Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1207: Danh Tự Tông Môn, Kiếm Tông
em ra, có thể bắt tay vào việc sáng tạo thức thứ ba của Thu Thủy Kiếm quyết!
Thu Thủy Kiếm quyết, thức thứ nhất là Tàn Nguyệt, thức thứ hai là Ngưng Thủy. Đến giờ Diệp trần vẫn chưa thể sáng tạo ra thức thứ ba chủ yếu bởi vì Kim áo nghĩa cùng Thủy áo nghĩa của Diệp Trần đã đại thành, dùng hai môn áo nghĩa này làm căn cơ sáng tạo ra một tuyệt chiêu kiếm pháp cường đại không phải là chuyện một sớm một chiều. Cần phải có tích lũy.
Ở trong kiếm giới, Diệp Trần đã kiến thức được mấy ngàn, mấy vạn loại kiếm thuật, công thêm ngộ tính gia tăng, Diệp Trần cảm thấy đã đến lúc hậu tích bạc phát sáng tạo ra thức thứ ba của Thu Thủy Kiếm Quyết.
Bất quá trước đó, hắn còn có một số việc cần phải làm. Chỉnh hợp Diệp gia, Lưu Vân Tông cùng Trường Thiên Phái thành lập ra một tông môn hoàn toàn mới.
...
- Trần nhi! Kỳ thật ta đã sớm muốn nói chuyện cùng con.
Trên Linh Tú Phong, một trong những ngọn núi chính của Diệp gia. Trong sân trên đỉnh núi, Diệp Thiên Hào, Trần Ngọc Thanh cùng với Diệp Trần đang ngồi uống trà trên bàn đá.
- Phụ thân!
Diệp Trần nhìn về phía Diệp Thiên Hào.
Trầm Ngọc Thanh cười nói:
- Ta và phụ thân con đã thương lượng qua, cảm thấy con nên sáng lập một tông môn. Dùng địa vị của con lúc này chỉ có thân phận tổ sư khai sáng mới tương xứng. Hơn nữa chúng ta cũng biết con không thể bỏ mặc Lưu Vân Tông được. Nếu như không sáng lập tông môn, con khó có thể chiếu cố đến Lưu Vân Tông. Trong lòng có khúc mắc sẽ rất khó chịu. Không bằng sáng lập tông môn, dù sao rất nhiều tông môn cũng có gia tộc ở bên trong.
Gia tộc cùng tông môn cũng không có mâu thuẫn với nhau. Tông môn thường có đạo lý vạn lưu quy tông, có thể dung nạp gia tộc. Ví dụ như ở bên trong tông môn phân chia không ít phe phái, một phe nào đó lại là một gia tộc cường đại. Mà gia tộc độ trung thành tương đối cao, dù sao tất cả mọi người đều cùng chảy một dòng máu ở trong người.
Nhưng gia tộc cũng có nhược điểm là không có cách nào cường thịnh lâu dài. Dù sao tộc nhân trong gia tộc có nhiều đến mấy cuối cùng cũng có hạn. Số mệnh đủ, sinh ra nhiều thiên tài thì không sợ, nhưng số mệnh kém, một đời sinh ra không được người nào, gia tộc sẽ rất nhanh xuống dốc. Đừng nhìn Diệp gia bây giờ là gia tộc ngũ phẩm, nhưng nếu Diệp Trần không tồn tại, sau đó qua mấy trăm năm Diệp gia rất có thể một lần nữa biến thành gia tộc cửu phẩm, thậm chí là không có phẩm cấp.
Tông môn thì không giống như vậy. Chỉ cần ngươi là thiên tài liền có thể tiến vào trong tông môn. Bồi dưỡng tốt, độ trung thành không thành vấn đề. Cả Chân Linh thế giới có bao nhiêu người như vậy, còn sợ không sinh ra được thiên tài sao.
Cho nên, tông môn tồn tại hơn một ngàn năm, thậm chí mấy ngàn năm có rất nhiều nhưng gia tộc có thể tồn tại nhiều năm như vậy lại rất ít. Cho dù có nhưng cũng xuống dốc rất nhiều.
- Trong gia tộc, những người khác nghĩ như thế nào?
Diệp Trần hỏi.
Diệp Thiên Hào nói:
- Tuyệt đại bộ phận mọi người đều ủng hộ, chỉ có một số nhỏ là không muốn buông tha cho ving quang của Diệp gia. Cho rằng sáng lập tông môn mới sẽ khiến Diệp gia bất lời. Nhưng số ít phục tùng đa số, có người phản đối là rất bình thường.
- Đúng! Trần nhi, sáng lập tông môn con muốn lấy tên là gì.
Diệp Trần hắng giọng nói:
- Tên của tông môn con cũng đã nghĩ rồi, chính là danh xưng của con lúc đầu Kiếm Tông.
- Kiếm Tông! Kiếm Tông!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh hai mắt lóe sáng. Kiếm Tông là danh xưng của Diệp Trần khi đạt tới cảnh giới Tông Sư. Tên này ngụ ý quá lớn nhưng nó cũng sẽ mang lại không ít phiền phức cho Diệp Trần. Nếu chỉ thuần túy dùng danh tự để đánh giá thì trong các tông môn kiếm đạo có thể khẳng định hai chữ Kiếm Tông sẽ mang lại khí thế hào hùng.
- Tên rất hay!
Diệp Thiên Hào vỗ đùi khen một tiếng.
- Nhưng bên phía Thiên Kiếm đại lục thì sao?
Trầm Ngọc Thanh có chút lo lắng.
Thiên Kiếm đại lục là thánh địa kiếm đạo. Diệp Trần lại đặt tên tông môn là Kiếm Tông nhất định sẽ để cho Vương gả Thiên Kiếm đại lục hết sức bất mãn, nói không chừng sẽ đến nháo sự, một Vương giả tới nháo sự đó không phải là chuyện nhỏ. Mà người Kiếm Tông sau khi xuất ngoại hành tẩu giang hồ nhất định sẽ gặp nguy hiểm.
Diệp Trần cười nói:
- Không sao, hiện tại tông môn còn chưa có sáng lập, đợi đến lúc sáng lập con tự có sắp xếp.
Sáng lập tông môn không phải chuyện đùa. Hiện tại chỉ mới định hướng, dù sao có thể sáng lập hay không vẫn còn phải xem thái độ của Lưu Vân Tông và Trường Thiên Phái.
Đương nhiên nếu có thể sáng lập trọng trách của Diệp Trần càng thêm lớn. Hắn phải nhanh chóng gia tăng thực lực, một khi chiến lực của hắn đạt tới cấp bậc ngũ tinh bá chủ. Người của Thiên Kiếm đại lục muốn tới trêu chọc hắn trước tiên cũng phải suy nghĩ một phen. Nếu có thể đạt tới chiến lực lục tinh căn bản sẽ không có người tới gây chuyện.
...
Tông chủ Lưu Vân Tông bây giờ là La Hàn Sơn.
Trên đại điện ngọn chính phong.
Chẳng những là La Hàn Sơn, thái thượng trưởng lão Lưu Vân Tông cùng phần đông trưởng lão nội môn đều tề tụ ở đây.
- Ta đồng ý đưa Lưu Vân Tông gia nhập vào tông phái mới. Thực lực Diệp Trần cùng tiềm lực của hắn mọi người có lẽ cũng biết. Hắn nhất định có thể khiến cho tông môn mới này trở thành một trong nhưng tông môn đứng đầu Chân Linh thế giới. Còn nếu Lưu Vân Tông không đáp ứng gia nhập vào tông môn mới, tuy sau này có khả năng cũng sinh ra được Vương giả Sinh Tử Cảnh khiến cho Lưu Vân Tông trở thành tông môn ngũ phẩm. Có thể đó là thời kỳ hòa bình mới đạt được mức đó, hiện tại kiếp nạn dị tốc sắp đến. Diệp Trần chỉ có một người, không có khả năng đồng thời bảo hộ Diệp gia cùng Lưu Vân Tông. Đến lúc đó, Lưu Vân Tông có thể tồn tại hay không vẫn không biết được.
Hôm nay La Hàn Sơn đã có tu vi Linh Hải Cảnh trung kỳ đỉnh phong. Khoảng cách đến Linh Hải Cảnh hậu kỳ chỉ còn một bước ngắn. Nhưng vợ hắn là Chu Mai lợi hại hơn rất nhiều đã sớm đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ từ lâu rồi. Hai người bây giờ là một trong năm đại cao thủ ở Lưu Vân Tông. Người đứng đầu năm đại cao thủ Lưu Vân Tông là Trương Hạo Nhiên, tu vi là Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, có danh xưng tông sư.
- Ta cũng đồng ý!
Trương Hạo Nhiên ổn trọng hơn rất nhiều, hai đầu long mày tràn ngập vẻ kiên nghị cùng uy nghiêm.
- Tông chủ, kỳ thật chúng ta có thể tạm thời gia nhập tông môn này, đợi kiếp nạn dị tộc qua đi sẽ rời đi. Diệp Trần dù sao cũng là thái thượng trưởng lão của Lưu Vân Tông chắc sẽ không làm chúng ta khó xử.
Một ít trưởng lão nội môn lớn tuổi cũng không nguyện ý gia nhập tông môn nới. Bọn hắn có tình cảm sâu nặng với Lưu Vân Tông, không hi vọng Lưu Vân Tông biến mất trong lịch sử.
La Hàn Sơn thở dài nói:
- Tông chủ tông môn cũng không phải nhất mạch tương truyền, cha truyền con nối. Người có đức sẽ được, kỳ thật gia nhập tông môn này cũng không có gì không tốt, cũng không phải trở thành nô lệ cho người khác. Chỉ cần thiên phú đủ cao thành tựu lớn, trăm năm sau hay mấy trăm năm sau ai cũng có cơ hội trở thành tông chủ.
Mà Diệp Trần đề nghị tông môn mới thiết lập ba phân đường. Trong đó có Lưu Vân đường, đường chủ do người của Lưu Vân Tông chúng ta đảm nhiệm.
La Hàn Sơn đối với vị trí tông chủ không có dã tâm gì, hắn một mực hâm mộ Diệp Trần có thể lưu lạc khắp nơi, với hắn mà nói hoặc là đối với tuyệt đại đa số thiên tài mà nói tu luyện mới là duy nhất.
Về phần tổ sư Lưu Vân Tông, không phải là tổ tiên của La Hàn Sơn. Mỗi một thời đại đều là người có năng lực lên làm tông chủ. Lúc trước nếu như Diệp Trần đồng ý đã có thể trở thành tông chủ Lưu Vân Tông. Cho nên dưới đáy lòng La Hàn Sơn cảm thấy gia nhập tông môn mới không có gì cả. Hắn tin tưởng rằng qua vài trăm năm, mọi người cũng sẽ sinh ra cảm tình đối với tông môn mới.
- Có người đồng ý, có người phản đối, vậy thì giơ tay biểu quyết. Số ít phục tùng đa số.
Lúc này, phụ thân La Hành Liệt của La Hàn Sơn đứng ra nói.
- Đúng, giơ tay biểu quyết đi!
Nhàn Vân Tử cùng Thiên Lôi tán nhân cũng gật đầu.
Cuối cùng vẫn là đồng ý nhiều nhất, chủ yếu là tất cả mọi người phục Diệp Trần. Những người phản đối dưới đáy lòng kỳ thật cũng không phải không có do dự, có thể gia nhập tông môn của Diệp Trần nhiều ít vẫn có lực hấp dẫn rất lớn.
Xác định muốn gia nhập tông môn của Diệp Trần, cùng ngày hôm đó La hàn Sơn phát người đến Diệp gia báo tin.
...
- Còn chờ Trường Thiên Phái.
Diệp Trần không nghĩ tới, sự tình thuận lợi như vậy nhưng ngẫm lại cũng có đạo lý. Tông môn ở Chân Linh thế giới cùng tông môn ở trong phim ảnh ở cái thế giới kia của Diệp Trần không đồng dạng. Người có năng lực có thể đưa lên làm tông chủ, sẽ không có cái gì gọi là thừa kế, cũng sẽ không để cho một nhà độc chiếm. Chỉ cần có thực lực, có thiên phú ở đâu cũng sẽ được trọng dụng. Lúc trước tuyển chọn tông chủ Lưu Vân Tông đều nhướng tới nhường lui.
- Trường Thiên Phái là tông môn của Chiến Vương tiền bối, ta cũng coi như nửa đệ tử của Chiến Vương tiền bối, đoán chừng không có vấn đề.
Thân hình lóe lên, Diệp Trần phá vỡ không gian chạy về phía Huyết Thiên đại lục.
...
Lúc Diệp Trần chạy về phía Huyết Thiên đại lục thì ở phía Tây Hải cũng có sáu đạo thân ảnh bay về phía Chân Linh đại lục.
Trong sáu người này có hai người là Hắc Thủy lão tổ và Hoàng lão quái.
Hắc Thủy lão tổ cùng Hoàng lão quái nhìn vẻ ngoài có vẻ như thương thế đã khỏi hắn.
- Kim Ngao lão tổ, chúng ta cứ như vậy xông vào Chân Linh đại lục, công kích Diệp gia có thể hay không khiến cho những tông môn khác không thoải mái, cảm thấy chúng ta không coi ai ra gì.
Nói chuyện là một lão giả khô gầy mặc hắc ý.
Người này không tầm thường mà là Hắc Sát Hoàng đảo chủ Hắc Sát đảo. Bên cạnh hắn là một trung niên mặc thanh y chính là Địa Yêu Hoàng giáo chủ Yêu Thần giáo. Còn một người mặc trường bào màu đỏ là Xích Thủy lão quái. Về phần người cầm đầu mặc kim y, vai rộng, trên người mang theo khí phách chính là Kim Ngao lão tổ, đảo chủ Kim Ngao đảo ở Tây Hải.
Tổng cộng sáu Vương giả Phong Đế cùng tụ tập lại bay về phía Chân Linh đại lục.
Kim Ngao lão tổ lạnh lùng cười nói:
- Yên tâm! Chân Linh lão tổ cũng không phải đầm rồng hang hổ gì. Kim Ngao lão tổ ta có thể đến được cũng có thể ra được. Huống hồ bọn hắn hơn phân nửa cũng không có can đảm ngăn trở ta.
- Đây là tự nhiên, người khác đều nói Hư Hoàng lợi hại, kỳ thật Hư Hoàng so sánh với người cũng không hơn gì.
Hắc Thủy lão tổ nịnh nọt Kim Ngao lão tổ.
- Ha ha! Mượn cơ hội này, ta ngược lại muốn nhìn xem Diệp Trần có ba đầu sáu tay ra sao. Còn đám người Huyền Hậu nếu dám tới ta cũng mang các nàng về. Nữ nhân tuyệt sắc như vậy rất thích hợp làm thê tử của ta.
Kim Ngao lão tổ thường xuyên bế quan, trước khi hắn bế quan Huyền Hậu còn chưa có ra đời.
- Hắc hắc! Trừ Huyền Hậu còn có Ma Hoa Hoàng cũng là tuyệt sắc nhân gian.
Hắc Thủy lão tổ cười lạnh nói.
- Tốt! Cũng mang về.
Giọng nói Kim Ngao lão tổ mang theo một khí thế tự tin, tựa hồ hắn muốn cái gì cũng được. Không có người nào có thể ngăn cản.
- Đã đến Chân Linh đại lục.
Đúng lúc này, mọi người xuyên qua bình chướng không gian nhìn đường ven biển.
...
Huyết Thiên đại lục, Trường Thiên Phái.
Sự tình rất thuận lợi, căn bản không cần nói, một đám trưởng lão Trường Thiên Phái đều đồng ý gia nhập tông môn của Diệp Trần. Tông chủ Lý Trường Thiên cũng không nói hai lời. Dù sao Diệp Trần có thể xem như là đệ tử của tổ tiên, mà Trường Thiên Phái ở Huyết Thiên đại lục cũng không khá giả, cũng không thể luôn phiền đến Diệp Trần thủ hộ cho bọn hắn.
Nhận được hồi đáp từ Trường Thiên Phái, tâm tình Diệp Trần không tệ, thuận tiện đi đến Hỗn Loạn Ma Hải.
Mộ Dung Khuynh Thành vẫn như trước chưa có xuất quan, nhưng Ma Hoa Hoàng nói ít thì nửa năm, nhiều thì một năm Mộ Dung Khuynh Thành có thể tiến vào Sinh Tử Cảnh, cũng có thể kích phát toàn bộ năng lực ma tộc. Đến lúc đó đã có thể biết rõ nàng kế thừa huyết mạch nào trong ma tộc. Ví dụ như Ma Hoa Hoàng kế thừa huyết mạch Ma Hoa.
...
- Kim Ngao lão tổ, chúc mừng ngươi xuất quan, không biết ngươi tới Chân Linh đại lục muốn làm gì?
Đến Chân Linh đại lục, sáu người Kim Ngao lão tổ bị một trung niên mặc hoa phục đầu bó kim quan chặn đường.
Kim Ngao lão tổ cười toe toét nói:
- Lăng Thiên Hư, ta đến Chân Linh đại lục tựa hồ không cần phải được sự đồng ý của ngươi.
Trung niên mặc hoa phục không phải người nào khác chính là Hư Hoàng nổi tiếng thiên hạ tên là Lăng Thiên Hư.
Hư Hoàng cười nhạt một tiếng:
- Không cần ta đồng ý, nhưng ta ngăn đón ở chỗ này cũng không cần ngươi đồng ý.
Hừ!
Kim Ngao lão tổ lạnh tanh nói:
- Ngươi cho rằng, ngươi có thể ngăn ta lại?
- Ngươi có thể thử xem.
Đối mặt với một Kim Ngao lão tổ cường đại, sắc mặt Hư Hoàng như thường, ánh mắt của hắn phảng phất ẩn chứa từng mảnh hư không, nuốt cả thiên địa. Khí phách của hắn cũng không hề kém cỏi Kim Ngao lão tổ chút nào.
- Tốt! Ta ngược lại muốn nhìn xem mấy chục năm qua ngươi có tiến bộ lớn như thế nào.
Kim Ngao lão tổ bế quan mấy chục năm nay, mấy chục năm trước Hư Hoàng trong mắt hắn là tiểu bối, hiện tại cũng vẫn là tiểu bối.
- Oanh!
Hé miệng, Kim Ngao lão tổ phun ra một đạo ánh sáng kim sắc về phía Hư Hoàng, đạo ánh sáng này vừa xuất hiện cả phiến thiên địa đều mất đi nhan sắc, không gian bị tan rã.
- Kim Ngao lão tổ, chẳng lẽ ngươi cho rằng một đạo ánh sáng này có thể đánh lui được ta.
Hư Hoàng cười lạnh một tiếng, tay phải thò ra.
- Phốc!
Ánh sáng màu vàng bị dập tắt, tay Hư Hoàng tựa hồ ẩn chứa lực lượng có thể xé rách của thiên địa.
- Tốt! Xem ra ngươi đã cường đại lên không ít.
Kim Ngao lão tổ kinh ngạc. Hắn là yêu thú từ trong miệng phun ra chính là yêu lực, không hề thua kém một tuyệt chiêu bình thường. Đây chính là hơi thở yêu thú.
- Liệt Kim Tứ Thức!
Có cảm giác Hư Hoàng cường đại, Kim Ngao lão tổ chuyên chú hơn. Bàn tay vỗ ra một trảo, chưởng lực biến ảo thành long trảo màu vàng. Tê Thiên Liệt Địa, lực lớn vô cùng, đầu ngón tay sắc bén so với bất kỳ một loại binh khí nào đều đáng sợ hơn rất nhiều.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn