I like intellectual reading. It's to my mind what fiber is to my body.

Grey Livingston

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 13
hiên ngừng xe lại, anh thắng thật gấp làm Minh Phương chúi nhủi và phải ôm choàng lấy lưng anh cho khỏi ngã. Hoàn hồn lại, cô vội nhảy xuống khỏi xe và cự nự:
- Anh chạy xe gì kỳ vậy? Suýt nữa là cho tôi đo đường rồi đó.
Thiên cười như nhận lỗi:
- Tại tôi quên nhìn đường, đến khi trông thấy liền thắng lại ngay nên mới như thế. Thôi, chúng ta vào đi!
Thiên chỉ tay vào cánh cổng bằng sắt nặng nề, Minh Phương ngơ ngác hỏi:
- Đây là đâu vậy?
Thiên cười:
- Thì Phương cứ vào đi, tôi không đưa Phương vào hang cọp đâu mà sợ.
Minh Phương cong môi:
- Tôi sợ thì đâu có đi với anh, anh là cọp rồi, có cọp nào dám tới gần nữa chứ.
Thiên phá lên cười:
- Lần đầu tiên mới có người gọi tôi là cọp đó, từ trước tới giờ họ đều gọi tôi là thỏ không à.
Vừa nói, Thiên vừa đưa tay vào mở chốt cổng. Minh Phương chậm bước theo sau Thiên, cô bĩu môi:
- Anh mà là thỏ chắc trên thế gian này ai cũng là bồ câu hết đó.
Thiên dựng xe vào sát bậc thềm, mãi tới bây giờ Minh Phương mới nhận ra mình đang đứng trong sân của một biệt thự cổ kính. Mái ngói rêu phong và những bức tường thì đã loang lổ màu vôi. Căn nhà khá lớn và trông có vẻ hoang vắng, dường như không có người ở thì phải.
Minh Phương nói lên thắc mắc của mình với Thiên:
- Hình như nhà này không có người ở hở anh Thiên?
Thiên gật đầu:
- Thỉnh thoảng mới có người tới chơi thôi, ở đây hơi xa thành phố nên cũng bất tiện cho việc đi lại.
Minh Phương lại thắc mắc:
- Nhưng nhà này là nhà của ai vậy anh Thiên?
Thiên mở toan cánh cửa đang đóng kín, Minh Phương đã nhận ra trước mắt cô là căn phòng khách rộng lớn. Thiên giải thích:
- Nhà này là nhà của ông bà ngoại tôi, mà ông bà ngoại tôi chỉ có mình mẹ tôi thôi nên cuối cùng thì cũng thuộc về bà.
- Thế nhà bỏ không bao lâu rồi hở anh Thiên?
Kéo Minh Phương cùng ngồi xuống chiếc ghế dài sau khi dùng chổi gà phủi bụi, Thiên nói:
- Lúc trước thì gia đình tôi cũng có một thời gian ở đây sau khi ông bà ngoại tôi mất, nhưng từ khi mẹ tôi không còn nữa thì ba tôi không chịu ở lại đây mà về thành phố ở cho tiện việc làm ăn. Tụi tôi khi đó còn nhỏ nên cũng phải theo ba tôi, chỉ thỉnh thoảng mới về đây chơi mà thôi, Khi trước có ông quản gia từ thời ông ngoại ở trông coi, nhưng sau khi tôi đi nước ngoài thì ông cũng xin nghỉ luôn để về ở với con cháu.
Minh Phương đưa mắt nhìn quanh, căn phòng cô đang ngồi có vẻ sạch sẽ khiến cô ngạc nhiên:
- Nhà này đâu có vẻ bỏ không nhiều năm đâu anh Thiên?
Thiên trao cho Minh Phương ly nước lọc, anh cũng ngồi xuống bên cạnh cô:
- Hôm rồi tôi đã thuê người dọn dẹp cho sạch sẽ đấy chứ. Phương mà tới hôm trước thì cũng thấy sợ luôn, nhà cửa thì ẩm mốc còn vườn tược thì như một đám rừng hoang. Không thể nào nghĩ là mình có thể ở lại đây được.
Minh Phương ngạc nhiên:
- Ủa, nhà này có vườn nữa sao? Sao tôi không thấy?
Thiên chỉ tay ra phía sau:
- Vườn phía sau nhà kìa, ở đây làm sao Phương thấy được. Một lát tôi sẽ dẫn Phương ra đó chơi, đằng sau còn có một con lạch nữa, nếu thích thì Phương có thể chèo thuyền và câu cá.
Minh Phương reo lên:
- Thật không? Thú vị ghê nhỉ! Cứ như là mình về một vùng quê nào đó vậy, phải không anh Thiên?
Thiên gật đầu:
- Ở đây tuy không xa thành phố là bao nhưng lại giống như nông thôn vậy đó. Vì người dân ở đây chủ yếu là sống bằng vườn tược, có người lại còn cấy lúa nữa đó. Thêm một điều nữa là người dân ở đây chất phác lắm, nhờ vậy mà căn nhà này tuy bị bỏ không mấy năm trời nay nhưng chỉ hoang phế chứ không bị phá phách chút nào.
Nói xong, Thiên đứng lên. Anh kéo tay Minh Phương:
- Chúng ta ra ngoài vườn chơi nào, ngồi đây mãi chán lắm.
Theo sát chân Thiên, Minh Phương vừa đi vừa ngắm nhìn mọi nơi. Càng nhìn, cô càng ngạc nhiên với sự bề thế của căn nhà. Từ phía trước căn biệt thự này, không ai lại có thể nghĩ là phía saua lại là khu vườn rộng và đẹp đến như vậy. Có lẽ Thiên đã phải tốn nhiều công sức để dọn dẹp lại mới được như thế này.
Khu vườn nhà Thiên thật là lý tưởng. Các loại cây ăn trái khá nhiều, mỗi loại chỉ có chừng hai tới ba cây. Nhưng nhiều chủng loại như thế thì chắc chắn sẽ có trái cây ăn quanh năm. Và trên những cành cây đang có quả thì Minh Phương thấy hầu như cây nào cũng sai quả.
Với tay lên hái một chùm mận đỏ, Minh Phương thích thú reo lên:
- Anh Thiên, anh trông nè. Chùm mận này trông đẹp không? Nếu mình đi mua thì làm sao mà có được chùm mận đẹp và tươi như thế này?
- Nhưng loại mận đỏ này không ngọt lắm đâu, một lát nữa tới cuối vườn, Phương sẽ được ăn một loại mận trắng mà nước thì rất nhiều và ngọt lịm ấy chứ.
Minh Phương gật đầu:
- Phương biết loại mận ấy rồi, thỉnh thoảng ngoài chợ cũng có bán, nhưng trông không được ngon mấy vì hay bị dập lắm.
- Vì nó có nhiều nước nên vỏ của nó mỏng ghê lắm, chỉ cần va chạm nhẹ cũng làm cho nó bị dập. Ở đây mìnhh có thể hái lấy mà ăn nên thường thì quả mận không bị dập, rất ngon.
Đến một khoảng đất trống khá rộng, Minh Phương xoay người một vòng, Cô la lên:
- Thật là dễ chịu biết bao!
Thiên hỏi:
- Thế đến đây Phương đã quên hết bao nhiêu buồn bực chưa?
Minh Phương gật đầu:
- Tạm quên đi được rồi đấy.
- Sao lại là tạm quên?
- Vì ở đây tĩnh lặng quá nên tâm hồn mình mới nhẹ nhàng, thoải mái được chứ còn về lại nhà thì lại phải đối mặt với bao nhiêu vấn đề, làm sao mà quên hết được.
- Nếu vậy thì chúng ta thường xuyên tới đây chơi, chắc là sẽ khuây khỏa nhìều lắm.
- Khi nào rảnh thì mới đi được chứ. Anh làm như ở không lắm vậy.
Thiên cười:
- Tại Phương không muốn chứ nếu muốn thì chuyện ở không đâu có khó khăn gì.
Ánh mắt Thiên nhìn Minh Phương thật lạ khiến cô hơi ngượng, cô vội đánh trống lảng:
- Mà nè, anh giới thiệu khu vườn tuyệt vời như thế này với tôi rồi để tôi ngắm cho đã thèm hay sao?
- Tôi quên, tại mải nói chuyện đấy mà. Phương đợi tôi một lát nhé, để tôi vào nhà lấy vài thứ nữa đã.
Thiên chạy nhanh vào trong nhà, chỉ một loáng sau anh đã mang ra một hũ muối nho nhỏ và một con dao, một cái rổ. Anh trao các thứ cho Minh Phương:
- Phương cầm đi, để tôi hái trái cây đã.
Nói rồi, anh thoăn thoát leo lên cây. Thiên làm nhanh quá khiến Minh Phương không kịp cản anh lại. Cô chỉ còn biết ôm chiếc rổ đứng dưới gốc cây nhìn lên. Thiên gọi to:
- Phương, đỡ nè.
Minh Phương vội vã đưa rổ ra hứng, nhưng cô chưa hứng được chùm mận Thiên ném xuống thi đã bị hụt chân ngã nhào, mấy thứ cô cầm trên tay văng ra mỗi nơi một thứ. Thiên hốt hoảng gọi to:
- Phương à, cô có sao không?
Và anh lại tuột từ trên cây xuống, cũng nhanh như khi leo lên vậy. Khom xuống đỡ Minh Phương lên, anh hỏi:
- Có sao không?
Minh Phương đứng thẳng lên, cô đưa tay phủi phủi sau lưng:
- Không sao, chỉ ê ẩm một tí thôi.
- Cũng may là Phương mặc quần áo sậm màu chứ nếu không thì lấm lem hết rồi.
- Thì hồi sáng anh đã dặn tôi như thế mà, anh không nhớ sao. Mà nếu có dơ chắc cũng không đến nỗi đâu, đất này cũng dễ phủi chứ không bám chặt như đất sình mà.
Trên mặt Minh Phương dính một bệt đất, Thiên đưa tay lên lau cho cô. Không biết là Thiên định làm gì, Minh Phương vội lùi lại. Không ngờ cô lại vướng chân vào cái rổ nên lảo đảo. Thiên vội đưa tay ôm choàng lấy cô kéo lại:
- Phương sao vậy? Không khỏe à?
Minh Phương ngượng đỏ cả mặt khi thấy mình đứng gọn trong vòng tay mạnh mẽ của Thiên. Cô vội lùi ra:
- Không sao, chỉ tại tôi bị vấp chân thôi.
Thiên cũng thấy ngỡ ngàng cho cử chỉ bất ngờ vừa rồi của mình. Anh cúi xuống nhặt mấy thứ lên. lảng qua chuyện khác:
- Thật là tiếc cho chùm mận, ngon lành như thế mà bị dập hết trơn rồi. Phương thật là dở, hứng có mấy trái mận mà cũng không nên thân.
Minh Phương cãi lại:
- Tại anh ném xuống không đúng vào rổ chứ bộ.
Thiên cười:
- Được rồi, ai dở cũng được. Bây giờ Phương ngồi đây đợi tôi, để tôi xuống cuối vườn hái cho Phương mấy thứ trái cây ở đó.
Nhìn khu vườn vắng vẻ, Minh Phương bỗng thấy hơi ơn ớn. Cô vội nói:
- Để tôi đi với cho biết.
Thiên lại cười:
- Cũng được, chỉ ngại Phương sợ cây cối um tùm thôi.
Quả nhiên như lời Thiên nói, phía cuối vườn cỏ mọc khá nhiều khiến Minh Phương phải dò dẫm từng bước. Thiên đi trước, anh vừa đi vừa quay lại nhìn Minh Phương. Không muốn ở đây lâu, Minh Phương nói với Thiên khi cô thấy anh lại định leo lên cây nữa:
- Anh Thiên à, hái vài thứ thôi. Có bao nhiêu người ăn đâu mà hái cho nhiều.
- Nếu dư thì mình đưa về nhà.
Minh Phương lắc đầu:
- Thôi đi, tôi không đưa về đâu.
Nhìn Minh Phương một thoáng rồi Thiên cũng chiều theo ý cô. Hái nhanh mấy thứ, Thiên nói:
- Mình trở ra đi.
Một lúc sau, Thiên đã nằm dài trên tấm bạt trải dưới gốc cây. Anh trao cho Minh Phương trái xoài:
- Loại xoài này ngon lắm nè Phương, nó hơi chua thôi nhưng lại có vị ngọt, Phương ăn xanh như thế này thì miếng xoài sẽ dòn, ngon lắm.
Minh Phương cầm lấy quả xoài, cô gọt vỏ và cắt ra một miếng to. Cô trao cho Thiên:
- Anh ăn đi!
Thiên lắc đầu:
- Tôi không hảo mấy thứ này lắm, Phương cứ ăn đi.
Cắn một miếng xoài, Minh Phương hơi nhăn mặt, Thiên vội hỏi:
- Chua à?
- Không chua lắm chỉ tại mới cho vào miệng nên mới như thế này đấy.
- Thế lúc này chị anh không lên đây à?
Thiên lắc đầu:
- Từ ngày lấy chồng, chị tôi bận rộn lắm. Chả là chị ấy phải làm dâu mà, rồi kế đó chuyện con cái khiến cho chị ấy đâu có đi đâu được nữa.
Minh Phưong le lưỡi:
- Cứ nghĩ lấy chồng phải làm dâu mà mất hết tự do thì chắc là sẽ không bao giờ tôi có chồng quá.
Thiên cười:
- Thì Phương kiếm anh chàng nào không phải sống với gia đình mà lấy, khi đó thì sẽ không phải làm dâu.
Minh Phương cũng cười:
- Chuyện đó thì cũng chưa biết được, nhiều khi không sống với gia đình chồng nhưng vớ phải anh chồng độc tài thì cũng chẳng khác gì làm dâu vài ba bà cô nhà chồng. Thôi thì cứ ở một mình cho chắc ăn.
- Phương cứ nói thế chứ nhiều ông yêu và chiều vợ ghê lắm. Khi đó thì mấy bà vợ có muốn đi du lịch nước ngoài cũng được ấy chứ.
Minh Phương lại cười:
- Ở đâu mà có những ông chồng tuyệt vời như thế, anh mau chỉ cho tôi kiếm một ông coi nào.
- Được, khi nào Phương cần thì cứ nói với tôi. Bảo đảm là sẽ có "hàng xịn" cho Phương.
- Anh nói nghe ngon lành ghê nhỉ! Được rồi, nhất định là tôi sẽ nhờ anh.
Vui câu chuyện, Minh Phương ăn hết trái xoài. Khi chỉ còn cái hột trên tay, cô mới giật mình nói với Thiên.
- Thôi chết, tôi ăn hết cả quả rồi.
- Đâu có sao, Phương cứ việc ăn đi. Trên cây còn thiếu gì.
Minh Phương lắc đầu:
- Vấn đề không phải là còn hay hết mà là tôi bị yếu bao tử, một lát nữa sẽ xót ruột chịu sao nổi.
- Chuyện đó thì Phương cứ yên tâm, tôi đã đặt nồi cơm trong nhà rồi.
Minh Phương tròn mắt nhìn Thiên:
- Cơm gạo ở đâu mà anh nấu nhanh vậy?
- Những khi nào mệt mỏi hay bực bội một điều gì đó, tôi thường lên đây tìm cho mình một chút yên tĩnh để bình tâm lại. Vì thế tôi có để một ít gạo ở đây. Nhưng nói trước với Phương, thức ăn thì chỉ có đồ hộp thôi đấy nhé.
Minh Phương cười thật tươi:
- Thế là quá tốt rồi, tôi chỉ sợ bụng đòi thì cái bao tử sẽ làm reo thôi.
Kê hai tay xuống đầu làm gối, Thiên nhìn lên bầu trời xang ngắt qua tàn lá cây. Anh mơ mộng:
- Giờ phút này thần tiên quá, Phương có thấy không?
Bó hai tay lên hai đầu gối, Minh Phương cũng nhìn lên trời cao:
- Tôi không biết xứ thần tiên thì tuyệt vời như thế nào, nhưng tôi biết chắc một điều là giờ phút này tôi thấy hồn mình rất bình yên. Nhưng chỉ cần như thế cũng là tốt quá rồi.
Thiên nhắm hờ hai mắt lại:
- Tôi chỉ muốn ngủ một giấc thật dài, khi thức dậy vẫn thấy Phương ngồi bên cạnh tôi như thế này.
Minh Phương bỗng thấy hồn xôn xao một cảm giác thật kỳ lạ. Nhưng cô bỗng nhiên thấy sợ, sợ Thiên và sợ ngay cả chính mình. Cô đập mạnh vào vai Thiên:
- Có ngủ thì để lúc khác, mau vào dọn cơm cho tôi ăn đã. Bao tử tôi biểu tình tới nơi rồi đây này.
Bị phá mất cơn mộng, Thiên ngồi dậy. Anh nhăn nhó:
- Công nhận Phương phàm tục thật. Muốn mơ mộng một chút cho đời nên thơ cũng bị Phương phá đám.
Minh Phương đứng lên, cô cười to như để che giấu đi một chút bâng khuâng trong hồn mình:
- Thì tôi là người trần mắt thịt mà, phải ăn cho no bụng thì mới nói chuyện mơ mộng với thơ thần được chứ. Đói bụng thì bao tử cứ réo ầm ầm, làm gì còn mơ với mộng.
Minh Phương đi thẳng vào trong nhà, Thiên cũng vội vã cuốn gọn các thứ vào đi theo cô. Anh lấy làm lạ cho mình khi thấy lòng vui quá, không lẽ một buổi rong chơi cũng giống như mọi buổi rong chơi khác mà anh lại vui như thế sao?
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên