People say that life is the thing, but I prefer reading.

Logan Pearsall Smith, Trivia, 1917

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1259: Chiến Với Kiếm Vương Một Trận
ừ trước đến nay, Diệp Trần vẫn tính toán xem có thứ manh mối gì không tốt đối với Tôn Thái khi ông ngồi lên vị trí minh chủ, đặc biệt vị trí phó Minh Chủ không thể nào không có.
Có lẽ là Diệp Trần đánh giá thấp lực uy hiếp của mình. Thiến Hải Liên Minh vẫn ngay ngắn rõ ràng, cũng không xảy ra bất kỳ loạn tử nào. Thế lực khắp nơi đối với Tôn Thái cũng không có biểu hiện âm phụng dương vi (ngoài nóng trong lạnh), các thế lực kia đều tận tâm làm hết phận sự, so với trước kia không cổ gì khác biệt.
- Nội bộ liên minh vẫn bình an vô sự, mặc dù mấy phó Minh Chủ không quá tôn trọng ta nhưng bất quá cũng biết phân tấc, không dám làm càn. Chỉ là Hắc Sát Đảo cùng Yêu Thần Giáo có chút không yên ốn, chúng vẫn luôn muốn tranh đoạt khu vực phía nam của Thiên Hải Liên Minh ta, nơi đó có rất nhiều tài nguyên.
Tôn Thái kể một ít chuyện trong thời gian vừa qua cho Diệp Trần biết.
- Không việc gì đâu, ta sẽ nhường bọn họ đàng hoàng.
Diệp Trần nói vừa xong, liền trốn vào hư không.
Yêu Thần Giáo là một đại bá chủ ở khu vực biển sâu phía nam, thế lực gần với Hỗn Loạn Ma Hải, cùng nổi danh với Hắc Sát Đảo.
Trên bầu trời, thân ảnh Diệp Trần hiện ra.
Không có bất kỳ lời nói nhảm nào, Diệp Trần trực tiếp thi triển Địạ Sát kiếm thuật, cự kiếm màu đen lẻn vào đáy biển sâu, khi đi lên đã biến thành màu đen. Một luồng sóng sát khí kinh khủng phát ra, kiếm thế khuyếch tán trên diện rộng.
- Địa Yêu Hoàng, xem ra lần trước ta còn chưa đánh cho ngươi sợ.
Vừa nói chuyện, Diệp Trần vừa đánh ra một đạo kiếm chỉ, cự kiếm màu đen tấn công Yêu Thần Giáo.
Tạp sát!
Yêu Thần Giáo có đại trận vững mạnh bảo vệ, nhưng dưới thân kiếm đen tuyền kia thì cũng không khác gì đậu hũ, dễ dàng bị xuyên thủng. Cả đại trận trông như một cái bụng bị rạch ra làm hai, nựớc biển tràn vào.
Ngay tiếp đó, Địa Sát Đảo gặp phải công kích của Diệp Trần khiến cho cả một đám lớn cao thủ trên đảo phải kinh hồn táng đảm, không một kẻ nào dám mạo hiểm đương đầu.
Tại một tòa cung điện dưới đáy biến, ba đạo nhân ảnh đứng ở đó.
- Tên Diệp Trần này thật lớn lối.
Nói chuyện chính là Địa Yêu Hoàng, bất quá lúc này trên người Địa Yêu Hoàng lại tản ra tà khí nồng đậm, khuôn mặt lành lạnh.
- Để cho hắn đắc ý thêm một thời gian ngắn nữa, đợi đến khi đại quân chúng ta tiến vào Chân Linh thế giới thì hắn muốn khóc cũng không kịp.
Hắc Sát Hoàng cũng phát ra tà khí.
- Không nên xem thường hắn, luận về tốc độ phát triển thì người này là kẻ mà bình sanh ta mới thấy lần đầu. Nói không chừng hắn là một đại chướng ngại của chúng ta đấy.
Kim Ngao lão tổ cạnh đó cũng ẩn nặc tà khí nói.
- Đáng tiếc chúng ta vẫn chưa có quen thuộc với thân thể này. Bằng không, bằng vào thực lực của chúng ta, ba người ra tay là đủ để đánh chết hắn.
- Không vội, có Thiên Tà đại nhân ở đây. Lần chiến tranh này, chúng ta sẽ có được thắng lợi cuối cùng. Đến lúc đó, Tà Linh Tộc chúng ta ít nhất có thể chia cắt đến ba phần Chân Linh thế giới, nơi đấy có biết bao nhiêu là tài nguyên chứ.
Trải qua thời gian một tuần lễ, Diệp Trần cuối cùng cũng khôi phục hoàn toàn.
- Giờ là lúc ta nên đi Phong Vương Điện để tiếp nhận phong hào rồi.
Phong Vương Điện tiếp nhận phong hào có kỳ hạn là một năm, trong vòng một năm nếu không đi thì Phong Vương Điện, Điện linh sẽ trực tiếp đem bỏ qua hắn. Hiện tại thời hạn một năm cũng sắp hết.
Phong Vương Sơn tại Thiên Vũ Vực là một ngọn cự sơn cao tới vạn trượng, đỉnh của cự sơn bằng phẳng như bị đao gọt, một tòa đại điện rộng lớn có phong cách cổ xưa đang tọa lạc ở bên trên.
- Ông!
Không gian nhộn nhạo, Diệp Trần đi tới quảng trường Phong Vương Điện.
Ngẩng đầu nhìn lên cửa đại điện có một cái bảng rất to. Trên tấm bảng có viết ba chữ viết cổ "Phong Vương Điện". Ba chữ cổ kia chẳng những bản thân có thể tự phát ra lực đạo, nét bút như du long, hơn nữa lại ẩn chứa khí thế vô song. Cho dù là Diệp Trần, khi đối mặt ba chữ này cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé, giống như không phải đối mặt với ba chữ viết mà là một ngọn núi cao vĩnh viễn không cách nào leo lên, một mảnh tinh không mênh mông.
- Ý chí thật lợi hại.
Diệp Trần không biết ba chữ kia làm thế nào viết ra được, nhưng ban đầu khẳng định do người viết ba chữ này đã đem ý chí của mình dung nhập vào đó. Bất luận kẻ nào đi tới Phong Vương Điện, trước hết cũng sẽ sinh lòng kính ngưỡng mà không dám có chút bất kính nào.
Tựa hồ cảm ứng được Diệp Trần đến, cửa điện Phong Vương Điện tự động mở ra, bên trong một chiếc chén nhỏ có ngọn đèn dầu đang sáng lên.
Khẽ thở ra một hơi, Diệp Trần cất bước đi vào.
- Két!
Cửa Phong Vương Điện điện đóng lại.
- Kia chính là Phong Vương Trụ sao?
Diệp Trần không để ý cửa điện phía sau đã đóng lại, tầm mất của hắn rơi vào một cây cột bằng đồng xanh trong trung tâm đại điện, phía trên nó có rất nhiều phong hào. Từ trên xuống dưới chi chít, không thể đếm hết, mà phong hào thứ nhất cũng không phải là Cổ Đế, mặc dù Cổ Đế là Vương giả Phong Đế đầu tiên, nhưng ông cũng không phải là vị Vương giả Sinh Tử Cảnh đầu tiên.
- Chờ thật lâu, rốt cuộc cũng có một người nữa tới!
Một giọn nói non nớt vang lên.
- Người nào?
Diệp Trần căn bản không biết giọn nói truyền đến từ nơi nào.
- Hì hì, ta ở chỗ này, trên Phong Vương Trụ.
Một thân ảnh nhỏ bé lả lướt nhảy xuống. Định thần nhìn lại, cũng chỉ là một đứa bé, ước chừng chỉ mười tuổi có đôi môi hồng răng trắng, ánh mắt thật to.
- Ngươi là Điện linh sao?
Dỉệp Trần tuân thủ hỏi.
- Đúng vậy.
Bộ dáng Điện linh thể hiện nên một vẻ kiêu ngạo.
- Tại hạ Diệp Trần, là tới để xin Phong Vương.
Diệp Trần có chút buồn cười, bộ dáng Điện linh này hiển nhiên là một đứa trẻ, hắn cũng không nhận ra, đây là do trời sanh.
- Ta tự nhiên biết!
Điện linh đánh giá Diệp Trần, nó giống như ông cụ non gật đầu.
- Khí tức của ngươi rất cường đại, rất tốt! Ta hỏi ngươi, ngươi là muốn tùy tiện Phong Vương, hay là muốn cạnh tranh với Kiếm Vương. Ta xem ngươi có tư cách cạnh tranh cái phong hào Kiếm Vương này. Mặc dù cũng không dễ dàng, khả năng thất bại tính ra cũng rất lớn đấy.
- Thực lực ta bây giờ, khiêu chiến Kiếm Vương cũng có khả năng thất bại rất lớn.
Diệp Trần hỏi ngược lại, chiến lực của hắn đã là ngũ tinh bá chủ cực hạn. Nếu có thêm thời gian súc tích lực lượng, thậm chí có thể bộc phát ra chiến lực lục tinh.
Điện linh đảo cặp mắt trắng dã nói:
- Ngươi cho rằng thực lực mạnh là có thể tranh giành được phong hào Kiếm Vương ư! Đừng có nằm mơ! Tranh đoạt cái phong hào Kiếm Vương này, không phải chỉ là dựa vào chiến lực, mà là ngươi phải có sự thấu hiểu như thế nào đối với kiếm đạo. Đến lúc đó ngươi sẽ phát hiện, ngay cả sát chiêu ngươi cũng không có cơ hội để tung ra, bởi vì căn bản không có thời gian để vận dụng sát chiêu. Ngươi chỉ có thể lấy chiêu thức bình thường để chiến đấu, Linh Hồn Lực cũng không cách nào phóng ra ngoài.
Con người khi còn sống, thời gian cũng khá dài. Lúc đầu, có một ít người có được cơ duyên thâm hậu, có một ít người cơ duyên nông cạn. Người có cơ duyên thâm hậu mặc dù mạnh hơn một chút, nhưng cũng không phải là nói người có cơ duyên nông cạn thì tài hoa của họ yếu hơn, kém hơn người kia.
- Trước tiên, ta cho ngươi xem một chút cảnh tượng ngắn này. Ngươi hẳn cũng biết Đồng Kỳ Kiếm Vương, ở kiếm đạo hắn đã đạt thành tựu cao mạnh bao nhiêu.
Điện Linh vung tay lên, Phong Vương Trụ liền xuất hiện một màn sáng, trên màn sáng bắt đầu xuất hiện hình ảnh. Bên trong là hai người cũng rất trẻ tuổi, một người có tướng mạo bình thựờng, thần sắc bình thản. Một người thì khí thế ngất trời, bén nhọn vô cùng, trên tay bọn họ, đều nắm lấy một thanh thiết kiếm.
- Rất mạnh.
Vừa nhìn vào, Diệp Trần cũng biết hai người này rất mạnh, nhưng chẳng biết tại sao ánh mắt của hắn lại gắt gao dừng lại trên người thanh niên có tướng mạo bình thường kia. Người này không để lộ khí tức của mình ra ngoài, nhưng cũng không làm cho người ta có cảm giác bình thường, hắn giống như một thanh tuyệt thế bảo kiếm đang ấn sâu trong vỏ kiếm, một tia kiếm khí cũng không tiết lộ ra ngoài.
Về phần thanh niên khí thế ngất trời kia, toàn thân làm cho người ta cảm giác hắn là một thanh bảo kiếm bén nhọn, tựa hồ hóa thân của kiếm. Khí cơ là kiếm, sợi tóc là kiếm, ánh mắt là kiếm, tay áo tung bay cũng là kiếm, mọi thứ cùng hắn như có một sự liên đới, cái gì cũng là kiếm. Nếu nói là hắn yếu thì Diệp Trần là kẻ đầu tiên không tin.
- Hai người này rất mạnh. Người tướng mạo bình thường kia hắn là Kiếm Vương thượng cổ sao! Không biết thanh niên khí thế ngất trời kia là ai.
Diệp Trần thầm nghĩ trong lòng.
Trên màn sáng, song phương giao thủ.
Ra tay trước là thanh niên có khí thế ngất trời. Thân hình chợt lóe lên, người này vung thiết kiếm chém thẳng từ trên xuống. Một kiếm vô cùng quyết đoán, tựa hồ bất kì thứ gì cũng có thể chặt đứt. Hơn nữa Diệp Trần phát hiện động tác người này rất nhanh, chẳng lẽ điều này có quan hệ với lời Điện linh nói:
- Ngươi ngay cả thời gian tung ra sát chiêu cũng không có!
Buổi trưa!
- Ầm! Ầm!
Những gì diễn ra tiếp theo để cho Diệp Trần mở rộng tầm mắt. Ba kiếm, chỉ có ba kiếm, thanh niên khí thế ngất trời kia thua trận, cả người bị chặt đứt làm hai.
Thanh niên tướng mạo bình thường kia không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã đoạt toàn bộ khí thế đối phương, một kiếm cuối cùng tươi đẹp vô cùng. Một kiếm ra khiến thiên địa thất sắc. Chỉ là một kiếm chiêu bình thường thế nhưng cũng có loại cảm giác tươi đẹp.
- Như thế nào?
Điện linh cười hì hì hỏi.
- Đối thủ của Kiếm Vương là ai?
Diệp Trần hỏi.
Điện linh hồi đáp:
- Cũng là một kiếm khách hết sức nổi danh, tên là Thiên Kiếm Vương. Do e ngại quy tắc của Phong vương điện, ta không thể đem hình ảnh lợi hại nhất để cho ngươi xem. Thiên Kiếm Vương này là một trong những kiếm khách tự cổ chí kim, cũng xếp top hai mươi những kiếm khách nổi danh nhất. Nhưng l ở trên tay Kiếm Vương, hắn ngay cả ba kiếm cũng không đỡ nổi.
- Nếu như không có lòng tin thì không nên khiếu chiến, bởi vì nếu không có lòng tin thì ngươi chir có thảm bại, đây là điều khẳng định.
Điện linh ngáp một cái.
- Có lòng tin hay không không phải laf điều trọng yếu, quan trọng là ta không nghĩ minh sẽ bại.
Ánh mắtDiệp Trần từ lâu đã bắn ra chiến ý, có thể cùng kiếm khách tự cổ chí kim cường đại nhất, kinh tài tuyệt diễm nhất chiến đấu. Cơ hội như thế cũng không nhiều, có lẽ vẻn vẹn chỉ có một lần.
- Có ý tứ, ta sẽ giúp ngươi có cơ hội đánh một trận với hắn!
Bàn tay Điện linh chỉ về phía Diệp Trần, sau đó lấy ra một hình nhân quang ảnh đưa để vào màn sáng huyền phù.
Thiên toàn địa chuyển, Diệp Trần không ngờ tới Điện linh thần thông quảng đại như thế, trực tiếp giúp hắn ngưng tụ ra Tinh Thần Tư Niệm Thế rồi đưa vào một địa phương không biết là đâu. Hắn quả thực không hề có lực hoàn thủ.
Đây là một rừng trúc, gió nhẹ thổi qua, lá trúc lay động.
Lòng bàn chân cảm giác rất chân thực, Diệp Trần tâm bắt đầu bình tĩnh lại.
Phía đối diện, một đạo nhân ảnh chậm rãi đi tới, mặc dù thấy không rõ tướng mạo nhưng từ cái khí thế bình thản kia thì đây là Kiếm Vương thượng cổ. Một vị kiếm khách mà kiếm khách nào cũng muốn đánh bại.
Giữa Phong Vương Điện, Điện linh vốn còn ngáp ngắn dài thì bầy giờ thần sắc hắn đã bắt đầu nghiêm nghị. Nói thật, Diệp Trần là một trong những kiếm khách tuyệt đỉnh mà hắn đã gặp qua. Trong số các kiếm khách tự cổ chí kim, ít nhất có thể xếp đến trên vị trí thứ 3. Nếu không, hắn cũng sẽ không nói nhảm nhiều như vậy, vả lại còn cho hắn nhìn Thiên Kiếm Vượng chiến đấu với Kiếm Vương thượng cổ. Kiếm khách bình thường không có tư cách hưởng thụ đãi ngộ như thế.
- Diệp Trần, bất kể ngươi thắng hay thua, cuộc chiến đấu này cũng sẽ truyền lưu đời sau.
Điện linh cầm lấy một trái cây gặm một miếng, hàm hồ nói.
Trong rừng trúc, Kiếm Vương chậm rãi đi ra, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Lúc cách nhau ước chừng 30 bước thì đối phương ngừng lại, ánh mắt trong suốt nhìn chăm chú Diệp Trần mà không nói gì.
Diệp Trần cũng không nói gì. Kiếm Vương lúc này thực chất cũng không phải Kiếm Vương thật sự, đối phương hẳn là một đạo Tinh Thần Tưởng Niệm Thể mà Điện linh phục chế, hoàn toàn không có tư tưởng mà có chăng chỉ là bản năng chiến đấu.
- Phốc!
- Phốc!
Hầu như đồng thời, hai thanh thiết kiếm từ trên trời giáng xuống, phân biệt cắm ở bên cạnh chân Diệp Trần và Kiếm Vương, thân kiếm cắm xuống mặt đất không tới nửa xích nhưng chuôi kiếm vẫn rung động động không ngừng.
- Diệp Trần, nếu ngươi có thể chiến thắng được Kiếm Vương, ta ngược lại cũng không ngại đem phương pháp tu luyện Sinh Tử Cảnh chân chính nói cho ngươi biết. Còn nếu thất bại, vậy cũng chỉ cố chờ đến thời điểm ngươi mạnh hơn nữa mới truyền thụ cho ngươi rồi.
Điện linh ngồi ở một ghế đá quơ chân nói.
Kiếm Vương và Diệp Trần rút thiết kiếm ra nhưng vẫn bất động nhìn đối phương. Ai cũng không có ý động thủ trước, tựa hồ đang quan sát đối phương một cách chi tiết, tỉ mỉ và chờ đợi thời cơ ra tay.
- Vù vù...!
Đúng lúc này, một trận cuồng phong thổi qua, gió xoáy lên vô số lá trúc trên mặt đất thành từng mảnh tựa như phi kiếm.
- Ngâm! Ngâm!
Tiếng ngân vang của kiếm vang lên, hai người tựa như tia chớp vung thiết kiếm đón đánh đối phương.
- Thật nhanh!
Diệp Trần cảm giác tốc độ di chuyển của mình so với ngày thường nhanh hơn một cấp độ. Tốc độ vung kiếm cũng hơn một cấp độ rồi. Cả hai cộng lại chẳng khác gì chênh lệch gấp ba lần. Khó trách Điện linh từng nói ở chỗ này, thời gian tích trữ sát chiêu cũng không có, chỉ cần chậm một chút cũng sẽ bị đối phương giết chết, không có bất kỳ chỗ trống nào để quay lại.
Linh Hồn Lực cường đại của Diệp Trần vào lúc đó phát ra tác dụng mấu chốt, chỉ cần một khoảng thời gian ngắn đã có thể thích ứng được tốc độ như thế. Nếu không vừa lên đến, hắn cho dù không chết cũng sẽ rơi vào hạ phong. Nhưng điều làm cho hắn thấy kỳ quái chính là, Kiếm Vương tựa hồ vừa mới bắt đầu cũng không thích ứng tốc độ như vậy, Kiếm Vương cũng giống hắn rất nhanh cũng có thể điều chỉnh thích nghi.
- Xem ra đây là Điện linh giở trò quỷ rồi.
Diệp Trần thầm nghĩ.
- Coong!
Thiết kiếm giao kích cùng một chỗ, hỏa yinh văng ra giống như thiên nữ tán hoa. Một ít lá trúc bị nhiễm phải hỏa tinh lập tức cháy rừng rực trông hệt như một con bươm bướm xoay quanh bị thiêu đốt ở giữa không trung.
Mượn lực phản chấn cường đại, Diệp Trần bay rớt ra ngoài. Sau một khắc, bàn chân hắn vừa hạ xuống đất đã dùng một tốc độ nhanh hơn trước mà tiến về phía đối phương đâm kiếm về phía trước.
Tốc độ phản ứng của Kiếm Vương cũng không chậm hơn Diệp Trần, thân hình hắn sáng ngời, nhanh chóng tránh đi một kiếm có tốc độ như ánh sáng của Diệp Trần. Thiết kiếm nghiêng ngả như trêu chọc rồi đâm thẳng đến Diệp Trần.
- Xuy!
Một nhúm tóc đen bị cắt đứt. Đúng vào thời khắc mấu chốt này, Diệp Trần quay đầu né tránh, thiết kiếm của đối phương liền vuốt qua gò má trên mặt hắn.
-Chân Nguyên không cách nào phóng ra ngoài cho nên không có Chân Nguyên hộ thể. Linh Hồn Lực cũng không có cách nào phóng ra ngoài chiến đấu. Trận chiến này giống như chiến đấu trong kiếm giới vậy. Nhưng so với giếm giới thì ở đây tốc độ nhanh hơn, càng hung hiểm hơn.
Diệp Trần cảm thấy mình vô cùng may mắn vì đã xông lên kiếm giới. Nhờ đó mà có thể hiểu được tinh túy của mấy ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới. Bằng không, hắn chưa hẳn có thể cùng Kiếm Vương so kiếm. Từ xưa đến nay, Kiếm Vương có thể một mực chiếm cứ vị trí kiếm khách mạnh nhất, không phải là không có đạo lý, nếu như không mạnh đến mức không còn gì để nói thì rất sớm đã bị người phía sau kéo khỏi đỉnh vinh quang cao nhất rồi.
- Bây giờ vẫn còn chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều thứ, bằng nội tình hiện tại thì ta không thể đánh bại Kiếm Vương ah.
- Đinh đinh đang đang.
Trong chớp mắt, hai người không ngừng vung vẩy thiết kiếm, giao kích mấy trăm lần. Diệp Trần có thể cảm nhận được, mình dần dần rơi vào hạ phong rồi, mỗi một chiêu mỗi một thức của Kiếm Vương đều không hề có sơ hở. Đây chính là cảnh giới trong tay không có kiếm, trong lòng có kiếm. Nhưng tựa hồ, đối phương còn mạnh hơn hắn, có lẽ đối phương đã tới gần cảnh giới đỉnh phong rồi.
- Cảnh giới trong tay không có kiếm nhưng trong lòng có kiếm, chiến đấu với nhau quả thật vô cùng đẹp mắt, không có đạt tới cảnh giới này mà có thể sống quá ba kiếm của Kiếm Vương mới là lạ.
Điện linh đối với kết quả này một điểm cũng không bất ngờ.
- Mới vừa tiến vào Sinh Tử Cảnh một năm mà có thể đạt tới cảnh giới này cũng không dễ dàng. Tính thêm Kiếm Vương và Diệp Trần, có lẽ chỉ có bốn người làm được như vậy!
- Vạn vật làm kiếm.
Mượn lực bay ngược, đột nhiên tay trái Diệp Trần vận lên kiếm chỉ, điểm về phía Kiếm Vương.
- Xuy! Xuy! Xuy!
Giữa không trung, lá trúc xoay quanh tựa như phi kiếm bắn ra từng chùm. Hai người đều không có Chân Nguyên hộ thể nên lực sát thương của lá trúc không thể coi thường. Nếu bị trúng chiêu sẽ xuất hiện ngay sợ hở.
- Vạn vật làm kiếm.
Nhưng ý định của Diệp Trần ngay lập tức tan vỡ khi Kiếm Vương đồng dạng có thể thi triển vạn vật làm kiếm.
Ở chỗ này, Linh Hồn Lực không cách nào phóng ra ngoài, cho nên muốn dùng Linh Hồn Lực để khu động lá trúc là không có khả năng. Diệp Trần bằng vào Kiếm Ý cường đại của mình để khu động lá trúc. Ngoài điều đó ra, lá trúc giống như phi kiếm còn ẩn chứa lý giải của hắn đối với Kiếm Đạo. Cho dù kiếm khách bình thường có thể lấy kiếm ý khu động lá trúc để làm kiếm nhưng lực sát thương cũng sẽ có hạn, bởi vì chất liệu lá trúc quá yếu ớt, chịu không nổi Kiếm Ý quán chú. Chỉ có ở trên Kiếm Đạo có thành tựu cực cao mới có thể chính thức thi triển vạn vật làm kiếm thực sự. Về điểm này, Diệp Trần cũng vì hiểu được tinh túy mấy ngàn loại kiếm thuật trong kiếm giới mới lĩnh ngộ ra.
Diệp Trần thúc dục lá trúc, khu động thành từng mảnh bạo liệt, không gì là không thể xuyên thủng, tựa hồ còn có ẩn chứa Hủy Diệt Kiếm Ý bên trong. Còn Kiếm Vương thúc dục lá trúc ở trạng thái không thể phá vỡ, tựa hồ ẩn chứa chính là Bất Hủ Kiếm Ý. Cả hai đều cân sức ngang tài, người này cũng không thể làm gì được người kia.
- Thủy Hỏa Vô Tình đại thành chỉ là để cho ta hiểu được tinh túy của mấy ngàn loại kiếm thuật. Nhưng tinh túy kiếm thuật ẩn chứa đằng sau đó còn chưa lĩnh ngộ được, mượn trận chiến này hy vọng ta có thể có chỗ đột phá.
Những gì mà lúc trước Diệp Trần hiểu được, chỉ là tinh túy kiếm thuật của mấy tầng thấp trong kiếm giới. Chỉ chừng mười tầng kiếm thuật, thêm nữa thì gặp khó khăn không ít. Càng lên cao càng thâm ảo hơn, có thể lĩnh ngộ một loại hai loại thì rất dễ dàng, nhưng muốn thông hiểu đạo lí của tất cả thì đây không phải trong thời gian ngắn có thể làm được. Nếu có thể làm được thì hắn đã sớm chiếm thế thượng phong rồi.
Không hề từ bỏ vạn vật làm kiếm, Diệp Trần tiếp tục thúc dục càng nhiều lá trúc hơn nữa để công kích Kiếm Vương. Còn bản thể thì lại xuyên thẳng vào bên trong lá trúc.
Cùng Kiếm Vương đại chiến, Diệp Trần muốn hoàn cảnh chiến đấu càng thêm ác liệt hơn, nhờ vào đó để tìm cơ hội đột phá. Vào thời điểm này, Linh Hồn Lực của Diệp Trần cao hơn Kiếm Vương. Đây là điểm mấu chốt mà Diệp Trần có thể chiến thắng được đối phương. Quỹ tích lá trúc hầu như trở thành bản năng của Diệp Trần, biết rõ làm như thế nào để né tránh, làm như thế nàơ đổ sớm lẩn Iránh.
- Đứng vậy, biết rõ mà lợi dụng ưu thế của mình.
Điện linh gật gật đầu.
Ưu thế chính là ưu thế, ưu thế để đó mà không dùng đến thì cái đó không được gọi là công bình. Mà phải gọi là kẻ đần, mỗi người đều có ưu thế riêng, nếu ngươi không phóng đại ưu thế của mình thì chẳng khác gì ngươi cho người khác cơ hội mà người ta ngược lại không cho ngươi bất kỳ cơ hội nào.
Kiếm Vương không hổ danh là kiếm khách cường đại nhất từ xưa đến nay. Cho dù là dưới tình huống ác liệt, hắn đều có một loại duệ khí không thể đỡ nổi, những lá trúc kia vừa mới tới gần thân thể của hắn liền bị kiếm của hắn theo thế dẫn động, phản công hướng ngược về Diệp Trần. Chỉ có một bộ phận rất nhỏ lá trúc có thể tạo được một chút tác dụng nhưng rất nhiều trong số đó cũng đều bị Kiếm Vương dễ dàng né tránh.
Âm thanh thiết kiếm giao kích không dừng, dai dẳng không dứt. Hai người dịch chuyển với tốc độ rất nhanh, căn bản không còn nhận rõ ai là ai. Chỉ có thể nhìn thấy kiếm quang lóe lên một cái rồi biến mất.
- Phốc!
Một vòi máu tươi tách ra, một người trong đó bị thương.
Thân ảnh giao thoa qua đi, Diệp Trần kéo ra khoảng cách mấy chục thước, cúi đầu nhìn bên hông. Chỗ đó đã bị trúng một kiếm rất linh tế. Trong lúc giao thủ trăm ngàn hiệp, Diệp Trần không có được một lần đánh trúng mục tiêu, nhưng chiến lực Kiếm Vương rõ ràng đã đạt đến tình trạng không thể tưởng tượng. Một kiếm cuối cùng rõ ràng dưới cái nhìn của hắn sẽ không chém trúng chính mình, nhưng hết lần này tới lần khác lại vẫn chém trúng. Nếu như không phải Diệp Trần phản ứng nhanh, tuyệt đối sẽ bị một kiếm đó chặt đứt đôi người, thảm bại tại chỗ.
- Đây là lý giải đối với Kiếm Đạo sao?
Diệp Trần đầu cẩn thận hồi tưởng một kiếm vừa rồi.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn