Tôi luôn cố gắng làm những gì tôi chưa biết và nhờ đó, tôi có thể làm được những điều tưởng như ngoài khả năng của mình.

Pablo Picasso

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uổi chiều.
Minh Thạch hăm hở đến nhà bà Bội Ngọc.
- Châu Ngọc có ở nhà không mẹ?
- Nó ở trong phòng.
- Con muốn gặp Châu Ngọc, mẹ à.
Bà Bội Ngọc nhìn con rể. Chẳng biết Minh Thạch đến đây làm gì? Bà nói khẽ:
- Để mẹ gọi Châu Ngọc ra. Cũng chẳng biết nó chịu gặp con không nữa.
Minh Thạch nhìn bà Bội Ngọc năn nì:
- Mẹ hãy nói giúp con!
Bà Bội Ngọc phán gọn:
- Châu Ngọc đã mất niềm tin nơi con, mẹ sợ khó nói...
Minh Thạch khẩn khoản:
- Con có việc muốn gặp Châu Ngọc, mẹ ạ.
Bà Bội Ngọc tỏ vẻ thông cảm:
- Được rồi, để mẹ nói với nó xem sao.
Đẩy cửa phòng Châu Ngọc, bà Bội Ngọc chỉ còn có cách:
- Ngọc à! Con có khách, ra nhanh lên nghe!
- Dạ.
Chẳng biết ai tìm, Cháu Ngọc vội vã lao ra phòng khách.
Thấy Minh Thạch, cô khựng lại, bực dọc khôn cùng. Nhưng rồi cô điềm tĩnh lại ngay:
- Ờ, đúng rồi! Anh bây giờ là khách của tôi.
Rồi rất tự nhiên, Châu Ngọc ngồi xuống đối diện cùng anh, lạnh lùng:
- Anh tìm tôi có việc gì không?
Trước vẻ lạnh lùng nghiêm khắc của Châu Ngọc, Minh Thạch rất đỗi xốn xang:
Mới ngày nào tình cảm vợ chồng thắm thiết, bây giờ trở thành người dưng xa lạ.
Dù sao anh cũng phải cố gắng, vì đã đến đây.
- Hãy về với anh nghe, Châu Ngọc. Mẹ rất nhớ em. Mẹ than vắng em, nhà buồn lắm!
Châu Ngọc trố mắt ngạc nhiên:
- Về với anh à? Lạ nhỉ?
Minh Thạch gãi gáy, nói với vẻ khó khăn:
- Anh rất mong em trở về:
Châu Ngọc mím môi:
- Anh quên là chúng ta đã làm thủ tục ly dị rồi à?
- Điều đó không có gì quan trọng.
- Nhưng với tôi thì rất quan trọng.
Nhìn cô với ánh mắt dịu dàng, Minh Thạch ân cần:
- Chúng ta sẽ làm lại từ đầu, em ạ.
Châu Ngọc nói nhanh:
- Với tôi, mọi việc đã giái quyết xong rồi, còn làm lại gì nữa chứ.
Lộ vẻ bực dọc, Minh Thạch nhăn nhó:
- Em thật là cứng ngắt, khó lay chuyển.
Châu Ngọc thản nhiên:
- Tôi làm gì cũng rõ ràng có lập trường dứt khoát, chứ không như anh đâu.
Minh Thạch dịu lại:
- Hãy nghĩ đến tình cảm của chúng ta, nghe Châu Ngọc.
Thoáng cau mày, Châu Ngọc bẻ lại:
- Tình cảm của chúng ta à? Anh có nghĩ đến nó đâu mà nói?
Minh Thạch khổ tâm hứa hẹn:
- Sai lầm đã qua, anh sẽ cố gắng sửa chữa, Ngọc à?
Mắt nhìn xa xăm, Châu Ngọc cay đắng đáp:
- Đã muộn rồi.
- Không muộn đâu em!
- Anh nói thế nào cũng không thay đổi được gì cả.
Nhìn cô đăm đắm, Minh Thạch ngọt giọng thiết tha:
- Dù thế nào, anh cũng vẫn yêu em. Anh không có muốn ly dị đâu Ngọc.
Lòng Châu Ngọc thoáng nao nao, nhưng cô vội xua tan, bồi hồi chi để vương vấn.
Đừng tưởng những lời ngọt dịu kia làm mềm con tim Châu Ngọc. Tim cô xơ cứng rồi, chính anh đã làm cho cô thành sỏi đá.
Nét mặt lạnh lùng như ướp đá, Châu Ngọc mỉa mai:
- Phải, anh đâu có muốn ly dị, anh chỉ muốn điều lợi cho bản thân anh thôi.
Minh Thạch cau mặt:
- Sao em lại nói như vậy hả?
Châu Ngọc bẻ lại:
- Không phải sao? Anh ích kỷ, chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi.
- Em thật là cố chấp.
- Tính tôi như vậy đó, anh biết rồi mà.
Cảm giác luôn bị Châu Ngọc khích bác giễu cợt mình, Minh Thạch khổ tâm vô cùng.
Mặt anh căng thẳng, nặng nề. Không lay chuyển được Cháu Ngọc, anh thấy mình thất bại hoàn toàn.
Tuy nhiên Minh Thạch vẫn cố gắng lần nữa:
- Mẹ rất mong em trở về.
- Có dịp, tôi sẽ trở về thăm mẹ.
- Mẹ rất thích có em sống bên cạnh.
Châu Ngọc bình thản:
- Điều đó thì không thể được rồi.
Minh Thạch năn nỉ:
- Em hãy vì mẹ nha, Châu Ngọc.
Xí! Tưởng đem mẹ ra để Châu Ngọc trở về à? Còn lâu! Bát nước đã đổ rồi, không hốt lại được đâu anh.
Anh không thuyết phục được Châu Ngọc đâu. Chia tay nhau rồi có còn gì nữa đâu? Giận ngút trời, đừng mong Châu Ngọc trở về.
Ngôi nhà anh đã cho cô bao kỷ niệm nồng nàn, nhưng cũng chính tại nhà anh, Châu Ngọc đã bao lần chứng kiến anh và Huyền Mỹ bên nhau, vai kề vai, má kề má, tình tự bên nhau, hai người tình tự bên nhau, coi như thế giới này không có ai tồn tại.
Nơi chốn bình yên hạnh phúc của chúng mình, anh đã sẻ chia cho người ta.
Mà Châu Ngọc thì không bao giờ chấp nhận sự sẻ chia tình cảm...
Bất giác, Châu Ngọc cất tiếng hỏi:
- Sao lại gọi tôi về hả? Cô Huyền Mỹ của anh đâu?
Mặt Minh Thạch nhăn nhó thảm hại:
- Cô ấy có là gì của anh đâu.
- Anh muốn nói gì cũng được.
- Em không chấp nhấn những lời của anh sao Ngọc?
Châu Ngọc nhấn mạnh:
- Tôi bây giờ chỉ biết lo làm ăn thôi.
Minh Thạch nín thinh. Vậy là đã rõ, không hy vọng gì thuyết phục được.
Châu Ngọc nghiêng đầu nhìn Minh Thạch nói với vẻ như khiêu khích:
- Tôi và anh không đứng chung bên đời nhau thì đối đầu nhau vậy.
Minh Thạch kêu lên:
- Trời đất!
- Anh không dám sao?
- Em nói gì hả?
Châu Ngọc tuyên bố thẳng thừng:
- Tôi với anh cùng cạnh tranh nha. Công ty thiết kế mẫu mã trang sức bằng đá quý của tôi nhất định sẽ hơn công ty anh.
Minh Thạch cáu kỉnh:
- Được rồi. Nếu em muốn vậy thì cứ làm thỏa mãn em đi!
Nói xong, anh quày quả đi về với vẻ mặt hầm hầm.
Thẫn thờ nhìn theo bóng Minh Thạch khuất dần, Châu Ngọc muốn gọi anh lại mà thốt chẳng nên lời. Cô cứ ngồi yên như hóa đá.
Phải chăng Minh Thạch muốn hàn gắn với Châu Ngọc? Không dễ đâu, ly dị rồi, mọi việc đã giải quyết xong.
Châu Ngọc không thể...
Chúng ta có nhau bên đời ngắn ngủi quá phải không anh? Tại anh tất cả. Có nuối tiếc thì đã muộn màng.
Bà Bội Ngọc từ trong bước ra, thấy vẻ ủ dột của Cháu Ngọc vội lên tiếng:
- Minh Thạch về rồi hả con?
- Dạ.
Bà Bội Ngọc ôn tồn:
- Mẹ nghe hai đứa nói chuyện loáng thoáng, mẹ thấy Minh Thạch cũng có thành ý đó con.
Châu Ngọc ngước nhìn bà Bội Ngọc:
- Thành ý gì hả mẹ?
- Nó muốn hàn gắn, sao con không cho nó cơ hội chứ.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Mười cơ hội, anh ta cũng chẳng thay đổi đâu mẹ ơi. Cô ả Huyền Mỹ kè kè theo một bên mà.
Bà Bội Ngọc nhíu mày:
- Con nhỏ này! Mẹ thấy có ai đâu.
- Đến đây, tất nhiên cô ấy không đi theo rồi.
Bà Bội Ngọc lý giải:
- Mẹ nghĩ Minh Thạch không còn gì với cô ta nên mới đến đây năn nỉ con về nhà.
Châu Ngọc lắc đầu:
- Con không tin đâu.
- Con thật ương ngạnh.
- Con và anh ta đã ly dị rồi, mọi việc đã kết thúc.
Bà Bội Ngọc phàn nàn:
- Con đành để cho hạnh phúc trôi đi à?
- Con không thể làm gì khác hơn.
Không muốn mất hạnh phúc, nhưng Châu Ngọc phải dành mất vì không giữ được.
Hai chúng ta không có nhau bên đời mãi mãi thì sẽ là đối thủ nhau trong công việc, vậy nhé Minh Thạch.
Hai công ty thiết kế mẫu mã hàng trang sức bằng đá quý cạnh tranh nhau quyết liệt.
Miệt màì làm việc, Châu Ngọc đã sáng tạo ra nhiều mẫu mã mới lạ, độc đáo, như tranh ảnh ghép bằng hạt đá, trâm cài tóc, cài rèm cửa, móc khóa...
Các mẫu mã về trang sức do Châu Ngọc thiết kế vô cùng tinh xảo. Các công ty hợp đồng đặt hàng thật nhiều.
Châu Ngọc lo thiết kế, bà Bội Ngọc giúp cô điều hành công ty, thuê thợ sản xuất sản phẩm.
Châu Ngọc được mời tham dự hội nghị trang sức quốc tế, được nghe báo cáo về việc nghiên cứu khai thác đá thô, được nhìn thấy những mặt hàng trang sức từ đá, Châu Ngọc rất hào hứng và thật sự mê đá nhiều hơn nữa.
Lao vào công việc và cảm hứng về đá quý, Châu Ngọc dường như quên hết bao muộn phiền.
Minh Thạch cũng tham dự hội nghị, nhưng hai người là người dưng xa lạ rồi.
Châu Ngọc theo phái đoàn lên Tây Nguyên khai thác đá thô. Từ nhỏ đã quen với hang Thạch Sanh núi đá ở Hà Tiên, nên Châu Ngọc rất thích thú và háo hức đi tìm đá.
Mọi người chủ yếu đi du lịch Tây Nguyên, tham quan chốn núi rừng hùng vĩ nhiều thác nước ầm vang.
Châu Ngọc đi vì mục đích của mình. Càng vào sâu vào núi đá, Châu Ngọc càng hứng khởi lạ thường. Cô mải mê lo tìm đá thô. Biết bao nhiêu chủng loại đá, người ta khai thác đá thô để tìm ra đá quý.
Lao vào công việc, Châu Ngọc quên cả thời gian, quên cả mọi việc xảy ra chung quanh.
Minh Thạch cũng đi cùng Châu Ngọc. Điều đó khiến cô rất bực, nhưng vội phớt lờ.
Đất đá của thiên nhiên chứ không phải của riêng, ai muốn nghiên cứu khai thác, cứ tự nhiên. Châu Ngọc mà không cho Minh Thạch nghiên cứu tìm hiểu, anh sẽ kiện cô thì nguy. Anh có ông bạn thân là luật sư rành luật lắm mà.
Chợt nhớ ông bạn luật sư Đình Tân, Châu Ngọc chạnh lòng về việc ly hôn của mình.
Anh lo thủ tục ly hôn cho chúng tôi, còn anh thì phải kết hôn đấy. Nhỏ Lam Khanh cực kỳ dễ thương, nhưng cãi cũng hay cực kỳ.
- Nghỉ giải lao, uống nước Ngọc à.
Châu Ngọc giật mình ngước lên. Minh Thạch đã đến cô từ lúc nào. Câu nhắc nhở của anh vang lên bên tai cô.
Mải xoay trở mấy hòn đá nghiên cứu, ghi chép, chụp ảnh, Châu Ngọc chẳng để ý gì cả. Và bây giờ, cô chợt nhớ ra mình đang khát khô cổ họng.
Làm sao? Cô chắng có nước uống. Lúc đi chỉ biết háo hức, không lo chuẩn bị gì cả. Nhìn dáo dác xung quanh tìm nước. Rời khỏi mấy hòn đá, Châu Ngọc đứng bật dậy bước đi.
Minh Thạch bước theo cô.
- Đi đâu vậy Ngọc?
Châu Ngọc thản nhiên:
- Tìm con suối uống nước.
Minh Thạch cười phá lên. Cô làm như cô là một người dân tộc thiểu số thực sự vậy. Tìm suối uống nước.
Anh cố ý trêu chọc cô:
- Em đâu phải nai mà tìm suối uống nước.
- Nai uống nước ngoài suối thì người cũng uống được vậy.
Chìa cho Châu Ngọc chai nước khoáng, Minh Thạch hóm hỉnh:
- Trong khi chờ anh tìm được dòng suối, em hãy uống tạm chai nước này.
Khát quá, chẳng cần khách sáo gì cả, Châu Ngọc cầm lấy chai nước uống ngon lành.
Minh Thạch nhìn cô, cười tủm tỉm. Bước đầu khả quan rồi đấy. Anh cùng Châu Ngọc đi tham dự hội nghị trang sức quốc tế rồi cùng đi Tây Nguyên tìm đá thô. Vậy mà cô chắng đếm xỉa gì đến anh.
Ấm ức mãi mà Minh Thạch chẳng biết làm sao. Châu Ngọc mê đá hơn anh.
Anh cũng là đá vậy, còn là đá sáng nữa kìa.
Châu Ngọc cứ mải miết với mấy hòn đá vô tri, còn đá thật có linh hồn bên cạnh cô chẳng chút quan tâm.
Tức không thể tả, nhưng Minh Thạch vẫn âm thầm lo cho cô. Giữa chốn núi rừng hiu quạnh, anh cần quan tâm đặc biệt đến cô. Cô không hay biết cũng chả sao.
Uống gần nửa chai nước khoáng, Châu Ngọc chợt ngưng lại khi thấy nụ cười của Minh Thạch.
- Trả anh nè!
Minh Thạch ân cần:
- Em cứ uống nữa đi!
Châu Ngọc băn khoăn:
- Chẳng biết anh có bỏ thuốc độc vào nước không nữa.
Minh Thạch nheo nheo mắt nhìn cô.
- Có hay không gì, em cũng đã uống rồi...
Liếc anh bằng đuôi mắt, Châu Ngọc hậm hực:
- Tôi sẽ ói ra hết cho anh thấy.
- Nó đã thấm vào tận trái tim em rồi, sẽ không bao giờ ra đâu.
Đưa tay móc họng, Châu Ngọc quyết liệt:
- Em sẽ ói cho ra.
Nắm lấy ngón tay cô, Minh Thạch cười lấp lánh:
- Đùa thôi, không có gì đâu em.
- Em sợ bị đầu độc lắm.
Minh Thạch thiết tha:
- Đầu độc em rồi anh sống với ai đây?
Châu Ngọc cong môi:
- Với ai mặc kệ anh chớ.
- Không có ai cả, chỉ một mình em thôi.
- Hổng dám đâu.
- Thật đó! Anh thật sự cô đơn đó em.
- Xí! Anh mà cô đơn.
- Rõ ràng em thấy anh chỉ có một mình đây này.
- Mặc kệ anh!
Minh Thạch nài nỉ:
- Đừng mặc kệ mà hãy quan tâm đến anh đi em.
- Vô duyên không thể tả. Ly dị rồi mà bảo người ta quan tâm.
- Anh chỉ có một mình nên rất cần em quan tâm.
Châu Ngọc buông giọng lạnh lùng:
- Anh có mầy mình, chẳng liên quan gì đến tôi.
Minh Thạch tỉnh rụi:
- Liên quan chứ em.
- Anh nói gì, mặc anh.
Minh Thạch rên rỉ:
- Em đừng bỏ mặc anh mà Ngọc.
- Giữa chúng ta đã có ranh giới rồi.
- Ranh giới gì hả?
- Định nói "vợ chồng giả" nhưng Châu Ngọc thắng lại kịp. Cái ranh giới vợ chồng giả cũng không còn, bây giờ là ranh giới giữa hai người dưng xa lạ.
Châu Ngọc buột miệng nói nhanh:
- Ranh giới người dưng.
Mắt Minh Thạch lắp lánh nét cười:
- Người dưng khác họ đem lòng nhớ thương.
Nhưng Châu Ngọc không cười mà nghiêm giọng:
- Hết nhớ thương mà đang cạnh tranh, anh có biết không?
- Quyết liệt dữ vậy sao em?
- Thương trường mà anh, ai hơn thì thắng.
Làm như sành sỏi lắm vậy, mới chân ướt chân ráo bước vào kinh doanh.
Minh Thạch nhìn Châu Ngọc muốn châm chọc nhưng sợ cô nổi đóa.
Thật ra công ty của cô có hơn công ty anh cũng không sao. Anh sẵn sàng nhường... vợ. Cũng như anh đang nhường nước cho cô uống vậy.
Minh Thạch thản nhiên hỏi:
- Thương trường, chiến trường, tình trường đều như nhau phải không Ngọc?
Châu Ngọc lắc đầu:
- Tôi không tham gia "trường" đó.
Minh Thạch lại chọc:
- Em chỉ tham gia nghiên cứu, tìm hiểu đá thôi phải không?
Châu Ngọc hăng hái:
- Tất nhiên!
- Tìm hiểu đá là tìm hiểu anh. Cám ơn em đã quan tâm đến anh.
Chiếu cho Minh Thạch tia nhìn sắc như gươm, Châu Ngọc khẳng định:
- Tôi chỉ quan tâm đến đá vô tri thôi!
- Còn linh hồn "Đá sáng" nữa em!
- Với tôi, đá sáng tối thui rồi.
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Em là ngọc quý, hãy chiếu cho đá sáng lại đi.
- Không bao giờ.
Minh Thạch phê phán:
- Em đúng là sỏi đá vô tri!
Châu Ngọc kiêu hãnh:
- Tôi là ngọc quý chứ không phải đá thô, anh biết chưa?
Minh Thạch đùa giọng:
- Biết rồi! Uống nước nữa đi em, cho ngọc thêm sáng đẹp.
Không hiểu sao, Châu Ngọc cầm chai nước khoáng uống hết phần còn lại.
- Cám ơn anh nghen!
Bỗng cô chợt nhớ ra:
- Thôi chết! Tôi uống hết rồi, còn nước đâu anh uống?
Dù sao cũng có một sự quan tâm, Minh Thạch vui vẻ:
- Em uống cũng như anh uống. Anh hết khát rồi.
Thật sự là anh đã nhường cho cô.
Rồi anh hóm hỉnh nói tiếp:
- Nếu khát nữa, anh ra bờ suối uống, em đừng lo!
Châu Ngọc mỉm cười:
- Làm con nai say mồi đứng uống ánh trăng tan hén?
Nhìn cô một cách dịu dàng, mắt Minh Thạch ánh nét tinh nghịch:
- Anh chỉ thích uống ly chanh đường, uống môi em ngọt hà.
Mặt đỏ bừng, Châu Ngọc ngượng không thể tả.
- Anh không được nói vậy.
- Anh tiếc những ngày đã qua.
- Có tiếc cũng chẳng làm được gì.
- Mình làm lại chứ em.
Không thể bị lung lay trước những lời êm ái của Minh Thạch, Châu Ngọc tiếp tục lo khảo sát đá thô.
Minh Thạch cũng làm việc của mình. Hai người mải mê với công việc, chẳng ai nói với ai lời nào.
Đến chiều, Châu Ngọc cảm thấy đói bụng. Có lẽ phải đi ăn thôi.
Nhưng trong chốn núi đồi vắng vẻ này, chẳng thấy hàng quán gì cả. Trời!
Chẳng có ai bán thức ăn sao? Lấy gì ăn đây?
Châu Ngọc suy nghĩ miên man mà chẳng dám hỏi Minh Thạch.
Cơn đói cồn ào. Giá như bây giờ có một củ khoai ăn đỡ lòng cũng được.
Chẳng lẽ Minh Thạch không đói? Sao anh tỉnh bơ vậy nhỉ?
Vô tình, Châu Ngọc đi khảo sát tìm hiểu đá thô chung điểm với Minh Thach.
Mọi người đi hướng khác cả, ở đây chỉ có anh với cô.
Anh không đói, chắc cô cũng chẳng đói luôn.
Chỉ cần một lời rủ đi ăn của Minh Thạch là Châu Ngọc hưởng ứng ngay, dù chẳng còn gì nhau, thậm chí là ghét nữa kìa.
Bụng Châu Ngọc lại đói cồn cào. Bình thường có cảm giác đói đâu cứ đến giờ là ăn, cũng chẳng thấy chén cơm là quan trọng.
Bây giờ lại cần nhấm nháp một chút gì đó biết bao.
Đột nhiên Minh Thạch cất tiếng hỏi:
- Đói bụng chưa Ngọc? Mình đi ăn nha!
Thở phào, Châu Ngọc hỏi nhanh:
- Đi ra quán ăn hả?
- Ừ!
Minh Thạch giả vờ cất bước đi. Châu Ngọc cũng đi theo anh.
Chợt anh quay lại:
- Ở đây làm gì có quán xá mà đi ăn.
Châu Ngọc thắc mắc:
- Vậy ăn ở đâu?
Minh Thạch cười cười:
- Về nhà ăn.
Đang đói bụng, Châu Ngọc cau mặt:
- Anh đừng có đùa nha.
- Thật mà. Không về nhà thì thức ăn đâu mà ăn.
- Sao anh không bảo ở đây nhịn đói có hơn không?
Minh Thạch nhìn cô với vẻ quan tâm:
- Anh không để em nhịn đói đâu.
Châu Ngọc bẻ lại:
- Không có quán xá, hàng cơm, chẳng lẽ anh có phép mầu?
- Chúng ta sẽ đào củ, hái rau rừng ăn tạm. À, hay là săn thú rừng vậy.
- Anh đừng nói chuyện cổ tích nha.
Minh Thạch cười thản nhiên:
- Chuyện đời thường đấy chứ!
Châu Ngọc tự trách mình, lúc đi chỉ biết hăm hở, không chuẩn bị chu đáo, cũng chẳng nghĩ đến tình huống ngặt nghèo không có thức ăn như thế này.
Nếu biết Châu Ngọc đã đem một lô một một lốc thức ăn rồi.
Bây giờ đành nhịn đói vậy. Minh Thạch nói thế chứ rau rừng và củ cũng chẳng thấy đâu.
Minh Thạch mở túi xách lấy bịch khoai chiên đưa cho Châu Ngọc.
- Em ăn tạm đi!
- Còn anh?
- Anh ăn thức ăn khác.
Đưa cả chai nước cho Châu Ngọc rồi anh vội vã bước đi.
Châu Ngọc ngạc nhiên:
- Anh đi đâu vậy?
- Lại đây có chút việc.
Vào phía trong rừng cây um tùm có ngọn suối nhỏ, Minh Thạch vốc từng ngụm nước trơng vắt uống ngon lành.
Anh là đàn ông có sức khỏe, có thể chống chọi được các thứ, nhịn đói cũng được. Anh rất lo cho Châu Ngọc.
Tính cô bướng bỉnh, ít quan tâm đến bản thân mình, không thể để cô nhịn đói được.
Anh nhường thức ăn, nước uống cho cô mà thấy lâng lâng niềm hạnh phúc.
Minh Thạch rất mừng vì Châu Ngọc không từ chối.
Hai người còn ở đây mấy ngày nữa, Minh Thạch phải có kế hoạch.
Anh sẽ tìm liều trại của đồng bào thiểu số để mua tạm đồ ăn. Người ta ăn được thì anh và Châu Ngọc sẽ ăn được.
Thấy mấy trái cây rừng chín mọng, Minh Thạch hái ăn ngon lành.
Anh quay trở lại chỗ Châu Ngọc. Cô đưa trả bịch khoai cho anh:
- Anh ăn đi!
- Em no chưa hả?
- No rồi.
- Có mấy miếng khoai làm sao no được?
- Chưa no cũng đỡ lòng rồi.
Minh Thạch chợt nhớ:
- À, anh còn cái này!
Anh lấy ra viên lương khô cho Châu Ngọc:
- Em ăn cho đỡ lòng.
Cô chớp mắt đầy cảm xúc:
- Sao anh cứ đưa hết cho em hả?
Minh Thạch hóm hỉnh:
- Em ăn, anh cũng thấy no mà.
Bỏ viên lương khô vào miệng, Châu Ngọc nhìn xa xăm.
Minh Thạch ân cần:
- Ngày mai, anh tìm nhà của đồng bào thiểu số kiếm ít thức ăn cho em.
Lấc đầu nguầy nguậy, Châu Ngọc la lên:
- Thôi, ghê lắm!
- Ghê gì hả?
- Đồng bào thiểu số hay dùng bùa ngãi ếm người ta chết.
Minh Thạch bật cười:
- Hoang đường! Không có đâu. Họ rất hiền lành, chất phác.
- Nhưng mình đâu có biết bụng họ.
- Họ rất tốt, vả lại mình không có làm gì xấu, không phải sợ ai cả.
- Vậy à?
Buổi tối, hai người ngủ tạm bên khe núi đá.
Kết quả được một ít đá thô, Châu Ngọc rất phấn khởi. Lần đầu tiên ngủ giữa chân núi rừng heo hút, cô cứ trằn trọc mãi.
Đang làm tên vệ sĩ canh giác ngủ cho cô, Minh Thạch bảo:
- Ngủ đi Ngọc!
Chợt nhớ lúc làm đôi vợ chồng giả sau ngày cưới, lúc ở nhà và lúc đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật, Châu Ngọc bồi hồi khó tả.
"Bao kỉ niệm ùa về Ranh giới chia đôi ngày ấy Bây giờ lại vẫn chia đôi.
Hạnh phúc ơi vụn vỡ rồi".
Buồn buồn, Châu Ngọc nhắc Minh Thạch:
- Ranh giới chia đôi đấy nhé. Không được...
Biết cô sắp nói gì, anh hóm hỉnh đe dọa:
- Anh sẽ xâm phạm ranh giới đấy.
Châu Ngọc ré lên:
- Cấm!
Minh Thạch cười một cách ranh ma:
- Cái gì càng cấm, người ta càng cố tình làm.
Châu Ngọc lùi vào trong:
- Anh dám...
Anh lại dỗ dành cô:
- Thôi, em ngủ đi.
Không hiểu sao, Châu Ngọc giận dỗi:
- Anh cứ ngủ đi, đừng bận tâm đến tôi.
- Anh làm vệ sĩ canh giấc ngủ cho em.
- Không cần đâu. Có gì mà canh?
Minh Thạch hăm he:
- Có con cọp, hùm, beo, sư tử, chồn cáo trong rừng đi ra, ngỡ em là con mồi, chúng xơi tái đấy.
Hoảng hốt, Châu Ngọc ngồi bật đậy nhanh như chiếc lò xo.
- Oái! Anh nói gì ghê quá!
Minh Thạch nháy mắt chọc cô:
- Sợ rồi hả?
Châu Ngọc hất mặt:
- Hổng dám sợ đâu.
Minh Thạch khích tướng:
- Không sợ mà không dám ngủ.
- Xí!
Châu Ngọc nằm xuống lắng nghe tiếng suối chảy rì rào từ xa.
Đêm mênh mông, núi rừng yên tĩnh lạ. Gió vi vu trên ngọn đồi như lời ru hòa cùng tiếng gió, Minh Thạch cất lời ca êm ái:
"Đồi chiều hoang vu Bảng lảng sương mù Em chừ quyến rũ Gọi mùa sang thu".
Châu Ngọc bềnh bồng trong sương khói mơ hồ. Tiếng ca của Minh Thạch vẫn vút cao, trong trẻo, sâu lắng đọng lại thành lời thì thầm sưởi ấm con tim băng giá bỗng xôn xao.
"Mưa qua thung lũng Lướt thướt hàng thông Mưa bay trong lòng Buồn ơi, rơi rụng Từ anh dừng bước Phiêu bồng Gặp em!".
Hàng mi cong mượt đã khép. Châu Ngọc chìm vào giấc ngủ bình yên.
Nhìn cô, con tim Minh Thạch rộn rã.
Như chàng trai mới lớn, hồi hộp, xôn xao trước thiếu nữ xuân thì trinh trắng, Minh Thạch bối rối khác thường. Bỗng thấy Châu Ngọc sao mà đáng yêu chi lạ!
Không nén nỗi cảm xúc trào dâng, Minh Thạch cúi xuống tìm môi Châu Ngọc.
Nụ hôn cháy bông đam mê, cuồng nhiệt, cuống quít.
Đôi môi mềm mại gợi cảm, ngọt thơm như đóa hồng e ấp, như trái chín đầu mùa có sức quyến rũ lạ thường.
Minh Thạch chỉ muốn hôn hoài hôn mãi đôi môi hồng xinh xinh.
Bất chợt Châu Ngọc giật mình, hoảng hốt khi thấy bị Minh Thạch hôn và cô đang nằm gọn trong vòng tay rắn rỏi, ám áp của anh.
Hậm hực, cô ré lên:
- Anh làm gì vậy hả?
Minh Thạch cười dịu dàng:
- Chỉ hôn em thôi.
Châu Ngọc bực dọc:
- Cấm! Ai cho anh xâm phạm chứ?
Minh Thạch ngang bướng đáp:
- Ai bảo em quyến rũ quá, làm sao anh chống lại con tim được hả?
Châu Ngọc vênh mặt:
- Xí! Vi phạm, còn khéo đổ thừa.
Mắt nhìn cô đăm đắm, Minh Thạch lại hăm he tiếp:
- Coi chừng nghe. Em quyến rũ quá là anh hôn nữa đó.
Phát vào vai Minh Thạch liên tục, Châu Ngọc cự nự:
- Anh dám nè... Dám nè...
Minh Thạch láu lỉnh:
- Tại em chứ bộ tại anh sao hả?
- Xí! Không đàng hoàng nghiêm túc còn nói nữa hả?
Minh Thạch tinh rụi:
- Trước cô vợ hấp dẫn xinh tươi, thần thánh còn rung động, huống hồ chi anh.
Liếc anh một cái bén ngót, Châu Ngọc dài giọng:
- Nhảm nhí!
- Anh nói thật lòng mà em.
- Thật gì hả?
- Thật lòng là anh mãi yêu em!
Một thoáng xao lòng. Châu Ngọc muốn thả hồn bay bổng theo lời yêu của Minh Thạch.
Nhưng có bóng mây đen Huyền Mỹ lởn vởn.
Và cô xua tan tất cả.
Chỉ nhớ mỗi một điều hai người đã ly hôn.
Đành thôi!
Ai bảo tại anh... hào phóng tình yêu...
Ký Ức Dấu Yêu Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim