Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18
huyện tình cảm của Chương và Minh Phương tưởng đâu như thế là tạm yên. Tuy không nói gì đến chuyện xảy ra hôm đó nữa nhưng Minh Phương trầm lặng hẳn.
Mỗi khi đến công ty, cô chăm chú và với công việc. Và khi tan sở, cô thường ra về trước giờ làm việc để không gặp Chương. Những câu chuyện phiếm trước đây thường xảy ra giữa hai người giờ hầu như không cờn nữa, vì ngay cả Chương, anh cũng có vẻ ngượng ngập trước mặt Minh Phương.
Minh Phương muốn mình có thời gian suy nghĩ, và ngay cả Chương cũng thế, cô muốn anh phải suy nghĩ thật thấu đáo việc của hai người. Minh Phương cũng thấy lạ cho mình khi trước một vấn đề nghiêm trọng như thế này, cô lại thấy mình bình thản quá đỗi. Dường như đây không phải là chuyện của cô mà là chuyện của một người khác vậy.
Vừa soạn xong một cái hợp đồng để chiều mai Chương làm việc với khách hàng, Minh Phương thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Ngày hôm nay thật là bận rộn, công việc thì cứ dồn dập mà Chương thì lại không có ở văn phòng. Anh đã đi xuống miền Tây vì một trục trặc nào đó trong việc sản xuất bao bì cho một công ty thủy sản. Và anh đã gọi điện về báo là sớm lắm thì cũng phải trưa mai anh mới có mặt ở công ty.
Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên làm Minh Phương giật mình. Bất giác cô ngước mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường, đã gần năm giờ rồi. Vậy mà ai lại còng gọi điện thế nhỉ? Họ không biết là đã hết giờ làm việc rồi ư? Hay là Chương lại gọi về từ miền Tây chăng?
Minh Phương ngần ngừ không muốn bắt máy, cô thật sự ngại ngần khi phải gặp một ai đó bây giờ dù là qua điện thoại. Nhưng rồi tiếng chuông điện thoại cứ giục giã khiến cô không thể làm theo ý muốn của mình được.
- Alô!
Minh Phương vừa lên tiếng thì từ đầu dây bên kia, một giọng đàn ông trầm trầm vang lên:
- Có phải là cô Phương đấy không?
Một giọng nói thật lạ, Minh Phương không biết là ai gọi đến mà lại biết đích danh cô như thế. Nhưng cô vẫn lịch sự trả lời:
- Vâng, tôi là Minh Phương ở công ty hóa nhựa đây ạ. Xin lỗi, ai đang ở đầu dây đấy ạ?
Giọng trầm trầm lại vang lên, lần này thì Minh Phương đã nghe thấy một chút âm hường quen thuộc:
- Là tôi, cha của thằng Chương đây!
Thì ra là ông Khiêm! Hèn chi mà Minh Phương thấy có một chút gì đó quen quen trong giọng nói của ông. Cũng chỉ vì đây là lần đầu cô nghe giọng của ông qua điện thoại nên mới không nhận ra ngay được. Thế nhưng ông ta gọi điện đến đây làm gì nhỉ? Tìm Chương chăng?
Nghĩ thế, Minh Phương vội trả lời:
- Vâng, chào bác! Anh Chương không có ở đây ạ! Anh ấy đi miền Tây đến mai mới về.
Ông Khiêm lại nói:
- Tôi biết điều đó, và tôi không tìm nó mà muốn tìm cô kìa.
Một cảm giác bất an xuất hiện trong đầu Minh Phương khi nghe ông Khiêm nói thế. Ông ta tìm cô làm gì nhỉ Một câu hỏi xuất hiện trong đầu Minh Phương nhưng cô không có thì giờ để tìm câu trả lời khi ông Khiêm đã lại hỏi tiếp:
- Hôm nay cô có bận gì không?
Minh Phương lắc đầu như đang nói chuyện với người trước mặt mình:
- Cháu không có việc gì đâu ạ!
- Thế thì hết giờ làm việc, cô ghé qua nhà tôi một chút nhé.
Minh Phương phân vân với lời mời bất ngờ này. Cô hỏi lại:
- Có chuyện gì thế ạ?
- Cũng có một chút chuyện tôi cần trao đổi với cô. Cô có thể ghé qua được không?
Minh Phương suy nghĩ và quyết định thật nhanh. Bất kể ông Khiêm muốn tìm cô vì chuyện gì, cô cũng không thể né tránh. Vì cô có thế né tránh mãi được hay không? Thôi thì cứ đối diện với ông ấy, chuyện gì thì cũng sẽ biết ngay thôi mà. Dù với lời mời này, Minh Phương có một cảm giác là không vui vẻ gì cho lắm.
Tuy vậy, cô vẫn nhận lời:
- Được ạ, thưa bác! Khoảng nửa tiếng nữa cháu sẽ tới đó ạ!
- Vậy thì tốt, tôi đợi cô.
Câu nói vừa xong, ông Khiêm đã cúp máy ngay. Minh Phương tần ngần nhìn chiếc ống nghe đang ở trên tay mình. Rồi nhún vai một cái, cô đặt chiếc ống nghe vào đúng vị trí của nó.
Cái đầu nhỏ bé của Minh Phương suy nghĩ rất căng, cô không hiểu ông Khiêm cho gọi cô tới nhà để làm gì, nhất là trong lúc này, Chương lại không có ở đây. Không biết sự vắng mặt của Chương và lời gọi của ông Khiêm có liên hệ gì với nhau không hay chỉ là chuyện tình cờ? Cái ấn tượng của lần gặp mặt trước đã khiến cô không thể nào nghĩ đây là một chuyện vui được. Nhưng dù thế nào chăng nữa thì cô cũng không thể không đến. Thôi thì cứ liều một chuyến mà thôi.
Mang một tâm trạng nặng nề, Minh Phương tới nhà ông Khiêm hơi muộn. Người mở cổng cho cô chính là bà Khiêm chứ không phải là Hồng Khanh như cô đã nghĩ. Và rồi, cô sực nhớ là tối nào Hồng Khanh cũng tới lớp học ngoại ngữ, chẳng là cô bạn cô đang muốn có một chuyến du học nước ngoài mà.
Minh Phương cúi đầu chào bà Khiên nên cô không nhận thấy ánh mắt ái ngại của bà dành cho cô. Bà Khiêm dịu dàng:
- Ừ, vào đi cháu. Ông nhà tôi đang đợi cháu đấy.
Minh Phương lẳng lặng dắt xe đi theo chân bà Khiêm, cô không nói năng gì thêm nữa. Và ngay khi vào tới phòng khách, cô cũng chỉ có một lời chào ông Khiêm rồi lại đứng im. Ông Khiêm chỉ tay vào chiếc ghế trước mặt:
- Cô ngồi đi!
Minh Phương nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, chiếc xách tay để gọn trong lòng và hai tay cô thu lại để lên trên chiếc xách tay đó. Ông Khiêm tỏ ra quan tâm:
- Cô về hơi muộn, công việc ở công ty bận rộn lắm à?
Minh Phương lắc đầu:
- Cũng không bận lắm đâu ạ, chỉ tại giờ tan sở đường đông quá nên cháu đi chậm, thế thôi ạ.
Ông Khiêm gật gù:
- Cô cẩn thận thế là rất tốt, đường sá bây giờ xe cộ đi đến chóng mặt. Cứ đi chậm thế mà yên tâm chứ cứ như con bé Khanh nhà tôi, nó cứ phóng xe ào ào làm tôi thật không yên tâm mỗi khi nó ra đường.
Minh Phương nhìn ông Khiêm với ánh mắt ngạc nhiên. Ông ta gọi cô tới đây chỉ để nói chuyện tầm phào này hay sao? Thật không thể nào hiểu được nữa!
Bà Khiêm đã mang nước ra, bà đặt tách trà xuống bàn và nói:
- Cháu uống nước đi!
Minh Phương khẽ gật:
- Cám ơn bác!
Dường như hiểu được nỗi băn khoăn của Minh Phương, ông Khiêm hắng giọng một tiếng. Cô nghĩ: "Ông ta đã bắt đầu rồi đây".
Bất giác, Minh Phương ngồi thẳng lưng lên một chút nữa, như để sẵn sàng ứng phó trong bất cứ tình huống nào.
Ông Khiêm khẽ khàng lên tiếng:
- Cô Phương này, tôi nghe bà nhà tôi nói là cô đã quen với thằng Chương nhà tôi, có phải không?
Minh Phương lễ phép trả lời:
- Thưa bác, cháu là nhân viên của anh Chương thì phải quen biết anh ấy là đương nhiên rồi ạ.
Ông Khiêm lại hắng giọng thêm một tiếng nữa, ông đã lờ mờ nhận ra một điều là co gái đang ngồi trước mặt ông đây thật không phải là dễ bắt nạt. Và dù chưa nói rõ ràng cho Minh Phương, ông đã tự cho mình là sáng suốt với sự lựa chọn của mình. Ông trầm giọng nói với Minh Phương.
- Tôi không nói đến sự quen biết thông thường đó, bởi vì chỉ như thế thì không có gì đáng để nói cả. Tôi chỉ muốn biết là cô có phải là bạn gái của con trai tôi hay không mà thôi.
Câu hỏi có vẻ trịch thượng của ông Khiêm làm Minh Phương khó chịu. Ông ta muốn gì đây chứ? Cứ coi là ông ta không chấp nhận chuyện này đi nữa thì ông ta có quyền hỏi cô một cách thô bạo như thế hay sao?
Sự khó chịu trong lòng đã khiến Minh Phương buột ra một câu hỏi để trả lời ông Khiêm:
- Thế anh Chương nói với bác như thế nào ạ?
Với câu hỏi này của Minh Phương thì ông Khiêm không thể không nổi giận, và ông cũng không muốn giấu giếm sự nổi giận của mình. Ông gằn giọng:
- Thằng Chương nói gì cô không cần phải biết, quan trọng là cô đang nghĩ gì mà thôi.
Minh Phương thản nhiên trả lời:
- Cháu thì không nghĩ gì cả đâu ạ.
Ông Khiêm không thể bình tĩnh được nữa, ông nói như hét lên:
- Vậy thì tại sao thằng con tôi lại đòi cưới cô chứ không chịu cưới người vợ mà gia đình đã chọn cho nó. Tôi báo cho cô biết, tôi không chấp nhận chuyện này đâu. Con dâu thi tôi đã chọn rồi, con trai tôi phải nghe lời tôi chứ không được làm khác đâu.
Minh Phương vẫn bình tĩnh trước sự giận dữ của ông Khiêm, cô nhẹ giọng:
- Chuyện đó là của gia đình bác chứ nào có can hệ gì tới cháu đâu, thưa bác. Bác muốn chọn lựa con dâu như thế nào là tùy theo ý bác mà.
Ông Khiêm hơi khựng lại trước sự bình tĩnh của Minh Phương, nhưng rồi ông cũng nói ngay:
- Sao lại không can hệ, chỉ vì sự đeo bám của cô mà thằng Chương nhà tôi cãi lại gia đình. Vì thế, hôm nay tôi gọi cô tới đây để báo cho cô biết là tôi sẽ cưới vợ cho con trai tôi, cô đừng đeo bám theo nó nữa.
Bà Khiêm vội kéo tay chồng khi nghe ông nói những lời quá thô bạo:
- Kìa ông, có gì thì từ từ rồi nói chứ tại sao lại nóng giận như thế?
Sự can thiệp của bà Khiêm đã không có tác dụng, vì Minh Phương cũng không kìm nến nổi cơn giận của mình. Tuy nhiên, sự giáo dục hoàn hảo của gia đình đã không cho phép cô lớn tiếng. Vì thế, cô vẫn nhỏ nhẹ nói nhưng trong giọng nói của cô đã có sự cứng rắn:
- Thưa bác, cháu thiết nghĩ chuyện tình cảm của chúng cháu là chuyện riêng tư ạ, bác không có quyền can thiệp vào đâu. Vì lý do gì mà bác lại cho rằng cháu đeo bám theo anh Chương mà không nghĩ đó chính là sự cảm thông của chúng cháu?
- Không thể là sự cảm thông được khi mà cô và thằng con trai tôi đã quen biết nhau được bao lâu đâu. Chỉ vì cô là nhân viên của nó, cô có thời gian gần gũi với nó nên mới có sự thân thiết đó thôi. Có thể bây giờ, vì gần gũi với cô như thế nên nó mới nghĩ tình cảm giữa cô và nó là tình yêu. Nhưng rồi tới một lúc nào đó, nó hiểu ra là không phải như thế thì sẽ làm sao đây? Có thể cứu vãn được không? Tôi là cha của nó, tôi không thể thấy nó sai lầm mà không ngăn cản. Vì thế, dứt khoát là không có chuyện tôi cưới cô cho con trai tôi đâu, mà người vợ của nó phải là người tôi chấp nhận. Cô hãy rút lui sớm đi!
Minh Phương cũng gai góc không kém:
- Nếu bác muốn như vậy thì bác hãy bảo con trai bác. Nếu như anh Chương không có tình cảm với cháu thì cháu sẽ chẳng bao giờ làm bác phải phiền lòng như thế này đâu.
Ông Khiêm giận đến tím cả mặt, cô gái trước mặt ông thật không dễ dàng đối phó chút nào. Cô ta biết rõ là thằng con trai ông không chịu nghe lời ông nên cô ta mới thách thức ông như thế. Thật không thể nào chấp nhận được, nếu như thằng con trai của ông cứ nhất định đòi cưới cô gái này cho bằng được.
Ông Khiêm không phải là không biết tính Chương, anh sẽ chống đối lại tới cùng nếu như cô gái này vẫn cứ ở bên anh ta. Vì thế, lợi dụng hôm nay anh vắng nhà, ông đã cho gọi Minh Phương tới để nói thiệt hơn với cô ta. Không ngờ cô gái này cứng cỏi thật!
Nhưng ông Khiêm này không lẽ phải chịu thua một đứa con gái nhỏ như thế hay sao? Bao nhiêu năm nay, ông đã muốn điều gì dù lớn hay nhỏ thì cũng đều phải thực hiện cho bằng được cơ mà. Vậy thi không lẽ chỉ một chuyện nhhỏ như thế này mà ông lại phải đầu hàng sự cứng đầu của những đứa con nít hay sao?
Đanh mặt lại, ông Khiêm quyết định tung ra lá bài cuối cùng của mình, ông nói như ném thẳng vào mặt Minh Phương từng tiếng một:
- Tôi không thể nào tin là cô và thằng con trai của tôi có tình yêu được mà đây chỉ là sự thực dụng của cô mà thôi. Tại sao trước đây cô đã từng đến chơi với Hồng Khanh mà không để ý gì đến anh nó. Vậy mà bây giờ, cô lại yêu thương nó sau một thời gian ngắn như thế là sao? Chẳng phải là vì mẹ cô đã có người đàn ông khác cho nên cô phải tìm cho mình một chỗ nương tựa hay sao? Và như thế, thằng con trai của tôi chính là chỗ dựa vững chắc nên cô mới chọn chứ gì? Nếu như con tôi không là giám đốc công ty thi cô có chọn nó không nhỉ? Tôi nói cho cô biết, không bao giờ cô có thể thực hiện được ý đồ của mình đâu trừ phi tôi mất đi. Chứ ngày nào tôi còn sống thì sẽ không có chuyện cô lọt vào gia đình tôi đâu. Cô liệu mà nghỉ việc đi, đừng viện cớ đi làm mà theo sát thằng con tôi nữa.
Minh Phương biến hẳn sắc mặt, mặt cô hết đỏ bừng lên lại tái mét đi vì giận. Những lời nói của ông Khiêm mới xúc phạm cô nặng nề làm sao! Trong con mắt ông, cô tồi tệ đến thế ư? Và thằng con trai của ông lại đáng giá như vậy sao? Minh Phương này từ thuở lớn khôn chưa biết lợi dụng ai một điều gì, vậy mà giờ này ông ta lại dám nhục mạ cô như thế sao?
Dù cho ông Khiêm có là cha của Chương, người mà cô đang quý mến. Dù cho ông ta có là cha của Hồng Khanh, cô bạn gái thân thiết nhất của cô. Dù cho ông ta có đáng tuổi cha mẹ của cô chăng nữa. Tất cả những điều ấy thì có giá trị gì nữa khi mà ông ta đã buông lời xúc phạm cô nặng nề đến thế. Những lời lẽ của ông ta hồ đồ đến nỗi dù cho cô có yêu thương Chương hết lòng thì cũng không thể nào nín nhịn được đâu.
Minh Phương đứng phắt lên, cô quắc mắt nhìn ông Khiêm như muốn đốt cháy ông ta ra mới hả giận. Cô gằn từng tiếng:
- Từ nãy giờ, tôi đã hết sức tôn trọng ông vì ông đáng tuổi cha mẹ tôi. Hơn nữa ông lại là cha của những người tôi quý mến. Nhưng như thế không có nghĩa là tôi cứ phải nín nhịn bất cứ những lời nhục mạ nào của ông. Ông không cần phải nói nhiều, tôi sẽ không dính dáng gì đến gia đình ông đâu. Và ông cứ yên tâm mà cưới con dâu theo ý ông muốn đi. Không phải không có con trai ông rồi tôi không sống được đâu. Chuyện tình cảm thì đáng quý thật, nhưng lòng tự trọng và danh dự thì còn đáng quý hơn nhiều. Vì thế, ông cứ ở đó mà giữ con trai của ông đi, tôi không cần đâu.
Nói xong, Minh Phương xách túi xông thẳng ra cửa mà lòng thì bừng bừng phẫn nộ. Trong lúc này, bao nhiêu tình cảm cô dành cho Chương đã không còn trong tim cô nữa, mà thay vào đó là một cảm giác giận dữ không cùng.
Chỉ trong một tích tắc, Minh Phương đã có cho mình một quyết định. Cô sẽ nghỉ việc ngay ngày mai, mặc kệ Chương với cha của anh ta. Cô sẽ không chết nếu không có anh, nhưng sống mà bị khinh rẻ thi sẽ không bao giờ cô chịu được.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên