A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 269
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 492 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:07:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Cuốn 4 – Chương 196
hương 196: Tà dương như máu (tấu chương ngược)
“Phong Mạc Thần, thế nào? Tiếp tục đánh sao?” Vân Cảnh Mạch khẽ mỉm cười, đôi mắt dài nhỏ bị trời chiều nhuộm một loại ánh sang sáng bóng khát máu,quạt giấy vỗ trong lòng bàn tay tạo ra tiết tấu, lãnh liếc tròng mắt, quan sát nhất cử nhất động của Phong Mạc Thần.
Phong Mạc Thần buồn bã, trường kiếm trong tay có chút lơi lỏng, sát khí quanh thân từ từ trừ khử, mắt hắn chăm chú nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược ở trong ngực Vân Thiên Mạch.
Mặt nàng nhợt nhạt không một tia huyết sắc, khóe môi có vết máu đã khô khốc, trang phục tân nương đỏ thẫm ở trên người nàng không có bất kỳ không khí vui mừng nào, ngược lại là sự ghê rợn.
Trái tim Phong Mạc Thần như bị đao nhọn khoét sâu, hắn lấy Hồ phù ở trong ngực ra, lãnh đạm nói “Vật các ngươi tìm, các ngươi hãy cầm đi, thả thê tử của ta ra.”
Thượng Quan Kiêu ngửa đầu cười to, giẫm một cước trên ghế, chòm râu ở trong gió không ngừng lay động, tay cầm bên đại đao thuộc da ở bên hông, lạnh lùng nói, “Phong Mạc Thần, giờ không phải lúc ngươi cò kè mặc cả!”
Phong Mạc Thần mím môi lại thành một đường thẳng tắp lạnh lùng, lăng giác trên mặt rõ ràng, giống như che một tầng sương lạnh, kiếm trong tay hắn khẽ giơ lên, quan binh xung quanh sợ hãi lui về phía sau mấy bước, tiếp theo hắn đem trường kiếm ném trên mặt đất.
Mũi kiếm lãnh lẽo rơi xuống, xuyên đến lớp đất bùn trong bia mộ, thân kiếm không ngừng rung chuyển, mắt phượng của hắn híp lại, nhìn Vân Thiên Mạch ở phía xa nói, “Các ngươi muốn gì hãy nhằm vào ta, thả thê tử ta ra!”
Tà dương như máu, mặt trời như lửa đỏ trên đường chân trời tản ra luồng nhiệt Quang Hòa cuối cùng, ánh nắng chiều mang theo mùi máu tươi di động không gian Hoàng Lăng, Bạch Ly Nhược sâu kín tỉnh lại, huyệt Thái Dương đau đớn như bị châm gai, ngực như bị thiên chùy đánh trúng, sắc mặt nàng trắng bệch nhìn nam tử cúi sống lưng nơi xa.
Lục sắc xanh biếc ấm áp, một nam tử thanh y, thân thủ cao ngất, hai tay nắm chặt một thân cây to lớn, phía sau cây là một quan tài hắc mộc nặng nề, trên cây loang lổ vết máu, từ xương quai xanh dọc theo người hắn.
Y phục thanh sắc tôn lên khí chất tuyệt hảo của hắn, dưới ánh chiều tà, sợi tơ tinh, màu máu đỏ sậm thấm vào từng sợi, vết máu nơi xương quai xanh đang phóng đại vô hạn, đột nhiên có một sợi dây móc sắc to lớn rét lạnh xuyên qua xương quai xanh từ sau lưng hắn.
Khí sắc Bạch Ly Nhược tái nhợt tới cực điểm, không thể nhúc nhích trong ngực Vân Thiên Mạch, nước mắt rơi trên mặt nàng, nàng tê tâm liệt phế hô to một tiếng “Thần.”
Phong Mạc Thần hơi ngẩng đầu lên, mặc xương bả vai xương bị lệ câu, hắn bước từng bước di động tới phía trước, móc sắt sau lưng kéo theo dây thừng, nặng nề kéo mộc quan đi về phía lăng mộ Hoa Hinh.
Máu dưới chân hắn quanh co chảy thành sông nhỏ, hắn nhìn nữ tử với khuôn mặt đau buồn sợ hãi đầy nước mắt ở phía xa khẽ nhếch môi, quan binh sau lưng lẫm nhiên quất roi da lên trên người hắn.
Roi da quất lên da thịt, xâm nhập sâu tận xương tủy, hắn mím môi, không nói một lời, nặng nề kéo quan tài, từng bước một hướng lăng mộ đi tới.
Bên cạnh truyền đến tiếng cười ầm ĩ của quan binh, tâm Bạch Ly Nhược như đao xoắn, nước mắt đã sớm làm mờ mắt nàng, nàng cắn môi, nhìn nam tử vô cùng tuấn mỹ dưới trời chiều, máu tươi lan tràn trong miệng, nhưng nàng lại không cảm thấy đau đớn chút nào.
“Ly Nhược, hôm nay là ngày thành thân của chúng ta thành thân, không cần cắn bị thương mình.” Vân Thiên Mạch phất qua môi Bạch Ly Nhược, lau đi vết máu ở trên cánh môi mềm mại của nàng.
Bạch Ly Nhược nhìn hắn không ngừng lắc đầu, nước mắt lã chã rơi xuống, giọng nói khàn khàn, như cầu khẩn nói “Thả Thần, thả hắn.”
“Ly Nhược, ngươi biết rõ, điều này không thể nào!” Vân Thiên Mạch nhàn nhạt, có chút u sầu nhìn nàng, ngón tay thon dài phất qua trên môi nàng, ánh mắt nhìn phía xa Phong Mạc Thần cũng đang nhìn hắn, hắn khẽ cười lạnh, cúi đầu, hôn lên môi Bạch Ly Nhược.
Trái tim Phong Mạc Thần bén nhọn đau xót, mắt phượng cơ hồ nhỏ ra máu, hắn nghiến, không ngừng dùng sức kéo quan tài, nhìn hình ảnh nam tử hôn nữ tử nơi xa, giống như ngân châm được tôi độc, đâm vào rồi rút nhanh trong mắt hắn, quan binh sau lưng không ngừng vung vẩy roi da phách lối.
Roi da phá vỡ da thịt, rất nhiều xương gai đâm ngược ở trong da thịt, hắn hoàn toàn không thấy đau, cố gắng dùng sức, quan tài nặng nề lưu lại vết kéo thật dài ở trên mặt đất, hắn nếm vị máu ngai ngái trên môi, tia máu đỏ thẫm bật ra từ khóe môi, khuôn mặt của hắn tái nhợt, nhìn mà đau lòng.
Bạch Ly Nhược lệ rơi đầy mặt, nàng không thể tiếp tục nhìn nam tử nơi xa, thống khổ nhắm mắt lại, cả người run rẩy van xin nói “Thiên Mạch, van cầu ngươi, không nên như vậy.”
Vân Thiên Mạch khẽ híp mắt, liếm máu trên môi nàng, bàn tay thon dài đã xuyên qua áo đỏ thẫm của nàng, dò vào bên trong y phục của nàng, lưỡi của hắn áp xuống môi nàng, thì thầm ở trong môi nàng “Ta đã nói rồi, ngươi sẽ hối hận.”
Bạch Ly Nhược bị điểm ở huyệt đạo thân thể giống như một mảnh lá cây giữa tiết thu phân, không ngừng run rẩy trong giá, nước mắt của nàng đã sớm ướt nhẹp cả khuôn mặt, nhìn nơi nơi tà dương như máu, phát ra một tiếng tê tâm liệt phế “A.”
Vết máu loang lổ cả người Phong Mạc Thần, gân xanh trên trán nổi lên, máu rơi trên bùn đất, lưu lại một mảnh đỏ sậm, mắt phượng lóe ra ánh lử diệt diệt oánh oánh diệt diệt, ở thời điểm nàng tê tâm liệt phế hống khiếu, hắn uốn đầu gối, cuối cùng đã kéo xong quan tài.
“Răng rắc” truyền đến tiếng xương gảy lìa giòn vang, miệng hắn đã khạc ra một ngụm máu tươi, khi hắn móc sắt trên bả vai thượng cắt đứt xương quai xanh, hắn không còn chút sức lực đầu gối ngã quỵ xuống đất, mồ hôi lạnh trên trán chảy xuống theo chóp mũi chảy xuống, ý thức hắn từ từ mơ hồ.
Quan binh chung quanh cười lớn tiến lên, bắt lấy móc sắt cùng dây thừng, hung hăng dùng sức, móc sắt mang theo da thịt xẹt qua một đường cung đỏ máu trên không trung, “Vang vang” một tiếng rơi vào phía sau quan tài.
Ý thức đau đớn khiến Phong Mạc Thần có chút khôi phục, hắn hơi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Vân Thiên Mạch ôm Bạch Ly Nhược nơi xa, hô hấp khó nhọc mang theo hận ý vô cùng, đấm một đấm trên mặt đất, ngón tay thon dài có lực khắc sâu một hố bùn trên mặt đất.
Môi dưới của Bạch Ly Nhược bị cắn tạo thành một cái lỗ máu, máu tươi nóng bỏng uốn khúc, ánh mắt thê lương nhìn Phong Mạc Thần phía xa, nếu như có thể, nàng nguyện ý, chết cùng một chỗ với hắn và Huyền Đại, không muốn chịu loại hành hạ phi thân thế này, Thần, Thần, nàng khẽ gọi ở trong lòng.
Vân Thiên Mạch chậm rãi rời môi đỏ mọng của Bạch Ly Nhược, nhìn nam tử ngã xuống đất phía xa xa khẽ hí mắt, liếm môi của mình, tựa hồ trở về mùi vị vừa trơn vừa mềm khi nãy, hắn lạnh lùng nói “Ca, hành hạ đủ rồi, giết hắn thôi.”
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu