If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1189-90: Quỹ Sát Thành! Đi Đến Thiên Kiếm Đại Lục
ịch Diệt Ma Đế! Ngươi không sao chứ?
Chiến Thiên Tượng Hoàng quay đầu nhìn về phía Huyền Nguyên Tháp.
Tịch Diệt Ma Đế vô cùng thê thảm, linh hồn bị thương liên tiếp, Chân Nguyên bám trên Huyền Nguyên Tháo bị Ác Ma Hoa hấp thu hơn nửa. Giờ phút này thực lực của hắn giảm xuống một mảng lớn. Đừng nói là chiến lực ngũ tinh, chiến lực tứ tinh hắn cũng phải miễn cưỡng mới đạt được. Nói cách khác, nếu không có Huyền Nguyên Tháp thì đại bộ phận Vương giả đỉnh cấp đều có thể giết hắn.
- Còn không chết!
Tịch Diệt Ma Đế chật vật không chịu nổi đi ra khỏi Huyền Nguyên Tháp.
- Ngươi tại sao lại đối chọi với tên tiểu tử Diệp Trần?
Cửu Đầu Xà Hoàng có chút nghi vấn, hắn còn không biết chuyện Man Hoang Thạch.
Hít sâu một hơi, Tịch Diệt Ma Đế nói ra chân tướng:
- Hai vị còn không biết, trong tay tông chủ Lý Trường Phong của Trường Thiên Phái có một khối Man Hoang Thạch. Man Hoang Thạch này là do Chiến Vương lưu lại. Chỉ cần có được Man Hoang thạch là có thẻ tiến vào Man Hoang Tinh.
Thực lực của hắn còn không biết đến năm nào tháng nào mới có thể khôi phục. Trong lúc đó Huyết Thiên đại lục cần dựa vào hai vị Vương giả Phong Đế này. Đương nhiên chính hắn cũng sẽ toàn lực tìm kiếm bảo vật khôi phục thương thế. Chân Linh thế giới rộng lớn, tin tưởng chỉ cần trả một cái giá lớn là có chút thu hoạch.
- Man Hoang thạch!
Cửu Đầu Xà Hoàng cười khổ một tiếng nói:
- Khối Man Hoang Thạch kia vô dụng!
- Vô dụng! Tại sao lại nói thế?
Tịch Diệt Ma Đế nghi hoặc hỏi.
Cửu Đầu Xà Hoàng nói:
- Năm đó ta tận mắt nhìn thấy Chiến Vương đi vào Man Hoang tinh. Mà một khối Man Hoang Thạch chỉ có thể tiến vào Man Hoang tinh một lần. Nếu không hắn cũng không lưu lại cho hậu nhân một khối Man Hoang thạch hoàn hảo. Chuyện này ta đã có nói qua nhưng khí đó ngươi còn chưa có ra đời.
Chiến Vương năm trăm năm trước là một đại nhân vật, mà Tịch Diệt Ma Đế cũng chỉ mới hơn ba trăm tuổi mà thôi.
- Không có khả năng!
Tịch Diệt Ma Đế thất thanh nói.
- Tịch Diệt Ma Đế! Cửu Đầu Xà Hoàng không có lừa dối ngươi. Về phần viên Man Hoang Thạch này chúng ta cũng đã tìm hiểu. Nếu như ở Trường Thiên Phái thực sự có chúng ta sao có thể buông tha. Ngay cả Huyền Hậu và Ma Hoa Hoàng cũng không thể ngăn cản.
Chiến Thiên Tượng Hoàng nói.
Trò chuyện trong chốc lát, Chiến Thiên Tượng Hoàng và Cửu Đầu Xà Hoàng rời đi. Tịch Diệt Ma Đế nắm chặt tay, vẻ mặt rất ủy khuất.
Trong hàng ngũ Vương giả Sinh Tử Cảnh có một Vương giả độc hành gọi là Đồ Tiêu Vương. Đồ Tiêu Vương danh khí không lớn, giao hảo bằng hữu cũng rất ít, cơ hồ không có. Bởi vì người này quái gở, hơn nữa không hiểu đạo đối nhân xử thế đã từng vì một chuyện nhỏ mà cùng với một vị bằng hữu Vương giả cao cấp cãi nhau đến trở mặt.
Đồ Tiêu Vương lạnh lùng quan sát Tịch Diệt Ma Đế, thầm nghĩ trong lòng:
- Linh hồn Tịch Diệt Ma Đế trọng thương, chiến lực tối đa chỉ còn lại có ba thành. Rất phù hợp với kế hoạch của đại nhân. Không bằng dẫn hắn tới động ma dưới lòng đất.
Ai cũng không biết lại có một âm mưu ác động đang nhằm vào Tịch Diệt Ma Đế.
Tin tức Ma Hoa Hoàng và Huyền Hậu đánh lên Tịch Diệt Ma Tông rất nhanh truyền khắp Chân Linh thế giới. Diệp Trần ở Diệp gia nghe được tin tức, trừ cười khổ ra còn có một tia cảm động.
Linh Vân Phong, thánh địa Diệp gia.
Gần đây Diệp Trần đều ở trên Linh Vân Phong luyện kiếm.
Trung tâm Linh Vân Phong có mọt cây đại thụ cao hơn trăm mét, tán cây che phủ trong phạm một dặm. Đây chính là lê thụ mà Diệp Trần trồng. Trên cành cây có một thiếu nam và thiếu nữa đang hái trái cây ăn.
Cả Diệp gia, trừ Diệp Thiên Hào, Trần Ngọc Thanh và đệ đệ, muội muội Diệp Trần ra không một ai có thể tới gần Lê thụ, đơn giản vì bên ngoài lê thụ đã bị Diệp Trần bày ra cấm chế.
- Rất ngọt ah!
Diệp Tiểu Tiểu cắn một miếng hỏa lê, ngồi ở trên cành cây nhìn Diệp Trần luyện kiếm.
Kiếm pháp của Diệp Trần bình thường không ẩn chứa Chân Nguyên, cũng không ẩn chứa Kiếm Ý. Thậm chí còn không sinh ra tiếng gió nào. Nhìn qua giống như một người bình thường không có Chân Nguyên đang luyện kiếm.
- Kỳ quái! Đại ca đang làm gì đó, cái này cũng gọi là luyện kiếm sao?
Diệp Tiểu Tiểu nghi vấn hỏi.
Thiên phú kiếm đạo của Diệp Huyền vượt xa Diệp Tiểu Tiểu, hắn nhíu mày nói:
- Tiểu tiểu, muội không có chú ý tới kiếm pháp của đại ca nhìn như rất bình thương nhưng nếu tự mình lên đối chiếm, trở thành đối thủ của đại ca, một chiêu huynh cũng không đỡ nổi. Mỗi một kiếm đều mà một mạng người đó.
- Vậy sao?
Nghe Diệp Huyền nói vậy, Diệp Tiểu Tiểu hiếu kỳ quan sát kỹ hơn.
- Thực!
Thật lâu sau, Diệp Tiểu Tiểu kinh ngạc.
Kiếm của Diệp Trần nhìn như bình thường nhưng tựa hồ có thể bỏ qua không gian. Mặc kệ từ bất cứ phương hướng nào, bất luận góc độ nào đều có thể đánh giết, muốn tránh cũng không được mà tránh cũng không thể thoát.
Giờ phút này Diệp Trần đang chìm vào trong Không Gian áo nghĩa.
Kiếm pháp của hắn xác thực không chứa Chân Nguyên và Kiếm Ý, nhưng lại ấn chứa Không Gian áo nghĩa. Không Gian áo nghĩa huyền diệu khó giải thích, không cách nào tưởng tượng được.
Một kiếm lại một kiếm chém ra, kiếm pháp của Diệp Trần ngày càng tinh chuẩn, càng ngày càng gần mới quỹ tích chấn động của không gian, một loại cảm giác thần kỳ dần xuất hiện.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tâm linh Diệp Trần đột nhiên chuyển biến, hắn chém ra một kiếm.
Phốc!
Chỗ Diệp Trần luyện kiếm vừa hay có vài khối loạn thạch. Một kiếm này chém ra, nhìn cự thạch phía trước không hề tổn hại nhưng mặt đằng sau lại xuất hiện một vết chém.
- Rốt cuộc Quỹ Sát cũng thành!
Từ khi sáng tạo ra thức thứ hai Quỹ Sát trong Thiên Kiếm Quyết đến nay đã qua mấy tháng. Diệp Trần cuối cùng có thể hoàn thiện được Quỹ Sát đến hoàn hảo nhất. Hiện tại hắn chỉ cần chú ý lực độ cao thấp là có thể phóng xuất ra Quỹ Sát ngay lập tức. Dưới Quỹ Sát bất cứ năng lượng phòng ngự nào đều bị bỏ qua, bởi vì Quỹ Sát hoàn toàn có thể men theo quỹ tích chấn động của không gian bỏ qua năng lượng phòng ngự trực tiếp tác động lên thân thể của đối phương.
Quỹ Sát tựa như kiếm pháp thuấn di, không cần quá trình.
- Này hai tiểu gia hỏa các ngươi có phải ăn quá nhiều rồi không, cẩn thận thân thể không chịu đựng nổi.
Quay đầu, Diệp Trần nhắc nhở Diệp Huyền và Diệp Tiểu Tiểu không nên ăn uống thả cửa.
Có cảm giác bản thân dường như còn thiếu sót cái gì đó, Diệp Trần quyết định đến Thiên Kiếm đại lục một chuyến.
Kiếm giới Thiên Kiếm đại lục có thể trợ giúp hắn nâng cao thêm một bước. Kiếm Vực nhị trọng đỉnh phong có thể tăng lên tam trọng. Kiếm Vực đạt tới cảnh giới tam trọng mới có thể trợ giúp Diệp Trần.
Thiên Kiếm đại lục nằm ở phía bắc Chân Linh đại lục, ở giữa có Bắc hải dài ức dặm.
Thời tiết Bắc Hải hỉ nọ vô thường, hư không lại không ổn định. Không gian phong bạo lúc nào cũng có thể sinh ra, lại khiến cho tốc độ của Diệp Trần hạ xuống một bậc nữa, không có khả năng tăng tốc.
Trên đường đi, bỗng nhiên Diệp Trần dừng lại, thò tay bắt lấy lực lượng không gian trong hư không.
- Kiếm khí huyền ảo.
Diệp Trần rốt cuộc cũng hiểu vì sao càng đến gần Thiên Kiếm đại lục thì không gian phong bạo sinh ra càng nhiều. Ở Thiên Kiếm đại lục tồn tại một luồng kiếm khí cường đại. Luồng kiếm khí này làm nhiễu loạn hư không, cắt rời âm dương. Tuy không có biểu hiện ra uy năng lớn lao gì, nhưng ở những địa phương nhỏ sẽ khiến hoàn cảnh biến đổi.
- Thiên Kiếm! Không biết ngươi là thanh kiếm như thế nào.
Trong mắt Diệp Trần lộ ra vẻ tò mò. Diệp Trần tiếp tục phi hành về phía trước. Mấy ngày trôi qua, cuối cùng Diệp Trần cũng đã đến Thiên Kiếm đại lục.
Đường ven biển hiện lên, thân ảnh Diệp Trần vừa xuất hiện hắn đã cảm giác được văn minh kiếm đạo ở đây rất cường thịnh. Nhắm mắt lại Diệp Trần cũng có thể chứng kiến vô số kiếm khí xông lên trời. Nhưng kiếm khí này hội tụ cùng một chỗ khiến cho mây trên trời không thể hội tụ.
- Một đại lục mà hơn một nửa người tu luyện kiếm đạo. Đây cũng không phải mấy vạn, mấy trăm vạn người mà là mấy chục ức thậm chí trăm ức người tu luyện kiếm đạo!
Diệp Trần thầm sợ hãi và thán phục.
Không trốn vào trong hư không, Diệp Trần trực tiếp phi hành, thuận tiện quan sát phong thổ của Thiên Kiếm đại lục.
Đinh đinh đang đang!
Trên đường đi, Diệp Trần thỉnh thoảng chứng kiến vài nhóm kiếm khách. Đám người bọn họ đấu kiếm có kiếm pháp hoa mỹ, có kiếm pháp mang phong cách cổ xưa, có kiếm pháp lãnh khốc vô tình, cũng có kiếm pháp âm lãnh ác độc. Có lẽ nguyên nhân vì Thiên Kiếm mà ở Thiên Kiếm đại lục tư chất kiếm khách phổ thông cao hơn Chân Linh đại lục. Một số kiếm khách nhỏ tuổi đã có được vài người có phong thái.
- Ồ! Đây không phải là Diệp Trần sao? Giống hệt như trong bức họa. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
Bởi vì ở trên không phi hành, thân ảnh Diệp Trần lọt vào mắt một ít kiếm khách cường dại.
Danh khí của Diệp Trần không chỉ truyền bá ở Chân Linh đại lục mà ở Thiên Kiếm đại lục danh khí của Diệp Trần cũng không kém. Đơn giản Thiên Kiếm đại lục chủ tu kiếm thuật mà cảnh giới kiếm thuật của Diệp Trần đều thuộc dạng nhất đẳng, là một thiên tài cái thế. Điều này khiến cho kiếm khách ở Thiên Kiếm đại lục rất không phục và tò mò.
- Diệp Trần đến Thiên Kiếm đại lục.
Tin tức truyền bá rất nhanh, nhanh đến mức không tưởng.
- Cái gì! Diệp Trần đến Thiên Kiếm đại lục làm gì? Chẳng lẽ xông lên kiếm giới?
- Nhất định là vì kiếm giới mà đến. Đi! Chúng ta đến kiếm giới xem.
Trong lúc nhất thời, một vài kiếm khách có tư cách nghe tin lập tức hành động, nhanh chóng tụ hội ở trung ương Thiên Kiếm đại lục.
Ở trung ương Thiên Kiếm đại lục có một thanh Vân Tiêu Cự Kiếm đâm xuống. Trên cự kiếm dấu vết gỉ sét loang lổ. Nếu không phải chuôi kiếm này cực lớn, ném trên đường có rất ít người đi qua nhặt về. Vẻ ngoài của nó quả thực không ai để ý tới.
Vẻ người không ai để ý tới nhưng kiếm khách xem kiếm chưa bao giờ dùng mắt để nhìn. Chuôi kiếm này phóng xuất ra kiếm khí mênh mông cuồn cuộn vô tận, Cho dù là kẻ nào đứng ở gần chuôi kiếm đều cảm giác bản thân rất nhỏ bé. Cũng may kiếm khí vô hình vô chất chỉ có thể mang đến cảm giác xông kích. Không có lực sát thương thực chất, nếu không không ai dám đến gần cự kiếm.
Chuôi kiếm này cũng không phải vô danh. Đây chính là thanh kiếm từ thiên ngoại bay đến khiến cho cả đại lục chia ra làm ba. Nó có thân phận và lịch sử rất lâu đời.
- Thật sự là Diệp Trần, Diệp Trần đến.
Ở hiện trường đã có mấy vị Kiếm Vương Sinh Tử Cảnh, đương nhiên bên cạnh Thiên Kiếm còn có một vài kiếm khách cường đại chưa biết rõ tình hình Bọn hắn không có hi vọng xa vời có thể lĩnh ngộ được kiếm vực. Bởi vì kiếm vực sinh ra đời, nhất định phải có một môn công pháp Thiên cấp làm trụ cột. Kiếm giới có thể khiến cho tu vi kiếm thuật của bọn hắn được đề cao, sáu tầng đầu không cần Kiếm Vực cũng có thể xông qua. Có thể xông đến tầng thứ tư đã được coi là Tông Sư, tầng thứ năm là Bán Bộ Vương giả. Tầng thứ sáu tương đương với kiếm thuật đỉnh phong dưới Sinh Tử Cảnh. Tầng sau khó hơn tầng trước rất nhiều, muốn vượt qua vô cùng khó khăn.
- Ồ! Hắn là Diệp Trần.
Diệp Trần và mấy Kiếm Vương Sinh Tử Cảnh đã đến hấp dẫn ánh mắt của không ít người. Có người phải ứng nhanh, ngay lập tức đã nhận ra thân phận của Diệp Trần, bọn hắn đã từng được xem qua bức họa của hắn.
- Diệp Trần cũng xông lên kiếm giới, đây chính là đại tin tức.
- Ngươi nói hắn có thể xông lên tầng thứ mấy?
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
- Đoạn thời gian trước, Tuyết Kiếm Hầu xông lên tầng thứ mười. Kiếm Vực đạt đến cảnh giới nhất trọng đỉnh phong. Kiếm Vực của Diệp Trần cũng không sai biết với Tuyết Kiếm Hầu, đoán chừng cũng là tầng thứ mười.
Tầng bảy đến tầng mười đối ứng với Kiếm Vực nhất trọng.
Thiên Kiếm bị một tầng bình chướng vô hình bảo hộ, nhưng vào lúc này tầng bình chướng bỗng nhiên lập lòe, một dòng chữ cổ hiện ra.
- Tinh Kiếm Hậu xông đến tầng thứ bẩy.
Xông đến tầng thứ bảy, đại biểu cho việc ngươi đã lĩnh ngộ được Kiếm Vực, ý nghĩa vô cùng trọng đại.
- Mộc Kiếm Vương, xem ra Thiên Kiếm đại lục ta lại có thêm một người linh ngộ được Kiếm Vực.
Trong mấy vị Kiếm Vương Sinh Tử Cảnh, một Kiếm Vương râu dài cười nói:
- Tinh Kiếm Hậu có thiên phú rất tốt trên con đường kiếm đạo, không giống với người thường. Hắn có thể lĩnh ngộ Kiếm Vực cũng không có gì bất ngờ, chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Một Kiếm Vương trung niên lưng đeo mộc kiếm nói.
- Tám!
Chỉ chốc lát sau, bình chướng vô hình lại hiện ra một chữ viết cỗ "tám"
- Thật kinh người, có thể xông liền hai tầng, đã tới tầng thứ tám rồi.
Mọi người kinh ngạc.
Lúc trước Tuyết Kiếm Hầu lĩnh ngộ Kiếm Vực, lần đầu tiên cũng chỉ xông lên tầng thứ bảy mà thôi. Tinh Kiếm Hậu lại có thể xông lên tầng thứ tám. Nhưng mọi người cũng biết Tinh Kiếm Hậu đã là Vương giả Sinh Tử Cảnh. Vương giả Sinh Tử Cảnh lĩnh ngộ Kiếm Vực có thể phát huy Kiếm Vực càng thêm mạnh mẽ, mà Tuyết Kiếm Hầu khi lĩnh ngộ Kiếm Vực vẫn chưa đạt tới Sinh Tử Cảnh.
- Mau nhìn, Tinh Kiếm Hậu đến tầng thứ chín rồi.
Không biết là ai kêu lên.
- Điều này cũng không hợp với lẽ thường.
Tầng thứ bẩy đại biểu cho việc mới lĩnh ngộ Kiếm Vực, còn chưa có thuần thục. Tầng thứ tám đại biểu đã thuần thục, tầng thứ chín Kiếm Vực đã có cảnh giới nhất trọng hậu kỳ, tầng thứ mười là Kiếm Vực nhất trọng đỉnh phong.
Kiếm Vực đạt đến nhất trọng hậu kỳ, chiến lực Tinh Kiếm Hậu khẩng định bay lên một mảng lớn.
Ông!
Tầng thứ chín đã là Kiếm Vực nhất trọng hậu kỳ, rất nhanh bình chướng vô hình nổi lên gợn sóng, một đạo nhân ảnh đi ra, chính ra Tinh Kiếm Hậu.
Tinh Kiếm Hậu nhìn thấy Diệp Trần có chút sững sờ, bờ môi khẽ nhếch lên. Hắn rốt cuộc cũng lĩnh ngộ được Kiếm Vực mà hậu tích bạc phát thoáng cái đã có Kiếm Vực nhất trọng hậu kỳ.
- Chúc mừng!
Diệp Trần nói với Tinh Kiếm Hậu.
- Ngươi cũng xông kiếm giới?
Tinh Kiếm Hậu vốn có ý định rời đi luôn, nhưng hắn bây giờ muốn ở lại nhìn xem Diệp Trần có thể xông qua tầng thứ mấy.
- Đại danh kiếm giới như sấm bên tai, tự nhiên muốn thử xem.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn