Khi phải chống chọi với những thử thách của cuộc sống, bạn đừng vội nản lòng. Bởi đó là cơ hội tốt để những khả năng tiềm ẩn trong bạn có dịp được phát huy.

S. Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Điều Bị Bỏ Qua
ố ơi?”
“Hử?” Bố đang tựa lưng và một quả trứng, nửa thức nửa ngủ. Xung quanh chỉ có chút ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn lửa, và hầu hết mọi người đều đã ngủ say, nhưng riêng tôi không thể nào chợp mắt.
“Bố kể cho con nghe một câu chuyện về bọn khổng lồ đi? Chuyện nào mà bọn chúng bị đánh bại ấy.”
“Chúng lúc nào chả bị đánh bại,” bố nói.
“Kể cho con nghe đi.”
Bố kể mà mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ngày xửa ngày xưa có một tên khổng lồ có hai đầu, tên gọi Thunderdell. Hắn muốn trả thù cho tất cả những gã khổng lồ khác từng bị Jack tiêu diệt.
“Cứ để cho hắn tới!” Bố nhái chất giọng dũng cảm của Jack. “Ta có đủ dụng cụ để nhổ trụi răng hắn!”
Nhưng Jack đã sử dụng mưu kế. Tòa lâu đài được bao quanh bởi một con hào, có một chiếc cầu kéo bắc ngang qua. Jack ra lệnh cho người của mình chặt bớt dây thừng buộc cầu cho đến khi gần đứt. Cậu vung thanh gươm báu sắc bén của mình, và cuối cùng, tên khổng lồ cũng tới.
“Mi có phải tên hung ác đã giết hại những người anh em của ta? Nếu đúng vậy ta sẽ xé xác mi bằng hàm răng này, uống máu mi, rồi nghiền xương mi thành bột.”
“Mi sẽ phải bắt được ta trước,” Jack nói, đoạn cậu chạy lên trên cầu. Tên khổng lồ đuổi theo sát nút, tay vung vẩy cây gậy tày của hắn. Nhưng khi tới giữa cầu, trọng lượng của hắn đã khiến những sợi thừng đứt phựt, và hắn ngã cắm đầu xuống hào nước.
Jack cười chế nhạo hắn. Tên khổng lồ rống lên, nhưng hắn không tài nào thoát khỏi hào nước để trả thù. Jack dùng dây thừng trói chặt tên khổng lồ hai đầu lại và chém chết hắn bằng thanh gươm của mình. Hết chuyện.”
Lẽ ra câu chuyện phải khiến tôi cảm thấy khá hơn, nhưng không. Tôi vẫn trống rỗng và tuyệt vọng.
“Bố ơi?”
“Hử?”
“Tại sao mọi chuyện lại dễ dàng với ông ấy thế ạ?”, tôi hỏi.
“Ai cơ?”
“Cụ tổ Jack ấy. Tất cả mọi thứ cứ... tự đến với cụ, như khi cụ trốn thoát khỏi cửa sổ căn phòng trong tòa tháp bằng một sợi dây thừng, hay lừa tên khổng lồ bằng một lời nói dối, và khi chém lìa đầu của tên khổng lồ chỉ với một nhát gươm.”
“Có thể trên thực tế mọi chuyện chẳng hề đơn giản như được kể trong những câu chuyện,” bố nói. “Nói bao giờ chẳng dễ hơn làm.”
“Nhưng giờ thì chúng ta đã được thấy những người khổng lồ thật. Chúng ta tận mắt chứng kiến họ to lớn như thế nào. Liệu bố có thực sự nghĩ cụ đã chém được đầu của một người khổng lồ? Một người khổng lồ hai đầu? Ngay cả việc chặt đứt một cái mũi thôi đã không khả thi rồi.” Tôi nhớ đến cái cách bà Martha đã tước lưỡi rìu khỏi tay tôi nhẹ nhàng ra sao.
Nom bố đượm vẻ suy tư. “Đã từ lâu lắm rồi,” bố nói. “Bố được nghe những câu chuyện này từ bố của bố, và ông ấy cũng được nghe kể lại từ bố mình, và cứ thế cứ thế mãi. Khó mà biết chính xác chi tiết nào bị phóng đại, chi tiết nào bị bỏ sót.”
“Như là chuyện những người khổng lồ sống trên trời ấy ạ?”
“Ừ, chính thế,” bố đáp.
“Và việc di chuyển từ nơi này đến nơi khác mất nhiều công sức như thế nào khi anh chỉ bé bằng một con chuột đúng không ạ?” Bố gật đầu. “Và về những con rắn, cóc và nhện khổng lồ, cả chuyện không phải tất cả những người khổng lồ đều xấu xa nữa?”
“Phải, tất cả những việc đó, nhưng phần quan trọng nằm ở chỗ này. Jack thật sự phải chống lại bọn khổng lồ, và cụ thực sự đã khuất phục được chúng. Nhưng chẳng có gì là vĩ đại ở Jack, không nhiều hơn bất kỳ ai. Cụ không phải là một chiến binh hay hiệp sĩ gì cả. Cụ chỉ là một người bình thường, một cậu bé nông dân nghèo khổ, giống như con vậy. Nhưng điều khiến cho Jack trở nên khác biệt là cụ có thể nhìn ra những điều nhỏ nhặt, những điều mà người khác không nhận ra. Có lẽ việc cụ đánh bại được bọn khổng lồ nghe có vẻ dễ dàng trong những câu chuyện cổ tích, nhưng nếu nó dễ dàng đến thế, thì tại sao những người khác lại không làm được những gì cậu đã làm? Tại sao lại không có bất cứ người nào khác đánh bại được những tên khổng lồ ấy?”
Tôi cứ miên man suy nghĩ về những điều bố nói suốt đêm dài. Nó cứ gặm nhấm đầu óc tôi. Tôi lẽ ra phải làm được như cụ tổ bảy đời Jack của mình. Tôi lẽ ra phải biết mình cần làm gì, nhưng lại chẳng biết gì hết. Tôi không thể rũ bỏ được cái cảm giác rằng mình đang bỏ sót một điều gì đó, nhưng lại không nghĩ ra nó có thể là gì.
Hẳn phải có một điều gì đó có thể giúp đánh bại Vua Barf, điều gì đó đưa được chúng tôi ra khỏi hầm ngục này, nếu như nó tự hé lộ mình cho tôi.
Sợi dây thừng thần kỳ của tôi đâu? Thanh gươm báu bén ngót của tôi đâu? Phép thuật của tôi đâu?
Tôi có thể sử dụng chúng ngay bây giờ.
o O o
Tôi bị đánh thức bởi một tiếng động kỳ lạ, nghe như tiếng gió rên rỉ, nhưng trong hầm ngục làm gì có gió. Ai đó đang khóc thút thít. Tôi nhìn quanh. Bố đã ngủ tự lúc nào, đang ngáy nhè nhẹ. Những người khác cũng đều đang say ngủ hết. Có lẽ tôi đã tưởng tượng ra điều đó. Tôi đặt lưng xuống trở lại.
Thế rồi tôi lại nghe thấy âm thanh ấy. Những tiếng nức nở khe khẽ, giống như những tiếng thút thít thì đúng hơn. Tôi ngồi dậy và đi theo tiếng khóc, cho đến khi đến chỗ một người đang nằm cuộn tròn trong một nửa cái vỏ trứng.
“Tom?” Tôi thì thầm.
Nó nín bặt ngay lập tức.
“Tom, cậu ổn chứ?”
Không lời đáp.
“Tom, tớ rất xin lỗi vì đã khiến chúng ta bị kẹt lại chốn này. Việc này thật kinh khủng, thật khốn khổ, trong khi cậu muốn được ở với bà Martha, nơi có rất nhiều thức ăn và trò vui.”
Tom xoay mình lại và quệt tay áo ngang mặt. “Cậu nghĩ tớ đang khóc vì pho-mát sao?”
“Chà, bà Martha thì sẽ thế, đúng không?” Tôi cố gắng phá lên cười, nhằm làm giảm bớt căng thẳng.
“Cậu chẳng biết cóc khô gì hết.” Tom ngồi dậy, và trong ánh sáng yếu ớt tôi có thể nhận ra những vệt ướt trên đôi má nó, và cái bóng của những đường nét nhăn nhó trên gương mặt nó. “Cậu không biết rằng tớ cũng từng có một ông bố, đúng không? Tớ cũng có bố chứ.” Thực ra, tôi đã từng tự hỏi về điều này. “Tên khổng lồ bắt bố con tớ đi cùng nhau, nhưng bố tớ bị rơi khỏi túi hắn. Tớ đã cố chụp lấy tay ông ấy, nhưng bị tuột, và bố... bố đã rơi. Bố bị rơi từ rất cao xuống, mà tớ không đủ lớn hay khỏe mạnh để cứu ông.” Cằm Tom run lên bần bật, và nước mắt nó tạo nên những dòng sông nho nhỏ chảy qua lớp muội than đen thui bám dày trên mặt.
Đây chính là diễn biến nội tâm của Tom mà tôi không đọc thấu. Tom cũng bị mất bố. Trong suốt thời gian đi tìm kiếm bố, tôi cứ ngỡ Tom không thèm quan tâm. Tôi cứ ngỡ Tom chỉ thích trò vui và ăn ngon, nhưng thật sự nó chỉ đang cố xoa dịu nỗi đau không thể hàn gắn. Nó biết, bố nó đã ra đi không thể nào tìm thấy.
“Đó không phải lỗi của cậu,” tôi nói. “Mà là do bọn khổng lồ.”
“Có lẽ,” Tom nói. “Có lẽ chúng ta bị kẹt trong nhà ngục này cũng không phải lỗi của cậu.”
Chúng tôi ngồi yên lặng một lát, và tôi quyết định rằng mình đã chán ngấy cảnh ngục tù. Tôi đã chán ngấy cảnh bị quăng quật và sai khiến bởi một tên khổng lồ. Tôi muốn làm một điều gì đó. Hiện tôi vẫn chưa biết, nhưng tôi sẽ sớm tìm ra.
“Tom,” tôi nói. “Cùng đánh bại bọn khổng lồ thôi. Hãy chinh phục Vua Barf.”
o O o
Sáng hôm sau, tôi đưa Tom đến chỗ bố, ông đang hí hoáy chia những gì còn lại trong khẩu phần lương thực của chúng tôi thành hai đống nhỏ.
“Bố ơi, đây là Tom,” tôi nói. “Cậu ấy đã giúp con tìm kiếm bố.”
Bố bắt tay Tom. “Cảm ơn vì đã đi tìm chú, Tom à. Chú mừng vì Jack đã tìm thấy chú.”
Tom mỉm cười và nhìn xuống dưới chân, tỏ vẻ hơi do dự.
“Cùng ăn sáng nào!” Bố nói, và chia lại thức ăn để có thêm phần thứ ba cho Tom. Cả ba chúng tôi đều chỉ được có chút xíu, nhưng tôi chẳng hề bận lòng vì đang quá đỗi vui mừng bởi Tom đã chịu nói chuyện lại với tôi.
Công việc thậm chí còn trôi chảy hơn cùng với bố và Tom. Chúng tôi đi lại như con thoi từ đống vàng đến chỗ mấy cái lò, chúng tôi còn chở nhau trên những chuyến xe cút kít. Một lần tôi bị mất thăng bằng, ủi cả Tom lẫn chiếc xe vào một quả trứng khiến nó lăn đi và làm kinh động cả ngọn núi trứng.
“Trứng-động!”, tôi gào lên, và ai nấy bỏ chạy tán loạn tìm chỗ ẩn nấp. Tom và tôi náu bên dưới một chiếc xe cút kít trong khi những quả trứng trượt xuống và quay tròn. Khi mọi thứ đã ổn định trở lại, một người đàn ông già quát hai đứa tôi. “Cái thứ phá hoại chúng mày đừng có chạy lông nhông khắp chốn rồi va đụng đủ thứ như thế chứ!”
“Chúng cháu xin lỗi, thưa ông,” tôi nói. “Chúng cháu chỉ bị mất lái cái xe thôi ạ.” Tom bịt tay vào miệng để nén không phá lên cười.
“Mày nghĩ thế là buồn cười lắm phỏng? Chúng mày có thể đã xô ta vào ngọn lửa đó! Chúng mày có thể đã giết chết ta đó!”
Nụ cười vụt tắt khỏi gương mặt Tom.
“Kìa, có phải lỗi của cậu ấy đâu,” tôi nói. “Chúng cháu chỉ cố vui vẻ một chút thôi mà.”
“Đây không phải chỗ để vui vẻ,” người đàn ông lầm bầm.
“Thôi nào, các cậu bé,” bố can thiệp. “Quay trở lại làm việc đi.”
Chúng tôi cầm lấy những chiếc xe của mình và bắt đầu thu gom vàng. Tôi lượm thêm vài lòng đỏ trứng, và nảy ra một ý.
“Tom,” tôi thì thầm, “có muốn thử rèn luyện nhắm trúng mục tiêu không?” Tôi lôi cây súng cao su ra khỏi túi.
“Bắn gì mới được chứ?”, nó hỏi.
“Cái này.” Tôi đặt một cái lòng đỏ vào cây súng.
Mặt Tom hớn hở ngay lập tức. “Tuyệt cú mèo!”
Chúng tôi chạy ra góc xa của hầm ngục, nơi được coi như một loại nghĩa địa dành cho các thể loại xe cút kít và thùng chứa cũ hỏng. Tom chưa bao giờ sử dụng súng cao su trước đây, nên tôi quyết định rằng hai đứa sẽ bắt đầu bằng việc ném lòng đỏ vào tường để quen cảm giác trước, rồi sau đó mới chuyển đến những mục tiêu đơn giản như xe cút kít và trứng. Tôi lấy ra cây súng và dạy Tom cách đặt hòn đá vào chính giữa. Tôi lăng nó quay vòng tròn, mỗi lúc một nhanh hơn.
“Cậu càng quay nhanh thì nó càng bắn mạnh.” Tôi buông cái lòng đỏ trứng ra khiến nó bắn thật nhanh và thật mạnh vào bức tường đất, găm cứng vào đó.
“Tuyệt vời!” Tom reo lên. “Tớ thử với.”
Tom đón lấy cây súng và nạp đạn. Nó mới chỉ đang lăng cây súng vòng quanh thì bỗng nhiên - Rắc! Thịch! Vút! - thứ gì đó đâm xuyên qua bức tường.
“Rắn!” Tom hét lớn, lao xuống núp kỹ dưới đống xe cút kít hỏng.
Ngay tại nơi tôi vừa ném cái lòng đỏ, một con rắn màu xanh đang đâm xuyên qua tường. Nó uốn éo và trườn về phía chúng tôi.
“Tớ sẽ bắn nó!” Tom kêu lên. Quá hoảng loạn, nó nhắm trượt đến hàng mét. Con rắn vẫn tiếp tục vươn ra khỏi bức tường, mỗi lúc một lớn hơn, như thể nó không có điểm bắt đầu cũng chẳng có điểm kết thúc. Một giây sau đó - Rắc! Vút! Phập! - một con rắn khác cũng đâm ra khỏi bức tường. Chúng quấn lấy nhau và vươn lên.
“Tom...”, tôi nói, bắt đầu ngờ ngợ nhận ra. “Đó không phải rắn đâu...”
“Thế thì chúng là cái thứ gì?”
Những cái chồi xinh xinh trổ ra nơi các đầu mút, và rồi chúng cứ dài dần, phân nhánh và thêm nhiều chồi non hình thành. Lá xòe ra và lan rộng.
“Chúng là... cây!”, tôi nói.
Những nhánh cây leo xanh um vẫn tiếp tục mọc ra khỏi bức tường, nhanh hơn bất kỳ loài cây nào tôi từng thấy. Thậm chí còn nhanh hơn cả dây đậu. Nó là một loại phép thuật nào đó.
Những cái cây vẫn không ngừng phình ra, phân tách và vặn xoắn. Chúng vươn lên đúng đến chỗ cái vỉ lò trần hầm ngục thì chậm dần rồi dừng lại.
Tom và tôi há hốc mồm nhìn nhau. Tôi lôi một cái lòng đỏ khác ra khỏi túi và xem xét nó kỹ lưỡng. Nó là một hạt giống.
Tôi nhìn ngược trở lại đống trứng vàng. Còn rất nhiều hạt giống khác đang nằm chỏng chơ trên nền đất. Có một hạt to ngang cái đầu tôi, màu trắng bạch và có hình trái hạnh nhân, có lẽ là một hạt bí ngô hoặc bí dài gì đó. Một người đàn ông bước qua tiện tay quẳng nó vào ngọn lửa, khiến nó cháy xèo xèo và bốc khói nghi ngút. Tôi nhăn mặt. Sao chúng tôi lại bỏ qua điều này cơ chứ? Giờ mọi thứ đã trở nên sáng rõ. Thứ phép thuật làm ra vàng đã rút sức mạnh từ những vật đang sinh sôi. Con gà hút lấy sức mạnh sinh sôi ấy để tạo ra những quả trứng vàng, và bên trong mỗi quả trứng, chút sức mạnh còn sót lại sẽ tồn tại dưới hình hài một hạt giống. Một cái hạt sẽ nảy mầm và phát triển với tốc độ đáng kinh ngạc một khi đã được gieo trồng.
“Làm lại lần nữa đi,” Tom nói.
Tay tôi run rẩy khi lắp một cái hạt khác vào cây súng cao su. Tôi lăng nó vòng vòng và thả tay. Cái hạt lại găm chặt vào bức tường đất, và gần như ngay lập tức một thân cây màu xanh trổ ra, phình to, phân nhánh và tỏa rộng. Cái cây này không vươn lên trên, mà nó vươn sang bốn phía xung quanh. Nó mọc dài ra quanh bàn chân chúng tôi, bò lên và tràn qua những chiếc xe cút kít về phía núi trứng vàng và những người khác.
Mọi người người dừng làm việc, hò hét và lùi lại khi những nhánh dây leo vươn về phía họ. Những chiếc lá khổng lồ duỗi ra, và những vật hình cầu xanh mơn mởn phình lên to như cái đầu tôi, rồi cứ thế lớn mãi làm oằn cả nhánh cây. Giờ thì những cái quả hình cầu ấy đã cao và rộng ngang với chiều cao của tôi. Chúng bắt đầu ửng hồng và chín đỏ.
“Chúng là những quả cà chua khổng lồ!” Tom nói.
Mọi người bò qua những nhánh dây leo và lá để ngắm nghía những quả cà chua khổng lồ. Ai đó cắn thử vào một quả. “Thức ăn!” ông ta kêu lên, và bỗng nhiên tất cả mọi người cùng lao vào tận hưởng cà chua chín mọng.
“Jack!”, bố gọi, chạy về phía tôi. Khi thấy tôi đang đứng cạnh cây cà chua khổng lồ, bố buông rơi chiếc rìu. “Jack, con vẫn ổn chứ? Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
“Bố!”, tôi kêu lên. “Những cái lòng đỏ trứng!
Chúng là hạt giống bố ơi! Chúng là hạt giống!”
“Gì cơ!?”
Tôi chạy quanh cho đến khi tìm thấy một hạt giống khác, có hình hạt đậu và kích thước to ngang bàn tay tôi. Nó nhỏ hơn những hạt đậu của Jaber và sẫm màu hơn một chút. Có lẽ thứ phép thuật tạo ra nó có chút khác biệt, nhưng đáng ra tôi nên biết trước hoặc chí ít cũng nghi ngờ mới phải.
“Bố nhìn này!” Tôi nhét hạt đậu vào trong túi áo và bắt đầu trèo lên ngọn núi trứng, nơi cao nhất mà tôi có thể. Tất cả mọi người vẫn còn đang say sưa đánh chén cà chua, ăn chúng ngay trên thân cây, không hề biết vẫn còn nhiều nữa. Rất rất nhiều nữa.
Tôi tra hạt đậu vào súng cao su. Tôi lăng nó vòng quanh, mỗi lúc một nhanh rồi ném nó xuống nền đất.
Bố la lên và nhảy lùi lại khi hạt đậu nảy mầm và bắn vụt lên như một ngọn núi màu xanh. Nó nở lớn, xoắn xuýt và mọc tựa vào bức tường nhà ngục, cao mãi cao mãi. Nó đâm xuyên qua cái vỉ lò và mọc ra ngoài hầm ngục.
Tôi nhảy khỏi đống trứng xuống với bố, và hai bố con tôi đều ngước nhìn lên trân trối. “Chà, con trai ạ, bố nghĩ con đã tìm thấy điều mà tất cả chúng ta đã bỏ qua.”
Tôi quàng tay quanh mình bố. “Chúng ta về nhà thôi.”
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần