Ta có thể vượt qua những khó khăn có thật, chứ không thể vượt qua những khó khăn tưởng tượng.

Theodore N. Vail

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
inh Phương!
Tiếng gọi thật quen vang lên ngay sau lưng Minh Phương khiến cô không thể nào tránh né được nữa. Cô đành phải quay lại và cười gượng với bạn:
- Mày đi đâu vậy Khanh?
Hồng Khanh quơ tay một vòng:
- Vào đây thì chỉ mua sắm thôi chứ còn làm gì nữa! Mày mua gì đó?
Hai cô gái đang đứng trong khu bán mỹ phẩm cao cấp của một siêu thị lớn trong thành phố, Minh Phương giơ ra cho bạn coi cây son Avon cô đang cầm trên tay:
- Tao định mua một ít mỹ phẩm, mày coi màu này có đẹp không?
Mở cây son ra coi, Hồng Khanh gật đầu:
- Màu này đang thịnh lại cũng hợp với mày, mua được đấy.
Minh Phương rút tiền ra trả, và cô lại hỏi:
- Mày có mua gì không?
Hồng Khanh lắc đầu:
- Buồn buồn thì đi dạo chơi thôi chứ tao cũng không định mua gì. Mày mua xong chưa?
Minh Phương gật đầu:
- Rảnh thì tao cũng chỉ đi dạo vài vòng thế thôi chứ cũng không cần mua lắm. Mày hỏi như thế để làm gì?
- Tụi mình đi uống nước chơi, lâu quá tao không gặp mày rồi.
Minh Phương ngần ngừ một chút, thật lòng thì cô cũng không hào hứng cho mấy với cuộc gặp gỡ này. Nhưng Hồng Khanh là bạn thân của cô, không có lý do nào mà không gặp nhau được. Dù cho có chuyện gì xảy ra chăng nữa thì cô và Hồng Khanh vẫn là bạn tốt của nhau cơ mà, vì xét cho cùng ra, bạn cô đâu có lỗi.
Minh Phương hỏi bạn:
- Vậy mình đi đâu bây giờ?
- Chỗ nào mà không được, cái chính là tụi mình kiếm chỗ ngồi nói chuyện. Khanh có chuyện muốn hỏi Phương.
Làm sao mà Minh Phương lại không biết Hồng Khanh muốn hỏi gì, nhưng cô không thể tránh né được một lần gặp gỡ như thế này. Thôi thì nói chuyện với Hồng Khanh, còn dễ chịu hơn là gặp Chương. Và như thế, cô sẽ không phải nghe những hồi chuông điện thoại réo dài của anh nữa. Minh Phương nắm tay Khanh cùng bước đi, hai cô gái kéo nhau vào một tiệm kem. Gọi nước xong, Hồng Khanh hỏi ngay:
- Sao tự nhiên Phương lại nghỉ việc ở chỗ anh Chương vậy?
Minh Phương tránh né:
- Đâu mà tự nhiên, Phương có làm đơn xin nghỉ đàng hoàng mà.
- Nhưng mà Phương nghỉ một cách đột ngột như vậy thì làm sao? Anh Chương nói là tình cảm hai người đang tốt đẹp, tại sao Phương lại bất ngờ tránh mặt anh như thế?
Minh Phương cúi mặt, giọng cô buồn buồn:
- Cũng phải có lý do thì Phương mới làm như thế chứ.
Hồng Khanh không phải là cô gái đần độn, vì thế cô hỏi ngay:
- Có phải là tại chuyện anh Chương và Thoại Hà không?
Minh Phương lặng thinh không đáp, Hồng Khanh lại nói tiếp:
- Phương đừng hiểu lầm anh Chương, anh ấy không có ý gì với cô ta đâu. Chỉ tại ba tao là bạn của ba cô ta nên hai người hứa hẹn gì đó. Vì thế mà cô ta cứ bám theo anh Chương với sự hỗ trợ của ba tao, nhưng anh ấy đang chống lại ba tao cũng vì chuyện này đó.
Minh Phương gật đầu, cô khẽ khàng đáp:
- Chuyện này thì tao biết rồi, anh Chương đã nói cho tao nghe.
Hồng Khanh nóng nảy lắc tay bạn:
- Vậy thì tại sao mày còn giận? Tại sao mày lại tránh mặt anh Chương?
Minh Phương lắc đầu:
- Tao không tránh mặt anh Chương mà chỉ là vì tao không muốn gặp anh ấy nữa thôi.
- Thế mày không muốn gặp anh ấy đến bao giờ?
Hồng Khanh lại hỏi, Minh Phương trả lời vắn tắt:
- Mãi mãi.
Hồng Khanh tròn xoe hai mắt nhìn bạn, cô không nghĩ là Minh Phương lại giận anh cô đến cỡ đó. Nhưng vốn biết tính bạn, cô biết là phải có một chuyện gì đó xảy ra, bạn cô mới biết là phải có một chuyện gì đó xảy ra, bạn cô mới có thái độ như thế. Từ trước tới nay, Minh Phương vốn điềm đạm và tốt nhịn cơ mà, huống gì đây lại là người mà nó yêu thương thì chẳng lẽ nó lại giận một cách vô cớ mà nặng nề đến thế sao?
Không phải là như thế. Nhất định là đã có chuyện gì đó xảy ra. Anh Chương của cô lẽ nào lại xúc phạm tới Minh Phương nặng đến nỗi nó không thể tha thứ được? Vì Hồng Khanh cũng là người hiểu anh mình nhất cơ mà. Thậm chí một lời xúc phạm đến người khác anh cũng không thể làm, vậy chẳng lẽ lại làm tổn thương đến chính người anh ấy yêu hay sao?
Càng nghĩ, Hồng Khanh càng thấy rối rắm trong đầu. Thật không thể nào hiểu nổi hai người này nữa. Vừa mới biết được hai người yêu nhau, chưa kịp mừng thì đã lại thấy họ xa nhau. Mà xa nhau vì một lý do nào đó thì nhân vật chính thứ nhất là Minh Phương lại không chịu nói, còn nhân vật chính thứ hai là Chương thì lại không hề biết một tí gì.
Hồng Khanh đã định thôi không hỏi nữa khi thấy Minh Phương không muốn nói, nhưng nhớ lại hình ảnh thiều não của anh mình trong những ngày qua khi vắng bóng Minh Phương khiến cô lại không thể lặng im. Hồng Khanh cương quyết hỏi cho ra chuyện:
- Phương à, mày có còn coi tao là bạn của mày nữa hay không?
Biết ý của bạn, nhưng Minh Phương vẫn gật đầu:
- Đương nhiên mày là bạn thân nhất của tao rồi.
- Thế tại sao mày không nói cho tao biết chuyện gì đã xảy ra?
Minh Phương lắc đầu:
- Tao không thể nói được đâu, mày đừng ép tao!
Hồng Khanh trầm giọng:
- Phương à, từ hồi nào tới giờ tao với mày có giấu nhau chuyện gì bao giờ đâu. Tất cả mọi điều dù vui hay buồn, dù khó chịu tới đâu thì tao và mày cũng đều kể hết cho nhau nghe mà. Ngay cả những chuyện không vui trong gia đình mày, mày cũng có giấu tao bao giờ đâu. Tại sao lần này mày lại đối xử với tao như thế?
Minh Phương tần ngần nhìn bạn khi những điều Hồng Khanh vừa nói đều đúng. Nhưng cô có thể nói ra được không khi mà những điều đó có thể làm cho bạn cô khó xử với gia đình. Và nhất là Chương, khi biết được điều đó thì anh sẽ nghĩ sao?
Biết Minh Phương đang phân vân, Hồng Khanh lại thúc hối:
- Phương à, dù có khó nói tới cỡ nào chăng nữa thì chẳng lẽ mày lại không nói được với tao hay sao? - Một tia sáng chợt lóe lên trong đầu Hồng Khanh, cô vội vã nói tiếp - Đúng rồi, chắc là ba mẹ tao đã làm gì mày rồi nên mày mới khó nói như thế, phải không? Vậy thì được rồi, mày không nói thì tao cũng sẽ có chỗ để hỏi.
Biết là không thể giấu cô bạn thông minh của mình được rồi, Minh Phương đành phải nói ra. Nhưng cô giao hẹn:
- Thôi được, tình hình này thì tao không nói chắc là không được rồi, phải không? Nhưng mày phải hứa với tao là không được nói cho anh Chương biết mới được.
Hồng Khanh phản đối:
- Sao tao lại không thể nói khi mà chuyện của anh ấy mà anh ấy lại không hề biết một tí gì?
Lần này thì Minh Phương không nhượng bộ:
- Nếu như thế thì tao sẽ không nói nữa.
Hồng Khanh nhìn chằm chằm vào mắt Minh Phương, cô cũng đáp trả lại bạn bằng ánh mắt cương quyết không kém. Cuối cùng, người nhượng bộ là Hồng Khanh. Cô đành phải gật đầu khi thấy Minh Phương không chịu thua mình:
- Thôi được, không nói thì không nói. Mày nói đi!
Thấp giọng xuống, Minh Phương bắt đầu kể:
- Hôm nọ bác trai gọi tao tới nhà…
Hồng Khanh nóng nẩy cắt ngang lời bạn:
- Bữa nào? Sao tao không biết?
Minh Phương cau mày:
- Mày đừng có nóng nảy như thế có được không? Phải để yên tao nói cho mà nghe chứ!
Hồng Khanh vội gật đầu lia lịa:
- Thôi được, tao sẽ im lặng. Mày nói tiếp đi!
Minh Phương lại tiếp:
- Bữa đó tao nhớ là mày đi học Anh văn, còn anh Chương thì đi xuống miền Tây chưa về. Vì thế khi bác gọi thì tao cũng ngại lắm, nhưng nghĩ là phải có chuyện quan trọng thì bác mới gọi như thế nên tao cũng đến. Hôm đó, không cần phải rào đón gì cả mà ba mày đã nói thẳng với tao là đừng có đeo bám anh Chương nữa vì anh ấy sắp cưới vợ rồi.
Hồng Khanh trợn mắt, cô như không tin những lời cô vừa nghe Minh Phương nói là sự thật:
- Ba tao đã nói với mày như thế? Sao ba tao lại có thể vô lý như thế được!
Minh Phương hỏi lại bạn:
- Mày nói chuyện gì là vô lý? Chẳng lẽ chuyện anh Chương sắp cưới vợ lại là không thật hay sao?
Hồng Khanh mạnh mẽ gật đầu:
- Tất cả những điều ba tao nói đều là vô lý, tại sao lại nói là mày đeo bám anh Chương được? Hai người yêu nhau thì không thể nói như thế. Còn chuyện anh Chương sắp cưới vợ thì lại càng vô lý hơn nữa khi mà đó chỉ là ý kiến của ba tao, anh ấy đâu có bằng lòng. Thế mà tại sao ba tao lại có thể nói như thế với mày nhỉ?
Minh Phương hiểu sự tức giận của Hồng Khanh cũng chỉ vì bạn cô quá yêu mến bạn. Nhưng liệu điều đó có thể làm được gì nữa đây khi mà bạn cô không thể nào chống đối lại chính ba mình. Cô trầm tĩnh nói với bạn:
- Khi người ta muốn đạt được mục đích, người ta có thể làm bất cứ điều gì. Huống hồ gì đây chỉ là những lời nói thì có hại gì đâu?
Hồng Khanh cãi lại:
- Sao lại không hại? Còn anh Chương thì cũng thế thôi, tự tao cắt đứt với anh ấy sẽ làm cho anh ấy chóng quên tao. Như thế anh ấy sẽ vui vẻ nghe lời ba mày, vậy là tốt cho cả hai người chứ sao.
- Sao lại là tốt? Anh Chương có chịu nghe lời ba tao đâu? Mà mà gặp anh ấy bây giờ mới thấy anh ấy chán đời tới mức nào.
Minh Phương biết là Hồng Khanh đang tìm cách thuyết phục mình, nhưng cô không thể làm cách khác được khi mà người phản đối cô lại là ông Khiêm. Và lại, ông ta đã xúc phạm tới cô rất nặng nề. Vậy thì cắt đứt là hay hơn cả chứ đã như thế thì làm sao có thể là người một nhà với nhau được khi mà trong lòng ông Khiêm đã có sự khinh bỉ dành cho cô, và đối với cô thì sự tôn kính ông cũng chẳng còn.
Nắm tay bạn, Minh Phương trầm giọng:
- Khanh à, tao biết là mày rất quý tao. Nhưng mà mày hiểu cho tao, tao không thể làm gì khác hơn được đâu, khi mà bác trai đã có cái nhìn lệch lạc về tao. Mà tao thì không muốn người khác coi thường mình đâu.
Hồng Khanh buồn bã nhìn bạn, cô biết là Minh Phương đã quyết. Mà như thế thì cũng có nghĩa là anh trai cô sẽ chẳng lay chuyển được bạn cô nữa đâu. Không lạ gì tính cha, Hồng Khanh hiểu là ông đã nói một cái gì đó xúc phạm đến Minh Phương nên bạn cô mới cư xử như thế. Thôi thì đành vậy chứ biết sao bây giờ. Có lẽ rồi thời gian cũng giúp cho anh cô và Minh Phương quên lãng mà thôi.
Nắm tay bạn, Hồng Khanh gật đầu:
- Mày nói vậy thì tao hiểu rồi, tao cũng không ép mày nữa đâu. Mà này, bây giờ mày có đi làm ở đâu chưa?
Minh Phương gật đầu:
- Tao cũng có việc làm rồi, hôm nay là chủ nhật nên mới rảnh chứ ngày thường phải đi làm suốt thôi.
- Vậy mày cho tao địa chỉ để thỉnh thoảng tao ghé chơi với mày.
Suy nghĩ một chút, Minh Phương gật đầu:
- Được, nhưng nhớ là không cho anh Chương biết đấy nhé.
Hồng Khanh bật cười:
- Đề phòng kỹ thế? Cứ yên tâm, tao không nói đâu.
Hai người bạn chia tay nhau trong sự cảm thông, nhưng cả hai đều không thấy lòng thanh thản. Vì mỗi người trong họ đều có một nỗi niềm riêng, nhưng tâm trạng của mỗi người đều không giống nhau.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên