Thất bại lớn nhất của một người là anh ta không bao giờ chịu thừa nhận mình có thể bị thất bại.

Gerald N. Weiskott

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ưa Minh Phương vào một căn phòng khá đông người, Thiên gọi người phụ nữ ngồi ở chiếc bàn trong cùng:
- Thy Mai à, tôi đưa nhân viên mới đến đây. Bạn ra nhận đi!
Thy Mai đứng lên, cô tươi cười nhìn Minh Phương:
- Em gái anh Thiên đây hả? Xinh gái quá ha!
Thiên chưa kịp nói gì thì một anh chàng đeo chiếc kính cận dày cộp đang làm việc trước máy vi tính cũng chen vào:
- Thiên ơi, tao đăng ký làm em mày nghe.
Lại một anh chàng khác lên tiếng:
- Thằng Nam không đủ tiêu chuẩn đâu, chỉ có Huy tao mới được thôi Thiên ơi.
Mấy giọng cười cùng trỗi lên như muốn phá tung cả căn phòng khiến Minh Phương ngượng ngùng. Bất giác cô lùi lại một bước như muốn nép và Thiên để tránh né. Thiên xua tay:
- Thôi đi, mấy thằng khỉ đột. Tụi mày mà chọc em gái tao là có chuyện đó nha.
Một anh chàng có mái tóc dài như nghệ sĩ gõ nhẹ tay lên mặt bàn, nói bâng quơ:
- Từ hồi nào tới giờ tao có nghe nói là thằng Thiên có em gái đâu nhỉ? Sao bây giờ lại có cô em gái xinh đẹp cực kỳ như thế này?
Lại cũng anh chàng đeo mắt kính lên tiếng:
- Đâu phải chỉ có thằng Vinh là không biết, tụi tao cũng đâu có nghe đâu. Nay xuất hiện thi chắc là anh em thời Âu Cơ quá à.
Những giọng cười lại vỡ ra, Thy Mai hét to:
- Mấy ông này cứ ồn ào những chuyện không đâu không à, lo làm việc đi. Để cho người lớn nói chuyện.
Anh chàng tóc dài tên Vinh nhún vai một cái:
- Vậy thì không dám làm phiền chị Hai rồi. Thôi làm việc đi tụi bay.
Thy Mai lườm ngang một cái, rồi cô quay sang Minh Phương:
- Em vào đây với chị, cứ mặc kệ mấy tên con trai đó đi. Anh Thiên định giao cho cô ấy việc gì đây?
Thiên lắc đầu:
- Giao việc thì nhờ Mai vậy, Minh Phương tốt nghiệp kinh tế và cũng khá về vi tính văn phòng đấy.
Thy Mai cười vui vẻ:
- Vậy thì chưa lập trình được đâu nhỉ, chắc là chỉ giao cho việc nhập tư liệu được thôi.
Thiên dễ dãi:
- Thì tôi đã nói là tùy Mai rồi mà, Mai cứ tùy theo khả năng của Minh Phương mà giao việc - Quay sang Minh Phương, anh tiếp - Em vào làm việc với chị Mai, có gì không hiểu thì cứ hỏi chị với mấy anh trong này. Tụi nó coi vậy chứ không có ý gì đâu.
Minh Phương gật đầu. Qua phút lúng túng, cô đã lấy lại được sự tự tin của mình. Cô nói với Thiên:
- Anh cứ yên tâm, tôi sẽ cố gắng.
Thy Mai nói với Minh Phương:
- Em vào đây, chị sẽ hướng dẫn cho.
Thiên gật gật đầu với Minh Phương như để khuyến khích cô. Nhưng cô chưa kịp bước đi thì Thy Mai đã lại quay sang nói với Thiên:
- Anh Thiên nè, hồi nãy có ông Lưu gôi điện kiếm anh đó.
Thiên nhíu mày:
- Kiếm làm gì?
Thy Mai lắc đầu:
- Không biết, chỉ nghe ông ấy nói là có chuyện cần lắm. Ông ấy bảo anh gọi lại cho ông ấy.
Thiên lắc đầu:
- Chuyện nào của ông ấy mà chẳng cần, thôi cứ kệ Ông ta đi. Tôi phải lo mấy chuyện khác đã.
Nói xong, Thiên đi thẳng vào căn phòng phía trong. Thy Mai cũng vội bước theo anh để mặc Minh Phương đứng lơ ngơ giữa phòng. Nam gọi cô:
- Em lại ngồi đây chơi một lúc đã Phương ạ, cái bà đó mà vào đó thì không ra liền đâu. Bà ấy phải kiếm năm điều bốn chuyện mà nói đã rồi mới ra đó.
Vinh la bạn:
- Mày nhiều chuyện quá chừng, đừng để Minh Phương có ấn tượng không tốt chứ.
Nam lại nhún vai một cái:
- Không nói thì trước sau gì Minh Phương cũng biết, nói trước để cô ấy khỏi ngỡ ngàng thôi mà.
Ngồi xuống chiếc ghế trước bàn làm việc của Nam, Minh Phương hỏi nhỏ:
- Chị ấy làm gì ở đây vậy hở anh?
- Phó giám đốc hành chánh, nhưng oai như một sếp lớn vầy.
- Anh nói như vậy nghĩa là sao?
Minh Phương lại thắc mắc, Nam lắc đầu:
- Anh không nói nữa đâu kẻo lại bị cho là nhiều chuyện. Cứ từ từ, em chỉ cần làm việc ở đây vài hôm là sẽ biết thôi mà.
Minh Phương đưa mắt nhìn quanh, căn phòng không quá rộng mà đã kê tới năm chiếc bàn làm việc. Trên mỗi chiếc bàn đếu có một cái máy vi tính, và hầu hết các chiếc máy đó đều đang làm việc. Ba anh chàng thanh niên trạc tuổi Thiên, ai nấy đều có vẻ làm việc thực sự chứ không phải chỉ làm cho có như ở những công ty khác.
Bên trong căn phòng này lại còn một căn phòng khác mà hồi nãy Thiên và Thy Mai đã vào đó. Cô lại hỏi Nam:
- Công ty này có bao nhiêu nhân viên hở anh?
Nam khoa tay một vòng:
- Đây là tất cả.
Chiếc miệng Minh Phương bỗng nhiên tròn vo ra, và hai mắt cô thì mở to hết cỡ:
- Chỉ… chỉ có bấy nhiêu người thôi ư?
Nam cười như giễu cợt:
- Chứ em còn muốn bao nhiêu người nữa? Bấy nhiêu người mà đã trả lương không muốn nổi rồi đấy, cô em. Cho em biết nhé, mỗi tháng trong bọn anh đều là chuyện gia cả đấy em ạ.
Minh Phương lại hỏi một câu hỏi thật… ngớ ngần:
- Thế… lương các anh cao lắm à?
Nam ngừng tay làm việc, anh chăm chú nhìn Minh Phương:
- Thế thằng Thiên không nói cho em biết gì về hoạt động ở đây à?
Minh Phương lắc đầu, Nam lại hỏi tiếp:
- Anh em gì lạ thế? Không biết gì về công việc của nhau cả là sao? Thế em đến đây để làm gì?
Minh Phương thành thật trả lời:
- Chắc là vì thấy em thất nghiệp nên anh Thiên bảo em đến đây làm. Hôm trước em có nhập tư liệu giúp anh ấy một lần nên anh ấy bảo có thể có việc cho em làm.
Nam thở ra một cái:
- Vậy mà anh cứ ngỡ…
Đột nhiên, anh buông lửng câu nói rồi lại nhìn Minh Phươgn chăm chú, ánh mắt anh ta như muốn đọc hết những gì trong đầu cô:
- Thế… em có phải là cô gái ở chung nhà với nó không?
Minh Phương chợt đề phòng, anh ta hỏi như thế là có ý gì nhì? Và tại sao Nam lại biết cô và Thiên ở chung một nhà? Có bao nhiêu người đã biết như anh ta?
Minh Phương e dè hỏi lại Nam khi thấy anh ta đang nhìn mình như chờ đợi câu trả lời:
- Tại sao anh lại hỏi như thế?
Nam cười nhẹ:
- Vì anh là bạn thân của nó, anh biết là nó không hề có một cô em gái nào cả. Và anh cũng biết qua về gia đình của nó từ trước tới giờ.
Minh Phương im lặng không nói gì thêm, cô thật sự thấy ngại khi có người biết rõ hoàn cảnh gia đình của mình, tuy rằng sự hiểu biết đó là do thông qua một người khác.
Biết Minh Phương không thích đề cập đến vấn đề này, Nam vỗ nhè nhẹ lên bàn tay cô đang để trên bàn:
- Em đừng suy nghĩ nhiều, thằng Thiên không có ý gì khi nói chuyện với anh như thế đâu. Nó quý em lắm đấy.
Minh Phương không nói gì, cô có cảm tưởng là mọi người trong phòng này đều biết rõ về cô, trong khi cô thì lại chẳng biết một tí gì về họ cả. Cái ý nghĩ ấy làm cô đột nhiên thấy mình phải cẩn thận, không khéo thì cô sẽ làm trò cười cho họ mất thôi.
Thiên đã từ phòng trong đi ra, anh hỏi to:
- Thằng nam đã giở trò tán tỉnh Minh Phương đấy à? Phương à, em phải cẩn thận với cái thằng này đấy nhé, nó nổi tiếng là đào hoa đấy.
Nam chưa kịp nói gì thì Huy đã lại lên tiếng:
- Đã bảo là tao đăng ký rồi mà còn không chịu duyệt. Cứ giao cho tao là chắc ăn, tao là thằng hiền lành nhất xứ đấy.
Thiên lắc đầu:
- Làm việc đi mấy cha, Minh Phương không tiêu thụ nổi cái lối nói giỡn của mấy cha đâu. Cha nào mà chọc cho cô bé khóc là tao đấm cho đấy nhé.
Thy Mai đứng sau lưng Thiên, cũng nói theo anh?
- Mấy ông tướng này chỉ giỏi trêu ghẹo người khác chứ đụng chuyện thì cũng nhát gan như ai vậy. Phương à, ở đây chỉ có hai chị em mình là nữ, em cứ yên tâm theo chị bảo đảm là không một tên nào dám đụng tới em đâu.
Nam kê nhẹ Thy Mai một câu:
- Em theo chị Mai làm việc thì được nhưng đừng có theo chị ấy cái tính ngang như cua và thích làm lớn nhé. Em hãy cứ làm em út ở đây thì sẽ được mọi người cưng chiều và bảo vệ tối đa đấy.
Thiên nhìn Minh Phương:
- Phương ở lại đây làm việc nhé, trưa rồi anh đón.
Minh Phương vội nói:
- Buổi trưa tôi ở lại đây cũng được, anh không phải đón đâu.
Thiên lắc đầu:
- Không được, em ở lại đây thì lấy chỗ đâu mà nghỉ ngơi, mấy thằng quỷ sứ này nó chiếm hết mấy cái ghế rồi đó. Không nói lôi thôi gì nữa, mười một rưỡi anh sẽ đến đón, còn bây giờ anh phải đi công việc đã.
Thiên nói xing thì đi ngay, Thy Mai kéo tay Minh Phương:
- Em vào đây với chị để chị chỉ việc cho mà làm.
Đẩy cửa phòng phía trong, Thy Mai đưa Minh Phương vào. Tại đây chỉ có một chiếc bàn làm việc thôi nhưng lại có thêm một bộ salon. Thy Mai giải thích khi thấy Minh Phương cứ ngơ ngác nhìn:
- Trong này chỉ dùng để tiếp khách là chính chứ ít khi làm việc ở đây lắm. Ngồi ngoài kia có nhiều người vẫn vui hơn.
Kéo tay Minh Phương ngồi xuống chiếc ghế dài, Thy Mai thân mật nói với cô:
- Chị với anh Thiên thân nhau lắm, vì vậy em cứ coi chị như anh Thiên vậy chứ đừng có khách sáo nhé. Có gì không biết cứ hỏi chị, không cần phải ngại nghe không?
Minh Phương nhỏ nhẹ:
- Dạ, anh Thiên đã dặn em là có gì cứ hỏi chị và các anh.
Thy Mai thấp giọng:
- Công nhận là em xinh thật, mà em là em của anh Thiên như thế nào chứ hồi nào tới giờ chị có nghe anh Thiên nói là có em gái đâu?
Minh Phương bối rối mất một giây, nhưng rồi cô cũng có được cách trả lời:
- Mẹ em là dì của anh Thiên…
Thy Mai cười thật tươi:
- Hèn chi mà không nghe anh Thiên nhắc, đùng một cái anh ấy nói là đưa em gái đến đây làm. Em mà làm ở đây thì vui lắm, lương lại cũng không thấp như nơi khác.
Minh Phương gật đầu:
- Em nghĩ là anh Thiên luôn làm điều tốt cho em nên được bao nhiêu cũng không sao đâu chị ạ.
Thy Mai đứng lên, cô lại mở tủ lấy ra một xấp giấy tờ và trao cho Minh Phương:
- Em ra ngồi ở chiếc bàn trong cùng và nhập dữ liệu này vào máy đi, một lát anh Thiên sẽ về để làm tiếp.
Minh Phương cầm xấp giấy đứng lên mà trong lòng ngập đầy thắc mắc. Cái công ty này tại sao lại chỉ có bấy nhiêu người, và Thiên giữ vai trò gì trong đây nhỉ?
Buổi trưa khi Thiên đến, Minh Phương vẫn còn đang miệt mài với việc nhập tài liệu vào máy. Nghiêng đầu nhìn vào máy tính, Thiên nói với cô:
- Lưu lại đi Phương, tài liệu này cũng không gấp lắm đâu. Chiều rồi làm tiếp.
Minh Phương lật lật mấy tờ giấy:
- Còn có mấy tờ thôi mà. Làm ráng chắc cũng xong.
Thiên giơ chiếc đồng hồ trên cổ tay mình ra trước mắt Minh Phương:
- Thấy mấy giờ rồi không? Tới giờ ăn trưa rồi đó.
Minh Phương lại hỏi:
- Bây giờ mình về nhà hở?
Thiên lắc đầu:
- Về nhà thì xa và nắng quá, tụi mình ăn cơm ở gần đây thôi. Nhưng anh nói trước, ăn cơm bình dân thôi đấy nhé.
Không cần suy nghĩ thêm, Minh Phương đồng ý ngay. Vì cô cũng không thích về nhà, ngoài ra cô cũng muốn Thiên trả lời cho cô những điều thắc mắc nãy giờ mà không biết hỏi ai.
Suốt bữa cơm, Minh Phương lẳng lặng ăn. Nhưng ngay khi Thiên vừa ăn xong là cô nói ngay:
- Anh Thiên à…
Thiên nhướng nhướng mắt nhìn Minh Phương:
- Gì?
Minh Phương ngập ngừng:
- Tôi có một điều thắc mắc muốn hỏi anh…
- Thì Phương cứ hỏi đi…
- Thật ra… công ty này có phải là của anh không vậy?
Thiên bật cười:
- Thế Phương thấy thế nào?
Minh Phương thành thật:
- Theo tôi thấy thì như thế nhưng không nghe anh nói nên…
- Nếu Phương thấy sao thì cứ nghĩ như thế…
Minh Phương cong môi:
- Nhưng mà tôi muốn nghe anh xác nhận cơ.
Thiên gật đầu:
- Thì đúng là như thế, nhưng mà Phương đừng nói với ai nhé!
Minh Phương không hiểu ý Thiên:
- Anh nói vậy nghĩa là sao?
- Có nghĩa là việc làm này của anh chưa biết có thành công hay không, vì vậy mà anh không muốn ba anh biết - Thiên trầm giọng xuống như tâm sự - Phương biết đó, ba anh vẫn coi anh là một thằng lông bông, và ông muốn anh về công ty của ông để làm vì ông nghĩ anh không thể đứng vững được một mình. Vì thế, anh muốn chứng tỏ cho ông thấy khả năng của mình. Nhưng công việc này còn mới mẻ nên anh chưa muốn nói.
Minh Phương nhìn Thiên với vẻ thán phục:
- Vậy là từ hồi nào tới giờ mọi người cứ tưởng anh đi chơi nhưng lại là đang làm việc đó…
Thiên gật đầu, Minh Phương lại hỏi:
- Nhưng mà vốn đâu mà anh làm được?
Thiên cười nhẹ:
- Thật ra một công việc như thế này thì đâu cần tới nhiều vốn. Hồi ở bên kia, anh có để dành được một ít cũng tạm đủ.
Minh Phương tỏ ra hiểu biết:
- Vậy chị Mai có hùn với anh nên làm phó cho anh hở?
Thiên lắc đầu:
- Không phải, chỉ tại anh và tụi bạn chỉ biết về công việc mà không biết gì về các thủ tục nên mới nhờ tới cô ấy đấy chứ.
- Chị ấy là bạn của anh hở?
Thiên gật đầu:
- Bạn hồi trung học ấy mà. Nào, hết thắc mắc chưa?
Minh Phương gật đầu, Thiên lại tiếp:
- Vậy thì tới anh yêu cầu…
Minh Phương tròn mắt nhìn Thiên, anh cười cười nói tiếp:
- Vì tụi mình là anh em mà, nên Phương đừng xưng "tôi" với anh nữa nhé!
Minh Phương cong môi lên:
- Nhưng mà tôi gọi như vậy quen rồi.
Thiên lắc đầu:
- Quen cũng phải cố gắng để sử lại nếu Phương không muốn mọi người thắc mắc.
Thiên nói có lý quá làm Minh Phương không thể nào cãi được. Cô đành nhượng bộ:
- Nhưng mà phải từ từ mới sửa được chứ.
Lần này thì Thiên không nhượng bộ:
- Không được, chuyện này không có gì khó mà phải từ từ. Ngay bây giờ là phải gọi ngay.
Ánh mắt Thiên thật sắc nhìn thẳng vào mặt Minh Phương như muốn uy hiếp cô, Minh Phương chỉ còn biết càu nhàu cho đỡ tức:
- Đàn ông thì ông nào cũng vậy, chỉ thích được con gái gọi là anh…
Thiên bật cười, anh nheo mắt trêu Minh Phương. Lạ thay, bị bắt buộc như thế mà Minh Phương lại không thấy tức…
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên