One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1603
Phí download: 30 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8226 / 236
Cập nhật: 2015-10-28 17:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1183-84: Tầng Thứ Mười Lăm
goại giới nổ tung rồi, tầng thứ mười và tầng thứ mười một có ý nghĩa hoàn toàn khác nhau. Một cái là Kiếm Vực nhất trọng đỉnh phong, một cái là Kiếm Vực nhị trọng, độ khó có thể tăng lên gấp mười lần.
Tinh Kiếm Hậu thoáng chững người thì thầm:
- Theo như sư phụ nói, tầng thứ mười một số lượng kiếm khách là một ngàn tên, nhưng lại có được Kiếm Vực nhất trọng sơ kỳ. Dù Diệp Trần có được Kiếm Vực nhị trọng cũng không dễ dàng xông qua. Tầng này hắn nhất định không thể vượt qua.
Dưới tình huống chênh lệch không lớn, Tinh Kiếm Hậu có lòng tin đuổi theo. Chênh lệch quá lớn có muốn đuổi cũng không được.
Như lời Tinh Kiếm Hậu, tầng thứ mười một có một ngàn kiếm khách, Kiếm Vực đạt tới nhất trọng sơ kỳ. Lúc trước Tuyết Kiếm Hầu cũng chỉ tới mức này. Hiện tại vẫn là một ngàn kiếm khách, Chân Nguyên cũng không thể phóng ra ngoài để công kích từ xa nhưng vẫn vô cùng đáng sợ.
Hơn mười kiếm khách vây quanh Diệp Trần, sử dụng Kiếm Vực làm suy yếu Kiếm Vực của Diệp Trần.
- Chết!
Diệp Trần xuất kiếm, xuất quỷ nhập thần, đánh chết nhóm kiếm khách đầu tiên.
Một ngàn kiếm khách, tạo thành hơn mười một nhóm, Diệp Trần cảm ứng một nhóm ròi lại một nhóm kiếm khách hoàn toàn không có khoảng cách, ngay cả ý thức tựa hồ cũng là nhất thể. Người phía trước còn chưa bị đánh chết, người thứ hai đã đến hình thành một hệ thống chiến đấu tuần hoàn.
Dưới tình huống như vậy, kiếm pháp hay thân pháp cũng vô cũng, chỉ có Kiếm Vực mới có thể đối phó được.
Dùng Kiếm Vực xuất ra một kiếm quỹ tích, Diệp Trần có thể nhẹ nhõm dùng một kiếm mà đánh chết đối phương không cần tốn công tốn sức.
Phốc!
Kiếm quang như điện, tên kiếm khách cuối cùng ngã xuống.
- Tầng thứ mười hai.
Bên ngoài, trái tim mọi người rung động. Hai tay Tinh Kiếm Hậu nắm chặt. Tầng thứ mười hai, kiếm khách ở trong đó có Kiếm Vực nhất trọng trung kỳ. Không khoa trương nói, nếu đơn đả độc đấu bất luận Kiếm Vương đỉnh cấp nào cũng có thể chiến thắng. Ngoại trừ nếu không có Kiếm Vực thì sẽ không phải đối thủ của kiếm khách này. Đương nhiên đó cũng không phải nói Diệp Trần có thể độc chiến một ngàn Kiếm Vương đỉnh cấp. Chủ yếu mỗi lần hắn chiến đối với kiếm khách cũng chỉ có hơn mười người có thể xông lên tấn công hắn, những người khác muốn tấn công cũng không được. Chỉ có hơn mười người, tất cả đều không thể phóng Chân Nguyên ra ngoài, chỉ có thể dùng kiếm khí để đả thương địch thủ.
Không cần phóng thích Kiếm Vực của mình ra cực hạn, Diệp Trần ung dung đón chờ từng đợt kiếm khách xông lên. Dưới tình huống như vậy kiếm khách tới gần Diệp Trần không thể nào làm hắn bị thương. Kiếm của bọn hắn một là đâm sượt hai là đụng nhau cùng một chỗ, khó có thể có hiệu quả.
Một kiếm lại một kiếm.
Diệp Trần giống như đang thu hoạch rơm rạ, cắt một mảng lại một mảng.
- Trời ạ! Xông đến tầng mười ba rồi.
Mọi người ở bên ngoài Thiên Kiếm kinh hô khi nhìn con số mà bình chướng vô hình huyễn hóa ra.
Tầng thứ mười một là Kiếm Vực nhị trọng sơ kỳ, tầng thứ mười hai là Kiếm Vực nhị trọng trung kỳ, tầng thứ mười ba là Kiếm Vực nhị trọng hậ kỳ. Diệp Trần mới tiến vào Sinh Tử Cảnh bao lâu chứ, nửa năm còn chưa tới, vậy mà Kiếm Vực lại có thể từ nhất trọng đột phá lên nhị trọng hậu kỳ. Loại tốc độ này quả thực không thể nào lý giải được.
Một Kiếm Vương cùng các Kiếm Vương khác cũng ngừng thở, bốn mắt nhìn nhau.
Đến tầng thứ mười ba, Diệp Trần rốt cuộc cũng có chút cố sức, đây cũng không phải là do hắn không cách nào ứng phó được mà chỉ không thể thong dong như trước kia được nữa. Kiếm khách vây quanh hắn có Kiếm Vực đạt tới nhất trọng hậu kỳ, đối với khả năng triệt tiêu Kiếm Vực của hắn có hiệu quả không nhỏ. Ưu thế của Diệp Trần dần thu nhỏ lại.
- Chuyện gì xảy ra?
Tại Thiên Kiếm - Thánh địa Thiên Kiếm đại lục, mỗi thời mỗi khắc đều có người chạy tới. Người vừa mới tới đối với tình huống cụ thể không hiểu, dò hỏi.
- Diệp Trần xông kiếm giới!
Có người trả lời.
- Xông kiếm giới! Bao nhiêu tầng? Có phải là tầng thứ mười không?
- Đến tầng thứ mười ba rồi?
- Cái gì?
Đủ loại trả lời, hoàn toàn giống nhau không ngừng lặp lại.
Tầng thứ mười ba là một cao điểm, Diệp Trần đứng ở chỗ cao nhất trên cao điểm, thủy triều kiếm khách xông tới. Bọn hắn người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên.
Kiếm quang tung hoành, bóng người huyễn động.
Tất cả kiếm khách đều không có ngoại lệ, toàn bộ ngã xuống tan rã thành hư vô.
Tầng thứ mười ba, thông qua.
Đến tầng thứ mười bốn, Diệp Trần phải cố sức gấp đôi. Dựa theo lẽ thường mà nói, đến nơi này đã là cực hạn của Diệp Trần. Bởi vì tầng thứ mười bốn đại biểu cho cảnh giới Kiếm Vực nhị trọng đỉnh phong, muốn xông qua tầng thứ mười bốn trừ khi có được Kiếm Vực tam trọng. Bằng không tuyệt đối không có khả năng vượt qua.
Nhưng Diệp Trần không có ý định dừng lại. Mục đích tới kiếm giới lần này của hắn là để đột phá Kiếm Vực tam trọng, một khi có được Kiếm Vực tam trọng, cộng thêm với Quỹ Sát, chiến lực có hắn sẽ từ tứ tinh đạt tới ngũ tinh. Sau này gặp phải Vương giả Phong Đế như Tịch Diệt Ma Đế cũng không còn không hề có lực hoàn thủ.
Tầng thứ mười bốn, Diệp Trần buộc phải thi triển hết mọi thủ đoạn của mình.
Sát!
Từng lớp từng lớp kiếm khách ngã xuống. Trên người Diệp Trần cũng xuất hiện những vết kiếm nhàn nhạt. Những vết kiếm này là bị khí lưu bảo kiếm sắc bén chém phải, cũng không có trực tiếp đánh trúng hắn. Thế nhưng cũng vô cùng nguy hiểm, chỉ cần hơi chủ quan một chút sẽ bị đánh trúng ngay. Có lẽ kiếm lệch một điểm đánh không chết hắn, thế nhưng đối mặt với Diệp Trần không phải là một kiếm khách mà là rất nhiều kiếm khách chằng chịt. Bị trúng một lần tuyệt đối không tránh khỏi lần thứ hai.
- Kiếm giới tầng thứ mười bốn quả nhiên là cực hạn của Kiếm Vực nhị trọng. Ta giết năm sáu trăm người đã có cảm giác không chịu được nữa rồi.
Kiếm Vực của Diệp Trần vô cùng cường đại nhưng cũng có cực hạn. Hơn mười kiếm khách có Kiếm Vực nhất trọng đỉnh phong đồng loạt phát động công kích với hắn khó tránh khỏi sẽ để lộ ra sơ hở. May là Linh Hồn Lực của Diệp Trần mạnh gấp mười lần Vương giả Sinh Tử Cảnh khác, càng vào thời khắc nguy hiểm càng để cho hắn tính táo. Những lúc ngàn cần treo sợi tóc, có thể ngăn cản cơn sóng dữ, đổi lại Diệp Trầm mà có Linh Hồn Lực kém một chút, chắc đã bị loạn kiếm phanh thây rồi.
Bảy trăm!
Tám trăm!
Chín trăm!
Tinh thần Diệp Trần tập trung cao độ, kiếm pháp của phần đông kiếm khách trong nhát mắt tựa như chậm lại, một kiếm của hắn nhanh chóng đâm ra.
Chín trăm chín mươi chín!
Một ngàn!
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, đôi mắt Diệp Trần trở nên huyết hồng, trên trán nổi gân xanh, trên người còn tỏa ra sát khí cùng nhuệ khí.
- Hô!
Giết chết tất cả kiếm khách, thần kinh Diệp Trần căng cứng cũng được thư gian.
Xông lên kiếm giới chỗ tốt mang lại quá nhiều. Nó có thể khiến cho kiếm pháp của Diệp Trần càng thêm thực dụng, càng thêm đi thẳng vào bản chất, mục đích cuối cùng của kiếm pháp. Bất kể là ác hay thiện đều không thể sửa được bản chát của nó. Mà kiếm giới có thể khiến cho tiềm lực của một người kích phát ra hoàn toàn, tiến vào một loại cảnh giới vong ngã.
Trong cảnh giới vong ngã, mỗi một chiêu một thức đều có lực sát thương rất lớn. So với bình thường càng thêm hoàn mĩ.
Xông qua kiếm giới tầng thứ mười bốn, thực lực của Diệp Trần cũng không nói là thoát thai hoán cốt, ít nhất cũng nâng lên một cấp bậc.
Tầng thứ mười lăm.
Diệp Trần đi vào tầng thứ mười lăm.
Ngoại giới, những tiếng kinh hô nổ vang trời, tất cả mọi người đều chấn động.
Tầng thứ mười lăm, Diệp Trần có thể xông lên tầng thứ mười lăm. Chẳng lẽ Kiếm Vực của hắn đã đạt đến cảnh giới tam trọng. Điều này sao có thể, cả Chân Linh thế giới, chỉ có mình Thanh Vân Kiếm Đế là có Kiếm Vực tam trọng. Thanh Vân Kiếm Đế là người nào, ở Thiên Kiếm đại lục chính là Kiếm Thần.
- Tầng thứ mười lăm, đừng nói là ta, ngay cả Tuyết Kiếm Hầu cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Tinh Kiếm Hậu bất đắc dĩ lắc đầu. Lúc trước Diệp Trần là người đầu tiên tiến vào Sinh Tử Cảnh cũng không có gì, hắn sớm muộn cũng sẽ tiến vào. Mà Kiếm Vực thể hiện thiên phú của một kiếm khách trên con đường kiếm đạo, rất thuần túy. Tu vi cao thiên phú kiếm đạo không cao cũng không thể ở trong kiếm giới đoạt được thành tích tốt.
Cảm xúc lóe lên rồi biến mất, Tinh Kiếm Hậu rất nhanh khôi phục bình tĩnh. Diệp Trần, hi vọng ngươi có thể một mực luôn ở vị trí đứng đầu, nếu chậm một chút ta sẽ đuổi kịp.
Tinh Kiếm Hậu không hổ là một trong những thiên tài kiếm khách chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay của Thiên Kiếm đại lục. Uể oải bất đắc dĩ không cách loại loại bỏ được ý chí chiến đấu của hắn, tất cả chỉ làm cho hắn càng thêm kiên cường mà thôi.
Bên ngoài ầm ĩ náo nhiệt nhưng Diệp Trần không biết gì cả. Hiện tại hắn chỉ biết mình tùy thời đều có thể bị loạn kiếm giết chết.
Hắn có thể xông qua tầng thứ mười bốn đi vào tầng thứ mười lăm cũng không phải Kiếm Vực đột phát đến cảnh giới tam trọng. Nếu nhưu đột phá, hắn cũng không có vất vả như vậy.
Diệp Trần có thể đi đến tầng thứ mười lăm là vì trừ Kiếm Vực đạt tới nhị trọng đỉnh phong ra thì Linh Hồn Lực cũng gấp mười Vương giả Sinh Tử Cảnh bình thường. Điều này trợ giúp cho hắn không nhỏ. Càng tập trung, cảm ứng với ngoại giới càng thêm nhạy cảm. Có đôi khi sai một ly đi ngàn dặm, nhưng có ưu thế linh hồn tất cả đều có thể phóng đại gấp mười lần, trăm lần.
Nhưng Linh Hồn Lực cường đại cũng chỉ có thể giúp Diệp Trần chèo chống đi vào tầng thứ mười lăm mà thôi. Muốn thông qua tầng thứ mười lăm là một chuyện viển vông, trừ phi có Kiếm Vực hỗ trợ đột phá.
Ba mươi!
Ba mươi mốt!
Ba mươi hai!
...
Bốn mươi!
Phốc! Phốc!
Giết chết bốn mươi kiếm khách, Diệp Trần cũng bị chém đứt một cánh tay. Dưới tính huống như vậy, Diệp Trần vẫn không có buông tha. Tay phải cầm kiếm liên tiếp đánh chết hai tên kiếm khách xông lên. Nhưng ngay sau đó hắn bị một gã kiếm khách đâm trúng bụng bên trái.
Phốc! Phốc! Phốc!
Sau một khắc, Diệp Trần bị loạn kiếm đâm chết.
Bên trong bình chướng vô hình là một mảnh hư vô. Diệp Trần ngồi dưới đất bỗng nhiên mở mắt.
- Không nghĩ tới tầng thứ mười lăm lại khó như vậy. Kiếm Vực của mỗi tên kiếm khách đều là nhị trọng sơ kỳ. Mà ta mới chỉ là nhị trọng đỉnh phong, khoảng cách chỉ có một trọng. Giết được bốn mươi hai tên đã là cực hạn.
- Cũng tốt! Một lần không đột phá thì hai lần, hai lần không được thì ba lần. Lần này tới Thiên Kiếm đại lục, Kiếm Vực không có đột phá tam trọng, quyết không quay về.
Nhắm mắt lại, Diệp Trần trực kiếm xếp bằng nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị tiếp tục tiến vào kiếm giới.
Cả buổi không có động tĩnh gì. Mọi người biết Diệp Trần xông qua tầng thứ mười lăm thất bại rồi. Cũng đúng, Diệp Trần có thể xông qua tầng thứ mười lăm hơn phân nửa Kiếm Vực đạt tới tam trọng. Thế nhưng cũng chỉ là mới tiến vào tam trọng mà thôi, không có khả năng thông qua tần thứ mười lăm. Diệp Trần thất bại khiến cho mọi người thở phào một hơi. Mặc kệ Diệp Trần yêu nghiệt đến thế nào, cuối cùng cũng chỉ là một người. Nếu như Diệp Trần có thể thông qua tầng thứ mười lăm, bọn hắn hoài nghi Diệp Trần có phải người hay không.
Bọn hắn đâu có biết rằng, Diệp Trần căn bản chưa có đột phát Kiếm Vực tam trọng. Đương nhiên Diệp Trần cũng không có khả năng đi giải thích với thiên hạ.
- Chuyện gì xảy ra vậy! Diệp Trần sao còn chưa ra!
- Không phải hắn muốn ở lại bên trong chứ!
Trong bình chướng vô hình, trong hư vô huyền ảo, mặc kệ có bao nhiêu người tiến vào cũng chạm mặt. Kể từ đó tinh thần tiến vào kiếm giới, bên ngoài thân thể cũng không gặp phải bất trắc gì nhưng không thấy bóng dáng Diệp Trần trần, mọi người có chút nóng lòng.
Một ngày!
Hai ngày!
...
Rất nhanh một tuần trôi qua.
Đại đa số mọi người đều đã trở về. Tinh Kiếm Hậu cũng trở về từ ba ngày trước, chỉ có một phần nhỏ là lưu lại. Bọn hắn một là muốn xông lên kiếm giới, hoặc ở đây chờ bằng hữu. Nhưng cũng có mấy người chờ Diệp Trần đi ra.
Mà trong một tuần này, tin tức Diệp Trần xông lên kiếm giới tầng thứ mười lăm như phong bạo truyền khắp Thiên Kiếm đại lục.
- Là Diệp Trần, Diệp Trần lại xông lên kiếm giới.
Ngoại trừ Thanh Vân Kiếm Đế, không có người nào có thể xông lên tầng thứ mười lăm kiếm giới. Mà trừ Thanh Vân Kiếm Đế ra, một tuần trước cũng chỉ có mình Diệp Trần là sáng tạo ra kỳ tích.
Tầng thứ mười lăm kiếm giới, Diệp Trần đã đánh chết bảy mươi bốn tên kiếm khách, so với lần trước nhiều hơn ba mươi hai tên.
Xuy xuy!
Bảo kiếm vung vẩy, kiếm quang tung hoành, Diệp Trần đã mất đi cánh tay trái, lại đánh chết thêm sáu tên kiếm khách nữa, tổng cộng đánh chết được tám mươi tên.
Tám mươi mốt!
Tám mươi hai!
Tám mươi ba!
Hô!
Diệp Trần bỗng nhiên nhảy lên, một tên kiếm khách cũng nhảy dựng lên chém rụng đầu Diệp Trần. Nhưng đầu Diệp Trần vừa mất đi, thừa dịp thân thể chưa tan rã bảo kiếm trong tay đâm tới xuyên qua tim của đối phương.
Tám mươi bốn!
Lần thứ hai xông lên tầng thứ mười lăm kiếm giới. Thành tích của Diệp Trần gấp đôi lần trước, lần đầu tiên là bốn mươi hai người, lần này là tám mươi bốn người, tiến bộ rất lớn.
Xông lên kiếm giới đối với tinh thần tiêu hao quá lớn, giống hệt như lần trước, Diệp Trần không có tiếp tục xông lên kiếm giới mà ngồi xếp bằng trong thế giới hư vô, nghỉ ngơi dưỡng sức.
- Thất bại!
Cả buổi không có con số nào hiện lên, mọi người biết Diệp Trần đã lại thất bại. Có ít người chậm chí đứng lên rời khỏi nơi này. Bọn hắn một mực chờ đợi ở chỗ này mục đích chỉnh chỉ muốn gặp mặt Diệp Trần một lần, xem hắn có phải ba đầu sáu tay hay không. Nhưng Diệp Trần không hề đi ra, bọn hắn biết rõ trong thời gian ngắn không có cách nào nhìn thấy chân thân Diệp Trần. Đợi hắn ở đây chỉ có uổng công, không bằng đi làm việc có ích còn hơn.
- Đi thôi! Tầng thứ mười lăm không phải trong thời gian ngắn có thể thông qua. Kiếm giới càng lên cao càng khó xông lên. Kiếm Vực của Diệp Trần mới tăng lên tam trọng, ta dám đánh cuộc, không có dăm ba tháng thì hắn không thể nào xông qua tầng thứ mười lăm.
- Nói có đạo lý, Kiếm Vực mỗi lần đề cao một trọng cần nắm giữ chi tiết, tỉ mỉ hơn trước rất nhiều. Nếu không Thanh Vân Kiếm Đế cũng không bị vây ở Kiếm Vực tam trọng nhiều năm như vậy.
Kiếm Đạo Độc Tôn Kiếm Đạo Độc Tôn - Kiếm Du Thái Hư Kiếm Đạo Độc Tôn