Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1277: Lấy Yếu Chiến Mạnh, Trong Lòng Không Kiếm
ẳn là như vậy!
Diệp Trần suy đoán cùng với suy nghĩ trong lòng Nguyên Hoàng như nhau.
Biết được chân tướng sự tình, trong lòng Diệp Trần cảm khái không ngớt, Chân Thủy Đại Đế mọi hành động không thể nghi ngờ đều là bỏ qua bản thân thành toàn cho tập thể. Không tiếc lấy Chân Thủy Cung bị diệt làm đại giới, phong ấn bản thân, để Chân Linh Thế Giới khỏi bị tai nạn. Hành động bực này, tuy rằng đối với người trong Chân Thủy Cung mà nói quá mức tàn nhẫn và vô tình, nhưng đối với người trong thiên hạ, lại là quan thiết cỡ nào.
Không chỉ là Chân Thủy Đại Đế, từ cổ chí kim, cũng có không biết bao nhiêu Vương giả phong Đế vì Chân Linh Thế Giới, vì lê dân thiên hạ, tình nguyện hi sinh chính mình, cũng muốn bảo toàn thủ hộ tất cả mọi người. Trong bọn họ, thành tựu có cao có thấp, nhưng đều là vĩ đại, chính là có bọn họ tồn tại, Chân Linh Thế Giới mới có thể bảo tồn cho tới hôm nay, không bị ngoại tộc nô dịch.
- Ai, kỳ thực hắn cũng không nhất thiết phải làm như vậy. Lấy thực lực của ta năm xưa, đang lo không có địch thủ, sao lại e ngại một Âm Phong Tà Đế!
Đối với nhân vật tuyệt thế như Nguyên Hoàng, dưới tình huống không thể rời khỏi Chân Linh Thế Giới, địch nhân càng mạnh, chiến ý của hắn cũng sẽ càng mạnh. Hậu kỳ sinh mệnh, hắn vì tìm kiếm địch thủ, xông vào tử lộ hơn mười lần, mỗi một lần đều có thể toàn thân trở ra, một lần nghiêm trọng nhất, cũng bất quá chịu một chút vết thương nhẹ.
Không ai biết suy nghĩ lúc đó của Chân Thủy Đại Đế, cũng có thể là hắn cho rằng không nên để Nguyên Hoàng gặp nguy hiểm. Nguyên Hoàng nếu là bại, tối đa một người chết. Chân Linh Thế Giới nếu bại, đó đúng là vạn kiếp bất phục, mỗi một đại nhân vật tuyệt thế, tựa hồ liên quan đến số mệnh, số mệnh vừa bại, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể ngưng tụ, không có khả năng lại xuất hiện một nhân vật tuyệt thế mới.
- Sinh Tử Cảnh Nhất Trọng Thiên cảnh giới, xem ra, ngươi chính là nhân vật tuyệt thế thời đại này của Chân Linh Thế Giới, giết ngươi, Chân Linh Thế Giới chắc chắn không có lực đánh một trận.
Âm Phong Tà Đế cảm ứng được cảnh giới tu vi của Diệp Trần, sau khi hơi kinh ngạc, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên, năm xưa hắn có thể đoạt xá thể xác của Chân Thủy Đại Đế, kỳ thực là bởi vì Chân Thủy Đại Đế mạnh mẽ xông vào tử lộ, thụ thương trên linh hồn như vậy như vậy mới có thể để cho hắn nhân cơ hội. Bằng không hắn cho dù thực lực có cao hơn Chân Thủy Đại Đế, cũng kiên quyết không có khả năng thành công đoạt xá. Phải biết rằng đoạt xá là một thanh kiếm hai lưỡi, không thành công, thì xả thân.
Sau khi chiếm thể xác của Chân Thủy Đại Đế, Âm Phong Tà Đế ẩn dấu vạn năm, muốn thôn phệ linh hồn của Chân Thủy Đại Đế, để thực lực của chính mình đạt được trình độ càng cao hơn. Sau đó cùng với kinh tài tuyệt diễm khi ấy, luận thực lực, tựa hồ càng ở trên Chân Thủy Đại Đế, có thể cùng Nguyên Hoàng đánh một trận. Đáng tiếc, thời khắc mấu chốt, linh hồn của Chân Thủy Đại Đế hồi quang phản chiếu chiếm địa vị chủ đạo, lấy huyết tinh làm đại giới, phong ấn bản thân. Một lần phong ấn này, chính là hơn một vạn năm nghìn năm.
Hiện tại hắn thoát khốn đi ra, vô tận phong ấn để hắn thập phần khát vọng đánh một trận. Dù cho thực lực hiện tại của hắn, không bằng hai ba thành thời kì đỉnh phong, nhưng hiện nay Diệp Trần chỉ sợ cũng không có một phần năm thực lực của Nguyên Hoàng, đánh chết đối phương sẽ không quá mức khó khăn.
- Giết ngươi, dị tộc đại kiếp cũng sẽ ít đi một tuyệt đỉnh cao thủ.
Không nói Âm Phong Tà Đế muốn giết hắn. Lần này qua đây, Diệp Trần vốn là không dự định tay không mà về. Mặc kệ là Thiên Tà, hay là Âm Phong Tà Đế, đều là đối tượng mà hắn muốn kích sát. Hắn không thể tưởng tượng, để đối phương đem thực lực khôi phục đến thời kì đỉnh phong, sẽ là loại tràng cảnh gì. Cùng với đợi đến ngày nào đó, không bằng kết thúc trước thời gian.
- Thật tín tâm, đáng tiếc, lòng tin không thể mang đến thắng lợi cho ngươi. Thiên Tà, ngươi không nên động thủ, để ta tới giải quyết hắn trước.
Âm Phong Tà Đế cũng không phải hạng người quang minh chính đại gì cả. Hiện tại không cho Thiên Tà động thủ, là bởi vì hắn có tự tin giải quyết Diệp Trần, nếu thực không thể giải quyết, đối phương lại xuất thủ cũng không muộn.
- Đao đến!
Nói xong câu đó, Âm Phong Tà Đế tay phải nhấc lên một cái, chỗ vị trí trước huyết sắc phong ấn trước kia, một thanh tà binh tà khí âm sâm chui từ dưới đất lên, rơi vào trên tay hắn.
- Ngươi là kiếm khách, ta cũng là Tà Linh Tộc đao đạo cao thủ, ngày hôm nay, ta vẫn dùng Bách Chiến Tà Đao trong tay ta triệt để chém giết ngươi.
Tà đao nơi tay, trên người Âm Phong Tà Đế bắn ra một cổ âm tà đến cực điểm, đao thế phách tuyệt không gì sánh được, ở dưới cổ đao thế này dẫn động, cả người hắn tựa hồ biến thành một cây đao, một tà đao có thểm trảm hồn lục phách.
- Trước ngăn trở một kiếm này của ta đã rồi nói.
Dưới lòng đất, một thanh hắc sắc cự kiếm bắn nhanh ra, Địa Nguyên sát khí vô biên ở dưới Hủy Diệt Kiếm Ý ràng buộc, trở nên ngưng luyện không gì sánh được, một kiếm chém ra, không gian đều bị xé ra, xuất hiện một đạo khe hở tinh tượng đen kịt.
Xích!
Địa Sát cự kiếm ở dưới linh hồn lực của Diệp Trần thôi động, tốc độ nhanh như cực quang, dù cho lấy lực cảm ứng của Âm Phong Tà Đế đều không thể ở trong nháy mắt tránh ra được.
Âm Phong Tà Đế kinh sợ tránh ra. Lúc trước, tuy rằng hắn bắt lấy Địa Sát cự kiếm, nhưng đó là bởi vì Địa Sát cự kiếm liên tiếp nát bấy bàn tay của hư ảnh mơ hồ kia cùng với xuyên thủng kết giới Tà Thần, lực lượng tiêu hao hơn phân nửa, cho nên mới bị hắn nắm giữ được. Nếu là biết uy lực của Địa Sát cự kiếm lớn như vậy, hắn sẽ không cho Diệp Trần thời gian nổi lên, tất nhiên sẽ giành trước xuất thủ.
- Nguyệt Hữu Viên Khuyết!
Âm Phong Tà Đế quát lên một tiếng lớn, hai tay cầm lấy tà đao, một đao chém về phía Địa Sát cự kiếm, hôi sắc đao mạc ở trên hư không diễn hóa ra một vòng Minh Nguyệt tàn khuyết. Trong đó ngầm có ý âm dương biến hóa, đao kình nhìn như tàn khuyết, lại hung mãnh không gì sánh được, tựu như một người trời sinh tàn tật chịu đủ khi dễ, trong lòng vặn vẹo hận ý.
Tà Đao và Địa Sát cự kiếm đều tự lấy tư thái cuồng mãnh nhất va chạm với nhau. Trong lúc nhất thời, hỏa tinh bắn ra khắp nơi nói thành một đường, lấy phương thức quỷ dị nhất dâng lên bạo phát, phảng phất như trật tự không gian nơi đó đều bị quấy nhiễu, lực đạo truyền lại, trở nên kỳ quái, khiến bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ từ đó nhìn ra quỹ tích hoàn chỉnh.
Phốc!
Một ngụm tiên huyết băng lãnh phun ra, Âm Phong Tà Đế bị Địa Sát cự kiếm đang bay ngược trên không, thoáng cái đã rơi vào trong mê vụ ở phía xa. Địa Sát cự kiếm hơi dừng lại một chút, để sau đó lấy tốc độ nhanh hơn đối phương mấy lần nhanh chóng chém tới. Một đường những nơi đi qua, mặt đất nứt ra một vết kiếm thật lớn.
Sương mù dày đặc bị tách ra, bất luận vật chất gì ngăn trở một kiếm này đề sẽ gặp phải xé rách tựa như hủy diệt.
- Nộ Hải Cuồng Lan!
Âm Phong Tà Đế tuy rằng bị đánh bay ra ngoài, nhưng một chốc rơi xuống đất kia, lập tức cử đao lần thứ hai công kích tới. Lần này, đao kình tuy rằng không có hung tàn như một lần trước, nhưng càng phát ra cuồng bạo, giống như Nộ Lãng ngập trời, liên miên bất tận. Làm Tà Linh Tộc đao đạo cao thủ, Âm Phong Tà Đế ở trên kỹ xảo tham ngộ, thập phần cao minh. Địa Sát cự kiếm lực đạo nhìn như vô kiên bất tồi, thế nhưng đã bị Nguyệt Hữu Viên Khuyết tối hung tàn của hắn trung hoà một bộ phận. Uy năng còn lại không bằng tám phần mười lúc trước. Vừa lúc có thể dùng lực đạo liên miên bất tận, Nộ Hải Cuồng Lan đao kình sóng sau cao hơn sóng trước đón đánh.
Đương đương đương đương đương!
Một đao kích trúng Địa Sát cự kiếm, Âm Phong Tà Đế ngay sau đó liền phát sinh đệ nhị đao, đệ tam đao, đao tốc càng lúc càng nhanh, phảng phất như vĩnh viễn không có giới hạn. Trong nháy mắt có đủ mười bảy đao chém trúng Địa Sát cự kiếm.
Phanh!
Đệ thập bát đao phát sinh, Địa Sát cự kiếm bị đánh bay ngang ra ngoài. Bất quá Âm Phong Tà Đế cũng không chịu nổi, mười bảy đao phía trước, hắn cũng không phải lông tóc thương. Chỉ là hắn biết, hiện tại không thể thối lui, vừa lui lại, đao thế gặp cản trở, cũng sẽ không ngăn cản được Địa Sát cự kiếm tiến tới, tất nhiên sẽ bị một kiếm xuyên tim.
Chém bay Địa Sát cự kiếm, Âm Phong Tà Đế rốt cục áp chế không được thương thế, song chưởng bạo liệt từng tấc một, chỗ ngực cũng xuất hiện một lỗ máu. Nguyên lai Địa Sát cự kiếm tuy rằng không thể công kích đến bản thể của Âm Phong Tà Đế, nhưng kiếm kình vô kiên bất tồi đã truyền lại qua đó. Nếu không phải là Nộ Hải Cuồng Lan của Âm Phong Tà Đế, đao kình liên miên bất tận, một kiếm này đã có thể khiến Âm Phong Tà Đế chịu trọng thương rồi. Mặt trên Hủy Diệt Kiếm Ý cũng không phải là ăn chay.
- Hay cho một chiêu ngự kiếm thuật!
Âm Phong Tà Đế sắc mặt tái nhợt, hai mắt bắn ra sát khí âm trầm hừng hực.
- Cũng vậy cũng vậy!
Đao pháp của Âm Phong Tà Đế, nói thật ra cũng không ra sao cả, ngụ ý mặc dù thâm, phách tuyệt vô cùng, kỳ thực không có dung hội quán thông. Chỉ có thể hù dọa người khác cảnh giới võ học không bằng hắn. Nhưng đối phương tà lực cường đại, tà đạo ý chí cũng quỷ bí không gì sánh được, lại là có thể đem bộ đao pháp này phát huy đến một loại trình độ thập phần hung tàn.
- Cũng không biết, ngươi kế tiếp còn có thể phát huy ra một kiếm như vậy hay không?
Âm Phong Tà Đế sao lại nhìn không ra, ngự kiếm thuật này cần hấp thu Địa Nguyên sát khí dưới lòng đất, nếu không có Địa Nguyên sát khí, hắn tùy tiện một đao, đều có thể đơn giản phá giải được chiêu này. Mà hắn nếu đã biết nhược điểm của một kiếm này, sao lại để cho Diệp Trần cơ hội hấp thu Địa Nguyên sát khí?
- Mỏi mắt mong chờ đi.
Diệp Trần đưa tay tìm kiếm, cự kiếm màu sắc biến thành tím, lăng không phân giải, cuối cùng hóa thành một đạo tử sắc trường kiếm rơi vào trên tay hắn. Hắn có thể lấy Địa Sát Kiếm Thuật đả thương đến Âm Phong Tà Đế, chủ yếu là chiếm tiên cơ đối phương đối với Địa Sát Kiếm Thuật không giải thích được. Đối với đối phương đã hiểu nhược điểm của Địa Sát Kiếm Thuật, hiển nhiên sẽ không cho hắn cơ hội tích súc lực lượng.
Phải biết rằng, sở dĩ hắn có thể lấy chiêu này đánh trọng thương Hư Hoàng, là bởi vì chiến lực của Hư Hoàng vốn là không bằng hắn. Hắn có thể vừa đánh vừa dùng Địa Sát cự kiếm đi hấp thu Địa Nguyên sát khí, nhưng Âm Phong Tà Đế không phải Hư Hoàng có thể so sánh được. Từ đối phương có thể nỗ lực chống lại Địa Sát cự kiếm liền có thể biết, chiến lực của hắn là gấp mấy lần Hư Hoàng rồi.
Không có Thiên Hạt Kiếm nơi tay, Diệp Trần trăm phần trăm không phải đối thủ của Âm Phong Tà Đế, một ngày hắn dùng Địa Sát Kiếm Thuật hấp thu Địa Nguyên sát khí, Âm Phong Tà Đế tất nhiên sẽ vào trong lúc đó, đánh trọng thương thậm chí đánh chết hắn. Đến lúc đó, Địa Sát Kiếm Thuật tự sụp đổ, trừ phi hắn có thanh Cực phẩm bảo kiếm thứ hai.
Dù sao thiết huyết ngân lam kiếm lại thế nào có thể cùng với Cực phẩm bảo kiếm so sánh được.
Do đó, chỉ có trong tay nắm Thiên Hạt Kiếm, Diệp Trần mới có lực đánh một trận. Về phần lấy Thiên Hạt Kiếm thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật, tự nhiên không thể dùng. Lấy thiết huyết ngân lam kiếm thi triển ra Địa Sát Kiếm Thuật, dùng cũng như không dùng.
- Được, lần này để xem ngươi làm sao tiếp được Nguyệt Hữu Viên Khuyết của ta!
Âm Phong Tà Đế kêu to một tiếng, người như đao quang, đao theo người mà đi, hôi sắc đao mang thê lệ, ở giữa hai người diễn hóa ra một vòng minh nguyệt tàn khuyết. Chỗ hổng đối diện với phương hướng của Diệp Trần.
Trực diện một đao hung tàn của Âm Phong Tà Đế, Diệp Trần nhãn thần ngưng trọng, thế nhưng trên tay cũng không chậm, không, động tác trên tay hắn phải nói là nhanh đến cực điểm. Rõ ràng là Âm Phong Tà Đế xuất đao trước, chỉ là khi đao quang tịch quyển tiến qua đó, ngược lại biến thành Diệp Trần phát sau mà đến trước, lấy đao quang phá qua chỗ sơ hở.
Đương!
Đao kiếm giao kích, bích lục hỏa quang bạo phát dâng lên, cùng với còn có thối lệ khí kình vô cùng âm nhu, Thủy Hỏa Vô Tình của Diệp Trần, chính là bị đao quang của đối phương xé thành từng sợi nhè nhẹ. Kiếm kình nửa bước khó tiến, mà bản thân hắn, khóe miệng rỉ ra tiên huyết nhàn nhạt, liên tiếp lui ra phía sau tám bước mới hóa giải hết đao kình.
Âm Phong Tà Đế cũng không thể thừa thắng truy kích, ngược lại không phải hắn không muốn, mà là không làm được. Bởi vì hắn cũng lui ra phía sau ba bước.
Một kiếm này của Diệp Trần ẩn chứa kiếm kình thủy hỏa dung hợp, có lực bạo phát mang tính hủy diệt. Cảnh giới kiếm pháp cao đến không thể tưởng tượng nổi, nhưng chân chính khiến hắn giật mình, không phải kiếm pháp của Diệp Trần, dù sao kiếm pháp có lợi hại đi nữa, cơ sở cách nhau quá nhiều, cũng không làm nên chuyện gì. Để hắn giật mình là rõ ràng là hắn phát chiêu trước, đến cuối cùng thế nào lại biến thành chính mình để lộ sơ hở nghênh hướng đối phương.
Diệp Trần không có lau đi tiên huyết bên khóe miệng, đao kình của đối phương tuy rằng chấn đắc khiến hắn khí huyết sôi trào, nhưng còn không thể để hắn thụ thương được. Mà ắn dựa vào cảnh giới Thủ Trung Vô Kiếm Tâm Trung Vô Kiếm, đủ để phát sau mà đến trước. Trước một bước đánh trúng sơ hở, khiến đao kình của đối phương, chỉ có thể phát huy được hoảng bảy tám phần sức mạnh.
Hay nói cách khác là, lực công kích của Diệp Trần, kì thực so với Âm Phong Tà Đế yếu hơn không ít, do đó có thể một kích bức lui Âm Phong Tà Đế ba bước, dựa vào chính là cảnh giới kiếm đạo cao thâm.
Có đôi khi, lực công kích cao, cũng không nhất định có thể toàn bộ phát huy ra được.
- Đáng hận, lại tiếp Nộ Hải Cuồng Lan của ta!
Âm Phong Tà Đế đối với Chân Linh Thế Giới cường giả, thập phần đáng ghét. Những người này trên cơ bản cũng không bằng hắn. Thế nhưng không biết vì sao.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn