The pure and simple truth is rarely pure and never simple.

Oscar Wilde

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 3
hấn một hồi chuông thật dài xong, Minh Phương xốc lại chiếc ba lô trên lưng rồi bình thản đứng đợi. Nhưng cô không phải đợi lâu, vì cánh cổng đã được mở ra hầu như ngay lập tức và Hồng Khanh thò đầu ra chí chóe:
- Nghe tiếng chuông là tao biết ngay là mày, quả không sai!
Minh Phương cười cười:
- Biết là tao thì mau mở cửa chứ còn chần chờ gì nữa?
Hồng Khanh mở rộng cánh cổng:
- Dạ, "em" không dám chần chừ đâu ạ! "Em" lập tức mở cửa mời "chị" vào đây còn gì.
Minh Phương bước vào:
- Vậy thì chị xin cám ơn em…
Đóng cổng lại xong, Hồng Khanh bước theo Minh Phương. Cô nàng cong môi:
- Ham lắm, chị cái… con mèo của tao á. Nghe gọi chị xưng em là khoái lắm.
Minh Phương bá vai bạn, cô tỉnh bơ gật đầu:
- Được làm chị một con nhỏ lớn như mày, ai lại không khoái. Mà này, sao nhà mày vắng tanh vậy? Bộ không có ai ở nhà hay sao?
Kéo bạn ngồi xuống chiếc ghế đá trê trong sân, Hồng Khanh gật đầu:
- Ba mẹ tao về quê ăn đám cưới người bà con, còn anh Hai tao đi làm. Ở nhà chỉ có mình tao trụ chùa thôi, tha hồ mà phá đàn chay.
- Vậy còn chị người làm đâu?
- Thấy ba mẹ tao đi vắng, bà ấy liền xin nghỉ một bữa về thăm cha mẹ. Ông anh tao hào phóng cho nghỉ ngày, thế là bà ấy biến ngày sau khi ba mẹ tao đi.
- Thế ai nấu cơm cho mày ăn?
- Thì phải "tự lực tự cường" chứ sao nữa bây giờ! Một mình tao ở nhà thì cứ "mì gói muôn năm" là xong.
Minh Phương rủ rê:
- Tao với mày đi ăn bún bò đi!
Rót cho bạn ly nước mát, Hồng Khanh lắc đầu:
- Thôi, trời nắng quá, tao lười ra đường giờ này lắm. Mày ở đây chơi với tao một hồi nấu mỗi đứa gói mì nữa là xong. Mà bộ mày không về nhà hay sao?
Minh Phương lắc đầu:
- Không cần về.
- Mày có định trước không hay là nổi hứng lên ghé vào tao đó.
Mình Phương nhướng mày nhìn bạn:
- Tại sao mày lại hỏi tao như thế? Bộ không muốn chứa tao à?
Hồng Khanh xua tay lia lịa:
- Bậy nào, mày có ở đây luôn tao cũng hoan nghênh như thường. Nhưng tao hỏi như thế vì sợ là mày ghé đây mà mẹ mày không biết thì bà lại mong.
Minh Phương chua chát:
- Giờ tao là kẻ thừa trong nhà đó rồi, không ai mong tao đâu. Nhiều lúc tao thấy mình giống như người ở trọ ăn cơm tháng vậy, không về cũng chẳng ai hỏi tới tao đâu.
Biết rõ hoàn cảnh của bạn, Hồng Khanh ái ngại nhìn Minh Phương:
- Mày có cường điệu quá hay không chứ tao thấy bác gái vẫn thương yêu mày như cũ chứ có thay đổi gì đâu.
Minh Phương trề môi:
- Sự thật là như thế chứ tao cường điệu lên mà làm gì! Cái tình thương mà mày nói đó bây giờ không còn như xưa nữa đâu. Mẹ tao đã có người khác để bà quan tâm rồi.
Trao cho bạn chùm nho chín mọng, Hồng Khanh khuyên nhủ?
- Tao nghĩ là mày cũng quên bớt những nỗi buồn đó đi Phương ạ. Tụi mình giờ cũng lớn rồi, cũng nên thông cảm với mẹ mày một chút chứ. Mẹ mày còn trẻ quá, bắt bà sống cô đơn mãi đâu có được. Huống chi mẹ mày đã góa bụa mười năm có dư rồi.
Minh Phương ấm ức:
- Nói như mày thì những người góa chồng khi còn trẻ thì đều phải tái giá hết hay sao? Vậy thì những người một lòng một dạ thờ chồng nuôi con đó thì sao? Vả lại, nếu nghĩ như thế sao trước kia khi còn trẻ hơn bây giờ rất nhiều bà lại không nghĩ đến chuyện lấy chồng mà bây giờ lại làm?
Hồng Khanh bật cười:
- Mày nói chuyện nghe tức cười thật, đâu phải muốn lấy chồng lúc nào là lấy ngay được đâu. Cũng phải có duyên có số chứ.
Minh Phương trề môi:
- Mày nói chuyện y như bà già tám mươi vậy. Mà thôi, bỏ chuyện này đi, đừng nhắc tới nữa. Nói chuyện khác đi Khanh.
Hồng Khanh phân vân:
- Nói chuyện gì bây giờ? Nói thật, tao với mày nói riết chắc cũng hết chuyện để nói rồi Phương à.
Minh Phương co cả hai chân lên ghế, hai tay cô bó chặt lấy hai đầu gối và tì cằm lên đó. Cô lắc đầu:
- Tao cũng không biết phải nói chuyện gì nữa, mà cứ ngồi im lìm không nói chuyện với ai chắc tao chết quá Khanh à.
- Thế sao mày không nói chuyện với mẹ mày, bà vẫn nghe mày tâm sự kia mà?
Minh Phương bĩu môi:
- Mẹ tao mà còn thì giờ để nói chuyện với tao hay sao? Sáng ra thì bà đã cùng với ông ta đến công ty, trưa không về nhà. Đến tối mới về thì cũng bàn chuyện với ông ấy. Tao có chỗ nào để chen chân vào hay sao?
Hồng Khanh ái ngại nhìn bạn:
- Chắc là bác bận công việc thôi chứ trước kia bác ấy đâu có như thế. Mày vẫn tự hào vì có một bà mẹ tuyệt vời mà.
Minh Phương chua chát:
- Thì vì cứ tự hào như thế nên giờ đây tao mới vỡ mộng đây nè. Trước kia bao nhiêu thời gian ở nhà, mẹ tao đều giành hết cho tao. Bây giờ thì trái lại, tao muốn nói với mẹ tao một điều gì cũng không có cơ hội nữa. Lúc nào ông ta cũng chàng ràng bên cạnh bà. Tao làm sao mà nói. Thật nhiều lúc tao có cảm giác tao với mẹ tao không còn một chút quan hệ nào nữa ngoài chuyện ở chung một nhà. Trước kia, tao với mẹ Ở trong ngôi nhà nhỏ bé thế mà ấm cúng biết bao, bây giờ ở nhà cao cửa rộng vậy mà tao thấy hoang lạnh như nghĩa trang vậy.
Hồng Khanh nắm tay bạn, cô an ủi:
- Mày đừng bi quan như vậy, Phương à. Tao nghĩ chắc là bác gái phải có một nỗi khổ tâm nào đó chứ không lẽ bác lại thay đổi ngược hẳn như thế. Mày hãy cố gắng thông cảm với mẹ mày. Nếu mày cứ cố chấp như thế này thì rồi một ngày nào đó mày cũng phải lấy chồng, khi đó mày mới hiểu ra vấn đề thì đã muộn đấy.
Minh Phương bĩu môi:
- Tao mà thèm lấy chồng? Đàn ông đối với tao là đồ bỏ đấy.
Hồng Khanh la lên:
- Đừng quơ đũa cả nắm chứ mày, đàn ông cũng có năm bảy hạng, nói thế đâu có được!
Minh Phương hươ tay một vòng:
- Chung quanh tao thì tao chẳng thấy ai tốt hết, tên nào cũng thế thôi.
Hồng Khanh bật cười:
- Chung quanh mày có mấy người đàn ông đâu mà mày đã vội kết luận như thế?
Minh Phương cãi:
- Sao lại không có mấy. Này nhé, cả mấy tuần nay tao đi xin việc làm. Tới chỗ nào cũng thấy mấy người đàn ông ra phỏng vấn. Mắt thằng cha nào cũng nhìn mình chằm chằm như muốn soi thấu coi mình như thế nào. Nội bấy nhiêu đó cũng đủ cho tao rút lui có trật tự rồi.
Hồng Khanh cười to:
- Mày đa nghĩ thấy sợ, họ phỏng vấn mình thì phải nhìn mình coi mình ứng xử như thế nào chứ nếu họ nhìn ra chỗ khác thì làm sao mà nói chuyện được. Chắc là vì vậy nên hôm nay mới chán đời trở về đây đó phải không?
Minh Phương gật đầu thú nhận:
- Ừ, tao đi chán rồi nên mới về đây nghỉ đó. Chắc là ngày mai tao không đi nữa đâu, nản hết sức rồi.
- Thế sao nghe mẹ mày nói có chỗ nào dành cho mày ngon lành lắm mà, mới vào làm đã trả lương cả triệu mà sao mày không chịu làm?
Minh Phương giãy nảy lên:
- Thôi đi, tao không thèm làm chỗ đó đâu. Có trả tao mười triệu một tháng tao cũng không thèm chứ đừng nói là một với hai triệu.
Hồng Khanh tò mò:
- Nhưng đó là công ty nào mà mày chê dữ vậy? Bộ chỗ đó làm ăn không đàng hoàng à?
Minh Phương lắc đầu:
- Không phải là như vậy, chỉ vì công ty đó lá của ông ta nên tao mới không chhịu đó chứ. Tao chỉ cần kiếm một chỗ nào tương đối đủ sống một chút là tao tự lập liền.
Hồng Khanh gật gù khi hiểu ra vấn đề:
- Thì ra là thế, "kẻ thù" mà, phải không? - Suy nghĩ một chút, cô nghiêm chỉnh hỏi bạn - Phương này, có một chỗ lương không được cao lắm và công việc thì hơi cực, mày có muốn làm không?
Minh Phương sáng mắt lên ngay:
- Ở đâu? Cực thì tao không ngán, chỉ sợ không đủ sống thôi.
Hồng Khanh lắc đầu:
- Mày cần phải suy nghĩ kỹ trước khi quyết định đấy, bởi vì công việc ở đây khá vất vả mà tiểu thư như mày tao e là không kham nổi đâu. Nhưng còn lương thì theo tao nghĩ cũng không đến nỗi nào…
- Vậy thì mày xin giùm tao đi.
- Được rồi, để tối tao nói cho mày.
Minh Phương chợt thắc mắc:
- Nhưng mà chỗ đó là chỗ nào?
- Là công ty hóa nhựa của anh tao, mày chịu làm không?
- Nhưng mà công ty của anh mày đã ổn định rồi, sao mày lại bảo có chỗ?
Hồng Khanh giải thích:
- Bà thư ký chuẩn bị nghỉ theo chồng, anh Chương đang tìm thư ký mới. Anh ấy nói tao làm tạm một thời gian nhưng tao không muốn làm.
Minh Phương ngạc nhiên:
- Sao thế? Mày giúp anh mày là phải rồi. Sao mày lại không chịu làm?
Hồng Khanh nhún vai:
- Thôi đi, làm cho người nhà khó đòi hỏi lắm. Lỡ như ông ấy trả lương thấp cũng khó mà đòi thêm.
Minh Phương bật cười:
- Mày tính toán thấy ghê, anh em mà làm như người xa lạ vậy - Rồi cô tỏ ý băn khoăn - Nhưng anh Chương kêu mày làm mà mày lại bảo tao, anh ấy không chịu thì sao?
Hồng Khanh la lên:
- Sao lại không chịu? Chẳng phải là mày luôn luôn giỏi hơn tao trong mọi vấn đề hay sao? Tìm cho ông ấy một người như mày làm thư ký thì quá lắm rồi, còn ở đó mà chê.
- Vậy thì bao giờ tao mới đi làm?
- Để tối tao nói với anh Chương một tiếng đã, nhưng mà tao nói trước làm ở đây cực lắm đó.
- Làm thư ký thôi mà, cũng giống như hồi tụi mình đi thực tập mà tại sao mày cứ hù tao hoài vậy?
Hồng Khanh lắc đầu:
- Không phải như thế đâu, đi thực tập không giống như thực tế đâu. Ở các công ty lớn thì mỗi người một việc, nhưng ở cái công ty nhỏ như công ty của anh tao thì thư ký giống như lon ton vậy, chuyện gì cũng phải làm hết. Từ đánh máy đến soạn thảo văn bản, từ đi mua văn phòng phẩm đến việc giao văn thư vân vân và vân vân. Tóm lại là những việc gì không phải sản xuất thì mày phải gánh hết đó.
Minh Phương nhíu mày suy nghĩ một thoáng rồi cô thở ra:
- Không sao, người ta làm được thì mình cũng sẽ làm được chứ sao. Tao nghĩ là mình không phải là đóa lan nở trong nhà kiếng mà là một đóa hồng gai góc, tao nghĩ sẽ làm được đấy.
Hồng Khanh trề môi với bạn, nhưng rồi cô lại bật cười:
- Tự ví mình là đóa hồng, thật không biết xấu hổ là gì!
Minh Phương cũng cười:
- Đó là tao thành thật đánh giá mình đúng mức, có gì mà phải xấu hổ nhỉ? Mà nè Khanh, tao đói bụng lắm rồi đó, kiếm gì ăn mau kẻo tao xỉu ra đây bây giờ đó.
Hồng Khanh đứng lên:
- Vậy thì vào bếp, mau lên.
Hai cô gái rúc rích cười khoác tay nhau đi vào bếp, mọi nỗi buồn dường như họ đã để lại sau lưng.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên