Người ta sẽ học được nhiều hơn từ lỗi lầm của mình, nếu như họ không quá bận rộn chối bỏ lỗi lầm của mình.

J. Harold Smith

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hi Minh Phương về đến văn phòng thì đồng hồ đã chỉ một giờ ba mươi, tất cả mọi người đã ngồi vào bàn làm việc. Trông thấy cô, Vinh nói ngay:
- Em nói đi với bạn một chút mà sao giờ này mới về?
Minh Phương gượng cười:
- Chúng em nói chuyện hơi lâu, anh ạ.
Huy tỏ ra quan tâm tới cô:
- Thế em ăn cơm trưa chưa?
Minh Phương gật đầu:
- Em ăn rồi.
- Với anh chàng đó à?
- Vâng, có gì không anh?
- Không!
Một tiếng trả lời cụt ngủ, và ánh mắt mọi người nhìn Minh Phương hơi lạ làm cô có cảm giác dường như đã có một chuyện gì đó xảy ra. Cô đưa mắt nhìn mọi người:
- Có chuyện gì hở mấy anh?
Nam xua tay:
- Không có gì hết, em lo làm việc đi!
Biết là không thể moi được chút tin tức gì từ những anh chàng này nếu như họ không muốn nói, Minh Phương đành phải thôi. Cô ngồi vào chỗ làm việc của mình và đưa mắt nhìn quanh phòng một lần nữa. Một cảm giác bất an như chiếm ngự tâm trí cô.
Thiên không có ở đây. Một điều làm Minh Phương nhẹ nhõm khi cô đã đi ra ngoài với Chương khá lâu. Cô ngại sẽ phải đối diện với ánh mắt thật sáng của anh để trả lời với anh về việc đó. Dù cô thấy mình không có lý do gì để sợ Thiên cả, nhưng không hiểu sao cô vẫn không muốn anh biết việc cô làm.
Thế nhưng Minh Phương chưa mừng được lâu, vì cánh cửa ngăn đôi hai phòng làm việc đã hé mở, và Thiên chỉ thò đầu ra vừa đủ để gọi cô:
- Minh Phương, em vào đây.
- Vâng ạ.
Minh Phương đáp gọn rồi vội vã đứng lên. Trong lúc xoay người đi vào trong, vô tình cô bắt gặp cả ba anh chàng đều ngừng công việc đang làm để ngước lên nhìn cô. Ba ánh mắt dò theo Minh Phương vào trong làm cô đột nhiên thấy hồi hộp.
Đứng trước bàn làm việc của Thiên, Minh Phương nhỏ nhẹ:
- Anh gọi em?
Thiên hất hàm:
- Ngồi xuống đi!
Minh Phương lặng lẽ ngồi xuống, lưng cô thẳng lên và cô nhìn anh chờ đợi. Thiên im lặng một chút rồi hỏi:
- Em vừa đi đâu về?
Câu hỏi như một lời tra vấn của Thiên làm Minh Phương chợt thấy tự ái. Cô dẩm dang trả lời:
- Lúc đi em có nhờ anh Vinh nói với em rồi mà…
Thiên đứng lên, anh chống hai tay lên bàn chồm người tới nhìn sát vào mặt Minh Phương, đanh giọng:
- Tôi không hỏi em nhờ ai mà chỉ muốn biết là em đi đâu về thôi?
Cái tính ngang bướng của Minh Phương đã lâu không hiện diện trong đầu cô đột nhiên quay trở lại. Cô cũng đứng lên, nghênh mặt hỏi Thiên:
- Thế anh có muốn biết là em đi với ai nữa không?
Thiên giận đến đỏ bừng cả mặt, anh gầm lên như muốn áp đảo Minh Phương:
- Tôi hỏi gì thì trả lời cái đó, đừng có nhiều lời.
Minh Phương chỉ nghĩ là do cô đi ra ngoài trong giờ làm việc đã khiến Thiên giận như thế, vì thế cô cũng thấy tức anh ghê lắm. Nếu như ở nhà thì chắc chắn là cô chẳng nhịn Thiên một chút nào đâu, nhưng mà đây là nơi làm việc, cô chẳng thể nào cũng hét to như Thiên được. Vì thế, cô đành phải trả lời với một giọng điệu không lấy gì làm… ngoan ngoãn cho lắm:
- Thì… đi uống nước… chứ còn đi đâu nữa.
Thiên lại gầm lên:
- Uống nước mà hơn ba tiếng đồng hồ à, em đừng có qua mặt tôi.
Minh Phương lại nghên mặt lên:
- Cái gì mà qua mặt, uống nước xong thì tới giờ cơm trưa. Chẳng lẽ không ăn cơm mà lại để bụng đói mà về hay sao?
Thiên đã giận tới nỗi tưởng như không còn cơn giận nào hơn thế nữa. Anh quắc mắt nhìn Minh Phương như muốn đốt cháy luôn cả cô mới hả cơn giận của anh được.
Gườm gườm nhìn Minh Phương một lúc, Thiên buông giọng chùng xuống:
- Em giỏi lắm, biết cách đối đáp lắm. Tôi thật thất vọng vì em.
Thấy Thiên hạ giọng, Minh Phương cũng cụp mắt xuống. Nhưng cô vẫn không chịu nhịn Thiên:
- Tôi cò làm gì cũng đâu có ảnh hưởng gì đến anh đâu mà anh phải thất vọng vì tôi…
Thiên đanh mặt nhìn Minh Phương:
- Như thế mà còn nói là không làm gì à? Còn phải đợi em làm những gì nữa mới gọi là có làm? Em vẫn còn lưu luyên tới cái thằng đó phải không? Nó đã làm em phải buồn phải khóc, thế mà chỉ cần nó tới gọi một tiếng là em đi ngay với nó. Dễ đến thế cơ à?
Minh Phương sững người nhìn Thiên, cô không ngờ anh lại có thể nói như thế với mình. Anh có biết gì đâu mà dám nói như thế. Té ra trong mắt anh, cô tầm thường tới thế hay sao? Anh không nhìn thấy gì nơi cô hay sao? Anh dám nghĩ cho cô như thế thì anh cũng tầm thường như những người khác mà thôi.
Minh Phương muốn khóc nhưng cố nén lại. Một nỗi thất vọng tràn ngập tâm trí cô. Thì ra Thiên vẫn nghĩ là cô còn thương nhớ Chương? Anh không thấy được gì nơi cô hay sao?
Nghiến răng lại, Minh Phương cố kềm cho tiếng nói của mình vừa đủ để Thiên nghe chứ không lọt ra phòng ngoài:
- Tôi là như thế đó, tôi yếu đuối nhẹ dạ như thế đó. Điều đó có làm gì ảnh hưởng tới anh đâu. Anh có quyền gì mà chê bai tôi chứ? Bất quá anh chỉ là ông giám đốc, còn tôi là nhân viên của anh. Nếu như không thích thì cứ cho tôi nghỉ việc chứ anh đâu có quyền can thiệp vào chuyện tình cảm của tôi.
- Thế thì cô biến mất đi, đừng để cho tôi thấy mặt cô nữa.
Thiên hét xong liền đấm tay xuống bàn một cái "rầm" làm Minh Phương giật bắn cả người. Xông ra khỏi chỗ, Thiên lao người ra khỏi phòng. Chiếc ghế ngay giữa lối đi là nạn nhân một cách vô lý khi Thiên giơ chân đá nó thật mạnh khiến chiếc ghế tung lên, rơi xuống chiếc bàn nhỏ nơi để tiếp khách làm tấm kiếng mặt bàn vỡ ra và chiếc ghế cũng gãy mất một chân.
Minh Phương đứng chết trân vì sợ. Cô thật không ngờ Thiên lại giận đến mức ấy. Mọi khi cô cũng cãi nhau với anh còn ghê gớm hơn nhiều mà anh có giận như thế bao giờ đâu.
- Em chọc gì mà thằng Thiên giận ghê thế hở Phương?
Ba anh chàng ở phòng ngoài đã lò dò đi vào và Vinh cất giọng hỏi. Đến lúc này Minh Phương mới bật khóc:
- Em có chọc gì anh ấy đâu, chỉ tại anh ấy mắng em về cái tội đi ra ngoài mà thôi - Cô hít mũi thật mạnh như hít luôn cả nỗi uất ức vào lòng - Em không ngờ anh ấy lại nhỏ mọn như thế, chỉ đi ra ngoài có một lần mà anh ấy đã mắng em như thế. Đâu phải là em làm biếng cứ trốn đi chơi mãi đâu…
Vinh lắc đầu:
- Không phải là nó mắng em về cái tội em đi ra ngoài đâu, mà chỉ vì em đi với cậu đó nó mới giận như thế thôi.
Minh Phương ngơ ngác:
- Tại sao lại giận vì anh Chương?
Huy thấp giọng:
- Phương này, ở đây bọn anh ai cũng quý em, cũng coi em như em gái của bọn anh vậy. Vì thế anh hỏi điều này, em phải nói thật nhé…
Minh Phương đưa tay quẹt nước mắt, cô gật đầu:
- Anh cứ hỏi đi, em có nói sai với các anh điều gì bao giờ đâu.
- Có phải cậu thanh niên khi nãy là… bạn trai của em hồi đó không?
Minh Phương nhìn ba người, cô ngạc nhiên không hiểu vì sao họ lại biết điều đó. Nhưng nét mặt cả ba người đều nghiêm trang khiến cô không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Huy lại tiếp:
- Thế em vẫn còn yêu cậu ta à?
Lần này thì Minh Phương lắc đầu:
- Không, em đã chia tay với anh ấy từ trước khi vào làm ở đây cơ mà.
- Thế thì tại sao hôm nay cậu ấy tới gọi một tiếng là em đi ngay? Chẳng phải là em vẫn còn tình yêu với cậu ta hay sao?
Minh Phương tròn mắt, cô cãi thật hăng:
- Tại sao các anh lại nghĩ như thế? Hễ cứ đi với ai là có tình yêu với người đó hay sao? Vậy chẳng lẽ mỗi lần em đi công việc với các anh cũng là vì có tình yêu hay sao?
Ba anh chàng đều bật cười trước cái lối cãi ngây thơ của Minh Phương. Nam vốn hay đùa, anh nói ngay:
- Anh cũng thích được như thế lắm đo chứ mà tại em không chịu đấy thôi.
Vinh đập mạnh vào vai bạn, anh mắng:
- Đang nói chuyện đàng hoàng, không có đùa mày. Phương này, tại em không nói rõ ràng nên thằng Thiên nó hiểu lầm đấy. Lúc biết em đi với cậu thanh niên đó nó không làm được việc gì hết, nó không ngồi yên được lấy năm phút nữa. Cứ hết đứng lên đi ra cửa lại quay trở vào, miệng thì cứ cằn nhằn: "Đi đâu mà đi như thế không biết nữa, thật là không biết điều một chút nào cả". Tới khi tụi anh đi ăn trưa trở về thì nó giống như thằng điên vậy, nó bảo chắc là em quên mất đường về rồi.
Minh Phương ngây thơ nhìn mọi người, cô nói như phân bua:
- Thì lúc đi em có nhờ anh Vinh nói với anh ấy hộ em rồi, có gì mà phải mắng em như vậy?
Huy cười mỉm:
- Không phải là nó mắng em mà là nó lo đấy.
Minh Phương cong môi:
- Có gì mà phải lo, bộ em không biết đường về chắc.
Vinh bật cười:
- Quên đường thì em không quên, nhưng nó sợ người ta bắt cóc mất em đấy.
- Ai thèm bắt cóc em?
Vinh từ tốn:
- Phương này, nói dài dòng nãy giờ mà em vẫn không hiểu hay sao? Là thằng Thiên nó yêu em đấy, nó ghe khi thấy em đi với người yêu cũ đấy.
Minh Phương chết sững như vừa nghe Vinh nói ra một điều gì ghê gớm. Mặc cô bỗng chốc đỏ bừng lên như vừa uống vào một cốc rượu thật mạnh. Và hồn cô bỗng nhiên bềnh bồng như đang ở trong một giấc mơ nào đó. Cô nhìn ba anh chàng trước mặt mà như không tin đây là sự thật.
Huy nghiêng đầu lại sát bên cô, nói:
- Bất ngờ phải không? Nhưng chỉ có em bất ngờ thôi chứ bọn anh thì không bất ngờ một chút nào đâu. Ngay từ ngày đầu tiên nó đưa em tới đây thì bọn anh đã nhìn thấy được chuyện này rồi, và cũng chính vì thế mà Thy Mai mới ghen tới nỗi đòi hết cổ phần lại đấy. Nó đã vay nợ để trả lại cho cô ta đấy, em có biết không? Thằng Thiên đã vì em mà làm biết bao điều, sao em lại không nhận ra điều đó nhỉ?
Minh Phương ấp úng:
- Nhưng mà… mà… em không yêu anh ấy…
Ba anh chàng cùng cười to:
- Thôi đi cô nương, đừng có dối lòng mình và dối người khác nữa đi. Trên mặt cô có chữ yêu to tổ bố kia kìa. Thôi mau đi gặp nó làm hòa đi.
Minh Phương lắc đầu nguầy nguậy:
- Em không gặp, anh ấy đã bảo em biến khỏi mất anh ấy rồi cơ mà.
- Vậy thi về nhà.
- Em cũng không về, tối lại mất công gặp anh ấy!
Họ lại cười vang:
- Em không về vậy thì cứ ở đây, để tụi anh về vậy.
Minh Phương gật đầu:
- Mấy anh cứ về đi, kệ em. Để em suy nghĩ một lát rồi em sẽ đi.
Ba anh chàng nháy mắt với nhau, ngày hôm nay họ được về sớm vì biến cố trọng đại này. Thôi thì rủ nhau đi nhậu một bữa cho quên cái chuyện mình không có người yêu để mà giận mà hờn như ai kia!
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên