhận sức mạnh mà vẫn còn cứng đầu sao... Ta phải để ngươi chịu đựng thêm vậy... - Washimi làm động tác như truyền thêm lực vào bàn tay.
- A...! Ối...! - Harada có vẻ không chịu được nữa, nên ngã lăn ra đất. Gã vừa nằm ngửa vừa giãy giụa hai chân vẻ đau đớn.
Ogasawara thấy thế bèn gọi Nakamura và Oota:
- Nakamura, Oota, và quản lý Hayashi chạy lên sân khấu giả vờ cứu mạng Harada đi! Diễn tốt vào
nhé!
- Vâng! - Cả ba đồng thanh rồi vụt chạy.
- Ông Washimi, ông dừng lại đi!
- Ai đó cứu anh ấy với!
Trên sân khấu, bốn người Nakamura, Oota, Hayashi và Mizutani ra sức cầu xin Washimi. Daidou quan sát cảnh đó với vẻ mặt thỏa mãn.
- Chà chà, mấy tay trợ lý đó diễn khá đấy chứ.
Trong khi đấy, Harada vẫn vừa ôm cổ vừa giãy giụa. Bốn người kia quây lấy gã. Đám khán giả cũng thi nhau đứng lên, cố nhìn xem chuyện gì đang diễn ra. Chỉ Shinichi là đứng im, mặt trắng bệch. Ran lo lắng lại gần cậu:
- Shinichi, cậu không giúp chú ấy à?
- Nếu siêu năng lực giết được người thì thám tử thất nghiệp hết còn gì. - Shinichi nói vậy nhưng thấy mặt Ran sợ sệt, cậu cũng đành lại gần Harada xem.
Bỗng cơ thể Harada giật nảy lên. Shinichi đứng tim. Harada toát đầy mồ hôi trán, đưa tay quờ quạng ngực, rồi bỗng nằm oặt ra, bất động.
- Gay quá...! - Shinichi vội vàng chạy đến áp tai vào ngực Harada nhưng không nghe thấy tiếng tim đập. - Thôi rồi!
- Hả? - Ran bàng hoàng. Những người xung quanh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Chú ấy chết rồi!
- Hả? - Nghe tiếng kêu của Shinichi, đám trợ lý lạnh toát người. Một giây sau, tiếng hét thất thanh của khán giả vang lên. Đạo diễn Ogasawara đang ở trong phòng điều khiển nhìn thấy cảnh đó thì há hốc mồm, không nói được gì.
- Cảnh này làm gì có trong kịch bản hả! - Ông Kogoro nãy giờ ngồi im trong phòng điều khiển nhìn màn hình bỗng tức giận xông ra ngoài.
- Ngươi đã hài lòng chưa? Chính vì không tin vào siêu năng lực của ta nên ngươi mới ra nông nỗi này... - Trên sân khấu, Washimi thương hại nhìn Harada nằm trên sàn.
- Tôi không tin vào thứ siêu năng lực của ông!
- Kudo, ngươi cũng coi thường ta sao? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn chịu kết cục như hắn? - Washimi lườm Shinichi.
- Đây là một án mạng! Chắc chắn vụ án này có điều ẩn khuất. Tôi sẽ tìm ra sự thật, chỉ có một sự thật duy nhất...! - Shinichi cắn môi tức giận. Cậu cầm chiếc khăn quàng của Harada lên kiểm tra và có vẻ phát hiện ra được gì đó.
Nhưng Washimi thì vừa cười vừa nói tiếp với vẻ đắc thắng:
- Người thật ngu muội hết sức. Hắn chết vì siêu năng lực của ta đó. Nhưng khoa học hiện nay không thể tìm ra bằng chứng cho những vụ án mạng gây ra bởi siêu năng lực. Vì thế ngươi không thể có chứng cứ kết tội ta được. Ngươi không thể vượt qua một người đã được đấng thánh thần phù hộ đâu!
- Lão già khốn kiếp! - Ông Kogoro xông vào trường quay, nắm lấy cổ áo Washimi.
- Ông bác thôi đi. Ông ta không có siêu năng lực, không thể giết chết chú Harada được. Đây là hành vi của một kẻ khác có mặt ở đây. - Shinichi nhìn những người xung quanh.
- Thế à? - Ông Kogoro thả Washimi ra.
- Vâng. Hung thủ nằm trong số những người chạy đến bên chú Harada khi chú ấy ngã xuống. - Shinichi liếc hai trợ lý nak và Oota, cô quản lý Hayashi và MC phụ Mizutani Asako.
- Hung thủ nằm trong số chúng tôi ư? - Cả bốn người biến sắc.
- Đáng tiếc là như vậy...
- Ê nhóc, mày nghĩ họ gây án kiểu gì? Ta ngồi trong phòng điều khiển thì chỉ thấy khăn quàng tự nhiên siết chặt cổ ông Harada, làm ông ta ngạt thở thôi. - Ông Kogoro hỏi.
- Ngạt thở vì khăn quàng ư? Chiếc khăn này làm sao giết được người. - Shinichi quàng khăn của Harada quanh cổ Ran.
- Này, mày làm gì thế hả? - Ông Kogoro hoảng hốt.
- Bác cứ bình tĩnh nhìn đi. - Shinichi trấn an. - Ran, cậu diễn lại cảnh đau đớn giống chú Harada xem nào.
- Hả? - Ran ngơ ngác.
- Cậu cứ làm theo tớ nói, cố gắng diễn xem nào.
- Ừ... - Bị Shinichi giục, Ran vừa nhớ lại cảnh Harada giãy giụa vừa đưa hai tay lên cổ và bắt chước lại. Hai đầu khăn quàng bỗng dựng lên.
- A, giống hệt lúc ông Harada chết! Con có sao không? Ôi, hằn hết cổ rồi đây này! - Ông Kogoro tròn xoe mắt. Ông vội vàng giật chiếc khăn trên cổ con gái ra, tức giận khi nhìn thấy vết hằn. - Mày dám làm con gái tao bị đau hả!
- Bố ơi, con không sao mà. - Ran thản nhiên nói.
- Thật à? - Ông Kogoro ngẩn người.
Shinichi bèn giải thích:
- Trong chiếc khăn đó có hợp kim nhớ hình giống loại dùng để làm thìa ban nãy. Ran đưa cả hai tay lên sờ vào khăn, làm thân nhiệt truyền vào hợp kim nên hai đầu khăn sẽ cong lên, người ngoài nhìn vào càng tưởng có siêu năng lực tác động.
- Thì ra là thế! - Ran thán phục.
- Thế còn vết hằn trên cổ? - Ông Kogoro nhìn cổ con.
- Chiếc khăn này có chứa các vi bao.
- Vi... bao à?
- Vâng. Chắc mọi người đều biết khi viết lên giấy than, chữ của ta sẽ in đậm lên mặt sau. Đó là vì giấy than có các vi bao chứa phẩm màu; Các vi bao này vỡ ra khi chịu áp lực của đầu bút, tạo thành vết mực. Gần đây công nghệ vi bao rất phát triển, người ta có thể cho vi bao vào vải, hoặc vào giấy để tạo ra những tờ quảng cáo nước hoa có thể tỏa mùi hương khi được cọ xát.
- Chà...
- Chiếc khăn của chú Harada cũng có vi bao chứa phẩm màu màu tím. Khi quàng khăn và giả vờ đau đớn, chú ấy thực ra đang tự siết khăn vào cổ mình, làm vỡ các vi bao và in hằn lên da.
- Thế rốt cuộc chú Harada không chết vì siêu năng lực à? - Ran hỏi lại.
- Dĩ nhiên là không rồi. - Shinichi khẳng định.
Nhưng Ran vẫn còn nhiều điều chưa hiểu:
- Shinichi vừa bảo chú Harada dùng hai tay tự siết khăn vào cổ mình đúng không? Sao chú ấy lại phải làm thế?
- Tớ đoán chú ấy đã biết trước trò siêu năng lực của ông Washimi chỉ là giả. Lúc trước chú ấy có nói sẽ thay tớ vạch trần siêu năng lực mà. Nếu không biết sự thật, làm sao chú ấy dám tuyên bố thế?
- Cậu nói đúng...
- Chú Harada biết hết các mẹo của ông Washimi, nhưng vẫn để tớ đấu trí với ông ấy. Khi tớ không
giải thích được sức mạnh của ông Washimi, chú ấy sẽ đứng ra suy luận thay để trở thành người hùng trong mắt khán giả. Phải không bác? - Shinichi lườm ông Kogoro.
- Hơ... - Ông Kogoro bất giác cuối gằm mặt.
- Bố biết gì ạ? - Ran ngạc nhiên.
- Đây... Đây là chuyện người lớn...
- Chuyện người lớn gì chứ! Đây là một vụ án mạng nghiêm trọng, bố biết gì thì phải nói ra ngay đi! - Ran tức giận.
- À... Chuyện là... Một người tên Daidou thân cận với ông Washimi đã dàn dựng sẵn mọi thứ để tạo thành “siêu năng lực”...
- Cái... cái gì!? - Washimi mặt cắt không còn một hột máu.
- Hả? - Cả trường quay ồ lên.
Chứng kiến cảnh đó, Ogasawara trong phòng điều khiển xanh mặt. Gã nghiến răng: - Lão ta làm lộ hết rồi!
Nhưng dưới trường quay, ông Kogoro vẫn tiếp tục thú nhận:
- Đúng như Shinichi nói, tuần trước Daidou đã đưa tiền cho đạo diễn Ogasawara để ông ta dựng chương trình chứng minh ông Washimi thực sự có siêu năng lực. Hôm qua, đạo diễn Ogasawara đã hỏi hết các thủ thuật của Daidou khi đưa người này vào trường quay, rồi mách lại nhưng mẹo đó với MC Harada.
- Thế chẳng lẽ bức ảnh này cũng... - Ran chỉ tờ giấy vừa được in ra ban nãy.
- Ừ... Ta đã lấy một bức chụp hai đứa trong quyển album hồi bé của con...
- Bố thật quá đáng! - Ran đấm vào lưng bố.
Ông Kogoro kêu oai oái, oằn người lại vì đau. Shinichi phải đỡ ông mới đứng thẳng dậy được:
- Đạo diễn Ogasawara và MC Harada đều giả vờ đồng ý với kế hoạch của Daidou. Nhưng thực ra họ định để đến phút cuối chương trình sẽ cho MC Harada thay Shinichi giải thích thủ thuật tạo ra “siêu năng lực” của ông Washimi và trở thành anh hùng trong mắt mọi người.
- Cháu biết ngay mà.
- Theo kịch bản thì ông Washimi dùng sức mạnh thắt cổ, MC Harada sẽ giả vờ đau đớn một lát rồi đứng dậy vạch trần ông ta. Nhưng...
- Nhưng chú Harada lại chết thật. - Shinichi kết luận.
- Đúng là một lũ hồ đồ... sự thật sờ sờ trước mắt thế này mà vẫn không chịu tin. - Washimi tỏ vẻ bất lực. - Ta đâu cần những thủ thuật vớ vẩn đó. Harada đã chết dưới sức mạnh của ta. Điều này chứng siêu năng lực của ta là thật.
- Đúng thế! - Đám khán giả ồ lên.
- Không phải! Hung thủ nằm trong số những người này! - Shinichi tức giận quá to.
Cả trường quay bỗng im lặng phăng phắc.
- Ngươi nói xem ai giết Harada và bằng cách nào? Có giỏi thì đưa bằng chứng ra đây! - Washimi bực bội.
- Bằng chứng là dấu hiệu tử vong trên cơ thể chú Harada. Nếu chú ấy chết do bị bóp cổ, thì gương mặt sẽ mất máu, môi chuyển màu tím. Thêm nữa, trong trường hợp bị thắt cổ mạch máu cũng bị chèn ép đến mức vỡ ra, nên máu sẽ chảy ra từ tai, mũi và miệng. Đằng này cơ thể chú Harada không hề có những biểu hiện đó. Để giết một người trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn hung thủ phải sử dụng độc tố liều rất cao. Nạn nhân toát nhiều mồ hôi, trước khi chết lại co giật mạnh, tay đưa lên ngực giống người bị đau tim. Đó rõ ràng là biểu hiện của một người sắp chết do bị tiêm chất độc vào tĩnh mạch.
- Chú ấy bị tiêm chất độc vào tĩnh mạch ư? - Ran hỏi lại.
- Ừ. Động mạch có chức năng truyền máu đi khắp cơ thể, nhưng tĩnh mạch lại mang máu từ các bộ phận về tim. Nếu tiêm chất độc vào tĩnh mạch, độc tố sẽ chảy về tim, làm tim nạn nhân ngừng đập chỉ
trong giây lát.
- Kinh quá... - Ran sợ hãi.
Shinichi lại gần xác Harada, kiểm tra tĩnh mạch ở cánh tay.
- Ở Mỹ người ta dùng cách tiêm ba loại chất độc vào tĩnh mạch của tội phạm chịu án tử hình, nhưng gần đây họ chuyển sang dùng mỗi Kali Clorua thôi. Ủa...? - Shinichi đang kiểm tra tĩnh mạch trên cổ Harada bỗng ngừng tay. - Vết tiêm đây rồi...
Shinichi chỉ vào một vết tròn nhỏ xíu trên cổ Harada. Ông Kogoro hơi kinh hãi:
- Ối, đúng là nó rồi!
- Chắc hung thủ đã lại gần trong lúc chú Harada đang giả vờ chịu sức mạnh của siêu năng lực, tranh thủ lúc mọi người đang nhốn nháo để tiêm thuốc độc.
- Nghĩa là ông ta chỉ giả vờ đau lúc đầu, còn đoạn sau là thật à? - Ông Kogoro vỡ lẽ.
- Vâng.
- Anh... Anh Nakamura và Oota vốn làm nghiên cứu ở trường đại học và từng tiêm thuốc cho chuột bạch! - Mizutani Asako bỗng tái mét, chỉ hai trợ lý.
Hai người này vội vàng chối:
- Đúng là thế thật, nhưng người với chuột khác nhau chứ!
- Sao cô lại nói thế?
- Chẳng phải mạch máu của người to hơn của chuột nên càng dễ tiêm sao? - Mizutani hỏi dồn.
- Thì đúng là vậy, nhưng... - Nakamura ấp úng.
Shinichi hỏi:
- Huy hiệu trên ngực hai anh là của những tín đồ theo ông Washimi phải không ạ?
- Cái gì? - Ông Kogoro trợn mắt nhìn hai người.
- Đúng thế... - Cả hai cúi gằm, lí nhí.
Shinichi vẫn chưa thôi:
- Có vẻ hôm nay ở trường quay có rất nhiều tín đồ của ông Washimi. Có phải hai anh là người mời họ đến không?
- Oota phụ trách khán giả... - Nakamura liếc đàn em.
- Ta biết rồi. Hung thủ chính là ngươi! - Ông Kogoro quát. Ông chỉ thẳng vào Oota.
- Hả? - Oota mặt xanh lét, lắp bắp.
- Ngươi khoe với đám tín đồ là mình sắp quay một chương trình dành cho ông Washimi để lôi kéo họ tới đây. Tuy nhiên, ngay trước khi bấm máy ngươi lại nghe MC Harada tiết lộ kế hoạch vạch mặt ông Washimi trước người xem truyền hình toàn quốc. Ngươi không thể để sư phụ mình bị làm nhục, hơn nữa nếu chương trình như vậy lên sóng, đám tín đồ kia chắc chắn sẽ thù ngươi. Vì thế ngươi đã nghĩ ra cách giết MC Harada để mọi người nghĩ siêu năng lức là có thật.
- Thật thế sao? - Mizutani Asako sợ hãi nhìn Oota.
- Không... không phải đâu! Tôi đâu dám làm thế!
- Ngươi đừng có giả vờ! - Ông Kogoro túm cổ Oota.
- Tôi chỉ biết làm thí nghiệm trên chuột thôi! Nếu nói đến việc tiêm người thật, thì Asako phải giỏi hơn tôi nhiều chứ - Oota chỉ Mizutani Asako.
- Tôi ấy à? - Mizutani chớp mắt ngạc nhiên.
- Cô vẫn kể mình hay phải tiêm insulin cho người bố bị bệnh tiểu đường còn gì?
- Nếu lặp lại nhiều lần việc tiêm insulin vào một vị trí duy nhất thì chỗ đó sẽ xơ cứng lại, nên tôi phải giúp bố tiêm vào lưng! - Mizutani ra sức thanh minh.
Shinichi hỏi:
- Chị cho em xem chiếc bút cài trên ngực được không ạ?
- Cái này ấy à? - Mizutani đưa bút cho Shinichi. Shinichi mở nắp bút ra thì thấy ở trong không phải là đầu bút bi mà là mũi kim tiêm nhọn hoắt.
Khán giả trong trường quay hét lên.
- Đó là hung khí! - Ông Kogoro kêu.
- Ha ha, đó là ống tiêm thuốc điều trị tiểu đường tôi nhờ cô ấy giữ hộ thôi mà. - Washimi cười.
- Đúng thế. Ông Washimi điều trị tiểu đường cũng khá lâu rồi. - Mizutani đưa ống tiêm hình bút cho Washimi.
- Cảm ơn cô. Kim tiêm bây giờ được làm rất gọn nhẹ nên có thể gài vào túi áo như thế này. Hôm nay ta mặc quần áo của nhà tu hành Ấn Độ, gài bút vào trông sẽ không hợp, nên ta phải nhờ cô ấy cầm hộ, nhỡ có chuyện gì xảy ra. Nếu các ngươi không tin thì ta sẽ tự tiêm ngay bây giờ.
Washimi kéo áo lên để lộ bụng. Ông ta ghé kim tiêm vào sát da rồi ấn. Thuốc trong kim tiêm được bơm hết vào người.
- Thấy chưa, có làm sao đâu? - Washimi đóng nắp kim tiêm lại, cười.
- Quản lý Hayashi vốn là y tá, chắc cô ấy phải giỏi hơn tôi nhiều. - Mizutani chỉ Hayashi Seiko.
- Ủa, trước đây cô là y tá à? - Ông Kogoro ngạc nhiên.
- Hồi mới vào làng giải trí, cô ấy còn tạo dựng danh tiếng dựa trên hình ảnh y tá mà. - Trợ lý Oota cho hay.
- Cô gái y tá... Cô Hayashi Shiina sao? - Ông Kogoro sực nhớ ra. Ông bỗng làm mặt cười nhăn nhở, giơ tay ra trước cô Hayashi. - Ôi, hồi đó tôi hâm mộ cô lắm đấy. Thật tình cờ...
- Bố ơi, đang lúc phá án cơ mà! - Ran bực mình.
- Ừ nhỉ, quên mất. E hèm! - Ông Kogoro đổi mặt nghiêm túc.
Shinichi vẫn chưa hết thắc mắc:
- Thế còn chỗ phồng phồng kia trên trang phục thầy tu của ông thì sao?
- Hả? Chỗ phồng phồng nào? - Washimi nhìn xuống bụng mình. Ông ta thò tay vào túi áo, lấy ra một chiếc kim tiêm hình bút khác. - Tại sao ở đây lại...?
- Cháu xem được không ạ? - Shinichi rút găng tay trắng trong túi quần ra, đeo vào. Cậu cầm lấy kim tiêm, xem xét kỹ luỡng. - Trên này có vết mực tím giống vết ở cổ chú Harada...
- Đúng rồi, ở đầu kim có vết mực! - Ran cũng lại gần xem thử.
- Đây đúng là hung khí giết người. - Shinichi đưa kim tiêm ra trước mắt mọi người.
Mizutani bỗng ré lên kinh hãi. Nhưng Shinichi bình tĩnh nói:
- Giờ thì tôi đã biết hung thủ là ai.
- Ai là hung thủ hả Shinichi? - Ran sốt ruột hỏi.
Shinichi vẫn cầm trên tay chiếc kim tiêm, tiến lại gần một người: - Hung thủ chính là cô!
Shinichi chỉ thẳng vào quản lý Hayashi Seiko.
- Hả? - Tất cả những người trong trường quay trố mắt kinh ngạc.
- Tại... Tại sao tôi lại...? - Hayashi xanh mặt.
- Shinichi, cô gái xinh đẹp thế này sao có thể là kẻ sát nhân được? - Ông Kogoro bực bội.
- Bố thôi đi! - Ran nạt ngay.
Shinichi nói:
- Chiếc bút em thấy chị gài trong túi áo ở ngực ngay trước khi bấm máy đâu rồi? Sao em không thấy nó nữa?
- Bút... ấy à? - Hayashi sờ soạng túi áo, mặt ngơ ngác.
- Vâng. Trước khi quay, em có tới phòng chú Harada xin chữ ký hộ Ran. Chú Harada không có bút nên đã bảo chị đi tìm. Lúc đó em thấy rất lạ, vì túi áo ở ngực chị khi ấy có cài một chiếc bút, giống chiếc này. - Shinichi chỉ ống tiêm trên tay, mỉm cười.
- Cậu nói dối! - Hayashi biến sắc.
- Cậu ấy nói thật đấy. Tôi cũng nhớ chiếc bút vẫn còn trên áo chị ngay trước giờ quay. - Trợ lý Oota xen vào. Anh ta ngẫm lại chuyện lúc trước. - Công việc của tôi phải dùng đến nhiều loại bút nên
đâm ra thích sưu tầm, thấy loại bút nào lạ là tôi nhớ ngay. Hôm nay ngay trước lúc bấm máy, cô Hayashi có cài trên ngực chiếc bút y hệt chiếc này. Tôi đã định đợi quay xong sẽ hỏi xem cô mua nó ở đâu.
- Làm... Làm sao tôi biết được! Ông Washimi giữ nó và dùng nó giết anh Harada, vì nếu anh ấy không chết thì chẳng phải siêu năng lực của ông ta sẽ bại lộ sao? Ông ta sợ nên mới giết anh ấy chứ còn gì nữa! - Hayashi toát mồ hôi thanh minh.
- Em quan sát thì thấy lúc đó ông Washimi không hề lại gần chú Harada. Trên băng quay chương trình cũng chiếu rõ. - Shinichi nhìn máy quay, nói vẻ tiếc nuối.
Hayashi nghẹn lời. Shinichi kiên định nói:
- Sao chị cứ nắm chặt tay trái nãy giờ thế? Hay là chị giấu gì nên không xòe ra được?
- Đâu... Đâu có! - Hayashi nói vậy nhưng lại giấu tay trái ra sau lưng.
- Phiền chị cho xem tay trái một chút. - Shinichi lại gần Hayashi. Cô ta miễn cưỡng xòe tay ra. - Biết ngay mà...
- Cái gì mà “biết ngay” hả! - Hayashi gắt.
- Đầu ngón tay chị có dính mực tím, cùng loại với mực trên cổ chú Harada.
- Hả? - Ông Kogoro xông vào nhìn tay Hayashi. - Đúng thế!
- Mực dính vào vì tôi bắt mạch cho anh Harada lúc anh ấy ngã xuống đấy chứ. Trước đây tôi là y tá mà.
- Chuyên đó em biết rồi. Em cũng đã thấy chị bắt mạch cho chú ấy ở phòng nghỉ.
- Đúng thế.
- Nhưng khi đó chị dùng ba ngón tay phải áp vào cổ tay chú ấy. Đó là cách bắt mạch chuẩn phải không?
- Ừm...
- Thế thì tại sao trên tay trái của chị lại có mực tím ở cổ chú Harada được? Đáng lẽ nó phải dính ở đầu ngón tay phải chứ.
- Vừa rồi tôi vội quá nên tình cờ dùng tay trái mà!
- Tình cờ ấy à? Y tá trong nghề chắc đã phải làm việc này nhiều đến mức quen tay. Em không nghĩ lúc vội tự nhiên chị lại thay đổi được thói quen đó đâu.
Nghe lời buộc tội của Shinichi, trán Hayashi túa mồ hôi như tắm.
- Chị không dùng tay phải là có lý do riêng. - Shinichi tiếp tục.
- Ý cậu là sao? - Ran hỏi.
- Phương pháp tiêm dưới da dành cho những trường hợp như bệnh nhân tiểu đường khá đơn giản, người thường cũng làm được. Ngược lại, việc tiêm vào tĩnh mạch thì đến các y tá cũng phải hết sức cẩn thận. Nếu tiêm trượt tĩnh mạch thì thuốc sẽ lọt vào cơ thể, có khả năng gây ảnh hưởng đến hệ thần kinh. Hơn nữa, những mạch máu khỏe như tĩnh mạch và động mạch thường bị trượt dưới da khi chạm vào. Vì thế, khi tiêm tĩnh mạch, y tá phải một tay cầm kim tiêm, tay kia cố định mạch máu. Em nói đúng không?
Mặt Hayashi trắng bệch.
- Thế nghĩa là mực trên cổ chú Harada dính vào tay trái khi chị ấy tiêm? - Ran rụt rè hỏi lại.
- Ừ. Trong thời gian ngắn như vậy mà chị vừa tìm tĩnh mạch, vừa tiêm thuốc vào được, chứng tỏ tay nghề của chị phải khá lắm. - Shinichi có vẻ thán phục.
Hayashi cúi đầu khuất phục.
- Sao một cựu y tá xuất sắc đến thế lại ra tay giết người? - Shinichi hỏi.
- Tôi... Tôi không thể chịu được cách hành nghề của anh ta... - Hayashi thì thào.
- Cách hành nghề? Chị muốn nói đến việc nhận tiền hối lộ trước chương trình đấu trí như hôm nay
ấy à?
- Đúng thế... Những chương trình thi nấu ăn, thi loài vật kỳ lạ trước kia cũng như vậy...
- Hả? - Khán giả kêu lên.
- Để lôi kéo người xem, anh ta không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Đầu tiên anh ta nghĩ ra chương trình quảng cáo sản phẩm có lợi cho dạ dày, rồi dùng lời nói dụ dỗ tôi bỏ nghề y tá để làm MC phụ cho anh ta, bắt tôi lên truyền hình nói những công dụng của thuốc mà anh ta bịa ra. - Hayashi rưng rưng nước mắt, cay đắng nói. Shinichi cũng chau mày thông cảm. - Nhưng khi thấy chương trình được ưa thích, anh ta bắt đầu nghĩ ra đủ thứ thuốc, nào là thuốc chữa tiểu đường, thuốc hồi xuân, thuốc giảm cân, thuốc giúp thông minh... Anh ta thuê mấy nhà khoa học vớ vẩn ở ngoài về khen ngợi sản phẩm... Anh ta thật không đáng để làm người. Giờ công ty đang nhận rất nhiều đơn kiện của khán giả, tố cáo rằng các loại thuốc được quảng cáo đều là đồ giả, làm họ chỉ thêm bệnh tật, thậm chí còn có trường hợp tử vong...
Hayashi ôm lấy mặt, khóc nức nở:
- Tôi đã bảo anh ta dừng lại rồi nhưng anh ta cứ khăng khăng nói mình không có trách nhiệm, tất cả là vì người xem ngu dốt nên mới tin... Rồi một ngày, người bạn làm ở công ty bảo hiểm của tôi nói, người chết không rõ nguyên nhân cũng được trả tiền bảo hiểm, nên tôi mới quyết định ra tay... Anh ta đứng đầu công ty, tiền bảo hiểm chắc chắn rất lớn. Tôi định dùng số tiền đó để giúp chi trả phần nào cho những người bị hại...
- Đó có phải cách bồi thường cuối cùng của chị với tư cách y tá không? - Shinichi hỏi.
- Vâng... Anh ta là kẻ xấu không còn đường cứu chữa. Tôi đã tự tuyên án anh ta, bằng cách người ta vẫn dùng để tử hình những tội phạm ở Mỹ...
Hayashi Seiko khụy xuống sàn, khóc thảm thiết.
- Chị đâu phải quan tòa. Đáng lẽ chị phải để việc này cho luật pháp mới đúng. - Shinichi buồn bã
nói.
Ngày hôm sau, tin về sự thật đằng sau chương trình của công ty Harada được đăng đầy trên báo chí lẫn truyền hình. Shinichi và Ran đang đứng đọc tin trong khu mua sắm thì Ran quay sang bảo:
- Bố tớ thay Shinichi nhận tiền cát xê tham gia chương trình đấy.
- Tớ biết ngay mà.
- Nhưng bố đem tiền cho những người bị bệnh vì xem chương trình của công ty rồi. Cậu thấy sao?
- Tốt quá còn gì. Mà phải nói thật, cả ông Washimi lẫn chứ Harada đều giỏi đánh vào điểm yếu của người khác...
- Ừ. Con người có lòng tham vô đáy mà.
- Ừm... Ủa? - Shinichi nhìn thấy Suzuki Sonoko đi từ trong hiệu thuốc ra. Trong tay cô nàng đầy những hộp nhỏ chứa thức ăn dinh dưỡng.
- Sonoko, cậu làm gì thế? - Ran gọi.
- A, may quá! Ran cầm bớt hộ tớ đi!
- Cái gì thế này?
- Cậu không biết à? Cậu chỉ cần uống thuốc này là giảm được mười cân trong ba ngày đấy!
- Thật á?
- Trên ti vi người ta nói thế mà!
- Chừng nào trên đời còn những người như cậu, thì đám người xấu vẫn có thể ngang nhiên lộng hành! - Shinichi chán ngán.
- Cái gì cơ? - Sonoko ngơ ngác.
Shinichi và Ran nhìn nhau, nhăn nhó cười khổ sở.
Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi [Án Mạng Tại Tòa Án] Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi [Án Mạng Tại Tòa Án] - Taira Takahisa Lá Thư Thách Đấu Gửi Kudo Shinichi  [Án Mạng Tại Tòa Án]