My test of a good novel is dreading to begin the last chapter.

Thomas Helm

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14
ừa trông thấy Chương, Minh Phương đã nói ngay:
- Anh Chương, ở nhà anh nói anh gọi điện về ngay.
Chương nhướng mắt:
- Có chuyện gì vậy, Phương biết không?
Minh Phương lắc đầu:
- Em không biết.
- Thế ai gọi điện tới, Phương biết không?
Minh Phương lại lắc đầu thêm cái nữa:
- Không biết, giọng con gái nhưng lại không phải là Hồng Khanh.
Chương gật đầu:
- Anh biết rồi.
Nói xong, Chương đi thẳng vào trong phòng của mình. Minh Phương ngạc nhiên nhìn theo anh, nhưng rồi cô nghĩ, chắc anh sẽ vào trong đó gọi điện về nhà chăng?
Vào đến bàn làm việc của mình, Chương ngồi phịch xuống ghế. Người gọi điện thoại đến tìm anh chắc chắn là Thoại Hà chứ không ai khác. Từ hôm nghe cha nói chuyện kết thân giữa hai gia đình, anh chưa kịp có được một phương cách nào để thoát ra thì ngay sau đó, mọi việc cứ được tiến hành nhanh đến chóng mặt.
Thoạt đầu, ông Thuận bắt buộc anh phải cùng ông sang nhà ông Lâm. Không muốn làm cho quan hệ giữa hai cha con căng thẳng, Chương đành phải chiều ý ông. Anh nghĩ một cách đơn giản là chỉ sang đó một lần rồi thôi, anh sẽ tỏ cho mọi người biết là anh không bằng lòng bằng cách không bước chân sang đó một lần thứ hai nữa. Không ngời Chương tính không bằng mọi người cùng tính. Anh không sang thì Thoại Hà lại sang nhà anh.
Thêm một nối lo thứ hai dành cho Chương ngoài sự cương quyết của cha anh là sự khôn khéo của Thoại Hà. Mới chỉ vài lần tới chơi, cô ta đã thu phục được cảm tình của cả gia đình anh, dĩ nhiên là ngoại trừ anh.
Há miệng mắc quai, Chương không có cách nào thoát ra được khi mà hôm trước, anh đã cùng cha đến nhà Thoại Hà. Hành động đó được mọi người hiểu là anh đã chấp nhận chuyện sắp đặt của người lớn. Và mọi chuyện cứ tuần tự tiến tới.
Tiếng chuông điện thoại bên ngoài phòng Minh Phương lại vang lên, và một thoáng sau, cô thò đầu vào phòng anh:
- Anh Chương, có điện thoại.
Chương hỏi:
- Là ai vậy?
Minh Phương lắc đầu:
- Em không biết, nhưng hình như là người nhà anh đó. Em nghe tiếng nói giống lắm.
- Em nói là anh chưa về nhé!
- Không được, em đã nói là đợi anh rồi.
Chương có vẻ bực dọc:
- Thôi được, em nối máy vào đây cho anh.
Đúng như Chương đã đoán, anh vừa lên tiếng thì đã nghe tiếng Thoại Hà ở đầu dây bên kia:
- Anh Chương à, hôm nay anh có về sớm hay không?
Chương lãnh đạm hỏi:
- Có chuyện gì không Hà?
Giọng Thoại Hà nũng nịu:
- Đương nhiên là có chuyện thì em mới gọi tìm anh chứ. Anh nhớ về sớm nha!
Chương lắc đầu:
- Chuyện này thì tôi không thể nói chắc được đâu, vì tôi có hẹn làm việc với một khách hàng. Nếu xong việc sớm thì mới về sớm được.
Thoại Hà năn nỉ:
- Anh ráng về sớm một bữa đi, em đợi anh từ trưa tới giờ đây nè.
Chương kêu lên:
- Sao mà phải khổ vậy hở Thoại Hà? Tôi có bảo cô phải đợi đâu?
Thoại Hà cũng kêu lên:
- Bộ phải đợi anh bảo thì em mới đợi anh hay sao? Anh vô tình thì thôi, người ta đợi anh suốt cả ngày mà anh nói vậy đó.
Chương vội cải chính:
- Ý tôi không phải vậy, Thoại Hà à. Chỉ là tôi muốn nói là cô đừng đợi tôi mà thôi, mất công cô lắm.
Thoại Hà cũng nhẹ giọng:
- Có gì đâu mà mất công hở anh Chương, là em tự nguyện mà.
Không muốn nói nhiều sợ Thoại Hà nói những điều khiến anh khó sử, Chương tìm cách cắt đứt câu chuyện.
- Vậy thì khi nào xong việc tôi sẽ về, nhưng tôi nhắc lại là có thể tôi sẽ về rất muộn đó, Thoại Hà à.
Nói xong, không để cho Thoại Hà nói thêm điều gì, Chương cúp máy ngay. Anh thở ra ngán ngẩm khi nghĩ tới chuyện này, không biết làm sao anh có thể thoát ra được đây. Ba anh và Thoại Hà đã bủa vây kín hết mọi lồi đi của anh, anh thật không biết phải làm cách nào để thoát ra được bây giờ mà không làm cho tình cha con mất đi và không làm tổn thương tới Thoại Hà.
Lại còn Minh Phương nữa, anh phải làm sao để đừng mất cô bây giờ. Anh phải làm sao để cha anh đừng bắt anh phải cưới Thoại Hà và chấp nhận chuyện của anh và Minh Phương?
Chương thật sự rối trí, anh chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện nào khác ngoài những chuyện đang làm anh muốn điên đầu. Chương tự trách mình khi mà anh đã chậm trễ không chịu đưa Minh Phương về giới thiệu với gia đình. Giá như anh làm chuyện này sớm để gia đình anh biết anh đã có Minh Phương thì chắc hẳn sẽ không có Thoại Hà chen vào làm rối hết mọi việc như thế này.
Suy nghĩ một lúc thật lâu, Chương vẫn không tìm ra được lối thoát cho mình. Cuối cùng, anh đành nghĩ đến chuyện đi một nước cờ cuối cùng. Anh sẽ đưa Minh Phương về giới thiệu với gia đình. Có điều Chương thực sự không biết là chuyện này rồi sẽ ra sao. Nhưng mặc kệ, cứ để cho mọi chuyện xảy ra rồi sẽ tính chứ giờ phút này thì Chương không thể tính trước được điều gì.
Quyết định rồi, Chương đi ra ngoài tìm Minh Phương. Cô vẫn đang cắm cúi làm việc, không để ý đến bước chân ngập ngừng của anh. Chương tiến thẳng đến trước bàn làm việc của Minh Phương và ngồi xuống ghế:
- Em đang làm gì đó?
Ngước lên nhìn Chương một cái thật nhanh, Minh Phương cười nụ:
- Em đang coi lại mấy cái hợp đồng để mai anh ký với người ta.
- Có gì trục trặc không hở em?
Minh Phương lắc đầu:
- Tất cả đều tốt hết, anh ạ. Mai anh có thể yên tâm mà làm việc với khách hàng rồi.
- Mai em phải đi với anh chứ sao lại nói như thế? Bộ định là không đi hay sao?
Minh Phương lúng túng:
- Nhưng mà em cũng đi nữa thì ở đây lại không có ai anh à.
- Không sao, để anh nói chú Tường lên đây trực cũng được. Em phải đi với anh chứ một mình anh thì làm sao làm việc được chu đáo.
Minh Phương gật đầu:
- Thế cũng được, mai em sẽ đi với anh.
Chương ngập ngừng:
- Phương này…
Minh Phương nhướng mày:
- Gì hở anh?
- Chiều mai em có rảnh không?
- Sao? Lại định rủ em đi chơi à?
Chương gật đầu:
- Anh định đưa em tới chỗ này, nhưng… không phải là đi chơi.
Minh Phương ngạc nhiên:
- Thế thì đi đâu? Bộ có việc gì hở anh?
Chương gật đầu:
- Phải, có một việc rất quan trọng mà anh muốn có mặt em.
Minh Phương hồi hộp:
- Việc gì mà anh có vẻ căng thẳng quá vậy? - Rồi cô bật cười - Anh đừng có nói là nhờ em đi coi mắt vợ giùm anh đấy nhé.
Câu nói đùa của Minh Phương bỗng nhiên làm Chương thấy nhẹ nhõm cả người. Bao nhiêu sự căng thẳng của anh đã bay biến đi đâu mất. Anh cũng cười cười:
- Thì đại khái cũng có thể là như vậy.
Minh Phương trợn tròn hai mắt:
- Gì? Bộ anh nói thật hở?
Chương nắm bàn tay Minh Phương đang để trên bàn:
- Phương à, anh muốn rủ em ngày mai về nhà anh chơi.
Minh Phương nhìn sững Chương, cô lờ mờ đoán ra ý định của anh. Và điều đó làm cô thực sự hoảng hốt. Cô lắp bắp:
- Để… để làm gì?
Chương nhìn sâu vào mắt Minh Phương, anh trầm giọng:
- Anh muốn giới thiệu em với gia đình anh, Phương à.
Minh Phương lắc đầu:
- Gia đình anh thì còn lạ gì em nữa, em đã từng đến chơi với Hồng Khanh mà.
- Nhưng mà anh muốn giới thiệu em với gia đình trong một vai trò khác chứ không phải em chỉ là bạn của Hồng Khanh. Anh muốn mọi người biết em là bạn gái của anh.
Minh Phương phát hoảng vì ý định của Chương, cô lắc đầu quầy quậy:
- Ôi, không được đâu anh. Em không thể đâu…
- Sao lại không thể? Anh yêu em, Phương à. Và anh biết, em cũng yêu anh. Như thế thì việc này cũng là lẽ thường tình thôi chứ có gì mà em lại hoảng hốt lên như vậy?
Minh Phương ấp úng:
- Anh làm em đột ngột quá, từ trước tới giờ có khi nào anh nói yêu em đâu. Bây giờ đùng một cái anh lại bảo giới thiệu em với gia đình…
Chương siết chặt bàn tay Minh Phương, anh tha thiết:
- Phương à, anh nghĩ là em đã biết tình cảm anh dành cho em như thế nào. Và với cảm nhận của một người đang yêu, anh nghĩ là em cũng không thờ ơ với anh phải không?
Minh Phương không vội trả lời, cô muốn khẳng định được tình cảm của mình đối với Chương. Vì trong chuyện này thì không thể nào vội vàng được. Thật ra, Minh Phương thấy mình không ghét Chương, vì với cô, anh luôn đối xử tốt. Anh luôn đem lại cho cô những niềm vui, tuy những niềm vui đó không to lớn nhưng đã giúp cô quên đi một phần nào phiền muộn trong cuộc sống. Và thật sự, Minh Phương thấy mình rất quý Chương.
Nhưng như thế đã đủ để gọi là tình yêu chưa nhỉ? Minh Phương không tìm được câu trả lời cho minh, Và Chương thì đang ngồi bên cô chờ đợi câu trả lời của cô:
- Phương à, em đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Hãy sống thật với lòng mình đi em ạ.
Minh Phưong nhìn Chương chăm chú. Sống thật với lòng mình ư? Chính cô còn chưa xác định được lòng mình thì làm sao có thể sống như lời anh nói được. Nếu chỉ vì những niềm vui nho nhỏ cô có được khi ở bên anh thì có thể gọi đó là tình yêu được chưa nhỉ? Như thế thì khi bên Thiên, cô cũng rất vui đó thì sao?
Minh Phương chợt giật mình khi trong đầu cô lại xuất hiện thêm một hình ảnh nữa. Tại sao vậy nhỉ? Tại sao giờ này cô đang ngồi bên cạnh Chương, đang nghe anh thủ thỉ về tình yêu của anh dành cho cô mà cô lại nhớ đến Thiên? Tại sao Thiên lại hiện ra trong đầu cô với hình ảnh đáng mến như vậy? Cái anh chàng mà cô ghét cay ghét đắng đã biến đâu mất rồi?
Minh Phương lắc đầu thật mạnh như để xua đi hình ảnh của Thiên đang hiện diện trong đó. Cô bắt mình cố nghĩ về Chương để không còn nhớ gì đến cái anh chàng đáng ghét đó nữa. Nhưng không biết là cô có thể làm được điều ấy không nhỉ?
Minh Phương thực sự thấy rối răm trong đầu khi không biết mình đang nghĩ gì? Đang nghĩ về ai? Và tình yêu, cô đã có nó trong trái tim mình hay chưa?
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên