Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
inh Phương trao cho Thiên một xấp hồ sơ, cô nói:
- Hồ sơ thuế em làm xong rồi đây, anh Thiên.
Đỡ lấy xấp giấy tờ, Thiên lật lật vài tờ ra coi rồi hỏi lại:
- Họ có khó dễ gì không?
Minh Phương lắc đầu:
- Không, em lo đủ giấy tờ mà. Họ chỉ hỏi em một số việc, nhưng em trả lời khớp với hồ sơ nên người làm việc với em cũng không nói gì hết mà họ ký duyệt luôn.
Thiên gật đầu khen:
- Em giỏi lắm, những việc như thế này thì anh đành chịu thua thôi. Thế mà hồi Thy Mai còn làm, cô ta cứ luôn miệng kêu rêu là khó khăn lắm. Và cô ta còn nói là phải nhờ đến sự quen biết thì mới dễ dàng như thế được.
Minh Phương cười nhẹ:
- Cũng có như thế thật đấy, bởi vì mấy người này em đều quen hết từ hồi làm ở chỗ cũ nên cũng có nhiều thuận lợi hơn.
Đang nói chuyện vui vẻ, đột nhiên Thiên cau mày gắt lên:
- Chỗ cũ, chỗ cũ… Làm việc ở đây mà cứ nhắc đến cái chỗ cũ ấy là sao? Bộ em còn lưu luyến cái chỗ làm chết tiệt ấy lắm à?
Minh Phương nhìn sững Thiên, tự nhiên anh nổi giận là sao, cô thật không sao hiểu nổi. Nhưng không muốn gây cãi với anh, cô lẳng lặng gom giấy tờ đi ra ngoài.
Vừa bước ra tới cánh cửa thông giữa hai phòng, Minh Phương đã nghe Huy gọi:
- Phương ơi, em có khách nè!
Minh Phương vội nhìn theo hướng Huy vừa chỉ thì ngay lúc đó, Chương cũng đang đứng lên. Cô ngạc nhiên:
- Tại sao lại là anh?
Tiến lên một bước, Chương cười buồn:
- Anh không thể đến thăm em được hay sao hở Phương?
Minh Phương bối rối gật đầu:
- Ý em không phải là như thế, nhưng mà…
Chương lại bước thêm bước nữa, anh nhỏ nhẹ:
- Chúng ta ra ngoài một chút đi Phương, anh có chuyện muốn nói vời em.
Minh Phương lắc đầu:
- Em nghĩ là chúng ta không còn gì để nói nữa đâu anh ạ.
Chương cương quyết lắc đầu:
- Không thể như thế được, anh muốn em phải nói cho rõ ràng.
Biết là phải có một lần đối mặt với Chương như thế này, lại thêm những cặp mắt của ba chàng kia cứ thỉnh thoảng lại liếc nhìn làm Minh Phương nhột nhạt. Không muốn Chương cứ đứng đây mãi, cô đành phải gật đầu:
- Vậy anh ra ngoài đợi em một chút, em thu xếp công việc rồi sẽ ran gay.
Chương gật đầu và đi nhanh ra ngoài, Minh Phương cất hồ sơ vào ngăn kéo và nói với Vinh:
- Một chút anh Thiên ra đây, anh Vinh nói giùm với anh ấy là em ra ngoài với người bạn một chút nhé.
Vinh gật đầu:
- Được, anh sẽ nói hộ em. Nhưng em nhớ về sớm nhé.
- Em biết rồi, cám ơn anh Vinh.
Minh Phương vừa ra tời ngoài sân thì đã nghe Chương gọi:
- Phương, anh ở đây này.
Minh Phương hướng mắt theo tiếng nói của Chương, thì ra anh đã đứng sẵn nơi cổng với chiếc xe của anh. Minh Phương rảo bước đi ra:
- Anh đợi em vào lấy xe đã.
- Thôi, khỏi cần. Chúng ta chỉ đến một chỗ gần đây thôi, để anh chở em luôn cho tiện.
Suy nghĩ một chút rồi Minh Phương cũng bằng lòng vì cô thấy ý kiến của Chương cũng hợp lý. Ngồi sau lưng anh, cô thấy lòng mình bình thản quá chứ không như những ngày nào còn có một chút xôn xao.
Chương dừng xe trước một tiệm café nhỏ nhưng thanh lịch, anh nói với Minh Phương:
- Mình vào đây, em ạ.
Minh Phương lẳng lặng đi theo Chương, cô giữ cho mình một thái độ tự nhiên như đang đi bên cạnh một người bạn cũ.
Khi cả hai đã ngồi yên trong ghế, Chương quay sang hỏi Minh Phương khi người phục vị đến bên bàn của họ:
- Em uống gì?
- Gì cũng được, anh ạ.
Chương gọi nước xong, anh nhìn Minh Phương với ánh mắt trách móc:
- Sao em lại cư xử với anh như thế hở Phương?
Minh Phương hơi cúi mặt, giọng cô nhẹ tênh:
- Em không thể nào làm khác hơn được, hãy hiểu cho em anh ạ.
Chương nắm nhẹ bàn tay Minh Phương, anh tha thiết:
- Nhưng mà anh yêu em mà Phương, anh không thể xa em đâu Phương à.
Minh Phương nhẹ rút tay về, cô nhỏ nhẹ:
- Rồi thì cũng sẽ quên nhau khi mà anh có một gia đình hạnh phúc, anh ạ. Em hiểu là chuyện của chúng mình sẽ không có kết quả tốt, thôi thì chấm dứt sớm ngày nào đỡ ray rứt ngày đó.
- Tại sao em lại không cho anh thời gian hở Phương?
Minh Phương lắc đầu:
- Để làm gì hở anh? Gia đình anh đâu có chấp nhận em, như thế thì dù chúng mình có đợi nhau bao nhiêu năm nữa cũng không ích lợi gì. Mà như thế, thì anh lại trở thành một người con bất hiếu, như thế liệu có đáng không anh?
Chương sôi nổi:
- Anh tin là anh sẽ thuyết phục được gia đình. Nói là gia đinh chứ thật ra chỉ có ba anh là phản đối thôi chứ còn Hồng Khanh thì tán thành chuyện của chúng mình hoàn toàn rồi, còn mẹ anh thì luôn chiều theo ý của anh mà.
Minh Phương cười nhẹ:
- Chỉ cần một mình ba anh phản đối thì mọi chuyện đã không thành công rồi. Em không muốn mình là cái đích cho người khác chỉ trích, chê bai đâu anh ạ. Vì thế em đành phải cám ơn tình cảm anh đã dành cho em mà thôi.
Chương nóng nảy kêu lên:
- Chẳng lẽ vì giận ba anh mà em phải cay đắng như thế sao Phương? Ai lại có thể chỉ trích, chê bai được em?
Không muốn làm cho Chương khó xử khi về đối diện với cha mình, Minh Phương lắc đầu:
- Ấy là em nói thế thôi chứ đâu có ai. Nhưng nếu như đã gặp một sự phản đối từ gia đình anh mà em vẫn cứ cố lì thì trước sau gì em cũng phải nhận lãnh những điều như thế thôi, anh ạ. Thôi thì chúng mình hãy chia tay sớm đi, như thế sẽ không làm chúng mình buồn nhiều đâu, anh Chương ạ.
Chương cau mày:
- Chuyện tình yêu mà em làm như những người gặp gỡ qua đường vậy, nói quên là quên ngay được hay sao?
Minh Phương gật đầu:
- Được chứ anh, nếu như mình quyết tâm. Nói thật với anh, mấy ngày đầu em cũng thấy buồn lắm, nhưng bây giờ thì em thấy lòng mình thanh thản lắm rồi. Hãy cứ coi nhau như những người tình cờ gặp nhau rồi xa nhau, như thế mình sẽ không để lòng vướng bận đâu anh ạ.
Biết là không thể lay chuyển nổi Minh Phương, Chương buồn bã nhìn cô:
- Em có thể nói như thế được sao? Em có biết là anh chán hết mọi điều hay không? Không có em, anh chỉ muốn buông tay hết mọi thứ mà thôi.
Mãi tới lúc này Minh Phương mới ngắm nhìn Chương, quả nhiên trông anh tiều tụy quá. Ánh mắt anh buồn bã chứ không còn linh hoạt như hôm nào. Và nụ cười hầu như không còn hiện diện trên môi anh nữa.
Một chút xót xa len nhẹ vào lòng Minh Phương, nhưng cô hiểu rất rõ đó không phải là nỗi đau của tình yêu mà chỉ là nỗi buồn dành cho một người bạn mà thôi. Vì cô biết, tình yêu của cô không dành cho Chương, mà một hình bóng khác đã chiếm trong trái tim cô rồi.
Dịu dàng, Minh Phương nói với Chương:
- Đừng như thế, anh Chương ạ. Chúng mình không có nợ duyên với nhau thì hãy quên nhau đi cho khỏi đau lòng vì nhau. Anh hãy lập gia đình đi, rồi một ngày nào đó khi sống trong hạnh phúc đầy đủ, anh sẽ thấy nỗi buồn bây giờ chẳng là gì cả.
Chương lắc đầu:
- Em đừng an ủi anh như thế, anh biết mình phải làm gì mà. Anh tưởng là sẽ có em bên anh trong suốt phần đời còn lại này, nhưng nay thì anh đã biết là không thể. Có lẽ tình yêu em dành cho anh không nhiều nên em mới có thể nói ra được những lời đó. Hay là vì một nỗi khổ tâm nào đó làm em nhất quyết xa anh. Nhưng thôi, gặp được em như thế này thì anh cũng thấy yên tâm rồi. Em đã không còn buồn, đã có cho mình một công việc khác và chắc chắn là sẽ có những niềm vui khác. Như thế thì anh cũng thấy vui rồi. Còn anh thì dù cho có thế nào, anh cũng không thể quên được em đâu.
Nghe Chương nói, Minh Phương cũng thấy nao nao trong lòng. Cô hiểu, anh là một thanh niên tốt. Nếu như sống bên anh, chắc chắn là cuộc sống của cô sẽ rất an bình. Và cô cũng hiểu thêm một điều nữa là, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì chắc chắn là cô sẽ chấp nhận anh chứ không rời xa anh đâu. Mà như thế thì suốt cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ có được một tình yêu đích thực trong tim mình.
Chương đổi giọng vui vẻ, anh nói:
- Thôi, nói chuyện với em như thế thì anh nghĩ cũng là đủ rồi. Em nói đúng, chúng ta không có duyên nợ thì không thể cưỡng cầu được. Vậy thì từ nay chúng ta cũng vẫn là những người bạn tốt của nhau nhé Minh Phương?
Minh Phương gật đầu:
- Cám ơn anh, anh Chương!
Chương lắc đầu:
- Anh không cần em phải cám ơn anh mà chỉ cần em ăn cơm với anh trưa nay thôi. Bây giờ thì anh thấy đói bụng rồi, mà ăn một mình thì buồn quá đi thôi.
Thấy đề nghĩ của Chương cũng hợp lý, Minh Phương gật đầu:
- Cũng được, em cũng thấy đói bụng rồi.
- Vậy chúng ta tới quán cơm mọi khi nhé Phương?
- Vâng!
Lại thêm một lần ngồi sau lưng Chương cho anh chở đi, nhưng bây giờ Minh Phương thấy lòng mình vô cùng thanh thản. Nói được với Chương những điều cần nói, cô thấy nhẹ lòng và mừng khi anh cũng hiểu biết như thế. Biết là Chương chưa thể quên được mình, nhưng cô tin là một ngày nào đó, khi đã có một gia đình hạnh phúc, anh sẽ xếp tất cả vào một góc nhỏ trong trái tim mình.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên