Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Liesl Shurtliff
Thể loại: Tuổi Học Trò
Dịch giả: Ngô Cẩm Ly
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 226 / 7
Cập nhật: 2020-01-25 21:18:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6 - Một Thế Giới Khổng Lồ
hứ đầu tiên tôi nhìn thấy ở thế giới khổng lồ chính là bầu trời. Nó cũng y hệt như bầu trời ở thế giới của tôi - trong xanh và bát ngát, điểm xuyết những đám mây trắng xốp - ngoại trừ việc mặt trời nằm sai chỗ. Dưới kia trời đã hoàng hôn, nhưng rõ ràng ở nơi đây thì vừa mới ban mai. Tôi đoán ban ngày ở chỗ tôi là ban đêm ở thế giới này và ngược lại. Ngoài ra, mọi thứ đều có vẻ hoàn toàn bình thường. Mây, đất đá, cây cối...
Vút!
Rồng!
Một con rồng rít lên và sà xuống đầu tôi, móng vuốt xòe rộng.
Tôi nhảy bổ xuống cái hố của cây đậu và ép mình giữa đám dây leo xoắn xuýt. Con rồng cào xé dây và lá cây đậu bằng những móng vuốt sắc như dao găm và cái mỏ cong cong của mình. Nó vỗ cánh phần phật, và một sợi lông vũ khổng lồ rơi xuống qua cái hố. Lúc này tôi mới nhận ra nó không phải là rồng, mà là một con chim khổng lồ. Một con chim đại bàng hay diều hâu gì đó. Con chim rít lên và rung lắc dây đậu. Tôi cuộn tròn như một quả bóng và bịt chặt hai tai. Đặt chân lên xứ sở khổng lồ mới được một phút, tôi đã suýt bị xé xác bởi một con chim khổng lồ. Thật thiếu công bằng! Các giai thoại của cụ tổ Jack có thấy nhắc gì đến lũ chim khổng lồ đâu.
Con chim lại rít lên, buông thân cây đậu, và bay trở lên trời. Nó bay lượn bên trên, chờ đợi tôi thò cổ lên. Sau ít phút nó bỏ cuộc, bay mất hút khỏi tầm mắt để săn một con mồi khác. Tôi núp lại trong cái nùi dây leo thêm lát nữa.
Chầm chậm, tôi trườn khỏi cái hố, nhìn ngang nhìn ngửa, tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu của các loài thú ăn thịt. Giờ tôi đã hiểu được con chuột cảm thấy thế nào. Trái tim tôi đập dồn dập như một con chuột. Có lẽ trái tim loài chuột đập nhanh đến thế bởi vì chúng luôn luôn phải cảnh giác lũ mèo và bọn cú.
Tôi hối hả chạy tới một cái cây và lom khom nấp sau nó. Thân cây oằn xuống và đung đưa. Thật kỳ lạ. Cái cây này không có lớp vỏ nhám, thân của nó trơn như bôi sáp và có nhiều gờ rãnh, y như cây cần tây vậy. Ngọn cây không có cành lá gì, mà tròn xoe, trắng xốp tựa... bồ công anh. Chúng chính là những cây bồ công anh khổng lồ.
Dĩ nhiên rồi. Đây là thế giới người khổng lồ sinh sống mà. Nó là một xứ sở khổng lồ. Lẽ ra tôi phải đoán ra điều đó căn cứ vào cây đậu khổng lồ đó chứ. Tất cả mọi thứ đều khổng lồ! Lũ diều hâu, cây cỏ và - chà - bọn côn trùng!
Một con mối có kích thước ngang ngửa con sóc nằm chết ngắc bên dưới một cây bồ công anh. Nó nằm ngửa bụng lên trời, chân cẳng co quắp và vặn vẹo. Trông nó thật đáng sợ ngay cả khi đã chết. Tôi tưởng tượng ra tiếng thét kinh hoàng của Annabella khi nó nhìn thấy thứ này trên giường ngủ!
Nhìn thấy ở đằng xa một cái cây khổng lồ thật sự, tôi cun cút chạy tới đó để quan sát cảnh vật tốt hơn. Tất nhiên tôi không thể với tới cành cây, nhưng lớp vỏ cây khổng lồ tạo nên những điểm đặt chân, đặt tay lý tưởng để leo lên, giống như các dãy lối đi trên tường vậy. Cái cây dinh dính những nhựa, nó dây đầy ra hai bàn tay tôi, thứ mùi cay nồng khiến mũi và mắt tôi cay xè. Một con bọ cánh cứng to bằng cái đầu tôi bò ra từ phía dưới lớp vỏ cây. Tôi đứng sững bất động khi nó bò vụt qua bàn tay, cù cánh tay tôi buồn buồn bằng đôi râu ngọ nguậy, và biến mất ở mé thân cây bên kia.
Khi lên đã đủ cao, tôi quay người lại quan sát.
Cả một thành phố trải ra ngút tầm mắt. Những ngôi nhà và cửa hiệu khổng lồ xếp thành hàng dọc theo những con phố. Những luồng khói lớn bay ra từ các ống khói to và rộng như cả một tòa nhà. Những cỗ xe ngựa có kích thước bằng cả một con cá voi được kéo bởi những con ngựa khổng lồ. Có cả con người, không chỉ một hoặc hai, mà cả tá, đang đi lại như mắc cửi. Họ không khác gì người bình thường, ngoại trừ tầm vóc... khổng lồ.
“Hô, hô, hỡi những tên khổng lồ hung ác! Sẽ không kẻ nào thoát khỏi cơn thịnh nộ của Jack mỗ quả cảm đâu!” Tôi cố nhái lại giọng điệu của cụ tổ Jack trong những câu chuyện cổ. Hào sảng và gan dạ.
Ngay bên kia con đường có một tiệm bánh, với hình một ổ bánh mì và bánh nướng khổng lồ sơn trên biển hiệu, gợi nhắc tôi về ông Baker Baker và cửa tiệm bánh đã bị lấy đi của ông ta. Tôi tự hỏi giờ nó đang ở nơi đâu. Không hiểu lũ khổng lồ cần gì một tiệm bánh tí hon khi bọn chúng đã có hẳn một cửa tiệm khổng lồ?
Một lão khổng lồ từ tiệm bánh đi ra, mặc áo khoác rất bảnh và đội chiếc mũ cao đính lông vũ.
Lão ta đang tọng một chiếc bánh nướng vào họng, một dòng nhân lỏng sẫm màu rỉ ra từ khóe miệng. Ruột gan tôi lộn tùng phèo, tự hỏi chính xác là thứ gì có bên trong chiếc bánh nướng đó. Mâm xôi, việt quất, hay thịt người?
Một người bán rong khổng lồ đang đẩy một chiếc xe hàng diễu khắp các con phố, rêu rao mặt hàng của ngày hôm đó bằng giọng trầm trầm, oang oang rung lên trong lồng ngực tôi. “Rễ cây đây! Nấm đây! Dế mèn đây! Chỉ mười đồng vàng một tá thôi!”
Mười đồng vàng để mua dế mèn ư? Trong mười phút tôi có thể bắt được hàng trăm con, chẳng tốn một xu. Nhưng có thể dế mèn là của hiếm ở xứ sở khổng lồ, hay chúng tượng trưng cho một loại vận may nào đó, bởi vì người bán rong nhanh chóng bị bao vây bởi một đám đông người khổng lồ, và bọn họ đều mở ví lấy hàng vốc đầy vàng trút vào bàn tay anh ta. Một người đàn ông khổng lồ nhón ngay một con dế và bỏ tõm vào miệng! Ông ta nhai rau ráu con dế giữa hai hàm răng khổng lồ. Gương mặt nhăn nhúm lại, trông không có vẻ gì là nghĩ nó ngon lành, nhưng ông ta vẫn chén thêm hai con nữa ngay tại trận và sau đó thì vỗ vỗ bụng. “Tốt hơn rồi,” ông ta lẩm bẩm.
Người khổng lồ ăn dế mèn... ít nhất cũng không phải là bánh nhân thịt người.
Nhắc đến con người, tôi không nhìn thấy ai có kích thước bằng mình cả. Nhưng lại rất nhiều khổng lồ, chí ít là chín người. Những gã khổng lồ nam giới cao to với ngựa và xe kéo, những người phụ nữ khổng lồ khệ nệ giỏ xách và xe cút kít, cả trẻ em khổng lồ nữa. Trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ tới việc có cả phụ nữ và trẻ em khổng lồ. Tất cả khổng lồ trong các câu chuyện về cụ tổ Jack đều là những gã đàn ông hung tợn. Ăn thịt người. Nhưng dù là đàn ông hay đàn bà, ăn thịt người hay không, thì một trong những kẻ khổng lồ kia đã bắt bố tôi đi.
“Ai trong số lũ độc ác bọn mi đã bắt bố ta? Ta sẽ chặt lìa cái đầu độc ác đó!”
Chẳng ai tỏ vẻ nghe thấy lời tôi.
Có nhiều người khổng lồ đang đi lên đỉnh đồi, cách xa khỏi những cửa hiệu. Tôi quan sát họ di chuyển lên cao, cao mãi, và - aha! - trên đỉnh đồi có một tòa lâu đài khổng lồ. Nó đồ sộ đến mức tôi không thể nhìn thấy điểm tận cùng. Những tòa tháp vĩ đại vươn lên trên nền trời, tỏa sáng long lanh trong ánh nắng sớm mai như vàng mười. Trên thực tế, nom nó y như được xây từ vàng thật vậy. Mỗi một phần của tòa lâu đài đều ngời lên ánh vàng, và từng khung cửa sổ đều lấp lánh như những mặt hồ vĩ đại. Bố hẳn đang ở đó. Trong những câu chuyện cổ, lũ khổng lồ luôn giam cầm tù nhân con người của mình trong các tòa tháp hoặc hầm ngục trong lâu đài.
Tôi có lẽ sẽ phải đương đầu với rất nhiều khổng lồ. Nhiều hơn là cụ tổ Jack. Nhưng điều đó chẳng hề gì. Tôi được sinh ra để thực thi sứ mệnh này mà! Tôi có thể chinh phục tất cả bọn chúng chỉ với cây rìu, trí thông minh và lòng gan dạ của mình.
Tôi vung rìu lên trong một động tác khoa trương. “Hãy coi chừng, bớ lũ yêu tinh gớm guốc! Bọn mi sẽ thảm bại dưới bàn tay quả cảm của Jack ta!”
Với một tiếng rắc bất thình lình, mảnh vỏ cây tôi đang bám vào bong khỏi thân cây, và tôi ngã lộn cổ xuống đất.
Một bước gần hơn tới vận mệnh của mình.
o O o
Tôi không nghĩ xuất đầu lộ diện trước lũ khổng lồ là một ý tưởng khôn ngoan, nhất là khi đang có quá nhiều tên cùng một lúc. Vì vậy tôi cố gắng ẩn kỹ đằng sau những tảng đá, bụi cỏ khi men theo con đường dẫn tới tòa lâu đài. Tôi nhanh chóng nhận ra rằng xứ sở khổng lồ cực kỳ cằn cỗi. Chỉ có một vài trảng cỏ trên mặt đất đầy bụi, và rất ít trong số chúng giữ được sắc xanh tươi. Tất cả những lùm cây hoặc bụi hoa tôi đi qua nếu không xơ xác thì lại thủng lỗ chỗ và héo úa tựa như bị bệnh. Tôi cũng nhận ra rằng, cây cối có ít lá hơn, cành nhánh của chúng dường như đều cong oằn cả xuống. Trông như thể mặt đất đang phải gánh chịu một cơn hạn hán, thế nhưng tôi nhìn thấy vô số dòng suối, vũng nước, và bầu không khí ấm áp. Điều đó mách bảo tôi rằng đây hoàn toàn không phải tiết trời đông. Tôi đồ rằng xứ sở khổng lồ chỉ toàn một màu nâu ảm đạm.
Tôi leo hoài leo mãi, nhưng gần như chẳng tiến được thêm chút nào trên con đường lên đỉnh. Tòa lâu đài vẫn cao và xa vời vợi. Hẳn phải có một cách dễ dàng hơn để lên trên đó chứ.
Tôi quan sát những người khổng lồ đi bộ, cưỡi ngựa hoặc đi xe ngựa lên tới đỉnh. Tôi chẳng thể nhìn được gì nhiều ngoài giày dép, váy vóc và bánh xe. Lũ trẻ khổng lồ thì dễ nhìn hơn, vì chúng gần với mặt đất hơn. Chúng có đôi mắt mở to đầy đói khát, và hàm răng to tướng sắc lẻm. Chúng há ra nghiến lại với một vẻ thèm thuồng vô cùng đáng sợ.
Một thằng bé con khổng lồ phát hiện ra tôi. “Ồ! Tiên tí hon! Tiên tí hon kìa!” Nó đuổi theo tôi với đôi bàn tay to tướng xòe ra. Mẹ thằng bé chộp lấy cánh tay nó và kéo giật nó lại. “Không, Gunther! Đừng có chạm vào bọn tiên tí hon. Chúng cắn đấy!” Gunther trề môi, nhưng bà mẹ đã lôi tuột nó đi. Tôi thở phào. An toàn rồi. Dù tiên tí hon là cái quái gì, tôi cũng lấy làm mừng rằng mình nom giống tiên tí hon, và bọn khổng lồ thì không ưa chúng. Hẳn là ở thế giới này có những sinh vật mà Bên Dưới chúng tôi không có.
Ngay lúc đó, một sinh vật kỳ lạ lạch bạch chạy tới sát cạnh tôi. Y nhỏ hơn bọn khổng lồ nhiều, có lẽ chỉ bằng một con mèo so với họ, nhưng lớn hơn tôi. Y cao gấp đôi bố, bự con hơn với cặp chân mập mạp, khuôn mặt tròn phúng phính và một cái mũi to tướng hình củ hành.
“Tin nhắn cho Ferdinand! Tin nhắn cho Ferdinand!”, sinh vật nọ ngâm nga bằng giọng khàn khàn. Dù thuộc giống gì đi chẳng nữa, y cũng biết nói và không có vẻ gì là độc ác hoặc nguy hiểm. Tôi có thể nhờ y giúp đỡ cũng nên.
“Xin lỗi, thưa ngài!” Tôi gọi to, nhưng sinh vật kia không dừng bước. Y cắm cổ chạy và rao tiếp, “Tin nhắn cho Ferdinand! Tin nhắn cho Ferdinand!” Tôi đoán chừng tin nhắn ấy hẳn phải rất cấp bách, nhưng vài phút sau một sinh vật khác lại lạch bạch chạy ngang qua. Lần này có vẻ là một “ả”, căn cứ vào mái tóc cột kiểu đuôi lợn. “Tin nhắn cho Bertha! Tin nhắn cho Bertha!”, ả ta ngâm nga.
“Xin thứ lỗi!” Tôi gọi to. “Tôi cần giúp đỡ, xin làm ơn! Đằng ấy có thể giúp tôi được không?” Giờ thì tôi đã nhận ra những sinh vật đó, chúng ở khắp mọi nơi, nhưng dường như chúng không hề nghe thấy tôi. Một gã nữa đi ngang qua, lần này mang tin nhắn cho Gus, và một gã nữa với tin nhắn cho Isabelle. Tất cả các tin nhắn đều có vẻ cực kỳ cấp thiết, nhưng ngay cả những kẻ không ngâm nga điều gì liên quan đến tin nhắn cũng không thèm dừng lại khi tôi gọi hỏi xin sự giúp đỡ. Trừ phi...
“Này!”, tôi kêu to. “Tôi có một tin nhắn! Tin nhắn đây!” Chắc chắn rồi - một sinh vật lập tức lạch bạch chạy tới trước mặt tôi. Gã này có cái mũi nhỏ xíu như cái nút áo và một khuôn miệng rộng, nom như một con cóc. Y khoác trên mình những nùi giẻ rách mướp và không mang giày. Y nhìn xuống tôi, chớp chớp mắt. “Tin nhắn?”, y hỏi.
“Tôi đang tìm bố tôi. Ông ấy cũng nhỏ xíu như tôi đây này. Anh có thể giúp tôi tìm ông ấy?”
Sinh vật nọ chỉ chăm chăm nhìn tôi, rồi lặp lại chính xác lời tôi nói bằng một chất giọng ộp oạp. “Tôi đang tìm bố tôi. Ông ấy cũng nhỏ xíu như tôi đây này. Anh có thể giúp tôi tìm ông ấy?”
“Ừmmm... ông ấy bị bắt đi. Bởi... một người khổng lồ?”
“Ông ấy bị bắt đi bởi một người khổng lồ?”, y hỏi.
“Vâng. Anh có biết ông ấy ở đâu không?”
“Vâng. Anh có biết ông ấy ở đâu không?”
“Đừng có nhại lại lời tôi nói nữa và trả lời tôi đi!”
“Đừng có nhại lại lời tôi nói nữa và trả lời tôi đi!”
“Này, óc bã đậu, anh có biết cái gì không đấy?”
“Này, óc bã đậu, anh có biết cái gì không đấy?”
Tôi gầm lên và đá vào tay người-lùn-khổng- lồ hay là cái quái gì cũng được một cú, mà không hề nghĩ đến việc y to gấp ba lần mình và hoàn toàn có khả năng nghiền mình bẹp dí, nhưng y chẳng hề phản ứng lại. Y chỉ đăm đăm nhìn với ánh mắt trống rỗng, như thể tất cả cuộc trao đổi vừa rồi giữa chúng tôi đã hoàn toàn bị quên lãng. “Tin nhắn?”
Tôi thở dài. “Bố tôi tên là Henry và...” Trước khi tôi kịp nói thêm lời nào, tay người-lùn-khổng- lồ đã phục phịch chạy mất, vừa chạy vừa rêu rao, “Tin nhắn cho Henry! Tin nhắn cho Henry!”
“Gượm đã!” Tôi gào lên, nhưng sinh vật nọ đã lạch bạch biến mất dạng mà chẳng hề nhìn lại nửa cái. “Tin nhắn cho Henry! Tin nhắn cho Henry!”
Vậy là cái thứ sinh vật người-lùn-khổng-lồ này hoàn toàn vô dụng. Cũng chẳng sao. Tôi chẳng cần giúp đỡ. Cụ tổ Jack còn một mình tay bo với một gã khổng lồ ba đầu cơ mà.
Hướng sự chú ý của mình trở lại tòa lâu đài, tôi bật lên thật cao, túm lấy chân váy của một người phụ nữ khổng lồ và náu mình giữa những nếp gấp. Khi bà khổng lồ bước đi, tôi đu đưa dữ dội từ bên này qua bên kia, giống như bị quật tơi tả trong một trận cuồng phong. Việc này hóa ra cũng vui, tôi đang di chuyển với một tốc độ cực nhanh, lên trên và về phía trước, cho đến khi ai đó va phải người phụ nữ. Tôi bị tuột tay và ngã lộn nhào xuống đồi. Lịch bịch, lịch bịch. Tôi dừng lại ở giữa con đường. Một cái móng guốc bổ xuống bên cạnh tôi, và một chiếc bánh xe lăn sát sàn sạt bên kia. Một cái đuôi dài thòng quét qua đầu tôi, không cần suy nghĩ đến lần thứ hai, tôi tóm chặt lấy những sợi lông thô to ấy.
Trước khi đặt chân tới xứ sở khổng lồ, tôi đã từng nghĩ rằng việc bám trên đuôi ngựa chẳng có gì đáng sợ so với việc treo mình trên một cái cây, nhưng cái cây thì chỉ nghiêng mình theo cơn gió, còn cái đuôi thì tự thân nó có suy nghĩ. Nó phẩy tôi từ trái sang phải, quăng tôi từ trên xuống dưới. Giống như việc bám lủng lẳng ở đầu mút của một cây roi, bạn chẳng bao giờ biết được nó sẽ đi theo hướng nào. Tôi bắt đầu hoa hết cả mắt, những con ruồi khổng lồ vo ve đập vào mặt tôi, và cái mùi thì cực kỳ khủng khiếp. Cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, nghĩ xem cái đuôi được gắn vào đâu cơ chứ.
Khi đã thâm nhập được vào bên trong cánh cổng lâu đài, con ngựa dừng lại còn cái đuôi thì không. Con ngựa hẳn cảm nhận được sự hiện diện của tôi, bởi vì tôi bắt đầu bị quăng quật thô bạo đến mức không thể bám chắc được nữa. Tôi bay vèo lên không trung. Tôi ngã lộn nhào xuống mặt đất, nảy bật lên và lăn tròn cho đến khi dừng lại ngay bên dưới những bậc thang đá của tòa lâu đài.
Jack - Cây Đậu Thần Jack - Cây Đậu Thần - Liesl Shurtliff Jack - Cây Đậu Thần