Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
ột ngày làm việc thật dễ chịu đã trôi qua với Minh Phương, so với ngày hôm qua thì ngày hôm nay thật là thảnh thơi khi không có việc gì gấp rút, cũng như không có một chút trở ngại nào trong công việc.
Chương đã đi đâu mất từ đầu giờ làm việc buổi chiều, Minh Phương thấy dễ chịu hơn khi không phải đối diện với anh sau những lời Hồng Khanh nói ban sáng. Minh Phương không phải là người vô tình, bởi vì cô cũng đã cảm nhận được tình cảm của Chương dành cho mình. Nhưng đối với anh, cô chỉ quý mến như một người anh, tuy rằng chưa bao giờ Minh Phương biết đến cái cảm giác đó, vì cô chỉ có một mình thôi mà.
Cánh cửa phòng đột ngột mở ra, và Chương bước vào. Trông thấy cô, anh hỏi ngay:
- Có việc gì cần anh giải quyết không Phương?
Minh Phương lắc đầu:
- Không có gì đâu anh ạ.
Chương ngạc nhiên hỏi:
- Vậy sao em chưa về?
Minh Phương cũng ngạc nhiên như Chương vậy:
- Sao anh lại hỏi em như thế? Chưa hết giờ làm việc mà.
Chương ngồi vào bàn của mình, anh cười thoải mái:
- Công nhận là em ngây thơ thật, chưa hết giờ thì cứ mặc kệ nó, vắng anh mà không có việc gì quan trọng thì cứ về đi chứ.
Minh Phương bật cười:
- Nhân viên làm việc đàng hoàng mà chủ lại không chịu còn xúi nghỉ sớm nữa. Thật ông chủ như anh thì em mới thấy lần đầu đấy.
Chương ra vẻ bí mật:
- Này đừng nói to như thế chứ, anh chỉ xúi cô thư ký của anh thôi chứ có bảo công nhân làm thế đâu.
- Thế là anh thiên vị em rồi nhé.
- Anh chỉ thiện vị mỗi mình em thôi, chắc là cũng không có tội lỗi gì đâu.
Minh Phương nói lảng sang chuyện khác, cô không muốn Chương lại đưa cô vào tình thế khó xử:
- Suốt buổi chiều hôm nay anh đi đâu vậy? Có người gọi điện tìm anh đó.
Chương vừa mở hồ sơ ra coi vừa lơ đãng hỏi:
- Ai thế?
Minh Phương lắc đầu:
- Em không biết vì họ không nói, nhưng cô ấy nói là sẽ gọi lại cho anh.
Chương ngẩng đầu lên, anh đùa:
- Lại còn thế nữa cơ à? Cô nào mà bí mật như thế nhỉ?
Minh Phương cười cười trêu Chương:
- Chắc là một người đẹp nào đó.
- Sao em biết là người đẹp? Lỡ như một cô cỡ Chung Vô Diệm chưa cởi lốt thì sao?
- Gì mà anh bi quan thế? Cứ hy vọng đi vì em nghe tiếng nói nhẹ nhàng và ngọt ngào lắm.
- Lại còn thế nữa cơ à? Buổi sáng thì ngửi mùi đoán vị, còn bây giờ thì nghe tiếng đoán người. Em thật có năng khiếu làm thầy bói đó Phương.
Minh Phương chưa kịp đối đáp lại với Chương thì ngay lúc đó, tiếng chuông điện thoại reo vang. Cô nháy mắt với Chương:
- Bảo đảm đây là điện thoại của người đẹp tìm anh lúc trưa. Công nhận cô ấy linh thật, vừa nhắc tới là xuất hiện liền.
Vừa nói, Minh Phương vừa nhắc máy. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà cô nhìn Chương cười rồi trao ống nghe lại cho anh:
- Điện thoại của anh.
Chương cầm lấy ống nghe, Minh Phương nhanh chóng thu xếp giấy tờ sổ sách và đứng lên. Cô ra hiệu với Chương là mình ra về nhưng anh đã giơ tay ngăn cô lại khiến cô lại phải ngồi xuống. Nói thêm vài câu với người ở đầu dây kia mà Minh Phương thấy loáng thoáng như một lời hò hẹn, Chương đặt máy xuống và nói với Minh Phương:
- Mình đi nghe nhạc nhé Phương?
Minh Phương ngạc nhiên hỏi lại:
- Nghe nhạc gì giờ này hở anh Chương?
Chương gật đầu:
- Anh biết có một chỗ chơi nhạc tuyệt vời lắm.
Minh Phương nhíu mày:
- Nhạc gì mà tuyệt vời? Nhạc sống ấy hở? - Hỏi rồi không đợi cho Chương trả lời, cô nói luôn - Thôi, em không đi đâu. Nghe nhạc sống nhức đầu thấy mồ.
Chương nhăn mặt, anh nói như mắng yêu:
- Nhạc sống đâu mà nhạc sống, chưa nghe rõ gì hết đã tươm tướp rồi. Có một tiệm ăn rất thanh lịch, ở đó họ chơi piano và toàn là nhạc cổ điển hoặc là nhạc tiền chiến. Bảo đảm em nghe là mê luôn.
Minh Phương ngẫm nghĩ một chút, đề nghị của Chương nghe cũng hấp dẫn đấy chứ! Nhưng Minh Phương hiểu không phải vì đề nghị của Chương đã hoàn toàn thuyết phục cô mà chính là do cô không muốn về nhà sớm. Cô không muốn gặp những người trong căn nhà ấy trừ mẹ cô. Mà mẹ cô cũng có còn là của riêng cô nữa đâu. Vậy thì về sớm cũng chẳng biết làm gì ngoài việc chui vào phòng mà gậm nhấm nỗi cô đơn của mình. Thôi thì theo Chương đi chơi có lẽ sẽ giải quyết được một buổi tối, nhất là buổi tối vô vị như thế này chăng?
Nghĩ thế, Minh Phương không đắn đo gì nữa mà gật đầu ngay:
- Cũng được, nhưng anh có cần em về thay quần áo khác không?
Chương tỏ ra không hiểu ý Minh Phương:
- Em muốn về thay quần áo à? Vậy thì anh sẽ chở em ghé nhà em nhé!
Minh Phương lắc đầu:
- Không phải là em muốn thay quần áo mà là em muốn biết ăn mặc đơn giản như thế này có được không?
Hiểu ra ý nghĩ của Minh Phương, Chương rối rít xua tay:
- Không cần đâu Phương à, em mặc như thế này cũng đẹp lắm rồi. Thôi chúng ta đi nhé. từ đây tới đó cũng hơi xa.
Minh Phương đi ra, cô cầm chìa khóa trên tay để khóa cửa phòng nhưng Chương đã nói:
- Để đó anh khóa cho.
Minh Phương lững thững đi xuống sân, Chương khóa cửa xong cũng sải bước theo cô. Anh nói khi thấy Minh Phương bước ra nhà xe:
- Để xe em lại đây đi Phương.
Không suy nghĩ gì thêm, Minh Phương gật đầu ngay. Thật sự cô không muốn nghĩ ngợi gì thêm vào lúc này khi mà trong đầu cô đã có quá nhiều ý nghĩ đan xen vào nhau làm cô mệt mỏi. Tuy biết tình cảm của Chương và thật lòng thì cô cũng không nghĩ mình sẽ đáp lại tình cảm đó, nhưng Minh Phương buồn quá, cô không nghĩ gì hơn là muốn có một người bên cạnh cô để cô có thể quên đi nỗi buồn của mình.
Chương đã ra tới nơi, anh đợi cho Minh Phương ngồi ngay ngắn trên xe rồi mới nói:
- Đường bây giờ cũng khá đông xe, anh cho Phương mượn cái eo của anh để ôm cho chắc đó.
Chương nửa đùa nửa thật, Minh Phương ngượng ngùng:
- Không cần đâu, anh Chương. Em ngồi chắc lắm rồi.
Chương chạy xe trên con đường nào Minh Phương cũng không cần để ý tới. cô lơ đãng đưa mắt nhìn ngắm thiên hạ đang vội vã đi trên đường. Và Minh Phương ngạc nhiên cho chính mình khi nhận ra hình như mình không hòa nhập vào cuộc sống như mọi người xung quanh. Cô thấy hình như mình đang tách ra khỏi cuộc sống nhộn nhịp và vội vã này, bởi vì ngày của cô cứ dài lê thê và cô không thấy vui thích gì nữa cả.
Chương đã tăng thêm tốc độ, Minh Phương nhận ra điều đó khi thấy gió thổi tung mái tóc của mình. Và mãi đến bây giờ cô mới nhận ra mình đang đi trên một con đường vắng vẻ. Hình như Chương đang đưa cô ra ngoại ô thì phải, vì hai bên đường, Minh Phương đã thấy những vệ cỏ và những lối đi đất đỏ chứ không phải là những tòa nhà cao tầng và những vỉa hè lát đá như trong thành phố.
Chương đã ngừng xe lại, Minh Phương bước xuống và cô nhận ra mình đang đứng trước một tiệm ăn nhỏ nhưng khá sang trọng. Một tòa nhà ẩn sau những cây khá to tạo nên một khung cảnh khá nên thơ. Chương đã đưa xe đi gửi xong, anh quay lại gọi Minh Phương:
- Mình vào đi Phương.
Chương đưa Minh Phương lại một chiếc bàn kê khuất sau cây cột khá to. Ngồi ở đây, hai người có thể ngắm được toàn cảnh trong phòng mà ngược lại, họ lại ít bị người khác nhìn thấy. Ngồi lọt người trong chiếc ghế mây khá rộng, Minh Phương duỗi dài đôi chân một cách thoải mái. Cô nhìn quanh rồi nói với Chương:
- Nếu không biết thì không ai nghĩ đây là một quán ăn đâu anh Chương nhỉ!
Chương gật:
- Ông chủ quán này nghệ sĩ ghê lắm, ông to quan niệm là ai đã tới đây thì phải là những người đồng điệu với ông ta, có nghĩa phải là những người yêu âm nhạc và tính tinh trầm lặng, Vì thế ông ta không thích phô trương như những tiệm ăn khác, nhưng tiệm vẫn có khách vì khi đã tới đây được một lần rồi thì không mấy người là không trở lại.
- Thế anh Chương có hay đến đây không?
Chương lắc đầu:
- Ở đây hơi xa nên anh cũng ít đến, chỉ trừ những trường hợp đặc biết mà thôi. Thường thì anh chỉ đến tiệm ăn mà hôm trước anh đưa em đến đó thôi.
Minh Phương nghiêng đầu:
- Hôm nay thì có gì là đặc biệt?
Chương cũng cười:
- Có em thì là đặc biệt rồi.
Minh Phương dài miệng:
- Anh Chương lại cho em đi tàu bay giấy rồi, em không thích như thế đâu.
Biết là Minh Phương không thích, Chương lảng chuyện:
- Chúng mình ăn đi Phương, và em nghe nhạc kìa.
Minh Phương lắng tai nghe, quả nhiên tiếng đàn Piano trầm buồn đang vang lên trong phòng. Tiếng đàn không lớn lắm để dội vào tai mà chỉ dịu êm khiến cho người nghe có cảm giác như âm nhạc đang từ một cõi thinh không nào đó vọng về. Minh Phương gật gù:
- Hay lắm anh Chương ạ! Phải công nhận chủ nhân có sáng kiến hay thật, rất thơ chứ không trần tục như những nơi khác.
Chương vui thích trước ý nghĩ của Minh Phương, anh nói:
- Vậy thì khi nào rảnh rỗi chúng mình lại đến đây ăn cơm, em chịu không?
- Em…
Câu nói của Minh Phương bỗng bị cắt ngang giữa chừng khi cô vừa nhận ra một gương mặt quen thuộc trong số những người khách vừa bước vào cửa. Thiên đang đi vào với một cô gái, trông cả hai rất tình tứ khi mà cánh tay Thiên âu yếm ôm choàng trên vai cô ta. Anh ta đưa cô gái tới một chiến bàn mà ánh mắt của Minh Phương có thể nhìn rõ cả hai người.
Chương ngạc nhiên trước thái độ của Minh Phương, anh vội hỏi:
- Có chuyện gì vậy Phương? Em trông thấy ai à?
Câu hỏi của Chương làm Minh Phương sực tỉnh, cô vội lắc đầu:
- Không, em tưởng là như thế nhưng không phải anh ạ.
Nói xong, cô vội cúi xuống phần ăn của mình. Chương tin ngay lời giải thích của Minh Phương, anh vừa ăn vừa nói chuyện nho nhỏ với cô.
Những lời nói của Chương cứ đều đều vang lên bên tai Minh Phương, nhưng cô nghe và ậm ừ trả lời Chương mà thật ra, cô không biêét anh đang nói gì. Vì tuy đã tự bảo mình là đừng để ý đến Thiên, nhưng không hiểu sao ánh mắt của cô cứ hướng về đo. Minh Phương đoán có lẽ cô gái đó là bạn gái của anh ta, vì cô thấy anh ta có vẻ chăm sóc và ân cần ghê lắm, trái hẳn với bản tính ngông nghênh hàng ngày của anh ta.
- Minh Phương!
Tiếng gọi của Chương hơi lớn làm Minh Phương giật mình, cô rời mắt khỏi mục tiêu và quay lại ngơ ngác nhìn Chương:
- Anh Chương gọi em hở?
Chương nhìn Minh Phương bằng ánh mắt chăm chú:
- Em đang có chuyện gì lo nghĩ phải không?
Minh Phương lắc đầu:
- Không! Nhưng sao anh lại hỏi em như thế?
- Vì anh gọi em hai ba tiếng mà em không nghe, dường như em đang suy nghĩ một điều gì ghê lắm.
Minh Phương gượng cười:
- Em đang nghe nhạc mà, nhạc hay quá làm em không nhớ gì tới xung quanh cả. Vì vậy anh gọi nên em mới không nghe đó.
Tuy không tin với lời giải thích của Minh Phương, nhưng Chương biết là anh không thể tìm hiểu thêm được. Vì thế anh hỏi sang chuyện khác:
- Em muốn ăn gì nữa không?
Minh Phương lắc đầu:
- Em no tới căng cả bụng rồi đây này, ăn gì nổi nữa.
- Vậy chúng ta đi uống càfê nhé?
Minh Phương ngần ngừ:
- Cũng khá muộn rồi anh ạ, em muốn về.
Chương nuối tiếc chưa muốn rời Minh Phương, anh đề nghị:
- Hay chúng mình đi dạo một lúc, trời đêm nay đẹp quá Phương ạ. Về ngủ thì thật là phí.
Minh Phương bật cười:
- Anh đừng quên là ngày mai chúng ta còn phải đi làm đấy nhé, em cũng thấy mệt rồi đó anh Chương.
Biết không thể làm gì khác hơn được, Chương đành phải đồng ý:
- Thôi được, vậy em uống nước đi đợi anh thanh toán rồi chúng mình về.
Khi ra đến cửa tiệm, Minh Phương còn lén quay lại nhìn Thiên thêm lần nữa xem anh ta có thể nhận ra mình không. Nhưng cô thấy Thiên đang chúi đầu vào cô gái nọ mà thủ thỉ điều gì đó và cô ta thì đang cười thật rạng rỡ. Bỗng nhiên, Minh Phương càng thấy ghét Thiên lạ lùng.
Trên đường về, Chương cho xe chạy thật chậm. Minh Phương muốn về nhà ngay để lăn ra chiếc giường quen thuộc của mình mà vùi đầu vào gối. Nhưng cô không muốn làm Chương buồn ên đành lặng thinh.
Trời càng về khuya càng thinh lặng. Những ngọn gió đêm mơn man trên mặt làm Minh Phương thấy dễ chịu hẳn. Cô ngước nhìn lên trời, bầu trời đen kịt và đầy những ngôi sao đang lấp lánh. Minh Phương tự hỏi, trong hàng ngàn hàng vạn ngôi sao đó, ngôi sao nào là ngôi sao của mình?
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên