Đừng lo ngại cuộc sống sẽ kết thúc, hãy lo ngại cuộc sống chẳng bao giờ bắt đầu.

Grace Hansen

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 16
gừng xe trước cổng nhà, Chương quay lại nói với Minh Phương:
- Em bấm chuông đi!
Minh Phương tỏ ra bồn chồn:
- Sao em hồi hộp quá anh ạ.
- Em vẫn đến đây chơi mà, ba mẹ anh thì em đâu có lạ.
- Nhưng những lần đến chơi trước kia đâu có như lần này, hồi đó là em đến chơi với Hồng Khanh chứ.
Chương trấn an Minh Phương:
- Thì cũng thế thôi chứ có khác gì đâu, ba mẹ anh hiền lắm và cũng rất quý em cơ mà.
Minh Phương vẫn chưa thực sự yên tâm:
- Nhưng mà anh có nói trước với ở nhà là đưa em về chơi không?
Chương lắc đầu:
- Anh không nói.
Minh Phương gật đầu:
- Vậy thì được rồi, anh đừng có nói gì cả nhé. Cứ coi như là em đến chơi một cách tình cờ thôi nhé anh.
Chương phản đối:
- Sao lại như thế được, bây giờ em đến đây chơi với tư cách là bạn gái của anh cơ mà. Nếu như anh không giới thiệu thì làm sao mà gia đình biết được mà chấp nhận chuyện của tụi mình?
- Nhưng mà em vẫn thấy có một cái gì đó làm em không yên tâm, anh ạ. Vì vậy mà em muốn anh khoan nói gì cả, đợi coi tình hình như thế nào đã nhé.
- Anh không hứa đâu, anh sẽ giới thiệu em đấy.
Minh Phương lắc đầu;
- Nếu như thế thì em sẽ không vào nhà anh nữa đâu. Em sẽ đợi khi nào có cơ hội tốt thì mới đến.
Chương vội nắm tay Minh Phương kéo lại khi thấy cô dợm chân bước đi:
- Thôi thôi, em đừng có làm như thế. Thôi được rồi, anh sẽ không nói gì cả, cứ coi như là em đến chơi với Hồng Khanh vậy, chịu chưa?
Minh Phương miễn cưỡng gật đầu, trong lòng cô cảm thấy bất an quá mà không biết tại sao. Trước đây, cô vẫn thường đến đây chơi với Hồng Khanh, cô đã biết ít nhiều về ông bà Khiêm. Đúng là hai ông bà vẫn quý cô! Nhưng không hiểu sao, hôm nay cô lại thấy hồi hộp quá chừng.
Chương đã bấm chuông, và cánh cổng đã được mở ra. Người mở cổng chính là Hồng Khanh. Trông thấy Minh Phương, cô reo lên:
- Phương, bữa nay mới gặp mày.
Minh Phương thấy vững tâm hơn khi người mà cô gặp đầu tiên trong căn nhà này chính là cô bạn thân thiết của mình. Cô cười gượng:
- Tao bận quá!
Hồng Khanh quay sang tấn công Chương:
- Chắc là tại anh Chương bắt mày làm việc quá nhiều tới nỗi không còn thời gian rảnh rỗi chứ gì? Tao đã nói rồi, làm việc ở chỗ anh ấy là cực lắm mà mày đâu có nghe tao!
Minh Phương lắc đầu:
- Đâu phải chỉ vì chuyện của công ty, tao bận việc riêng đấy chứ.
Chương dứ dứ ngón tay về phía em gái:
- Cô đừng có hình dung anh là một ông chủ tham lam như vậy chứ. Làm sao anh lại có thể bắt Minh Phương làm việc nhiều đến nỗi không còn thời gian để nghỉ ngơi như thế được.
Hồng Khanh nắm tay Minh Phương kéo đi:
- Thôi, mặc kệ anh với công việc của anh. Hôm nay anh chở nó về đây chơi với em cũng là có thiện chí rồi.
Quay sang Minh Phương, cô lại nói tiếp:
- Mày vào đây chơi với tao, để cho ông Chương tiếp khách.
Nghe Hồng Khanh nói thế, Chương ngạc nhiên hỏi em gái:
- Ai thế?
Hồng Khanh hất mặc:
- Còn ai trồng khoai đất này, bà Thoại Hà chứ ai!
Chương cau mặt:
- Sao em không nói sớm?
- Thì bây giờ em nói nè, còn sớm như thế nào nữa?
- Phải chi em nói ngay từ ngoài cổng thì anh đã không vào nhà, anh không muốn gặp cô ấy một chút nào cả.
Hồng Khanh lắc đầu:
- Anh không vào đâu có được, bà ấy đợi anh cả buổi chiều rồi đó. Hình như bà ấy bày ra làm món gì đó.
Chương đứng ngay lại, anh tỏ ra bực bội:
- Sao mẹ lại cứ chấp nhận cho người lạ xông xáo trong nhà mình như thế nhỉ? Cô ta chỉ là khách thôi, thế mà cứ xộc vào bếp bày trò nghĩa là sao?
Hồng Khanh dài miệng:
- Sao lại là người lạ? Bà ấy đang tập làm "người nhà" mình đấy chứ - Rồi cô bĩu môi - Em thật không ưa cái bà ấy một chút nào, cứ õng à õng ẹo thấy mà ghét. Vậy mà cứ hơi một chút thì ba lại nói "Con phải noì gương chị Hà đó".
Chương đột ngột quay đầu xe:
- Anh không vào nhà bây giờ đâu, em ra đóng cổng cho anh đi!
Hồng Khanh vội níu tay lái xe Chương lại:
- Ý đâu có được. Chắc chắn là ba mẹ Ở trong nhà đã trông thấy anh rồi, anh làm sao mà đi được nữa? Thôi vào nhà đi, một chút em tìm cách gỡ rối cho!
Câu nói của Hồng Khanh được chứng minh ngay lập tức, một giọng nói con gái đã cất lên:
- Anh Chương, sao về rồi mà anh lại còn quay xe lại vậy? Bộ anh tính đi đâu nữa à?
Minh Phương nhìn thẳng vào thềm nhà, nơi có tiếng nói vừa thốt ra. Cô nhìn thấy một cô gái ăn mặc thật đẹp đang đứng đó. Còn Chương thì đành phải quay đầu xe lại. Anh cười gượng:
- À, tôi định quay lại công ty một chút…
Cô gái bước hẳn xuống sân, cô ta tiến đến bên Chương và nhõng nhẽo:
- Quên gì thì cũng để ngày mai tới làm đi anh, em đợi anh từ chiều tới bây giờ rồi nè. Em không cho anh đi nữa đâu.
Chương lắc đầu:
- Cô nói gì vậy Thoại Hà? Tại sao cô cho đi tôi mới được đi? Đi đâu là quyền của tôi chứ!
Có mặt Minh Phương và Hồng Khanh, câu nói lạnh nhạt của Chương làm Thoại Ha sầm mặt xuống. Nhưng ngay lập tức, Thoại Hà đã lấy lại vẻ thản nhiên của mình.
- Thì em nói như vậy thôi chứ nào dám cấm cản gì anh đâu. Em chỉ muốn anh ở nhà nói chuyện với em thôi.
Chương đá mạnh chống xe, anh lạnh lùng:
- Giữa tôi và cô thì có gì để nói? Tôi không biết nói chuyện gì đâu.
Thoại Hà đi sát vào Chương:
- Lo gìi không có chuyện để nói hở anh? Mình cứ ngồi bên nhau thì tự khắc sẽ nảy sinh ra chuyện để nói mà thôi.
Chương gật đầu:
- Được rồi, cô cứ tìm chuyện để nói đi. Tôi dở cái vụ này lắm nên tôi sẽ không biết nói gì với cô đâu - Nhác trông thấy Hồng Khanh kéo tay Minh Phương đi thật nhanh, anh gắt lên - Khanh à, đừng đưa Minh Phương lên phòng của em. Để Phương ngồi chơi ở dưới này một lát anh đưa về.
Thoại Hà níu tay Chương:
- Bạn của Hồng Khanh thì để cho họ nói chuyện với nhau, anh giữ cô ấy ở đây làm gì? Em có nhiều chuyện để nói với anh đó.
Chương gỡ tay Thoại Hà ra:
- Nhưng lúc này tôi đang bận, không thể nói chuyện với cô được đâu.
- Em thấy anh có làm gì đâu mà bảo là bận…
Không thể chịu nổi nữa với cảnh tượng trước mặt nên dù mới chỉ bước chân vào phòng khách, Minh Phương đã gỡ tay Hồng Khanh và quay ngoắt ra:
- Để mình về, có lẽ mình đã đến chơi không đúng lúc rồi.
Minh Phương bỏ đi như chạy, Hồng Khanh vội gọi với theo:
- Phương, Phương… đừng có về…
Nhưng Minh Phương vẫn đi thẳng chứ không hề quay lại, Chương vội chạy theo:
- Để anh đưa Minh Phương về.
Chương bắt kịp Minh Phương khi cô chạy ra đến cổng. Anh vội nắm lấy tay cô:
- Để anh đưa em về.
Minh Phương giằng tay ra:
- Anh vào tiếp khách đi, em về một mình được rồi.
Chương lắc đầu:
- Cô ta không phải là khách của anh, cô ta chỉ làm phiền anh thôi.
- Nhưng mà cô ấy đã đến nhà chơi thì anh phải tiếp chứ.
- Đã có người khác tiếp, không việc gì đến anh cả.
Chương mở cổng, và vẫn nắm chặt tay Minh Phương, anh lôi cô ra đường. Vẫy chiếc xe taxi vừa chạy trờ tới, anh đẩy cô vào xe và cũng chui vào theo. Không thể phản kháng được, Minh Phương đành phải ngồi im.
Chương bảo tài xế chạy đến một tiệm café, anh kéo Minh Phương vào theo mình. Ngồi xuống ghế, Minh Phương hỏi ngay:
- Anh làm cái gì thế này? Tại sao lại không để em về nhà.
- Còn sớm, anh muốn nói chuyện với em một chút Phương ạ.
Minh Phương lắc đầu:
- Có chuyện gì cần phải nói ngay đâu anh, ngày mai mình nói cũng được mà. Bây giờ em mệt lắm rồi, em muốn về nhà nghỉ.
Chương nắm tay Minh Phương, anh khẩn khoản:
- Cho anh nửa giờ thôi, Phương. Anh chỉ xin em nửa giờ thôi mà.
Nhìn mặt Chương, Minh Phương biết là không thể nào làm khác hơn được. Cô rút nhẹ tay về và xếp cả hai tay trên bàn, nhỏ nhẹ nói:
- Vậy thì anh nói đi!
Chương cúi đầu một chút như suy nghĩ, rồi anh ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Minh Phương:
- Phương à, anh muốn nói với em chuyện của Thoại Hà…
Minh Phương ngắt lời Chương:
- Chuyện cô ấy thì có dính dáng gì đến em? Anh không cần phải nói chuyện của cô ấy với em đâu.
- Đừng như vậy mà Phương, anh muốn nói rõ cho em biết để em đừng hiểu lầm…
Minh Phương lại cắt lời Chương lần nữa:
- Em không hiểu lầm gì cả…
Chương vội gật đầu:
- Đúng là bây giờ thì chưa có gì để cho em hiểu lầm, nhưng mà sau này thì sẽ có nếu như anh không nói rõ ràng mọi chuyện với em. Thật ra, Thoại Hà là con gái một người bạn của ba anh. Ông có ý định cưới cô ấy cho anh nhưng anh không chịu. Bởi vì anh yêu em, và người mà anh muốn cưới làm vợ phải là em chứ không là ai khác.
Minh Phương lắc đầu:
- Bây giờ em không muốn nghe chuyện đó nữa.
Chương đặt tay mình lên bàn tay Minh Phương đang để trên bàn, giọng anh tha thiết:
- Phương à, em đừng có như vậy có được không? Anh yêu em, rất yêu em. Và anh sẽ không bao giờ cưới người khác ngoài em đâu.
Tính bướng bỉnh bỗng nhiên trỗi dậy trong lòng Minh Phương, cô cười nhìn Chương:
- Nhưng mà anh phải hỏi là em có bằng lòng lấy anh không đã chứ?
- Sao anh lại phải hỏi như thế? Chẳng phải là chúng ta yêu nhau hay sao?
- Yêu nhau cũng đâu nhất thiết là phải lấy nhau.
- Đừng nói như thế mà Phương, anh đã mệt mỏi với ở nhà lắm rồi. Bây giờ anh chỉ thấy vui khi ở bên em mà thôi. Em đừng có xa rời anh nhé. Bây giờ anh cần em biết bao, em phải giúp anh nhé.
Minh Phương buồn buồn, tình yêu mới vừa đến với cô mà đã thấy có trắc trở rồi. Liệu Chương có cãi lại được với gia đình anh để bảo vệ tình yêu của hai người không?
Thế nhưng cùng với nỗi buồn chợt thoáng qua, Minh Phương lấy làm lạ với mình khi cô không thấy lo sợ một điều gì hết. Cô không sợ chuyện tình yêu của cô và Chương bị ngăn cản. Cô không thấy lo sợ bị mất anh. Cô đã quá tin tưởng vào bản lĩnh của Chương hay là do một điều gì khác? Minh Phương thật sự không thể hiểu được lòng mình.
Bên cạnh Minh Phương, Chương cũng ngồi yên lặng. Anh thấy một chút vững tâm khi Minh Phương không phản đối nữa. Vấn đề bây giờ là anh phải làm sao thuyết phục được gia đình. Và Chương biết, mình sẽ gặp.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên