A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
gồi vào bàn ăn, Minh Phương đưa mắt nhìn quanh một vòng. Mẹ cô và ông Thuận đã ngồi vào chỗ của họ, còn chỗ của Thiên thì vẫn trống không chứng tỏ anh ta chưa về.
Gần đây, mỗi khi về nhà Minh Phương lại thấy dễ thở vì trong nhà không có bóng dáng gã đàn ông mà cô không ưa một chút nào. Dạo này Thiên có vẻ bận rộn, anh ta đi vắng cả ngày thậm chí có đêm cũng không về nhà.
Ông Thuận nhìn bà Vy và Minh Phương rồi chép miệng:
- Cái thằng Thiên này, lại trở về chứng cũ rồi.
Bà Vy ngạc nhiên:
- Anh nói như vậy nghĩa là sao?
Ông Thuận thở dài:
- Là cái tính hoang đàng của nó, nó vẫn không sao bỏ được. Hồi trước nó đã bỏ học đi chơi hết cả năm trời, sau anh phải lo cho nó qua bên đó ở với gia đình ngoại nó, anh mới yên tâm được phần nào. Không ngờ là bây giờ nó lại như thế - Ông thấp giọng nói như than thở - Thật anh cũng không thể nào hiểu được là sau bao nhiêu năm như thế, tại sao nó vẫn không thay đổi.
Bà Vy can gián:
- Anh khoan kết tội con cái đã, biết đâu Thiên nó bận công việc gì thì sao?
Ông Thuận lắc đầu:
- Nó có việc gì mà bận? Chỉ là đi chơi mà thôi. Anh đã nói với nó hết lời rồi, về công ty phụ việc với anh một thời gian rồi anh sẽ giao lại hết cho nó chứ anh cũng thấy mệt mỏi lắm rồi. Thế mà nói mấy nó cũng không chịu nghe, chỉ thích rong chơi thôi.
- Thì từ từ mình nói, chắc là con cũng nghe thôi. Anh đừng nóng nảy như vậy sợ con nó tự ái anh à.
Ông Thuận thở dài:
- Anh thật chán nản quá rồi, chắc là anh cũng phải thu gọn công ty lại hoặc bán cho người ta chứ anh không còn muốn bôn ba nữa. Còn thằng Thiên, nó có muốn rong chơi mãi thì anh cũng đành phải chịu thôi, anh đâu có sống đời mà lo cho tụi nó mãi được. Anh cũng không biết là ở bên đó nó học hành được những gì, bằng cấp như thế nào nữa. Hỏi thì nó chỉ nói chuyện đó là của nó, anh không phải lo.
Bà Vy đặt ty lên tay ông Thuận, bà an ủi ông:
- Con cái đã lớn rồi anh à, em nghĩ là Thiên cũng biết lo chứ không tới nỗi vô tâm đâu. Chắc là một ngày nào đó nó cũng phải hiểu ra tấm lòng của anh dành cho nó, rồi nó sẽ nghĩ lại mà thôi. Anh ăn cơm đi, đừng có lo lắng quá như vậy mà đổ bệnh thì khổ đó anh.
Ông Thuận âu yếm nhìn bà Vy:
- Cũng may là anh còn có em chứ nếu không thì anh cũng không biết mình sống để làm gì nữa.
Bà Vy ngượng ngùng liếc qua Minh Phương một cái:
- Anh cứ nói thế chứ em mà làm gì được cho anh đâu. Có em thì chỉ thêm gánh nặng cho anh mà thôi.
Minh Phương khó chịu trước những lời bà Vy vừa nói, tại sao lại là gánh nặng? Bộ không có ông ta thì mẹ con cô không sống được hay sao? Cái cửa hàng của bà đã nuôi sống hai mẹ con cô bao lâu nay, giờ cô cũng đã có việc làm, tuy lương cô không nhiều nhưng đâu thể nói là không đủ sống? Thế mà mẹ cô cứ làm như không có người đàn ông này thì cả hai sẽ chết đói hay sao ấy.
Ăn nhanh cho hết chén cơm, Minh Phương đẩy ghế đứng lên. Ông Thuận hỏi:
- Con đi đâu vậy Phương? Đang ăn cơm mà!
Minh Phương nói nhanh:
- Con ăn đủ ròi, con xin phép lên phòng.
Nói xong, cô đi thật nhanh lên lầu. Vào tới phòng riêng của mình, cô tới đứng thừ người bên khung cửa sổ để nhìn ra ngoài bầu trời nhá nhem tối. Hình như trời đang mưa thì phải, Minh Phương cảm nhận được làn hơi nước đang bao phủ quanh cô.
Minh Phương thật không biết là mình sẽ phải chịu sống như thế này đến bao giờ nữa? Thật lòng, Minh Phương muốn ra ngoài sống riêng một mình cho thoải mái, nhưng rồi cô lại không có cái can đảm ấy khi nghĩ tới mẹ mình. Từ khi ra đời tới nay, đã bao giờ cô xa mẹ mình ngày nào đâu. Vì thế, tuy giận bà Vy vì bà đã chọn cho mẹ con cô cuộc sống như thế này, cô vẫn không thể dứt rời được bà.
Tiếng ồn ào dưới nhà làm Minh Phương giật mình. Ai mà lại tới đây gây sự thế nhỉ? Cô lắng tai nghe, tiếng ông Thuận nói thật to, rồi một tiếng nhỏ hơn một chút. Nhưng Minh Phương không thể nào lầm được, đó chính là tiếng cậu quý tử của ông Thuận mà. Tại sao cha con ông ấy lại cãi nhau thế nhỉ?
- Tại sao mày không chịu vào công ty làm việc?
- Con đã nói rồi, con tự lo cho mình được rồi. Ba đừng có bận tâm tới chuyện đó nữa.
- Tao không quan tâm để mày tự lo như thế này ấy hả? Mày tự lo bắng cách nhậu nhẹt say như thế này hay sao? Tạo thật không hiểu là bao nhiêu năm vừa qua mày học hành được cái gì hay chỉ học thêm được cái trò ăn chơi như thế này?
Tiếng ông Thuận giận dữ hét to, giọng Thiên cũng cao không kém:
- Con học được cái gì, điều đó đâu quan trọng. Vấn đề là con sống cho ra sống, không làm phiền tới người khác là được rồi.
- Mày như thế này mà nói là không phiền à? Tại sao mày không sống cho đàng hoàng? Mày nhìn lại mày coi, mày có còn là con người nữa không hay là mày là con ma trơi từ dưới sông trồi lên.
Ông Thuận lại hét to, giọng Thiên cay đắng:
- Thì con đi mưa về, người con ướt là lẽ đương nhiên rồi. Còn ba nói thế nào là sống cho đàng hoàng? Con có làm điều gì sai trái không? Con có ăn trộm ăn cướp của ai đâu? Con có sống giả dối bao giờ đâu. Con không bao giờ che giấu con người thật của mình, ccon luôn luôn trung thực mà. Con là thằng bụi đời thì không bao giờ con chối cãi điều đó. Nếu như ba thấy con sống như thế làm chướng mắt ba thì con sẽ dọn đi, không ở đây nữa để ba khỏi bực mình, thế thôi.
Nói xong, mặc cho ông Thuận sững người vì tức giận mà không kịp có thêm phản ứng, Thiên ngật ngưỡng đi lên lầu. Anh vào phòng và đóng cửa thật mạnh, tiếng động vang lên thật to làm Minh Phương dù biết trước cũng không thoát khỏi một cái giật mình.
Căn nhà lại yên tĩnh như cũ, mọi xáo trộn vừa rồi dường như không có. Minh Phương chán nản nằm lăn trên giường, cô với chiếc gối và úp vào mặt như để che chắn cho cô khỏi phải nghe những gì đang xảy ra.
Nửa đêm, khi Minh Phương đang ngủ thì một tiếng động thật mạnh ngoài cửa làm cô giật mình tỉnh giấc. Minh Phương hơi hoảng hốt, cô nằm im lắng tai nghe ngóng. Ngoài cửa, có tiếng chân người nặng nề bước đi, giống như bước chân của người đi không vững phải tựa vào tường mới đi được.
Sực nhớ tới hiên hồi tối đã say nhừ, Minh Phương vội bước xuống giường. Cô hé cửa ra coi thử thì thấy cửa phòng Thiên mở toang, ánh đèn từ đó hắt ra đủ để cho cô thấy anh ta đang lò dò bám tường đi xuống lầu. Một câu hỏi hiện lên trong đầu Minh Phương, anh ta đang làm gì thế nhỉ? Nửa đêm mà lại đi đâu thế kia?
Mặc kệ anh ta! Minh Phương lắc đầu như không muốn dính dáng vào chuyện của người khác. Cô khép cửa lại, cô định trở về giường để nối tiếp giấc ngủ của mình. Nhưng rồi cô lại nghĩ, nếu như Thiên đi không vững như thế mà hụt bước chân nào trên cầu thang thì chắc chắn sẽ gây ra chuyện.
Không kịp suy nghĩ gì thêm, Minh Phương lại mở cửa bước ra ngoài. Cô vội chạy nhanh tới níu lấy tay Thiên khi thấy anh đang lảo đảo. Cô vội hỏi:
- Nửa đêm mà anh đi đâu vậy?
Thiên gạt tay Phương ra, anh lè nhè:
- Mặc kệ tôi, cô thắc mắc làm gì!
Minh Phương nhăn mặt khó chịu vì hơi thở toàn mùi rượu của Thiên phả vào mặt cô. Nhưng biết anh ta đang say, cô không chấp. Cô vẫn nhỏ nhẹ:
- Anh đang mệt thế kia, lỡ té cầu thang thì sao? Anh cần gì thì nói để tôi giúp cho.
Thiên ghé mặt sát vào mặt Minh Phương, anh cười:
- Hôm nay cô tốt bụng nhỉ? Bộ cô định làm cô tiên xanh nhân ái hay sao vậy hả?
Minh Phương vội quay mặt sang chỗ khác, cô không thể nào chịu được hơi thở đầy mùi rượu của Thiên. Cô xẵng giọng:
- Tôi thấy anh đứng không vững nên sợ anh té mới giúp anh một chút, vậy mà anh còn kiếm chuyện. Tôi mặc xác anh, không thèm nói tới anh nữa.
Minh Phương buông tay ra, thuận tay cô xô Thiên một cái. Không ngờ anh ta chúi nhủi vào tường, đầu anh ta đập nghe một tiếng "cốp". Minh Phương hết hồn, cô vội quay lại:
- Anh có sao không vậy?
Thiên hất tay Minh Phương ra:
- Bây giờ thì cô không phải là cô tiên xanh nữa rồi, mà cô đúng là mụ phù thủy độc ác đó. Cô mau xê ra, mặc kệ tôi.
Minh Phương thấy lòng có một chút ân hận khi thấy Thiên đưa tay lên ôm đầu. Cô không giận cái hất tay của Thiên nữa mà lại đỡ anh:
- Thôi, anh vào phòng nằm đi. Để tôi kiếm dầu thoa cho anh.
Dường như cũng mệt mỏi quá rồi, Thiên không cãi lại Minh Phương nữa. Anh lại lò dò đi trở lại phòng. Minh Phương cũng đi sau lưng anh, đề phòng anh bị ngã.
Vào đến phòng, Thiên nằm vật ra giường. Minh Phương lắc đầu khi nhìn thấy căn phòng của anh ta giống như… một cái bãi rác vậy. Đồ đạc thì ngổn ngang, áo quần thì vất lung tung, còn bản thân Thiên thì đầu bù tóc rối trông thấy mà chán. Bộ quần áo anh ta đang mang trên người có lẽ đã không được thay ra lúc về, vì vậy mà nó nhàu nát tới thê thảm.
Đứng cạnh giường Thiên, Minh Phương hỏi:
- Nào, anh cần gì thì nói đi để tôi giúp cho.
Thiên nhắm nghiền hai mắt, anh nói khẽ:
- Cô lấy giùm tôi ly nước.
Minh Phương gật đầu:
- Được rồi, để tôi lấy giúp anh.
Nhanh chóng đi xuống lầu, chỉ một thoáng sau, Minh Phương đã mang lên chai nước lạnh và một chiếc ly. Rót đầy ly nước, cô trao cho Thiên:
- Nước đây, anh uống đi!
Không buồn ngồi lên, Thiên cứ nằm như thế mà đón lấy ly nước trên tay Minh Phương và nghiêng đầu ra ngoài để uống. Nhưng nước không những không vào miệng anh mà lại nghiêng đổ ra ngoài. Minh Phương vội đỡ lấy ly nước:
- Chưa thấy ai lười biếng như anh, để tôi cầm giúp cho.
Minh Phương kề miệng ly vào môi Thiên, Anh uống cạn ly nước nhanh chóng và lại nằm vật ra. Minh Phương ái ngại hỏi anh:
- Anh có bệnh không vậy?
Thiên lại nhắm nghiền hai mắt, anh khoát tay:
- Không đâu, bệnh nào mà vật đưọc tôi. Tôi chỉ mệt mỏi một chút thôi. Cám ơn cô, cô có thể đi được rồi đó. Cô mà đứng đây thêm một lúc nữa thì coi chừng mang tiếng vì tôi đó.
Minh Phương hầm hừ nhìn Thiên. Đúng là vô ơn, mới nhờ người ta đó mà đã lên tiếng đuổi ngay được! Cô mắng thầm trong bụng như thế, nhưng rồi cô lại nghĩ, mình trách làm gì con người bê tha này. Hắn ta đang say bét nhè ra như thế kia mà.
Dằn mạnh chiếc ly không xuống bàn, bên cạnh chai nước cô vừa mang lên. Minh Phương dằn dỗi:
- Vậy thì anh đừng làm ồn để phá giấc ngủ của tôi nữa nhé.
Nói xong, Minh Phương bước vội ra ngoài. Cô đóng cửa thật mạnh, tiếng cửa đập làm Thiên mở mắt ra. Nhưng rồi anh lại nhắm mắt lại, như đang cố tìm cho mình một giấc ngủ muộn màng.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên