God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Linh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2993 / 92
Cập nhật: 2014-12-26 07:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
eth
Beth mệt mỏi tỉnh dậy sau một đêm không ngon giấc. Đêm qua bão tố dữ dội như thể dốc hết sức mạnh cho một trận đánh cuối, mang theo gió lớn và mưa dữ dội, làm cho mức lụt lội trước đó thành ra chẳng thấm tháp gì. Hôm trước, cô không thể tưởng tượng được rằng mực nước còn có thể cao hơn được nữa, nhưng khi nhìn qua cửa sổ, văn phòng trông như một hòn đảo biệt lập giữa đại dương. Đêm qua cô đã đưa xe của mình lên chỗ đất cao hơn gần cây hoa mộc lan; giờ thì cô nhận thấy đó là việc làm đúng. Vậy mà nó cũng biến thành một hòn đảo nhỏ, trong khi chiếc xe ủi của bà thì đã bị ngập mấp mé sàn xe. Chiếc xe tải này chạy tốt khi gặp phải chỗ ngập, nhưng may mà mấy cái phanh đã được sửa, không thì tối qua nó đã chết máy giữa đường rồi.
Tối hôm qua cô định lái chiếc xe của bà vào thị trấn mua bốn lít sữa và vài thứ thiết yếu khác, nhưng vô ích. Mọi cửa hàng đều đóng cửa, và loại phương tiện giao thông khác duyhất mà cô nhìn thấy trên đường là những chiếc xe tải và xe con đa dụng của Sở Cảnh sát. Một nửa thị trấn bị mất điện, nhưng cho đến lúc này thì nhà cô vẫn chưa bị ảnh hưởng. Nếu có tin gì tốt lành thì đó là bản tin truyn hình và radio dự báo đợt bão cuối sẽ xuầt hiện vào hôm nay; ngày mai, hy vọng nước sẽ bắt đầu rút.
Cô ngồi trên chiếc xích đu ngoài nhà trong khi bà và Ben đang chơi tú lơ khơ ở bàn ăn trong bếp. Đó là trò chơi mà cả hai ngang tài ngang sức nên Ben không thấy chán. Sau đó, Beth có thể cho phép Ben nghịch nước ở sân trướckhi cô đi kiểm tra lũ chó. Chắc là cô sẽ phải từ bỏ nỗ lực giữ cho thằng bé khô ráo chỉ cần cho nó mặc đồ bơi là được; lúc sáng sớm cô ra ngoài để cho chó ăn, áo mưa của cô cũng trở nên vô ích.
Nghe tiếng mưa rơi đều đều trên mái nhà, cô thấy mình nhớ Drake. Đã hàng nghìn lần cô ước mình có thể nói chuyện với em trai và tự hỏi cậu sẽ nói gì về bức ảnh. Chẳnglẽ cậu cũng tin vào sức mạnh của nó? Drake chưa bao giờ đặc biệt mê tín, nhưng trái tim cô vẫn nhói lên mỗi khi hình dung cảnh cậu phải chịu đựng cơn hoảng loạn không thể cắt nghĩa vì đã để mất bức ảnh của cô.
Bà nói đúng. Cô không hề biết Drake đã trải qua những gì ở đó, và cô cũng không biết Logan đã phải trải qua những gì. Càng tìm hiểu, cô càng thấy chẳng hiểu gì. Cô muốn biết về những căng thẳng họ trải qua khi phải ở cách nhà hàng ngàn ki lô mét, mặc áo chống đạn, sống giữa những người nói một thứ tiếng xa lạ, và cố gắng sống sót. Chẳng lẽ không thể nào tin được chuyện có ai đó khư khư gắn bó với một thứ nào đó mà họ tin rằng sẽ bảo vệ mình sao?
Tin được, cô quyết định. Việc đó cũng chẳng khác gì giữ bên mình một chiếc huy chương có hình Thánh Christoph một cái chân thỏ. Cũng chẳng sao nếu có phi logic ở đây - logic chẳng có ý nghĩa gì. Tương tự khi ai đó có niềm tin tuyệt đối vào những sức mạnh thần kỳ. Nếu niềm tin đó khiến một người cảm thấy được an toàn thì chỉ đơn giản là nó làm cho người đó cảm thấy an toàn.
Nhưng theo dõi cô? Bám theo cô?
Nghĩ thôi, mọi sự cảm thông trong cô bỗng tan biến. Cô thấy nghi ngờ anh cũng như nghi ngờ về chủ ý của Keith - bất chấp việc anh ta cứ cố tỏ ra thật lòng quan tâm cô - cô phải thừa nhận rằng mọi việc đều khiến trái tim cô đau đớn vô cùng.
Logan đã nói gì? Về việc nợ cô cái gì đó? Nợ cô cuộc sống của anh ta, nhưng nợ thế nào?
Cô lắc đầu, kiệt sức bởi những suy nghĩ không ngừng đeo bám tâm trí. Nghe thấy tiếng cửa mèn kẹt, cô ngước lên.
"Mẹ ơi!"
"Mẹ đây, con yêu."
Ben tới ngồi cạnh cô. "Chú Thibault đâu rồi? Con không thấy chú ấy."
"Chú ấy sẽ không tới," cô nói.
"Vì cơn bão hả mẹ?"
ưa nói với nó, và cũng chưa sẵn sàng để nói. "Chú ấy có việc phải làm," cô ứng biến.
"Vâng," Ben nói. Nó nhìn ra ngoài sân. "Con còn chẳng thấy được bãi cỏ nữa."
"Mẹ biết. Nhưng người ta dự báo trời sẽ sớm tạnh thôi."
"Trời đã bao giờ như thế chưa? Hồi mẹ còn bé ấy?"
"Có đôi lần. Nhưng luôn đi kèm với bão."
Nó gật đầu rồi đeo kính lên. Cô luôn tay vào tóc nó. "Mẹ nghe nói chú Logan cho con thứ gì đó."
"Con không được nói ra," nó nói, giọng nghiêm túc. "Đó là một bí mật."
"Con thể nói cho mẹ. Mẹ rất giỏi giữ bí mật."
"Mẹ khéo quá," nó trêu. "Lần này con không bị lừa đâu."
Cô mỉm cười và ngả người ra sau, dùng chân đẩy cho chiếc xích đu đung đưa. "Không sao. Mẹ đã biết về bức ảnh."
Ben nhìn cô như muốn hỏi mẹ biết được bao nhiêu rồi.
"Con biết đấy," cô tiếp tục, "để được bảo vệ phải không?"
Vai nó chùng xuống. "Chú ấy nói với mẹ
"Dĩ nhiên."
"Ô," nó nói, lộ rõ vẻ thất vọng. "Chú bảo con chỉ giữ để hai chú cháu biết thôi cơ mà."
"Con có đem theo nó không? Mẹ rất muốn xem."
Ben do dự trước khi cho tay vào túi. Nó lôi ra một tấm ảnh bị gấp làm đôi đưa cho cô. Beth mở tấm ảnh ra và nhìn như bị thôi miên, dòng ký ức ùa về trong cô: dịp nghỉ cuối tuần cuối cùng của cô với Drake và cuộc nói chuyện giữa hai chị em, cảnh chiếc đu quay, ngôi sao băng
"Khi đưa nó cho con chú ấy còn nói điều gì không?" Cô hỏi, đưa lại tấm ảnh cho thằng bé. "Ý mẹ là ngoại trừ việc đó là một bí mật?"
"Chú bảo là chú Victor bạn của chú gọi đó là một lá bùa may mắn bảo vệ chú ở Iraq."
Cô thấy tim mình đập nhanh, và cô cúi xuống sát mặt Ben.
"Con bảo chú Victor gọi đó là lá bùa may mắn sao?"
"Vâng." Ben gật đầu. "Chú ấy nói vậy."
"Con chắc chứ?"
"Tất nhiên."
Beth nhìn con trai, cảm thấy mâu thuẫn với chính
Kẻ May Mắn Kẻ May Mắn - Nicholas Sparks Kẻ May Mắn