Love is the only way to grasp another human being in the innermost core of his personality.

Viktor E. Frankl

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Linh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2993 / 92
Cập nhật: 2014-12-26 07:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 33
hibault
Thibault nhét vào ba lô vài thứ anh có trong nhà. Gió đang giật mạnh từng cơn, còn mưa thì vẫn rơi nặng hạt, nhưng anh đã từng đi bộ dưới thời tiết còn tồi tệ hơn thế. Tuy nhiên, lúc này anh cảm thấy mình không thể tập trung đủ sức lực để bước ra khỏi cửa.
Đi bộ là một chuyện; đi khỏi đây lại là chuyện khác. Anh giờ đã là một con người khác. Anh rời Colorado trong nỗi cô đơn chưa từng có;ở đây, cuộc sống của anh dường như đã trở nên trọn vẹn. Hoặc là từng trọn vẹn cho đến ngày hôm qua.
Cuối cùng Zeus cũng chịu ngồi yên ở góc phòng. Nó đã đi tới đi lui gần như cả ngày nay, nhấp nhổm không yên bởi Thibault không dắt nó đi dạo. Cứ mỗi lần Thibault đứng lên để rót nước, Zeus lại bám theo chân anh, bồn chồn tự hỏi đến lúc đi chưa.
Giờ đang là giữa buổi chiều, nhưng mây dày và mưa xối xả khiến bầu trời u ám như chập tối. Bão tiếp tục táp vào căn nhà, nhưng Thibault có cảm giác đó là giai đoạn kết thúc của cơn bão; giống như con cá mà anh câu được gần đây, nó ãy giụa một cách vô vọng trên cầu tàu, thật chẳng nhẹ nhàng chút nào.
Gần như cả ngày hôm nay anh đã cố không nghĩ về những gì đã xảy ra, hay đáng ra anh phải làm gì để có thể tránh được chúng: đó là trò đùa của một tên ngốc. Anh đã làm hỏng việc, chỉ đơn giản có vậy, và quá khứ thì chẳng thể làm lại. Anh đã luôn cố gắng sống mà không dằn vặt lâu về những chuyện chẳng thể làm lại, nhưng lần này lại khác. Anh không chắc mình có thể vượt qua được hay
Cùng lúc, anh cũng không thể rũ bỏ cái cảm giác rằng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, rằng vẫn còn điều gì đó dang dở. Phải chăng cái anh còn thiếu chỉ đơn giản là một sự kết thúc? Không, còn hơn cả thế; kinh nghiệm chiến tranh đã dạy anh tin vào bản năng của mình, ngay cả khi anh chưa bao giờ biết những bản năng đó từ đâu đến. Trong một mức độ nào đó, anh biết mình nên rời khỏi Hampton, chí ít cũng là để tránh Keith Clayton càng xa càng tốt - anh không hề cố ảo tưởng rằng Clayton sẽ bỏ qua hay quên đi mọi chuyện - vậy mà anh vẫn không thể buộc mình bước ra khỏi cửa.
Clayton là trung tâm của vấn đề. Clayton - và Ben cùng Elizabeth - là lý do khiến anh đến đây. Chỉ là anh không biết tại sao lại vậy và anh nên làm cái gì.
Ở góc phòng, Zeus nhổm dậy đi về phía cửa sổ. Vừa mới ngoái đầu nhìn theo nó thì Thibault nghe thấy tiếng gõ cửa. Theo bản năng, anh trở nên cảnh giác, nhưng khi Zeus nhìn qua cửa kính, đuôi nó bắt đầu ve vẩy.
Thibault mở cửa và thấy Elizabeth đứng trước mặt. Anh lặng người. Trong một khoảnh khắc, cả hai ch nhìn nhau.
"Chào Logan," cuối cùng cô mở lời.
"Chào, Elizabeth."
Một nụ cười ngập ngừng lướt qua gương mặt cô, nhanh như chưa từng xuất hiện. Phải chăng anh chỉ tưởng tượng ra thôi?
"Em vào được chứ?"
Thibault bước sang một bên, quan sát cô cởi áo mưa móc vàng của cô xõa ra khỏi mũ. Cô lóng ngóng gỡ mũ ra khỏi đầu mà không được, cho đến khi Thibault phải giúp cô. Anh treo nó vào nắm cửa rồi quay lại nhìn cô.
"Anh rất vui vì em đến," anh nói.
Cô gật đầu. Zeus cọ mũi vào tay cô, và cô vuốt ve sau tai nó trước khi hướng về phía Thibault.
"Chúng ta nói chuyện được chứ?" cô hỏi.
"Nếu em muốn." Anh chỉ chiếc ghế bành, và Elizabeth ngồi xuống một đầu ghế. Thibault ngồi xuống đầu kia.
"Tại sao anh lại đưa cho Ben bức ảnh?" cô hỏi mà không dạo đầu.
Thibault nhìn bức tường phía xa, cố tìm cách để giải thích mà không khiến mọi chuyện thêm tồi tệ. Bắt đầu từ đâu đây?
"Nói cho em nhiều nhất là mười từ," cô gợi ý, cảm nhận được nỗi ưu tư của anh. "Rồi chúng ta sẽ lại tiếp tục."
Thibault đưa tay bóp trán rồi thở dài, mắt anh nhìn cô. "Vì anh nghĩ nó sẽ giúp Ben được an toàn."
"An toàn?"
"Là do ngôi nhà cây. Bão đã làm suy yếu toàn bộ kết cấu của nó, bao gồm cả cây cầu. Ben không nên đến đó nữa. Cây cầu sắp sập."
Mắt cô nhìn sâu vào anh không chớp. "Sao anh không giữ bức ảnh?"
"Vì anh có cảm giác Ben cần nó hơn anh."
"Vó sẽ giúp Ben được an toàn."
Thibault gật đầu. "Ừ."
Cô mân mê tay ghế một lúc rồi quay lại nhìn anh lần nữa. "Vậy anh thật sự tin vào điều anh nói? Về việc bức ảnh là một lá bùa may mắn?"
Zeus đi tới nằm xuống cạnh chân anh. "Có lẽThibault nói.
Cô nhoài người về trước. "Tại sao anh không kể cho em nghe toàn bộ câu chuyện?"
Thibault nhìn xuống sàn nhà, khuỷu tay đặt trên hai đầu gối, và với một chút lưỡng lự, anh bắt đầu kể cho cô nghe toàn bộ câu chuyện về bức ảnh. Anh bắt đầu với những ván bài poker ở Kuwait, rồi đến chuyện quả đạn súng chống tăng làm anh bất tỉnh, và về trận chiến đấu ở Fallujah. Anh kể chi tiết về những chiếc xe cài bom và thiết bị nổ tự chế đ suýt cướp đi mạng sống của anh ở Ramadi, kể cả lần Victor quả quyết rằng chính bức ảnh đã cứu sống cả hai người. Anh nói về phản ứng của đồng đội và hệ quả của sự ngờ vực của họ.
Anh dừng lại rồi nhìn cô.
"Nhưng kể cả thế, anh vẫn không tin. Nhưng Victor thì tin. Cậu ấy luôn tin như vậy. Cậu ấy tin vào những chuyện như thế, và anh chiều theo ý Victor vì điều đó quan trọng đối với cậu ấy. Nhưng anh không bao giờ tin vào điều đó, ít nhất cũng không tin một cách thật sự." Anh đan hai tay vào nhau, giọng dịu đi. "Vào dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng cùng nhau, Victor nói với anh rằng anh nợ người phụ nữ trong bức ảnh bởi bức ảnh đã giúp cho anh được an toàn - nếu không, sẽ là không công bằng. Victor bảo số phận của anh là phải tìm được người ấy. Vài phút sau, Victor chết, còn anh thì không hề hấn gì. Ngay cả khi đó, anh vẫn không tin. Nhưng sau đó, anh bắt đầu thấy hồn ma cậu ấy."
Bằng giọng ngập ngừng, anh kể cho cô nghe về những lần nhìn thấy Victor, cố tránh ánh mắt cô vì sợ phải nhìn thấy sự nghi ngờ trong đó. Cuối cùng, anh lắc đầu thở dài. "Sau đó, những gì tiếp theo thì anh đã kể cho em. Anh cảm thấy hoang mang, và anh quyết định lên đường. Đúng, anh đã đi để tìm em, nhưng không phải bởi vì anh bị em ám ảnh. Không phải vì anh yêu em hay muốn em yêu anh. Anh đã làm thế bởi Victor nói đó là số mệnh của anh, và anh vẫn nhìn thấy hồn ma của cậu ấy. Anh đã không biết phải trông chờ điều gì khi đến đây. Và rồi, đôi khi trên đường đi, anh thấy việc này như một thử thách - liệu anh có thể tìm thấy em không, và sẽ mất bao lâu. Khi anh đến được trại chó và thấy tấm biển 'Cần người giúp việc'ã nghĩ rằng đó sẽ là một cách để trả món nợ này. Xin việc có lẽ là điều cần làm. Cũng như khi Ben và anh ở nhà cây; đưa thằng bé tấm ảnh có vẻ là việc nên làm. Nhưng anh không chắc mình có thể giải thích toàn bộ chuyện này dù anh có cố đi nữa."
"Anh đưa Ben tấm ảnh để nó được an toàn," Elizabeth lặp lại.
"Nghe có vẻ điên rồ phải không? Đúng
Cô im lặng suy nghĩ. Rồi cô hỏi, "Sao anh không nói cho em ngay từ đầu?"
"Đáng ra anh phải làm thế," anh nói. "Điều duy nhất, anh có thể nghĩ đến là anh đã mang tấm ảnh theo mình năm năm trời, và anh không muốn từ bỏ nó chừng nào anh chưa hiểu mục đích của nó."
"Anh có nghĩ bây giờ anh đã hiểu mục đích của nó
Anh cúi xuống vuốt ve Zeus trước khi trả lời. Anh nhìn thẳng vào cô. "Anh không chắc. Anh chỉ có thể nói rằng những gì xảy ra giữa chúng ta, mọi chuyện đã xảy ra, không phải nó bắt đầu từ lúc anh tìm thấy bức ảnh. Tất cả bắt đầu khi anh tới trại chó. Đó là khi lần đầu tiên em trở nên có thật đối với anh, và càng biết em nhiều, anh lại càng cảm thấy thật hơn. Anh thấy cuộc sống hạnh phúc hơn và anh được sống theo cái cách mà từ rất lâu, đã rất lâu, anh không được sống. Cứ như em với anh phải là dành cho nhau.
"Định mệnh của anh sao?" Cô nhướng mày.
"Không... không phải vậy. Nó không liên quan gì đến tấm ảnh, hay hành trình đến đây, hay bất cứ điều gì Victor nói. Chỉ là trước đây anh chưa từng gặp ai giống như em, và anh chắc chắn anh sẽ không bao giờ gặp được ai như em nữa. Anh yêu em, Elizabeth... và hơn cả thế, anh là để dành cho em. Anh luôn hạnh phúc mỗi khi được ở cùng em."
Beth nhìn anh dò xét, vẻ mặt cô rất khó đoán. Rồi cô cất giọng đều đều. "Anh biết rằng đó vẫn là một câu chuyện điên rồ khiến anh nói cứ như kẻ mất trí bị ám ảnh chứ."
"Anh biết," Thibault đồng ý. "Tin anh đi, chính anh còn thấy mình như một kẻ quái dị."
"Thế nếu em bảo anh rời Hampton và đừng bao giờ liên lạc với em nữa thì sao?" Elizabeth thăm dò.
"Vậy thì anh sẽ đi, và em sẽ không bao giờ nghe nói về anh nữa."
Câu trả lời của anh như ngưng đọng lại trong không gian, chứa ầy ý nghĩa. Cô cựa mình trên ghế, quay đi với vẻ bực bội rồi xoay hẳn lại và nhìn thẳng vào anh.
"Anh thậm chí sẽ không gọi điện sao? Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua?" Cô khịt mũi. "Em chẳng thể tin được."
Cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa khi anh nhận ra cô đang châm chọc. Anh thở hắt ra, không biết rằng mình đã nín thở suốt từ lúc nào đến giờ, và mỉm cười.
"Anh sẽ gọi nếu điều đó có thể khiến em tin rằng anh không phải một kẻ tâm thần."
"Em nghĩ như thế thật là yếu đuối. Đã là đàn ông thì ít nhất cũng nên gọi điện."
Một cách vô thức, anh xích lại gần cô hơn. "Anh sẽ ghi nhớ điều đó."
"Anh biết rằng anh sẽ không thể kể câu chuyện này nếu anh muốn sống quanh đây."
Anh xích thêm một tí, lần này thì có chủ ý. "Anh sống để bụng chết mang theo."
"Và nếu anh hy vọng được tăng lương vì đang hẹn hò với cháu gái của sếp, thì anh cũng có thể quên điều đó đi được đấy."
"Cũng được."
"Em không biết sẽ thế nào. Anh thậm chí còn không có xe."
Anh nhẹ nhàng xáp lại gần cô, và cô quay lưng về anh, làm tóc chạm nhẹ vào vai anh. Anh cúi xuống hôn lên cổ cô. "Anh sẽ tính cách xoay xở sao đó," anh thì thầm, rồi môi anh chạm môi cô.
Họ hôn nhau trên ghế bành một lúc lâu. Rồi anh bế cô vào phòng ngủ, hai cơ thể hòa làm một. Họ trao cho nhau sự say đắm, giận dữ và khoan dung, vừa cuồng nhiệt vừa dịu dàng như cảm xúc của chính họ. Sau đó, Thibault nằm nghiêng bên cạnh, nhìn Elizabeth chăm chú. Anh mơn trớn má cô bằng những ngón tay của mình, và cô hôn tay anh.
"Em chắc anh có thể ở lại," cô thì thầm.
Kẻ May Mắn Kẻ May Mắn - Nicholas Sparks Kẻ May Mắn