Mỗi con người có 03 loại tính cách: tính cách anh ta phô bày, tính cách anh ta có, và tính cách anh ta nghĩ anh ta có.

Alphonse Karr

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Khánh Linh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2993 / 92
Cập nhật: 2014-12-26 07:49:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11
hibault
Mùa thu năm 2007, một năm sau khi rời quân ngũ, Thibault hẹn gặp Victor ở Minnesota, nơi mà cả hai chưa bao giờ đến. Đối với họ, không thể có lúc nào tốt hơn nữa. Victor vừa mới cưới vợ được sáu tháng, và Thibault đã tham dự đám cưới với tư cách là bạn thân nhất của cậu. Đó là lần duy nhất họ gặp nhau sau khi giải ngũ. Khi Thibault gọi điện gợi ý chuyến đi, anh cho rằng một khoảng thời gian riêng tư chính xác là điều mà Victor cần.
Ngày đầu tiên, khi họ đang lèo lái một con thuyền nhỏ trên hồ, Victor là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"Cậu có hay mơ thấy ác mộng không?"
Thibault lắc đầu. "Không. Còn cậu?"
"Có," Victor nói.
Không khí mùa thu mát mẻ, một lớp sương mù buổi sáng mỏng manh bồng bềnh khắp mặt hồ. Nhưng bầu trời không gợn một bóng mây, Thibault biết nhiệt độ sẽ tăng lên và buổi trưa sẽ nắng tưng bừng.
"Vẫn như trước đây hả?" Thibault hỏi.
"Tệ hơn," Victor vừa nói vừa thu dây câu về rồi qung lại lần nữa. "Tớ nhìn thấy những người chết. Cậu cười gượng gạo một cách khó hiểu, sự mệt mỏi hiện rõ qua những nếp nhăn trên mặt. "Giống trong bộ phim gì có Bruce Willis đóng nhỉ? Hình như là Giác quan thứ sáu."
Thibault gật đầu.
"Kiểu như vậy." Cậu ngừng lại, nét mặt buồn bã. "Trong giấc mơ, tớ sống lại tất cả những gì chúng ta đã trải qua, có điều là có những thay đổi. Trong hầu hết những giấc mơ đó, tớ thấy mình bị bắn, và tớ thét lên kêu cứu, nhưng không ai đến; và tớ thấy hóa ra tất cả những người khác cũng bị bắn. Tớ có thể cảm thấy mình chết dần, từng chút từng chút một." Cậu dụi mắt trước khi tiếp tục. "Thật kinh khủng, còn tệ hơn cả khi tớ thực sự nhìn thấy họ ngày hôm đó, ý tớ là những người chết ấy. Tớ thấy mình đang ở trong cái cửa hàng đó, nhìn thấy tất cả bọn họ, đứng đó, chặn hết lối đi. Hoặc họ nằm trên sàn, máu chảy lênh láng, trong khi các bác sĩ thì cố gắng giúp họ. Nhưng không ai kêu một tiếng nào. Việc duy nhất họ làm là trừng mắt nhìn tớ, như thể do lỗi của tớ mà họ bị thương hoặc bị chết vậy. Rồi tớ chớp mắt, hít một hơi dài, và thế là họ biến mất." Cậu dừng lại. "Thế nên tớ nghĩ mình bị điên mất rồi."
"Cậu đã nói với ai về chuyện này rồi?" Thibault hoit.
"Không một ai. Ý tớ là trừ vợ tớ ra, nhưng khi nghe tớ kể những chuyện này, cô ấy đã khóc vì sợ hãi. Do vậy tớ không còn dám kể lại với vợ >Thibault không nói gì.
"Cô ấy đang mang bầu, cậu biết đấy," Victor tiếp tục.
Thibault cười, chộp ngay lấy tia hy vọng này. "Chúc mừng cậu."
"Cảm ơn. Con trai. Tớ sẽ đặt tên nó là Logan."
Thibault ngồi thẳng dậy và gật đầu với Victor. "Vinh dự cho tớ quá."
"Nghĩ tới việc có một đứa con, đôi khi tớ cảm thấy sợ. Sợ rằng mình không thể là một ông bố tốt." Nói rồi cậu đăm đắm nhìn ra xa.
"Cậu sẽ là một ông bố tuyệt vời chứ," Thibault quả quyết.
"Có thể."
Thibault im lặng chờ bạn nói tiếp.
"Tớ không còn khả năng nhẫn nại nữa. Có quá nhiều thứ dễ làm tớ nổi cáu. Những thứ nhỏ nhặt, đáng ra chẳng có gì quan trọng, nhưng vì một lý do nào đó lại tác động đến tớ. Và dù tớ đã cố gắng kìm nén cơn giận dữ, nhưng đôi khi nó vẫn bùng nổ. Nó chưa gây ra cho tớ rắc rối nào, nhưng tớ không biết mình còn gắng gượng được bao lâu nữa, cho đến khi nó vượt ra khỏi khả năng kiểm soát của tớ." Cậu hất cần câu để chỉnh lại sợi dây. "Cậu có bị như vậy không?"
"" Thibault thừa nhận.
"Nhưng không quá thường xuyên?"
"Không."
"Tớ cứ tưỏng cậu cũng bị như thế. Tớ quên mất mọi chuyện đối với cậu thì khác. Ý tớ là nhờ cái bức ảnh đó." Thibault lắc đầu. "Không đúng. Cũng chẳng dễ dàng gì đối với tớ. Tớ không thể đi xuống phố mà không ngoái lại sau lưng hoặc dò xét các cửa sổ phía trên để chắc chắn không có ai đang chĩa súng vào mình. Và có đến một nửa thời gian tưởng như tớ không nhớ được làm thế nào nói chuyện bình thường với mọi người nữa. Tớ không suy nghĩ được gì về hầu hết những chuyện mà mọi người quan tâm. Ai làm gì, ở đâu, thu nhập thế nào, hoặc ti vi đang có chương trình gì, hoặc ai hẹn hò ai. Tớ chỉ chực hỏi một câu là 'Ai quan tâm chứ?'"
"Cậu chưa bao giờ là người khéo ăn nói cả." Victor khịt mũi.
"Cảm ơn."
"Nhưng cái chuyện ngoái lại đang sau thì bình thường thôi. Tớ cũng toàn thế mà."
"Thế à?"
"Nhưng cho tới nay thì vẫn chưa thấy khẩu súng nào."
Thibault cười không thành tiếng. "Thế là tốt chứ hả?". Rồi, vì muốn đổi đề tài nên anh hỏi, "Cậu có thích công việc làm mái nhà không?"
"Mùa hè thì nóng như điên."
"Giống Iraq?"
"Không. Làm gì có chỗ nào nóng bằng ở Iraq. Nhưng cũng đủ để phát rồ." Victor mỉm cười. "Tớ mới được thăng chức. Giờ tớ là trưởng nhóm."
"Tốt cho cậu rồi. Maria thế nào?"
"Đang béo ra, nhưng cô ấy hạnh phúc. Và cô ấy chính là cuộc sống của tớ. Tớ thật quá may mắn vì đã lấy được cô ấy." Cậu lắc lắc đầu như thể còn không tin chuyện này là thực vậy.
"Tớ rất vui."
"Chẳng có gì giống như tình yêu. Cậu nên thử đi."
Thibault nhún vai. "Có thể, một ngày nào đó."
* * *
Elizabeth
Anh đã nhìn thấy nét gì đó thoáng qua trên khuôn mặt cô khi anh kêu cô là Elizabeth, một cảm xúc nào đó mà anh không thể gọi tên. Cái tên đó hợp với cô hơn nhiều so với cái tên đơn giản và cụt lủn là "Beth". "Elizabeth", cái tên đượm vẻ tao nhã, hợp với phong cách duyên dáng của cô; và mặc dù anh không cố tình gọi cô như vậy thì những âm thanh đó vẫn cứ buột ra một cách vô thức như thể anh không có lựa chọn nào khác.
Trên đường trở về nhà, anh thấy mình đang hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa họ, và bầu không khí tự nhiên khi đó. Cô có vẻ thoải mái hơn anh tưởng, nhưng anh có cảm giác rằng, cũng như bà Nana, cô không biết nên nghĩ thế nào về anh. Đêm đó, nằm trên giường, anh mở to mắt chăm chăm nhìn lên trần nhà, tự hỏi không biết cô nghĩ gì về mình.
Sáng thứ Sáu, Thibault kiểm tra để chắc chắn mọi việc đã đâu vào đấy trước khi chở bà Nana đến Greensboro bằng xe của Elizabeth. Zeus ngồi ở ghế sau, đầu nhô ra ngoài cửa sổ trong gần hết chuyến đi, hai tai tạt ra sau vì gió, thích thú tận hưởng mọi sự thay đổi trong không khí và cảnh vật. Thibault không hy vọng được bà Nana cho phép mang Zeus theo, nhưng rồi bà tự vẫy nó lên xe. "Beth sẽ không quan tâm đến nó đâu. Vả lại, va li của tôi để vừa khoang sau."
Luợt về có vẻ nhanh hơn. Khi cho xe dừng lại, anh rất vui khi thấy Ben đang đứng gần nhà chính, quả bóng cứ tung lên rồi rớt xuống. Zeus háo hức lao ngay tới chỗ cậu bé, và Ben tung quả bóng bay đi. Zeus phóng vọt theo, tai hất ngược về sau, lưỡi thè ra. Khi Thibault đến gần thì cũng là lúc Elizabeth đang bước ra hiên trước. Bất giác, anh nhận ra cô là một trong những người phụ nữ đẹp nhất anh từng thấy. Trong chiếc áo cánh mùa hè và quần soóc để lộ đôi chân quyến rũ, cô vẫy tay thân thiện khi nhìn thấy họ, và tất cả những gì anh có thể làm là cố không nhìn cô chòng chọc.
"Chào chú Thibault!'' Ben kêu lên từ ngoài sân. Nó đang đuổi theo Zeus, còn con chó thì đang nhảy chồm chồm với quả bóng trong miệng, tự hào về khả năng duy trì khoảng cách vài bước ngay phía trước Ben dù cậu bé có chạy nhanh đến mức nào đi nữa.
"Chào Ben! Hôm nay đi học thế nào?"
"Chán lắm ạ!" nó hét to. "Công việc của chú thế nào?"
"Cực vui!"
Ben vẫn chạy. "Thế ạ!"
Vì Ben đã bắt đầu năm học mới nên hằng ngày hai chú cháu hay trao đổi với nhau những câu hỏi như vậy. Thibault lắc đầu vẻ thích thú, đúng lúc đó Elizabeth bước xuống sân.
"Chào anh, Logan."
"Chào, Elizabeth."
Cô tựa người vào rào chắn, một nụ cười thoảng trên mặt. "Chuyến đi thế nào? "Không tồi."
"Kể cũng lạ."
"Sao cơ."
"Lần cuối cùng anh lái xe liền năm tiếng là khi nào?"
Anh gãi đầu. "Tôi không rõ. Lâu rồi."
"Bà tôi nói anh cứ nhấp nhổm trong khi lái xe, giống như là anh thấy không thoải mái." Cô ra hiệu qua vai mình. "Tôi vừa mới nói chuyện với bà. Bà đã gọi hai lần rồi."
"Bà ấy buồn chán à?"
"Không, lần đầu bà gọi để nói chuyện với Ben. Hỏi xem ở trường thế nào."
"Và?"
"Nó nói là nhàm chán."
"Ít nhất thì nó cũng nhất quán đấy chứ."
"Đúng, nhưng tôi mong nó sẽ nói cái gì đó khác cơ. Chẳng hạn như, 'Cháu học được nhiều thứ, và có nhiều chuyện vui lắm ạ.'" Cô cười. "Bà mẹ nào mà chẳng muốn thế, đúng không?"
"Hiển nhiên rồi."
"Anh có khát không?" cô hỏi. "Bà để lại một ít nước chanh trong bình. Bà đã pha trướ khi đi."
"Tôi cũng muốn uống một chút. Nhưng trước hết tôi nên kiểm tra nước cho lũ chó đã."
"Tôi đã lo việc đó rồi." Cô quay lại đi về phía cửa, giữ cánh cửa mở cho anh. "Anh vào đi. Tôi sẽ ra ngay sau một phút, được chứ?"
Anh bước lên bậc thềm, dừng lại để chùi chân, rồi bước vào nhà. Trong phòng, anh để ý thấy có nhiều đồ đạc phong cách cổ điển, và những bức tran bản gốc treo trên tường. Giống như phòng khách của một gia đình nông thôn, anh nghĩ, không phải là những gì mà anh đã hình dung.
"Nhà cô xinh quá" anh nói to.
"Cảm ơn anh." Cô ló đầu khỏi cửa bếp. "Anh đã vào trong nhà bao giờ chưa?"
"Chưa."
"Tôi lại tưởng anh đã vào rồi. Cứ tự nhiên tham quan nhà tôi nhé."
Cô lại biến mất, và Thibault bắt đầu đi quanh phòng, để ý thấy một bộ sưu tập Hummel [1] bày trên các giá tủ ở phòng ăn. Anh mỉm cười. Anh cũng rất thích những thứ này.
[1]. Tên chung để chỉ những bức tượng trẻ em bằng sứ, được sản xuất những bức vẽ của Berta Hummel. Những bức tượng đầu tiên xuất hiện 1935, và cho đến nay vẫn được mọi ngườ>i trên khắp thế giới yêu thích.
Trên mặt lò sưởi để một bộ ảnh. Anh tiến lại gần để ngắm chúng. Có vài cái là của Ben, trong đó có một bức chụp cu cậu sau khi bị nhổ mất mấy cái răng.
Cạnh đó là một bức ảnh rất đẹp chụp Elizabeth đội mũ lưỡi trai và mặc váy dài, đứng cạnh ông bà, và một bức chân dung của bà Nana cùng chồng. Ở góc phòng, anh thấy bức chân dung của một anh chàng lính thủy đánh bộ trẻ mặc quân phục xanh da trời, đang đứng ở tư thế nghỉ.
Phải chăng đây là người đã đảnh mất bức ảnh ở Iraq?
"Đó là Drake," cô nói sau lưng anh. "Em trai tôi, kém tôi một tuổi."
Cô đưa cho anh cốc nước chanh mà không nói thêm lời nào, và Thibault có cảm giác rằng chủ đề đó đã được khép lại. Cô buớc ra phía cửa trước.
"Chúng ta ra ngoài thềm ngồi nhé. Tôi đã ở trong nhà ngày rồi. Vả lại, tôi còn muốn để mắt tới Ben nữa, lúc nào nó cúng thích đi lang thang."
Elizabeth ngồi xuống bậc thềm. Ánh mặt trời xuyên qua những đám mây, nhưng mái hiên đã che nắng cho họ. Elizabeth gạt một lọn tóc ra sau tai. "Xin lỗi. Đây là chỗ tốt nhất mà tôi có thể mời anh ngồi. Tôi đã có bảo bà làm một cái xích đu ngồi cho thoải mái, nhưng bà bảo nó có vẻ quê mùa quá.
Đằng xa, Ben và Zeus đang chạy khắp bãi cỏ, thằng bé vừa cười như nắc nẻ vừa cố giật lấy cái que trong mõm con chó. Elizabeth mỉm cười. "Tôi rất thích nhìn thằng bé chơi mãi mê như vậy. Hôm nay nó đã học violin buổi đầu tiên, vậy nên nó không có cơ hội chơi đùa sau buổi học ở trường."
"Nó có thích đàn không?"
"Nó thích Ít nhất thì nó cũng nói như vậy." Cô quay về phía anh. "Hồi bé anh có thích chơi đàn không?"
"Thích mãi cho tới khi thành người lớn ấy chứ."
"Tôi đoán nhé. Sau đó anh quan tâm đến con gái và thể thao?"
"Đừng quên là cả xe nữa."
"Đúng là con trai," cô lẩm bẩm. "Nhưng chuyện đó là bình thường. Tôi chỉ thấy phấn khích vì đó là lựa chọn của bé. Nó thích âm nhạc, và bà giáo của nó thì rất tuyệt vời. Bà ấy là người kiên trì nhất trên đời."
"Thế thì tốt. Và điều đó sẽ tốt cho thằng bé."
Cô giả vờ thăm dò anh. "Tôi không biết vì sao, nhưng tôi thấy anh có vẻ giống một tay chơi ta điện hơn là người chơi violin."
"Bởi vì tôi đi bộ từ Colorado tới đây?"
"Đừng quên mái tóc của anh."
"Trước kia tôi cũng đã từng cạo trọc nhiều năm đấy."
"Và đám tông đơ bãi công hết, đúng không?"
"Đại khái là thế."
Cô cười và với lấy cốc của mình. Sau đó cả hai im lặng. Thibault đưa mắt nhìn xung quanh. Bên kia sân, một bầy chim sáo đá bất thần vọt lên khỏi đám cây cối, nhịp nhàng bay lượn hồi lâu truớc khi lại đậu xuống. Những dám mây lững thững dạo qua bầu trời, hình dáng thay đổi sau mỗi l gió chiều. Anh có thể cảm thấy là Elizabeth đang nhìn mình.
"Hình như lúc nào anh cũng thấy không có nhu cầu nói chuyện, đúng không."
Anh mỉm cười. "Đúng."
"Hầu hết mọi người đều không trân trọng sự yên lặng. Họ không thể không nói chuyện."
"Tôi cũng nói chứ. Nhưng trước hết tôi phải có cái để nói đã."
"Anh sẽ có thời gian khó khăn ở Hampton đấy. Hầu hết mọi người ở đầy đều nói về gia đình, hàng xóm, thời tiết hoặc về các nhà vô địch tương lai của đội bóng trường trung học."
"Vậy sao?"
"Nói đến phát chán."
Anh gật đầu. "Tôi có thể thấy điều đó. Anh uống một hơi hết sạch cốc nước chanh, "Vậy năm nay tình hình độithế nào?"
Cô cười to. "Chính xác rồi đấy." Cô với lấy cái cốc của anh. "Anh có muốn uống nữa không?"
"Không, cảm ơn. Thế này là sảng khoái rồi."
Cô đặt cốc của anh bên cạnh cốc của mình. "Cây nhà lá vườn đấy. Bà tự tay vắt chanh."
Anh gật đầu. "Tôi thấy bà ấy có cánh tay như của thủy thủ Popeye [2] ấy."
[2].Nhân vật hài hư cấu của họa sỹ biếm họa Elzie Crisier Segar, sau được các hàng phim Max và Davs Fleischer's Feischer Studios, Paramount Pictures chuyển thể thành nhân vật hoạt hình nổi tiếng.
Cô dí ngón tay thành vòng tròn trên miệng cốc, ngầm thừa nhận rằng mình thích sự dí dỏm của anh. "Vậy là, tôi đoán cuối tuần này sẽ chỉ có anh và tôi thôi."
"Thế còn Ben?"
"Sáng mai thằng bé sẽ đến chỗ bố nó. Cứ cuối tuần là nó lại đến đó ở."
"Vậy à?"
Cô thở dài. "Nhưng nó không muốn đến. Nó không đời nào muốn thế."
Thibault gật đầu, quan sát Ben từ xa.
"Anh không có gì để nói sao?" cô khích bác.
"Tôichắc nên nói gì."
"Nhưng nếu như anh có gì đó để nói..."
"Tôi sẽ nói là có thể Ben có lý do chính đáng của nó."
"Và tôi sẽ nói rằng anh đã đúng."
"Hai người không hợp nhau?" Thibault thận trọng hỏi.
"Thực ra thì quan hệ giữa chúng tôi vẫn bình thường. Không vui vẻ gì, anh biết đấy. Nhưng ổn. Cặp đôi không hợp nhau ở đây là Ben và bố nó. Chồng cũ của tôi có vấn đề với Ben. Tôi nghĩ anh ta muốn có một đứa con kiểu khác."
"Vậy tại sao cô lại để Ben đến đó?" Anh nhìn cô chăm chú đến lạ.
"Bởi vì tôi không có lựa chọn nào khác
"Luôn luôn có sự lựa chọn mà."
"Không, trong trường hợp này thì không." Cô ngả người về một bên, ngắt một bông cúc vạn thọ cạnh bên thềm. "Bố nó được hưởng quyền cùng chăm sóc con và nếu tôi cố gắng chiến đấu thì rất có thể tòa sẽ nghiêng về phía có lợi cho anh ta. Khi đó, có khả năng Ben sẽ phải đến ở với bố nó thường xuyên hơn bây giờ."
"Nghe có vẻ không được công bằng."
"Đúng vậy. Nhưng lúc này tôi chẳng thể làm gì khác ngoài việc nói với Ben hãy cố gắng hết sức."
"Tôi có cảm giác là xung quanh câu chuyện này còn có nhiều điều khác nữa."
Cô lại bật cười. "Anh không đoán được đâu."
"Cô có muốn nói về chuyện này không?"
"Không muốn lắm."
Dù rất muốn hỏi thêm nhưng Thibault buộc phải dừng lại khi thấy Ben đang đi về phía hiên nhà. Người nó sũng mồ hôi, mặt đỏ bừng, kính mắt thì xiêu vẹo.Zeus đi th sau, thở hổn hển.
"Chào mẹ!"
"Chào con. Chơi vui chứ?" Zeus liếm tay Thibault khi nằm vật xuống cạnh chân anh.
"Zeus rất tuyệt! Mẹ có nhìn thấy bọn con chơi trò giành bóng không?"
"Tất nhiên là có," cô nói, kéo Ben lại gần, luồn tay vào đám tóc của nó. "Trông con nóng quá. Con nên đi uống nước đi."
"Vâng. Thế chú Thibault và Zeus có ở lại ăn cơm tối không ạ?"
"Mẹ và chú chưa nói về chuyện đó."
Ben đẩy kính lên cho ngay ngắn; rõ ràng là cái kính xiêu vẹo lắm rồi. "Nhà cháu có bánh taco đấy," nó thông báo cho Thibault biết. "Ngon lắm. Mẹ cháu tự làm nước xốt salsa và tất cả những món khác."
"Chú không nghi ngờ gì chuyện đó," Thibault nói, giọng hết sức trung lập.
"Chúng ta sẽ bàn chuyện đó sau, được chứ?" Cô phủi cỏ dính trên áo con trai. "Giờ thì vào trong lấy nước uống đi. Và dừng quên tắm đấy nhé."
"Con muốn chơi trò trốn tìm với Zeus," Ben kì kèo. "Chú Thibault nói con có thể chơi được mà mẹ."
"Mẹ đã nói rồi, chúng ta sẽ bàn chuyện này sau," Elizabeth nói.
"Zeus có thể đi vào trong nhà với con không? Nó cũng đang khát."
"Cứ để nó ở ngoài này, được chứ? Mẹ sẽ lấy nước cho con. Kính con làm sao vậy?"
Phất lờ sự phản đối của Ben, cô nhấc kính của nó ra. "Mất một giây thôi." Cô nắn lại cái gọng, kiểm tra, và nắn lại lần nữa trước khi đưa cho Ben. "Đeo thử xem nào."
Ben nhìn nhanh về phía Thibault khi nó đeo, Thibault vờ như không để ý, tay vuốt ve Zeus đang nằm im cạnh chân mình. Elizaberh hơi ngả người ra sau để nhìn cho rõ.
"Ổn rồi," cô nói.
"Vâng," Ben thừa nhận. Nó bưóc lên thềm, kéo cánh cửa kính ra, và đóng rầm cửa lại. Khi thằng bé đi khuất, Elizabeth quay sang Thibault.
"Tôi làm nó khó chịu."
"Các bà mẹ luôn làm vậy mà."
"Cảm ơn," cô nói, không buồn giấu vẻ mỉa mai. "Thể còn chuyện Zeus và trò trốn tìm là cái gì thế?"
"À, lúc ở dưới suối tôi đã nói với Ben về trò chơi này. Nó có hỏi là Zeus có thể làm được những gì và tôi đã nhắc đến trò đó. Nhưng không cần phải chơi ngay tối nay."
"Không, không sao," cô nói, với tay cầm lấy cốc nước chanh của mình. Cô lắc lắc làm mấy viên đá trong cốc kêu lanh canh, đấu tranh tư tưởng một lúc, rồi cuối cùng cũng quay sang phía anh. "Anh có muốn ở lại ăn tối với chúng tôi không?"
Ánh mắt hai người gặp nhau. "Vâng. Tôi rất vui nếu được mời."
"Chỉ có bánh taco thôi," cô nói rõ.
"Tôi đã nghe thấy rồi. Và cảm ơn cô. Bánh taco là một bữa tiệc đấy." Anh mỉm cười đứng dậy. Nhưng giờ cho phép tôi đưa anh bạn đây đi uống nước. Có lẽ nó cũng đói rồi. Cô không phản đối nếu tôi lấy một chút thức ăn của trại cho nó chứ?"
"Tất nhiên là không. Nhiều mà. Hôm qua có người đã đỡ cả đống bao xuống kho."
"Đó có thể là ai nhỉ?"
"Tôi không rõ. Hình như là một anh chàng lang thang để tóc dài thì phải, tôi nghĩ vậy."
"Tôi thì lại nghĩ đó là một cựu chiến binh đã tốt nghiệp đại học."
"Như nhau cả thôi." cầm hai chiếc cốc trên tay, cô cũng đứng dậy. "Tôi đi xem Ben đã tắm chưa. Nó hay quên tắm lắm. Lát gặp anh nhé."
Ở khu chuồng, Thibault đổ nước và đồ ăn vào bát của Zeus, rồi ngồi xuống bên một cái chuồng rỗng đợi nó ăn xong. Zeus chẳng có vẻ gì vội vã, nó uống một chút nước, rồi đủng đỉnh táp vài miếng thức ăn, thỉnh thoảng lại dừng lại nhìn Thibault chăm chú kiểu muốn hỏi. Sao anh lại cứ nhìn tôi thế nhỉ? Thibault chỉ lặng thinh; anh biết nếu nghe thấy anh nói gì đó thì Zeus sẽ ăn chậm lại.
Thay vào đó anh đi kiểm tra các chuồng khác. Mặc dù Elizabeth nói cô đã làm việc đó rồi nhưng anh vẫn muốn xem lại để yên tâm rằng không một con chó nào bị thiếu nước uống. Kết quả là chuồng nào cũng đủ nước và bọn chó trông có vẻ hài lòng. Rất tốt. Anh tắt đèn văn phòng và khóa cửa trước khi quay lại nhà chính. Zeus theo sau anh, mũi gí sát đất.
Đến cửa ra vào, anh ra hiệu cho Zeus nằm xuống đợi, rồi kéo cửa kính ra. "Xin chào?"
"Mời vào. Tôi đang ở trong bếp."
Thibault bước vào trong rồi đi thẳng xuống bếp. Elizabeth đang đứng cạnh bếp, đeo tạp dề rán bò xay. Trên bàn bếp cạnh cô là một chai bia Michelob loại nhẹ đã mở.
"Ben đâu?" Thibault hỏ
"Nó đang tắm. Vài phút nữa sẽ xong. Cô cho thêm một ít gia vị taco và nước vào thịt bò, rồi rửa tay. Sau khi lau khô tay vào vạt tạp dề, cô với lấy chai bia. "Anh có muốn một chai không? Tôi thường uống bia vào những bữa tối có bánh taco."
"Vậy cho tôi một chai."
Cô lấy một chai bia từ trong tủ lạnh ra đưa cho anh.
"Nó nhẹ lắm. Tôi chỉ có loại này thôi."
"Cảm ơn cô."
Anh đứng dựa vào tủ quầy mà quan sát phòng bếp. Theo một kiểu nào đó, chỗ này làm anh nhớ tới phòng bếp của ngôi nhà mà anh mới thuê. Những cái tủ bếp hẳn cũng phải có ở đây từ khi ngôi nhà mới xây xong, bồn rửa bát bằng thép không gỉ, những đồ đạc nhiều năm tuổi và bộ bàn ăn nhỏ bố trí bên cửa sổ; nhưng mọi thứ ở đây đều ở trong tình trạng tốt hơn ở nhà anh, nhờ bàn tay thu vén của phụ nữ. Một bình cắm hoa, một đĩa hoa quả, cửa sổ được lau chùi sạch sẽ. Cảm giác như ở nhà vậy.
Elizabeth mở tủ lạnh lấy rau diếp và cà chua cùng tảng pho mát dày, rồi đặt tất cả lên bàn bếp. Cô lấy tiếp ớt ngọt và hành, đặt lên thớt, rồi lấy dao và bàn mài pho mát từ trong ngăn kéo bàn bếp ra. Trước tiên cô cắt hànhlát, rồi thái nhỏ, tay cô chuyển động nhanh và mềm mại.
"Cô có cần tôi giúp không?"
"Cô nhìn anh hồ nghi. Đừng nói với tôi là ngoài việc huấn luyện chó, biết sửa ô tô và chơi đàn ra thì anh còn là một đầu bếp giỏi đấy nhé."
"Tôi không định nói như vậy. Nhưng tôi biết công việc bếp núc. Tôi vẫn thường tự nấu cơm mỗi tối mà."
"Ồ, thế à? Anh đã ăn món gì tối qua?"
"Sandwich thịt gà rán tẩm bột. Kẹp dưa chuột muối."
"Còn tối hôm kia?"
"Sandwich thịt gà rán tẩm bột. Không có dưa chuột muối."
Cô cười khúc khích. "Vậy bữa ăn nóng gần đây nhất mà anh nấu thì có món gì?"
Anh làm ra vẻ đang lục lọi trí nhớ. "Ừmmm... đậu và xúc xích. Hôm thứ Hai
Cô làm bộ ngạc nhiên. "Tôi chịu anh đấy. Anh có biết sử dụng cái mài pho mát này không?"
"Cái đó thì tôi nghĩ mình là chuyên gia."
"Tốt," cô nói. "Có bát ở trong tủ bát đằng kia, phía dưới cái máy trộn ấy. Anh không phải mài hết cả tảng này đâu. Ben thường ăn hai cái bánh taco, tôi chỉ một. Còn lại là cho anh."
Thibault đặt chai bia lên mặt bàn bếp rồi đi lấy bát. Sau đó anh bước lại bồn rửa để rửa tay, rồi mở bọc lấy tảng pho mát ra. Vừa làm việc anh vừa lén liếc Elizabeth. Sau khi thái xong hành, cô đã chuyển sang thái ớt ngọt. Tiếp đó là cà chua. Con dao lên xuống đều đều, chuyển động chính xác.
"Cô thái nhanh thế."
Cô trở lời mà không ngửng nhịp độ thái. "Tôi đã từng mơ ước mở một nhà hàng của riêng mình."
"Hồi nào?"
"Hồi tôi mười lăm tuổi. Vào ngày sinh nhật của mình, tôi thậm chí đã đề nghị đươc tặng một bộ dao Ginsu."
"Cô định nói tới bộ dao làm bếp được quảng cáo trên một chương trìnhhình đêm khuya phải không?? Trong đó có cảnh một anh chàng dùng nó cắt đứt một cái lon thiếc đấy hả?"
Cô gật đầu. "Nó đấy."
"Thế cô có được tặng không?"
"Đó là con dao tôi đang dùng đây."
Anh mỉm cười. "Tôi chưa từng biết ai tự thú là mình có mua loại dao đó."
"Bây giờ thì anh biết rồi đấy," cô nói. Cô kín đáo liếc trộm anh. "Tôi đã mơ ước mở một nhà hàng lớn ở Charleston hay Savannah và có hẳn một bộ sách nấu ăn riêng, và cả một chương trình truyền hình riêng nữa. Điên quá phải không, tôi biết. Dù sao thì tôi cũng đã dành cả mùa hè đó để tập thái. Tôi thái mọi thứ có thể, nhanh hết mức có thể, cho đến khi tôi thái nhanh như cái anh trên ti vi ấy. Tôi thái dưa chuột, mướp, cà rốt và bí hái được ngoài vườn, rồi cho hết vào bát nhựa có nắp đậy. Việc đó đã khiến bà tôi phát rồ lên, vì ó nghĩa là gần như ngày nào chúng tôi cũng phải ăn món hầm mùa hè."
"Món hầm mùa hè là mòn gì?"
"Là bất cứ thứ gì trộn với nhau mà có thể ăn cùng mì hoặc cơm."
Anh mỉm cười, gạt đống pho mát đã bào sang một bên.
"Sau đó chuyện gì xảy ra?"
"Mùa hè kết thúc, chúng tôi hết sạch rau củ."
"À " anh nói, lòng tự hỏi làm sao mà người ta có thể đẹp đến thế khi mặc tạp dề nhỉ.
"Xong rồi," cô nói, lấy ra một cái bình nữa từ ngăn tủ chứa dưới bếp ga, "Để tôi làm nhanh món sốt salsa nhé." Cô rót xốt cà chua từ trong một cái can lớn, rồi thêm hành ớt ngọt và một chút tương ớt Tabasco, cùng với muối và tiêu. Cô trộn tất cả với nhau, đặt lên bếp và chỉnh độ nóng trung bình.
"Đó là công thức riêng của cô?"
"Của bà đấy. Ben không thích những thứ có quá nhiều gia vị, do đó bà đã chế ra công thức này."
Nạo xong pho mát, Thibault gói chỗ còn thừa lại.
"Làm gì nữa nào?"
"Không còn gì nhiều. Tôi chỉ phải nhặt rau diếp nữa là xong. Ôi, và hâm nóng vỏ bánh trong lò nữa. Tôi sẽ để thịt và salsa sôi nhỏ lửa thêm một chút."
"Để tôi hâm nóng vỏ bánh cho nhé?"
Cô đưa cho anh cái khay và bật lò lên. "Chỉ việc dàn những cái vỏ bánh này ra khay. Ba cái chúng tôi, tất nhiên anh thì bao nhiêu tùy ý. Nhưng đừng cho vào ngay bây giờ, phải đợi thêm ít phút nữa. Ben thích ăn bánh mới ra khỏi lò." Thibault làm như cô yêu cầu, còn cô cũng đã nhặt xong rau diếp. Cô đặt ba cái đĩa lên mặt bàn bếp. Cầm chai bia, cô bước ra phía cửa. "Ra phía sau nhà đi. Tôi muốn chỉ cho anh xem một thứ."
Thibault theo cô ra ngoài, rồi đứng sững lại trước những gì anh nhìn thấy từ hiên sau của ngôi nhà. Trong một khuôn viên được bao quanh bởi hàng rào cây xén tỉa tỉ mỉ là những con đường nhỏ lát đá chạy vòng vào ôm lấy những bồn cây cảnh tròn xây bằng gạch. Trong mỗi bồn đều có trồng một cây hoa thù du. Ở giữa sân, như để làm tiêu điểm cho toàn bộ khung cảnh, là một đài nước với ba vòi phun, bên dưới là một bể cá vàng lớn.
"Ái chà," anh thì thầm. "Thật là lỗng lẫy."
"Và anh không hề biết là có nó ở đây, đúng không? Nó là một vườn cảnh xinh đẹp, nhưng anh nên ngắm nó vào mùa xuân. Mỗi năm, bà và tôi đều trồng hàng ngàn cây tulip, thủy tiên vàng, huệ trắng, và chúng bắt đầu nở hoa ngay sau đỗ quyên và thù du. Từ tháng Ba đến tháng Sáu, vườn này là một trong những nơi đẹp nhất trên trái đất đấy. Và ở đằng kia, sau giậu cây thấp đó, anh có biết là gì không?" Cô chỉ sang hướng bên phải. "Đó là nhà trồng rau và thảo dược đáng ngưỡng mộ của chúng tôi đấy."
"Bà Nana chưa bao giờ nói với tôi về khu vườn này."
"Bà sẽ không nói đâu. Đó là những thứ mà bà và ông đã cùng nhau chia sẻ, kiểu như bí mật nhỏ của họ vậy. Vì trại chó ở ngay đây, nên họ muốn biến nó thành một nơi kiểu như ốc đảo để đôi lúc họ có thể trốn vào đó, tránh xa công việc, chó, chủ chó... và thậm chí là cả nhân viên nữa. Tất nhiên, Drake và tôi, rồi cả Ben và tôi nữa, cũng giúp công việc ở đó, nhưng hầu hết mọi việc là do ông bà tự làm. Đó là dự án mà ông đã hoàn thành vô cùng xuất sắc. Sau khi ông mất, bà quyết định giữ nó lại để tưởng nhớ ông
"Thật không thể tin được," anh nói.
"Đúng thế. Khi chúng tôi còn bé thì nó không quá ấn tượng thế này đâu. Trừ những lúc tồng cây thân củ như hành và tỏi, còn lại thì chúng tôi không được phép chơi đùa ở đây. Tất cả những buổi sinh nhật của chúng tôi đều được tổ chức ngoài bãi cỏ phía trước, giữa nhà chính và khu trại chó. Có nghĩa là trong hai ngày trước sinh nhật, chúng tôi phải hốt hết phân để không ai có thể vô tình giẫm phải."
"Tôi có thể hiểu chuyện đó khiến một bữa tiệc khựng lại như thế nào..."
"Ơ!" một giọng nói vang lên từ phòng bếp. "Mọi người đâu cả rồi?"
Elizabeth quay về phía có tiếng nói của Ben. "Ngoài này, con trai. Mẹ đang chỉ cho chú Thibault vườn sau nhà mình."
Ben bước ra, mặc áo phông đen và quần rằn ri. "Zeus đâu ạ? Cháu đã sẵn sàng cho nó tìm rồi."
"Ăn trước đã. Chúng ta sẽ chơi sau khi ăn."
"Mẹ..."
"Dù sao thì đúng là sẽ vui hơn khi trời tối hẳn," Thibault xen vào. "Lúc đó cháu có thể trốn cho ra trốn. Zeus cũng thấy vui hơn."
"Thế từ giờ tới lúc đó chú muốn làm gì?"
"Bà cháu nói là cháu biết chơi cờ vua."
Trông Ben rất hoài nghi. "Chú biết chơi á?"
"Có thể không khá bằng cháu, nhưng chú cũng biết chơi đ "
"Zeus đang ở đâu ạ?"
Ở hiên trước ấy."
Cháu có thể ra chơi với nó không?
"Con phải dọn bàn ăn trước đã," Elizabeth yêu cầu, "Và con chỉ có mấy phút thôi. Bữa tối gần xong cả rồi."
"Được," nó nói và quay mình bước đi. "Cảm ơn mẹ."
Khi nó vừa chạy vào trong, cô nghiêng người qua phía Thibault và khum tay làm loa. "Nhớ dọn bàn ăn đấy nhé!"
Ben lao vào phòng. Nó mở ngăn kéo chộp lấy ba cái dĩa, rồi ném lên mặt bàn ăn theo kiểu người ta chia bài ở sòng bạc Vegas, sau đó đến lượt mấy cái đĩa mà Elizabeth đã đặt cạnh đó từ trước. Nó chỉ mất chưa đến mười giây để hoàn thành nhiệm vụ - và bàn ăn đã dọn xong - trước khi biến ra ngoài. Khi con trai vừa đi khỏi, Elizabeth lắc đầu. "Trước khi Zeus đến đây, đi học về Ben thường rất lặng lẽ và dễ bảo. Nó thường đọc sách và học bài, bây giờ, tất cả những gì nó muốn làm là đuổi theo con chó của anh."
Thibault làm mặt ân hận. "Tôi xin lỗi."
"Anh không phải xin lỗi đâu. Tin tôi đi, tôi thích một chút... yên tĩnh như mọi bà mẹ khác; nhưng cũng thật dễ chịu khi thấy nó sôi nổi như vậy."
"Sao cô không cho Ben một con chó riêng?"
"Tôi sẽ cho. Khi nào thích hợp. Tôi cũng còn phải xem tình hình của bà thế nào đã." Cô nhấp một ngụm bia và hất cằm về phía nhà chính. "Ta vào trong xem bữa tối ra sao đi. Tôi nghĩ lò nướng sẵn sàng rồi đấy."
Trở vào trong nhà, Elizabeth đút khay bánh vào lò rồi đảo thịt và xốt salsa truớc khí múc ra bát. Trong lúc cô bưng bát ra bàn cùng với xấp khăn giấy, Thibault sắp xếp lại dĩa và đĩa, lấy ra pho mát, rau diếp và cà chua. Khi Elizabeth đặt chai bia của mình lên mát bàn, Thibault lại kịnh ngạc một lần nữa trước đẹp hoàn toàn tự nhiên của cô.
"Anh có muốn ra gọi Ben không, hay để tôi?"
Anh ép mình phải quay đi hướng khác. "Tôi sẽ đi gọi Ben," anh nói.
Ben đang ngồi trên bậc thềm ở hiên trước, tay vuốt ve bộ lông của Zeus, xuôi từ đầu đến tận đuôi, trong khi con chó đang thở hổn hển.
"Cháu làm nó mệt rồi đấy," Thibault nhận xét.
"Cháu chạy hơi nhanh," Ben đồng ý.
"Cháu đã muốn ăn chưa? Bữa tối dọn xong rồi."
Ben đứng dậy, Zeus liền ngóc đầu lên. "Ở yên đây," Thibault nói. Tai nó cụp xuống như thể phải bị phạt. Nhưng rồi nó lại ngoan ngoãn nằm xuống khi Ben và Thibault đi vào nhà.
Elizabeth đã yên vị ở bàn ăn. Ngay khi hai chú cháu vừa ngồi xuống, Ben lập tức lấy bò xay rán tẩm gia vị kẹp vào bánh taco.
"Tôi muốn nghe thêm về chuyến đi bộ ngang đất nước của anh," Elizabeth nói.
"Phải đấy, cháu cũng thế," Ben vừa nói vừa xúc một thìa xốt.
Thibault lấy khăn ăn trải xuống đùi rồi hỏi: "Hai người muốn biết gì nào?"
Elizabeth vuốt phẳng khăn ăn của mình. "Sao anh không bắt đầu từ đầu nhỉ?"
Trong một thoáng, Thibault đã cân nhắc tới sự thật: chuyện bắt đầu từ tấm ảnh ở sa mạc Kuwait. Nhưng anh không thể nói với họ về chuyện này được. Thay vào đó, anh bắt đầu bằng việc tả lại một sáng tháng Ba lạnh giá. khi anh đeo ba lô lên vai và bắt đầu đi dọc con đường quốc lộ. Anh kể cho họ nghe về những gì anh đã nhìn thấy trên đuờng, về những con người thú vị mà anh đã có dịp tiếp xúc. Và vì Ben, anh đã cố miêu tả lại đầy đủ chi tiết của cuộc sống hoang dã. Dường như Elizabeth nhận thấy anh không quen nói nhiều về mình, vì thế cô gợi ý bằng cách đưa ra những câu hỏi vào những lúc anh tỏ ý đã hết chuyện để kể. Cô hỏi thêm một chút về thời gian học đại học của anh nữa và thích thú khi thấy Ben tỏ vẻ bất ngờ vì khám phá ra người đàn ông đang ngồi trước mặt nó đã đào được những bộ hài cốt thực sự. Thằng bé cũng tự hỏi một số câu. Chú có anh chị em không? Không. Chú có chơi thể thao không? Có, nhưng chú chỉ ở mức trung bình thôi, không giỏi. Đội bóng đá yêu thích của chú là đội nào? Denver Broncos, tất nhiên rồi. Elizabeth lắng nghe cuộc trao đổi giữa Ben và Thibault, vừa chăm chú vừa thích thú.
Trời chuyển tối rất nhanh, ánh mặt trời rọi chếch qua cửa sổ, dịch chuyển và nhạt dần, làm căn phòng bếp tối theo. Họ đã ăn xong, và sau khi xin phép anh, Ben lại chạy ra ngoài hiên với Zeus. Thibault giúp Elizabeth lau dọn bàn ăn, dẹp thức ăn thừa và xếp bát đĩa vào máy rửa bát. Phá lệ, Elizabeth mở chai bia thứ hai cho mình và đưa một chai khác mời Thibault trước khi họ đi ra ngoài để trốn cái nóng nực của phòng bếp.
Ngoài hiên, không khí mát hơn hẳn, gió thổi làm các tán cây xao động. Ben vàại đang nô đùa, tiếng cười của Ben vang vọng khắp không trung. Elizabeth tựa vào lan can, mắt dõi theo con trai; còn Thibault phải cố bắt mình không nhìn về phía cô. Cả hai đều cảm thấy không cần phỏi nói gì. Và, rất chậm rãi, Thibault tu một ngụm bia dài, tự hỏi liệu tất cả những chuyện này sẽ dẫn tới đâu.
Kẻ May Mắn Kẻ May Mắn - Nicholas Sparks Kẻ May Mắn