Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ần thứ hai, Minh Phương đi cùng Chương về nhà anh. Thật lòng, cô không muốn đi một chút nào. Bởi vì Minh Phương biết là Chương vẫn chưa dứt khoát được chuyện sắp đặt của gia đình. Vậy thì sự xuất hiện của cô liệu có ích gì không? Hay là cuối cùng, người bị tổn thương sẽ chỉ là cô.
Tuy là nghĩ thế, nhưng rồi Minh Phương lại nghĩ lại. Nếu như cô cứ né tránh thì cũng không phải là cách hay. Vì như thế, làm sao cô có thể biết được Chương sẽ giải quyết như thế nào chuyện rắc rối này. Và như thế thì làm sao cô có thể biết được vị trí của mình là ở đâu trong tim Chương và ngay cả trong gia đình anh. Thôi thì cứ đối mặt đi rồi sẽ liệu.
Đã khẳng định tư tưởng như thế nên lần này, Minh Phương không thấy hồi hộp như lần trước. Cô bình tĩnh đi theo Chương vào nhà. Gặp ông bà Khiêm đang ngồi nơi phòng khác, cô lễ phép cúi đầu chào hai người:
- Cháu chào hai bác ạ!
Nghe Minh Phương chào, ông Khiên chỉ gật đầu một cái rồi lại cúi xuống xem báo, còn bà Khiên thì vui vẻ trả lời.
- Cháu Phương tới kiến Hồng Khanh à! Nó lại không có nhà rồi cháu ạ.
Minh Phương ngượng ngùng chưa nói gì thì Chương đi sát bên cô đã lên tiếng:
- Không phải Phương tới chơi với Hồng Khanh đâu mẹ ạ, là con đưa cô ấy về chơi đấy.
Đang cắm cúi xem báo, ông Khiêm ngẩng đầu lên sau câu nói của Chương. Ông lừ lừ nhìn anh như muốn hiểu rõ những gì ẩn chứa trong câu nói của anh.
Chương thản nhiên kéo tay Minh Phương:
- Ngồi xuống đây em ạ.
Và anh cũng ngồi xuống sát bên cô, bàn tay to lớn của Chương vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn của cô như để tiếp thêm cho cô sự bình tĩnh.
Ông Khiêm gay gắt hỏi:
- Sao cháu Phương là bạn của Hồng Khanh mà lại là con đưa về chơi?
Chương cười nhẹ:
- Vì cô ấy cùng làm việc với con mà.
Minh Phương thoáng thấy một chút thất vọng khi nghe Chương trả lời một cách tránh né như thế. Cô chỉ là nhân viên của anh thôi ư?
Ông Khiêm lại hỏi:
- Nhân viên của con thì tại sao lại đến đây?
Chương nhăn mặt:
- Thì cũng phải có lý do con mới đưa Phương về chơi chứ ba. Ba cứ hỏi như tra gạn vậy thì làm sao mà nói chuyện được.
Ông Khiêm buông tờ báo đứng lên:
- Ba chẳng có chuyện gì để nghe hết, con muốn nói gì thì mặc con!
Ông Khiêm bỏ đi thẳng lên lầu, để lại ba người ngẩn ngơ với thái độ bất ngờ của ông. Phải mất cả phút sau, Chương mới bình tĩnh lại được. Anh lắc đầu nói với mẹ:
- Ba cứ như thế thì làm sao mà con thưa chuyện với ba mẹ được?
Bà Khiêm ái ngại nói với Minh Phương:
- Cháu Phương đừng buồn nhé, ông nhà này nóng nảy như thế đó nhưng tâm địa ông ấy thì không có gì đâu.
Minh Phương cười gượng:
- Cháu không nghĩ gì đâu bác ạ.
Chương quay sang mẹ, anh khẩn khoản:
- Ba đã như vậy thì con không thể nào thưa chuyện với ba được, vậy con nhờ mẹ nói lại với ba hộ con, mẹ nhé!
Bà Khiêm nhìn con phân vân:
- Chuyện gì mà sao con không nói thẳng với ba con mà lại phải nhờ đến mẹ?
Chương nhỏ nhẹ:
- Chuyện là vầy, ba muốn con cưới Thoại Hà, nhưng con không yêu cô ấy. Con đã có người yêu rồi, mẹ à.
Bà Khiêm nhìn Chương và Minh Phương với vẻ nghi ngờ:
- Con nói như thế nghĩa là sao? Chẳng lẽ cháu Phương đây…
Chương gật đầu khẳng định điều mẹ anh đang nghĩ:
- Đúng rồi mẹ ạ, con và Minh Phương yêu nhau. Hôm nay con định đưa cô ấy về để chào ba mẹ và thưa chuyện với ba mẹ.
Bà Khiêm hơi ngỡ ngàng trước điều Chương vừa nói. Bà hỏi lại anh:
- Chuyện như thế mà sao con lại không nói trước với gia đình đã, sao đã vội đưa cháu Phương về?
- Hôm trước con đã nói với ba rồi, nhưng chỉ tại ba cứ làm theo ý mình đó thôi.
Bà Khiêm nhẹ nhàng khuyên con:
- Chuyện đã như thế này rồi thì con đừng nói là tại ai nữa mà hãy để từ từ rồi nói lại với ba.
- Mẹ à, ba đã không chịu nghe con giải thích, bây giờ thì con chỉ còn biết nhờ mẹ nói với ba mà thôi. Dù thế nào thì con cũng không cưới Thoại Hà đâu, con chỉ yêu Minh Phương và cưới cô ấy mà thôi.
Minh Phương ngồi im không nói gì. Vì thật ra, cô cũng không biết mình phải nói gì bây giờ. Thái độ của ông Khiêm đã rất rõ ràng rồi, ông không chấp nhận cô. Còn Chương thì cũng không dám chống lại cha mình để bảo vệ tình yêu của mình mà chỉ còn biết nhờ tới mẹ. Nhưng liệu bà Khiêm thì có thể làm được việc gì cho anh khi mà bà luôn nể sợ chồng và luôn nghe theo lời ông trong mọi việc bấy kỳ lớn hay nhỏ?
Minh Phương càng nghĩ càng thấy buồn, nhưng lạ một điều là cô không thấy mình hụt hẫng khi biết được là gia đình anh không chấp nhận mình. Cô chỉ thấy một điều là mình đang bị xúc phạm, và điều này làm cô không thể chịu nổi.
Minh Phương đứng vụt lên, cô nói với bà Khiêm:
- Thưa bác, cháu về ạ.
Chương vội níu tay cô lại:
- Em ngồi chơi đã Phương, còn sớm mà sao lại về vội như thế?
Minh Phương lắc đầu:
- Em ở lại đây còn có ý nghĩa gì nữa, anh để em về chứ đừng giữ em lại nữa.
Biết là không thể giữ được Minh Phương ở lại, Chương đành phải đứng lên:
- Vậy để anh đưa em về.
Minh Phương lắc đầu:
- Không cần đâu, em về một mình được rồi.
Bà Khiêm cũng nói:
- Để Chương nó đưa cháu về, trời cũng khá muộn rồi đấy.
Minh Phương lẳng lặng đi ra cửa, cô mặc kệ Chương đi sau lưng mình. Ra tới cổng, Chương kéo tay Minh Phương:
- Lên xe anh chở về.
Minh Phương không nói năng gì, cô lẳng lặng ngồi lên yên sau xe Chương. Cho xe khởi động, Chương chạy xe thật chậm. Anh đưa tay ra sau tìm bàn tay Minh Phương. Anh nói nhỏ:
- Em đang nghĩ gì đó Phương?
Minh Phương lạnh nhạt:
- Không nghĩ gì hết.
- Em nói gì với anh đi!
- Em biết chuyện gì đâu mà nói?
Chương đột ngột dừng xe lại, anh quay hẳn người lại nhìn Minh Phương:
- Em giận anh hả?
Minh Phương lắc đầu:
- Em không giận ai hết.
Chương năn nỉ:
- Em đừng như vậy có được không Phương? Em thấy đó, anh có muốn như thế đâu.
Minh Phương thờ ơ nói:
- Anh cho xe chạy đi, em muốn đi về.
Chẳng những đã không cho xe chạy mà Chương còn bước hẳn xuống làm Minh Phương cũng phải bước xuống theo. Cô hhỏi như gây sự:
- Anh làm gì vậy?
- Đi theo anh!
Chương đưa mắt nhìn quanh, rồi một tay anh dắt xe, một tay anh kéo tay Minh Phương đi theo anh vào một quán nước gần đó. Không muốn làm cho những người xung quanh để ý, Minh Phương đành phải đi theo Chương mà trong lòng cô hậm hực ghê lắm.
Chương hỏi Minh Phương khi người phục vụ đến bên:
- Em uống gì?
Minh Phương lắc đầu:
- Không uống gì hết.
Chương quay lại, anh nói với người phục vụ:
- Cho tôi hai ly cam vắt.
Đợi cho người phục vụ đi khuất, Chương nhìn thẳng vào mắt Minh Phương:
- Phương à, anh biết là em khó chịu ghê lắm. Nhưng em hãy cố gắng vi anh một chút, em nhé.
Minh Phương không đáp, Chương đợi một chút rồi lại nói tiếp:
- Anh biết, như thế này là không công bằng đối với em. Vì em có làm gì đâu mà phải gánh chịu những chuyện khó chịu như thế. Nhưng anh xin em, vì tình yêu của chúng mình, em hãy cố gắng một chút. Em hãy cho anh một thời gian, anh nhất định sẽ làm cho ba anh phải đổi ý. Và khi đó, nhất định ông sẽ đón nhận em.
Biết không thể im lặng được mãi, Minh Phương lên tiếng:
- Chúng ta chia tay đi!
Chương hốt hoảng:
- Sao lại thế hở Phương? Chẳng lẽ em lại không yêu anh hay sao?
Minh Phương cay đắng:
- Yêu thì sao mà không yêu thì sao? Em có yêu anh tới đâu thì gia đình anh cũng không chấp nhận, và anh thì có dám làm gì để bảo vệ tình yêu của mình hay không? Mà em thì có làm gì đâu để phải gánh chịu những điều xúc phạm như thế?
Chương năn nỉ:
- Anh biết là như thế, nhưng chỉ tại ba anh cố chấp mà thôi. Em chơi với Hồng Khanh lâu rồi, em cũng biết là ba anh vốn dĩ rất độc tài. Chuyện gì ông đã quyết định thì không thể một sớm một chiều mà làm ông thay đổi ngay được đâu. Vì thế, anh xin em hãy cho anh một thời gian để anh thuyết phục ba anh thay đổi cách nghĩ của ông. Hôm trước, em cũng thấy rồi đó, anh nào có để ý gì đến cô gái đó đâu. Anh chỉ yêu mỗi mình em thôi mà.
Vẻ mặt chân thành của Chương làm Minh Phương mềm lòng, nhưng cô vẫn không quên được những gi đã xảy ra nơi nhà anh vừa rồi. Cô thật sự thấy nản lòng. Chuyện ông Khiêm chống đối cô không lấy đó làm phiền, vì ông cũng có lý lẽ của ông. Nhưng cô thấy chán nản vì thái độ của Chương. Anh không tỏ ra được sự quyết đoán của mình mà chỉ biết nương nhờ vào mẹ. Cô biết, anh yêu cô là thật. Và tình yêu của anh dành cho cô cnũg rất mạnh mẽ. Nhưng liệu Chương có đủ dũng khí để phản đối cha anh không? Liệu anh có làm gì được với sự áp đạt của ông Khiêm, khi mà Minh Phương nhìn thấy rõ một điều là anh sợ Ông đến nỗi không dám nói thẳng với cha mình.
Nhưng cô có quá khó khăn với anh hay không? Phải có thời gian như lời anh nói chư! Nhưng nếu như anh không làm được như lời anh nói thì khi đó cô sẽ phải làm gì?
Minh Phương lắc mạnh đầu. Thôi thì mặc kệ, đời xoay đến đâu thì ta sẽ theo đến đó. Tính trước sao mà mệt óc quá đi!
Minh Phưong nói với Chương:
- Thôi được, em không trách anh nữa. Nhưng anh phải làm thế nào thay đổi được ý định của ba anh thì tùy anh, em không muốn mình sẽ lâm vào tình huống như hôm nay một lần nào nữa đâu.
Chương mừng rỡ nắm tay Minh Phương:
- Em cứ yên tâm, anh nhất định không để em bị tổn thương như hôm nay nữa đâu. Và nhất định anh sẽ làm cho ba anh thay đổi ý định của ông. Nhưng em phải hứa với anh là em đừng nghĩ gì đến chuyện này nữa và không được buồn nhé.
Minh Phương lườm Chương một cái:
- Chuyện em buồn hay không thì mặc kể em, anh hãy lo chuyện của anh kia kìa.
Chương toét miệng ra cười:
- Sao lại mặc kệ em được nhỉ? Em buồn thì anh làm sao mà vui được?
- Em buồn hay không là do anh đó, anh hãy chứng tỏ sẽ đem niềm vui đến cho em đi!
Chương trịnh trọng hứa:
- Anh hứa, anh sẽ không bao giờ làm cho em buồn nữa đâu.
- Thế bây giờ về được chưa? Muộn quá rồi đó!
Chương vội vẫy tay gọi người phục vụ:
- Để anh gọi tính tiền đã.
Trên đường đưa Minh Phương về nhà, Chương thấy lòng nhẹ đi được một mối lo. Minh Phương đã biết và đã thông cảm cho anh, vấn đề bây giờ chỉ còn là chuyện Thoại Hà, anh phải cương quyết với cha anh chứ không thể nào chiều theo ý ông được.
Chương vui với nỗi vui của minh mà không để ý đến sự im lặng của Minh Phương. Anh không thể nào biết được trong lòng cô đang nghĩ gì? Tâm trạng của cô hiện giờ ra sao?
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên