Trong mỗi khó khăn đều ẩn chứa một cơ hội.

Albert Einstein

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
rần trọc mãi cho đến nửa đêm mà Minh Phương vẫn không sao tìm được giấc ngủ cho mình. Cô mệt mỏi ngồi lên nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ hai mươi phút. Giấc ngủ thì không đến, mà sao bao nhiêu ý nghĩ rối bời cứ tìm đến với cái đầu nhỏ bé của cô khiến cô mệt nhoài.
Minh Phương lại nằm xuống, cô bắt đầu đếm số. Những con số theo thứ tự cứ lần lượt hiện lên trong đầu Minh Phương, một trăm, hai trăm, ba trăm rồi đến chín trăm, một ngàn. Bao nhiêu con số cứ tuôn ra, nhưng giấc ngủ thì cứ mãi không đến. Minh Phương thầm cầu mong sao cho mình ngủ đi, dù chỉ là một hay hai tiếng đồng hồ cũng được. Bởi vì sáng mai cô còn phải đi làm, giấc ngủ là một trong những điều kiện tiếp sức của cô. Thế nhưng sao hai con mắt của cô cứ mãi chong chong nhìn lên trần nhà.
Minh Phương lại ngồi lên, cô không còn đủ can đảm tìm cho mình một giấc ngủ muộn màng nữa, bởi vì cô biết, có dỗ giấc mãi thì cũng thế thôi. Cầm quyển sách lên, cô lại thấy ngán ngẩm. Những câu chuyện bây giờ cũng không hấp dẫn được cô nữa rồi.
Lấy chiếc áo lạnh khoác hờ lên vai, Minh Phương mở cửa bước ra ngoài. Cô lần từng bước để lên sân thượng. Ngắm sao trời vào lúc nửa đêm như thế nà chắc cũng thú vị lắm đây. Minh Phương tự giải thích cho hành động của mình.
Tựa lưng vào thành lan can, chất inox mát lạnh thấm vào da làm Minh Phương khẽ rùng mình. Những ngọn gió đêm cuối thu mang theo hơi lạnh khiến cho cô phải khép chặt hai vai áo, cũng may cô đã mang theo cho mình chiếc áo lạnh này.
Ngước mắt nhìn lên trời đêm, bầu trời cao lồng lộng. Minh Phương me mải tìm kiếm cho mình ngôi sao bổn mạng. Kia rồi, cô đã không phải tìm lâu. Một ngôi sao nhỏ bén nhưng đang rực sáng nơi cuối trời. Ngôi sao chỉ có một mình như cô đang cô đơn một mình ở đây. Còn ngôi sao nào là mẹ cô, ngôi sao nào là người đàn ông ấy? Minh Phương không thể nào tìm kiếm được.
Vòng hai tay qua ngực, Minh Phương lại dõi mắt xuống đường. Con đường vắng lặng quá, hầu như không một bóng người khác hẳn với cái náo nhiệt, đông đúc, ồn ào của ban ngày. Bởi vì chỉ thỉnh thoảng mới có một chiếc xe lao qua thật nhanh, tiếng máy xe rú lên như muốn xe toang cái không khí tĩnh mịch của một đêm dài.
Một mùi thơm là lạ không biết từ đâu bay đến mũi Minh Phương làm cô phải ngơ ngác nhìn quanh. Hương hoa ư? Điều đó là không thể vì trên sân thượng này đâu có trồng hoa! Còn nếu là mùi thơm nhân tạo thì lại càng không phải. Vì nơi đây chỉ có mình cô chứ nào có ai khác nữa!
Một cảm giác rờn rợn đã xâm chiếm thần trí Minh Phương. Những câu chuyện liêu trai cô đã được đọc và không bao giờ tin tự dưng lại hiện về trong óc cô. Có khi nào là một hồn phách nào dật dờ trôi dạt về đây không nhỉ? Chỉ nghĩ tới đó thôi, chân Minh Phương đã như muốn sụm xuống rồi.
Với tâm trạng hoảng hốt, Minh Phương dáo dác nhìn quanh như muốn kiếm tìm một cái gì đó để có thể dựa vào đó mà trấn an mình. Một tiếng động thật khẽ vang lên từ một góc sân làm Minh Phương hoảng sợ, cô quay phắt về phía đó và lần này thì cô thực sự không còn đứng vững được nữa khi một đốm đỏ đập vào mắt cô.
Một tiếng kêu bị tắc nghẽ trong cổ Minh Phương, và cô phải níu chặt lấy balcon để khỏi sụp hẳn xuống sàn gạch. Mắt Minh Phương vẫn cứ nhìn trân trối vào cái đốm đỏ từ xa và cô nhìnn thấy rõ nó đang lóe lên rồi bay theo hình một cung tròn.
Minh Phương buông tay ra, và cô ngã hẳn người xuống nền gạch mát lạnh. Toàn thân cô như tê cứng và mọi phản ứng mất hết. Ngay khi đó, một bóng người phóng thẳng tới chỗ Minh Phương và đỡ vội cô lên. Không nhận biết được thêm điều gì, vì trong đầu Minh Phương bây giờ chỉ còn lại nổi hoảng sợ đến tột cùng, cô không thể làm được một điều gì khác hơn là la lên những tiếng rời rạc.
Người đang đỡ Minh Phương vội cúi xuống nói với cô:
- Thôi nào, tôi đây mà. Có gì mà phải hoảng sợ như thế?
Giọng nói của con người! Không phải là ma quái! Một ý nghĩ xuất hiện ngay trong đầu Minh Phương giúp cô trấn tĩnh lại. Sự tỉnh táo trở về với Minh Phương làm cô lại rơi vào một cơn hoảng sợ khác khi biết mình đang bị một người đàn ông ôm thật chặt mà trong nhất thời, cô chưa nhận ra được là ai.
Quẫy người thật mạnh, Minh Phương vùng ra khỏi tay người đàn ông đó. Hành động bất ngờ của cô làm người đó không phản ứng kịp phải buông tay ra và Minh Phương ngã người xuống, tay cô chỏi xuống sàn gạch đau điếng.
Một giọng nói quen thuộc vang lên:
- Muốn đứng xuống thì từ từ rồi đứng, nhảy làm chi mà vội mà vàng cho bị ngã đau như thế.
Thiên - Phải, người đang đứng trước mặt Minh Phương chính là Thiên, cái anh chàng đáng ghét đang ở cùng chung một mái nhà với cô. Minh Phương đã lấy lại được sự bình tĩnh cho mình, cô đứng thẳng người lên và quắc mắt nhìn Thiên:
- Tại sao anh lại làm như thế?
Thiên ngơ ngác nhìn Minh Phương:
- Tôi đã làm gì?
Anh ta còn giả mù sa mưa nữa chứ! Minh Phương nghĩ thế và càng thêm tức giận. Cô không thể không quát to:
- Lại còn chối nữa hay sao? Anh vừa muốn hù chết người ta còn nói là không nữa hở?
Thiên bật cười, anh khoanh tay trước ngực và nheo mắt nhìn Minh Phương:
- Tôi mà muốn hù cô à? Có cô muốn hù tôi thì có.
Minh Phương tức muốn điên lên được trước cái kiểu nói ỡm ờ của Thiên. Cô hỏi lại:
- Anh đã làm cái chuyện đó rồi mà bây giờ lại còn chối hay sao? Nếu không phải hù tôi thì tại sao anh lại núp trong bóng tối và giơ đốm lửa lên để dọa tôi?
Thiên kêu lên:
- Tại sao cô buộc tội tôi ghê thế? Tôi làm gì mà phải núp trong bóng tối và lửa đâu ở đây mà tôi dọa cô? Chẳng qua là tôi ngồi sau cây trắc bá diệp nên cô không trông thấy tôi, còn đốm lửa mà cô thấy đó chính là đầu điếu thuốc cháy đỏ mà tôi đang hút, thế thôi.
Lời giải thích của Thiên thật là hợp lý. Minh Phương tự giận mình đã hồ đồ khi chuyện đơn giản như vậy mà không nghĩ ra. Cô nào biết vì quá mệt mỏi và vì bao nhiêu ý tưởng cứ rối bời trong đầu cô đã làm cho phản xạ của cô không còn nhanh nhạy. Và sự hiểu lầm cũng là lẽ đương nhiên mà thôi.
Giữa khi Minh Phương còn đang bối rối thì Thiên lại tỉnh bơ nói tiếp:
- Thế là chuyện tôi hù dọa cô là không có đấy nhé. Chỉ có chuyện cô muốn hù dọa tôi mà thôi.
Minh Phương lại bật la lên:
- Anh đừng có nói ngược, tôi hù dọa anh bao giờ?
Thiên nhún vai:
- Chứ không phải sao? Tự nhiên một bóng trắng hiện ra và rồi lão đão ngã xuống làm tôi tưởng đâu cô là một nhận vật của tác giả Bồ Tùng Linh vừa xuất hiện trước mắt tôi đó chứ. Cũng may là tôi không phải như những anh chàng thư sinh trong Liêu trai nên hồn tôi không xiêu, phách tôi không lạc. Cũng nhờ vậy mà tôi mới kịp đỡ cho cô khỏi té đó.
Minh Phương bĩu môi:
- Anh có dọa ma thì có chứ ma nào mà dọa được anh?
Thiên bật lên một tiếng cười ấm áp:
- Cô lại nói oan cho tôi rồi, tôi nào dám dọa ma. Thật ra, lúc mới thấy cô nhưng tôi đâu biết là cô, vì thế tôi cũng thấy hơi rờn rợn đó chứ. Nhưng khi ôm cô trong tay rồi tôi mới hoàn toàn bình tĩnh vì biết chuyện hoang đường không thể xảy ra.
Thiên nhắc làm Minh Phương nhớ lại hình ảnh lúc nãy, lúc Thiên đỡ cô. Anh ta đã ôm gọn cô trong lòng. Cảm giác nhận được từ hai cánh tay mạnh mẽ của anh ta vẫn còn đọng lại trong cô khiến Minh Phương nóng bừng cả mặt. Bất giác, cô đưa tay sờ lên mặt như sợ Thiên nhận ra gương mặt cô đang đỏ lên.
Ngượng quá mà không biết làm sao, Minh Phương chỉ còn cách cao giọng mắng át anh ta:
- Anh lại nói nhăng nói cuội gì vậy? Làm gì có chuyện hoang đường ở đây?
Thiên tủm tỉm cười, trong ánh sáng nhá nhem của những ngọn đèn đường hắt lên, anh đã thấy sự ngượng ngùng của Minh Phương. Không muốn cô ngượng thêm, anh gật đầu:
- Thì tôi cũng đã tự nhận là tôi lầm rồi mà, bộ cô không nghe tôi nói hay sao? Nhưng dù sao thì cô cũng phải cám ơn tôi đó nhé…
Minh Phương sừng sộ:
- Tại sao tôi lại phải cám ơn anh? Cám ơn anh đã nhát ma tôi đó hở? Không dám đâu, quên đi!
Giọng nói đanh đá của Minh Phương lại làm Thiên buồn cười. Công nhận cô nhỏ này con nít thật, hèn chi mà cô ta cứ tỏ ra mặt trăng mặt trời với anh. Mà anh thì có làm gì cho cô ta giận đâu chứ, ngoài cái hôm đầu tiên anh vào lộn phòng cô ta để ngủ. Mà nói cho cùng thì đó cũng đâu phải là lỗi của anh, chuyện lớn ra vì cô ta xớn xác thôi mà.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ Thiên không dám nói ra ý nghĩ của mình. Vì anh biết, chắc chắn là cô ta sẽ sửng cổ lên ngay lập tức. Mà Thiên thì đang muốn "dĩ hòa vi quý" cơ mà. Bao nhiêu năm xa nhà vì giận cha, giờ đây Thiên không muốn đối đầu cùng ông nữa khi mà anh thấy ông đã thực sự già yếu mất rồi. Nếu như làm Minh Phương giận, chắc chắn là quan hệ giữa cha con anh sẽ xấu đi một phần, vì cô ta là con gái cưng của bà vợ Ông ấy cơ mà.
Nghĩ tới bà Vy, lòng Thiên lại nặng nề quá đỗi. Anh không thể nào quên được nỗi đau của mẹ mình khi mà suốt cuộc đời mình, bà sống như một cái bóng bên cạnh chồng. Bởi vì tuy là vợ nhưng bà không có được tình yêu của chồng. Ông sống với bà chỉ vì cái nghĩa chứ còn tình yêu thì ông đã dành trọn cho người yêu đầu của ông.
Minh Phương là con gái của người phụ nữ đó, anh không muốn dính dáng gì đến cô ta dù trong lòng, Thiên cũng tự nhận thấy là mình có thành kiến với Minh Phương như thế là không đúng. Nhưng dẫu sao thì Thiên cũng chỉ là một con người phàm tục, anh cũng có tình cảm của mình. Và anh cũng biết hận biết ghét chứ chẳng phải chỉ có mỗi tình yêu.
Thiên quay mặt sang hướng khác, anh không muốn Minh Phương thấy sự đổi thay trên gương mặt mình hay là vì anh không muốn nhìn thấy cô, Thiên cũng không hiểu được. Anh lạnh nhạt nói:
- Khuya quá rồi, cô vào ngủ đi!
Minh Phương gắn giọng khi nghe Thiên nói như ra lệnh cho mình:
- Chuyện vào ngủ giờ này hay không là quyền của tôi, anh không cần phải bảo.
Thiên mỉa mai:
- Tôi không phủ nhận cái quyền ấy của cô, là tôi chỉ muốn nhắc cô thôi.
Minh Phương lại tiếp tục… gây sự:
- Tôi không phải là con nít mà phải cần anh nhắc. Tôi muốn đi ngủ giờ nào là tùy ý tôi…
Thiên nhếch mép:
- Thế cô không sợ người ta phê bình khi giữa đêm, cô đứng một mình với một người đàn ông à?
- Tại sao tôi lại sợ người ta phê bình khi mà tôi không làm điều gì khuất lấp?
Thiên cười gằn một tiếng:
- Cần gì cô phải làm điều khuất lấp, chỉ cần cô đứng bên đàn ông giữa đêm khuya thì cũng đủ để người ta nói này nói kia rồi. Tôi thì không muốn điều đó nên thôi, tôi đi xuống nhà đây.
Minh Phương tức tới nỗi muốn điên, cô cố tìm một câu nói thật cay độc để trả đũa lại Thiên. Và ngay khi anh ta chuẩn bị bước xuống bậc thang đầu tiên, cô đã buông theo một câu:
- Tôi thì không sợ điều anh nói, vì trong mắt tôi, anh đâu có phải là đàn ông.
Thiên đứng khựng ngay lại, rồi anh quay sang Minh Phương nheo mắt:
- Thế theo cô thì tôi là gì? Không phải là đàn ông thì là con trai à? Cô lấy gì để chứng mình điều đó.
Minh Phương cười cười:
- Tôi cần gì điều chứng minh, bởi vì trong mắt tôi anh không phải là đàn ông, cũng không phải là con trai mà chỉ là một con mụ lắm mồm, thế thôi.
Thiên tức đến nỗi nhất thời, anh không tìm được câu nói nào để trả đũa Minh Phương. Anh lắp bắp:
- Cô dám… dám…
Minh Phương cười vang:
- Sao tôi lại không dám nói khi đó chính là sự thật?
Thiên không còn biết làm gì hơn là bỏ đi thật nhanh xuống cầu thang. Sau lưng anh, tiếng cười của Minh Phương cứ đuổi theo lồng lộng.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên