Nếu mặt biển mãi mãi bình lặng, chắc chắn những thủy thủ tài ba sẽ chẳng bao giờ có mặt trên đời.

Ngạn ngữ Anh

 
 
 
 
 
Tác giả: Hồng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2528 / 4
Cập nhật: 2016-06-02 00:11:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ám cưới xong, Châu Ngọc cùng Minh Thạch trở về thành phố.
Và cô bắt đầu một cuộc sống mới. Vui vẻ hả hê bởi một đám cưới, giờ đây Châu Ngọc lại cảm thấy lo lo.
Đám cưới thật như hai người đã chơi trò cô dâu chú rể. Tuy nhiên làm cô dâu chú rể giả vẫn không đáng sợ bằng làm vợ chồng giả.
Châu Ngọc hoang mang không thể tả. Phải làm sao đây?
Giã từ ngôi nhà và căn phòng của Lam Khanh mà hai đứa từng sống chung, Châu Ngọc theo Minh Thạch về nhà anh.
Nhỏ Lam Khanh dặn dò lúc chia tay:
- "Xuất giá tòng phu". Mi ở bên ấy lúc nào có nhớ ta thì cứ trôi về bên đây nghe!
Châu Ngọc tươi cười:
- Ta đi rồi một mình mi với căn phòng tha hồ rộng.
Minh Thạch ranh mãnh trêu chọc Châu Ngọc:
- "Thuyền theo lái, gái theo chồng". Châu Ngọc không về đây nữa đâu!
Lam Khanh kêu lên:
- Việt kiều mà cũng nói hay nhỉ!
Rồi cô vặn lại Minh Thạch:
- Bộ anh định nhốt chị Ngọc luôn hay sao mà không cho về?
- Hổng dám đâu!
Đứng trước căn phòng rộng rãi khang trang của Minh Thạch, Châu Ngọc giật mình.
Đám cưới thật đã diễn ra rồi, căn phòng tân hôn cũng thật. Căn phòng được trưng bày lộng lẫy, đồ đạc sang trọng, rèm cửa xinh đẹp, uyển chuyển.
Cả căn phòng sực nức mùi nước hoa, tạo một cảm giác tràn đầy hạnh phúc...
Châu Ngọc lại thấy băn khoăn.
Minh Thạch vẫn có cái vẻ hớn hở của một chú rể.
- Phòng tân hôn có đẹp không em?
Châu Ngọc thốt lên như cái máy:
- Ừ... đẹp - Em vào toa- lét tắm trước đi.
- Anh vào tắm trước đi!
Minh Thạch vào toa- lét mở vòi sen nước chảy ào ào.
Châu Ngọc ngồi trên chiếc giường nệm trải drap trắng muốt. Ôi, chiếc giường tân hôn mới êm ái lạ thường!
Nghĩ đến chữ "tân hôn" là cô đỏ mặt.
Người ta khoác áo cô dâu thì rộn ràng hạnh phúc, còn Châu Ngọc? Một sự bất đắc dĩ. Một chữ liều.
Đám cưới qua rồi, cuộc sống vợ chồng, giả mới khiến cô lo lắng.
Cuộc sống vợ chồng giả mới... bắt đầu.
- Em ơi! Lấy cho anh bộ đồ và chiếc khăn nghe!
Tiếng Minh Thạch réo lên trong phòng tắm.
Châu Ngọc phàn nàn:
- Đi tắm mà chẳng chuẩn bị gì cả. Tệ ghê!
Minh Thạch ranh mãnh:
- Có vợ thì để vợ lo chứ.
Châu Ngọc dõng dạc:
- Em không lo đâu.
Minh Thạch hăm he:
- Vậy thì anh để nguyên vầy đi ra nghen...
Hoảng hốt, Châu Ngọc la ré lên:
- Khoan đã!
Và cô quýnh quáng chạy đi lấy quần áo cho Minh Thạch.
Vớ được chiếc khăn lông to, Châu Ngọc mang đến phòng tắm cho Minh Thạch.
Cửa phòng xịch mở, cô hét lên:
- Đừng mở!
Minh Thạch cười ngất:
- Không mở cửa sao lấy đồ hả?
Nhắm mắt không dám nhìn vào phòng tắm, Châu Ngọc thảy chiếc khăn cho Minh Thạch rồi vọt lẹ ra ngoài.
Cô loay hoay mở tủ lấy quần áo cho Minh Thạch mà lúng túng chẳng biết lấy cái gì.
Trong khi đó Minh Thạch đã khoác chiếc khăn lông và xăm xăm đi ra ngoải.
Châu Ngọc đỏ mặt:
- Sao anh không chờ?
- Chờ em lâu quá...
- Thì anh soạn đi...
Tránh ra khỏi tủ để Minh Thạch soạn đồ. Châu Ngọc chạm phải thân thể cường tráng của anh trong chiếc khăn lông khoác hờ. Những giọt nước còn lấp lánh trên cổ, trên ngực anh như những hạt kim cương.
Chỉ lướt nhìn thôi mà Châu Ngọc ngượng chín cả người. Xấu hổ, cô quay mặt chỗ khác, nói chữa thẹn:
- Tôi đi tắm đây!
Tắm xong, Châu Ngọc trở ra tươi tắn trong chiếc áo ngủ màu hồng viền đăng- ten tuyệt đẹp.
Minh Thạch ngẩn ngơ nhìn, trông cô mềm mại và quyến rũ làm sao...
Mỉm cười, anh căn dặn Châu Ngọc:
- Chúng ta phải thật sự là vợ chồng, kẻo bất thình lình mẹ vào phòng nghen.
Châu Ngọc phân vân:
- Anh bảo là vợ chồng giả mà.
- Giả, nhưng phải cẩn thận đấy!
- Biết rồi!
Minh Thạch cà rỡn:
- Anh cũng mong giả biến thành thật cho rồi.
Châu Ngọc la lên:
- Em không có đùa nha.
Minh Thạch phì cười:
- Anh muốn như vậy chứ đâu có đùa.
Châu Ngọc chu môi lên nhắc nhở:
- Chúng ta đang chơi trò cô dâu chú rể giả cơ mà.
Minh Thạch cãi lại:
- Cô dâu chú rể là thật, đám cưới là thật.
- Nhưng anh đã thỏa thuận rồi mà. Quên à?
- Anh đâu có quên.
Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn Minh Thạch đầy câu hỏi:
- Bây giờ phải làm sao đây hả?
- Thỏa thuận sao thì làm vậy.
Minh Thạch trả lời mà như không.
Ngồi trên chiếc giường to đùng xinh đẹp thơm phức, Châu Ngọc miên man nghĩ ngợi. Chiếc giường này, hai người nằm vẫn còn rộng chán! Nhưng không thể được...
Giờ này mà ở nhà với Lam Khanh thì vui biết bao. Hai đứa nằm lăn trên giường, tha hồ tán chuyện.
Ai bảo nghe lời "Đá sáng" tổ chức cưới làm chi bị dồn vào ngõ bí thế này.
Chung phòng với Minh Thạch mà Châu Ngọc có biết gì về anh ta. Gặp Chaau Ngọc lần đầu ở khu triển lãm, anh đã bảo cô là kẻ cắp. Gặp ai, anh cũng thấy là người gian:
Kết luận anh cũng là người gian.
Bỗng nhiên Châu Ngọc bày tỏ:
- Tự nhiên tối đêm nay lại ở chung phòng với đàn ông con trai, anh thấy có kỳ không hả? Nhất định đêm nay em sẽ không dám ngủ...
Nghe cô tâm sự một cách ngây thơ chân thành, Minh Thạch cười thật hiền, hỏi:
- Chúng mình đã giao kèo rồi, em còn sợ gì nữa.
Châu Ngọc ngơ ngác:
- Giao kèo gì đâu?
Nhìn cô, Minh Thạch dịu dàng bảo:
- Anh sẽ ngủ dưới nền gạch, nhường cho em chiếc giường nệm rộng thênh thang, thơm phức đó. Đừng ngại gì cả!
Liếc nhìn cơ thể cường tráng, các bắp thịt cuồn cuộn mạnh mẽ của Minh Thạch trong chiếc áo thun, quần soọc trắng tinh, bất giác Châu Ngọc đỏ mặt.
Cô ngượng ngùng quay đi.
- Phải đành vậy thôi chứ biết làm sao?
Minh Thạch ngủ dưới nền gạch cho đến bao giờ? Chừng nào chiếc giường nệm được trả về cho chủ của nó?
Thôi, chuyện gì đến sẽ đến. Nghĩ nhiều quá chắc Châu Ngọc phát điên mất.
Với mọi người bên ngoài thì hai người là vợ chồng, nhưng trong căn phòng bé nhỏ, hai người có hai thế giới riêng tư.
Phải phân ranh giới rõ ràng như vậy đi.
Châu Ngọc giao hẹn:
- Không ai được xâm phạn ranh giới nghe!
Bật cười, Minh Thạch đưa một ngón tay lên như giao ước:
- Yên tâm đi!
Châu Ngọc mắc mùng rồi tấn gối ôm dưới chân mùng, cố dỗ giấc ngủ.
Xem tivi xong, Minh Thạch tắt đèn chỉ để bóng đèn ngủ dịu nhẹ và bắt đầu về với giang sơn riêng của mình với chiếc gối nằm và gối ôm.
Máy lạnh trong phòng giúp cho anh thấy tỉnh táo dễ chịu.
Nằm trên giường, không yên lòng về Minh Thạch, Châu Ngọc nhẹ nhàng bảo:
- Anh lấy mền đắp đi!
Minh Thạch xúc cảm:
- Anh quen rồi, không lạnh đâu. Em đắp đi!
Châu Ngọc đề nghị:
- Hay là mua thêm cho anh một cái mền nữa?
Minh Thạch nói khẽ:
- Em định làm lộ bí mật à?
Châu Ngọc nín thinh...
Rồi cả hai chìm vào giác ngủ lúc nào không hay.
Đang ngủ mơ mơ màng màng, Minh Thạch thấy Châu Ngọc rời giường vào nhà vệ sinh.
Cô trở ra, mắt nhắm mắt mở thấy có bóng một người nằm, ngỡ chiếc giường quen thuộc và Lam Khanh, cô sà vào nằm ngủ tỉnh bơ.
Thấy lạnh, Châu Ngọc càng rúc sâu vào lòng Minh Thạch. Cảm giác ấm áp dễ chịu khi được vòng tay ôm xiết, dúi mặt vào bộ ngực rắn chắc của anh, cô ngủ mê mệt.
Minh Thạch đang mơ màng cảm giác có một người nằm cạnh, anh âu yếm ôm lấy tấm thân mềm mại, ấm mềm như nhung.
Trong cơn mơ, anh chợt nhớ có lẽ Châu Ngọc lạnh ngủ không được nên đến nằm với anh. Anh càng ôm chặt lấy cô như để truyền hơi ấm.
Tóc Châu Ngọc bay vào cổ, vào mặt Minh Thạch, gây cho anh cảm giác nhồn nhột dễ chịu.
Sáng, Châu Ngọc thức dậy. Hốt hoảng khi thấy mình nằm trong vòng tay một người... đàn ông. Cô ngồi bật dậy. Nhìn quanh chợt nhớ hoàn cảnh mới của mình, Châu Ngọc giận bắn người rồi la Minh Thạch.
- Dậy! Tại sao anh xâm phạm ranh giới?
Luyến tiếc vì không được ôm thân thể mềm mại như nhung của Châu Ngọc thêm nữa, nhưng Minh Thạch vẫn ngồi dậy.
Nhìn Châu Ngọc, anh đính chính ngay:
- Chính em xâm phạm thì có. Anh đâu có leo lên giường của em đâu.
Châu Ngọc cong cớn môi:
- Em à? Hổng dám đâu!
Minh Thạch trêu cô:
- Em hãy nhìn lại mình đi. Từ trên giường bò xuống chỗ anh nằm chung mà còn chối à. Vi phạm rành lành ra đó.
Ngượng không thể tả. Tại sao Châu Ngọc lại làm như vậy hả? Người xâm phạm giang sơn là Châu Ngọc chứ không phải anh. Chết thật!
Môi nở nụ cười tươi rói, Minh Thạch đắc ý hỏi:
- Có phải lạnh quá ngủ không được nên tìm anh, hay là em sợ ma hả Ngọc?
Quê quá, Châu Ngọc lắc đầu:
- Ai thèm tìm anh.
- Không thèm tìm mà bò xuống ngủ chung với người ta. Ha ha...
Mặt phụng phịu, Châu Ngọc nói lí nhí:
- Em tưởng đang ngủ ở nhà với Lam Khanh.
Minh Thạch cười một cách thích thú.
- Anh mong là em cứ nhầm tưởng hoài hoài.
Châu Ngọc nguýt mắt:
- Vô duyên không thể tả.
- Vô duyên mà em lấy làm chồng.
- Chồng giả.
- Giả sẽ thành thật đấy, Ngọc à.
- Không bao giờ có chuyện đó.
- Rồi em xem.
Chẳng xem gì cả mà Châu Ngọc tự hỏi "Không biết chuyện quái đản này kéo dài đến bao giờ?".
Trong buổi ăn sáng, bà Tuyết Lệ bảo Minh Thạch:
- Con đưa Châu Ngọc đi Đà Lạt hưởng tuần trăng mật nghe. Mẹ Ngọc cũng muốn như vậy.
Ai muốn như vậy chứ Châu Ngọc đang méo mặt.
Vợ chồng giả mà làm sao đi hưởng tuần trăng mật đây hỡi trời. Hai bà mẹ mà đòi đi chung nữa, chắc bí mật bị lộ quá.
Liếc nhìn Minh Thạch, Châu Ngọc thầm mong một lời từ chối.
Nhưng anh tỉnh bơ:
- Đi hưởng tuần trăng mật hả mẹ? Con cũng thích lắm.
Bà Tuyết Lệ mỉm cười:
- Ai mà chẳng thích. Nhất là đi hưởng tuần trăng mật ở Đà Lạt thì còn gì bằng. Đà Lạt thơ mộng, cảnh quan đẹp, khí hậu trong lành.
Minh Thạch hóm hỉnh:
- Nghe mẹ nói, con phát nôn, muốn đi ngay.
- Cái thằng! Lo chuẩn bị đi!
- Con sẽ thu xếp ngày mai đi đó mẹ.
Vừa đáp lời bà Tuyết Lệ, Minh Thạch vừa nháy mắt với châu Ngọc.
Nãy giờ cô ngồi im re để nghe bà Tuyết Lệ và Minh Thạch trao đổi.
Tự nhiên cô thốt lên câu hỏi:
- Mẹ có đi không mẹ?
Bà Tuyết Lệ vui vẻ:
- Hai đứa con cứ đi. Mẹ với mẹ Ngọc sẽ thu xếp đi du lịch vào lúc khác.
Khi hai người về phòng riêng, Châu Ngọc phàn nàn Minh Thạch:
- Anh đồng ý đi hưởng tuần trăng mật à?
Minh Thạch nheo mắt với Châu Ngọc:
- Vợ chồng mới cưới phải đi hưởng tuần trăng mật chứ em.
- Đi sao được hả?
- Đó là chuyện bình thường mà, Châu Ngọc ầm ức. Minh Thạch làm như không muốn ý cô vậy.
Bực dọc, Châu Ngọc nói thẳng:
- Là vợ chồng giả mà đi chi hả?
Minh Thạch giải thích:
- Giả cũng phải đi, nếu không thì lộ bí mật đấy!
- Lúc nào cũng sợ lộ bí mật, khổ thật!
Hai người tự nguyện kết hôn chớ không bị ai ép buộc. Đã liều rồi thì phải tiếp tục liễu nữa chứ biết sao.
Minh Thạch buông gọn:
- Em lo chuẩn bị các thứ, ngày mai chúng ta lên đường.
Châu Ngọc thở dài. Đi hưởng tuần trăng mật mà lòng cô héo hắt.
Như hiểu được tâm trạng của Châu Ngọc, Minh Thạch trấn an cô:
- Chúng ta kết hợp với tham quan du lịch và nghiên cứu đá quý. Chắc chắn em sẽ thích.
Vẻ mặt cau có của Châu Ngọc giãn ra ngay, cô reo lên:
- Đi nghiên cứu đá nữa hả anh?
- Đồng ý không?
Như người vợ ngoan hiền, Châu Ngọc duyên dáng gật đầu:
- Em đồng ý ngay! Được đi nghiên cứu đá quý thì còn gì bằng.
Minh Thạch đã biết được niềm vui và sở thích của Châu Ngọc qua Lam Khanh. Anh cười, bảo:
- Anh biết em không chỉ nghiên cứu đá mà còn làm chuyện khác nữa.
Châu Ngọc thích thú bày tỏ:
- Từ đá, em sẽ có những ý tưởng thiết kế mẫu mã đồ trang sức.
Nhìn Châu Ngọc với ánh mắt nồng nàn, Minh Thạch cười ranh mãnh:
- Không ngờ vợ anh cũng giỏi ghê.
Trợn tròn ánh mắt, Châu Ngọc bắt bẻ Minh Thạch:
- Vợ hồi nào hả?
Minh Thạch phì cười:
- Em là vợ anh chứ còn gì nữa?
Châu Ngọc chớp chớp rêm mi, nhắc:
- Vợ chồng giả, anh nhớ nghen.
Nhìn Châu Ngọc, tim Minh Thạch xôn xao. Có lẽ anh sẽ chết chìm trong sóng mắt lung linh kia.
- Ôi! ánh mắt trong veo lấp lánh sao mà quyến rũ.
Anh tranh thủ những lời âu yếm dành cho cô.
- Em hãy sắp xếp đồ đạc, sáng mai mình đi Đà Lạt sớm.
Một cảm giác bâng khuâng len vào hồn Châu Ngọc.
Ngày mai đi Đà Lạt. Ôi, Đà Lạt trong mơ của cô.
Cô phải quên ngay cảm giác đi hưởng tuần trăng mật mà là đi Đà Lạt tìm đá quý.
Đà Lạt bồng bềnh sương khói hiện ra trước mắt Châu Ngọc.
Cảm giác đầu tiên đất trời se lạnh, một cái lạnh dễ chịu, dễ thương.
Dễ thương để người ta mặc những chiếc áo len đủ màu sắc, rộn làng đi trên đường phố.
Đến khách sạn Đà Lạt, Minh Thạch khoác tay Châu Ngọc, cử chỉ ga- lăng tình tứ đúng mực của một ông chồng mới cưới vợ.
Minh Thạch đặt hai phòng riêng biệt cho hai người, nhưng khách sạn đã hết phòng đôi Châu Ngọc nói khẽ vào tai anh:
- Đến khách sạn khác đi anh.
Chiều ý "vợ mới cưới", Minh Thạch đưa Châu Ngọc đến khách sạn Thông Xanh.
Nơi đây cũng không còn phòng đôi. Minh Thạch đành thuê một phòng cho hai người.
Châu Ngọc ngúng nguẩy:
- Một phòng không được.
Minh Thạch nói nhỏ vào tai cô:
- Ờ nhà mình vẫn chung phòng đó có sao đâu.
- Nhưng ở nhà khác.
Minh Thạch nhìn cô tinh nghịch:
- Chẳng khác gì cả. Em nên nhớ, mình bây giờ là vợ chồng mình đi hưởng tuần trăng mật đấy nhé.
Châu Ngọc bướng bỉnh:
- Thì sao hả?
Minh Thạch thì thầm:
- Thì ở chung phòng.
- Vô duyên!
Minh Thạch nhắc khéo:
- Đừng để người ta dòm ngó.
Nhân viên khách sạn đưa hai người lên phòng.
Đây là khách sạn cao cấp nên căn phòng khá lý tưởng.
Vừa vào phòng, Minh Thạch đã trêu Châu Ngọc:
- Nếu có khách sạn mang tên "Đá Quý", anh sẽ đưa em đến đó thuê phòng ngay.
Châu Ngọc nguýt mắt:
- Thôi đi ông! Đừng nói chuyện không có.
- Không có mới nói chứ.
Minh Thạch cười xòa. Châu Ngọc lo sắp xếp đồ đạc, móc quần áo vào tủ rồi ngồi nhìn ngắm căn phòng.
Minh Thạch nhắc cô:
- Còn quần áo của anh đâu?
- Ở trong vali. Anh soạn ra đi.
- Em là vợ thì lo cho chồng chứ. Chính em đã xếp đồ vào va li cho anh mà.
Đồ đáng ghét! Châu Ngọc liếc Minh Thạch một cái dài ngoằng.
- Ở đây không lo mẹ dòm ngó.
Minh Thạch chọc cô:
- Thì sao hả?
- Thì là vợ giả.
- Trời đất!
Minh Thạch kêu lên rồi ngả người lên giường nằm ườn một cách thoải mái.
Châu Ngọc lẳng lặng sắp xếp quần áo cho anh.
Gặp một đống quần lót, cô la lên:
- Quái! Đem chi mà nhiều dữ vậy?
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Đem cho đủ dùng. Chính em bỏ vào cho anh sao còn hỏi hả vợ?
Châu Ngọc nhăn mặt.
- Anh quá lắm nghe!
Minh Thạch ân cần:
- Nằm nghỉ chút đi em rồi mình đi ăn.
Châu Ngọc phàn nàn:
- Anh nằm rồi, chỗ đâu em nằm hả?
Minh Thạch thản nhiên:
- Em cứ nằm, anh xích vô mà.
Châu Ngọc nhắc nhở:
- Anh đã thỏa thuận rồi nha.
Mặt Minh Thạch nhăn nhó:
- Nằm chơi, chẳng lẽ em cũng bắt anh nằm đất.
- Nhưng mà...
- Chẳng nhưng nhị gì cả! Cho anh nằm giường ké với. Tối ngủ, anh sẽ tự giác ôm mền gối... xuống đất.
Hai người chung một phòng thật rắc rối. Châu Ngọc rất khó chịu. Mọi sinh hoạt cá nhân của cô đều bị hạn chế.
Lúc ở nhà Minh Thạch thì đỡ hơn Châu Ngọc kiếm ở ngoài, có việc mới vào phòng.
Nhớ đêm hôm trước, mắt nhắm mắt mở thế nào mà cô đã ngủ nhầm với anh.
Nghĩ đến, mặt mũi Châu Ngọc vẫn còn nóng ran vì ngượng:
Không thể nằm chung giường với Minh Thạch, Châu Ngọc ôm quần áo đi tắm.
Tắm xong, cô nói nhanh với Minh Thạch:
- Mình đi ăn đi anh, em đói bụng rồi.
Như muốn trêu Châu Ngọc, Minh Thạch cứ nằm ườn trên giường mà không nhúc nhích.
Châu Ngọc đến lay tay anh:
- Bộ anh không đói hả?
Minh Thạch tỉnh bơ:
- Anh mệt quá. Cho anh ngủ một chút.
- Ngủ à? Giỏi ngủ luôn đi! Châu Ngọc ấm ức nhìn Minh Thạch im lặng không nói gì.
Mở mắt ra, Minh Thạch cười, hỏi:
- Em không ngủ à?
Lơ đãng nhìn trên trần nhà, Châu Ngọc đáp:
- Tối, em mới ngủ.
Dụ khị cô nằm không được, anh ngồi bật dậy:
- Chờ anh đi tắm rồi mình đi ăn nghe em.
Khi Minh Thạch vào phòng tắm mở vòi nước thì Châu Ngọc tranh thủ ngả lưng xuống giường.
Vừa chạm lưng xuống giường, cô lại nghĩ đến việc thay quần áo. Phải tranh thủ trước khi Minh Thạch trở ra, nếu không thì sẽ phiền phức...
Châu Ngọc mặt bộ váy hoa vàng thật đẹp và duyên dáng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo len màu tím sẫm, trông vô cùng thanh nhã nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Trong phông tắm đi ra, Minh Thạch chỉ khoác hờ chiếc khăn bông.
Đỏ mặt, Châu Ngọc ré lên:
- Anh lại như thế nữa à?
Minh Thạch nháy mắt với cô:
- Anh quen rồi!
Châu Ngọc nhăn nhó:
- Quen thói xấu hả?
- Có gì mà xấu hả em?
- Đi tắm không mang đồ theo.
Minh Thạch cười cười giải thích:
- Anh sống một mình, tắm xong ra soạn đồ, có gì đâu.
Đôi mắt sáng lung linh nhìn anh bén ngót:
- Bây giờ khác.
Minh Thạch ranh mãnh:
- Khác là phải rồi! Anh có vợ, để vợ lo.
Châu Ngọc phụng phịu lấy bộ đồ đưa cho Minh Thạch. Có như vậy anh mới chịu mặc đồ, nếu không chắc hai người sẽ tranh cãi tới mai luôn.
- Nè, ông tướng! Không biết bao giờ mới bỏ tật... lười.
Và cô quay mặt chỗ khác để anh thay quần áo.
Nhìn cử chỉ hồn nhiên trẻ con của Châu Ngọc, Minh Thạch thấy buồn cười.
Mặc quần áo xong, Minh Thạch báo động để Châu Ngọc quay mắt lại với giọng hóm hỉnh.
- Xong rồi! Cám ơn nghe... vợ.
Quay lại, Châu Ngọc phồng mặt lên nhắc nhở:
- Vợ giả nha!
Minh Thạch ngang bướng:
- Giả vẫn là vợ.
Châu Ngọc nhăn mặt:
- Hứ! Thôi đi ăn, em không nói nữa đâu.
- Đói dữ rồi hả?
- Ừ!
- Anh gọi phục vụ mang thức ăn lên nha.
Biết người ta kỵ căn phòng chung đụng mà còn đề nghị ăn tại đây. Đáng ghét không thể tả!
Châu Ngọc lắc đầu:
- Ra ngoài ăn cho thư thả em còn ngắm cảnh nữa chứ.
Minh Thạch vẫn chọc:
- Chứ không phải em sợ ở trong phòng à?
Châu Ngọc nghiêng đầu làm điệu:
- Hổng dám sợ đâu!
Bất chợt Minh Thạch đưa mắt ngắm nghía cô:
- Em đẹp quá, Châu Ngọc à!
Rồi anh lại nói tiếp một cách văn vẻ:
- Trông em xinh tươi như một đóa dã quỳ.
Châu Ngọc nhìn anh tinh nghịch:
- Không ngờ anh cũng biết làm thơ nữa.
- Thơ là sở trường của anh đó.
- Nghe nói biết anh xạo!
Minh Thạch vờ bắt bẻ:
- Em không tin chồng em à? Anh sẽ chứng minh cho em thấy.
Châu Ngọc mỉm cười:
- Ngay bây giờ hả?
- Bây giờ phải đi ăn.
Trả lời xong, Minh Thạch bỗng thốt lên:
- Nhưng... có lẽ anh ăn không được quá.
Châu Ngọc hỏi dồn:
- Sao vậy. Anh đau bao tử à?
Minh Thạch ranh ma:
- Anh đau... tim. Em đẹp quá, anh mãi nhìn nên đau quá ăn không được.
- Anh xạo quá! Em có thấy mình đẹp đâu.
- Anh thấy là được rồi.
- Mặc anh!
- Anh thấy em khác xa lúc mặc bộ đồ si đa xem triển lãm hàng trang sức bằng đá quý.
Ngượng ngùng, Châu Ngọc phát vào lưng Minh Thạch:
- Dám nói em mặc đồ si đa hả?
Nháy mắt với cô, Minh Thạch trêu:
- Chứ còn gì nữa. Mặc bộ đồ si đa, trông vừa xấu vừa quê.
Châu Ngọc ấm ức:
- Thấy người ta xấu xí quê mùa nên mới vu là kẻ cắp đó.
Minh Thạch nghiêng đầu ngó Châu Ngọc:
- Xin lỗi nghe, nhà thiết kế mẫu mã đồ đá.
Châu Ngọc phụng phịu:
- Hổng phải thời đại đồ đá đâu nghen. Người ta thiết kế mẫu mã hàng trang sức.
Đưa tay bắt tay Châu Ngọc, Minh Thạch cười toe:
- Ôi, đồng nghiệp mà anh đâu có biết.
Châu Ngọc tròn mắt:
- Anh cũng thiết kế mẫu mã sản phẩm đá quý hả?
Minh Thạch hóm hỉnh:
- Đám cưới rồi mà em không biết chồng em làm gì sao hả?
Châu Ngọc tỉnh rụi:
- Chồng giả mà biết làm chi?
Minh Thạch ỡm ờ:
- Giả, thành thật đó nghen...
Châu Ngọc lườm lườm anh:
- Không bao giờ!
- Không mà đi hưởng tuần trăng mật với người ta.
- Đừng có ham! Tại anh bảo đi nghiên cứu đá, em mới đi chớ bộ.
- Em bị dụ rồi.
- Hổng dám đâu. Em đâu phải con nít mà anh dụ được.
Mắt Minh Thạch lấp lánh nét cười:
- Vậy mà anh dụ được em đám cưới và đi hưởng tuần trăng mật nè.
Lắc đầu cả chục cái, Châu Ngọc kêu lên:
- Giả... Giả hết.
Ừ thì giả! Vẫn biết thế mà sao Minh Thạch vẫn nao nao.
Minh Thạch và Châu Ngọc đi hưởng tuần trăng mật chẳng giống bất cứ cặp vợ chồng nào cả. Và chỉ có hai người mới biết tại sao không giống mà thôi.
Buổi sáng, hai người cùng nhau đi tham quan Đà Lạt.
Đà Lạt nên thơ với bao cảnh đẹp thu hút khách du lịch.
Minh Thạch vui vẻ rủ:
- Đến thung lũng tình yêu nghe Châu Ngọc!
Châu Ngọc lắc đầu:
- Đến đó làm chi hả?
- Xem thung lũng tình yêu.
- Em nghĩ thung lũng tình yêu chỉ dành cho những kẻ yêu nhau.
Minh Thạch cắc cớ hỏi:
- Bộ mình không yêu nhau hả?
Châu Ngọc gân cổ cãi:
- Yêu hồi nào đâu?
- Hồi đám cưới đó.
- Giả. Anh thỏa thuận rồi mà.
Minh Thạch tặc lưỡi:
- Khổ ghê! Lúc nào em cũng nhắc đến chữ "giả".
Nghiêng đầu ngó anh, Châu Ngọc bảo:
- Nhắc để nhớ!
- Anh muốn quên...
- Không được lật giao kèo nghen.
Minh Thạch chọc cô:
- Giao kèo "ma" không sợ.
Châu Ngọc dứ dứ anh:
- Định lật lọng hả?
- Nếu anh lật lọng thì sao?
- Thì sẽ biết...
Nói thế nhưng Châu Ngọc không biết làm gì Minh Thạch.
Cuối cùng thì cô cũng theo anh đến thung lũng tình yêu với ý nghĩ không yêu thì mình đến xem vậy...
Khung cảnh nơi đây thơ mộng biết bao. Thung lũng nằm dưới những đồi thông xanh biếc bao quanh. Mặt nước long lanh, soi rõ bóng hàng thông mượt mà.
Mặt nước long lanh ngàn năm nghe lời thông hát du dương. Ôi, tiếng thông ca mênh mông chi lạ....!
Bất chợt trời đổ mưa. Những hạt mưa bay bay trên tóc khiến lòng ai bối rối.
Minh Thạch chìm trong mơ mộng. Anh đốt thuốc cài lên môi.
Làn khói tỏa nhẹ như sương lam bay bay.
Trên đồi thông reo vi vu và anh cất tiếng hát trầm ấm:
"Mưa qua thung lũng Lướt thướt hàng thông Mưa bay trong lòng Buồn ơi, rơi rụng Từ anh dừng bước Phiêu bồng gặp em".
Không ngờ anh chàng "Đá sáng" cũng nghệ sĩ ghê. Châu Ngọc im lặng lắng nghe và cất tiếng khen:
- Anh hát giống ghê!
- Giống ai?
- Ca sĩ.
- Vậy anh làm ca sĩ được hén.
- Được chứ.
Minh Thạch yêu cầu:
- Anh làm ca sĩ, em phải tặng hoa nghen!
Châu Ngọc hứa hẹn:
- Được rồi, em sẽ tặng hoa cho anh...
- Hoa gì nhỉ?
- Hoa giả...
- Trời đất!
Nghe Minh Thạch rên rỉ, Châu Ngọc bật cười:
- Không chịu hả?
Mặt Minh Thạch nhăn như chiếc lá héo:
- Đà Lạt thiếu gì hoa không tặng, lại tặng hoa giả cho anh.
- Vậy tặng hoa thật bén?
- Ừ - Anh thích hoa gì?
- Hoa... nhung nhớ.
Ngỡ Minh Thạch trêu chọc mình, Châu Ngọc phồng mặt lên:
- Hổng có hoa nhung nhớ à nha!
- Có chứ...
- Là hoa gì?
Giọng Minh Thạch bất ngờ vang lên trong trẻo:
"Hoa nhung nhớ nở tím trời Chút hương Đà Lạt xa vời trong ta Chùm hoa tím rũ lòa xòa Chút hương lan tỏa nhạt nhòa không gian Hoa nhung nhớ tím nồng nàn Ngẩn ngơ Đà Lạt nhớ hàng thông reo Bềnh bồng sương khói tím chiều Vấn vương Đà Lạt gợi nhiều mộng mơ.
Hoa nhung nhớ tím vu vơ Về thương Đà Lạt đợi chờ... mùa hoa".
Châu Ngọc ngẩn ngơ. Thật sự là có hoa nhung nhớ à? Ôi, loài hoa mênh mang màu tím mộng mơ của Minh Thạch.
- Hoa nhung nhớ mọc ở đâu vậy anh?
- Ở trên đồi, ở các nơi.
- Còn đá sáng? - Bỗng nhiên Châu Ngọc cất tiếng hỏi thật vô tư.
Nhìn cô Minh Thạch cười tủm tỉm:
- Ở đây nè.
Thấy anh đưa tay chỉ vào ngực mình, cô đỏ mặt chống chế:
- Em hỏi đá quý để nghiên cứu chứ bộ.
- Đá quý ở trong hang động, núi đá, trên đồi.
Minh Thạch tuôn một hơi các địa điểm.
Châu Ngọc chợt nhớ:
- Quê em ở núi đá, chỗ hang Thạch Sanh cũng có đá quý nữa.
- Vậy à? Mai mốt mình về hang Thạch Sanh nghen.
- Bây giờ mình đi nghiên cứu đá quý ở đây đi anh.
- Chẳng biết có đá cho mình tìm không nữa.
Châu Ngọc liến thoắng:
- Có nhà thiết kế mẫu mã đá thì phải có đá chứ anh.
- Ái chà! Tự tin dữ!
- Tự tin để có đá chứ anh.
- Có đá, em cũng đâu khai thác được.
- Có đá để em có tư tưởng thiết kế.
- Để lãnh giải thưởng phải không?
- Chứ sao?
Minh Thạch ngọt giọng:
- Thiết kế cho công ty nhà đi em.
Châu Ngọc lém lỉnh:
- Để xem anh hợp đồng ngon không đã.
- Anh giao cho em làm phó giám đốc, khỏi hợp đồng.
- Để xem, em có thích không.
Minh Thạch nháy mắt với Châu Ngọc:
- Không thích cũng phải làm cho công ty nhà. Của chồng công vợ mà!
Châu Ngọc xì mũi:
- Hổng đám vợ chồng đâu.
- Không vợ chồng, chẳng lẽ anh em?
Ký Ức Dấu Yêu Ký Ức Dấu Yêu - Hồng Kim