If we are peaceful, if we are happy, we can smile, and everyone in our family, our entire society, will benefit from our peace.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1265: Một Năm Sau
hưng cuối cùng vẫn thất lại
- Tốc độ ngưng tụ thực thể đạo môn quá chậm, hư ảnh đạo môn không có biện pháp chèo chống trong thời gian dài như vậy. Chẳng lẻ chỉ có thể tạo thành bằng chất lượng? Trước tiên ta không nên vội vàng ngưng tụ ra thực thể đạo môn, mà cần qua thời gian dài để cho nó tự lột xác. Cũng giống như các-bon biến thành kim cương vậy.
Nghĩ là làm, Diệp Trần tiếp tục cô đọng dạo môn, cả người đắm chìm vào trong.
Nháy mắt, thời gian ba ngày trôi qua, Diệp Trần vẫn như trước xếp bằng ngồi ở trong Phong Vương điện.
Ở bên trong đan điền của hẳn, hư ảnh đạo môn càng ngưng thực. Qua mỗi một thời gian ngắn đều có biến hóa, tuy biến hóa không lớn nhưng ít ra cho tới bây giờ đều không có bị Chân Nguyên công kích làm tan vỡ.
- Khá tốt, đi vào quỹ đạo rồi.
Trên Phong Vương Trụ, Điện linh cẩn thận quan sát, cho dù đó là hư ảnh dạo môn ở sâu trong đan điền Diệp Trần cũng đều không tránh được tầm mắt của hắn.
- Công pháp giai vị càng cao thì ngưng tụ dạo môn càng khó. Tương ứng với việc chắc chắn ngưng tụ ra đạo môn, không xuất hiện việc dạo môn bị tổn hại hay tình huống cảnh giới bị giảm xuống.
Sinh Tử Cảnh là một cảnh giới hết sức kỳ lạ, đối với công pháp yêu cầu rất cao. Đối với công pháp giai vị cao, tuy ngưng tụ đạo môn thập phần khó khăn, nhưng căn cơ sẽ vững chắc. Còn công pháp giai vị thấp thì ngưng tụ ra dạo môn dễ dàng hơn, nhưng không đủ vững chắc. Khi trùng kích lên nhị trọng thiên, tam trọng thiên có lẽ không có việc gì. Chỉ là một khi xung kích lên cảnh giới cao hơn thì dễ dàng thất bại, làm cho đạo môn bị tổn hại, cảnh giới sẽ bị hạ xuống. Ở thời đại thượng cổ, không phải là không có tình trạng người tu hành bị giảm cảnh giới. Người có căn cơ chênh lệch, thậm chí từ Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên thoáng cái ngã xuống dưới Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên, đạo môn hoàn toàn tổn hại phải cô đọng một lần nữa.
Diệp Trần có công pháp giai vị là Thiên cấp Trung giai, căn cơ xem như vững chắc rồi. Dù về sau không có sự tăng tiến, nhưng cũng có thể đạt tới Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên mà không xuất hiện tình huống đạo môn bị tổn hại, trùng kích ngũ trọng thiên cũng nắm chắc có cơ hội rất lớn.
Lại một tuần lễ đi qua, khoảng cách Diệp Trần bắt đầu cô đọng đạo môn đến bây giờ đã là mười ngày. Đạo môn bên trong đan điền Diệp Trần đã thành hình. Một cánh cửa kim cương màu xanh, cứng rắn, xa hoa, tràn ngập khí tức lăng lệ ác liệt. Nà ở thời điểm đạo môn xuất hiện một khe hở màu đỏ thẫm đột nhiên tách ra như là một tầng bảo hộ, thủ hộ lấy đạo môn.
Cùng lúc đó, cánh cửa kim cương màu xanh phảng phất trở thành một lối đi trong đan điền. Đại lượng Chân Nguyên đi qua đạo môn chất lượng dâng lên một cấp bậc lớn.
Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên, thành!
- Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên, khác biệt đúng là quá lớn.
Diệp Trần đã từ rất lâu rồi không cảm nhận được cảm giác thực lực trụ cột của mình tăng lên nhiều như vậy. Trước kia, tu vi tuy đột nhiên tăng mạnh, đạt đến cấp bậc hơn một nghìn năm, nhưng đây chẳng qua là số lượng gia tăng, trừ phi mỗi lần gia tăng đều là mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm, bằng không thì không có cảm giác gì, thực lực tăng lên cũng không rõ ràng.
Hiện tại, Diệp Trần rõ ràng cảm giác được thực lực tăng một mảng lớn, so với việc khổ tâm nghiên cứu võ học đến mấy tháng mới có thể có một điểm tiến bộ, không thể nghi ngờ là dễ dàng hơn rất nhiều.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng biết, nguyên nhân đây là do hậu tích bạc phát. Nếu như lúc vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh, tu vi còn thấp mà tiến hành tu luyện nhất trọng thiên thì Diệp Trần cho dù không cần lo lắng bị hóa thành tro bụi cũng không có được nền tảng Chân Nguyên mà tu luyện được tới Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên.
Sàng lọc tất cả Chân Nguyên mình sở hữu đi qua đạo môn để chuyển đổi thành Chân Nguyên tinh thuần. Về sau, bên trong đạo môn sinh ra hấp lực cường đại. Cỗ hấp lực này vừa được tạo thành khiến ngoại giới sinh ra biến hóa cực lớn. Lấy Diệp Trần làm trung tâm, thiên địa nguyên khí vô cùng vô tận hướng phía Diệp Trần tụ lại, mạnh mẽ như là một đoàn tinh vân. Còn Diệp Trần chính là tinh vân hạch tâm đang không ngừng thôn phệ thổ nạp.
- Chậc chậc, nhanh như vậy đã luyện đến được Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên. Không hổ là kẻ có thể đánh bại Kiếm Vương.
Điện linh vung tay lên, Phong Vương điện như được cởi bỏ cấm chế khiến nhiều thiên địa nguyên khí tràn vào, gia nhập vào trong tinh vân làm nó nhanh chóng lớn mạnh hơn.
Không biết trải qua bao lâu, lúc đạo tinh vân kia cắn nuốt hoàn toàn, khí tức Diệp Trần dần dần vững vàng. Cùng lúc đó, một cỗ uy thế mênh mông từ trong cơ thể Diệp Trần phát tán ra.
- Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong!
Diệp Trần mở hai mắt ra, ánh mắt như điện quang lập lòe.
Đạt tới Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong, Diệp Trần phát hiện, tu vi Chân Nguyên đơn thuần của mình đã đạt đến cấp bậc hai ngàn năm. Nói cách khác, vừa đột phá cảnh giới này hắn trực tiếp gia tăng trước sau lên chín trăm năm tu vi. Chẳng cần phải hao phí linh thạch cực phẩm hoặc Chân Nguyên Thủy Tinh để đề thăng tu vi mà cảnh giới vẫn trực tiếp tăng lên.
- Đúng như ta phỏng đoán, bởi vì công pháp của ngươi có giai vị cùng tâm tình tương đối cao nên vừa lên đã có thể đạt tới Sinh Tử Cảnh nhất trọng thiên đỉnh phong. Nếu như tu vi của ngươi cao hơn một chút, nói không chừng có thể trực tiếp đột phá đến Sinh Tử Cảnh Nhị trọng thiên. Nhưng tăng cảnh giới chậm một chút cũng là chuyện tốt, sẽ có lợi cho việc bao hàm dưỡng sinh dạo môn, trụ cột vững chắc.
Đạo môn cũng cần có Chân Nguyên bao hàm dưỡng sinh, liên tục đột phá sẽ tạo áp lực quá lớn đối với Đạo Môn, rất nhiều người tình nguyện chậm tăng lên cảnh giới mới một chút cũng không muốn mạo hiểm đột phá.
- Đa tạ rồi.
Tuy Điện linh có bộ dáng là tiểu hài tử, nhưng Diệp Trần không dám lãnh đạm. Hắn ôm quyền cảm tạ đối phương.
- Không cần cảm tạ ta làm gì. Hãy nhớ kỹ, phương pháp ngưng tụ cánh cửa đạo môn này tốt nhất không nên truyền ra bên ngoài. Nếu không thì chỉ có ngươi hối hận. Nhớ năm đó, phương pháp ngưng tụ đạo môn không ngờ bị lộ ra ngoài khiến Vương giả Sinh Tử Cảnh vẫn lạc vô số kể. Thẳng đến rất nhiều năm sau, Chân Linh thế giới mới khôi phục lại nguyên khí.
Điện linh nhắc nhở Diệp Trần.
- Diệp Trần sẽ không đem tương lai Chân Linh thế giới ra đùa giỡn, cái này ngài cứ yên tâm.
Diệp Trần gật đầu.
- Tốt rồi, đi thôi!
Điện linh phất phất tay.
Diệp Trần vừa đi ra thì cửa Phong Vương điện sau lưng ầm ầm đóng lại.
Không biết có phải là Diệp Trần thấy ảo giác hay không. Vừa đi ra khỏi Phong Vương điện, Diệp Trần cảm giác dạo môn trong cơ thể trở nên bất ổn, bên trên toát ra một chuỗi tia lửa, ám hỏa sinh sôi không ngừng.
- Chẳng lẽ là có quan hệ với việc ngưng tụ đạo môn?
Diệp Trần suy nghĩ.
Tin tức Diệp Trần đạt được phong hào Kiếm Vương được lan truyền khắp giới Vương giả Sinh Tử Cảnh. Còn từ Sinh Tử Cảnh trở xuống thì số người biết đến rải rác không có mấy.
Trở lại Diệp gia, có một việc cần được xử lý, Diệp Trần đã lên kế hoạch cho một ngày này
Đó chính là sáng lập tông môn.
Từ nửa tháng trước, Trường Thiên phái đã ngồi thuyền đi tới Chân Linh đại lục, trước mắt ở tại bên trên một trong các ngọn núi của Diệp gia.
- Trần Nhi, con thật sự muốn sáng lập Kiếm Tông?
Diệp Thiên Hạo có chút lo lắng nói.
Diệp Trần cười cười, nói:
- Phụ thân, hiện tại con sẽ không sáng lập Kiếm Tông nữa. Con muốn sáng lập chính là Lạc Trần Kiếm Tông.
- Lạc Trần Kiếm Tông! Con trước kia không phải muốn sáng lập Kiếm Tông sao?
Diệp Thiên Hào đồng thời tùng hạ một hơi, lại có chút hiếu kỳ nói.
- Cái đó là ý nghĩ trước kia, nhưng từ khi ra khỏi Phong Vương điện, tâm tình của con có thay đổi.
Sáng lập Kiếm Tông, hoàn toàn chính xác có thể cho Kiếm Tông cùng Diệp Trần danh chấn cả đời. Thế nhưng mà hậu hoạn vô cùng to lớn, lúc hắn còn tại vị thì có lẽ không người nào đám gây hấn với Kiếm Tông. Nhưng là sau khi hắn rời đi, Kiếm Tông không thể nghi ngờ sẽ trở thành cái đinh trong mắt phần đông tông môn kiếm đạo, không có ai cam tâm tình nguyện chứng kiến trên đỉnh đầu của mình có một tòa đại sơn đè nặng. Tất nhiên sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để cho Kiếm Tông suy bại, thậm chí tiêu diệt Kiếm Tông.
Một tông môn muốn cường thịnh trong thời gian dài thì ngoại trừ bên ngoài phải có thực lực cường đại, còn cần phải ấn giấu bớt tài năng, không được thế hiện quá kiên cường, quá cứng nhắc mà dễ dàng gãy vỡ. Đây là chân lý thiên cổ không thay đối.
Trừ việc đó ra, việc này cũng có quan hệ cùng sự biến hóa trong mắt Diệp Trần. Hắn cho rằng, mình một khi đi khỏi Chân Linh thế giới sẽ không còn đối mặt với các cường giả của Chân Linh thế giới nữa, mà là vô số cường giả của ngoại giới. Sáng lập Kiếm Tông, căn bản không đáng giá để nhắc tới nữa rồi, bởi vậy không cần phải khiến cho tất cả mọi người cảm thấy không thoải mái.
- Nghe nói không? Diệp Trần sáng lập tông môn rồi.
- Tên gọi là gì?
- Nghe nói gọi Lạc Trần Kiếm Tông!
- Lạc Trần Kiếm Tông! Khá tốt, ta còn tưởng rằng hắn muốn sáng lập Kiếm Tông?
Tại Thiên Kiếm Đại Lục.
Sự tình Diệp Trần sáng lâp Lạc Trần Kiếm Tông được bàn tán xôn xao, cơ hồ tất cả Vương giả Sinh Tử Cảnh đều biết, ai cũng quan tâm.
- Lạc Trần Kiếm Tông! Diệp Trần, ta thiếu ngươi một ân tình rồi.
Nhận được tin tức này, Thanh Vân Kiếm Đế cười nhạt. Suy bụng ta ra bụng người, nếu như hắn là Diệp Trần, tất nhiên sẽ có ý định sáng lập Kiếm Tông, cũng có khả năng rất lớn thay đổi. Một khi có thực lực, có địa vị thì việc sáng lập Kiếm Tông là danh chính ngôn thuận, không cần phải e ngại bất luận kẻ nào. Thế nhưng mà hắn không nghĩ tới, Diệp Trần cũng không có sáng lập Kiếm Tông, mà sáng lập lại là Lạc Trần Kiếm Tông. Kể từ đó, không tồn tại sự tình ai đè nặng ai nữa.
- Lạc Trần Kiếm Tông! Tên rất hay.
Cùng ngày, Tuyết Hoa Kiếm Đế cũng đã nhận được tin tức.
Thời gian trôi qua...bên trên đỉnh Linh Vân Phong.
Âm thanh binh khí giao kích không ngớt vang lên, trong chốc lát như bão tố, trong chốc lát lại như dòng nước nhỏ chảy qua cầu.
Đến gần đó mới biết được là có hai thiếu niên đang giao thủ. Hai thiếu niên này, một người mặc hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, một người mặc áo trắng, tướng mạo bình thường nhưng ánh mắt ôn hòa. Hai bên mặc quần áo không giống nhau, dung mạo cũng khác nhau một trời một vực nhưng là trên ống tay áo của bọn hắn đều có thêu lên hình ảnh một thanh kiếm.
Có thể nhìn ra được, thiếu niên lạnh lùng kia có kiếm pháp thập phần lăng lệ ác liệt, từng chiêu từng thức đều ẩn dấu sát cơ. Khiến cho người ta khiếp sợ nhất chính là, ở bên trong kiếm pháp của hắn có ẩn chứa một tia Kiếm Ý nhàn nhạt. Chính do Kiếm Ý này, khiến cho kiếm của hắn có khí thế đặc biệt lăng lệ ác liệt, cách đó rất xa cũng có thể cảm giác được da thịt phát lạnh.
So với thiếu niên lạnh lùng kia thì thiếu niên áo trắng có kiếm pháp không lạnh lùng, không lăng lệ ác liệt, cũng không có lĩnh ngộ Kiếm Ý. Tu vi đại khái không quá cao, thế nhưng mà không quản việc thiếu niên lạnh lùng kia tiến công mãnh liệt như thế nào cũng đều không thể phá vỡ kiếm thế của hắn. Kiếm thế của hắn phảng phất như gió xuân, lại phảng phất như mưa phùn, tinh tế quan sát lại thấy tựa hồ không phải gió xuân, không phải mưa phùn, mà là ánh mặt trời nhu hòa, hương thơm cỏ cây. Kiếm pháp thiếu niên lạnh lùng tràn ngập sát khí công kích tới, thế nhưng tựa như bị vô số sợi tơ mỏng bao bọc, càng ngày càng trở nên chậm chạp, càng ngày càng mất đi lực sát thương, vô hình bị hóa giải.
Bên cạnh đó lại có hai thiếu niên và hai thiếu nữ đang đứng xem cuộc chiến.
- Lãnh Tinh Hàn tuy nửa năm trước mới trở thành đệ tử của đại ca, nhưng không phải không thừa nhận, thiên phú kiếm đạo của hắn so với ta còn muốn mạnh hơn một điểm. Sớm như vậy đã lĩnh ngộ Kiếm Ý, hơn nữa còn tu luyện Cô Phong Thập Tam Kiếm lên tới tình trạng như thế. Nghiêm Kiếm Huy, ngươi chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của Lãnh Tinh Hàn.
Diệp Huyền nhìn về phía Nghiêm Kiếm Huy.
Nghiêm Kiếm Huy chăm chú nhìn trận luân bàn này, nghe vậy mở miêng nói:
- Ta có phải đối thủ của tứ sư đệ hay không cũng không trọng yếu, quan trọng là ngươi ba tháng trước đã không phải là đối thủ của ta rồi.
- Thôi đi! Ngươi tối đa cũng chỉ thắng ta một chiêu nửa thức, không thể nói là có thể áp chế được ta.
Diệp Huyền ngoài miệng nói như vậy nhưng trong nội tầm rất phiền muộn, người giỏi còn có người giỏi hơn, thiên ngoại hữu thiên. Thiên phú kiếm đạo của hắn rất tốt, đại ca đối với mình cũng hài lòng thoả mãn. Thế nhưng mà cùng so với Nghiêm Kiếm Huy, hắn dù không thừa nhận, cũng tự nhận là có chỗ thua kém không ít. Trước đây khi vừa mới bắt đầu, hắn mấy chiêu là có thể đánh bại Nghiêm Kiếm Huy. Nhưng theo thời gian trôi qua, Nghiêm Kiếm Huy bằng tốc độ phát triển kinh người đã bắt đầu vượt qua hắn.
Diệp Huyền luôn nghĩ Nghiêm Kiếm Huy cũng chỉ là ngoại lệ mà thôi, có một không có. Nhưng Diệp Huyền lại mất đau khổ một lần nữa khi đại ca mi thu nhận thêm ba gã đệ tử, ai cũng lợi hại vô cùng. Đệ tử thứ hai chính là thiếu niên mặc quần áo trắng đang luận bàn, gọi là Đông Tra Bạch, các phương diện khác cùng Nghiêm Kiếm Huy không sai biệt lắm. Chỉ là khả năng lĩnh ngộ kiếm pháp càng vượt qua cả Nghiêm Kiếm Huy. Đại ca có nói, năm xưa lúc đại ca đạt thành tựu cao trên phương diện kiếm pháp, cũng có chỉ ngang với Đông Phương Bạch. Về phần đệ tử thứ ba là Hoàng Tố Mai, cùng với muội muội Diệp Tiểu Tiểu thường xuyên đi với nhau, so với hắn nhỏ hơn một tuổi, là nữ đệ tử duy nhất của đại ca. Cũng là một thiên tài tuyệt diễm, thông minh vô cùng, rất nhiều thứ nàng có
thể suy một ra ba, là một trong những đệ tử thông minh nhất của đại ca.
Mà nửa năm trước, đại ca lại thu nhận thêm đệ tử thứ tư, gọi là Lãnh Tinh Hàn. Chính là thiếu niên mặc áo đen đang chiến đấu với Đông Phương.
Tên Lãnh Tinh Hàn này có thiên phú cực kỳ cao, các phương diện đều đỉnh tiêm cả. Chẳng những có thể lĩnh ngộ Kiếm Ý, ở trên phương diện lĩnh ngộ kiếm pháp cũng không kém cỏi Đông Phương Bạch bao nhiêu. Luận về trình độ yêu nghiệt hắn là đứa yêu nghiệt nhất trong bốn đệ tử của đại ca.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn