Let your bookcases and your shelves be your gardens and your pleasure-grounds. Pluck the fruit that grows therein, gather the roses, the spices, and the myrrh.

Judah Ibn Tibbon

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
hiên nói với Thy Mai:
- Mai ngồi đó đi, có gì thì từ từ rồi nói chứ làm gì mà phải khóc lóc như thế?
Thy Mai hít mũi thật mạnh, cô mếu máo:
- Chứ anh không nghe à, anh Nam anh ấy nói như mắng vào mặt em vậy.
Thiên nhớ tới điều Minh Phương vừa để lộ ra lúc còn ở nhà, vả lại anh cũng không lạ gì tính nết Thy Mai nên lắc đầu:
- Nếu nó có như thế thì cô cũng không nên làm ồn ào như vậy mới phải, cô cũng đâu có vừa nên mới sinh ra chuyện đấy chứ.
Thy Mai lại khóc trước câu nói như buộc tội cô của Thiên:
- Tới anh mà cũng nói em như thế thì còn ra làm sao nữa, anh Nam đã không biết điều, anh phải nói anh ấy chứ.
Thiên cau mặt:
- Tôi đã nói rồi, cô phải nín khóc và từ từ rồi nói chuyện chứ đừng có làm ồn lên như vậy. Bây giờ tôi đang nói chuyện với cô mà cô cứ bù lu bù loa buộc tội người khác thì làm sao mà nói. Chuyện gì cũng thế, cứ mỗi người nhịn đi một chút thì không sao, nhưng cứ mỗi người giành phần mình hơn một chút là có chuyện à.
Thy Mai lau nước mắt:
- Nhưng mà anh phải xử chuyện này cho em mới được, anh mà bỏ qua là em không chịu đâu.
- Xử cái gì? Hai người ai cũng quá đáng hết mà biết xử ai bây giờ?
Thy Mai cãi lại:
- Sao lại hai người? Em có làm gì nào? Chỉ tại anh Nam kiếm chuyện với em thôi chứ, anh ấy lại còn mắng em nữa chứ.
Thiên lớn tiếng:
- Tôi đã nói là bỏ qua đi mà sao cô cứ rắc rối mãi như thế? Chẳng lẽ cô lại cứ muốn làm cho lớn chuyện hay sao?
Thy Mai lắc đầu:
- Nhưng không thể nào làm thinh như thế được. Ít nhất thì anh cũng phải bắt anh ấy xin lỗi em trước mặt mọi người mới được.
- Cô đừng đòi hỏi quá đáng như thế có được không? Cô cũng đâu có vừa gì mà lại còn đòi người ta xin lỗi mình? Cô cứ quen thói bắt nạt người khác, như thế là không được đâu.
Thy Mai sầm mặt xuống:
- Anh nói như thế nghĩa là sao? Có phải là anh cũng coi em như mấy người kia không?
Thiên ngạc nhiên nhìn Thy Mai:
- Không coi cô như những người kia thì phải coi cô là gì nào? Coi cô là chị Hai của tôi nhé?
Thy Mai ré lên:
- Anh nói như thế là sao? Anh thay đổi hay là anh giả vờ không biết đấy?
Thiên càng ngạc nhiên hơn:
- Tôi thay đổi cái gì và tôi giả vờ cái gì?
Thy Mai vừa nói vừa khóc:
- Anh nói như vậy có nghĩa là anh đã thay đổi rồi, có phải vì con nhỏ đó mà anh phủ nhận mối quan hệ giữa chúng ta hay không?
Thiên cáu lên, anh không thể hiểu Thy Mai đang nói gì:
- Này, cô muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi, đừng có mà nói bóng nói gió rồi đổ lỗi cho người khác như thế.
Thy Mai gằn giọng:
- Em không nói bóng nói gió mà em nói thẳng, có phải anh đã yên Minh Phương hay không?
Thiên hơi khựng lại, chuyện bí mật của anh tại sao cô ta lại biết thế nhỉ? Nhưng tại sao anh lại phải thú nhận sự thật với cô ta nhỉ? Nghĩ thế, Thiên nhấn mạnh từng tiếng:
- Chuyện tôi yêu ai cô không cần phải biết, chỉ biết là cô đừng có nói nhăng nói cuội như thế nữa là được rồi.
Thy Mai lại khóc:
- Em không nói nhăng nói cuội mà em nói sự thật. Anh đã không coi em là bạn gái của anh từ khi có con nhỏ đó xuất hiện, có phải không?
Bây giờ thì Thiên thật sự ngạc nhiên. Cô ta đang nói điên gì thế nhỉ? Anh đã coi cô ta là bạn gái từ bao giờ mà bây giờ lại nhận như thế? Hèn gì mà cô ta cứ coi như mình là độc tôn ở nơi này và lấn lướt những người khác. Từ trước tới nay, Thiên cũng thấy Thy Mai thường hay theo vào phòng làm việc của anh và cũng hay đòi hỏi để anh phải chiều ý. Thế nhưng anh cũng chỉ nghĩ một cách đơn giản vì cô là người phụ nữ duy nhất ở đây nên có thêm một chút nhõng nhẽo như thế. Vì vậy mà anh cũng thường làm theo ý cô ta với tính cách của một anh chàng galan. Không ngờ lại gây ra hiểu lầm trầm trọng đến như vậy?
Không được! Thiên tự khẳng định trong lòng. Không thể để cô ta cứ mãi ảo tưởng mà hiểu lầm như thế. Chuyện của anh, anh còn chưa nói được với người con gái anh yêu cơ mà. Để xảy ra chuyện hiểu lầm này nữa thì chắc là sẽ không bao giờ anh có cơ hội nữa.
Nghiêm nét mặt, Thiên nói chậm từng tiếng với Thy Mai:
- Mai à, cô hiểu lầm quá rồi đó. Hãy nhìn lại thực tế đi. Tôi chưa bao giờ nói yêu cô cũng như chưa bao giờ coi cô là bạn gái của tôi cả. Đơn giản cô chỉ là một người bạn học cũ và là một cộng sự với tôi thôi. Vì thế mà cô đừng ảo tưởng như thế nữa.
Thy Mai khóc lóc:
- Bây giờ thì anh nói như thế, nhưng trước kia thì anh đã nói em là bạn gái của anh và cả hai chúng ta cùng xây dựng cái công ty này cơ mà.
Thiên ngán ngẩm lắc đầu:
- Cô là một người bạn như những người bạn khác của tôi, tôi nhắc lại một lần nữa như thế. Còn chuyện tôi rủ cô cùng xây dựng công ty này thì đó là chuyện làm ăn, cô đừng lẫn lộn chuyện nọ với chuyện kia như vậy chứ.
Thy Mai lắc đầu nguây nguẩy:
- Em không biết, nếu như anh nói như thế thì em sẽ rút cổ phần lại chứ không làm việc với anh nữa đâu. Em không thiếu thốn gì mà phải lăn thân đi làm như thế, em chỉ làm việc với anh vì em nghĩ rồi chúng ta sẽ là người một nhà mà thôi.
Thy Mai nói như thế vì cô biết Thiên sẽ không dám để cô nghỉ việc, vì anh vẫn chưa rành rẽ được những thủ tục hành chính là bao nhiêu. Mà như thế thì mọi hoạt động của công ty sẽ bị ngừng lại nếu như không có cô. Lại còn chuyện cô đòi rút cổ phần ra nữa chứ, một số tiền lớn như thế thì làm sao anh có khả năng chi trả cho cô ngay được. Vì Thy Mai biết, lợi nhuận ở đây chưa được bao nhiêu.
Vậy thì Thiên sẽ còn cần cô, sẽ không chịu để cô nghỉ việc. Và đó sẽ là điều kiện để Thy Mai ra yêu sách với anh. Trước mắt là cô sẽ bắt anh phải đuổi Minh Phương trước đã, rồi sẽ tới Nam, cái tên đàn ông hay kiếm chuyện với cô nhất.
Thy Mai đang hí hửng trong lòng với "sáng kiến cao siêu" của mình thì Thiên đã gật đầu nói với cô:
- Được, nếu cô muốn rút cổ phần thì tôi sẵn sàng chi trả cho cô ngay, nhưng cô phải nhớ là chưa tới thời hạn thì không thể tính tiền lãi được đâu nhé.
Thy Mai không thể nào ngờ được Thiên lại dễ dàng chấp nhận ý kiến của cô như thế, vì vậy mà cô ngỡ ngàng khi thấy mình đã hố rất nặng rồi. Nhưng lỡ rồi, đã nói ra rồi thì không thể nói lại được nữa rồi. Đành phải đi theo cho tới cùng mà thôi. Thy Mai lắc đầu:
- Em không cần tiền lời của anh, chỉ cần trả vốn lại cho em thôi. Nhưng em nói trước, khi nào em nhận lại tiền của em thì coi như mọi chuyện ở đây em không dính dáng vào nữa, anh đừng có làm phiền em đó.
Thiên gật đầu:
- Cô cứ yên tâm, làm không được thì tôi dẹp tiệm chứ không kiếm cô đâu.
- Vậy thì anh chuẩn bị đi, ngay chiều nay em sẽ lấy tiền.
Thy Mai tung ra một đòn mà cô cho là quyết định, bởi vì trong nửa ngày thì chắc chắn là anh không thể lo được rồi. Thy Mai không ngờ anh gật đầu một cách dễ dàng:
- Được, cô muốn lấy giờ nào thì tôi sẽ trả cho cô giờ đó. Nhưng cô phải chuẩn bị đầy đủ hồ sơ để bàn giao lại công việc cho tôi đã.
Thy My đứng lên:
- Chuyện đó thì anh khỏi lo, em sẽ bàn giao ngay chiều hôm nay. Còn bây giờ thì em về đây!
Nói xong, Thy Mai đùng đùng đi ra khỏi phòng. Thấy mọi người đang cắm cúi làm việc như không thèm để ý đến cô, Thy Mai "hứ" lên một tiếng thật to rồi ngoe nguẩy đi về.
Thiên lững thững đi ra, anh ngồi xuống chiếc ghế nơi chiếc bàn trống còn lại rồi thở ra một tiếng. Minh Phương ngước lên nhìn anh một cái thật nhanh rồi lại cúi xuống với công việc của mình. Thiên bật cười:
- Em muốn hỏi gì anh thì hỏi đi, đừng có nhìn như thế!
Minh Phương cũng cười, nhưng rồi cô nghiêm mặt ngay.
- Chị Thy Mai sao lại về vậy anh? Chị ấy giận à?
Thiên gật đầu:
- Không những giận mà còn rất giận nữa kìa.
Minh Phương kêu lên:
- Sao chị ấy lại giận anh?
Vẫn với cái giọng tưng tửng, Thiên lại nói:
- Không phải chỉ giận riêng anh mà là giận tất cả mọi người ở đây đấy.
- Sao thế? Em có làm gì cho chị ấy giận đâu?
Nam chen vào mặc dù anh vẫn nhìn vào máy của mình:
- Khi người ta đã muốn giận thì dù em không làm gì người ta cũng giận, hiểu chưa?
Thiên quay sang trách bạn:
- Mày cứ hay gây với cô ấy làm tao thật khó xử. Khi nãy cô ấy đòi tao phải bắt mày xin lỗi cô ấy. Tao không chịu thế là sinh chuyện khiến cô ấy đòi cổ phần lại và nghỉ luôn.
Nam cười:
- Thì cho bà ấy nghỉ luôn, khỏi nghe cằn nhằn càng khỏe chứ có sao đâu. Mày đi suốt, nên không biết chứ ở đây tụi tao điếc tai vì bà ấy đấy. Nhất là Minh Phương, mới vào làm có mấy ngày mà đã là nạn nhân thường xuyên của bà ấy đấy.
Thiên nhìn Minh Phương bằng ánh mắt chê trách:
- Sao em không nói cho anh biết mà lại im lặng chịu đựng thế? Cái tính gai góc của em đâu rồi?
Huy điềm đạm lên tiếng:
- Thì cũng tại Minh Phương sợ mày khó xử nên mới chịu nhịn như thế chứ gì. Ở đây ai mà không nghe bà ấy nói mày là người yêu bà ấy.
Thiên giơ hai tay lên trời tỏ ý đầu hàng:
- Tao cũng chịu thua luôn, khi nãy cũng bù lu bù loa một hồi về chuyện đó. Tao mới làm cho một trận nên sẵn đang tức liền hăm đòi lại cổ phần và nghỉ luôn.
Nam cười khẩy:
- Vậy rồi mày chịu thua à?
Thiên thở ra:
- Làm sao lại có chuyện chịu thua ở đây. Tao đồng ý ngay cho nên cô ấy mới ra về đấy chứ và nói là chiều nay sẽ nhận lại tiền và nghỉ hẳn. Thật cũng không biết tính sao bây giờ?
Vinh góp ý:
- Cổ phần của Thy Mai cũng đâu có nhiều, nếu mày không đủ sức trả thì tụi tao góp với mày.
Thiên xua tay:
- Chuyện đó thì không lo, tao còn một ít tiến, chắc cũng đủ để trả cho Thy Mai. Có điều là nếu tháng này chậm lương vì chưa nhận được hợp đồng mới thì tụi mày đừng có kêu ca nhé.
Nam kêu lên:
- Chuyện đó thì mày cứ yên tâm, tui tao OK ngay. Nhưng mà này còn lo chuyện gì nữa?
Thiên thở dài:
- Thế công việc của Thy Mai thì ai làm bây giờ?
Lại Nam cũng kêu lên:
- Thì tụi tao ráng thêm mỗi thằng một chút, có sao đâu. Cái bà ấy cứ õng ẹo chứ làm được bao nhiêu việc đâu nào.
- Chuyên môn thì tụi mày là nhất rồi, nhưng còn các thủ tục hành chính thi ai làm được bây giờ? Ngay cả tao cũng không rành lắm, đó mới là chuyện mà tao lo lắng đây.
Minh Phương rụt rè lên tiếng:
- Để em thử làm xem, ở công ty cũ em cũng lo các thủ tục hành chính đấy.
Thiên ngẩn ra nhìn Minh Phương, rồi anh vỗ tay:
- Ừ nhỉ! Vậy mà anh quên mất. Thôi thế là yên rồi, không có gì phải lo lắng nữa hết. Mọi người tiếp tục làm việc đi thôi.
Nam cười, anh nháy mắt với hai anh chàng còn lại:
- Minh Phương lên làm thay chỗ của Thy Mai thì phải lãnh luôn chức vụ Phó Giám đốc rồi…
Vinh cũng tán thành ngay ý kiến của Nam:
- Đúng đó, phải vậy thôi.
Minh Phương nhìn mấy anh chàng với vẻ đề phòng khi thấy những nụ cười thấp thoáng trên môi họ:
- Mấy anh nói vậy là nghĩa làm sao?
Thiên cười to:
- Nghĩa là em phải khao họ một chầu đó, hiểu chưa?
Minh Phương cong môi:
- Thôi đi, đừng có kiếm chuyện để moi túi em đi, em chưa lãnh lương mà.
- Vậy thì giám đốc chi cũng vậy thôi mà.
Lại cũng là Vinh, cái anh chàng ít nói nhất trong bọn. Thiên cười:
- Được rồi, các cậu đừng kiếm chuyện nữa. Tôi đãi cơm trưa, được chưa?
Tiếng cười vỡ ra thật ồn, mấy anh chàng hể hả nhìn nhau với nụ cười đầy ẩn y.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên