Người khôn ngoan nhất không phải là người gặt hái được nhiều thành công, mà là người biết biến thất bại thành những lợi thế nhất định.

Richard R. Grant

 
 
 
 
 
Tác giả: Tâm Thường
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 148
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 588 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:42:40 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 139: Tự Tìm Đường Chết
iểu Cửu đã có ganlàm chuyện này, thì việc đưa người bất tỉnh nhân sự ra ngoài tự nhiên sẽ không khó, nhất là khi có người tiếp ứng.
“Sao lại thiếu một người?” Người tới chỉ thấy Thái tử và Trữ Dư Tịch, không có thấy Doãn Vệ Hoài, cẩn thận hỏi.
“Phản kháng, giết chết, người chết vô dụng.” Vẻ mặt Tiểu Cửu nghiêm trang, đóng cửa xe.
Thấy cánh tay cô có vết máu, người nọ cũng không hỏi nhiều nữa, quả thật sovới thân phận của Thái tử, một hộ vệ thật không đáng nhắc tới.
Một chiếc xe thương vụ chạy ra khỏi nhà, tùy tùng của Thái tử không thể nào nghĩ được người hôn mê bất tỉnh trong xe là ai. Gió tuyết điên cuồnggào thét, tâm tình Tiểu Cửu cũng rất xấu như thời tiết bên ngoài.
Cả đoạn đường không nói một tiếng, đến địa điểm đã hẹn, cô vừa mới đặtchân xuống đã có ba người xuất hiện, cùng với tài xế, tổng cộng bốnngười, đứng vây quanh bốn phía.
Ánh mắt Tiểu Cửu sắc lạnh. “Có ý gì?”
“Nơi này không còn chuyện của cô, A để cô rời khỏi đây.”
Một tên khác ném một túi đồ về phía cô, cô vừa sờ vào đã biết. Các giấy tờchứng minh thân phận mới, hộ chiếu và tiền mặt. “Gặp Thi thiếu xong, tựnhiên tôi sẽ đi.”
Người đàn ông cười nhạo một tiếng. “Tiểu Cửu, đừng có tự ý làm chủ, ở lại nơi này không có gì tốt cho cô.”
Trong khóe mắt nhìn thấy có một người lần tay vào thắt lưng, Tiểu Cửu phảnứng cực nhanh, túi bị cô chia năm xẻ bảy ném tới, nhanh chóng lui vàotrong xe, khóa kỹ cửa xe, nhảy đến ghế lái, nổ máy xe, nhấn mạnh chânga.
Hình như người đàn ông đã có chuẩn bị trước, lên xe đuổitheo. Người phụ nữ Thi Dạ Triều muốn đang ở trên xe, bọn họ cũng hơikiêng dè, Tiểu Cửu cũng chỉ có thể lợi dụng điểm này. Xe chạy chỉ mấytrăm met, từ từ dừng lại, không cách nào nổ máy. Tiểu Cửu thất vọng đậpmạnh xuống tay lái, nhất định A đã phái người động tay chân vào xe.
Cô tháo dây chuyền trên cổ, vừa tháo ra đã nghe tiếng thắng xe truyền đến, cửa xe bị mở ra, cô chỉ kịp nhét mặt dây chuyền vào túi Thái tử, nhảyra ngoài từ ghế lái phụ. Cô nổ súng bắn ngã một người trong đó, kíchthích sát ý của đối phương, bọn họ đã có chuẩn bị trước. Tiểu Cửu đổi ý, cố ý sơ suất bị rơi súng, lưng bị một vật cứng rắn đập vào.
“Dẫn về để A xử lý!” Người đàn ông bị mất đi đồng bọn nên có chút kích động, trói tay cô ra sau càng dùng thêm sức, giương quyền đấm vào bụng cô,Tiểu Cửu cắn răng nuốt xuống tiếng kêu đau, bị ném vào trong xe mang về.
……
Suốt cả quá trình, dĩ nhiên A là người vui sướng nhất. Cô ta đi hai vòngxung quanh Thái tử, suy nghĩ nên ra tay thế nào, nhưng lời của Tiểu Cửuđã làm cô ta thay đổi chủ ý.
“Cô giả mệnh lệnh không sợ Thi thiếu trừng phạt cô?”
A cũng hơi băn khoăn, dù sao người đàn ông này cũng là người Thi Dạ Triều muốn tự tay giết chết nhất, hôm nay cô vượt quyềnThi thiếu bày kế bắtđược anh ta, cũng coi như lấy công chuộc tội.
Nhìn qua người phụ nữ bị tóc dài che kín mặt, trong mắt lại đầy oán hận. Dội một thùng nước lạnh lên người cô ta.
Trữ Dư Tịch bị kích thích, còn chưa kịp phản ứng xem đã xảy ra chuyện gì,chỉ nghe một giọng nói độc ác vang lên. “Treo ngược cô ta lên!”
Thuộc hạ ngơ ngác nhìn nhau, chậm chạp không dám ra tay. Thi thiếu rất quantâm đến người phụ nữ này, không phải bọn họ không biết, A lại càng biếtrõ, chẳng lẽ đã điên rồi nên mới có thể làm như vậy.
Nhưng dù thế nào đi nữa cũng là người thân cận của Thi Dạ Triều, bọn họ không biếtphải làm sao, đến cuối cũng chỉ có thể nghe mệnh lệnh của cô ta.
Đây không phải lần đầu tiên Trữ Dư Tịch nhìn thấy gương mặt A có chút giống với mình, nhìn khắp nơi, nhất thời cô hơi mờ mịt. Tác dụng của thuốcvẫn còn, cô không có sức lực phản kháng.
Không có thấy Thi Dạ Triều, cô thở phào nhẹ nhõm.
A nâng cằm cô lên. “Lại gặp nhau, Trữ tiểu thư.”
Trữ Dư Tịch không lên tiếng, nhìn thấy Thái tử cúi thấp đầu, bàn tay hơi động đậy, lại thấy Tiểu Cửu hình như cũng bị thương.
Đầu ngón tay A chạm vào gương mắt trắng noãn của cô. “Gương mặt xinh đẹp như thế này……”
Dụ hoặc Thi Dạ Triều phải thần hồn điên đảo, mỗi lần đều thông qua gương mặt mình để nhìn thấy cô ta.
Đôi mắt sắc bén, lui về sau mấy bước, lấy ra một cái roi kim loại mềm mạitừ bên hông, nắm chặt roi, vung cổ tay, cái roi ác liệt đánh vào mặt cô. Trữ Dư Tịch quay mặt đi, đầu roi quất vào đau như xát muối, để lại mộtvết dài mảnh trên mặt, nhanh chóng rỉ máu.
Thái tử bị bầu khôngkhí bén nhọn bên tai làm chấn động mà bừng tỉnh, bỗng nhiên mở mắt, ngay lập tức nhìn thấy cảnh này. Tức giận thấm vào các dây thân kinh toànthân, bất đắc dĩ có mấy khẩu súng chĩa vào anh, một sai lầm nhỏ, anh sẽbị bắn thành tổ ong.
Nhìn thấy A thì anh chỉ hơi kinh ngạc, sauđó nở nụ cười lạnh. “Cái tên biến thái Thi Dạ Triều này, yêu thích người phụ nữ của tôi đến mức này rồi sao? Chơi trò thế thân?”
Giọng anh đầy vẻ giễu cợt, A cũng không giận, chỉ là hung hăng trừng Tiểu Cửu một cái. “Quả nhiên cô đã đổi thuốc của tôi.”
“Cũng không phải chỉ có cô am hiểu những thứ này.” Tiểu Cửu lén lút thay đổidược tính, nếu không, Thái tử sẽ không tỉnh lại nhanh như thế.
Thật may, cô đã đoán được sẽ bị phản bội nên có dẫn theo người đến.
A thong thả bước ra sau lưng Trữ Dư Tịch, chuyển động cổ tay. “Lần đầu tiên gặp mặt, tôi xin mời Thái tử xem một màn kịch vui.”
Dứt lời, giơ tay lên vừa độc ác vừa tuyệt tình đánh một roi. Quần áo Trữ Dư Tịch đã bị cởi hết, chỉ chừa lại váy lót mỏng manh, toàn thân ướt đẫm,không ngừng run rẩy trong căn phòng âm mười mấy độ. Lần này đã thật sựquất lên người, thậm chí nghe được âm thanh trầy da tróc thịt, nhưng lại không nghe được tiếng rên rỉ của cô.
Không kêu? Được, xem cô có thể chịu bao lâu.
Đánh tới roi thứ ba, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rỉ ra trên trán, chảy dọc theo sườn mặt, mười ngón tay mở ra, dáng vẻ căng thẳng rất kinhkhủng. Cô cắn nát răng nén chặt tiếng kêu, chỉ sợ Thái tử không nhịnđược mà xông lên, trong tay những người đó cũng không phải là súng đồchơi.
Roi mảnh có tính chất đặc biệt, sắc bén như dao nhọn, A đãtừng dùng nó cắt người ta thành hai khúc. Hôm nay rất muốn đánh cô thành một con búp bê rách nát, sự tàn nhẫn và tuyệt tình trong mắt làm chongười khác kinh sợ.
Sát ý lan tràn trong lồng ngực Thái tử, siết chặt hai nắm đấm vang lên tiếng răng rắc. “Gọi Thi Dạ Triều ra gặp tôi!”
“Anh ta đang ở Vancouver, khi xử lý xong chuyện phiền toái, tự nhiên A sẽdẫn Thái tử đi gặp anh ta.” A ngoài mặt thì cười hả hê, nhưng trong bụng thì không khỏi kinh sợ, trên mặt Thái tử không có nhiều biểu cảm, màđáy mắt lại có một ngọn lửa bùng cháy mãnh liệt như muốn thiêu cháy cô.
“Đả thương cô ấy, cô còn dám trở về?” Thái tử chỉ cần phân tích một chút là có thể hiểu rõ tình hình. Đây chỉ sợ không phải mệnh lệnh của Thi DạTriều, mà là A tự tiện hành động. Những người này tuyệt đối không phảilà thủ hạ tinh nhuệ nhất của Thi Dạ Triều, Mười khẩu súng, mười người,đánh nhau không thành vấn đền, nhưng anh không có cách nào né tránh mười phát đạn trong cùng một lúc……
Hơn nữa một khi anh hành động, nhất định A sẽ gây bất lợi cho Trữ Dư Tịch trước tiên.
“Không phải là cô thật sự muốn đánh chết cô ấy chứ A, Thi thiếu sẽ không đểmặc cho cô làm loạn, cô là đang tự tìm đường chết.” Tiểu Cửu vừa dứtlời, A đã quất xuống một roi, để lại một vệt thương thật sâu trên vaicô.
“Khuyên cô lo ình trước đi, không ngờ cô thật ngu xuẩn,phản bội cả hai bên, cô cho rằng Thi thiếu sẽ bỏ qua kẻ phản bội như côsao?” Mắt A đỏ như máu, hết lần này đến lần khác, Trữ Dư Tịch làm Thi Dạ Triều bị thương, làm sao cô có thể cho phép?
Anh không hạ quyết tâm được, vậy để cô làm thay thì có gì là không thể!
Sắc mặt Tiểu Cửu tái nhợt, cười châm biếm. “Sợ rằng, người đầu tiên Thi thiếu không bỏ qua sẽ là cô.”
Cô đi theo bên cạnh Thái tử đã nhiều năm, tình huống nguy hiểm lớn nhỏ gìcũng đã gặp qua không ít. Cô biết trong lòng Thái tử đang có kế hoạchgì, cô có thể làm chính là hấp dẫn sự chú ý của A.
……
Vết thương sau lưng Trữ Dư Tịch vừa dài vừa sâu, máu tươi nhuộm đỏ váy lót. Màu đỏ chói mắt chiếu thẳng vào đáy mắt Thái tử, đau đớn lo lắng, chỉước sao có thể chịu đựng thay cô. “Tiểu Tịch……”
Cách vài bước, anh cắn răng kiềm chế, không thể hành động thiếu suy nghĩ, cơ hội chỉ có một lần.
Cô bị rét lạnh và đau đớn tận xương hành hạ không thể khống chế được, run rẩy không ngừng, ngẩng đầu lên, sắc môi đã tái xanh.
Thái tử hơi an tâm, ánh mắt của cô nói cho anh biết, cô vẫn còn tỉnh táo.
Tác dụng của thuốc đã hết hoàn toàn, cô thử nới lỏng nút thắt ở cổ tay trên đỉnh đầu, bị treo lên cao, một đầu khác của sợi dây buộc ngang qua ốngthép, may mắn là ống thép có miệng rộng.
Nếu như lúc bình thường, độ cao này với cô mà nói cực kỳ đơn giản, nhưng bây giờ thật sự cô cần trợ giúp.
Thái tử cũng nhận ra được, trao đổi một ánh mắt với cô.
Yên tâm chờ đợi cơ hội kia đến.
……
Có lẽ, quả thật ông trời đang đứng về phiá anh. Bão tuyết phá hỏng đườngdây hay là vì nguyên nhân nào khác, nhà xưởng đèn đuốc sáng choang độtnhiên chìm vào bóng tối.
Tiểu Cửu hạ thấp người tránh khỏi roicủa A, người đàn ông khống chế sau lưng cô đã gặp tai ương rồi. Cùi chỏTiểu Cửu đánh về phía sau, bẻ gãy tay anh ta, cướp súng ném về phía Thái tử. “Thái tử! Súng!”
Mắt Thái tử đã dùng tốc độ nhanh nhất thích ứng với bóng tối, nghe âm thanh mà biết vị trí, giơ tay, súng chuẩn xác rơi vào tay anh.
Tiếng súng vang lên bốn phía, Trữ Dư Tịch không biết người nào trúng đạn, người nào bình an, chỉ cảm thấy có người đếngần. Thái tử vững vàng tiếp được một cước của cô, thuận thế nắm tronglòng bàn tay…… trong nháy mắt, cô đã nhận ra Thái tử, mượn sức của anhnhảy lên trên, hai tay cầm dây thừng, hai chân vòng quanh ống thép, vừatháo nút buộc vừa từ miệng ống rút sợi dây……
Tiểu Cửu vừa giải quyết xong một người, cổ tay đã bị roi của A cuốn lấy, hai người đánh nhau.
Quả nhiên như Thái tử dự đoán, người A mang tới bản lĩnh hoàn toàn không bằng thuộc hạ tinh nhuệ của Thi Dạ Triều.
Lúc Trữ Dư Tịch nhảy xuống, bên chân đã có sẵn súng, cô không dám tùy tiện nổ súng, chỉ sợ lỡ tay làm bị thương Thái tử.
Trong bóng tối, thể lực càng lúc càng tiêu hao, mỗi một động tác đều ảnhhưởng đến vết thương, đau đến tận xương. Cô dùng ý chí kinh người đểchống đỡ, quyết không thể cản trở anh vào lúc này.
Đánh ngã mộtngười, thử dò xét về phía trước, đột nhiên một cánh tay đàn ông ôm chặthông cô, ôm cô vào ngực, ngang ngược mà lại có chút cẩn thận.
Cẩn thận?
Quyền thế kịp dừng lại, sờ soạng trên người anh, lại gần tai anh nhỏ giọng hỏi. “Anh không sao chứ? Có bị thương không?”
Một tiếng cười nhẹ của người đàn ông lọt vào tai.
Mất máu quá nhiều làm cho phản ứng của cô trở nên chậm chạp, chờ phản ứngkịp thì cả người đã bị anh ta kiềm hãm trong ngực. Bên tai là giọng nóitrầm thấp mà dễ nghe của người nọ, mà đối với cô mà nói, đó vĩnh viễngiống như âm thanh của ác mộng,
“Bàn tay nhỏ bé của em vẫn như vậy……”
Trong nháy mắt đầu óc cô rơi vào trạng thái trống rỗng, chỉ có ở một nơi nào đó mơ hồ hiện lên một cái tên.
Thi Dạ Triều!
……
Một lần nữa, ánh sáng đã trở lại trong căn phòng, chiếu sáng mỗi ngóc ngách.
Bàn tay Thái tử đang nắm lấy cái cổ của một người đàn ông đã bị bẻ gãy, duy trì tư thế lấy mạng người đó, anh nhìn về phía Thi Dạ Triều, trong ánhmắt là những con sóng thù địch cuộn trào mãnh liệt.
Tiểu Cửu bịthương không phải là đối thủ cảu người có thủ đoạn độc ác như A, vếtthương bị A đạp mạnh một cước, nghiêng người lăn vài vòng, vừa vặn lănđến chân Thi Dạ Triều,
Thi Dạ Triều không thèm nhìn tới cô, mộtcước đạp lên vai cô. Tiểu Cửu đau đến hít thật sâu, vào giờ phút nhìnthấy người đàn ông này, trong lòng chợt thấy vô cùng sợ hãi.
Thật may, thật may cô đã để Doãn Vệ Hoài ở lại……
“A, cô quá không nghe lời.” Thi Dạ Triều ung dung nhìn xác chết đầy đất, thản nhiên liếc A một cái, nhếch khóe miệng.
Khuất Phục Khuất Phục - Tâm Thường