Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2404 / 97
Cập nhật: 2017-08-09 10:28:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ôm ấy, chúng tôi đi chơi tới khuya. Sau khi rời khỏi căn nhà nhỏ, tôi dẫn Savannah ra biển và chúng tôi cùng nhau thả bộ trên những triền cát thoai thoải cho đến khi em bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. Tôi tiễn em đến tận cửa và chúng tôi lại hôn nhau thêm lần nữa say mê như những con bướm đêm lao vào ánh đèn. Mặc dù dường như trước đây tôi nghĩ về Savannah rất nhiều nhưng vẫn không thể so sánh với nỗi ám ảnh của tôi vào những ngày sau đó, dù cảm giác khác hẳn. Tôi cứ cười vẩn vơ suốt, thậm chí cha tôi cũng để ý thấy điều bất thường ở tôi khi ông đi làm về. Ông chẳng hề đưa ra nhận xét gì – dĩ nhiên là tôi chẳng mong ông làm thế - nhưng dường như ông không hề ngạc nhiên khi tôi vỗ nhẹ vào lưng ông lúc ông định làm món bánh lasagna. Tôi nói huyên thuyên đủ điều về Savannah, và vài giờ sau, ông tha thẩn về phòng làm việc của mình. Mặc dù ông nói rất ít, tôi nghĩ ông cũng thấy vui cho tôi và thậm chí là còn hài lòng hơn khi tôi sẵn sàng chia sẻ. Tôi chắc chắn về điều này, khi tôi trở về nhà muộn vào tối hôm đó và tìm thấy một đĩa bánh quy bơ lạc mới nướng trên bàn, với một mảnh giấy ghi chú rằng có tôi có thể tìm thấy sữa trong tủ lạnh.
Tôi dẫn Savannah đi ăn kem, sau đó lái xe đưa em tới những điểm du lịch trong thị trấn Wilmington. Chúng tôi cùng nhau lượn shop và tôi phát hiện ra rằng em rất quan tâm tói các món đồ cổ. Sau đó, tôi kéo em vào xem tàu chiến nhưng chúng tôi không ở lại lâu. Em nói đúng, nó thật là chán. Sau cùng tôi dẫn em về nhà, nơi chúng tôi ngồi quanh đám lửa trại cùng các bạn của em.
Hai đêm tiếp theo, Savannah tới nhà tôi. Cha tôi nấu ăn đãi chúng tôi. Vào tối đầu tiên, Savannah không hề đề cập đến những đồng xu, và cuộc trò chuyện như một cuộc chiến vậy. Cha tôi hầu như chỉ im lặng lắng nghe và dù Savannah có cố giữ cho cục diện vui vẻ và cố kéo ông vào, nhưng rồi chúng tôi chỉ có thể nói chuyện với nhau còn cha tôi tập trung vào bữa tối của mình. Khi em rời khỏi, trán em nhăn nhó, và dù không muốn tin là ấn tượng ban đầu của em về ông ấy đã thay đổi nhưng tôi biết nó đã thay đổi. Ngạc nhiên thay, em hỏi tôi rằng em có thể trở lại vào tối hôm sau được không, nơi mà một lần nữa em và cha tôi lại cùng nhau ngồi lại trên căn gác tồi tàn của ông thảo luận về những đồng xu. Khi tôi quan sát họ, tôi tự hỏi rằng điều gì đã khiến Savannah tạo ra tình huống này, cảnh tượng như lúc tôi còn nhỏ. Cùng lúc đó, tôi cũng cầu nguyện rằng em sẽ thấu hiểu cho cha hơn tôi. Khi chúng tôi rời khỏi, tôi nhận ra rằng mình chẳng có gì để phải lo lắng. Thay vào đó, khi chúng tôi lái xe ra biển, em nói về cha tôi một cách rất nhiệt thành, đặc biệt ca ngợiviệc ông đã nuôi lớn tôi thế nào. Trong khi tôi không chắc điều gì đã khiến em làm như vậy, tôi thở hắt ra nhẹ nhõm bởi dường như em đã chấp nhận cha tôi như con người vốn có của ông.
Cuối tuần, sự xuất hiện của tôi ở căn nhà nơi bãi biển đã trở thành quen thuộc với tất cả mọi người. Hầu hết mọi người ở đây đều biết tên tôi, dù họ vẫn ít tỏ ra quan tâm tới tôi. Kiệt sức sau một ngày làm việc vất vả, hầu hết mọi người tập trung quanh tivi vào khoảng bảy hoặc tám giờ tối, thay vì uống rượu hay tán tỉnh nhau trên bãi biễn. Mọi người đều bị cháy nắng, và tất cả bọn họ đều phải quấn băng keo cá nhân lên những đầu ngón tay phồng giộp của mình.
Tối thứ bảy, mọi người trong nhà tìm cách bổ sung năng lượng, tôi giúp đám con trai dỡ bia từ xe chở hàng xuống. Tôi giúp mang chúng lên lầu và nhận ra rằng kể từ đêm đầu tiên gặp Savannah, tôi không đụng đến một giọt rượu nào. Giống như cuối tuần trước, bữa tiệc thịt nướng diễn ra, chúng tôi ăn uống gần đám lửa trại; sau đó chúng tôi cùng nhau đi bộ trên bãi biển. Tôi mang theo một tấm chăn và một túi picnic đầy đồ ăn nhẹ, trong khi nằm dài ra, chúng tôi thấy mưa sao băng, kinh ngạc bởi ánh sáng chói lòa xẹt qua nền trời. Đêm thật tuyệt vời, gió hây hây không quá nóng hoặc quá lạnh, chúng tôi trò chuyện, hôn nhau hàng giờ trước khi chìm vào giấc ngủ trong vòng tay người kia.
Mặt trời bắt đầu ló dạng trên mặt biển sáng Chủ nhật, tôi ngồi dậy cạnh Savannah. Khuôn mặt em bừng sáng ánh nắng buổi bình minh và mái tóc em xõa tung trên tấm chăn. Một tay đặt chéo trên ngực và tay còn lại vắt qua trán, tất cả những gì tôi có thể nghĩ được lúc này là tôi muốn cùng em đi dạo mỗi buổi sáng đến hết phần đời còn lại của mình.
Chúng tôi lại cùng nhau đến nhà thờ, Tim vẫn hăng hái như thường lệ, dù suốt cả tuần chúng tôi rất ít nói chuyện với anh ấy. Anh ấy lại hỏi tôi liệu tôi có muốn đến giúp ở công trường không. Tôi nói với anh rằng tôi sắp phải đi và thứ sáu tới nên tôi không biết tôi có thể giúp được gì nhiều không nữa.
“Em nghĩ anh đang làm anh ấy chán đấy,” Savannah nói, mỉm cười với Tim.
Anh ấy giơ tay đầu hàng. “ Ít nhất thì em cũng không thể nói là anh không cố giúp em.”
Đó có lẽ là tuần lễ hạnh phúc nhất mà tôi từng trải qua. Những tình cảm của tôi dSavannah càng lúc càng mạnh mẽ hơn, nhưng mỗi ngày trôi qua, cảm giác lo sợ lại gặm nhấm tôi bởi có lẽ tất cả những điều này sẽ kết thúc thật nhanh. Khi những cảm giác này bùng lên, tôi lại cố xua chúng đi, nhưng tối chủ nhật ấy, tôi chẳng thể nào chợp mắt. Thay vào đó, tôi trằn trọc nghĩ về Savannah, cố tưởng tượng ra rằng tôi sẽ hạnh phúc biết nhường nào khi biết em sẽ vượt qua đại dương cách trở và sẽ được bao quanh bởi những người lính và một anh chàng trong số họ sẽ cảm thấy chính xác điều mà tôi vẫn nghĩ về em.
* * *
Khi tôi đến căn nhà trên bờ biển vào chiều chủ nhật, tôi chẳng thấy em đâu. Tôi nhờ ai đó tìm giúp trong phòng em, tôi ló đầu vào tất cả những phòng tắm. Em cũng không ở trên gác hay dạo trên bờ biển với những người khác. Tôi đi bộ xuống bờ biển, hỏi vòng vòng, nhưng toàn nhận được những cái nhún vai thờ ơ. Vài người thậm chí còn chẳng nhận ra là em đã đi rồi, nhưng cuối cùng một trong hai cô gái – Sandy hay Cindy gì đó, tôi cũnng không chắc lắm – chỉ về phía bờ biển và nói rằng họ đã nhìn thấy em đi theo hướng đó khoảng một giờ trước. Tôi mất một lúc lâu mới tìm thấy em. Tôi đi bộ dọc bờ biển theo cả hai hướng và cuối cùng tập trung tìm ở bến tàu gần nhà. Theo linh cảm, tôi bước lên những bậc thang, sóng vỗ rì rào sau lưng. Khi tôi bắt gặp tia nhìn của Savannah, tôi nghĩ em ra bến tàu để ngắm những chú cá heo con hay những người lướt sóng. Em ngồi bó gối, quay lưng lại phía vỉa cát, và chỉ khi đến thật gần tôi mới nhận ra rằng em đang khóc.
Tôi luôn lúng túng khi nhìn thấy con gái khóc. Thành thật mà nói, tôi không biết phải làm gì khi nhìn thấy ai đó khóc. Cha tôi không bao giờ khóc, hoặc giả nếu ông có khóc, ông cũng chẳng bao giờ khóc trước mặt tôi. Lần cuối cùng tơi khóc là hồi lớp ba, khi ấy tôi ngã xuống từ cái cây trước nhà và bị bong gân. Trong đơn vị tôi, tôi từng thấy vài anh chàng khóc lóc và tôi thường vỗ vỗ lưng họ và sau đó tha thẩn đi ra ngoài, để cậu ta lại với người nào đó có nhiều kinh nghiệm trong việc dỗ dành này hơn. Trước khi tôi quyết định phải làm gì Savannah đã nhìn thấy tôi. Em vội vàng chùi đi những giọt nước từ đôi mắt đã đỏ mọng của mình, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt. Cái túi của em, cái mà tôi đã vớt lên từ dưới biển, đang được kẹp giữa hai chân em.
“Em không sao chứ?” tôi
“ Em không sao,” em đáp, và trái tim tôi thắt lại.
“Em có muốn được ở một mình không?”
Thoáng ngập ngừng. “Em không biết nữa,” cuối cùng em nói.
Tôi chẳng biết làm gì hơn, tôi đứng lặng tại chỗ.
Savannah khẽ thở dài. “ Em sẽ ổn thôi mà.”
Tôi đút tay vào túi và gật đầu. “ Em có muốn được ở một mình không?” tôi lặp lại.
“Em có thực sự phải nói ra không?”
Tôi do dự. “Có.”
Em cười buồn. “Anh có thể ở lại,” em nói. “Thật ra, sẽ rất tuyệt nếu anh đến đây và ngồi cạnh em này.”
Tôi ngồi xuống và ngập ngừng ôm lấy em. Trong một lúc, chúng tôi chỉ ngồi cạnh nhau mà chẳng nói gì. Savannah hít vào chầm chậm và hơi thở của em cũng dần ổn định lại. Em lau những giọt nước mắt vẫn lăn dài trên má.
“Em mua cho anh cái này,” một lúc sau em nói. “Em hy vọng là anh thích nó.”
“Chắc chắn rồi,” tôi thì thầm.
Em không chờ tôi trả lời hết. “Em đang nghĩ về hai chúng ta,” em nói. “ Cách chúng ta gặp nhau và cách chúng ta nói chuyện với nhau từ cái đêm đầu tiên, những hình xăm của anh cách anh nhìn Randy giận dữ thế nào. Và kể cả vẻ ngờ nghệch của anh lần đầu tiên chúng ta lướt sóng sau khi em lái được một con sóng vào bờ ấy...”
Khi em dịch ra, tôi giữ lấy eo em. “Anh chắc là có một lời khen ẩn trong đó.”
Em cố nặn ra một nụ cười run rẩy nhưng chẳng thành công lắm. “Em nhớ tất cả mọi điều về mấy ngày này,” em nói. “ Và cả những việc xảy ra tuần rồi nữa. Đến gặp cha anh, đi ăn k việc đi xem con tàu ngớ ngẩn kia nữa.”
“Tụi mình sẽ không quay lại đó nữa là được mà,” tôi hứa nhưng em giơ tay lên chặn tôi lại.
“Anh chẳng chịu để em nói xong gì cả,” em nói. “Và anh không hiểu ý em rồi. Ý em là, em yêu mỗi thời khắc chúng mình ở bên nhau, và em đã không mong đợi điều đó. Em đã không đến đây vì điều đó, chỉ là em đã không đến đây để yêu anh. Hay nói cách khác là quý cha anh.”
Kìm lại, tôi chẳng nói gì. Em vén tóc ra sau tai. “Em nghĩ cha anh rất tuyệt. Ông ấy đã nuôi dạy anh rất tốt, và em biết là anh không như thế, và…”
Em dường như đã hết lời để nói, tôi lắc đầu lúng túng. “Và đó là lý do tại sao em khóc? Bởi vì cái cách anh cảm giác về cha anh?”
“Không,” em nói. “Anh không nghe sao?” Em ngừng lại như thể cố sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn loạn của mình. “Em đã không muốn yêu thêm bất kỳ người con trai nào khác,” em nói. “Em chưa sẵn sàng cho điều đó. Em đã trải qua chuyện đó một lần, và sau đó em đã làm mọi chuyện rối tinh lên. Em biết là lần này thì khác, nhưng vài ngày nữa anh sẽ đi và tất cả sẽ kết thúc… và em sẽ lại làm mọi việc rối tung lên lần nữa.”
“Chúng ta sẽ không chia tay đâu mà,” tôi phản đối.
“ Nhưng mà rồi mọi chuyện cũng sẽ như vậy,” em nói. “Em biết chúng ta có thể viết thư, gọi điện cho nhau, và chúng ta cũng sẽ gặp nhau vào những lần anh nghỉ phép. Nhưng sẽ không giống thế này nữa. Em sẽ chẳng thể nhìn thấy vẻ mặt ngốc nghếch của anh. Chúng at sẽ chẳng thể nằm dài trên bãi biển cùng nhau ngắm sao nữa. Chúng ta sẽ chẳng thể ngồi cạnh nhau, nói chuyện, kể cho nhau nghe về những bí mật. Và em không còn cảm thấy vòng tay anh quanh em như bây giờ nữa.”
Tôi quay đi, cảm thấy cảm giác thất vọng và lo sợ dâng lên trong lòng. Mọi điều em nói đều đúng.
“Em chỉ vừa nhận ra điều đó hôm nay,” em tiếp, “khi em đi vòng vòng trong hiệu sách. Em đến mua cho anh một cuốn sách, và khi em tìm thấy nó, em bắt đầu tưởng tượng ra anh sẽ phản ứng thế nào khi em đưa nó cho anh. Điều em biết là em sẽ gặp anh trong vài giờ nữa, và điều đó làm em yên lòng. Bởi vì thậm chí nếu anh có buồn, em biết rằng chúng ta sẽ vượt qua bởi vì chúng ta có thể mặt đối mặt giải quyết chuyện này. Đó là điều em nhận ra khi em ngồi đây. Khi chúng ta ở bên nhau, mọi chuyện đều có thể.”
Em ngập ngừng trước khi tiếp tục. “Sớm thôi, mọi chuyện sẽ không thể nữa. Em biết rằng anh sẽ chỉ ở đây trong vài tuần từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nhưng em không nghĩ nói lời chia tay lại khó khăn đến thế này.”
“Anh không muốn chia tay,” tôi nói, nhẹ nhàng quay mặt em lại phía tôi. Bên dưới chúng tôi, sóng vỗ rì rào vào những vách đá. Một đàn hải âu bay ngang, tôi bắt đầu hôn em, môi tôi cọ nhè nhẹ lên môi em. Hơi thở em có mùi quế và bạc hà, và một lần nữa tôi thấy mình như được trở về nhà.
Hy vọng có thể khiến em quên đi những suy nghĩ ảm đạm, tôi ôm em vào lòng, chỉ vào cái túi.
“Em mua sách gì cho anh đấy?”
Đầu tiên em có vẻ bối rối, sau đó chợt nhớ ra rằng mình đã mở lời trước rồi.
“Ồ vâng, em đoán là anh rất tò mò hả?”
Ngay khi em nói vậy, đột nhiên tôi biết em đã không mua cuốn Hiaasen mới nhất cho tôi. Tôi chờ đợi, nhưng khi tôi cố nhìn vào mắt em, em lại lảng đi.
“Nếu em đưa nó cho anh,” em nói, giọng nghiêm túc, “anh phải hứa là anh sẽ đọc nhé.”
Tôi không chắc em nói vậy là có ý gì. “Dĩ nhiên rồi,” tôi nói, dài giọng ra. “Anh hứa.”
Em vẫn lưỡng lự. Sau đó em với lấy cái túi và lấy nó ra. Khi em trao nó cho tôi, tôi đọc tựa đề. Lúc đầu tôi chẳng biết phải nghĩ gì nữa. Đó là một cuốn sách – giống sách giáo khoa hơn, thực ra là về chứng rối loạn khả năng phát triển và bệnh tự kỷ. Tôi đã nghe nói về cả hai thuật ngữ trên và tôi cho là tôi hiểu về những thứ này như hầu hết những người khác, chẳng nhiều nhặn gì.
“Nó được viết bởi một giáo sư của em,” em giải thích. “Cô ấy là giáo viên giỏi nhất trong trường mà em từng học qua. Lớp của cô ấy luôn kín người, những sinh viên không đăng ký môn này thỉnh thoảng cũng ghé ngang để nói chuyện với cô. Cô ấy là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực rối loạn khả năng phát triển, và cô ấy cũng là một trong số ít những người t nghiên cứu về dạng bệnh lý này ở người trưởng thành.”
“Hấp dẫn thật,” tôi nói còn chẳng thèm giấu cái vẻ mặt thiếu nhiệt tình.
“Em nghĩ anh sẽ học được điều gì đó,” em nhấn mạnh.
“Chắc vậy,” tôi nói. “Trông nó có vẻ chứa nhiều thông tin đấy.”
“Có nhiều hơn anh tưởng đấy,” em nói. Giọng em nhỏ dần. “Em muốn anh đọc nó là vì cha anh. Và đây là cách để hai người có thể hòa hợp với nhau.”
Lần đầu tiên, tôi cảm thấy mình cứ đơ ra. “ Vậy anh phải làm gì với nó?”
“Em không phải chuyên gia,” em nói, “nhưng em đã học cuốn sách này trong hai học kỳ với cô ấy, và em phải học nó mỗi đêm. Như em nói đấy, cô ấy đã phỏng vấn hơn ba trăm người lớn mắc bệnh tự kỷ.”
Tôi rút tay lại. “Và?” tôi biết em nghe thấy sự căng thẳng trong giọng nói của tôi, và em nhìn tôi với vẻ lo lắng.
“Em biết em chỉ là một sinh viên, nhưng em đã trải qua nhiều giờ trong phòng thí nghiệm với những trẻ em mắc bệnh này… Em đã trực tiếp nhìn thấy chúng, và em cũng có cơ hội gặp gỡ một số bệnh nhân trưởng thành mà giáo sư của em đã phỏng vấn.”
Em quỳ trước mắt tôi, chạm vào cánh tay tôi. “Cha của anh rất giống vài người trong bọn họ.”
Tôi nghĩ tôi đã biết em ám chỉ điều gì, nhưng dù là vì lý do gì, tôi cũng muốn em trực tiếp nói ra. “Em có ý gì vậy?” tôi yêu cầu, buộc bản thân mình không quay mặt đi.
Em chậm rãi trả lời. “Em nghĩ cha anh mắc chứng tự kỷ.”
“Cha anh không bị thiểu…”
“Em không nói vậy,” em nói. “Tự kỷ là chứng rối loạn khả năng phát triển.”
“Anh không quan tâm nó là cái gì,” tôi lên giọng. “Cha anh không mắc bệnh đó. Ông ấy đã nuôi dạy anh, ông ấy làm việc, thanh toán những hóa đơn. Ông cũng đã kết hôn một lần.”
“Anh có thể mắc bệnh tự kỷ mà vẫn có những khả năng sinh lý…”
Khi em nói, tôi chợt nhớ ra điều em đã nói trước đây. “Chờ chút,” tôi nói cố nhớ lại cụm từ mà em đã dùng và cảm giác miệng mình trở nên khô khốc.
“Lúc nãy em nói em nghĩ cha anh đã nuôi dạy anh rất tốt.”
“Vâng,” em nói, “và ý em là…”
Quai hàm tôi sít chặt khi tôi nhận ra điều em đang nói, và tôi nhìn em chằm chằm như thể lần đầu tiên tôi nhìn thấy em.
“Nhưng đó là bởi vì em nghĩ ông cũng giống Rain Man. Trường hợp của ông ấy cũng vậy, ông ấy làm việc rất tốt.”
“Không… anh không hiểu rồi. Có một quang phổ của bệnh tự kỷ, từ nhẹ tới nặng-“ tôi lắng nghe em nói một cách khó khăn.
“Và anh tôn trọng ông bởi cùng một lý do đó. Nhưng không giống như là anh thực sự thích ông.”
“Không, đợi đã-“
Tôi quay lưng bước đi. Đột nhiên cần một chút không gian riêng, tôi bước đi trên những lan can phía trứoc mặt em. Tôi nghĩ đến việc em liên túc yêu cầu được gặp ông… không phải bởi vì em muốn dành thời gian ở bên cạnh ông. Bởi vì em muốn nghiên cứu ông. Dạ dày tôi thắt lại, và tôi đối mặt với em.
“Đó là lý do em đến nhà tôi, đúng không?”
“Gì cơ-“
“Không phải bởi vì em thích ông ấy, mà bởi vì em muốn kiểm chúng những suy đoán của mình.”
“Không phải-“
“Đừng nói dối nữa!” tôi hét lên.
“Em không nói dối!”
“Em ngồi đó với ông ấy, giả vờ quan tâm tới những đồng xu, nhưng thật sự em đang đánh giá ông ấy như những con khỉ nhốt trong chuồng.”
“Không phải như vậy!” em nói, đứng thẳng người lên. “Em tôn trọng cha anh-“
“Bởi vì em nghĩ ông ấy có vấn đề và muốn giúp ông khắc phục,” tôi gầm gừ, nói nốt câu của em.
“Tôi hiểu rồi.”
“Không, anh sai rồi. Em rất thích cha anh…”
“Là bởi vì em muốn có được cái trải nghiệm nhỏ bé của em đúng không?” tôi hằn học. “Thấy chưa, Tôi quên mất là khi em thích ai đó, em sẽ làm như vậy. Em đang cố nói gì thế?”
Em lắc đầu. “Không!” Đầu tiên em có vẻ như muốn hỏi em đã làm gì, và môi em bắt đầu run lên. Khi em nói trở lại, giọng em run rẩy. “Anh nói đúng. Lẽ ra em không nên làm thế. Nhưng chỉ bởi vì em muốn anh hiểu cha anh thôi.”
“Sao vậy?” tôi nói, bước một bước về phía em. Tôi có thể cảm thấy những cơ bắp căng thẳng của mình. “Tôi hiểu ông ấy rất rõ. Tôi lớn lên cạnh ông mà, nhớ chứ? Tôi đã từng sống với ông ấy.”
“Em chỉ cố giúp thôi,” Đôi mắt buồn bã mỏi mệt. “Em chỉ muốn anh có thể hiểu ông hơn.”
“Tôi không yêu cầu em giúp. Tôi không cần sự giúp đỡ của em. Dù sao đây cũng không phải là việc của em.”
Em quay đi và lau đi một giọt nước mắt. “Đúng, không phải việc của em,” em nói. Giọng em hầu như đã khản đặc. “Em chỉ nghĩ là anh muốn biết. Vậy thôi.”
“Biết gì chứ?” tôi cật vấn. “Rằng em nghĩ ông ấy có vấn đề à? Rằng tôi không nên mong đợi một mối quan hệ bình thường với ông ấy? Rằng tôi pahỉ nói với ông ấy về những đồng xu nếu tôi muốn nói chuyện với ông ấy à?”
Tôi không hề che giấu sự tức giận trong giọng nói của mình, và từ khóe mắt mình tôi nhìn thấy một vài người đánh cá đang nhìn về phía chúng tôi. Tia nhìn của tôi giữ cho họ không đến gần hơn, điều đó có thể là điều tốt. Khi chúng tôi nhìn nhau chằm chằm, t không mong đợi Savannah sẽ trả lời, và trớ trêu thay, tôi cũng không muốn nghe điều đó. Tôi cố giữ cho mình không nghĩ rằng sự thật là em trải qua hàng giờ với cha tôi không gì hơn ngoài một màn kịch.
“Có lẽ,” em thì thầm. Tôi chớp mắt, không chắc là mình có nghe đúng điều em vừa nói không.
“Gì cơ?”
“Anh nghe rồi đấy.” em nhún vai. “Có lẽ đó là điều duy nhất anh có thể trao đổi với cha anh. Đó có thể là tất cả những gì ông có thể làm.”
Tôi cảm thấy bàn tay mình nắm chặt thành nắm đấm. “Nên em đang nói là điều đó phụ thuộc hoàn toàn vào tôi?”
Tôi không muốn nghe câu trả lời nhưng em đã nói. “Em không biết,” em nói nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi có thể nhìn thấy những giọt nước mắt của em nhưng giọng em bình thản một cách kỳ lạ. “Đó là lý do em mua tặng anh cuốn sách. Anh có thể đọc nó. Anh đã nói rồi đấy, anh hiểu ông ấy hơn em. Và em chưa bao giờ nói rằng ông ấy bị thiểu năng, bởi vì rõ ràng là ông ấy không bị. Nhưng nghĩ mà xem. Lịch trình bất di bất dịch của ông ấy, sự thật là ông ấy không nhìn mọi người khi ông nói chuyện với họ, ông cũng chẳng hề giao tiếp với bên ngoài…”
Tôi thấy đầu óc quay cuồng và muốn đánh vào cái gì đó. Bất cứ thứ gì. “Tại sao em lại làm điều này?” tôi hỏi, trầm giọng xuống.
“Bởi vì nếu là em thì em rất muốn biết. Và em không nói ra là vì em muốn anh bị tổn thương hoặc xúc phạm đến cha anh. Em nói với anh bởi vì em muốn anh hiểu cha anh hơn.”
Sự thẳng thắn của em làm sự thật trở nên rõ ràng đau đớn rằng em tin vào điều em đang nói. Dù vậy, tôi không quan tâm. Tôi quay lưng đi về phía bến tàu. Tôi chỉ muốn quên hết những chuyện này đi. Những chuyện tôi nghe được ở đây từ em.
“Anh định đi đâu?” Em gọi với ra. “John! Chờ đã!”
Tôi lờ em đi. Thay vào đó tôi còn cố bước nhanh hơn, và một phút sau tôi đã tới những bậc thang lên bến tàu. Tôi dậm chân thật mạnh, huỳnh huỵch bước trên cát, và thẳng tiến phía ngôi nhà. Tôi không hề biết Savannah vẫn theo sau tôi, và khi tôi tiến lại gần nhóm bạn của em, em đã tiến đến trước mặt tôi. Tôi trông rất giận dữ, tôi biết. Randy đang cầm một chai bia, và anh ta hẳn đã nhìn thấy Savannah cố tiếp cận tôi bởi vì anh ta di chuyển đến chặn đường tôi lại. Vài người khác cũng làm theo.
“Có chuyện gì vậy?” anh ta hỏi. “Có chuyện gì với Savannah vậy?”
Tôi lờ anh ta đi và cảm thấy anh ta nắm lấy cổ tay tôi. “Này, tôi đang nói với cậu đấy.”
Đó chẳng phải là một bước di chuyển khôn ngoan. Tôi có thể ngửi thấy mùi bia trong hơi thở anh ta và rượu đã cho anh ta sự can đảm.
“Bỏ ra,” tôi nói.
“Cô ấy ổn chứ?” anh ta cật vấn tôi.
“Bỏ ra,” tôi lặp lại, “hoặc là tôi sẽ bẻ gãy cổ tay anh đấy.”
“Này, có chuyện gì vậy?” tôi nghe giọng Tim vẳng lại từ phía sau.
“Mày đã làm gì cô ấy?” Randy hỏi. “Tại sao cô ấy lại khóc? Mày đã làm cô ấy đau phải không?”
Tôi có thể cảm thấy adrenaline đang chảy rần rật trong từng mạch máu của mình. “Tôi nói lần cuối đấy,” tôi cảnh báo.
“Đừng có vô lý vậy!” Tim hét lên tiến tới gần hơn. “Bình tĩnh nào các chàng trai! Bỏ qua đi!”
Tôi cảm thấy ai đó cố nắm lấy tôi từ phía sau. Điều tiếp theo xảy ra hoàn toàn là do bản năng, chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Tôi thúc cùi chỏ vào bụng dưới anh ta và nghe thấy một tiếng rên rỉ đột ngột; sau đó tôi nắm lấy tay Randy và nhanh chóng bẻ quặt nó ra sau. Anh ta thét lên và quỵ gối xuống, rồi tôi thấy có vài người khác xô đẩy tôi. Tôi khua khua cùi chỏ một cách vô thức và cảm thấy như đã đánh trúng ai đó, tôi cảm thấy xương sụn kêu răng rắc khi tôi quay lại, sẵn sàng hạ gục kẻ tiếp theo.
“Anh đã làm gì thế này?” tôi nghe thấy Savannah la hét. Em lao đến khi nhìn thấy chuyện vừa xảy ra.
Trên cát, Randy co rúm lại vì đau đớn, ôm chặt cổ tay; bốn chàng trai giữ chặt tôi từ phía sau đang thở hổn hển.
“Anh đã đánh anh ấy!” em rên rỉ vội vã lao qua tôi. “nh ấy chỉ cố ngăn cuộc ẩu đả thôi!”
Tôi quay người lại. Tim nằm dài trên mặt đất, hai tay ôm mặt, máu trào ra từ những ngón tay. Cảnh tượng khiến tất cả mọi người tê liệt trừ Savannah, em quỳ xuống cạnh anh ta. Anh ta rền rĩ, và mặc dù lồng ngực tôi đau nhói, tôi vẫn cảm thấy một cái lỗ trống hoác trong dạ dày. Tại sao điều đó lại xảy ra với anh ta? Tôi muốn hỏi liệu anh có ổn không, tôi muốn nói với anh rằng tôi không cố ý làm anh đau và đó không phải lỗi của tôi. Nhưng tôi không thể cất lời. Nhưng chuyện đó cũng chẳng quan trọng nữa. Không phải bây giờ. Tôi không thể giả vờ như thể họ sẽ tha thứ và sẽ quên đi, dù tôi có thầm ước chuyện đó chưa bao giờ xảy ra. Tôi nghe thấy tiếng Savannah rủa xả khi tôi định quay đi. Tôi lừ mắt với những người khác, đảm bảo là họ sẽ để tôi đi, tôi không muốn làm ai khác bị thương nữa.
“Ôi, chết tiệt…ôi, không. Anh bị chảy máu này… Chúng ta phải đưa anh tới bệnh viện…”
Tôi quay đi, bước nhanh lên những bậc thang. Tôi chạy như bay qua căn nhà, xuống chỗ để xe. Trước khi tôi nhận thức được mình vừa làm gì, tôi đã ở trên đường, đang thầm nguyền rủa bản thân và cả buổi tối chết tiệt này nữa.
John Yêu Dấu John Yêu Dấu - Nicholas Sparks John Yêu Dấu