Letting go means to come to the realization that some people are a part of your history, but not a part of your destiny.

Steve Maraboli

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ừ sau buổi đó, quan hệ giữa Minh Phương và Thiên đã được cải thiện. Tuy hai người chưa thể thân thiết với nhau, nhưng họ không còn đồi đầu nhau ra mặt như trước đây nữa. Mỗi khi gặp nhau, nhất là khi cả hai cùng ngồi trong bàn ăn, bao giờ Thiên cũng là người chào Minh Phương trước. Và Minh Phương cũng không lạnh nhạt mà cũng gật đầu chào lại.
Sáng nay, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Minh Phương dậy sớm và theo thói quen, cô lên sân thượng để tập thể dục như mọi ngày. Thiên thì không tập ở nhà như Minh Phương mà sáng nào anh cũng chạy bộ khoảng một tiếng đồng hồ. Rồi sau bữa ăn sáng thì Thiên cũng biến mất cả ngày.
Vừa bước lên khỏi bậc thang cuối cùng, Minh Phương vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thiên đang ngồi sẵn ở đó. Cô chưa kịp nói gì thì Thiên đã nói ngay:
- Chào Phương, cô tập thể dục à?
Minh Phương ngần ngại gật đầu, cô không biết phải làm gì bây giờ. Chẳng lẽ lại tập thể dục trước mắt anh ta hay sao? Điều đó thì Minh Phương không thể làm được rồi, vì cô không thể tự do uốn éo người khi có Thiên ở đây được.
Hình như Thiên cũng đoán được tâm trạng của Minh Phương nên anh nói ngay:
- Bữa nay Phương đừng tập thể dục nữa.
Minh Phương ngạc nhiên trước đề nghị bất chợt của Thiên:
- Tại sao anh lại nói thế?
- Vì tôi có một đề nghị với cô…
- Đề nghị gì?
Minh Phương tò mò hỏi, Thiên cười:
- Tập thể dục bằng cách khác…
- Cách nào? Tôi chẳng biết cách nào khác ngoài bài tập thể dục hàng ngày của tôi.
- Thì vì vậy tôi mới đề nghị với cô. Tôi muốn rủ Phương chạy bộ với tôi mỗi buổi sáng.
Minh Phương lắc đầu ngay:
- Thôi đi, tôi không thích chạy đâu.
Có lẽ Thiên đã biết trước phản ứng của Minh Phương, vì thế anh không có vẻ gì là thất vọng với lời từ chối của Minh Phương. Anh thấp giọng rủ rê:
- Tại Phương chưa chạy bao giờ nên nói thế thôi chứ chỉ cần Phương chạy vài hôm thôi là sẽ thấy thích ngay.
Minh Phương bĩu môi:
- Anh thích thì cứ thích đi, tôi không thích là không thích.
Thiên vẫn không giạn, anh kiên nhẫn rủ rê:
- Phương chưa chạy thử thì làm sao mà biết được là không thích. Này, Phương cứ chạy thử mấy hôm đi, nếu Phương thấy có vấn đề thì khi đó ta sẽ tính lại.
Minh Phương hất mặt:
- Anh rắc rối quá rồi đó, tại sao lại cứ phải rủ tôi thế nhỉ?
Thiên cười cười:
- Tại vì… chạy một mình buồn quá, tôi muốn rủ cô cùng chạy cho có bạn mà.
Minh Phương rùn vai:
- Không dám làm bạn với anh đâu.
- Sao thế? Chẳng lẽ tôi tệ đến nỗi Phương không thể làm b ạn với tôi hay sao?
Minh Phương lắc đầu, Thiên hỏi tới:
- Thế sao Phương lại nói là không dám làm bạn với tôi?
- Vì… làm bạn với anh nguy hiểm lắm.
Thiên ngạc nhiên quá cỡ, anh la lên:
- Sao thế? Sao Phương lại sợ nguy hiểm? Chẳng lẽ tôi là Mafia hay là tội phạm đang bị truy nã hay sao mà Phương sợ nguy hiểm?
Minh Phương bật cười:
- Nếu anh là Mafia thì tôi lại không sợ, vì như thế tôi sẽ rất an toàn khi đi cùng với anh. Nhưng tôi sợ là sợ chuyện khác kìa.
Thiên hỏi:
- Thế Phương sợ điều gì, nói ra coi nào.
Minh Phương cười cười không đáp, Thiên hỏi gặng:
- Nào, Phương nói đi. Tại sao lại lấp lửng như thế?
Minh Phương tức mình nhìn Thiên, tại sao anh ta lại nói là mình lấp lửng? Cô nói thẳng ra ý nghĩ của mình:
- Anh đã chẳng từng nói với tôi là một cô gái như tôi mà ở gần bên anh rất dễ bị người ta hiểu lần đó sao? Tôi rất sợ bị hiểu lầm như thế, nhất là nếu người hiểu lầm mà là bạn gái của anh, cô ấy lại cho tôi một ca aciđ thì thật là oan mạng.
Thiên phá lên cười, anh cười sặc sụa đến nỗi Minh Phương phải phát cáu lên:
- Anh cười gì mà cười như điên vậy?
Thiên vừa cười vừa nói:
- Nghe cô nói mà tôi cũng muốn điên lên vì cười đấy chứ? Công nhận cô có óc tưởng tượng phong phú thật - Nghiêng đầu nhìn Minh Phương, Thiên lắc đầu - Nhưng mà cô lo điều đó là quá thừa rồi, vì tôi chưa có bạn gái.
Minh Phương tỉnh bở gật đầu:
- Tôi cũng nghĩ là như thế, vì có cô gái nào chán đời thì mới chịu làm bạn gái của anh.
Thiên giơ cả hai tay lên trời tỏ ý đầu hàng:
- Tôi cũng sợ cô lên, cô không bao giờ nghĩ tốt cho tôi được một điều gì cả.
- Vì vốn anh là như thế mà.
- Thôi được, tôi chịu thua cô điều này. Nhưng tôi đã khẳng định là không có bạn gái rồi thì cô không phải sợ nữa nhé! Chúng ta chạy đi.
- Nhưng tôi vẫn không muốn bị hiểu lầm…
- Chuyện đó thì có gì quan trọng, ai hiểu lầm thì mặc họ còn mình không có thì thôi chứ. Mà dẫu có ai đó hiểu lầm cô là bạn gái của tôi thì cũng đâu có sao. Trông tôi cũng đẹp trai đấy chứ.
Minh Phương bĩu môi:
- Mèo khen mèo dài đuôi, thật không biết xấu hổ là gì.
Thiên ngẩn ra nhìn Minh Phương, anh bỗng thấy tim mình hụt đi một nhịp khi thấy đôi môi đỏ hồng của Minh Phương bĩu ra trong một cử chỉ thật đáng yêu. Tại sao mãi tới hôm nay mình mới nhận ra được nét đáng yêu tới nhói lòng của cô ấy nhỉ?
Nhưng Thiên không kịp nghĩ lâu, vì Minh Phương đã quay người đi xuống:
- Thôi, tôi không nói với anh nữa đâu. Tôi xuống nhà đây.
Sợ Minh Phương đi mất mà ý định của mình chưa đạt được, Thiên vội nắm tay cô kéo lại:
- Khoan đã, Phương làm gì mà vội vậy?
Bàn tay Minh Phương nằm gọn trong bàn tay cứng cáp của Thiên tạo cho cô một cảm giác thật mới lạ. Nào phải cô chưa từng bao giờ bắt tay những người bạn nam giới đâu, thế nhưng chưa bao giờ cô lại cảm thấy như lần này. Dường như có một luồng điện thật mạnh chạy dọc sống lưng của cô làm cô khựng lại. Nhưng rồi Minh Phương lấy lại bình tĩnh thật nhanh, cô rút vội bàn tay về và quát khẽ:
- Anh làm gì vậy?
Thiên cũng khựng lại với cử chỉ bất ngờ của mình, nhưng anh nói ngay:
- Tôi chỉ muốn tốt cho Phương thôi mà.
- Có gì đâu mà tốt, làm gì thì cũng chỉ là tập thể dục mà thôi. Từ bao nhiêu lâu nay tôi có chạy ngày nào đâu mà vẫn khỏe đó thôi.
Thiên hùng hồn bảo vệ ý kiến của minh:
- Tại Phương không biết đó thôi chứ chạy bộ buổi sáng thú vị lắm đó. Nếu là chạy một mình thì không nói chứ có thêm một người bạn thì thật là vui. Nhất là vào lúc sáng sớm, khi đó trên đường hầu như chưa có ai, mình sẽ có cảm giác mình được làm chủ hoàn toàn cả một khoảng không gian rộng lớn, khoảng đãng. Cái cảm giác đó thật không thể nào có được khi mà cái thành phố của ta luôn là một thành phố đông đúc, ồn ào.
Minh Phương đứng im, cô nhìn Thiên và suy nghĩ cái ý kiến của anh. Thật ra, cô cũng thấy xiêu lòng rồi với những điều anh vừa giải thích. Chẳng phải là cuộc sống của chúng ta đã quá mệt mỏi vi thành phố quá nhiều bụi khói và tiếng động đó sao. Vậy thì một khoảng không gian trong sạch, yên tĩnh đúng là quý giá cho con người, vì thế tận hưởng nó mới gọi là biết sống chứ.
Mỗi buổi sáng, khi cô lên cái sân thượng này để tập thể dục, cô đã hít thở được làn không khí trong sạch. Nhưng ngày nào cũng chỉ gói gôn trong cái không gian nhỏ hẹp của cô, vậy thì tại sao cô không thử nghe theo lời Thiên một lần nhỉ? Nếu như chạy thử vài ngày mà không có gì thú vị thì cô bỏ cũng không muộn cơ mà.
Nghĩ thế, nhưng Minh Phương vẫn tỏ ý nghi ngờ:
- Tôi muốn biết tại sao anh lại có cái ý kiến này?
Thiên ngạc nhiên:
- Ý kiến gì?
Minh Phương hất mặt:
- Thì đó, tại sao anh lại nổi hứng bất tử rủ tôi cùng chạy bộ. Không biết là anh có ý đồ gì không đây?
Câu nói của Minh Phương lẽ ra đã làm chạm tự ái của Thiên, không ngờ anh lại không có gì là giận dữ:
- Cô thật là con cháu của Tào Tháo, tôi có ý tốt mà cũng nghi ngờ được. Chúng ta dầu sao cũng là người một nhà mà, tôi chỉ muốn rủ cô cùng chạy cho vui mà thôi.
- Anh nói cũng có lý, nhưng hôm nay muộn rồi làm sao mà chạy?
Nhìn nét mặt của Minh Phương, Thiên cũng đã biết là cô có sự thay đổi trong ý nghĩ của mình. Thế mà khi nghe cô nói ra sự đồng ý của mình, không hiểu sao Thiên lại thấy mình vui quá. Anh giơ cao chiếc đồng hồ trên cổ tay mình như muốn để Minh Phương nhìn thấy:
- Mới có năm giờ rưỡi mà, có gì là muộn. Chúng ta chỉ chạy độ một giờ thôi, sáu giờ về ăn sáng là vừa rồi. Vả lại, hôm nay là chủ nhật thì có gì là bận rộn đâu, cô đâu có phải đi làm. Ngày mai, cô phải đi làm thì chúng ta sẽ bắt đầu chạy từ lúc bốn giờ ba mươi, được không?
Ngần ngừ một chút, Minh Phương gật đầu:
- Vậy cũng được - Nhìn xuống mình, cô hỏi - Tôi ăn mặc như thế này có chạy được không?
Thiên nghiêng đầu ngắm Minh Phương. Trước mặt anh không phải là một cô gái gan góc như mọi khi mà là một cô bé xinh xắn trong bộ quần áo thể thao. Quần soọc, áo thun trắng. Cả đôi giầy thể thao dưới chân cũng trắng khiến cho cô có vẻ như là một cô học trò phổ thông hơn là một cô gái hai mươi ba tuổi. Anh gật đầu mà miệng thì cười tươi như hoa:
- Mặc như Phương thì vừa có vẻ thể thao vừa đẹp nhất rồi, tại sao lại không được? Nào, chúng ta đi nào.
Thiên nắm tay Minh Phương kéo đi, một cử chỉ thật tự nhiên nhưng vẫn làm cho cô ngượng ngập. Tuy nhiên, Minh Phương không thể nào có được một phản ứng nào khác hơn là chỉ còn biết chạy theo sức kéo của anh mà thôi.
Cánh cổng vừa khép lại sau lưng hai người, Thiên đã nói ngay:
- Hồi còn đi học chắc là Phương đã từng được hướng dẫn chạy tại chỗ trong những giờ tập thể dục phải không? Vậy thì bây giờ chúng ta cũng chạy như thế đó, nhưng Phương không cần phải chạy nhanh đâu. Cứ từ từ chạy, nhưng cái chính là cô phải biết kết hợp với hít thở sao cho nhịp nhàng, như thế thì tim cô sẽ không mệt vào cô sẽ không mất sức.
Minh Phương gật đầu làm theo những lời hướng dẫn của Thiên. Nhưng rồi đang chạy, cô lại thấy ngạc nhiên cho chính mình. Không hiểu tại sao hôm nay cô lạ, không phản kháng với Thiên như mọi lần mà lại nghe lời anh ta vậy nhỉ?
Khẽ liếc sang Thiên đang chạy kế bên, Minh Phương yên tâm khi thấy anh ta đang bình thản chạy, cứ như từ trước tới nay cô và anh ta luôn là những người bạn tốt chứ chưa hề đối đầu nhau lần nào.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên