Sometimes the dreams that come true are the dreams you never even knew you had.

Alice Sebold

 
 
 
 
 
Tác giả: Goh Poh Seng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 26
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2081 / 58
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
áu
Khi ra khỏi nhà sau bữa tối, Kwang Meng đi ngang vài người cùng chung cư đang đi dạo thưởng thức không khí đầu buổi tối trên ban công chung. Ở các tầng khác cũng thế, ở các khối nhà khác cũng vậy, những người đàn ông ở trần hoặc mặc áo may ô vải, hoặc quấn xà rông quanh hông, hoặc thêm quần pyjama cũ, nhoài người qua ban công hút thuốc lá hay xì gà địa phương mà tán chuyện vớ vẩn. Đám trẻ nhỏ đang hưởng thụ những thời khắc chơi nhởn cuối cùng, bọn lớn hơn thì mải làm bài tập. Cánh đàn bà đang thu dọn bát đĩa hay làm việc nhà. Đôi gia đình đang xem ti vi. Đi xuống phố, Kwang Meng gặp những thanh niên khác, giống như anh, mỗi người đi hối hả tới một cuộc hẹn. Đây là lúc giờ làm việc đã hết, và mỗi thế hệ bận rộn với mối quan tâm của mình, để cuộc đời trôi qua theo cách của mình. Đó là cách sống trong một trăm thành phố hay thị trấn. Trong một trăm quốc gia.
Bầu trời tối dần, những ngôi sao xa càng lúc càng hiện rõ.
Một chiếc máy bay ì ầm trên bầu trời nhỏ hẹp, hướng về sân bay quốc tế Payar Lebar. Bay nghĩa là thế nào nhỉ? Vào trong một khoang giống như trên xe buýt, rồi thì cất cánh bay lên trời! Toàn bộ khối thép nặng trình trịch đó thật khiến trí tưởng tượng phải chao đảo. Có thực sự giống như trong phim không? Những cô tiếp viên mặc đồng phục nuột nà mời chào cà phê hoặc rượu brandy. Như thế thì thế nào nhỉ? Anh tự hỏi. Có lẽ một ngày nào đó, anh sẽ có cơ hội chăng. Tuy thế, anh muốn đi tàu hơn. Không phải tàu chở khách, anh sẽ chẳng biết nói gì với những hành khách khác. Anh thích tàu chở hàng. Thủy thủ thì đơn giản hơn, dễ bắt chuyện làm thân hơn.
Anh phải đổi xe buýt tới đường Orchard, tới quầy giải khát sang trọng Mont D’or trong tòa nhà Ngee Ann, nơi Hock Lai đã hẹn gặp anh. Chúng mình đang “đi lên” trên thế giới ấy nhỉ, anh thầm nghĩ, đẩy cửa kính thay vì kéo, như dòng chữ trên cửa đã hướng dẫn. Ban đầu là G. H. Café và giờ là Mont D’or. Ai biết được chứ? Biết đâu nơi này lại có chỗ cho họ? Và ai biết được chứ? Một ngày nào đó họ sẽ đến câu lạc bộ Tropicana Nite mới mở (cách đánh vần theo kiểu Âu hay Mỹ là thứ thể hiện đẳng cấp ở Singapore). Nghe đồn, nơi đó có những cuộc biểu diễn với các cô em da trắng hở ngực, được quảng cáo dưới tên show Oo La La, nhưng những nàng ấy được gom góp đến đây từ vùng “đất dưới”, nước Úc. Những cái núm vú hồng hồng trong giấc mơ của thằng em anh.
Không tìm thấy Hock Lai, anh ngồi xuống, cảm thấy hơi căng thẳng.
Một người bồi bàn mặc đồng phục trắng đội mũ lưỡi trai trắng nhỏ xíu cứ như những cậu bồi khách sạn trong phim đến bên bàn anh. Kwang Meng liếc mắt qua thực đơn hào nhoáng. Đầy các loại kem và nước đá xay vị trái cây, giá tiền nhìn muốn hoa mắt.
“Làm ơn cho một Seven Up.”
Anh châm thuốc ngồi đợi. Chỉ có hai cặp đôi khác trong phòng. Kwang Meng không muốn người ta thấy mình đang nhìn họ, nên anh không nhìn họ. Dần dần, anh cảm thấy mình đang cố gắng hết sức không nhìn sang đó, như thể việc ấy đòi hỏi nỗ lực ghê gớm lắm. Anh cố trông sang chỗ khác. Bốn người bồi, đều mặc đồng phục trắng đội mũ trắng, nhìn chằm chằm trở lại anh. Không còn chỗ nào để đưa mắt trông sang, vì bốn người bồi túc trực sẵn sàng ở bốn góc phòng. Bởi vậy, anh chẳng còn cách nào khác là nhìn xuống menu, đọc một chuỗi những cái tên vô nghĩa: Banana Sundae, Knickerbocker Baby, Hot Dog… trong lòng cứ thầm rủa tên Hock Lai, cái tên Hock Lai chết tiệt.
Seven Up được mang đến cho anh trong chiếc ly cao thanh nhã. Chắc đó là lý do cho cái giá trên trời của nó; chắc hẳn là cái ly, anh tự nhủ. Anh nhấm một ngụm rồi nhìn lên, bắt gặp ánh mắt chằm chặp của người bồi. Muốn thi gan coi ai nhìn lâu hơn ư? Sẵn lòng thôi. Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau, Kwang Meng sợ nhỡ ra mà anh nháy mắt, mặc cho đã cố gắng đến đâu. Lâu bất tận. Anh cảm thấy mắt phải mình bắt đầu nhức, bắt đầu đau. Nhưng tao sẽ không thua mày đâu, cái đồ mắt cú vọ! Chuyện này trở nên quan trọng tới kỳ quặc. Anh sẽ không thua! Được rồi đấy! Thằng cha ấy ngoảnh mặt đi, bỏ cuộc, rồi thản nhiên rời khỏi bàn. Ta thắng rồi, Kwang Meng thiếu điều thì hét lên, thiếu điều thì đấm ngực ầm ầm như Tarzan chúa tể rừng xanh. Ta thắng rồi! Lòng hào hứng một cách vô lý, Kwang Meng bỏ mặc ly Seven Up cao thanh nhã, nhìn quanh quất tìm nạn nhân mới bằng cặp mắt thách thức, gần như khinh bỉ.
Vào lúc đó, Hock Lai tiến vào cùng hai cô gái.
Đột nhiên, hương vị chiến thắng hân hoan vừa đây mất tăm mất tích. Khốn thật, sao anh lại ngượng ngùng trước “gái ngoan” đến thế? Sao lại sợ họ? Vì anh không ngoan sao? Thằng khốn Hock Lai. Sao nó ép anh đến làm gì. Đáng lẽ lúc này, anh phải nếm hạnh phúc ở giữa thiên đường – giữa quán bar Paradise.
Hock Lai chưa tới bàn đã cất giọng châm chọc: “Thấy nó ngượng ngùng chưa Anne?”
Kwang Meng đứng lên nghe bạn giới thiệu mình, thật ra chẳng lọt lỗ tai chữ gì. Rồi lại ngồi xuống bàn, sau khi ai đấy đều yên vị cả rồi.
“Các tiểu thư, cứ kêu đồ uống trước đi, vẫn còn lâu mới tới giờ chiếu phim mà,” Hock Lai nói, vẫy một người bồi lại.
Cả buổi ấy, chỉ có Hock Lai và cô bồ y, Cecilia, nói chuyện ríu rít.
Họ chiếm giữ trọn vẹn cái bàn rồi. Kwang Meng và cô gái kia chỉ biết ngồi nghe. Một đám thính giả mê say chứ bộ, Kwang Meng nghĩ thầm.
“Hock Lai nói với tụi em hai người là bạn thân hả?” Cecilia quay sang anh. Kwang Meng gật đầu. “Em với Anne ở trường cũng thân thiết lắm nè.”
“Nên tụi mình thiệt là một bộ tứ rất hợp,” Hock Lai cười lớn, dù Kwang Meng chẳng thấy gì buồn cười cả.
“Hai anh giờ có làm chung với nhau không?” Cecilia hỏi. “Không,” Hock Lai đáp. “Meng giờ đang làm chân thư ký tạm.”
“Hiểu rồi.” Cecilia tiếp tục. “Anh Meng thấy việc làm thư ký thế nào?”
Cả ba người bọn họ đều ngừng lại, chờ Kwang Meng trả lời.
“Ờ… thì… khá phức tạp.” Cuối cùng anh cũng lúng búng vài chữ, hy vọng sẽ không gặp câu hỏi nào cắc cớ như vậy nữa. Cecilia rõ ràng không hiểu đầu đuôi gì, nên tiếp tục quay sang tán chuyện với Hock Lai.
Cecilia là một cô gái thấp, đầy đặn. Cô vận chiếc váy mini lắm màu sắc vẽ hoa to bự. Từ trước khi cô ngồi xuống, Kwang Meng đã nhận ra cô có đôi chân khá mập, hay người khác thì sẽ gọi là đôi chân mạnh mẽ. Kwang Meng thầm nghĩ vui vui trong đầu, chẳng biết cô nàng giống mẹ hay cha, ông già trùm sò gì đó trong Phòng Thương mại Trung Quốc. Mái tóc cô cũng ngắn. Có lẽ nét đẹp nhất ở cô là đôi mắt hay cười, Kwang Meng cho là vậy. Đôi mắt đó lấp lánh như táo chín mọng nước với cả thế giới. Thế giới là vườn cây ăn quả của ta. Của ta, của ta của ta.
Cô gái còn lại, Anne, nãy giờ chẳng nói một lời. Kwang Meng bắt đầu tự hỏi, chẳng biết giọng của nàng nghe thế nào. Anh có chút trông chờ nghe tiếng nàng nói, để xem có đúng như mình dự đoán, rằng tiếng nàng nghe như sáo trúc hay không. Như là đánh bạc vậy. Mình đánh cược ba đô rằng mình đúng, là giọng nàng nghe như tiếng sáo trúc, anh ngẫm nghĩ, giống ông chú Chye thích đánh bạc. Chắc máu bài bạc có di truyền, người ta vẫn bảo giọt máu đào gì đấy. Anh đoán giọng nàng nghe như tiếng sáo, vì vóc người nhỏ nhắn thanh mảnh của nàng trông cũng tựa cây sáo trúc dài, hay như ai đó sẽ nói, thẳng như ống sậy, ba vòng bằng nhau, 60-60-60, anh ước tính. Chắc chắn không có cửa đoạt giải hoa hậu rồi. Nét đáng chú ý của nàng, Kwang Meng tiếp tục định giá như anh nông dân ở hội chợ gia súc, là đôi mắt kính. Anh tự hỏi không biết tháo cặp mắt kính đó ra, nàng trông thế nào. Cô này thì giống cha hay mẹ nhỉ? Chắc chắn phải có một trong hai người bị cận thị. Rau nhà nào sâu nhà ấy mà. Từ một cặp tình nhân sang hậu quả ái tình, từ cây sang quả sang hạt. Quay tròn quay tròn quay tròn trái đất này. Lịch sử được tạo ra và các sử gia được hạnh phúc. Thế giới là lịch sử của ta là câu chuyện của ta. Của ta của ta của ta.
Vì vẫn còn thời gian, Hock Lai đề nghị họ đón taxi đến Esplanade. Kwang Meng ngồi ở ghế trước, cạnh tài xế, Hock Lai và hai cô nàng chen nhau ở ghế sau. Hock Lai và Cecilia vẫn mải mê tám chuyện. Anne vẫn chưa nói một lời. Trong suốt chuyến đi, anh cảm thấy đôi mắt nàng dán vào sau gáy anh. Mày chỉ đang làm ra bộ đó thôi, mày làm sao biết được nàng đang nhìn cái gì, anh tự nhủ. Hơn nữa, mày cũng chả có can đảm quay lại mà nhìn xem mày có đoán đúng hay không. Đồ hèn! Hơn nữa tại sao mày muốn nàng nhìn vào gáy mày đến thế? Mày không thích nàng, mày chẳng thấy nàng hấp dẫn điểm nào. Nên đừng có nhạy cảm ngớ ngẩn như thế! Nhìn đường đi, nhìn vào mặt tay tài xế ấy!
Người tài xế có gương mặt nhăn nhúm, độ năm mươi tuổi, điếu thuốc đung đưa trên khóe miệng, không thèm cầm tay vào ngay cả khi giũ tàn thuốc đã cháy khá dài. Kwang Meng hai lần nhìn thấy tàn thuốc gãy làm đôi, bụi tro xám rơi lả tả xuống đùi, nhưng ông ta cũng chẳng thèm gạt đi. Ông ta dường như đang chú tâm hết sức vào điểm nào đó ở cách đây cả hai mươi dặm, chẳng thèm chú ý gì đến thế giới xung quanh. Có vài lần, Kwang Meng thót tim khi cái xe chút nữa là húc vào khách bộ hành hay xe cộ trên đường. Khi cuối cùng họ cũng tới nơi an toàn, anh cảm thấy đó là một phép mầu nhiệm.
Hock Lai trả tiền cho người tài xế hệt như vừa trả hóa đơn ở Mont D’or. Như những người không bao giờ rủng rỉnh, Kwang Meng thấy hơi khó ở. Anh không thích làm khách, và càng thấy khó chịu khi họ chọn tới Esplanade, nơi anh coi như của sở hữu riêng. Đó là điểm dừng yêu thích của anh, nơi những con tàu đêm của anh đậu lại. Anh cảm thấy sự riêng tư của mình đang bị xâm phạm.
Hock Lai và Cecilia tách ra xa vài thước. Anne bị bỏ lại đây với anh, hay đúng hơn, anh bị bỏ lại với nàng. Là thế này hay thế kia thì anh cũng cảm thấy đây là chuyện đã được toan tính trước. Điều này khiến anh cư xử có phần thô lỗ, mặt dài ra như cái bơm, trả miếng cả thế giới bằng cách cố tình làm ngơ cô gái đi cạnh mình. Nàng không thuộc phận sự của mình. Nàng không phải là cô gái của mình, anh cố gắng tự biện hộ.
“Chà, những con tàu đêm đẹp quá!” Nàng đột ngột kêu lên, và trước sự ngạc nhiên của anh, nàng chạy đến bên hàng rào phía biển, chống tay lên bậu xi măng và phóng tầm mắt nhìn ra biển cả.
Hóa ra giọng nàng là thế, thấp và trầm. Không giống sáo, mà chắc như kèn fagot. Hừm, vậy ra mày thua độ rồi đấy. Anh tự nhủ, và đột nhiên cảm thấy rất hài lòng. Vì thế, anh lấy ba đô trong túi quần trái bỏ sang túi phải. Thế là huề nhé, nợ trả rồi. Anh bước lại đứng bên nàng.
“Em thích biển lắm. Thích tất cả những gì thuộc về biển. Em thích những con tàu ngoài kia.” Nàng quay lại nhìn anh, nở nụ cười rực rỡ.
“Em đang làm nghề gì?”
“Em đang học làm cô giáo. Em vào trường T.T.C. cách đây hai tháng.” T.T.C. là trường Cao đẳng Sư phạm Singapore.
“Làm giáo viên hẳn là vui lắm nhỉ.”
“Vâng, em thích lắm.”
“Nè, nè, hai cậu, rời nhau ra được rồi đấy! Bọn mình trễ rồi!” Hock Lai la lớn. Kwang Meng và Anne quay lại và bước về phía họ. Họ nghe tiếng Cecilia cười lanh lảnh. Tiếng cười cũng tròn vo, như đôi mắt mọng táo, Kwang Meng nghĩ.
Chiếc taxi chở họ đến rạp Odeon ở đường North Bridge. Như tất cả những ai còn xương còn thịt, Kwang Meng quên đi thế giới xung quanh mình khi ánh sáng trong rạp vụt tắt và giấc mơ kia, giấc mơ ghi nhựa sáng lên trên màn ảnh. Suốt hai tiếng sau đó, anh hoàn toàn chìm đắm vào bộ phim.
Khi Ta Mơ Quá Lâu Khi Ta Mơ Quá Lâu - Goh Poh Seng Khi Ta Mơ Quá Lâu