A man may as well expect to grow stronger by always eating as wiser by always reading.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Thủy Trúc
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1318 / 5
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12 -
uổi tối, Thạch Bằng không ngủ được. Suốt buổi chiều nằm say như chết, rồi thêm ly cà phê đậm sau bữa cơm, thêm những lời nói của ông Vũ nói lúc sáng, khiến anh không sao chợp mắt được.
Buổi chiều, Lan Nhi gọi điện về cho hay là chưa gặp vợ chồng anh Hai. Nhược Lan vẫn ở trogn bệnh viện. Anh muốn vào với cô, nhưng lại ngại chạm mặt với ông Hoàng Vũ. Anh không muốn làm ông thêm tức giận. Bởi vì nếu anh nói ra sớm hơn thì Nhược Lan không phải nằm viện lâu như vậy. Anh đem chuyện này tâm sự với chú Minh - viện trưởng của Nhược Lan, nhưng ông chỉ cười mà không nói gì. Có nghĩa là ông đã ủng hộ anh, nên anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng hơn.
Giờ đây, nằm trên giường, tay gối đầu, nhìn bầu trời đầy sao ngoài song cửa, lòng Thạch Bằng thật bình thản. Trong không khí chìm lắng này, con người thường hay suy nghĩ vu vợ Dù sao anh cũng sống thật với chính mình.
Nghĩ đến Nhược Lan là anh lại nén lòng thương nhớ. Đêm nay, ông Hoàng Vũ sẽ ở lại trong bệnh viện nên anh không định vào trong ấy với Nhược Lan mà yên lặng thụ hưởng cảnh đẹp của đêm.
Thạch Bằng nằm bâng khuâng trong bóng tối không biết bao lâu, nhưng anh mong mỏi sẽ trông thấy Nhược Lan tươi tỉnh xuất viện và sáng mai.
Nhưng đến sáng hôm sau, anh thức dậy và đã thất vọng. Vừa chuẩn bị quần áo để vào bệnh viện thì Tuyết Vân đã gọi điện đến. Nhược Lan đã tự mình xuất viện, trong lúc ông Vũ đi mua thức ăn sáng. Mọi người đã quýnh quáng lên đi tìm, cuối cùng vẫn không thấy cô ở đâu. Những nơi cần tìm đã tìm hết rồi. Cũng may hôm nay là chủ nhật, anh chỉ gọn gàng trong cái quần jean và áo sơmi rồi vội vàng dắt xe ra khỏi nhà.
Tuyết Vân chặn Thạch Bằng lại, ngay khi anh vừa dắt xe ra đến cổng.
Lòng anh đang nóng như lửa đốt nên khi thấy Tuyết Vân cản đường, Thạch Bằng nổi cáu:
- Anh có việc phải đi ngaỵ Em đừng đứng đây, giống như chủ nợ vậy.
Tuyết Vân vênh mặt:
- Em đến để đòi nợ, nhưng là nợ tình. Anh có trả cho em không?
Thạch Bằng tức quá, nhưng ráng kềm nén:
- Bây giờ không phải là lúc nói đùa đâu Tuyết Vân. Nếu Nhược Lan bỏ đi là dịp tốt cho em hả hê trong lòng, thì em cứ đứng đây tự đắc thắng một mình đi.
Nói xong, Thạch Bằng cho xe nổ máy. Chiếc xe lướt đi nhẹ nhàng, để lại làn khói mỏng phía sau lưng cùng với dòng lệ sầu của Tuyết Vân.
Tuyết Vân đứng trơ ra như thế không biết đã bao lâu. Mãi đến khi có một bàn tay của ai đó đặt nhẹ lên vai, cô mới giật mình nhìn lại. Cô nhìn người ấy như chưa từng thấy bao giờ. Mái tóc lòa xòa trước trán không buồn vén qua, gương mặt xanh xao nhưng không mất đi vẻ đẹp mà cô đã từng thấy chị trong ảnh lẫn ngoài đời. Phải. Người ấy chính là Nhược Lan mà cô từng xem chị là tình địch. Bây giờ gặp chị trong hoàn cảnh này, thật lòng cô cũng còn ác cảm với chị. Bởi vì Thạch Bằng đã yêu chị. Dù nghe chú Năm nói chị là em của cô theo vai vế, nhưng Tuyết Vân không biết phải xưng hô như thế nào. Tử Lan hay Nhược Lan? Một cô em gái bà con chú bác, hay một tình địch?
Cuối cùng, môi Tuyết Vân mấpmáy:
- Chúng ta sang quán nước bên kia đường nói chuyện đi.
Nhược Lan đưa mắt nhìn ngôi nhà im vắng dưới ánh nắng cao. Thạch Bằng đi rồi. Nỗi buồn chợt ùa đến làm Nhược Lan thay đổi hoàn toàn. Giọng cô trở lạnh lùng:
- (?) Tuyết Vân cho tôi năm phút thôi. Rất nhanh.
Hai người con gái ngồi đối diện với nhau. Họ im lặng rất lâu. Cuối cùng, Nhược Lan đành lên tiếng phá tan không gian buồn bã:
- Tuyết Vân! Cô muốn xem tôi là Nhược Lan hay Tử Lan cũng được. Nhưng tôi muốn nói cho cô biết một điều. Tình cảm của chúng tôi đã hết. Xảy ra quá nhiều chuyện, tôi không biết nói sao với cô, nhưng tôi không còn gì để tranh giành Thạch Bằng với cộ Tuyết Vân! Cô đã yêu anh ấy trước tôi, cũng gần gũi và hiểu anh ấy hơn tôi...
Tuyết Vân vội cướp lời Nhược Lan:
- Nhưng người anh ấy yêu không phải là tôi. Nhược Lan thừa hiểu điều đó mà. Biết nhau thì sao chứ? Chị em họ hàng thân thuộc thì sao chứ? Tình yêu đâu thể miễn cưỡng, yêu trước hay sau không quan trọng. Vấn đề cốt yếu là anh Bằng không yêu tôi. Sáng nay, tôi vội điện đến cho anh Bằng hay Nhược Lan đã bỏ viện. Nhược Lan chưa thấy anh ấy đã quýnh quáng đi tìm như thế nào đâu. Cái gì cũng có thể nhường được còn tình yêu thì không.
Nhược Lan nhìn Tuyết Vân, cô im lặng. Tuyết Vân đã thay đổi, cô đã yêu và đã hận. Nhưng giờ đây, nghe những lời Tuyết Vân nói Nhược Lan cảm thấy cô ta chững chạc hơn trước rất nhiều.
Nhược Lan nhìn sâu vào mắt Tuyết Vân, giọng cô chùng xuống:
- Cuộc đời có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì tôi vẫn là tôi. Tử Lan hay Nhược Lan đã không còn quan trọng nữa rồi. Vẫn có Mỹ Chi chăm sóc cho ông ấy, tôi cũng an tâm hơn. Còn bà Vịnh Tử đã có Lan Nhị Tôi không thể ở lại đây thêm giây phút nào nữa cả. Sáng mai, tôi sẽ lên đường đi Canada, tiếp tục công việc đang dở dang. Cô đừng nói lại với anh Bằng. Và tôi có lá thư này gởi đến ông Vũ, mong cô chuyển giúp. Cám ơn.
Yên lặng vài giây, Tuyết Vân mới nói:
- Ông Vũ, bà Vịnh Tử ư? Những tiếng xưng hô này sao nghe xa lạ quá. Nhược Lan vẫn không nhìn nhận họ ư? Cảm giác không có mẹ Nhược Lan cũng biết mà. Bây giờ lá rụng về cội, sao Lan nỡ nhẫn tâm bỏ cả thâm tình của mình? Làm thế nào để Nhược Lan chịu tha thứ cho chú Năm đây? Chú ấy cũng đã đau khổ nhiều rồi. Vì thím nhận lầm con nên chú mới yêu thương Mỹ Chị Giờ biết được em mới chính là con ruột thì chú vui mừng biết bao. Thím cũng đã cầu xin bình an cho em. Khi em bị ngất, mất máu quá nhiều nên anh Bằng đã gọi chú đến, nói tất cả. Bệnh viện hết nhóm máu O, nên chú đã truyền máu cho em.
Hôm qua ở bệnh viện Nhược Lan đã tỉnh lúc cô nghe ông Vũ đuổi anh Bằng ra ngoài và cô cố tình không mở mắt ra và đã nghe tất cả, nhưng chuyện ông Vũ truyền máu cho cô là sự thật ư? Nếu Tuyết Vân không nói ra thì cô sẽ trở thành con người vô tâm rồi. Ông Vũ đã biết cô có cuộc sống mất cha từ nhỏ. Hai tuổi lại mất đi tình thương yêu của mẹ. Dù ở hoàn cảnh nào cô cũng hận ông. Dù ông có là cha cô, dù đã truyền máu cứu mạng sống cho cô, nhưng trong lòng cô đã không còn cảm giác. Cô đã quá mệt mỏi khi phải sống nhờ vào tình thương của người khác. Người yêu thương cô nhất cũng bỏ cộ Đến cô Diệu Anh thương yêu cô cũng bỏ cô mà đi một mình. Còn người tạo cho cô mầm sống lại chẳng chăm sóc cô lấy một ngày. Bây giờ họ truyền máu, cho cô lời cầu nguyện bình an là mong mọi chuyện thay đổi ư? Bạn bè rồi tình yêu đã khiến cô quá chán nản với trò chơi ở hồng trần lắm rồi.
- Em phải về gặp ba của mình. Hãy cho chú Năm thêm một cơ hội nữa đi.
Tiếng "em" được lặp lại từ miệng Tuyết Vân thêm lần nữa làm Nhược Lan phải chau mày suy nghĩ. Có thật Tuyết Vân đã xem cô là người trong nhà họ Hạ không? Tình yêu với Thạch Bằng không thành không làm cô hận Nhược Lan ủ Những lời nói của Tuyết Vân hôm chạm mặt với cô ở nhà Thạch Bằng hoàn toàn trái ngược với hôm naỵ Hay vì biết cô là em chú bác với nhau nên thay đổi cách cư xử?
Nhược Lan nhìn sâu vào mắt Tuyết Vân thật lâu như tìm kiếm chút gì đó của sự giả dối. Nhưng không, đôi mắt Tuyết Vân như long lanh hơn, trong sáng hơn. Hình như đôi mắt ấy ngân ngấn nước. Tuyết Vân đã khóc vì lẽ gì?
Buổi nói chuyện trầm lặng. Không cần biết vì lẽ gì, Nhược Lan cũng phải đưa khăn giấy cho Tuyết Vân. Năm phút đã trôi qua, Nhược Lan đứng lên trong lặng lẽ. Cô đến quầy thanh toán tiền rồi bước nhanh ra khỏi quán.
Tuyết Vân gần như bất độn. Nước mắt cô chảy dài. Cô thương chú Năm lắm, nên tự mình đã rút lui. Biết yêu là sẽ đau. Biết yêu Thạch Bằng là sẽ có ngày hôm nay, nhưng cô vẫn cứ yêu. Bất chấp anh đã đính hôn với Nhược Lan. Cô đeo mãi lấy anh dù biết rằng tình yêu của cô dành cho anh là ảo ảnh. Cô quyết tranh giành với Nhược Lan, dù đã biết cô và Nhược Lan cùng chung máu mủ nhà họ Hạ. Sáng nay gặp Thạch Bằng, cô vẫn còn ý định đó. Mãi đến khi gặp Nhược Lan, nghe Nhược Lan nói không tranh giành với cô nữa thì cô mới cảm thấy mình đã quá mệt mỏi khi theo đuổi tình yêu của Thạch Bằng.
Tuyết Vân chợt giật mình khi nhớ ra Nhược Lan nói với cô là sẽ bay sang Canada vào sáng mai. Cô vội vàng mở xắc tay, lấy điện thoại di động gọi về cho chú Năm rồi rời khỏi quán.
Trong khi ấy, trên tuyến đường từ Nha Trang về Sàigòn, Mỹ Chi vẫn ngồi im lặng. Bên cạnh là Thạch Đình với vẻ lạnh lùng mỗi khi thấy cô nhìn anh. Không khí trên xe rất căng thẳng. Lan Nhi cũng không biết nói gì. Cô nói ra chỉ sợ Mỹ Chi khó xử. Chiếc xe vẫn lướt nhẹ trên đường. Lan Nhi vừa lái xe vừa cầm điện thoại để gọi về nhà.
- Alộ Ba đó hả ba?
-...
- Mẹ đi tìm chị Hai hả bả Chị ấy bỏ đi rồi à? Anh Bằng đâu? Không ai biết chị ấy đi đâu à?
-...
- Dạ, khoảng hai tiếng nữa. Hẹn gặp lại ba nhé. Con đang lái xe mà ba.
-...
- Anh Đình.. không.. à không anh ấy đang im lặng và rất giận.
Câu cuối cùng, Lan Nhi nói rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Thạch Đình. Anh cất tiếng:
- Lan Nhi! Cô nghỉ ngơi chút đi. Tôi lái xe cho, được không?
Lan Nhi thong thả đáp:
- Đựơc chứ sao không, nhưng còn đến hai giờ đồng hồ nữa mới đến nhà. Tôi muốn an toàn cho cả ba người.
Thạch Đình nén lòng ngồi im. Nhược Lan mới chính là Tử Lan. Anh đã linh cảm đúng. Mỹ Chi có chuyện muốn giấu anh. Thì ra là chuyện này. Anh đã giận thật sự, mặc cho Mỹ Chi giải thích hết lời.
Ngay lúc này, anh lại nhận được tin Nhược Lan trốn viện bỏ đi và lòng anh càng thêm tức giận. Anh đưa mắt nhìn Mỹ Chi, cô vẫn ngồi im như thóc, đôi mắt sưng húp vì đã khóc quá nhiều. Thấy cô, lòng anh không tránh khỏi xốn xang. Cô đã vì anh quá nhiều thì làm sao anh có thể giận cô chứ. Anh chỉ giận chính bản thân mình và giận Mỹ Chi đã không thành thật với anh. Và anh thấy mình bị xúc phạm ghê gớm.
Thạch Đình rất nóng lòng được lái xe thật nhanh về Sàigòn để đi tìm Nhược Lan. Nhưng chiếc Nissan này là sở hữu của Lan Nhi, nên anh đành phải ngồi im.
- Mỹ Chi! Chị nói gì đi chứ.
Lan Nhi lại lên tiếng. Mỹ Chi khẽ thở dài khi nghe Lan Nhi nhắc đến tên cộ Mỹ Chi vẫn im lặng không nói gì. Thỉnh thoảng, cô đưa mắt nhìn sang Thạch Đình bằng ánh mắt đau buồn và chan chứa lệ sầu.
Ánh mắt thương đau của vợ làm tâm hồn anh như tan nát. Nước mắt của phụ nữ đúng là vũ khí lợi hại. Thạch Đình đã nguôi giận trong lòng. Không biết Mỹ Chi suy nghĩ gì mà nước mắt cô cứ trào ra. Dường như khong chịu nổi, anh lấy khăn chìa ra trước mặt vợ, cố giữ giọng lạnh lùng:
- Lau nước mắt đi.
Mỹ Chi lắc đầu, đôi mắt cô vẫn chan chứa u sầu.
Thạch Đình vội ngoảnh mặt sang hướng khác.
Tiếng của Mỹ Chi thổn thức chợt vang lên bên tai anh:
- Nếu chết để được anh tha thứ thì em cũng cam tâm. Cám ơn anh đã cho em những ngày hạnh phúc nhất trong đời. Vĩnh biệt. Hãy chuyển lời xin lỗi của em đến Nhược Lan.
Rồi cô định mở cửa xe, nhưng Thạch Đình đã kịp giữ tay cô lại. Anh ôm chầm lấy Mỹ Chi giọng thảng thốt:
- Mỹ Chi! Em suy nghĩ dại thế?
- Nếu sống mà không được anh tha thứ lỗi em sống cũng như chết vậy.
Mỹ Chi nức nở qua màn lệ:
- Thạch Đình! Em không muốn... điều này sẽ không ai tha thứ. Ôi! Bác Vũ bác Vịnh Tử và nhất là Nhược Lan sẽ đánh giá em như thế nào?
- Em phải sống để nhìn thấy Nhược Lan sum họp với gia đình chứ. Sống để biết mọi người có tha thứ cho em không.
Giọng anh cứng rắn. Thấy vậy, Lan Nhi vội lên tiếng:
- em mghĩ, mọi người sẽ không giận chị đâu. Con người, ai cũng có lỗi cả. Có mấy ai toàn vẹn đâu. Chị Nhược Lan không hẹp hòi trong suy nghĩ đâu. Đừng suy nghĩ nhiều nữa.
Nghe Thạch Đình và Lan Nhi trấn an, nên Mỹ Chi cảm thấy trong lòng yên tâm phần nào. Cả ba người đều im lặng cho đến khi Lan Nhi reo lên:
- Tới Sàigòn rồi.
Lan Nhi cho xe chạy vào sân. Cô bước nhanh xuống xe, nhẹ thở phào rồi nói với Mỹ Chi:
- Anh chị vào sau nha.
Mỹ Chi cảm thấy hồi hộp khi căn phòng khách có đầy đủ những gương mặt thân quen. Từ trái sang phải đều nhìn cô bằng ánh mắt đầm ấm nhất là đôi mắt bao dung của bà Vịnh Tử. Tia nhìn rộng lượng của ông Vũ đã giúp Mỹ Chi lấy lại bình tĩnh. Cô cúi đầu chào mọi người rồi lặng lẽ đến ngồi bên cạnh Thạch Đình.
Hớp từng hớp cà phê, mọi người ngồi yên lặng giữa gian phòng khách. Chỉ vắng có một người, người ấy chính là Nhược Lan. Mỹ Chi có cảm giác mọi người đang chờ cô quỳ xuống nói lời thú tội như một con chiên đã làm điều lỗi cầu xin chúa ban lời tha thứ. Nghĩ đến điều đó, Mỹ Chi liền quỳ xuống, nước mắt chực đổ.
Không khí yên lặng của gian phòng biết mất khi Tuyết Vân lên tiếng:
- Chuyến bay đi Canada tám giờ sáng mai sẽ cất cánh. Hy vọng chúng ta sẽ thấy Nhược Lan.
Mỹ Chi ngẩng lên nhìn ông Vũ và bà Vịnh Tử, giọng cô nấc nghẹn:
- Con xin lỗi hai bác. Mong hai bác rộng lượng tha thứ cho con. Con sẽ đi tìm Nhược Lan về cho hai bác.
Ông Vũ đưa tay ngăn lại:
- Ta cũng như tất cả mọi người ở đây đều không trách cháu. Nhờ cháu mà người họ Hạ hết oán hận người họ Trần. Chuyện xảy ra hôm nay cũng do bác là người có lỗi. Hai mươi tám năm qua, bác đã thương nhớ con mình trong mòn mỏi. Dù không biết nó còn sống hay đã chết, nhưng trong lòng bác vẫn nghĩ đến nó. Công sanh nhưng không dưỡng đó chẳng phải là tội lỗi của bác hay sao? Nhược Lan đã viết thư với bao lời trách cứ bác, nhưng bác không hề giận nó. Bác không có quyền giận cũng như trách ai cả. Bác tự trách mình đã bỏ rơi Nhược Lan thì bây giờ bác không có quyền bắt Nhược Lan nhận hay không nhận cha.
Giọng ông Vũ trầm hẳn. Mỹ Chi cúi đầu im lặng. Bà Vịnh Tử khẽ thở dài:
- Nếu ra đi để rũ bỏ tất cả những người thân của mình thì Nhược Lan là một con người ích kỷ sao? Bác tin rằng Nhược Lan không có biểu hiện gì là con người ấy cả.
Bất chợt, Thạch Bằng đứng lên:
- Cháu biết cô ấy ở đâu rồi.
Ông Minh phẩy tay:
- Nhược Lan không đến tìm chú. Ở viện cô nhi cũng không.
Bà Hảo cũng tiếp lời ông Minh:
- Mẹ và chú Minh đã đến những nơi cần đến rồi nhưng vẫn không thấy.
Tuyết Vân nhún vai trong khi Lan Nhi chặc lưỡi rồi đưa ra ý kiến:
- Để anh Bằng đi thì mới hy vọng gặp chị Nhược Lan. Cứ ngồi đây buồn bã mãi chẳng biết chị ấy có làm chuyện gì dại dột không.
Mọi người đều tán thành ý kiến của Lan Nhị Thế là mọi người lên xe. Thạch Bằng lái xe. Trên xe của anh còn có bà Vịnh Tử, ông Đức và Lan Nhị Sau xe của anh, chiếc Toyota của Thạch Đình có Mỹ Chi, ông Vũ, Tuyết Vân, bà hảo, ông Minh. Hai chiếc xe bon bon chạy trên đường phố hướng về nghĩa trang.
Bó hoa cúc trắng đã được ai đó cắm vào lọ ngay trước tấm bia của Yến Phi làm tăng thêm vẻ tinh khiết trên gương mặt người đã khuất. Với khói hương nghi ngút làm mọi người vừa đến đều xúc động. Mộ của cô Dịêu Anh cũng như thế, khiến mọi người thất vọng. Toàn cảnh chỉ thấy hoa với khói nhang đã tàn đến nửa cây. Nhược Lan đã đến đây và đã đi khỏi.
Trên đường về trung tâm Sàigòn, Thạch Đình cho xe rẽ vào một quán cóc bên đường trước sự ngạc nhiên của mọi người.
Nhác thấy bóng Nhược Lan ngồi trong quán gỏi cuốn là ông Vũ đã mở cửa nhảy xuống, khi td chưa kịp dừng xe.
Ngồi trong quán, Nhược Lan thảng thốt chạy ra. Bao nhiêu trách hờn, buồn tủi trong lòng đều tan biến. Cô chạy đến bên ông Vũ đang nằm bất động trên tay Thạch Bằng. Tình phụ tử trong cô sống dậy. Cô bật thốt lên tiếng gọi thiêng liêng nhất.
- Ba!
Ông Hoàng Vũ được đưa vào bệnh viện Chợ Rẫy. Nhược Lan cầm lấy tay ông, nước mắt cô chảy dài đến khi cửa phòng cấp cứu bật mở. Vị bác sĩ trẻ nhìn ông Minh nói chậm rãi:
- Anh Minh! Ông Hoàng Vũ đã qua giai đoạn nguy hiểm, nhưng bị chấn thương cột sống, có thể không đi đứng như trước.
Nghe đến đây Nhược Lan đã ngất xỉu trên tay Thạch Bằng.
- Nhược Lan! Con của ba.
Đôi mắt nhợt nhạt của ông Vũ mấp máy gọi tên Nhược Lan làm cô đau xót. Cô quệt nước mắt hít mũi:
- Ba! Con sẽ không bỏ ba đi nữa đâu. Ba đừng buồn con nha ba.
Đôi mắt mệt mỏi của ông Vũ chợt bừng sáng:
- Nói vậy là con đã tha thứ cho ba rồi, phải không Nhược Lan?
Dằn xúc động Nhược Lan dịu dàng:
- Con người đến lúc nào đó cũng phải thay đổi. Ba phải ráng vượt qua cuộc phẫu thuật này mới được.
Ông Vũ hiền từ nhìn vào mắt con:
- Con định đưa ba đi phẫu thuật?
Nhược Lan vỗ nhè nhẹ lên tay ông:
- Gia đình Mỹ Chi có quen với vị bác sĩ người Pháp phẫu thuật rất nổi tiếng. rất thành công. Con sẽ sang bên ấy với bạ Hai cha con sẽ ở nhà của Mỹ Chi.
Ánh mắt ông Vũ đã tinh anh hơn:
- Bây giờ ba đã có con rồi, dẫu có chết ba cũng mãn nguyện.
Nhược Lan giận dỗi đứng lên:
- Ba chết một mình thì mãn nguyện rồi. Nếu con bơ vơ một mình cũng làm ba mãn nguyện thì...
Ông Vũ vội xua tay:
- Ba không nhắc đến tiếng ấy nữa. Ba sẽ cùng con sang Pháp. Đừng giận dỗi như thế trông con xấu lắm.
Vừa lúc ấy, mọi người bước vào. Nhược Lan đưa tay che miệng, cô nói nhỏ:
- Tuyết Vân! Ba của em đã đồng ý đi Pháp chữa bệnh rồi.
Tuyết Vân cất giọng êm ái:
- Chị muốn nói chuyện với em một lát, có đựơc không Nhược Lan?
Nhược Lan gật đầu:
- Chúng ta xuống khuôn viên bệnh viện đi.
Mọi người vào thăm ông Vũ, chỉ thiếu vắng Thạch Bằng. Nhược Lan thoáng buồn rồi bình thường ngay trở lại. Vừa đi, cô vừa nói:
- Ba hôm nữa, em và ba sẽ sang Pháp. Nếu có thể, em sẽ...
Tuyết Vân khựng người nghiêm giọng:
- Khi yêu một người mà không được đáp lại thì chị vẫn còn cơ hội tìm người yêu khác. Còn Thạch Bằng yêu em không gì lay chuyển được, điều đó được chúng minh trong những ngày ở Đà Lạt, chị đã tạo mọi cơ hội, mọi điều kiện để anh ấy gần gũi chị hơn, nhưng vô vọng. Lúc nào anh ấy cũng giữ kkhoảng cách tuy thân mật mà đứng đắn và thường trầm ngâm nhung nhớ về em. Anh ấy và em rất xứng đôi với nhau. Tình yêu phải nguyên vẹn chứ đừng có sẽ.. sẽ... gì đó. Thạch Bằng rất yêu em. Hãy nói chuyện với anh ấy đi. Chị trở lên thăm chú Năm. Chúc vui vẻ.
Nhược Lan toan bỏ đi, nhưng Thạch Bằng đã đến bên cô, giọng anh nhẹ như gió thoảng:
- Chúng ta đi uống nước nha Nhược Lan.
Thạch Bằng nhẹ nắm lấy tay Nhược Lan. Anh cảm nhận được mùi hương trinh nữ phảng phất quanh anh.
Bầu trời đầy sao.
Trước khi mở cửa xe, Thạch Bằng bất chấp sự hiện diện của mọi người xung quanh, anh cúi xuống, đằm thắm hôn cô bằng một nụ hôn say mê.
Phía trên lầu, nơi hành lang của bệnh viện, những người thân của hai người đã ủng hộ hai người hôn nhau bằng nụ cười rạng rỡ trên môi.
Hết
Khúc Nhạc Tình Yêu Khúc Nhạc Tình Yêu - Thủy Trúc