One does not fall “in” or “out” of love. One grows in love.

Leo Buscaglia

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoàng Kim
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Minh Long Nguyễn
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3459 / 6
Cập nhật: 2016-07-06 22:25:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
ô Phương! Thức dậy chưa?
Tiếng bà Tư gọi cùng với tiếng đập cửa phòng thật mạnh đã lôi Minh Phương ra khỏi giấc ngủ mệt nhoài. Thì ra khi nãy nằm khóc chán rồi, cô đã ngủ mất mà không hay.
Vùng ngồi dây, Minh Phương lại nhăn nhó nằm xuống khi thấy đầu nặng trĩu. Chắc là có điều gì đó không ổn trong cái đầu nhỏ của cô mất rồi! Minh Phương nghĩ thế và cô khó nhọc lên tiếng khi tiếng bà Tư lại vội vã vang lên:
- Cô Phương, thức dậy chưa?
- Có chuyện gì vậy dì Tư?
- Bà gọi cô dưới nhà, cô mau dậy xuống đi!
Minh Phương mệt mỏi trả lời:
- Con mệt lắm, không xuống đâu.
- Đừng như vậy mà, cô Phương! Mau xuống kẻo bà đợi đó.
- Đã nói là con mệt rồi mà, con không xuống đâu!
Bà Tư vặn nhẹ quả nắm, và bà lách người vào thật nhanh. Đến bên giường, bà nắm chéo mền kéo nhẹ:
- Cô Phương, dậy đi mà! Tới giờ ăn cơm tối rồi đó, bà đang đợi cô.
Minh Phương miễn cưỡng ngồi lên, cô nhăn nhó:
- Nhưng mà con không muốn ăn, chỉ muốn nằm ngủ thôi à.
Bà Tư rầy nhẹ:
- Ngủ gì mà ngủ, đã ngủ suốt cả buổi chiều rồi mà còn muốn ngủ nữa hay sao? Thôi, mau vào rửa mặt rồi đi xuống nhà kẻo bà không bằng lòng.
Biết là không thể làm khác được, Minh Phương đành phải thả chân xuống giường. Cô nói với bà Tư:
- Dì Tư xuống nhà nói mẹ con cứ ăn cơm trước đi chứ đừng đợi con, con còn phải tắm một cái đã.
Thấy Minh Phương đã nhượng bộ, biết là không thể thúc hối cô thêm, bà Tư đành phải gật đầu:
- Được rồi, để tôi nói với bà. Nhưng mà cô phải nhanh lên đó.
Minh Phương nhìn mình trong tấm kiếng gắn trước chiếc lavabo mà lắc đầu, mình tệ như thế này hay sao? Trong kiếng hiện ra một gương mặt còn đang ngái ngủ với mái tóc rối bù, với đôi mắt đỏ hoe và sưng húp lên vì khóc. Minh Phương có một cái dở là hễ cứ khóc dù chỉ một chút thôi thì đôi mắt của cô cũng sưng lên ngày.
Mở thật mạnh vòi sen, Minh Phương đứng đầm mình trong đó thật lâu. Những làn nước cứ tỏa xuống thật đều trên gương mặt và trên thân hình cô. Hình như Minh Phương muốn làn nước ấm thấm mãi vào người như muốn tìm cho mình một chút ấm áp.
Nhưng rồi Minh Phương cũng không thể nào thi gan mãi với dòng nước được. Cô chán nản bước ra và mặc nhanh quần áo để xuống nhà.
Chưa đến nơi thì Minh Phương đã xụ mặt xuống vì tại bàn ăn không chỉ có một mình bà Vy mà còn có cả người đàn ông mà cô đang căm ghét. Hình như cả hai cùng đang đợi cô, vì Minh Phương thấy thức ăn còn nguyên trên bàn.
Không chào một ai, Minh Phương cúi mặt đến ngồi vào cuối bàn. Bà Vy cũng sầm mặt vì giận. bà gọi nhỏ:
- Minh Phương!
Không ngước lên, Minh Phương cung đáp khẽ:
- Dạ, thưa mẹ!
Cố nén giận, bà Vy giữ giọng ôn tồn nói với con gái:
- Con đã chào ai chưa?
Minh Phương lắc đầu:
- Có ai nữa đâu mà phải chào hỏi hở mẹ?
Bà Vy giận quá, nhưng bà vẫn phải kềm lòng:
- Thế con có nhìn thấy ai đây không hở?
Minh Phương lại lắc đầu thêm cái nữa:
- Con mệt quá, không muốn nhìn thấy điều gì nữa mẹ à.
Lần này thì bà Vy không thể nhịn được nữa rồi, bà nghiến răng lại để khỏi nói to:
- Con thật quá đáng, con không cơi ai trong nhà này ra gì phải không? Không còn tôn ti trật tự gì nữa hở?
Minh Phương chưa kịp phản ứng thì ông Thuận đã lên tiếng:
- Thôi mà em, chắc là con nó đang mệt mỏi nên không chú ý đến xung quanh đó thôi. Em đừng khó khăn với con nữa, chúng ta ăn cơm đi nào kẻo thức ăn nguội hết cả rồi.
- Nhưng mà…
Bà Vy vẫn chưa chịu thôi, bà còn đang định nói nữa thì ngày lúc đó, Minh Phương ngước lên. Nhìn thấy mặt con gái với đôi mắt sưng đỏ, bà Vy vội ngưng ngay câu nói của mình. Bà vội hỏi sang chuyện khác:
- Con sao vậy, Phương? Con bị bệnh à?
Minh Phương lại cúi xuống, cô lắc đầu:
- Con không sao.
Bà Vy lại định hỏi nữa nhưng ông Thuận đã ra hiệu can ngăn, và bà đành phải im lặng nhưng trong lòng lại băn khoăn về tình trạng của con gái, không biết nó đã xảy ra chuyện gì? Nhưng trong tình thế này, bà biết là có hỏi thì Minh Phương cũng không nói nên đành phải lặng thinh. Bà gọi to:
- Dì Tư ơi, dì mang cơm ra đi.
Bà Tư đặt trước mặt ba người ba chén cơm nóng hổi, bà giục Minh Phương:
- Cô Phương ăn đi kẻo đói, hồi trưa cô đã không ăn cơm rồi đó.
Bà Vy lại kêu lên:
- Sao thế? Sao lại không ăn cơm?
Minh Phương cắm cúi ăn không trả lời, bà Tư lại phải nói thay:
- Hồi trưa cô Phương kêu buồn ngủ nên không ăn cơm.
Bà Vy tỏ ra lo lắng:
- Thế con có thấy trong người khó chịu hay không?
Minh Phương nói nhỏ:
- Đã nói là con không sao rồi mà - Quay sang bà Tư, cô cằn nhằn - Dì Tư thiệt à, chuyện như vậy mà cũng nói ra nữa…
Bà Vy rầy con:
- Sao lại không nói? Bất cứ chuyện gì trong nhà dù lớn hay nhỏ thì cũng phải nói cho mẹ biết chứ. Tại sao lại cằn nhằn dì Tư? Con đó nghe Phương, càng ngày con càng tỏ ra khó chịu, mẹ thấy bực con rồi đó.
Minh Phương nói với mẹ nhưng vẫn không ngước lên:
- Con vẫn khó chịu như vậy từ hồi nào tới giờ mà, nhưng có lẽ là mãi tới bây giờ mẹ mới nhận ra đó thôi.
Bà Vy dằn mạnh chén cơm trên bàn:
- Con nói với mẹ như vậy đó hở Phương? Con thật không còn coi mẹ ra gì nữa rồi.
Lần này thì Minh Phương ngước lên, hai mắt cô đã lại ngập nước:
- Sao lại không ra gì? Con vẫn coi mẹ là mẹ con và vẫn thương mẹ như ngày nào. Chỉ có mẹ là không còn coi con là con và thương yêu như trước đây nữa mà thôi.
Nói xong, cô đẩy chén cơm ra xa và đứng bật dậy, chạy nhanh ra khỏi phòng ăn. Bà Vy cũng đứng phắt lên theo nhưng ông Thuận đã vội nắm tay bà kéo xuống:
- Bình tĩnh đi em, con nó đang bức xúc, em có nói gì bây giờ đi nữa thì nó cũng không nghe đâu mà rồi em lại thêm giận thì không ra làm sao cả. Để lúc khác chỉ có hai mẹ con rồi em từ từ nói cho nó hiểu.
Bà Tư cũng nói:
- Bà để tôi dỗ cô ấy cho, chỉ tại cô ấy chưa nghĩ thấu đáo thôi.
Bà Vy buông người ngồi phịch xuống, bà thở dài:
- Em thật không biết phải làm sao nữa bây giờ, con cái thật là khó nói.
Nắm nhẹ bàn tay bà Vy đang để trên bàn, ông Thuận an ủi:
- Em phải nhỏ nhẹ phân tích cho con nó hiểu ra vấn đề, chỉ tại từ trước tới nay em là tất cả đối với nó. Bây giờ đột nhiên lại có thêm anh nên con nó chưa thể tiếp nhận thôi mà. Nhưng anh tin là dần dần rồi nó sẽ hiểu ra thôi, nhưng điều cần nhất là em phải kiên nhẫn chứ đừng có nóng nảy.
Bà Vy rơm rớm nước mắt:
- Tại sao con em nó lại không chịu hiểu cho em? Chẳng lẽ nó muốn em cứ mãi sống trong cô đơn với vong linh chồng em mãi hay sao?
Ông Thuận cười nhẹ:
- Đã nói là vì con nó chưa hiểu ra vấn đề mà, em cũng cố chấp như nó thế thì làm sao mà hai mẹ con có thể thông cảm với nhau được! Như con gái anh cũng thế, nó đâu có hiểu cho anh đâu. Nhưng cũng may cho anh là con gái anh đã lớn, lại cũng lập gia đình rồi nên nó không làm khó dễ gì cho anh. Còn thằng con trai anh nữa, không biết là nó sẽ có phản ứng như thế nào đây? Nhưng thằng Thiên là con trai, lại du học cũng nhiều năm rồi nên anh nghĩ chắc nó cũng thông cảm cho anh thôi.
Bà Vy như tạm quên đi nỗi buồn, bà hỏi ngay ông Thuận điều mà bà vẫn thắc mắc mà nay mới có dịp hỏi kho ông nhắc đến các con của mình:
- Con trai anh du học đã lâu chưa?
- Nó đi cũng đã tám năm rồi đấy.
Bà Vy kêu lên:
- Sao lâu quá mà lại không về hở anh? Hay là con trai anh định ở luôn bên đó?
Ông Thuận lắc đầu:
- Không đâu! Gia đình anh có ai ở bên đó đâu mà nó ở lại. Nó chưa về chỉ vì nó muốn học cho xong phần cao học, và cũng muốn làm việc bên đó một thời gian để tích lũy thêm kinh nghiệm.
- Con anh cũng học làm kinh tế như anh à?
Ông Thuận lắc đầu:
- Con cái anh lại không có đứa nào nối nghiệp anh mới chết chứ. Thúy An thì làm cô giáo, còn thằng Thiên thì lại học về kỹ thuật. Anh cũng đang lo là mai này không biết giao lại sản nghiệp cho ai hay là lại phải bán cho người khác?
Bà Vy an ủi ông Thuận:
- Anh còn khỏe mạnh lắm, lo gì chuyện đó. Thời gian anh làm việc còn dài, chưa biết chừng tới nghi anh muốn nghỉ ngơi thi con anh lại sẵn sàng đảm nhiệm công việc thay anh thì sao.
Ông Thuận gật đầu:
- Anh cũng mong như vậy, nhất là thằng Thiên. Nếu nó chịu nghĩ lại mà theo anh quản lý công ty thì tốt quá. À, hay là như thế này…
Ông Thuận ngập ngừng, bà Vy hối thúc:
- Anh định nói với em điều gì à?
Ông Thuận gật đầu:
- Anh cũng định nói với em một chuyện, nhưng mà có lẽ không cần đâu.
- Thì anh cứ nói ra coi nào, không chừng em giúp được anh thì sao?
Ông Thuận nhún vai một cái:
- Anh định nói em hỏi coi Minh Phương có chịu về phụ việc với anh không vì ngành nghề mà nó học rất phù hợp với công ty của anh? Nhưng nghĩ lại thì thấy nó đang giận anh như thế, chắc là nó sẽ không nhận đâu.
Bà Vy lạc quan:
- Làm việc ở công ty của anh ai mà lại không muốn! Để em nói với nó, chắc là nó sẽ bằng lòng đấy.
Ông Thuận cẩn thận dặn dò bà Vy:
- Nhưng mà em phải nói cho khéo chứ nếu không thì tự ái của Minh Phương sẽ không cho nó nhận công việc nơi công ty của anh đâu.
Bà Vy gật đầu:
- Em biết mà, em còn lạ gì tính tình của nó nữa chứ. Nhưng nó cũng phải biết đâu là phải, đâu là trái chứ chẳng lẽ cứ mãi thành kiến như thế hay sao?
Ông Thuận bật cười:
- Bọn trẻ con nào biết suy nghĩ chín chắn đâu mà em nói như thế, chỉ cần tự ái nổi lên đùng đùng là các cô các cậu ấy bỏ mặc tất cả mà thôi. Nhưng anh tin là Minh Phương chỉ trẻ con một chút thôi chứ còn việc đi làm thì có lẽ nó sẽ suy nghĩ lại.
Bà Vy nhìn ông Thuận:
- Anh đừng buồn con gái em nhé, nó còn trẻ con lắm nên làm anh buồn…
Ông Thuận lại nắm tay bà Vy:
- Em yên tâm, anh có phải trẻ con như Minh Phương đâu mà đi chấp nhất với nó. Chỉ tại nó chưa hiểu anh thôi chứ khi nào nó hiểu tình cảm của anh đối với mẹ con em rồi thì khi đó, anh tin chắc là nó sẽ quý anh như ba của nó trước kia vậy.
Bà Vy ứa nước mắt:
- Thật là em chỉ mang đến cho anh những buồn khổ mà thôi. Giá như anh đừng gặp lại em thì bây giờ anh nào có khổ tâm như thế này…
Ông Thuận lắc đầu:
- Anh có khổ tâm gì đâu, được sống bên em thì anh thấy hạnh phúc lắm rồi. Em đừng có băn khoăn những chuyện đó làm gì cho bận tâm, phải tập trung giải quyết những chuyện còn vướng mắc cho xong đi em ạ.
- Em biết rồi, khi nào nhà cửa bên đó xong thì em sẽ cho bán nhà này ngay.
Ông Thuận ngập ngừng:
- Anh nghĩ… hay là khoan bán nhà em ạ, cứ để đó rồi cho thuê cũng được.
- Nhưng mà thời hạn thế chấp cũng đã gần đến rồi, nếu như em không bán thì cũng bị tịch thu thôi.
- Anh sẽ trả tiền ngân hàng cho em, còn nhà thì cứ từ từ rồi tính chứ bán vội bán vàng thì rẻ lắm, lại thêm Minh Phương nó sẽ hiểu lầm thi lại càng thêm khổ.
Bà Vy ngần ngại:
- Anh cho em thời gian để suy nghĩ lại chuyện này, thật tình thì em muốn bán nhà để giải quyết hết mọi chuyện cho xong.
Ông Thuận gật đầu:
- Em cứ suy nghĩ cho kỹ đề nghĩ của anh đi, có thể em bàn với con gái xem sao. Cần nhất là mẹ con đừng hiểu lầm nhau nữa và mọi việc thu xếp cho vui vẻ là được rồi. Tiền bạc đối với anh không thiếu, anh chỉ cần chúng mình sống vui vẻ bên nhau là được rồi.
Nói xong, ông đứng lên:
- Cũng muộn rồi, anh phải về đây. Em cũng nghĩ đi, coi bộ em thấm mệt rồi đó.
Bà Vy theo tiễn chân ông Thuận ra đến ngoài cổng. Trước khi ra về, ông còn siết chặt tay bà như một lời khích lệ.
Khoảng Trời Bình Yên Khoảng Trời Bình Yên - Hoàng Kim Khoảng Trời Bình Yên