Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
ùa mưa dùng dằng khoảng vài tuần. Đến lúc ấy, mọi khóm cây xanh trong thành phố, ở bãi Padang, ở các bùng binh giữa đường, và trong hàng ngàn khu vườn của khu nhà giàu đã trở nên xanh mướt; ngay cụm cây gần nhà Kwang Meng cũng đã trổ lá mới, tươi non mỡ màng nhờ được tưới đẫm nước.
Trong khoảng thời gian ấy, Kwang Meng cứ cảm thấy bị cầm tù, như thể cuộc đời mình và cả thế giới này bị màn nước kia đè nặng. Mây sà xuống thấp, trũng trĩnh nước như đám gà mái ấp trứng, chẳng nhìn thấy nổi bầu trời. Cảm giác về khoảng cách của anh, vốn chịu ảnh hưởng của bầu trời, đã bị thu hẹp đáng kể. Anh chỉ biết đến công sở rồi về nhà, đến công sở rồi về nhà.
Một ngày nọ, Hock Lai gọi điện đến mời anh đi uống với Portia tối đó. Kwang Meng đã tránh gặp Portia từ vụ với Lucy. Anh đổ hết tội cho Portia. Dẫu sao, mình chỉ là người thôi mà, anh thầm nghĩ. Nhưng chuyện đó đã qua rồi. Như thể đã lâu lắm rồi, dù trên thực tế chỉ vài tuần trôi qua. Mình lỡ nhịp với lịch sử đời mình rồi, anh nghĩ. Liệu anh có đang vứt bỏ quá khứ như người ta vứt tờ báo nhàu nhĩ, một khi đọc xong lập tức hóa lỗi thời? Portia, Lucy, bà nội đã mất, những người bạn thơ ấu. Không đúng. Vứt bỏ quá khứ thế này là không đúng. Như là đang ném mọi thứ đi, mà đã ném là không thể thu hồi được nữa. Làm thế có vẻ rất không đúng, và rất đáng buồn.
Trên điện thoại, Hock Lai khăng khăng nài nỉ anh đi cùng. Y nói, Portia thấy hối hận vụ Lucy lắm và muốn xin lỗi. Y ăn năn lắm rồi. Kwang Meng không tha thứ cho y rồi quên hết được sao? Mà Portia sắp đi rồi chứ. Vì tình nghĩa xa xưa nhé? Một cậu thanh niên lại hỏi một cậu thanh niên khác như thế sao?
Cả ngày hôm ấy, Kwang Meng cảm thấy thật lạc lõng. Anh làm việc như thường lệ, hoàn toàn máy móc, nhưng trong lòng sợ hãi buổi tối đang tới. Nỗi sợ ấy bám theo anh trên xe buýt về nhà, cả trận tắm chiều cũng không làm nó trôi đi. Vào bữa ăn tối, anh ước gì anh có thể nuốt trôi nó cùng với thức ăn, nhưng nó vẫn ở đó ngay cả khi anh ăn xong. Chỉ khi lên đường, anh mới thấy lòng dịu xuống, biết rằng mọi thứ đã thành tất yếu.
Anh gặp họ ở Mayfair Bar trên phố Armenian. Để đến đó, anh phải đổi buýt ba lần, thành ra mệt nhoài; có lẽ đó là lý do khi đến bar, anh mặc xác mọi chuyện tới đâu hay tới đó.
Trong thoáng chốc, anh ngỡ Portia đã trở nên gầy hơn, rồi quyết định hẳn chỉ do mình tưởng tượng. Họ đều thấy ngượng mặt trong một lúc, rồi mỗi người cố gắng tự hạ thấp mình xuống hết mức có thể.
Mea culpa, mea culpa, mea maxima culpa![25]
Sau đó, họ cảm thấy thoải mái hơn. Gần như lại là bằng hữu.
Khi mới vào quán, nhìn xung quanh, anh thấy mình như kẻ lạc loài. Những khách hàng ở đây thuộc một đẳng cấp khác so với những quán bar anh hay đi. Họ đều là những bậc quản lý, kinh doanh rồi thì học thức cả, hoặc làm ra nhiều tiền hoặc được thừa kế nhiều tiền: những người quyết đoán và tự tại. Có điều, phần đông có vẻ lén lút như đang làm gì đó không đúng; có lẽ là sợ vợ, cứ như những thằng con trai bị bắt quả tang đang thủ dâm.
Sau vài chầu bia, Kwang Meng kệ xác họ, và bắt đầu thấy thoải mái hơn.
“Mày hên ghê đó, Portia,” Hock Lai nói. “Những cô em da trắng đang chờ mày đó, kẻ lạ mặt da đen ạ. Viết thư về rồi nói cho bọn tao biết, có thật là con gái da trắng thích trai đen hơn không.”
“Đừng đùa tao nữa, mày.”
“Không, có đùa đâu. Mày chưa nghe vụ đó hả?”
“Dẫu có thực thì, chắc mấy ả thích những gã da đen thực sự, châu Phi ấy, chớ không phải gốc Ấn như tao.”
“Thôi nào,” Hock Lai nói. “Tao nghĩ mày đen vầy là đủ rồi đó. Đêm xuống thì chúng tao có nhìn ra mày đâu.”
“Đừng trêu tao nữa, mấy đứa mày.”
“Mày hên lắm đó, mày biết không?” Hock Lai khăng khăng.
“Có gì hên chớ? Một ngày kia mày cũng giàu to. Tao biết chắc mà. Đặc biệt là sau khi mày cưới em gái giàu có Cecilia đó.”
Trước đó, Hock Lai đã kể về lễ đính hôn sắp tới giữa y và Cecilia. Cuối tháng này y sẽ rời khỏi công ty bảo hiểm, để nhận một vị trí mới trong nhà băng của bố vợ tương lai.
Chủ yếu Hock Lai và Portia nói chuyện với nhau. Kwang Meng không chắc sự hiện diện của mình có cần thiết không. Có lẽ là không, anh thầm nghĩ, nhưng cũng có khi người thứ ba góp chuyện chỉ bằng cách ngồi ở đó, dù bị động nhưng là một phần của câu chuyện. Không, thậm chí còn không hẳn là vật chèn. Sự hiện diện của anh còn có tác dụng mờ nhạt hơn thế, không có gì xác định. Tuy nhiên, anh cảm thấy mình cứ thu người lại, đám bạn bè cứ thế trôi đi, dù cũng chưa hẳn là mất hút. Chúng ta đã khác nhau quá rồi, anh lại nhận ra, họ có lẽ đã khác nhau từ ngày đi học. Nhưng những khác biệt ấy, giờ mới hiện rõ. Con đường họ đi đã chia ngả rồi. Anh chắc chắn tình bạn này chẳng bền lâu được. Một khi Portia bỏ sang Anh, một khi Hock Lai cưới vợ.
Mình là đứa duy nhất còn lông bông lang bang. Anh không thể nhìn thấy chính mình trong tương lai, dù chắc rằng mình chỉ là thư ký mãn kiếp, sống cuộc đời chẳng khác gì cha mình. Nhưng đâu dễ gì sao chép được cuộc đời của cha mình, hay của bất kỳ ai khác, và nếu sự sao chép không hoàn toàn chính xác thì tức là nó không hoàn hảo; những khác biệt trở nên quan trọng. Và cũng vì còn trẻ, anh không thể tin rằng tương lai có thể quyết định chắc chắn. Những người còn trẻ đôi khi có thể nhìn được rất xa, thậm chí rất rõ ràng, nhưng họ lại chưa có lòng tin. Có thể đó là ân sủng dành cho họ, dẫu cuối cùng, điều đó có thể không cứu được họ.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu